Stayle Royal Ivy.
Ta có thể gọi bản thân mình như vậy và
cố gắng lặp lại cái tên đó trong tâm trí, để có thể trả lời đúng mỗi khi được gọi.
Kể từ khi sinh ra, ta chưa từng nguyền rủa bản thân vì dã sở hữu năng lực đặc biệt. Khi cha ta qua đời, ta sống với người mẹ thân yêu của mình và những đứa trẻ trong khu phố.
Năng lực của ta khá hữu ích, có thể dịch chuyển đồ vật theo ý muốn. Mẹ ta đã vô cũng tự hào về năng lực này và ta cũng vậy, khi thấy nó có thể giúp đỡ mẹ.
Nhà ta không khá giả cho nên ta cũng chỉ biết đọc và viết mỗi cái tên của mình mà thôi, mẹ đã dạy ta cách đọc chúng. Mọi thứ không phải bao giờ cũng tuyệt vời nhưng với năng lực đặc biệt của mình, chắc chắn ta sẽ không gặp khó khăn khi đi xin việc ở tương lai. Ngay cả mẹ và những người hàng xóm của ta cũng nghĩ như vậy, họ nói rằng ta tiếp thu công việc rất nhanh nên không có gì phải lo lắng cả. Chỉ cần những lời như vậy cũng đã đủ khiến ta vui cả ngày.
Nhưng ta không bao giờ nghĩ cuộc đời mình sẽ thay đổi theo cách như thế này...
Trở thành quan nhiếp chính thế hệ tiếp theo, đó là những lời của sứ giả đến từ cung điện. Mặc dù ta không hiểu lắm nhưng có vẻ như nó rất tuyệt vời. Nhưng khi thấy khuôn mặt của mẹ trở nên tái nhợt, ta ngay lập tức nhận ra nó không phải là thứ tốt lành như mình nghĩ.
Sau khi biết bản thân sẽ thành con nuôi của Hoàng tộc và không được phép gặp lại gia đình, ta muốn chạy trốn. Ta đã sợ hãi…
Không…ta không muốn xa mẹ! Mẹ là người thân duy nhất của ta và với mẹ cũng vậy, ta là gia đình duy nhất của người. Chỉ cần nghĩ đến điều này thôi mà ta đã chán ghét vô cùng việc trở thành con nuôi. Thậm chí ta đã nghĩ đến việc dùng năng lực của mình để đưa mẹ cùng chạy trốn nhưng mẹ đã ngăn ta lại…
Mệnh lệnh từ Hoàng gia là tuyệt đối. Nếu ta và mẹ từ chối họ thì chúng ta sẽ phạm trọng tội. Cả ta và mẹ chẳng thể làm được gì, khi họ nói với ta ngày mai ta phải đến cung điện, ngay lập tức trong đầu ta chỉ nghĩ đến việc trốn đi.
Nhưng sau cùng, Vương tế đã đích thân đến nhà và cho ta thời gian hai tuần ở với mẹ. Trong hai tuần này, mẹ đã từ chối một công việc để có thể ở bên cạnh ta. Ta và mẹ đã luôn cười hạnh phúc mỗi khi làm việc cùng nhau, nhưng ta biết, khi màn đêm buông xuống, mẹ đã khóc.
Mẹ tưởng ta đã ngủ say, người lấy tay che miệng và thì thầm: “Mẹ không cần tiền thế nên con đừng rời xa mẹ…!”. Mẹ ta đã khóc suốt đêm. Có lẽ trong suốt quãng đời còn lại của mình, ta sẽ không bao giờ quên khoảnh khắc này!
Ngày ta phải đến cung điện, cả mẹ và ta đều không rơi một giọt nước mắt nào.
Ta chắc chắn sẽ khắc ghi tận sâu trong tim những lời mà mẹ đã nói với ta. Người cố nén nỗi đau và mỉm cười nói: ”Hãy hạnh phúc nhé, Stayle! Mẹ luôn yêu con!”. Ôi khi mẹ nói ra những lời này trông mẹ như vừa mất đi tất cả mọi thứ vậy, thứ quý giá, quan trọng nhất trong cuộc đời của người…
Khi cỗ xe lăn bánh và khi hình bóng ngôi nhà của ta còn chưa kịp khuất đi, ta thấy mẹ khụy gối xuống…
Thật tồi tệ làm sao khi phải để người nhìn thấy ta trong bộ dạng như thế này, đôi tay bị xích lại bởi chiếc gông cùm…Ta thực sự muốn nói lời xin lỗi với người nhưng cuối cùng ta cũng không thể thực hiện được.
Ngay cả khi vừa đến lâu đài, trong đầu ta chẳng có gì ngoài hình bóng của mẹ. Ta thậm chí còn không thể chào hỏi đúng cách với Vương tế, ta tự hỏi liệu bản thân có bị giết vì tội vô lễ hay không đây?
Ta cảm thấy cơ thể mình như bị nghiền nát, không thể di chuyển, cứ như nó đã thuộc về người khác chứ không phải là ta. Hơn nữa, ta cũng phải là người giỏi diễn đạt…
Dù là cười hay tức giận hay buồn bã, thật khó chịu khi phải thể hiện cảm xúc trước người khác. Dù ta cư xử như vậy nhưng mẹ cũng không hề có một câu oán trách.
Đối với những người đối xử tốt với ta và mẹ, những người cho bọn ta một công việc hay những người đáng mến, việc giao tiếp với họ không có gì khó khăn cả. Miễn là ta và mẹ có thể sống tốt thì ta sẽ không ngại tận dụng lợi thế về ngoại hình của mình.
Nhưng bây giờ, có lẽ việc này không ổn chút nào cho dù trong quá khứ nó từng rất dễ dàng.
Đệ nhất công chúa, Pride. Trong Vương quốc, cô ta nổi tiếng là cô nàng hư hỏng, không có dáng vẻ của Nữ hoàng hay công chúa gì cả.
Mặc dù khi Vương tế giới thiệu thì trông cô ta đẹp hơn ta nghĩ nhiều (:v).
Cô ta có mái tóc dài gợn sóng màu đỏ thẫm, làn da trắng muốt và đôi môi luôn hồng hào. Với vẻ ngoài sắc sảo và trang nghiêm không ai nghĩ rằng cô ta mới chỉ hơn ta một tuổi. Có điều đôi mắt của nàng công chúa này có hơi đáng sợ…
Ta chỉ có thể lắng nghe, Vương tế đang giải thích về chiếc còng trên tay ta. Ta tiếp tục cúi xuống nhìn mũi chân của mình cho đến khi cuộc trò truyện kết thúc. Dù vậy, ta vẫn có thể cảm thấy, công chúa Pride hơi lui lại khi nhìn thấy chiếc còng ta đang đeo…
Nếu cô ta nói mấy câu kiểu như: “Dù ngươi đã cắt đứt liên hệ với gia đình nhưng nếu ngươi dám thách thức ta thì hãy cẩn thận!” thì nó sẽ rất đáng sợ, ta nghĩ vậy. Và liệu ta có bị ghét bỏ hay không?
Nhưng trái ngược với suy nghĩ của ta, sau lời hỏi thăm, công chúa Pride đã nắm lấy tay ta, trông cô ta lúc này rất giống
một công chúa nhân hậu. Ta vô cùng ngạc nhiên, ta đã nghĩ đó chỉ là sự giả tạo của công chúa mà thôi. Nhưng sau cùng, ta lại nghi ngờ rằng có thể bản thân đã không hiểu hết con người thật của công chúa...
Sau đó ta được đưa về phòng của mình. Ta không thể ngủ được nên đã cuộn tròn người lại trên chiếc giường khổng lồ. Bất cứ khi nào ta nhắm mắt, hình ảnh mẹ đang khóc lại hiện ra trong tâm trí ta.
“Stayle? Chị vào đây?”
Ta ngạc nhiên khi thấy công chúa bước vào phòng. Thật không thể tưởng tượng nổi cô ta cần gì ở ta nữa. Ta không muốn nói chuyện gì cả, vì ta sợ cô ta sẽ rơi vào trạng thái tồi tệ hơn mất. Nhưng cô ta là công chúa phải không? Tất cả những gì ta cần làm là tuân lệnh cô ta.
“Công chúa Pride, người cần gì ở em ạ?”
“Này cô cần gì ở ta hả? Người mà từ ngày mai sẽ trở thành phụ tá phục vụ cô cho đến hết cuộc đời mình. Sao cô lại dành thời gian rảnh rỗi của mình đến chỗ ta chứ?”
Càng nghĩ về điều đó, ta càng cảm thấy tức giận. Khi nhìn cô ta trước mặt mình, ta không thể không nghĩ cô ta là một kẻ đáng ghét nhưng có vẻ như cô ta biết suy nghĩ của ta nên ta đành ngoan ngoãn trả lời…(trans: tương lai chưa gì đã thấy có điềm thê nô rồi :v)
Sẽ không hay cho lắm nếu cô ta nghĩ ta là người xấu…
- Xin lỗi em vì chị đến vào đêm muộn như thế này nhưng chúng ta cần nói chuyện trước khi kí “khế ước” vào ngày mai.
Cô ta tiến lại gần và nói chuyện cứ như thể cô ta lo lắng cho ta vậy. Ta đã nghĩ cô ta chỉ xông vào đây theo ý thích và sẽ bỏ đi ngay sau khi bước vào phòng.
Cô ta là người tốt à? Ta cũng không rõ nữa…
Đệ nhất công chúa đích thân muốn nói chuyện với ta…Ta vẫn không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Ta nghiêng đầu sang một bên và trả lời. Cô ta tiếp tục: “Stayle, em có muốn gặp lại mẹ không?”
Hả?! Cái gì cơ?!
Tim ta bỗng đập mạnh, ta rất muốn trả lời cô ta rằng ta muốn, ta cực kì muốn gặp được mẹ: “Em muốn được gặp lại mẹ!”
Nếu Công chúa Pride cho phép ta được gặp mẹ hoặc ta có thể biết được tình hình của người thì…ta sẽ làm bất cứ điều gì cô ta yêu cầu!
Khi ta nhìn công chúa, cô ta đã lấy một thứ gì đó ra khỏi chiếc túi nhỏ. Ánh trăng mờ ảo khiến ta chẳng thể nhìn rõ nhưng có vẻ như nó là một chiếc chìa khóa.
- Đây là?
Không thể nào! Tuyệt đối không thể…
Ta không thể tin nổi cô ta có được thứ đó.
Nếu đây là chiếc chìa khóa của cái còng tay thì tại sao lại đưa nó cho ta chứ? Chỉ có ta và cô trong căn phòng này. Nếu ta nổi điên và cướp đoạt chiếc chìa khóa từ cô ta thì sao?...Cô ta đang có âm mưu gì chứ?
- Đây là chìa khóa của chiếc còng tay. Chị đã bí mật mượn nó từ phòng của cha. Với cái này em có thể đi gặp mẹ.
Để cho ta trốn thoát ư? Tại sao?
Ta không biết nàng công chúa này có ý định gì nhưng câu trả lời của ta đã được quyết định từ trước:
- Em không thể làm như thế được!
Sau khi nghe câu trả lời của ta, cô ta tròn mắt ngạc nhiên.
Trong thoáng chốc, ta đã nghĩ là cô ta muốn bắt nạt ta nhưng khi nhìn phản ứng này ... - "Tại sao Stayle?"
Cô là đồ ngốc đúng không? Hay là những kẻ thuộc Hoàng tộc không biết cảm xúc và tình huống bọn ta gặp phải?
Ta bắt đầu tức giận.
Ta cố gắng kiềm nén cảm xúc của mình và kể cho cô ta nghe về mẹ. Thật không ngờ cô ta lại chịu yên lặng lắng nghe nó trong suốt một thời gian dài.
Càng nói về mẹ ta lại càng muốn gặp người, hình ảnh mẹ buồn và khóc tràn ngập trong tâm trí ta. Chồng chất và lặp đi lặp lại khiến ta muốn phát điên lên. Ta không thể khóc, nếu không thì công sức của mẹ sẽ đổ sông đổ bể hết, người đã mỉm cười chúc ta sống hạnh phúc…
Hơn nữa, ta không muốn Hoàng gia biết được điểm yếu của mình.
-…Em không thể chay trốn được. Em có một người bạn, cậu ấy cũng có năng lực đặc biệt giống em. Và cậu ấy chỉ có em gái là người thân duy nhất. Nếu em bỏ trốn, chắc chắn cậu ấy sẽ thay thế em…
Chỉ ta và mẹ chịu đựng sự đau khổ này thôi…
Ta đoán
nếu ta giả vờ yếu đuối có lẽ cô ta sẽ cho phép ta gặp mẹ. Ta chỉ đợi cô ta nói ra câu đó…
Nhưng trước hết tại sao ta lại không thoát khỏi đây, ngừng kìm nén cảm xúc và nhìn chằm chằm cô ta nhỉ?
Nếu cô ta thật sự là đồ ngốc nghếch nhưng tốt bụng, cô ta sẽ cho ta gặp lại mẹ. Nghe nói cô ta rất được Vương tế cưng chiều.
Khi nghĩ đến điều đó, ruột gan ta như sục sôi. Nhưng vào khoảnh khắc ta nhìn lén cô ta, mọi suy nghĩ của ta đã vỡ tan thành từng mảnh…
Tại sao vẻ mặt của cô lại như thế chứ…
Nó giống hệt vẻ mặt của mẹ khi phải chia tay với ta…
Đây là biểu hiện của người luôn chịu đựng nỗi đau khổ thay người khác. Nó to lớn và đau đớn hơn tưởng tượng rất nhiều.
…Vì lợi ích của ai? Ta hay người khác?...
Tuy nhiên, ta - một đứa trẻ được nuông chiều bởi mấy câu sáo rỗng đó rất nhiều lần rồi. Vây nên cô định tử tế như vậy đến bao giờ nữa đây hả? Cô đang thương hại ta sao? Ta khinh bỉ cô!!!
Có điều, có vẻ như suy nghĩ lợi dụng cô ta của ta đã mờ dần, ta nói với Công chúa Pride - người đã không nói bất kì câu nào từ nãy đến giờ:
- Cảm ơn người đã quan tân đến một kẻ như em. Em rất vui vì đó là công chúa Pride chứ không phải ai khác. Nhưng em không cần chiếc chìa khóa này đâu. Ngày mai, xin hãy quan tâm đến em nhé!”
Khuyến khích ta bỏ trốn à? Có vẻ như đây chính xác là những điều cô ta đang làm bây giờ. Dù nó chẳng thể thực hiện được. Ta cố gắng giấu những suy nghĩ đó ở sâu trong tim. Tốt nhất, có lẽ nên kết thúc cuộc trò truyện nay đi thì hơn...
Đúng lúc này, công chúa Pride đột nhiên ôm chầm lấy ta
Hả? Cái gì thế này? Ta bắt đầu bối rối và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra? Tại sao nàng công chúa này lại ôm ta cơ chứ? Tại sao Công chúa cao quý của Vương quốc lại đang ở bên cạnh kẻ thường dân như ta…
Và tại sao nàng công chúa này khóc nhiều đến thế?
Thật không thể tin nổi, dù ta có nghĩ nhiều đến mức nào! Hành động của cô ta không phải là trò đùa! Ta biết điều đó vì cô nàng đang khịt mũi và cố gắng lén lau nước mắt sau lưng ta.
- …Chị hứa với em, Stayle, chị sẽ không bao giờ làm tổn thương em…Cả em và mẹ cũng như toàn bộ thần dân của Vương quốc, chị muốn họ sống hạnh phúc và luôn mỉm cười…Chị thề…chỉ cần chị còn sống…!!
Đệ nhất công chúa Pride nói với ta bằng một giọng khàn khàn.
Để không làm tổn thương ta, chỉ cần công chúa còn sống, người sẽ đảm bảo cho ta và mẹ sẽ sống hạnh phúc. Tại sao, tại sao người lại đi xa đến mức này cơ chứ? (trans: lúc này suy nghĩ của Stayle về Pride đã khác nên cách xưng hô đã thay đổi nhé :)) )
Mọi người nói rằng cô ấy là một nàng công chúa độc ác và đua đòi, một kẻ không xứng với danh hiệu Đệ nhất công chúa! Ta đã nghe đủ mọi loại tin đồn về người và ta đã từng nghĩ người chỉ là cô công chúa được cưng chiều đến mức ngốc ngếch mà thôi. Nhưng nàng công chúa đó lại lo lắng về ta, một tên thường dân của Vương quốc.
Mặc dù ta luôn phủ nhận hành động của công chúa và luôn vặn vẹo lời nói của người nhưng rõ ràng đây không phải là lời nói được thốt ra từ một kẻ được đồn là công chúa ích kỉ, được nuông chiều đến mức phách lối. Thậm chí, Pride - sama còn lấy tính mạng bản thân ra để đảm bảo cho lời nói của mình! Đến giờ ta vẫn không thể tin nổi!!
Dù nhìn từ bất kì góc độ nào, trái tim của công chúa luôn suy nghĩ cho người dân và chắc chắn một điều là người hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Đệ nhất công chúa!!
Ta chưa bao giờ cảm nhận được điều này trước đây. Nó không giống với cảm xúc lúc ta phải chia tay mẹ. Cảm giác gì thế này? Có thứ gì đó đang trào dâng trong trái tim ta và mắt ta bắt đầu nhòe đi…
Ta nghe thấy tiếng gõ cửa, Pride - sama ngay lập tức buông ta ra. Ta nhìn thấy đôi mắt của người sưng đỏ lên. Và người đang lau thứ gì đó trên mắt ta. Lúc này ta mới nhận ra, đó là những giọt nước mắt của mình. Ta đã khóc!!!
- Chị xin lỗi vì đã đến vào đêm muộn như thế này. Ngủ ngon nhé Stayle! - Ngay sau khi nói xong, có vẻ như người lại sắp khóc thêm một lần nữa.
Tại sao, tại sao người lại quan tâm ta nhiều đến thế?
Ta rất muốn hỏi người nhưng lại chẳng thể nói ra bất kì câu nào.
Tất cả những gì ta làm là nhìn Pride - sama bước ra khỏi căn phòng…