Chương 4 - Tiếp sức.
Hôm nay cơn gió lạnh cóng cũng thổi trên con đường đến trường. Trên con đường đông người đi bộ với đôi vai co rúm và mắt hướng xuống đất, chỉ có mình Rin là đang chạy. Cậu vừa băng qua những đứa trẻ khác vừa thở ra những hơi thở trắng xóa, đôi khi lại tưởng chừng như cậu sẽ bất chợt va vào bọn họ.
Khác với con đường đi đến câu lạc bộ bơi lội, con đường trải dài với hàng cây bạch dương không phù hợp cho việc chạy bộ. Bởi vì có quá là nhiều người đang đi tới và trở về từ trường học, cậu không thể chạy theo ý muốn. Chính vì lẽ đó, chạy trên còn đường này khá là vô nghĩa, cậu còn có thể bị xem như có chút phiền hà với những người xung quanh.
Ở phía trước nơi mà Rin đang chạy đến, một chiếc khăn quàng cổ màu trắng bị vấy bẩn sang nâu đang bay vẫy theo cơn gió. Tăng tốc lên một chút, khi Rin bắt kịp chiếc khăn quàng cổ đó, cậu ấy dừng chân trong khi thở ra những hơi thở hổn hển màu trắng xóa.
“Chào buổi sáng, Yazaki-san.”
Sau khi quay người ra sau, một nụ cười nở rộ trên khuôn mặt Aki như mọi lần. Cậu nghĩ rằng có lẽ cô nàng đã luôn mang theo một nụ cười trên khuôn mặt mình trong suốt lúc đi.
“Chào buổi sáng, Matsuoka-kun. Cậu đã chạy bộ đến đây sao?”
“À, ừm, nó giống như một kiểu luyện tập thôi mà.”
Để trưng diện, cậu ấy một lần nữa thở ra những hơi thở hổn hển màu trắng xóa.
“Ồ, tuyệt thật đấy. Nhưng mà cậu phải biết chạy bộ ở một nơi như thế này rất là nguy hiểm.”
Rin nén xuống những luồng hơi thở màu trắng xóa mà mình đang thở ra.
“À, thì cậu thấy đó, tớ tập trung cao độ khi đang chạy.”
Khăn quàng cổ của Aki dao động theo cơn gió, nó lướt qua bờ má Rin. Chiếc khăn quàng cổ bị chất thải vấy bẩn không thể nào giặt sạch được……. Rin vẫn không hiểu tại sao Haruka lại ra nỗi leo xuống đường kề bờ để nhặt lấy nó. Đến lúc này thì cậu ấy đã không còn ý định hỏi về nó. Cũng giống với chuyện cậu ấy không có ý định đi sâu vào lý do Makoto run rẩy.
Đó cũng là lý do làm cho Rin không hề nghĩ về việc đi hỏi Aki tại sao cô ấy lại khoác lên chiếc khăn quàng cổ bị vấy bẩn sang màu nâu nhạt này.
“Này, mình xin lỗi vì hôm qua đã yêu cầu cậu làm một chuyện phi lý như thế.”
Khi Rin nói thế, Aki hơinghiêng đầu mình qua bên một chút.
“Đừng lo, chuyện không phải vậy đâu. Tớ cũng nghĩ Nanase-kun nên tham gia cuộc thi bơi tiếp sức mà.”
“Ồ ồ? Tại sao vậy?”
Đối mặt với câu hỏi thẳng thắn của Rin, Aki hạ sơ mắt mình xuống, vẫn mỉm cười. Và rồi, cô ấy chầm chậm nâng ánh mắt mình lên và nhìn về một nơi xa xăm.
“Nanase-kun có thể tự mình làm được mọi việc. Học hành và thể thao, cậu ấy còn giỏi vẽ nữa. Thiệt tình, rốt cuộc thì cậu ấy có thể làm được mọi thứ nhỉ? Vì vậy, mọi người đều trông cậy vào cậu ấy, nhưng cậu ấy lại ít khi tự nguyện lệ thuộc vào một ai đó, đúng không?”
Cậu nghĩ điều đó hẳn là thế rồi. Mặc dù cậu chỉ chuyển trường mới đây, nhưng ấn tượng mà Rin có về Haruka đã đúng thực là như vậy. Mặc dù cậu ta không tìm kiếm những mối quan hệ theo một cách tự nguyện, cậu ta không hẳn là bị cô lập. Đúng hơn thì, cậu ta là một người mà cả lớp đều trông cậy. Và một khi cậu ta được trông cậy, cậu ta sẽ cho thấy rằng mình luôn luôn đáp ứng lại kỳ vọng của mọi người. Trong sự thăng bằng kỳ hoặc đó, Haruka đã được ủng hộ bởi những người xung quanh mình.
“Tớ nghĩ Nanase-kun là một con người hiền từ. Đó là lý do mà cậu ấy không nói những điều mà mình muốn nói, và cố gắng không làm phiền những người khác quá mức. Tớ tin chắc rằng cậu ấy không phải là loại người muốn tổn thương những người khác hay là muốnxua đuổi họ. Nhưng tớ không cho rằng nó là một điều tốt để mà nghĩ ngợi về chuyện đó quá nhiều .Tớ nghĩ sẽ tốt hơn nếu như Nanase-kun trở nên chủ động hơn.”
Aki quay người sang Rin với một vẻ mặt như thể đang hỏi cậu ấy nghĩ gì về chuyện này. Thành thật mà nói, cậu còn chưa nghĩ đến việc chấp nhận tính cách của Haruka. Cậukhông thể hình dung nó như một kiểu tính cách ‘cuối cùng nó cũng sẽ đâu vào đấy thôi’, nhưng điều mà Rin quan tâm đến chỉ có Haruka và cảm nghĩ muốn được bơi trong cuộc thi tiếp sức của mình.
“Tớ cũng nghĩ hệt như vậy. Cái tên đó thật sự thiếu thốn tính hài hước mà. Cậu ta nên noi theo gương tớ một chút, nhể?”
Đùa giỡn một chút, cậu gắn kết cuộc trò chuyện cho phù hợp. Aki đôi chút mỉm cười trước lời của Rin.
“Chắc chắn rồi. Mọi thứ sẽ vừa vặn nếu như cộng dồn hai cậu lại với nhau rồi chia đều ra cho từng người, nhỉ?”
“Nói thế, không lẽ ý cậu là tớ dễ đi quá trớn sao?”
Nụ cười đầy ẩn ý của Aki đã xác nhận điều đó.
“Không phải là như thế đâu. Nhưng mà, tớ phần nào đó vẫn muốn trông thấy Nanase-kun nỗ lực hết mình cùng với mọi người.”
Aki nhìn lên bầu trời. Trên trời, những đám mây ti mà đúng thực hợp với không khí mùa đông này trôi bồng bềnh tựa như một bức tranh được vẽ với phấn màu.
Haruka bước xuống những bậc thang đá cùng lúc Makoto cũng đang bước xuống.
“Này, tôi không đến trễ, chuẩn chứ?”
“Đi thôi.”
Haruka và Makoto bắt đầu chạy bộ cạnh bên nhau, thở ra những luồng hơi thở trắng xóa.
Khi họ chạy đến vùng lân cận của Mutsukibashi, Nagisa đang đứng đợi sẵn bọn họ. Để đáp lại Nagisa đang vẫy tay chào, Haruka giơ ra một chút lòng bàn tay phải của mình. Ánh mặt của Nagisa vượt hẳn qua Haruka và Makoto, cậu ta cũng đang vẫy tay rộng rãi chào người đó. Cậu biết mà không cần phải quay lại nhìn. Người đó là Rin, ít nhất là vậy. Tiếng chân đang tiến tới gần to dần lên, cậu ta sắp thành hàng ngang cạnh bên bọn họ trước khi bọn họ chạy tới cây cầu.
“Yo.”
Đáp lại giọng nói của Rin đang kêu gọi, Haruka trả lời bằng cách giơ thoáng qua lòng bàn tay của mình. Từ cách mà cậu ta nhìn nhận, hành động đó không thể được hiểu theo một cách nào khác ngoại trừ cậu ấy đang kêu chạy sang hướng bên kia.
Nagisa chạy đến ngang bên cạnh Haruka.
“Nanase-kun. Hôm nay, tớ nhất định sẽ theo kịp cậu.”
“Nếu như cậu nghỉ ngơi ở chỗ đó, vậy thì nó sẽ không được coilà một đợt luyện tập lắm nữa.”
“Vậy thì, bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ đợi trong khi bước nhỏ tại chỗ.”
Không biết liệu cậu ta đang nghiêm túc hay đang đùa giỡn, một chuyện như thế quả là điển hình cho Nagisa đến nỗi nó gần như làm cậu ấy bật cười. Đằng sau cậu ấy, Makoto và Rin đã cười rộ lên thay cho Haruka. Khi họ trông thấy Nagisa với vẻ mặt bối rối, họ biết rằng cậu ta đã nghiêm túc về chuyện đó.
“Tuy tớ nói là bước nhỏ tại chỗ, ý tớ là bước nhỏ tại chỗ với tốc độ rất - rất nhanh đấy.”
Tiếng cười của hai người đằng sau họ đã trở nên lớn hơn nữa. Đôi chân của Rin bị rối lên một lúc, cậu ta nom như sẽ đánh mất thăng bằng của mình.
“Tôi sẽ bỏ các cậu lại phía sau nếu cứ mãi tán gẫu.”
Haruka tăng tốc lên một chút. Liệu cơn gió có thổi trên Mutskibashi vào ngày hôm nay không nhỉ? Haruka đã quên hẳn về điều đó cho đến khi họ băng qua cây cầu.
Nagisa nghiêm chỉnh đuổi theo sau. Nếu như cậu ta tiếp tục chạy với tốc độ này, cậu ta có lẽ sẽ không còn có thể chạy cạnh bên cậu ấy nữa. Mọi chuyện đã diễn ra như thế vào ngày hôm qua. Hơi thở của Nagisa trở nên nặng nề, khi mà cậu trông thấy cậu ta tụt lùi đằng sau khoảng một bước, Haruka hạ sơ ánh mắt mình xuống.
——Vậy là cậu ta chỉ tới được đến chừng này.
Một tiếng thở dài đã trộn lẩn vào trong hơi thở sâu. Và rồi, đôi chân của Haruka đã chậm lại một chút.
“Chà.”
Rin nói với một giọng nhỏ nhẹ. “Nanase đúng là hiền từ thật.” Bỗng dưng có cảm giác như nghe thấy cậu ta nói đại loại như vậy, Haruka thầm tặc lưỡi. Nagisa vẫn theo sau trong khi trưng ra cái bản mặt mệt mỏi. Hình như cậu ta đã kiệt sức để mà có thể tám chuyện.
Khi họ đến tới Iwatobi SC, Nagisa đã phải vật lộn với hơi thở nặng nề của mình.
“Làm tốt lắm, cậu đã cháy hết mình đấy.”
Rin vỗ nhẹ lên lưng Nagisa. Nagisa đã cố nói gì đó, nhưng cậu ta cứ tiếp tục thở ra không thành lời. Vậy mà, cho đến khi cậu ta thay đồ xong và xuất hiện ở thành bể bơi, cậu ta đã hoàn toàn trở về với Nagisa của những lúc thông thường.
“Matsuoka-kun. Hôm nay cậu định luyện tập cho cuộc thi tiếp sức sao?”
“Ờ.”
Rin đáp lại cậu ta với một câu trả lời nửa vời.Về phần luyện tập, họ còn chưa có đủ thành viên. Vả lại, chuyện đó không có liên hệ gì với Nagisa.
“Cậu biết không, khối lớp năm hôm nay sẽ có đợt đo thử thời gian. Vì vậy, nếu như, và chỉ là nếu như thôi, tớ vềnhất trong đợt bơi ếch, cậu sẽ để tớ làm thành viên tham gia cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp chứ?”
Rin nhìn kỹ vào khuôn mặt của Nagisa. Cậu cố gắng kiếm tìm phần nào trong cậu ta mà lại hoàn toàn tự tin vào bản thân đến thế, và nền tảng của sự tự tin đó trong cơ thể mỏng manh này.
——Mình nhầm lẫn sao? Liệu Nagisa có khác với những gì mà mình đã nghĩ về nó?
Cậu ta được người khác cho rằng không hơn gì một bộ dạng dễ mến, như một đứa em trai bé bỏng. Cậu chưa từng một lần cảm thấy một chút gì đó giống với tinh thần chiến đấu cháy bỏng đến từ cậu bé kia.
Nhưng một khi cậu thử ngẫm nghĩ về điều này, cậu cũng chỉ mới gặp mặt Nagisa được một tháng. Vả lại, khi mà Rin còn là một học sinh lớp năm, cậu có niềm kiêu hãnh ở bản thân còn lớn hơn thế và lại còn táo tợn hơn thế nữa. Ngay cả khi cậu được chọn làm người đại diện thay cho học sinh khối sáu, cậu còn nghĩ chuyện đó là lẽ thường tình.
“Được thôi. Nhưng dĩ nhiên chỉ khi cậu về nhất mà thôi.”
Cậu nghĩ mình rốt cuộc đã nêu ra một lời hứa khá nhẹ nhàng. Tuy nhiên, cậu cho rằng khả năng điều đó thành hiện thật là gần như là con số không.
“Hoan hô! Này cậu nghe thấy chưa, Nanase-kun? Tớ nhất định sẽ nỗ lực hết cả sức mình.”
“Ừ, chúc may mắn.”
Ngay cả câu trả lời thích đáng đó còn có vẻ như là một lời động viên đến từ Haruka. Cậu ta trở nên hài lòng một cách ngây dại sớm trước khi mình đã bơi nữa. Tin rằng mình cuối cùng cũng chỉ nghĩ ngợi quá nhiều, Rin cũng mỉm cười theo do tính lây lan của nó, trong khi Makoto lo lắng thì thầm vào tai cậu.
“Này Matsuoka-kun, ông chắc chứ? Về lời hứa ấy.”
“Không cần bận tâm đâu. Vả lại, nếu như cậu ta đứng nhất, nó có nghĩa là cậu ta có năng lực chiến đấu dồi dào mà chúng ta có thể trông mong từ cậu ta.”
Rin dự định rằng sẽ nắm bắt bản chất chân thật của Nagisa đang ẩn sâu bên trong cậu ta. Cậu muốn biết liệu thực sự có một trái tim nồng nhiệt đến nỗi có thể cháy bừng lên đang được cất giữ bên trong lồng ngực mỏng manh kia hay không. Nếu như cậu ta muốn được bơi trong cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp, họ sẽ va phải nhiều trở ngại nếu như cậu ta không có ít nhất được bấy nhiêu đó.
“Không phải là chuyện đó, ý tôi là Haru cơ. Có vẻ như Nagisa đang tưởng rằng cậu ấy là một thành viên.”
“Trái lại là đằng khác. Tôi không có ý xúc phạm Nagisa, nhưng nó là một kế hoạch nho nhỏ để dụ Nanase tham gia cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp.”
Nó là một hy vọng mong manh, nhưng mà điều kiện hết thảy đầu tiên là phải về nhất. Từ cách nhìn nhận của Rin, nó không có vẻ như Haruka đang xa lánh Nagisa đến một mức độ rõ rệt. Cậu ta còn có thể khăng khăng không chịu bơi với Nagisa, một người mà đã quá vui sướng khi được trở thành một thành viên, đến bao lâu? Cậu nghĩ rằng nếu như cậu ta cảm thấy đôi chút mềm lòng khi làm Nagisa thất vọng, cậu có lẽ sẽ có khả năng thành công trong trường hợp đó. Giống với việc cậu ta đã chậm nhịp chạy của mình lại cho Nagisa.
Nó là một kế hoạch nho nhỏmong chờ một phép mầu, chứa chan với những xúc cảm mà tựa như một lời nguyện cầu.
Đợt đo thử thời gian của học sinh khối lớp năm sử dụng đường bơi ngắn dài 25m của bể bơi. Thời gian của họ sẽ được đo theo đoạn 50m, tuân theo hệ thống bơi ngửa, bơi ếch, bơi bướm và bơi tự dotheo trình tự đó, thi đấu trong một nhóm tám người.
Makoto đã nhận được câu trả lời “Tôi sẽ cân nhắc nó” từ Haruka. Tuy nhiên, cậu ấy nghĩ rằng nó vẫn còn chút xa xôi cho đến khi nó trở thành “Tôi sẽ bơi.”. Không phải như Nagisa muốn được bơi trong cuộc thi tiếp sức, mà là cậu ta muốn được bơi cùng với Haruka. Bởi vì Haruka ở trong câu lạc bộ bơi lội, Nagisa cũng đã tham gia. Bởi vì Haruka chạy bộ, Nagisa cũng đã chạy với cậu ta. Bởi vì Haruka sẽ bơi trong cuộc thi tiếp sức, Nagisa cũng muốn được bơi trong cuộc thi tiếp sức. Đó là cách Makoto nhìn nhận nó, mà không hề hỏi han với Nagisa về chuyện này. Theo thứ tự mọi chuyện, bọn họ nên thích đáng để Haruka trở thành một thành viên trước rồi mới cân nhắc trường hợp của Nagisa, dù sao thì——, trong khi nghĩ ngợi về những chuyện như thế, đúng lúc Makoto đang quan sát đợt đo thử thời gian của những học sinh lớp năm, Nagisa đã đứng trên khối xuất phát. Đợt thứ hai về bơi ếch sắp được bắt đầu. Cậu ấy tự hỏi liệu bên trong cơ thể đó có thể chứa đựng đến bao nhiêu sinh lực, mặc dù nó có vẻ khá mỏng manh ngay cả khi so với những học sinh lớp năm khác?
Với ngón chân của mình đặt trên bờ cạnh của khối xuất phát, Nagisa cúi cong người xuống. Và sau khi đặt bàn tay của mình lên bờ cạnh của khối xuất phát, cậu ta chờ đợi tín hiệu xuất phát.
“Chuẩn bị.”
——Im lặng——
Tiếng còi vang lên. Cả tám người họ đều đồng thời nhảy xuống. Điểm đáp xuống của Nagisa ở gần hơn so với những học sinh khác. Một quạt tay, một đập chân. Cậu ta đứng ở vị trí thứ ba khi đầu cậu nổi lên từ dưới mặt nước. Cậu ta đang thua vị trí đầu khoảng tầm hai đầu. Tuy vị trí đó không thể được gọi là tốt nhất nhưng, dường như không chút hối hả, cậu ta có vẻ như đã không sử dụng hết sức của mình. Nói đúng hơn thì, cậu ta đang bơi với những sải tay thông thả hơn thường lệ.
Cho dù nó vẫn là một kiểu bơi ếch, mỗi người đều có nhịp điệu và phong thái của mình. Những người như Nagisa, họ gạt nhiều nước bằng những cú quạt tay mạnh. Những người khác thì có ý định tăng tốc bằng cách thực hiện nhiều vòng luân phiên hơn. Nếu như có những người có thể làm cho mọi người cảm thấy sự hùng mạnh của mình, chúng ta cũng có những người cắt qua dòng nước với sự nhạy bén như một con dao.
Khoảng sau khi băng qua mốc 20m, ập tới gần tay bơi đang đứng ở đầu từng chút một, tuy cậu ta đã sắp ngang bằng tay bơi ở hạng thứ hai, họ lại một lần nữa tách nhau ra ở điểm quay. Thế nhưng, khi cậu ta sắp ngang bằng với người bơi ở hạng thứ hai thêm một lần nữa, có lẽ bởi vì tay bơi đó đã trở nên hấp tấp, họ đã phần nào mất đi nhịp điệu của mình. Và rồi, tay bơi đó rớtxuống hạng thứ ba trong tình trạng như vậy.
Trong đoạn 10m còn lại, một lần nữa tiến về trước từng chút một, khoảng cách giữa Nagisa và tay bơi ở vị trí đầu đã gần như hoàn toàn biến mất. Vào thời điểm mà trông như kết quả sẽ phải phụ thuộc vào sự chênh lệch trong giây phút chạm đích, với việc đối phương có lợi thế về chiều cao, cánh tay của Nagisa kéo căng ra ngay trước đích. Và đúng lúc bàn tay của cậu ta chạm lên bề mặt của bức tường, kết quả đã được xác định.
Ngoi đầu từ dưới nước lên, Nagisa ráo rác nhìn quanh. Được thông báo thời gian và thứ hạng, vẻ mặt của cậu ta hoàn toàn thay đổi. Giơ nắm đấm tay phải của mình lên cao nhất có thể, cậu ta bộc lộ niềm vui sướng của mình trong khi vùng vẫy trong nước.
Khi mà Makoto tặng cho cậu ta một tràn pháo tay, cậu ta vẫy tay không ngừng để đáp lại.
“Cậu tuyệt lắm, Nagisa! Cậu làm được rồi!”
Makoto giơ ngón tay cái của mình về phía cậu ta, Nagisa cũng bắt chước theo. Với hai tay bắt chéo, miệng thì nửa mở nửa đóng, Rin chút nữa đã rơi vào trạng thái sốc.
“Cậu ấy thật sự……. làm được rồi.”
Đó là những lời cuối cùng cũng chịu rời ra khỏi miệng.
Khi chợt nghe thấy tiếng của một ai đó nhảy bổ xuống, vào lúc Makoto quay người ra sau, Haruka đang bơi. Cậu ta đã bắt đầu bơi sau khi quan sát đợt đo thử thời gian của Nagisa sao? Hay đó chỉ là do tình cờ mà thôi? Cậu ta chắc cũng sẽ không trả lời kể cả khi cậu ấy hỏi, nhưng cứ giả như cậu ta có lẽ đã lo cho Nagisa, đó cũng là một điều mà Haruka từ trước đến giờ chưa bao giờ bộc lộ. Rất có thể một thứ gì đó đang phần nào thay đổi bên trong Haruka.
Không thể nén xuống được cảm giác đang nổi dậy bên trong lồng ngực mình, Makoto lặn xuống đường bơi nằm bên cạnh Haruka.
———
Trong khi Rin đang tắm, cậu ấy la to sang phòng tắm ở ngay bên mình.
“Nanase, cậu sẽ làm gì?”
“Làm gì cơ?”
“Vềchuyện Nagisa đấy. Cậu ấy thật sự về nhất rồi.”
“Có vẻ đúng vậy thật.”
Giọng thì thầm của Haruka gần như bị át đi bởi tiếng của vòi nước. Cảm thấy thiếu thốn trong câu trả lời mà dường như không cảm phục, Rin nâng giọng mình lên, có đôi chút khó chịu.
“Thế nên, cậu sẽ làm gì?”
Thay vì một câu trả lời, cậu ấy nghe thấy âm thanh của rèm phòng tắm mở ra. Phì phò một hơi thật lớn qua mũi mình, Rin bắt đầu gội đầu như thể cậu ta đang định xé nó.
Khi mà Haruka đi vào phòng thay đồ, Makoto và Nagisa đã đứng sẵn ở đó.
“Nanase-kun, cậu thấy tớ rồi đấy.”
Nagisa chạy đến bên cậu ấy với sự năng nổ như thể cậu ta đang định nhảy bổ thẳng vào cậu ấy.
“Ừ, tôi thấy rồi.”
Đáp lại câu trả lời đó, Nagisa nở một nụ cười rõ tươi.
“Đó là lần đầu tiên tớ về nhất đấy, cậu biết không.”
“Ra vậy.”
Nó là một câu trả lời bình thường, với vẻ như nửa vời. Nhưng nụ cười đó đã cho thấy rõ ràng rằng chỉ như thế thôi cũng đủ cho Nagisa rồi.
Khi cậu ta thấy Rin đi ra từ phòng tắm, cậu ta không chần chừ gì mà đi vào câu hỏi trọng tâm ngay.
“Vậy thì, về chuyện lời hứa đấy, Matsuoka-kun.”
Khiêm tốn ngắt lời của mình, Nagisa ngẩng đầu nhìn Rin với đôi mắt to tròn. Ngay cả khi không biết ngữ cảnh của cuộc trò chuyện, bị nhắc về lời hứa với Nagisa, nó chỉ có thể là một chuyện mà thôi.
“Dù sao tôi cũng đã hứa. Nagisa giờ sẽ là thành viên cho cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp.”
Rin vừa nói xong, Nagisa đã quay sang đối mặt với Haruka.
“Tớ thành công rồi! Tớ sẽ ở cùng đội với Nanase-kun!”
“Ừ đúng rồi.”
Câu trả lời hờ hững của Haruka chợt lướt qua đôi tai của Rin và Makoto. Bởi vì cậu ấy dễ dàng nói thế, nó xém nữa đã trôi qua mà không được nghe thấy. Makoto nhìn vào Haruka, đôi mắt cậu ta mở rộng.
“Haru, vừa nãy—”
“Nanase, là thật sao?”
Lời của Rin và Makoto chồng lên nhau. Họ không thể kìm lòng mà hỏi lại một lần nữa.
“Cậu thật sự sẽ tham gia cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp sao?”
“Ừ thì, tôi dự định sẽ làm thế.”
Đối mặt với câu trả lời cụt lủn của Haruka, Rin không thể che giấu niềm vui sướng của mình.
“Chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi, Tachibana!”
Quay sang Makoto với lòng bàn tay của cậu ta siết chặt lại trong hân hoan, cậu ta la to còn hăng hơn Nagisa.
“Ừm!”
“Vậy được rồi, bắt đầu từ ngày hôm nay, chúng ta là một đội. Kể từ ngày mai, chúng ta sẽ luyện tập thật nghiêm khắc!”
Makoto và Nagisa đều gật đầu. Haruka thì lại đang lau khô đầu mình với khăn tắm.
“À còn nữa, từ giờ về sau hãy gọi nhau bằng tên đi. Như vậy thì chúng ta sẽ cảm thấy giống như bằng hữu của nhau hơn. Thế nên, Nanase sẽ là Haru.”
Bàn tay của Haruka, thứ mà đang được dùng để lau khô đầu mình, chợt dừng lại một lúc. Bị che khuất đi bởi chiếc khăn, khuôn mặt của cậu ấy không thể được nhìn thấy. Nhưng sau đó cậu ấy liền trở lại lau khô đầu mình.
“Về phần Tachibana, thì sẽ là Makoto.”
“Cũng không có gì khác cả.”
Makoto cười thích thú, nhướn cao đôi lòng mày hình chữ tám của mình.
“Này, thế còn tớ thì sao?”
“Còn về Nagisa, giữ nguyên là Nagisa cũng được, cứ như trước đi. Và, nhớ gọi tôi là thủ lĩnh.”
“Hả?”
Nagisa cất cao giọng mình, nghe như không hài lòng.
“Cậu sai rồi. Không có cái tên nào là ‘thủ lĩnh’ cả phải không?”
Makoto vui cười, nhưng Rin thì lại đặt hai cánh tay của mình lên lưng, với vẻ hết sức kinh ngạc.
“Nghe này, ‘thủ lĩnh’ là người vĩ đại nhất trong cả một đội, họ lo lắng chăm sóc mọi người, cứ như một người quản lý vậy đấy.”
“Vậy sao? Cơ mà, ‘thủ lĩnh’ nghe kỳ kỳ sao í . Không gọi là ‘Rinrin’ được sao?”
“A……”
Rin đông cứng người lại, miệng thì buông xuống. Makoto cười rộ, vừa ôm chặt bụng của cậu ta. Trong khi đang lau khô đầu mình, lưng Haruka đã lay động một chút. Nagisa chỉ vào Makoto và Haruka.
“Thôi thì, Mako-chan và Haru-chan.”
Tiếng cười của Makoto lắng xuống, còn khăn tắm của Haruka rơi xuống đất.
“Tớ mong đến ngày mai lắm đấy. Dù sao thì cuộc thi tiếp sức cũng phụ thuộc vào tính đoàn kết mà nhỉ? Chúng ta sẽ phải cùng nhau cố gắng hết sức mình. Hãy cùng luyện tập thật nhiều vào nhé.”
Bên trong phòng thay đồ ngập tràn với một bầu không khí khác hẳn từ trước đến giờ, chỉ có tiếng nói của Nagisa vang lên, với sự hăng hái khơi gợi cảm giác mùa xuân.
“Chào buổi sáng, Nanase-kun.”
Khi vừa đi vào lớp, giọng nói phấn khởi của Aki lọt vào tay cậu ấy.
“Chào.”
Tạm thời, cậu ấy chỉ đưa ra một câu trả lời tối thiểu.
“Tớ nghe nói là cậu sẽ tham gia cuộc thi tiếp sức.”
Cậu ấy đưa mắt nhìn bao quát cả phòng học. Makoto vẫn chưa đến đây. Rin thì đã bày ra vở và sách giáo khoa của mình, giả vờ không biết. Cậu ấy kiên quyết rằng nguồn thông tin này đã đến từ Rin.
“Hiện tại là vậy.”
Cậu ấy ngoan cố ra sức cho thấy rằng chuyện đó vẫn chưa được đảm bảo, nhưng có vẻ như Aki đã không hiểu ý.
“Mừng quá. Tớ thật sự nghĩ rằng nó sẽ tốt biết mấy nếu như Nanase-kun chịu tham gia cuộc thi bơi tiếp sức. Nhưng tớ đã có hơi băn khoăn vì đã không thể nói rõ được vào lúc đó.”
Lo lắng về chuyện đó là hoàn toàn không cần thiết. Xung quanh cậu ấy, có đầy rẫy những gã lăng xăng mà đến người khác cũng có thể gọi là phiền phức. Trong khi suy nghĩ thế, cậu ấy nhắc đến một chuyện khác.
“Thế còn về đội của cậu?”
“À, mọi chuyện đang diễn biến tốt đẹp. Tuy chỉ từng chút một thôi, nhưng chúng tớ đều rút ngắn thời gian của mình lại vào mỗi ngày.”
Đó là ý nghĩa của việc tham gia thi tiếp sức. Bạn không thể bơi cho chính bản thân mình. Dù là chiến thắng hay thất bại, trách nhiệm, tính đoàn kết, cậu ấy trở nên bị ảnh hưởng bởi những thứ như thế. Tất cả mọi thứ Haruka luôn né tránh đều đã được nhét chung vào nó.
Từ trước đến nay, cậu đã bơi trong khi tìm kiến bên trong dòng nước một nơi mà cậu có thể được giải phóng khỏi mọi mối ràng buộc. Tuy nhiên, tham gia bơi trong cuộc thi tiếp sức đồng nghĩa với việc cậu sẽ lập thêm nhiều mối ràng buộc bên trong dòng nước đó.
“Tớ rất mong được thấy cảnh đó, Nanase-kun bơi lội chung cùng với mọi người. Tớ nghĩ rằng đội của Nanase-kun nhất định sẽ về nhất. Bởi vì mọi người ai cũng nhanh hết.”
“Đó không phải là đội của tớ.”
Một khi đã cắt ngắn lời nói của mình, cậu hít vào một hơi thật sâu. Và rồi, cậu cất cao giọng của mình để cho Rin nghe thấy.
“Rinrin là thủ lĩnh.”
Vai Rin nhảy giật lên. Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ về phía Rin, sau một vài giây im lăng, họ bật cười. Aki cũng đã không thể kìm lại mà bật cười theo.
Rin đứng dậy, đi đến bên Haruka, trong khi vuông vai. Khi mà họ nghĩ rằng cậu dự định sẽ trút hết cảm xúc chất chồng của mình lên Haruka, cậu lấy lại sự điềm tỉnh của mình chỉ với một hơi thở thật sâu, cậu nói với một âm lượng mà chỉ có Haruka và Aki mới có thể nghe thấy.
“Nghe này, ở trường học cũ của tớ, họ lúc nào cũng luôn miệng gọi tớ là ‘Rin-chan’ và đã chọc ghẹo tớ vì nó. Tớ đã phải đổi trường học bởi vì tớ oán giận nó, vì vậy
làm ơn, hãy ngừng lại đi. Nếu như tớ bị gọi là ‘Rinrin’, tớ có lẽ sẽ phải chuyển trường nữa đấy.”
Đó là một vấn đề mà Haruka không hề hay biết. Cậu ấy còn không quan tâm việc Rin là loại người như thế nào ở trường học cũ của cậu ta. Ngay từ đầu thì, bản thân câu chuyện bị chọc ghẹo thôi cũng khả nghi rồi.
“Tớ xin lỗi.”
Aki xin lỗi thay cho Haruka.
“Bởi vì tớ cũng đã lỡ cười theo. Tớ không hề biết về chuyện cậu bị chọc ghẹo.”
“À, tớ hiểu mà.
Chỉ là tớ hơi nhút nhát, nên tớ đã không phản ứng lại. Nhưng rồi trò trêu chọc dần trở nên tồi tệ hơn, cho đến khi nó trở nên rất là đáng sợ đấy.”
“Ồ, thật vậy sao?”
Aki hỏi với một vẻ mặt sốt sắng. Mặc dù không đời nào một người nhút nhát lại đi gọi bản thân mình là nhút nhát cả. Vượt qua khỏi mức khả nghi, giờ thì nó chỉ còn có thể được xem như là đang nhằm tạo tiếng cuời. Nhưng cậu không có tốt bụng đến mức mỉm cười vì chuyện này.
Ngay khi cậu nghĩ rằng mình không thể tiếp tục lắng nghe thứ ngớ ngẩn này nữa, Makoto đã chọn một thời điểm thích hợp để bước vào lớp học.
“Chào buổi sáng, Zaku. Và, uh, Rinrin, đúng không?”
“Này, cậu không nên nói thế đâu.”
Nhanh hơn cả Rin, Aki mang theo một vẻ mặt sốt sắng nói với Makoto.
“Ể, sao vậy? Nhưng tớ tưởng chúng ta đã quyết định chọn ‘Rinrin’ vào hôm qua rồi chứ.”
“Hình như cậu ấy đã bị trêu chọc ở trường cũ của mình bởi vì cái tên như thế.”
“Trêu chọc? Ai cơ?”
“Dĩ nhiên là Matsuoka-kun rồi.”
Makoto bản chất tốt bụng đã liền cười cợt, đồng thời nâng đôi lông mày hình chữ tám của cậu ta lên.
“Cậu không nên cười đâu.”
Do Aki nói rất chi là nghiêm túc, Makoto đã bằng cách nào đó nén xuống được tiếng cười của mình.
“Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng mà không có ai ở đây mà trêu chọc cậu vì chuyện đó đâu, vậy nên cứ thư giãn đi.”
Khi Makoto nói xong, tiếng chuông vang lên, giống như trống báo hiệu hồi kết thúc của một trận đầu tẻ nhạt.
Khi tháng Ba đến, trong khi ánh mặt trời dần trở nên ấm áp hơn, những chồi non bắt đầu nảy mầm trên tất tần tật các loài cây, tiếng chim ríu rít cũng đã dần trở nên sống động hơn từng chút một. Cơn gió lại một lần nữa thổi trên Mutsukibashi vào ngày hôm nay. Nhưng trước khi họ kịp nhận ra, cơn gió đã mất đi cái lạnh cắt da cắt thịt của nó. Hơi thở của Haruka và Makoto đã không còn trắng xóa nữa. Nó đã biến thành hơi ẩm mà đuợc giữ ở nhiệt độ trong suốt, nó hòa vào cùng với cơn gió. Từ đằng sau Haruka, Nagisa tham gia với bọn họ sát sàn sạt thời điểm Rin bắt kịp bọn họ.
“Tớ không có nghỉ ngơi đâu đấy nhé. Tớ đã bước nhỏtại chỗ suốt lúc nãy đấy.”
Hơi thở của Nagisa khá là nhọc nhằn. Hơi thở của Rin hòa chung vào với của cậu ta.
“Cậu ngày nào chẳng nói thế.”
“Bởi vì ngày nào tớ cũng bước nhỏ tại chỗ trong suốt một hồi.”
“Đó là tại sao cậu không cần phải nói thế hằng ngày.”
Rin hôm nay khá là khó chịu. Đến nỗi cậu ta đã đôi co với những lời nói ngây thơ của Nagisa.
“Rinrin, cậu cũng nói những thứ không khác gì nhau hằng ngày. Ví dụ như, chúng ta là một đội……”
Trước khi Nagisa nói xong, Rin quay sang thuyết phục cậu ta.
“Lắng nghe này, Nagisa. Tên tôi là ‘Rin’. Không phải là ‘Rinrin’ nhé.”
“Ể, thật sao? Tên chữ rắc rối đó không phải được đọc là ‘Rinrin’ sao? Nhưng, ờ thôi, sao cũng được.”
“Cái gì cơ?”
“Giữ nguyên là ‘Rinrin’ cũng được mà, phải không?”
Cậu ta đang tìm kiếm sự tán thành của Haruka, mà không phải của Rin.
“Hẳn rồi.”
“Haru, mày...”
Makoto chen vào trước mặt Rin, người mà trông có vẻ như sắp sửa vồ lấy Haruka.
“Không nên đâu, Nagisa. Nếu như cậu gọi cậu ấy là ‘Rinrin’, cậu ấy có lẽ sẽ phải chuyển trường nữa đấy.”
“Không sao hết, vậy thì ‘Rin-chan’ cũng được. Thiệt tình, cậu đúng là ích kỷ thật.”
Đúng lúc Rin vừa định mở miệng nói điều gì đến Nagisa, Haruka chợt tăng tốc.
“Tôi sẽ bỏ các cậu lại phía sau nếu cứ mãi tán gẫu.”
Makoto nhẹ nhàng vỗ vào đằng sau lưng Nagisa.
“Nagisa, đừng để bị tụt lại phía sau nhé.”
Bốn hơi thở nồng nhiệt chạy băng qua, như cơn gió ở trên đường bờ kề dọc theo con sông đang hướng đến mùa xuân.
Ngay cả hơi thở vẫn còn nặng nề của Nagisa trong phòng thay đồ khi mới bắt đầu chạy, đến giờ thì nó đã hoàn toàn lắng xuống. Có lẽ cậu ta đã quen với việc chạy bộ. Trong khi Haruka nghĩ ngợi về chuyện đó, Rin, sau khi thay đồ xong trước cậu ấy, đột nhiên cất cao giọng mình, vắt cả hai bàn tay lên thắt lưng.
“Mọi người nghe cho rõ này.”
——Chúng tôi đều có thể nghe cậu mà không cần phải la to đến thế.
Cậu đang cáu vì cái gì chứ?
Không hề nói một lời, Haruka phàn nàn qua ánh mắt của mình. Nhưng dường như Rin không nắm bắt được nó. Cậu ta lại tiếp tục cất giọng nói.
“Tôi tin chắc rằng mọi người ai cũng biết là cuộc thi đã cận kề rồi. Vậy nên, tôi nghĩ rằng chúng ta nên thử thay đổi cách luyện tập của mình đi một chút.”
Makoto lắng nghe trong khi đội mũ lên.
“Thay đổi thế nào?”
“Tôi đang cân nhắc một bảng giờ giấc luyện tập chú trọng vào cuộc thi bơi tiếp sức hỗn hợp, hay đúng hơn thì, chúng ta cứ rút ngắn giờ giấc luyện tập của chúng ta chỉ để cho bơi tiếp sức hỗn hợp đi.”
“Hoan hô!”
Nagisa vui mừng rộ lên, trong tích tắc đã vung ngay lên trên không trung hai bàn tay của mình. Kể từ khi được làm thành viên, Nagisa đã muốn tham gia buổi luyện tập thi tiếp sức cho bằng được. Có lẽ tóm tắt ngắn gọn lại là nó đúng hệt như thứ mà cậu ta hằng mong ước.
Mặt khác, Makoto biểu lộ một vẻ mặt không hài lòng.
“Chúng ta sẽ làm gì với những buổi luyện tập khác?”
“Không làm gì hết.”
“ ‘Không làm gì hết’ sao…?”
“Tôi muốn tập trung vào chỉ mìnhluyện tập bơi tiếp sức hỗn hợp mà thôi.”
Ánh mắt nóng nẩy của Rin quấn quanh một Makoto đang hoang mang.
“Nhưng mà, trừ khi chúng ta luyện tập đều đặn, chúng ta sẽ không thể bơi hết sức mình trong giải đấu.”
“Còn vềnhững cuộc thi khác——”
Cắt ngắn lời bản thân, Rin nhìn sang Makoto. Rồi, cậu ta nhìn sang Haruka.
“Sẽ không tham gia.”
Một sự im lặng bao trùm lấy bầu không khí của phòng thay đồ, áp lực của nó ngày càng nặng nề hơn. Trong bầu không khí đó, lời của Haruka, tuy không được la to hay mang tính phê phán, vẫn treo lơ lửng trong không trung như thể cậu ấy đang tự nói chuyện với bản thân mình.
“Ai quyết định chuyện đó?”
“Nó vẫn chưa được quyết định. Chúng ta bây giờ sẽ quyết định nó. Tôi sẽ không tham gia trong bất kỳ cuộc thi nào ngoại trừ bơi tiếp sức hỗn hợp. Vậy nên tôi muốn rằng mọi người cũng sẽ làm giống như vậy. Nếu không làm thế, nếu chúng ta không làm ít nhất được bấy nhiêu đó, tôi không nghĩ chúng ta có thể thắng.”
Haruka đóng cánh cửa của tủ đựng đồ như thể cậu ấy đang phá nó, một âm thanh vang dội lại làm đau tai cậu.
“Thắng ai cơ? Thời gian bơi của họ là bao lâu? Tại sao tôi phải tuân theo lời chỉ đạo từ cậu?”
“Haru!”
Makoto bước vào giữa bọn họ. Haruka nghĩ đó là một thời điểm thích hợp. Cậu ấy không muốn cãi nhau với Rin thêm nữa, nhưng mặt khác, cậu ấy cũng không định tuân theo phương pháp của Rin. Bị lôi kéo theo nó và trung thành với quan điểm của mình, cả hai chuyện đó đều lắm rắc rối. Hành động dựa trên ý định của riêng mình——, nếu cậu ấy chỉ truyền đạt nó thôi cũng đã đủ rồi. Vậy nên, Makoto đã chen ngang vào đúng lúc.
Cậu mau mau muốn đi đến một nơi mà sức nóng của Rin không thể với tới. Cậu mau mau muốn nhúng chìm cơ thể mình vào trong nước.
Khi cậu vừa lặng lẽ quay đầu sang một bên, Makoto đặt ra một câu hỏi.
“Haru, chúng ta cùng tham gia thi tiếp sức như một đội. Cho dù có chuyện gì xảy ra, điều đó cũng sẽ không thay đổi, phải không nào?”
Cậu không dự định bỏ rơi họ. Không phải như cậu đã quyết định nó với những cảm xúc nửa vời. Đó là lý do tại sao cậu dự định sẽ thực hiện nó cho đến cùng. Cảm xúc đó vẫn chưa hề thay đổi, và cậu cũng không có dự định thay đổi nó.
Trong khi cậu lặng lẽ quay sang bên mà không trả lời, Makoto phả ra một hơi nhỏ nhẹ và quay mặt sang Rin.
“Tại sao ông lại ám ảnh với cuộc thi tiếp sức đến thế? Nếu ông có lý do cho chuyện này thì cứ nói cho bọn tôi biết.”
Thái độ cứng rắn của Rin không hề suy sụp. Giữ vững hai tay mình trên thắt lưng, cậu ta nhìn Haruka, xuyên qua Makoto. Có lẽ cậu ta đã sẵn sàng cho một ý kiến đối lập. Vì lý do này, cậu ta nhằm muốn cho thấy sự quả quyết về ý định của mình với một thái độ cứng rắn.
“Tôi không có ý định là sẽ bắt buộc tất cả các ông, nhưng nếu như chúng ta thật sự muốn thắng cuộc thi bơi tiếp sức, chúng ta ít nhất cũng phải làm được như thế. Nếu như tôi toàn tâm toàn ý tham gia, tôi nhất định muốn trở thành nhà vô địch. Đó là lý do của tôi.”
Chiến thắng và trở thành nhà vô địch, những ngôn từ không phải là lý do để mà Haruka dựa vào mà hành động, đã được thốt ra từ miệng Rin.
——Tôi không muốn bơi vì những thứ như thế.
Vậy thì, cậu sẽ bơi vì lý do gì? Không muốn bị tra hỏi như thế, Haruka giữ im lặng. Makoto biệu lộ một vẻ mặt bối rối, níu đôi lông mày hình chữ tám của cậu ta lại gần nhau.
“Chờ chút đã. Tớ cũng muốn làm nhà vô địch, nhưng chỉ luyện tập cho cuộc thi bơi tiếp sức thì có hơi…… Tớ muốn được tham gia bơi ếch và tớ cũng dự định sẽ tham gia bơi tự do nữa.”
Ở giải đấu lần trước, Makoto đã tham gia bơi ếch 100m và trở thành nhà vô địch. Rin là nhà vô địch trong cả hai thể loại bơi ếch và bơi tự do 50m. Tuy nhiên, Rin đang bảo là phải tập trung vào cuộc thi tiếp sức hỗn hợp, đến mức mà phải quăng đi những cuộc thi mà trong đó họ từng là những đối thủ nặng ký. Sẽ còn kỳ hoặc hơn nếu như không thấy bối rối bởi một lời đề nghị khó hiểu như vậy.
“Có thể cho chúng tôi một chút thời gian để suy nghĩ thêm về chuyện này được không? Và, tạm thời thì, chúng ta cứ luyện tập như bình thường cho ngày hôm nay nhé?”
Một khi Makoto nói thế, Rin hạ tay mình xuống khỏi thắt lưng, và trở về với nụ cười thường lệ của mình.
Cùng với hơi thở được phả ra, sức nóng nó mang theo cũng tiêu tán, nó đã tan biến vào trong căn phòng thay đồ.
“Xin lỗi, vì đã đường đột đưa ra đề nghị như thế. Đương nhiên đó là quyền tự do cá nhân của các ông để làm điều mà mình muốn, nó không phải là một chuyện tôi có thể phàn nàn. Tuy nhiên, vào lúc này đây, tôi muốn các ông ít nhất hiểu rằng đó là cách mà tôi cảm nhận nó.”
Trong khi Makoto gật đầu, Nagisa, người mà đã giữ im lặng cho đến lúc này, ngẩng đầu nhìn Rin.
“Tớ sẽ tham gia luyện tập thi bơi tiếp sức hỗn hợp với Rin-chan. Và tớ cũng sẽ chỉ tham gia thi bơi tiếp sức hỗn hợp mà thôi.”
Rin mỉm cười nhe răng. Cho dù lý do đó có là gì đi chăng nữa, Nagisa đã chấp nhận lời đề nghị ích kỷ của Rin.
“Cảm ơn nhé, Nagisa. Nhưng mà này, cuộc luyện tập của tôi khá là nghiêm ngặt đấy.”
“Không sao cả. Bởi vì tớ là giỏi nhất trong số học sinh lớp năm mà.”
Từ những lời Nagisa nói trong khi ưỡn lên bộ ngực của mình, Rin trở nên hăng hái.
“Được rồi, vậy thì, chúng ta cùng luyện tập ngay nào!”
Phần cao su thuộc về mắt kính bơi của Rin kêu lên tanh tách khi cậu đeo nó, Nagisa cũng bắt chước theo như vậy.
“Ừ!”
Trong khi nhìn theo lưng của hai người họ tiến về hồ bơi, Haruka cảm thấy như thể cậu ấy đang lạc lõng trong một đám sương mù dày đặc. Chuyện xảy ra khi nãy, nó như thể đã không còn có thể nhìn thấy được nữa. Cậu tưởng rằng mình có lỗi vì đã bị nó nuốt chửng. Vậy mà, rốt cuộc toàn thân cậu đã ướt sũng hết cả. Cậu càng nghĩ về việc nó không thể bị cuốn trôi đi, đám sương mù dày đặc lại càng thêm giăng mắc.