Chương 5 —Sải tay
Bề mặt dòng nước lăn tăn, gợn lên những tiếng sóng vỗ nhỏ nhẹ. Một quạt tay, một đập chân. Vào lúc những gợn sóng lan tỏa, Nagisa ngoi đầu mình lên trên mặt nước ở đằng trước chúng. Và rồi, trong khi đẩy người mình tiến về trước xuyên qua dòng nước với kiểu bơi ếchkhông hấp tấp, cậu ấy trở về sau khi quay một vòng. Cách bơi đó có đôi chút khác soi với khi cậu thực hiện đo thử thời gian.
Đứng ở trên bục xuất phát, Rin quan sát kiểu bơi của Nagisa trong khi nhận thấy có gì đó bất thường. Chạm vào bề mặt của bức tường với cả hai bàn tay mình, Nagisa nâng đầu mình ra khỏi mặt nước. Rin, người mà đáng ra phải nhảy xuống qua đầu Nagisa, vẫn đứng lặng trên bục xuất phát.
“Sao thế, Rin-chan?”
Lẫn trong những hơi thở không đồng đều, cậu ấy lần vào hỏi. Ngồi chồm xổm xuống bục xuất phát, Rin nhìn thẳng vào khuôn mặt Nagisa từ ngay trên đầu cậu ấy.
“Này cậu, có thật là vừa nãy cậu đã bơi với hết sức mình không?”
“Thật mà.”
Đằng sau cặp kính bơi, đôi mắt to tròn của Nagisa nhìn thẳng vào Rin. Không một chút lo lắng, băn khoăn, hay dối trá nào có thể được tìm thấy trong đôi mắt đó. Cho dù vậy, Rin vẫn cố gắng lé nhìn vào đôi mắt Nagisa sâu hơn nữa. Tuy nhiên, khi sớm nhận ra việc này là không cần thiết, cậu ta đã đảo ánh mắt của mình. Đôi mắt của Nagisa trong suốt vô ngần, không có một chút vẩn đục nào được chứa đựng bên trong chúng, đến nỗi còn có thể trông thấy rõ rệt ngay cả sau cặp kính bơi của cậu.
Nagisa không có ý định che giấu những suy nghĩ của mình. Ngay từ đầu, cậu đã không có sẵn những suy nghĩ mà thường sẽ làm cho những người khác cảm thấy xấu hổ. Cậu có khả năng thành thật tin tưởng, thành thật bày tỏ bản thân mình. Nagisa là như thế đó. Đối với Rin thì việc đó là khó nhất. Trong trường hợp của một tên chuyên đi lừa dối người khác và né tránh mọi chuyện, một phần đâu đó bên trong cậu ta cảm thấy như mình có một món nợ phải trả, chính điều đó đã tạo nên một khoảng trốn bên trong trái tim cậu ta. Khi che giấu sự thật, bản thân Rin cũng đã tạo nên một khoảng trống trong trái tim mình.
Nhưng bên trong Nagisa không hề có khoảng trống nào như thế.
“So với đợt đo thử thời gian, không phải cậu đã thay đổi kiểu bơi của mình sao?”
“Chúng giống hệt nhau mà.”
Chẳng rõ vì sao, có vẻ như chính bản thân cậu ấy vẫn chưa nhận ra. Có lẽ chuyện này cũng giống như những lúc mà tự bản thân bạn cũng còn không biết nữa. Với những thứ như cảm giác và quan niệm chủ quan gây cản trở, điều đó thành ra có thể không nhận thấy rõ được.
“Thời gian của cậu đã giảm xuống.”
“Thật sao?”
Tháo bỏ cặp kính bơi của mình, Nagisa chăm chú nhìn vào Rin từ bên dưới. Vào tận trong sâu thẳm đôi mắt của cậu kia. Đứng người dậy, Rin thoát khỏi ánh mắt của Nagisa.
“Kiểu cậu bơi trước đó, nó nhanh hơn.”
Trong một cuộc thi bơi lội, nó không thể nào là do may mắn được——. Đó là lý luận của Rin. Thời gian mà đã tăng lên một lần không phải là một thứ mà có thể dễ dàng sụt xuống như thế. Đối với bọn họ thì điều đó còn đúng hơn hết, khi mà họ đang ở trong giai đoạn phát triển của mình. Giai đoạn phát triển bao gồm không chỉ tính khí và thể lực mà còn có cả kỹ thuật và tinh thần.
“Kỳ lạ thật, tại sao vậy nhỉ? Tớ thật sự đâu có thay đổi kiểu bơi của mình đâu.”
“Này cậu, khi mà cậu thi đấu, cậu có nhìn thấy đối thủ của mình không?”
“Ừ, tớ nhìn thấy họ rõ lắm chứ.”
“Vậy thì, là do thế đấy. Chuyện là do cậu có cảm giác muốn bơi nhanh hơn đối thủ của mình hay không thôi. Cậu không hề hay biết,nó chính là cảm giác mà đã làm cho Nagisa bơi nhanh hơn.”
“Tớ có thể bơi nhanh hơn nhờ vào một cảm giác sao?”
“Hẳn rồi.”
Cảm xúc mãnh liệt là thứ giúp cho một người phát triển. Đến nỗi thỉnh thoảng nó còn có thể được gọi là một sự tiến hóa, có nhiều thời điểm mà chính nó đã tạo ra những thay đổi rõ rệt. Đó là lý do vì sao Nagisa đã thể hiện một kiểu bơi lội vượt trội hơn hẳn sức mạnh thật sự của mình trong đợt đo thử thời gian. Vì vậy, không khó để mà một người có thể thay đổi giới hạn với sức mạnh thật sự của mình một khi đã nó đã bị vượt qua. Đây là đặc ân họ sở hữu, khi vẫn đang ở trong giai đoạn phát triển.
“Muốn thử bơi chung với tớ không?”
“Với Rin-chan sao? Nhưng mà, tớ nghĩ mình sẽ thua.”
“Tớ sẽ nhường cậu.”
Không có lý do gì để mà bơi với tốc độ như thời gian cho thấy của Nagisa.
“Nếu như cậu vượt qua tớ, vậy có nghĩa là thành tích cá nhân của Nagisa đã tiến bộ hơn rồi.”
“Đã hiểu.”
Hai người bọn họ đứng ngang nhau trên bục xuất phát, cả hai sánh hơi thởi bằng nhau. Sau đó Rin lặng lẽ nói.
“Bắt đầu nào. Vào vị trí, đoàng.”
Khi họ đáp xuống dòng nước với khoảng cách gần như ngang nhau, những gợn sóng lăn tăn lan tỏa. Một quạt tay, một đập chân. Đầu Nagisa ngẩng lên. Đầu Rin ngoi lên trước cậu ấy một chút. Cuối cùng thì Nagisa vẫn rơi về phía sau. Để rút ngắn khoảng cách xảy ra lúc xuất phát không phải là một chuyện dễ. Trong trường hợp của Nagisa, cậu ấy đã gặp vấn đề với góc của mình vào lúc tiếp nước. Ngược lại, nếu như cậu ấy có thể sửa được nó thì, thời gian của cậu ấy vẫn có thể tăng lên nữa. Nhưng đó cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Cận kề sau lưng cậu ta, Rin cảm nhận được những đầu ngón tay của Nagisa đang giãn dài về trước trên bề mặt nước. Họ vòng quay một lượt ở 25m mà không hề kéo dài hoặc rút ngắn khoảng cách ban đầu. Khi mà họ vượt qua 15m còn lại, nó có vẻ như đầu ngón tay của Nagisa đã giãn dài ra thêm một chút nữa. Khoảng cách vẫn không rút ngắn lại. Khi mà cậu ta nghĩ rằng có lẽ chỉ là do mình tưởng tượng thôi, hai cánh tay của Nagisa đột nhiên duỗi thẳng về trước. Không chỉ có đầu ngón tay cậu ấy, không chỉ là trí tưởng tượng của cậu ta, hai cánh tay của Nagisa đã rõ ràng duỗi thẳng về trước. Chúng ập tới với một nguồn năng lượng mà dường như có thể chọc vào mỏm vai của Rin. Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống
lưng Rin.
Cậu ta cuối cùng cũng đã hiểu được lý do tại sao nhịp điệu của tay bơi đó đã bị phá vỡ bởi Nagisa hiển nhiên đã đuổi kịp cậu ta trong suốt đợt đo thử thời gian.
Khoảng cách rút ngắn lại với mỗi sải tay. Khi cánh tay của Nagisa bắt tới cằm của Rin, cậu ta nhìn về phía trước. Với chỉ 5m còn lại, đầu của Nagisa đã gần như ngang bằng với đầu Rin. Trong đôi mắt Rin, Nagisa đã không còn là Nagisa, cậu ta đã không thể chấp nhận cậu ấy là bất cứ thứ gì khác ngoại trừ là một thứ bí ẩn.
——Mình đang bị vượt!
Ngay khi nghĩ vậy, Rin đặt thêm sức mạnh vào trong đôi bờ vai của mình. Rồi, sau khi cậu ta đạt tới đích đến với khoảng cách một đầu giữa hai người bọn họ, cậu ta leo lên thành của bể bơi. Đồng thời thở hổn hển đến nỗi mà không ai có thể nghĩ rằng cậu ta bơi giỏi nhất ở một đoạn 50m.
Cậu ta đã không nói dối khi nói rằng mình sẽ nhường cậu ấy. Cậu ta cũng tự tin trong việc tái hiện lại thời gian tốt nhất của Nagisa với giới hạn chênh lệch trong khoảng 0,5 giây. Vậy mà, tại sao cậu ta cuối cùng lại ép sức bản thân mình trong những giây phút cuối cùng? Dùng một từ duy nhất, nó được gọi là ‘sợ’.
Nó không phải là vì bản năng chiến đấu đã nổi dậy, và cũng không phải là vì cậu ta đã trở nên nghiêm túc. Vì sợ hãi bởi việc Nagisa bắt kịp cậu ta, cậu ta thành ra đã chạy trốn khỏi cậu. Và rồi, không thể chịu được việc ở trong cùng dòng nước với Nagisa, cậu ta rốt cuộc đã nhanh chóng lao ra khỏi bể bơi. Từ dưới nước, Nagisa nhìn lên Rin, người mà đang đứng lặng trên thành bể bơi với những giọt nước chảy xuống từ người của cậu ta.
“Sao thế, Rin-chan?”
Rin không thể nhìn thẳng vào khuôn mặt của Nagisa.
——Tại sao mình lại khiếp đảm bởi một người như Nagisa?
Cậu ta tự vấn bản thâncâu hỏi này, nhưng không có một lời giải đáp nào được đưa ra. Cảm thấy như cậu ấy có thể nhìn thấu qua lồng ngực của mình nếu như ánh mắt bọn họ gặp nhau, Rin lên tiếng trong khi quay người mình qua một bên.
“Coi bộ cậu có thể làm được nếu như gắng sức, hể.”
“Không thể nào. Ý tớ là, tớ đâu đuổi kịp cậu được đâu, đúng không nào?”
Không, cậu ấy đã đuổi kịp đấy chứ. Nagisa đáng ra đã đuổi kịp thành tích tốt nhất của mình. Nếu như Rin đã không chạy trốn.
“Này, cánh tay của cậu——“
Khi Rin bắt đầu lên tiếng, giọng của cậu ta bỗng nghẹt lại.
“Sao.”
Đó là giọng nói thường ngày của Nagisa. Nagisa, là một người đồng đội và có bộ dạng giống như một em trai bé bỏng. Không thể nào cậu ấy lại cùng loại với ‘một thứ bí ẩn’ được. Phả ra một hơi thở mà cậu ta đã kìm lại bên trong lồng ngực mình, Rin cuối cùng cũng có thể nhìn Nagisa.
“Hai cánh tay của cậu đã duỗi thẳng về trước.”
“Của tớ sao?”
Nói xong, Nagisa nhìn vào cánh tay phải của mình.
“Đúng đó. Trong đợt thứ hai, cậu đã tăng tốc độ lên. Đó là khi cánh tay cậu duỗi thẳng về phía trước.”
“Ra vậy sao? Nhưng mà tớ không hề nhận ra điều đó một chút nào.”
“Này cậu, trong khi bơi, cậu đã lo nghĩ ngợi gì thế?”
“Chỉ nghĩ là tớ nhất định sẽ đuổi kịp mà thôi.”
Cậu ấy nói thế một cách dễ dàng. Có lẽ cậu ấy không hề nghĩ về những chuyện như hình thể và nhịp điệu của chính bản thân mình.
Mọi người ai cũng có một hình thể và nhịp điều mà phù hợp cho riêng họ. Việc khám phá ra nó không phải dễ dàng, nó có thể trở nên khác biệt ngay cả khi bạn nghĩ bạn đã khai phá ra nó, và đôi lúc nó lại trôi qua trước khi bạn kịp nhận ra. Rin vẫn đang trong công cuộc đi kiếm tìm nó, trong khi mò mẫm. Vì thế nên, cậu ta luôn luôn vừa bơi vừa suy nghĩ về nó, cậu ta chưa một lần nào mà thiếu suy nghĩ cả. Ngay cả khi cậu ta bơi với hết sức mình, cậu ta cũng không thể nghĩ về việc đưa cao thời gian của mình.
Tuy nhiên, cậu ta cũng hiểu rằng đôi lúc, một năng lực để tập trung mà gần sát với giới hạn của nó lại có thể đem lại một hình thể tốt nhất, như một phép mầu vậy. Năng lựcđể tập trung, nói cách khác, là những cảm xúc mãnh liệt. Đúng vậy, cậu ta đã nói với Nagisa rằng ai cũng có thể bơi nhanh hơn nhờ vào một cảm thứ cảm xúc, nhưng quả thựckhông ngờ được rằng nó lại trở nên hiển nhiên một cách rõ ràng như thế.
“Này cậu, cậu có thể bơi như thế một lần nữa không?”
“Hmm, tớ không chắc lắm.”
Đó là một câu trả lời theo lẽ tự nhiên, bởi vì cậu ấy đã luôn bơi mà không hề nhận thức hình thể của mình. Bằng một cách nào đó, dường như Nagisa là người thành thạo mọi chuyện thông qua những kinh nghiệm cá nhân.
“Muốn thử bơi với tớ thêm một lần nữa không?”
“Được thôi.”
Nagisa leo lên thành bể bơi. Mặc dù cậu ấy có một thân hình thấp bé mảnh khảnh, làm thế nào mà cậu ấy lại có thể tung
ra cái tuyệt chiêu đeo bám ấy chứ? Có lẽ bên trong nó sẽ có một gợi ý cho hình thể tốt nhất mà Rin đang kiếm tìm. Trong khi nghĩ về những chuyện đâu đây, cậu ta bước lên trên bục xuất phát.
“Bắt đầu nào.”
Một hơi.
“Vào vị trí, đoàng.”
Đôi chân của Rin và Nagisa bay lượn trong không trung, cả hai cơ thể bọn họ tiếp đó bị hấp thụ vào trong nước. Liệu đích đến của bọn họ là 50m đằng trước, hay là nó còn xa hơn nữa? Không biết rõ nơi mà họ đang hướng đến là đâu, ngay lúc này đây họ chỉ tiếp tục lặp lại những sải tay. Mạnh mẽ, nhanh nhẹn. Trong khi không nghĩ ngợi gì khác ngoại trừ chuyện đó.
Các tay bơi tham gia vào những hạng mục giống nhau tạo thành những nhóm, với cá nhân mỗi người luyện tập riêng lẻ. Bởi vì cuộc thi đang kề cận, điều này là nhầm mục đích tập trung vào hạng mục chuyên môn của bọn họ. Thông thường, Makoto sẽ tham gia nhóm bơi ếch trong thời kỳ này, nhưng lần này thì cậu ấy lại ở trong nhóm bơi ngửa.
Với Haruka tham gia bơi tự do, Rin bơi bướm, Nagisa bơi ếch, Makoto đã không còn cách nào khác mà tham gia trong bơi ngửa.
Không phải là bởi vì cậu không thể bơi nó, cũng không phải là bởi vì cậu dở nó. Tuy nhiên, cậu trước giờ đã chưa bao giờ bơi ngửa trong một cuộc thi. Vậy nên, bởi vì thời gian của cậu vẫn chưa được đo, về một ý nghĩa nào đó, nó là một hạng mục mà trong đó cậu chưa được bơi chỉnh chu. Nói vậy có nghĩa là, kiểu quạt tay hình chữ S.
Cho đến giờ, cậu đã luôn bơi với quạt tay đường thẳng, làm theo kiểu chuẩn cơ bản. Bơi lội với những cánh tay duỗi thẳng ra, như mái chèo của một chiếc thuyền, nhưng sự tổn thất trở nên to lớn hơn, bạn không thể tăng tốc được nhiều. Trong trường hợp là mái chèo của một chiếc thuyền, chỉ đồng thời chèo nó hai bên trái phải thì vẫn tốt hơn là không có gì, để chèo bằng cách thay phiên nhau trong bơi ngửa, mà không tiến thẳng về trước, bằng cách chèo quá sức, nó rốt cuộc thành ra những cử động của cá vàng. Hơn nữa, ở điểm xuất phát và kết thúc khi chèo, bởi vì sức lực thành ra phân tán, bạn không thể gom đủlực đẩy đi.
Nhưng mặt khác, không có gì là vô ích trong những cử động với kiểu quạy tay hình chữ S, về mặt lý thuyết mà nói thì bạn có thể bơi nhanh hơn so với khi quạt tay thẳng, nhưng bởi vì những cử động đó phức tạp hơn, và trừ phi bạn đã quen với nó, bạn rốt cuộc sẽ phải nhận lấy sức cản của nước trong vô vọng.
Kẹp chặt hai lòng bàn tay, từ một tư thế khi mà cả hai bàn chân cậu đã đè vào bức tường, với một lực đẩy mạnh mẽ, kéo cả cơ thể của cậu về trước, cậu đá chân mình theo đường chéo. Cơ thể của cậu chỉ ở trên không trung trong mộ tích tắc, và rồi cả thế giới liền đột ngột biến chuyển vào bên trong dòng nước. Khi mà cậu hạ mình xuống nước, với đôi chân mình trong trạng thái ướt sũng, cậubắt đầu đạp nhẹ chân. Thực hiện những sải tay trong khi nâng mình lên trên mặt nước. Và rồi, quạt tay hình chữ S.
À, cậu nghĩ. Hả?, cậu lại nghĩ. Nó có sự khác biệt. Nó khác so với thông thường. Thường thì, khi mà cậu nhảy lặn xuống, từ việc cảm thấy như có một con quái vật đang xé rách người cậu để thử nếm mùi vị cậu, toàn cơ thể của cậu bắt đầu co rúm lại trong sợ hãi, nhưng bây giờ thì không phải như thế. Cảm giác như đang bị nếm mùi vị vẫn còn đó. Cơ mà, cơ thể của cậu không hề co rúm lại.
Cánh tay của cậu duỗi thẳng ra. Cậu ngỡ rằng đây là kiểu bơi lội của mình. Cậu đã không trốn chạy khỏi nước. Có lẽ đây chính là cái tôi thật sự của cậu. Có lẽ đây chính là kiểu bơi lội thật sự của cậu.
Từ lối vào, cậu nắm lấy, như thể chèo sâu vào trong làn nước. Rồi, trong khi vẽ lên những cầu vồng sát gần bên cạnh mình, cậu quạt tay, như thể đang ném một quả bóng. Đẩy tới trong khi chèo thêm một lần nữa. Cùng với thời điểm đó, tạo nên lối vào bằng cách vững vàng duỗi thẳng bàn tay trở về trạng thái ban đầu của mình.
Cậu có thể nhìn thấy được bầu trời. Nhìn xuyên qua trần nhà của câu lạc bộ, cậu có thể nhìn thấy được bầu trời. Mặc dù cậu vẫn cảm thấy được sự hiện diện của con quái vật, khi mà cậu ấy nhìn lên bầu trời, cơ thể của cậu không còn co rúm lại nữa. Cậu không nhất thiết phải rũ bỏ sạch nó, hay phải chạy trốn khỏi nó. Ngay cả khi cậu có dốc hết sức để bơi, đó cũng không phải là toàn bộ sức mạnh của cậu.
Quay lại, cậu lại bắt đầu thực hiện những sải tay. Dù sao thì nó cũng khác biệt mà. Có lẽ nào đây là do cậu đang bơi mà không nhìn xuống tận đáy sâu của nước nơi có con quái vật đang náu mình? Hay giả như bời vì cậu đang nhìn lên trên bầu trời? Cậu nghĩ rằng điều đó cũng có thể lắm. Tuy nhiên, yếu tố quan trọng nhất là kiểu bơi lội của cậu. Cậu có thể cảm nhận được dòng nước. Ngay cả khi không nhận thức được tư thế chính xác, cơ thể cậu cũng vẫncứ tự nhiên nhắm tới việc tái hiện lại tư thế đó. Cả người duỗi thẳng tăm tắp trước khi bản thân kịp nhận ra, cậu đã có thể lướt đi trên nước. Cậu đã cảm nhận được làn nước.
——Có lẽ mình là một loài động vật biển.
Có lẽ ngay từ thuở đầu, cậu đã là một sinh vật thuộc biển cả, được gọi là động vật biển. Cậu nghĩ điều đó thật ngu ngốc. Tuy nhiên, cậu lại không thể nghĩ nó theo một hướng nào khác. Nếu như không phải vậy, vậy thì cảm giác tột đỉnh này là gì? Cảm giác thỏa mãn này, nó đang được tuôn trào lên từ nơi đâu? Cảm giác mà cậu chưa từng được cảm nhận cho đến giây phút này, đã giải thoát Makoto vào trong dòng nước.
Ngay cả sau khi leo lên trên thành bể bơi, cậu vẫn cảm thấy phấn chấn. Vừa cố gắng tìm cách kìm nén lại cảm giác đó, cậu vừa bước tới băng ghế. Aki hiện đang ngồi trên băng ghế.
“Sao? Zaki-chan cũng tham gia bơi ngửa hả?”
Cậu ấy định tán gẫu chút với cô ấy.
“Ah, Tachibana-kun. Không đâu, tớ tham gia bơi tự do.”
“Cậu đang nghỉ giải lao sao?”
“Ừm…… Tớ chỉ đang suy nghĩ vài chuyện thôi.”
“Về cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp?”
“…… Không đâu.”
“Ah, tớ hiểu rồi. Về việc trồng luống hoa vào ngày mai, phải không?”
Bởi vì những viên gạch cuối cùng cũng đã được nung xong, lớp của Makoto đã được chỉ định cho việc đắp chúng vào ngày mai. Mỗi lớp đều được phân chia một nhiệm vụ, như là công việc đắp đất trồng hay là tưới nước. Phần việc rắc rốiở đây là họ phải trát xi-măng để đắp gạch. Cho dù họ có được chỉ dạy cách để mà thực hiện việc đó, một số người vẫn tỏ ra lo lắng về khả năng làm tốt nó.
“Không.
Chuyện đó bây giờ cũng ổn thỏa rồi, bởi vì những người thợ trát sẽ đến. Họ nói rằng họ sẽ trát phần xi măng luôn.”
“Nếu là thế thì, cậu nên hỏi Haru đi.”
“Ể? Nanase-kun? Nhưng mà, không phải việc đó khó lắm sao?”
“Không sao đâu. Haru đắp những viên gạch trong vườnnhà cậu ấy mà.”
“Trong vườn á?”
“Ừ. Khi mà cậu ấy đi vào trong vườn, đất đá rốt cuộc sẽ bám theo, đúng không nào? Bởi vậy, trong những ngày mưa rơi, do lối vào luôn trở nên bẩn thỉu, cậu ấy cuối cùng đã tạo ra một lối đi với những viên gạch và xi-măng. Cậu ấy đã làm nó khá lắm. Tuy chỉ là 1m thôi.”
“Ohh, ra là vậy sao. Cậu ấy đúng là tài giỏi thật.”
Cậu ấy cảm nhận thấy có chút tăm tối đâu đó trong nụ cười xuất hiện trên môi Aki.
“Cơ mà, điều mà cậu đang nghĩ ngợi, không phải là nó, đúng không?”
“Ừ…… Nó là về Nanase-kun.”
“Về Haru?”
“Bây giờ tớ lúc nào cũng luyện tập bơi tự do, nhưng tớ bắt đầu tự hỏi không biết vì lý do gì mà Nanase-kun lại chỉ bơi mỗi tự do?”
Tại sao cô nàng lại quan tâm một chuyện như thế? Mặc dù nó không phải là một chuyện chỉ mới bắt đầu. Trong khi đảo ánh mắt qua bên nhóm đang bơi tự do của Haruka, cậu hỏi Aki.
“Tại sao lại về một chuyện như thế?”
“Kiểu bơi tự do của Nanase-kun rất là nhanh, phải không? Vậy nên, tớ đã nghĩ ngợi về cảm giác mà cậu ấy có khi đang bơi. Nếu tớ có thể hiểu đôi chút về những cảm giác đó, có lẽ tớ cũng sẽ bơi nhanh hơn.”
Đôi mắt của Makoto bắt gặp được Haruka. Cho dù có từ đằng xa, cậu ấy vẫn nhận ra ngay. Với một nét tao nhã như của một chú cá heo, cậu ta bơi với một tâm thái bình thản. Có lẽ Haruka cũng đã cảm nhận được làn nước?
“Haru không hẳn là bơi chỉ bởi vì cậu ấy thích thế.”
“Eh?”
“Cậu ấy cũng không thật sự thích bơi tự do cho lắm.”
“Nhưng, nếu vậy thì, tại sao……?”
Makoto quay ánh nhìn mà đã đảo sang nhóm bơi tự do trở về với Aki.
“Tớ chưa hẳn đã hỏi cậu ấy, nhưng ý nghĩa của việc bơi lội đối với Haru có đôi chút khác biệt khi so với của bọn mình.”
“Ý cậu là sao?”
Chăm chú vào Makoto, Aki nhay nháy con mắt. Như thể Makoto là một sinh vật hiếm hoi nào đó.
“Đối với Haru, ở trong nước là một lẽtự nhiên.”
“Ể?”
“Bởi vì thế, hình thái tự nhiên nhất chắc chắn chỉ có thể làtự domà thôi.”
“Vậy là nó đoại loại giống như, một kiểu năng lực tự nhiên sao?”
“Ừ. Nếu như cậu muốn diễn tả nó bằng chỉ một cụm từ, có lẽ nó là, bản năng. Tớ nghĩ nó giống như việc đi hỏi một con cá heo hay một con cá voi tại sao chúng lại ở trong biển cả vậy.”
Chính bản thân Makoto vừa nãy cũng đã cảm nhận được một thứ gần giống như thế. Cậu không thể truyên bố rõ ràng nó là giống như thế đó. Nhưng mà cậu nghĩ rằng có lẽ nó không khác xa như thế lắm.
“Nếu là vậy thì, coi bộ tớ sẽ không thể hiểu được rồi.”
“Không ai có thể hiểu được cả. Những xúc cảm thật sự của Haru……”
Aki đưa mắt mình sang nhóm bơi tự do. Sang Haruka đang bơi giữa những người bọn họ.
“Thôi, tớ trở về luyện tập tiếp đây.”
Trong khi nói thế, cậu ấy quay lưng lại về phía Aki.
“Ừm.”
Trong khi cảm thấy từ câu trả lời ngắn ngủn rằng ánh mắt Aki đã quay về phía Haruka, cậu quay trở về nhóm luyện tập bơi ngửa.
---
Những viên gạch nung đã được đặt bên gốc cây hoa anh đào. Những cục đất sét nung nóng sang màu nâu nhạt đó đã được đặt đắp lên nhau theo một hệ thống, chúng khoác lên mình một màu phơn phớt đỏ từ quá trình ôxi hóa của sắt, trong khi ánh dương
tựa như ánh nắng mùa xuân hắt xuống chúng.
Những bao xi măng và những cái xô bằng sắt, cũng như bao nhiêu dụng cụ nhỏ bé khác được đặt cạnh nó. Nhiệm vụ của các cậu con trai là đổ nước lên phần xi măng. Xoáy tít lên ngay khi phần đầu bịt bị cắt bỏ, thứ bột xám đó chẳng mấy chốc lắng xuống. Xoáy tít lên ngay khi đẩy chiếc xẻng vào, xoáy tít lên ngay khi nó chuyển động trong những cái xô, lại xoáy tít lên khi nước được đổ vào, rồi nó chẳng mấy chốc lắng xuống.
Ở cả hai bên của cây hoa anh đào, một hố hình chữ nhật không quá sâu đã được đào sẵn. Dường như kế hoạch là trồng luống hoa vào trong chúng. Đóng cọc vào bốn góc, kéo một sợi dây quanh chúng, trong khi dùng một sợi dây để xác nhận phương nằm ngang song song với mặt đất. Họ đặt xuống những viên gạch theo từng lớp một. Đắp những viên gạch theo hàng trong khi trát xi măng vào chúng, sau khi họ làm xong một lớp, rồi lại trát xi măng vào chúng một lần nữa, họ đã đắp xong lớp gạch thứ hai. Công việc cứ tiến triển tuần tự như vậy.
Phần việc trát vữa xi măng chính là chướng ngại của vấn đề. Cần phải có sự thận trọng và tay nghề trong khi cân bằng độ cao, bởi vì họ phải xếpnhững viên gạch thành hàng vào những quãng thời gian đều đặn.
Đúng như những gì họ đã chuẩn bị trước đó, họ đem theo những món đồ nghề đến bên cạnh Haruka. Không hề lung lay hay do dự, nhận lấy những đồ nghề vào tay mình, Haruka đi về phía cây hoa anh đào.
Khuân vác những viên gạch là công việc của những cô con gái. Haruka xếp những viên gạch đã được mang đến thành hàng trong khi trát vữa chúng.
“Xin lỗi nhé, Nanase-kun. Vì đã nhờ cậu làm một việc khó nhọc như vậy.”
Aki nói trong khi giao viên gạch cho Haruka.
“Không hẳn là khó. Tớ trước đây đã làm việc này rồi và những người thợ cũng đã giải thích giúp rồi mà.”
Cậu ấy trả lời mà không nhìn về phía Aki. Cậu phải tập trung cao độ, đến cả những đầu ngón tay của mình. Nếu như cậu có lỡ tay một chút đi nữa, phần xi măng sẽ bị lung lay, những viên gạch có thể sẽ bị xiêu vẹo. Có những lời nhắn nhủđược viết trên mỗi một viên gạch. Nếu như chúng làm sao lãng cậu, đột nhiên phần cán của cái bay trát vữa gần như đã bị lung lay.
Haruka chỉ tập trung vào việc trát vữa phần xi măng. Cũng như tập trung xua đuổi đi sự kháng cự chống lại việc trồng một luống hoa quanh cây hoa anh đào vào đâu đó sâu trong lòng mình.
“Trông ổn đấy.”
Rin từ đằng sau cất tiếng. Bởi vì cậu ta không mong đợi một câu trả lời, cậu đã giả vờ như không nghe thấy nó. Cậu tiếp tục làm việc, xúc lên phần xi măng từ tấm ván.
“Hay là tớ cũng thử luôn nhỉ.”
——Khỏi cần phải ra sức nói thế, nếu như cậu muốn làm thì, cứ tự nhiên mà làm đi.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân của Rin đang trở ra xa, đột nhiên, cậu nhận thấy phần xi măng đã trở nên lung lay đôi chút. Không lẽ cậu đã mất đi sự điềm tĩnh của mình chỉ bởi Rin đã bắt chuyện cậu sao? Cậu thầm tặc lưỡi.
Rin quay trở lại sau một hồi, cậu ta ngồi xuống bên phía đối diện với Haruka. Sử dụng cái bay trát vữa nắm trong tay phải của cậu, cậu đã san bằng phần xi măng với những cử động tinh tế đến lạ thường. Khoảng cách giữa Haruka và Rin đã ngắn hơn 2m. Cậu nghĩ rằng đây là một khoảng cách khó chịu. Nếu như họ còn gần nhau hơn nữa thì, cậu sẽ đơn giản thoát đi, nếu như họ cách xa nhau hơn nữa thì, sẽ không còn là khoảng cách phù hợp để trò chuyện.
“Haru, bắt đầu từ ngày mai, tôi định sẽ đo thời gian.”
Đúng như cậu nghĩ, cậu ta đã mở miệng nói.
“Tôi định là sẽ luyện tập thể thức của cuộc thi……”
Cậu ta cắt ngắn lời nói của mình. Cậu ta không tự mình quyết định mọi chuyện như thường ngày. Cậu nghĩ rằng đây là một điều khá rụt rè so với Rin.
“Tôi thật sự không bận tâm lắm.”
Vẫn lãnh đạm như mọi khi, cậu trả lời mà không rời mắt mình ra khỏi những viên gạch. Trong khi suy nghĩ rằng họ không cần thiết phải trò chuyện về vấn đề đó vào lúc này.
Rin gật đầu đôi chút, dường như đã hài lòng.
“Nagisa đã bơi nhanh hơn rồi.”
Cậu biết. Ngay lúc này đây thì họ đang cùng thuộc một đội.
“Hai cánh tay của thằng nhóc đó đã duỗi ra.”
“……”
“Nó là kiểu đập lên. Có vẻ như bản thân Nagisa không nhận ra, nhưng khi cậu taco hai cẳng chân của mình vào, chúng hiện ra. Nhưng có vẻ như nó chỉ hiện ra một khi cậu ta ham muốn vị trí đầu tiên.”
“…….”
“Và rồi, miễn là cậu ta có thể làm một cú xuất phát ra trò, thằng nhóc đó sẽ trở nên còn nhanh hơn nữa.”
Có lẽ đúng là vậy, nhưng đó không phải là việc mà họ cần phải nói tường tận vào lúc này. Cậu ta không im lặng được sao?
“Tôi dự định sẽ dạy cho Nagisa biết về cảm giác của trận đấu, hay nói chung là, việc canh thời điểm hay là một thứ gì đó tương tự như khả năng để tập trung.”
——Cậu có đủ cái thứ đó để mà truyền dạy lại nó không vậy?
Rũ bỏ đi nỗi uất ứchời hợt đó, Haruka tập trung vào cử động của cái bay trát vữa. Cậu phải tập trung để lớp xi măng không trở nên lung lay. Cậu không muốn phải để ý đến những gì Rin đang nói nữa.
Cuối cùng cũng hoàn thành được lớp thứ nhất, cậu đứng dậy và hít thở một hơi. Cậu phải đắp tổng cộng là ba lớp. Mặt trời vẫn còn trên cao, có vẻ như cậu sẽ làm xong công việc vào khoảng buổi chiều này. Cậu nghĩ rằng mình muốn đi đến câu lạc bộ bơi lội, nếu như cậu có thể hoàn thành sớm được một chút. Cậu nghĩ rằng mình cũng không bận tâm cho dù chỉ còn mười phút, cậu vẫn muốn được bơi.
Khi cậu quay sang nhìn Rin, cậu ta cũng đã sắp sửa làm xong lớp thứ nhất rồi. Cậu ta cẩn trọng hoàn thành nó, còn làm phẳng trơn phần bề mặt nữa. Nó đã khiến cậu khâm phục bởi rằng trong khi tán chuyện nhiều như thế, cậu ta vẫn xử lý nó chu đáo.
“Haru, tôi đem đến cái xô đã được trộn đầy đây này.”
Makoto khuân vác bằng cả hai tay một chiếc xô sắt bên trong chứa đựng xi măng, trông có vẻ nặng trĩu. Đặt nó nằm trước mặt Haruka xong, cậu ta hít thở một hơi. Cái xô đó đã chứa đầy xi măng, cậu có thể dễ dàng đoán được nó nặng đến chừng nào. Bìnhthường cần đến hai học sinh tiểu học để có thể khuân vác nó.
Có cảm giác như là dạo gần đây, cơ thể của Makoto đã tăng thêm một kích cỡ nữa vậy. Không hẳn là bởi người cậu ta đã cao lên, nhưng nóđể lại cảm giác như thể cậu ta đang khoác lên mình một loại áo giáp nào đó vậy.
“Tôi không biết liệu chúng ta có thể đến kịp buổi luyện tập hôm nay không nữa.”
Giọng điệu thảnh thơi của Makoto đúng là hợp đôi với bầu trời xanh biếc đang chào đón mùa xuân. Rin đứng dậy, cuối cùng cũng hoàn thành lớp thứ nhất của cậu ta.
“Tôi vừa mới nói với Haru về chuyện đó, nhưng tôi đang định luyện tập thể thức của cuộc thi bắt đầu từ ngày mai. Tiện thể đo thời gian luôn.”
“Đúng rồi. Cuộc thi đang tiến gần mà nhỉ?”
Nhường việc nói chuyện với Rin lại cho Makoto, Haruka bắt đầu làm việc với lớp thứ hai. Cậu ấy muốn được làm việc trong yên tĩnh. Không hề suy nghĩ về một việc gì, quên hết về việc đây là dự án tốt nghiệp, ngay cả việc cậu ấy đang ở dưới cây hoa anh đào, cũng đuổi nó đi hết về một phương nào đó, cậu muốn hoàn thành nó chỉ với tư cách là một công việc mà thôi.
——Mình muốn mau mau nhấn chìm cơ thể vào trong nước.
Cậu đã biến nó thành suy nghĩ duy nhất của mình.
Làn gió lướt nhẹ qua gò má cậu mang theo sự dịu dàng của mùa xuân. Cậu muốn mau mau vào trong dòng nước cũng bởi vì mục đích để rũ bỏ đi thứ cảm giác âm ấm đến từ nó.
Khi mùa xuân về, Kotsuzumiyama
đã cao hơn một chút. Do nó chỉ nhỏ hơn Myoujinyama cỡ khoảng một đầu, vì vậy nên kể từ xưa, nhiều người đã so sánh hai ngọn núi đó như hai anh em. Cùng thời điểm mà chồi lộc bắt đầu bay trên Kotsuzumiyama, hệt như một cậu em trai nhỏ bé đang nhón chân lên để bắt kịp anh trai cả của mình, nó đã cao hơn một chút.
Điều đó không có nghĩa là độ cao của ngọn núi thật sư thay đổi. Có vẻ như sự phân bổ của thực vật và sự tăng lên của cây cối, nhờ vào sắc thái của bầu trời và đoại loại thế, đã làm cho nó từa tựa như vậy.
Trong khi vừalau chùi đi những giọt mồ hôi chảy xuống trên khuôn mặt của mình và rơi xuống, Haruka vừa tiến lại Mutsukibashi. Mặc dù bước chân cậu nhanh hơn bình thường, nhiệt độ coi bộ cũng cao hơn khá là nhiều. Makoto và Rin chắc hẳn sẽ không đến vào ngày hôm nay. Nagisa cũng đã bỏ đi lâu rồi. Đã khá lâu kể từ khi cậu ấy băng qua cây cầu này một mình. Cơn gió cũng lại thổi trên cây cầu ngày hôm nay. Cậu cũng có một ấn tượng là đã khá lâu kể từ khi cậu cảm nhận thấy cơn gió trong khi chạy. Ban đầu, cậu đã dự định sẽ chạy bộ một mình như thế này. Việc chạy chung với Nagisa và Rin hoàn toàn không thuộc kế hoạch của Haruka. Việc bơi lội trong cùng một đội cũng tương tự như thế.
Cậu nghĩ rằng về cơ bản thì bơi lội một môn thể thao cá nhân, với tiếp sức là phần mở rộng của nó. Do đó, với việc thực hiện luyện tập theo cá nhân từng người là một ý kiến đầy lý lẽ, đáng lẽ ra không cần thiết phải lầm ầm lên về chuyện ở trong một đội.
Giả sử như đây là bộ môn bóng rổ hay là bóng đá, những thứ như là đội hình và phối hợp lối chơi, và dĩ nhiên cũng không thiếu làm việc nhóm, sẽ trở nên cần thiết. Nắm bắt được khả năng của từng người, bao bọc giúp cho từng người một, sức mạnh và sự cân bằng như một tổng thể cần phải được chuẩn bị sẵn. Còn có những thứ ví dụ như nhịp thở và giao tiếp bằng mắt nữa, nếu bạn không chuẩn bị trước, bạn sẽ không thể nào thực hiện được những việc đó.
Nhưng mà giao tiếp bằng mắt và đội hình là những thứ không cần thiết trong bơi lội. Một khi bạn lặn xuống, bạn sẽ cô độc. Phô bày sức mạnh mà mỗi người bọn họ sở hữu, chỉ cần bọn họ bơi nhanh là được. Đáng lẽ ra đã không còn bất cứ chuyện gì khác để mà nghĩ ngợi.
Rin nói chuyện đầy nhiệt huyết, Makoto la to rằng sẽ không có ích gì nếu không có Haruka, Nagisa mong muốn được làm thành viên, Aki thì bảo rằng cậu ấy nên bơi.
Không lẽ có một thứhơn thế được ẩn chứa trong cuộc thi mang tên bơi tiếp sức sao? Cậu cho rằng nếu như có một thứ gì đó mà cậu không biết đến, cho dù có phải trả giá, thì có lẽ việc thử tham gia thôi cũng có giá trị riêng của nó. Cho dù cái giá mà cậu ấy phải trả bao gồm bị những người khác quấy rầy, cùng nhau hợp tác trái với ý muốn, bị ép buộc phải làm những chuyện mà đi ngược lại với chính ý định của bản thân.
Đó là chuyện mà cậu đã tự quyết định khi cậu sẵn sàng. Cậu không có dự định đơn thuần đi ngược lại lời mình. Vì vậy nên, nếu như nó cần thiết cho cuộc thi tiếp sức, cậu chẳng có lý do gì để mà từ chối, và cậu ấy cũng chẳng hề có ý định từ chối việc bơi và chạy, với bốn người bọn họ cùng sát cánh bên nhau. Chỉ là Haruka vẫn chưa phát hiện được một ý nghĩa đặc biệt nào trong cuộc thi được gọi là tiếp sức đó. Cậu vẫn chỉ tiếp tục bơi trong nước, với những rằng buộc bám dai dẳng vào người cậu.
Khi cậu đi ra từ phòng thay đồ đến bên thành bể bơi, Nagisa đã bước tới chỗ cậu, bám dính vào cậu.
“Haru-chan, cậu đang làm gì thế? Cậu đến muộn rồi đấy. Thế còn Rin-chan và Makoto-chan đâu?”
Cậu cảm thấy không muốn nói chuyện. Ngay cả khi so với bản thân cậu ở năm trước, Nagisa vẫn còn quá ngây ngô. Rất khó để mà xem cậu ta như là một người cần phải bị đẩy đi hay là bị bỏ mặc. Ngay cả lúc này đây, cậu vẫn chưa thật sự nắm rõ nên cư xử với cậu ta thế nào. Điều đó có nghĩa, cậu sẽ không trở thành một con người đủ tốt tính để mà đáp trả lại những tác phong nhã nhặn.
Cậu quyết định đối phó với cậu ta bằng bản chất thường lệ của mình, được càng nhiều càng tốt. Trong khi đồng thời cảm thấy có một sự mâu thuẫn rằng bản chất thường lệ của mình đã không còn được như trước nữa.
“Do kế hoạch tốt nghiệp. Họ có lẽ sẽ không đến hôm nay.”
“Saaao cơ. Thôi, đành vậy. Chúng ta mau chóng luyện tập nào.”
Nghĩa là, cái luyện tập mà Nagisa đang nói đến là dành cho cuộc thi tiếp sức. Bây giờ thì, ý nghĩa đằng sau việc bơi lội của Nagisa đã tập trung hết vào cuộc thi tiếp sức. Bơi nhanh, và rồi thắng cuộc. Đó là một mục tiêu đơn giản đến nỗi đã trở thành quá cụ thể. Ít ra thì, cậu ta cũng đã nhận biết được một ý nghĩa trong cuộc thi tiếp sức hơn hẳn cả Haruka.
Bởi vì họ đều là những đồng đội ngang bằng nhau, họ có cần thiết phải sở hữu chung một mục tiêu không? Có lẽ nào đó chính là làm việc nhóm? Có lẽ nào đó chính là đồng tâm hiệp lực? Giả sử đúng là như thế, Haruka cuối cùng rồi cũng sẽ đánh mất đi ý nghĩa đằng sau việc bơi lội của cậu ấy.
Nagisa đứng lênbục xuất phát.
”Vào vị trí, đoàng.”
Sau khi nói thế, Nagisa nhảy nhào xuống. Haruka không có ý định nói chuyện chuyên môn giống như Rin. Ngay từ buổi ban đầu, cậu chưa từng bơi trong khi nhận thức về một chuyện như thế. Hơn nữa, cậu cũng chưa từng có hứng thú với những thứ như hình thể của một ai đó. Tuy nhiên, cậu cảm nhận được nó. Cảm nhận được một thứ gì đó có vẻ bất hòa bên trong kiểu bơi của Nagisa. Nhưng cậu không thể miêu tả nó bằng từ ngữ, cậu chỉ có thể cảm nhận được nó mà thôi. Một cảm giác khó chịu, như thể một máy nhịp đã hỏng mất đi lò xo của mình. Một sự kháng cự, như thể một chiếc xe đạp với phụ tùng đã hoen gỉ.
Cậu trở lại sau khi làm một cú quay vòng ở đoạn 50m. Khoảng cỡ quá 70m, cánh tay của Nagisa có vẻ như đã duỗi thẳng ra. Có cảm giác như thể cánh tay của cậu ta đã dài ra, dài đến nỗi chúng đã không còn cân đối so với chiều cao của cậu ta. Vào thời điểm đó, cái cảm giác khó chịu đã tan biến. Vẫn như mọi khi, Nagisa tạo ra một nhịp điệu với những sải tay rộng rãi. Chẳng có dấu hiệu nào cho thấy cậu ta gắng sức hay là tăng thêm số lần quay của những sải tay. Vậy mà, vào khoảng 15m còn lại, cậu ta đã tăng tốc nhanh hơn nữa. Và rồi, một lần nữa tăng tốc trong khoảng 5m cuối cùng, cậu ta đã chạm vào bờ tường.
Đôi bàn chân Haruka liền giậm nhảy từ bục xuất phát, cơ thể của cậu lửng lơ trong không trung.
Cậu nghe Rin nói rằng Nagisa đã bắt đầu bơi như thế. Tuy nhiên, sau khi tận mắt mình chứng kiến, cậu thành ra cảm thấy khó hiểu.
Trước khi bản thân cậu kịp nhận ra, Nagisa và Kotsuzumiyama đã chồng chất lên nhau trong tâm trí của Haruka. Cậu biết rằng nó chỉ là một ảo ảnh thị giác khi mà trông như thể nó đã cao thêm khi mùa xuân đến. Cân nhắc rằng trường hợp của Nagisa cũng có thể là một ảo ảnh thị giác, cậu ngay lập tức chốibỏ nó. Chối bỏ cả bản thân sự việc ngọn núi và Nagisa đang chồng chất lên nhau, cậu thả cơ thể mình vào trong rẽ nước như mọi khi.
Chỉ đến khi phần đất trong luống hoa thuộc kế hoạch tốt nghiệp đã được rải ra và một vài loại hạt giống đã được gieo trong nó thì họ mới bắt đầu nghiêm túc tập luyện cho cuộc thi. Chia đôi đại khái giờ giấc luyện tập của một ngày ra thành hai đợt, họ đã được ấn định đo thời gian trong các nhóm quy tụ những tay bơi trong cùng một hạng mục ở đợt đầu và luyện tập cho cuộc thi tiếp sức lẫn bơi đường dài ở đợt thứ hai.
Đến thời điểm này, giờ giấc của đợt đầu tiên đã được Haruka dành cho bơi tự do, Makoto thì bơi ếch và bơi ngửa, rồi sau đó tham gia vào luyện tập bơi tiếp sức. Giờ giấc luyện tập của Rin và Nagisa chỉ có bơi tiếp sức trong đợt đầu lẫn đợt sau. Hôm nay, Aki và Yuuki cũng đều tham gia vào buổi luyện tập của Rin và Nagisa. Thỉnh thoảng, nhóm của Aki vẫn tham gia vào buổi luyện tập bơi tiếp sức như thế. Để átxuống cảm giác có đôi chút lo âu thấp thỏm, rằng họ sẽ không hiểu ra được nếu như họ không bơi cùng một kiểu tiếp sức, họ đã tham gia luyện tập với Rin và Nagisa.
Với cả hai bàn tay của Nagisa đã chạm vào thành bể, Rin nhảy nhàoxuống. Nâng kính bơi của mình lên, trong khi ánh mắt của cậu cho thấy cậu vẫn còn có thể tiếp tục, Nagisa dõi nhìn theo Rin đang bơi ra xa. Một hơi thở dài hòa lẫn vào trong hơi thở nặng nề của cậu.
Aki chưa bao giờ nghĩ rằng Nagisa có thể gắng sức mình đến mức này. Mặc dù bọn họ vẫn luôn tiếp tục cho đến khi hết cả hơi, cậu vẫn không ca than nửa lời. Cậu chắc hẳn đã thấm mệt rồi. Cũng như tư thế nhảy nhào của cậu đang dần tan tành, tốc độ bơi ếch của cậu cũng đã xuống dốc.
Lắm lúc, cô nàng nghĩ rằng cấp độ của đội Haruka có hơi quá cao. Có lẽ bản thân Nagisa cũng phải cảm thấy một điều tương tự như thế. Nhưng, chắc hẳn là vì lý do này nên cậu đã cố gắng hết mình. Chắc hẳn cậu đã thành tâm nghĩ rằng mình không muốn trở thành một người níu kéo cả đội.
Trong khi Nagisa cố leo lên thành bể bơi, nhưng lại không đặt đủ sức, khi mà cậu có vẻ như sẽ té xuống nước một lần nữa, Aki nắm lấy bàn tay của cậu và kéo cậu lên.
“Cảm ơn. Haa. Zaki-chan. Haa.”
“Chúng ta nên nghỉ một chút không?”
“Ừm.”
Nagisa gật đầu, trong giữa những hơi thở hổn hển của cậu. Nagisa đã không giả vờ mạnh mẽ hay là ra vẻ ta đây. Cậu cố gắng hết sức mình khi được bảo làm thế, cậu nghỉ ngơi khi được bảo làm thế. Nagisa lúc nào cũng là Nagisa chân chính.
Tạo dáng một loa phát thanh với cả hai tay, Aki la to để kêu gọi tụ họp lại, Yuuki trả lời với một dấu OK.
Sau đó, Rin chạm vào bề mặt tường.
Nagisa tháo bỏ chiếc mũ của mình, gục xuống trên mặt sàn. Aki ngồi xuống cạnh bên cậu ấy.
“Nagisa-kun, có vẻ cậu đã bơi nhanh hơn rồi nhỉ?”
“Ừ, nhưng mà, chúng tớ sẽ thua nếu như tớ không bơi nhanh hơn nữa.”
“Thua à, thua ai cơ?”
“Tớ không biết. Rin-chan nói vậy đó.”
“Hmm, tớ hiểu rồi.”
Aki quay người sang Rin trong khi cậu ta đang đi ra khỏi bể bơi. Liệu Rin đang thi đấu với ai vậy nhỉ? Có cảm giác cứ như như cậu ta luôn luôn vội vã vậy.
Luôn luôn tìm tòi một thứ gì đó, chạy nhảy đến đâu đó. Liệu Nagisa đã đuổi theo Rin với những cảm xúc ra sao?
“Zaki-chan, ai là người đã dạy cậu cách nhảy nhào vậy?”
Đột nhiên bị tra hỏi, Aki đã không biết nói gì.
“Ừm thì, tớ tự nó trông sao nhỉ. Nhưng mà này, tại sao cậu lại hỏi tớ?”
“Nó hiện đang không được tốt cho lắm. Tớ đã thử rất nhiều thứ, nhưng không hiểu vì sao nó vẫn chưa ổn. Rin-chan cũng không chịu dạy tớ cho dù tớ có hỏi.”
“Hmm, mọi chuyện là vậy sao. Tớ không biết tại sao cậu ấy lại không dạy cậu nữa?”
Đúng là ngạc nhiên mà. Mặc dù cô nàng đã nghĩ rằng Rin rất quan tâm đến Nagisa.
“Này, cậu nghĩ tớ nên làm gì để nó có thể tốt hơn nữa?”
Bị hỏi thẳng thắn như vậy, cô ảkhông biết phải trả lời như thế nào. Cô chưa từng nghĩ về những chuyện như hình dángnhảy nhào. Aki thử khắc họatrong đầu mình hình dáng của bản thân khi nhảy nhào. Đứng trên bục xuất phát, giang rộng cả hai chân ra một chút, cô đặt ngón tay cái của mình lên trên bục. Gập người mình lại, vào tư thế nghiêng về phía trước, côđặt cả hai tay mình lên trên bục. Kéo người mình theo với một cú bật mạnh đột ngột, cô tập trung ánh mắt nhìn về đích trong khi nhảy vào từ cú bật đà.
Khi mà Aki đang suy nghĩ về nó, cô chợt nhận ra được rằng ánh mắt của Nagisa đã quay sang điểm đáp. Chắc có lẽ việc một người nhìn nơi đâu không quan trọng cho lắm, nhưng cảm giác như có gì đó khác biệt. Tuy nó không thể được giải thích rõ ràng bằng từ ngữ, cô vẫn nhận thấy rằng điều quan trọng ở đây là đích đến mà chúng ta đang nhắm tới. Cô không nghĩ rằng nó là một câu trả lời hợp lý. Nhưng mà cô không thể tìm được một câu trả lời phù hợp nào khác cả.
“Này, khi cậu nhảy nhào xuống, hay là cậu thử nhìn xa về phía trước thêm chút nữa đi?”
“Nhìn xa thêm bao nhiêu?”
“Chắc là khoảng chừng như, cậu sẽ nhảy nhào xuống cho đến tận bức tường ở phía bên kia đấy.”
“Hmm.”
Nagisa nhìn chằm chằm vào Aki với đôi mắt to tròn. Bị nhìn như thế với một ánh mắt chân thành, một cảm giác hệt như hối hận lan ra bên trong lồng ngực của cô ấy. Cô tự trách móc bản thân mình vì đã nói chuyện mơ hồ, nghe cứ như là đang chém gió bốc phét vậy. Thành thật mà nói, có lẽ mọi chuyện đã tốt hơn nếu như cô nói rằng mình không biết. Trong khi nghĩ ngợi như thế, Nagisa đã rút ánh mắt mình khỏi cô nàng trước khi cô kịp nhận ra.
“Hiểu rồi. Tớ sẽ thử làm theo vậy.”
Nagisa nói thế với một nụ cười.
Hiệu lệnh bắt đầu trở lại luyện tập được phát ra từ Rin. Khi Rin vừa nhảy xuống, tạo ra những sóng nước tung tóe, Nagisa bước lên bậc xuất phát.
Aki có đôi chút thanh thản một khi được giải thoát khỏi Nagisa. Không phải bởi vì Nagisa là một loại người đáng ghét. Mặt khác, trong khi toát ra chút ít hình tượng của một đứa em trai bé bỏng, cậu là một loại người mà bạn không thể bỏ rơi được. Nhưng cho dù là vậy, khi mà cô bị nhìn chằm chằm với ánh mắt chân thành đó, với niềm tự tin của mình đột nhiên bị lạc mất, cô rốt cuộc đã mong muốn được chạy trốn. Mặc dù cậu đáng lẽ ra phải giống như một đứa em trai bé bỏng, cô chợt cảm thấy như cậu ấy đã trở thành một thứ mà cô không hề muốn chạm vào. Hệt như, bản chất thực sự của cô đã hiện ra ngay trước mắt của cô…
Và rồi, khi mà cô nghĩ rằng mình đã thoát khỏi Nagisa, cô lại một lần nữa cảm thấy bồn chồn không yên.
Nagisa nhảy nhào xuống. Liệu ánh mắt của cậu có tập trung vào đích đến không? Cậu có khởi đầu được như mình mong muốn không? Trong khi nghĩ ngợi thế, Aki thử bước tiến lên về phía bậc xuất phát, Rin gọi với cô ấy ngừng lại trong khi leo ra khỏi bể bơi.
“Yazaki-san. Cậu đã nói gì với Nagisa phải không?”
Mặc dù cậu ta đã bơi luôn tay từ nãy đến giờ, không có một hơi thở nào của cậu ta là bất bình thường cả. Cậu ta cũng không lên tiếng với một giọng điệu đặc biệt chỉ trích, nhưng nó đã khiến cô ngượng ngùng một cách kỳ lạ.
“Ừm, về cách nhảy nhào.”
Rin lại quay sang nhìn Nagisa.
“Hệt như tớ nghĩ. Tớ cứ cảm thấy rằng kiểu xuất phát vừa nãy của cậu ấy có chút khác biệt mà.”
“…… Nó là về nơi mà cậu ấy nhìn.”
“Ể?”
“Khi nhảy nhào xuống, tớ đã bảo cậu ấy nên nhìn về đích đến.”
“À, ra là vậy sao.”
“Matsuoka-kun, tại sao cậu lại không chỉ cho Nagisa-kun?”
Vượt qua điểm 25m, Nagisa tăng tốc lên.
“Nagisa không phải là người mà sẽ bơi nhanh hơn nếu như được dạy rập khuôn. Cho dù cậu ấy có hiểu kỹ càng nguyên do và lý thuyết trong đầu, cậu ấy vẫn không thể thực hiện nó chỉnh chu với toàn thân mình. Nhưng nếu như là một điều mà cậu ấy cảm nhận được từ tận sâu trong con tim mình, nó sẽ được bộc lộ rõ rệt trong cung cách của cậu ấy. Tuy nhiên, có lẽ bản thân cậu ấy vẫn chưa nhận ra điều đó.”
Aki đeo lên chiếc kính bơi của mình.
“Nếu là vậy, chắc là tớ đã nói một điều gì đó không cần thiết rồi nhỉ.”
“Không sao đâu, nó tốt là đằng khác. Tớ nghĩ điều mà Yazaki-san nói cho cậu ấy biết, là về cảm xúc. Nếu như nó là về bơi lội vì cảm xúc, tớ cá chắc rằng nó đã thâm nhập vào trong Nagisa hơn là mớ lý thuyết ngốc nghếch. Thật đấy.”
“Ừm.”
Sau khi gật đầu, Aki bước lên trên bục xuất phát. Với hai chân giang rộng ra một chút, cô đặt ngón tay cái của mình lên bục xuất phát. Gập người mình lại, cô vào một tư thế nghiêng về phía trước. Trong khi đặt hai tay lên trên bục, cô đợi chờ Yuuki. Kéo người đi theo với một cú bật mạnh đột ngột, cô tập trung ánh mắt nhìn về đích đến trong nhảy xuống từcú bật đà. Trong khi đang lơ lửng trong không trung, cô ráng sức nhìn thẳng vào trong thâm tâm của mình.
——Giống như Nagisa, liệu mình đã có thể đối mặt với bơi lội bằng chính những cảm xúc chân thật của mình chưa?
Tự đặt cho bản thân mình câu hỏi như thế, cô bắt đầu chán ghét chính mình vì chỉ có thể đáp lại bằng một câu trả lời mơ hồ. Trong khi bắt đầu cảm thấy khó chịu do trước giờ đã luôn tránh né chủ đề này, Aki làm nổi lên những sóng nước tung tóe trên bề mặt nước.