Ngày nghỉ.
Mặc kệ quả đầu vẫn còn bù xù sau khi ngủ dậy, mở máy tính bảng để check mail, mắt tôi vô tình dừng lại ở một tin quảng cáo.
“Tin vui dành cho những JK là tín đồ của mỹ phẩm! Mỹ phẩm giảm giá lên đến 70%!”
Một bài quảng cáo khá là qua loa, nhưng đồng thời trong đầu tôi cũng vu vơ xuất hiện một thắc mắc.
[Hê, nữ sinh cấp ba cũng trang điểm à…..?]
[Hế?]
Sayu đang lau bàn thì quay sang nhìn về phía tôi. Có vẻ suy nghĩ của tôi lại ra thành lời mất rồi.
[À không, xin lỗi nha. Tại có cái quảng cáo ấy, ghi mấy câu kiểu “những JK tín đồ của mỹ phẩm”.]
[À, ưn, em nghĩ nữ sinh cấp ba thì cũng có nhiều đứa trang điểm mà.]
[Thật á…..ra là vậy à.]
Nhớ lại thì, trường cấp ba mà tôi từng học cấm trang điểm. Dẫu thế vẫn có những đứa học sinh nhất quyết theo phong cách “hệ gyaru”[note31184] thỉnh thoảng vẫn trang điểm rồi bị giám thị nhắc nhở. Nhưng chỉ có một số ít như thế, nên tôi hầu như không có cái cảm giác nữ sinh cấp ba make-up là “chuyện hiển nhiên”. Thời đại thay đổi rồi à, hay đơn giản là tại trường cấp ba của tôi nghiêm khắc quá, tôi cũng chẳng thế nào biết được, đằng nào thì bài quảng cáo này cũng làm tôi thực sự có cảm giác không bình thường.
[Em thì sao?]
[Hế?]
[Em có trang điểm không? Từ khi đến đây chưa bao giờ thấy em trang điểm cả.]
Bị tôi hỏi, Sayu ậm ừ, khẽ nghiêng đầu vẻ mặt khó xử.
[Không phải là em không trang điểm, chắc là tùy tâm trạng ấy.]
[Cũng có trang điểm à.]
[Mà trang điểm nhẹ thôi.]
Ừ thì tôi cũng nghĩ là như thế. Khuông mặt con bé cũng có vẻ là không hợp với trang điểm đậm, mà nói đúng hơn thì vốn khuôn mặt đã chuẩn rồi nên chỉ cần trang điểm một chút là được. Đến mức mà từ con mắt của một thằng đàn ông như tôi nhìn còn thấy “Cứ để nguyên thế là đẹp rồi còn gì?”.
[…..Mấy thứ đó em bỏ lại hết rồi à?]
Tôi vu vơ hỏi thế, Sayu lại nghiêng đầu lần nữa.
[“Mấy thứ đó” là sao?]
[Đồ trang điểm ấy. Ở đây không có đúng không.]
[À…..mấy thứ đó chắc em bỏ lại hết rồi.]
[Không bất tiện à?]
[“Bất tiện” là sao…..cơ bản là em cũng chỉ toàn ở nhà, cần gì phải trang điểm đâu.]
[À thì chắc là thế…..]
Cơ mà tôi nghĩ là những việc vẫn làm như thói quen đến khi bỗng nhiên không làm nữa thì không stress à.
Ấn vào trang quảng cáo, xem bừa nội dung, mắt tôi dừng lại ở một đoạn.
[Toner…..] [note31185]
[Gì cơ?]
[Mấy cái kiểu toner, em có dùng không?]
Trên trang quảng cáo có ghi to đùng “Bước chăm sóc da trước khi make-up”. Thành thật mà nói thì tôi hoàn toàn không hiểu biết gì về chủ đề này, nhưng nhắc đến toner thì tôi có nhớ là Hashimoto cũng từng nói “Da khô nên trước khi đi ngủ vẫn bôi”. Kể cả đàn ông người nào quan tâm thì vẫn quan tâm, nên là thiếu nữ như nữ sinh cấp ba không phải là cũng cực kỳ coi trọng à.
[Có dùng không?]
[À, ờ thì…..em cũng từng dùng.]
[Thường xuyên?]
[…..trước khi ngủ ấy.]
[Vậy à.]
Tôi gãi đầu soàn soạt, đóng trang quảng cáo lại, rồi cứ thế tắt màn hình máy tính bảng.
[Thế ra ngoài chút nào.]
[Hế, đi đâu?]
Liếc nhìn Sayu, tôi vừa sờ lên quả đầu bù xù của mình hướng về bồn rửa mặt.
Đứng trước gương, tôi vừa cầm lược chải quả đầu kinh khủng của mình vừa nói văng ra.
[Đi mua đồ ấy, toner.]
[Hế?]
*
Tôi gù người lượn quanh cửa hàng mỹ phẩm ở trung tâm thương mại trước ga. Có vẻ từ khi sinh ra đến giờ đây là lần đầu tiên tôi vào cửa hàng mỹ phẩm.
[Mọi khi anh vẫn nói là “Như sugar daddy nên không đi” cơ mà.]
Đến lúc này Sayu vẫn bĩu môi như chưa chấp nhận việc miễn cưỡng bị tôi lôi ra ngoài.
[Hora! Toner ở góc kia kìa.]
Chỉ tay vào tấm bảng hướng dẫn treo từ trần nhà xuống, Sayu nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại khẽ thở ra một tiếng, tiến về góc bán toner.
Tôi vừa thong thả đi theo sau vừa thơ thẩn nhìn quanh cửa hàng.
Rất nhiều chai lọ sặc sỡ với đủ hình dáng, kích thước. Trên tường là tấm poster in hình một nữ diễn viên nổi tiếng. Những thứ hiện ra trong mắt tôi hầu hết đều là những thứ xa lạ, có mơ tôi cũng không nghĩ là lại có ngày tôi đặt chân đến cửa hàng này.
[Yoshida-san!]
Sayu khẽ vẫy tay gọi nên tôi đi theo, đến đứng bên cạnh, Sayu nhìn về phía tôi, mắt đảo quanh.
[Cái gì thế!]
[À thì…..chỗ này bày toner đây.]
[Anh biết mà. Em chọn cái mình thích đi.]
[Em cũng không cần đâu, mấy cái kiểu toner ấy…..không dùng thì cũng có chết được đâu.]
[Đã đến tận đây rồi em còn nói gì thế. Đến là để mua cái này mà.]
[Thì tại anh chẳng cho em nói gì mà cứ lôi em đến đây còn gì.]
Công nhận là không thể phủ định việc hôm nay phần nhiều là tôi cưỡng ép dẫn con bé theo.
[Thôi mà, cứ chọn cái em thích đi. Anh đã bảo là mua cho em rồi mà, cứ ngoan ngoãn nhận đi.]
Tôi vừa nói vừa nhìn bừa đi chỗ khác tránh mắt kháng cự của Sayu, Sayu dáng vẻ hờn dỗi đưa mắt nhìn sang giá bày sàn phẩm.
Nhìn sang khuôn mặt ấy tôi vu vơ nghĩ.
Sayu cũng không phải là con của tôi, họ hàng cũng không phải. Chắc chắn là tôi cũng không có nghĩa vụ phải trông nom. Thế nên là việc lo nghĩ cả vấn đề này có lẽ đúng là nực cười. Dẫu vậy thì tôi vẫn lỡ để tâm một chuyện mất rồi.
Tôi đang sợ rằng với hoàn cảnh hiện tại thì Sayu dù có thời gian rảnh đi nữa thì con bé cũng không có gì để làm. Ban ngày, dù nói là làm việc nhà nhưng chỉ từng đấy thì không đủ để giết thời gian đến tậm tối.
Ở nhà mà có TV thì tốt, nhưng từ bé tôi đã không có thói quen xem TV nên khi dọn ra ở một mình tôi cũng đã không mua.
Đồ mỹ phẩm thì có cái cớ là tình cờ bắt gặp quảng cáo, nhưng mà tóm lại tôi muốn chuẩn bị cho con bé một môi trường mà nó có thể thoải mái làm những gì trước đây vẫn hay làm.
Với lại, từ lần mua chăn với quần áo tôi đã nhận ra là, có vẻ con bé này sẽ cực kỳ chống đối mỗi khi tôi nói mua gì đó cho nó. Tôi nói được là được mà con bé thường mãi không chịu nhận.
Chỉ đưa tiền rồi bảo đi mua thì con bé thường nói mấy lý do kiểu “không có cái nào tốt” để không mua gì cả, hoặc là chọn loại rẻ tiền để mua, tôi đã từng bắt gặp nên nay tôi quên thân mình mà đi cùng luôn.
[Yoshida-san ấy…..]
Bỗng nhiên Sayu khẽ cất tiếng nói trong khi mắt vẫn đang nhìn xuống giá để sản phẩm. Mái tóc che mất đôi mắt nên từ phía tôi không nhìn được biểu cảm của con bé.
[Gì thế!]
Đang nói mà bỗng nhiên ngừng lại một cách thiếu tự nhiên nên tôi hỏi lại, Sayu giật mình quay mắt lên nhìn tôi.
[À không…..]
Đang từ giọng nói nhỏ thì thầm, Sayu phắt cái ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười nhe nhởn.
[Yoshida-san thích mùi gì?]
[Hả? Mùi?]
Nụ cười rạng rỡ đến mức thiếu tự nhiên của Sayu cùng với đề tài bất ngờ làm tôi lúng túng. Tôi có cảm giác giọng nói lúc nãy của con bé không có chút gì giống giọng nói gọi để hỏi chủ đề này.
[Mùi à, có hỏi thì anh cũng không biết…..anh chưa từng để ý.]
[Thế ngược lại thì anh ghét mùi gì?]
[Sao em lại hỏi vấn đề đấy?]
Nghe tôi hỏi xong, Sayu khẽ nói “Thì tại”, rồi ánh mắt đưa ra chỗ khác, lí nhí trả lời.
[Em dùng ở nhà Yoshida-san mà, Yoshida-san cũng không muốn phải ngửi mùi mình ghét đúng không. Nói thêm nữa thì, lấy mùi mà Yoshida-san thích…..vẫn tốt hơn còn gì.]
[Haiz…..]
Vô thức tôi thở dài một cái.
[Em để ý quá đấy.]
[Để ý chứ!! Đã được anh mua cho rồi mà! Nên em không muốn làm anh khó chịu!]
[Không có mùi gì mà anh ghét đâu, không cần để ý cứ chọn đi.]
[Em không chịu đâu, chắc chắn có mà! Tại vì tuyệt đối không có ai lại không ghét mùi gì cả!]
Vừa thắc mắc sao con bé lại khẳng định chắc chắn thế tôi vừa nghĩ giờ mà không giả vờ là đang suy nghĩ câu hỏi của con bé thì không được.
[Hmmm…..mùi mà anh ghét…..]
Đáp án bỗng nhiên xuất hiện trong đầu tôi.
[Mùi rác tươi chẳng hạn?]
Sayu phì cười.
[Làm gì có toner nào có mùi rác tươi đâu.]
[Với lại mùi hôi nách của chính mình chẳng hạn.]
[Ahaha, thôi thôi anh ơi.]
Sayu cười đến kỳ cục rồi lắc đầu.
[Không phải cái đấy, đây…..mùi hương ấy.]
[Có nói là mùi hương thì anh cũng không có hiểu.]
[À đúng rồi, trên tàu ấy! Trên tàu!]
[Trên tàu?]
Tôi hỏi lại thì Sayu gật gù liên tục, dựng ngón tay trỏ lên.
[Trên tàu lúc chật ních người ấy, đã bao giờ có mùi nước hoa từ ai đó tỏa ra làm anh khó chịu chưa?]
[…..Aa]
Nhờ được gợi ra một khung cảnh khá rõ ràng, nên tôi nhớ ra được là khi đi làm thỉnh thoảng tôi cảm nhận được một thứ mùi khó chịu.
[Chắc là mùi cologne của mấy “ông chú” ấy. Cái mùi đấy khó chịu thật.][note31186]
[A…..em biết. Em biết nhưng mà…..thường thì không có nhiều loại toner có mùi cologne đến thế.]
Vừa nói thế Sayu vừa cầm lấy từng cái lọ bày trên giá rồi xem qua bảng thành phần dán phía sau mỗi lọ. Vừa khẽ lẩm bẩm “Cái này là…..”, “Cái này không có mùi mấy…..” vừa quay cái lọ lại, điệu bộ của Sayu rõ ràng là đã quen với những thứ như này. Quả nhiên là, tôi khẽ thở dài một tiếng.
Hồi còn ở nhà hẳn là đã kỹ lượng chọn lựa như thế rồi. Thế mà chịu đựng mấy tháng liền không dùng. Công nhận là đúng như con bé nói “Không có cũng không chết được”, nhưng mà giờ đã không còn phải lo nơi ăn chốn ở nữa thì cứ tận hưởng mấy cái gần như “thú vui” này cũng được.
Thế rồi, khi nghĩ về Sayu thì kiểu gì cuối cùng cũng là.
Suy nghĩ đập phải một cái thắc mắc.
Một nữ sinh hết sức bình thường như này, rốt cuộc vì lý do gì mà lại đến mức phải lựa chọn vứt bỏ tất cả cuộc đời từ trước đến nay, hy sinh mọi thứ trừ sự sinh tồn để mà bỏ nhà ra đi.
Đang suy nghĩ như vậy thì bỗng nhiên Sayu quay về phía tôi.
[Yoshida-san thích hoa quả gì?]
[Hế, à…..]
Sẵn đang suy nghĩ lung tung trong đầu, lại thêm câu hỏi bất ngờ, tôi hơi giật mình. Sayu nhìn bộ dạng ấy của tôi rồi khẽ nghiêng đầu.
[Anh sao thế?]
[À, không có gì. Hoa quả à…..nói mới nhớ thì gần đây anh gần như không ăn.]
[Ế…..thế thì hồi bé anh có thích loại hoa quả gì không?]
[Hồi bé à…..]
Vu vơ tôi nhớ lại. Có vẻ như vốn dĩ thì bố mẹ tôi cũng không phải người hay ăn hoa quả. Ít nhất thì nhà tôi cũng không phải kiểu ngày thường mà cũng bày hoa quả hay đồ ăn vặt hay tráng miệng gì cả.
Nhưng bỗng nhiên có một thứ mà tôi nhớ ra.
“Mang kotatsu ra là kiểu gì cũng có cảm giác muốn ăn nhỉ…..”[note31187]
Mỗi năm khi vào mùa đông là mẹ tôi lại nói vậy.
[Quýt…..hồi bé anh khá là thích.]
[À ra vậy, quýt à.]
Sayu gật gù liên lục rồi nhoẻn miệng cười.
[Ở nhà mình có kotatsu không?]
[Có.]
Tôi cười nửa miệng trả lời, Sayu cười khúc khích sung sướng.
[Thế thì chắc chọn hương cam quýt nhỉ…..]
Nói như ngân nga, Sayu với tay lấy một cái lọ nhỏ.
[Hương cam đó.]
[Hế…..]
[“Hế” cái gì á.]
Sayu trưng rõ khuôn mặt giận dỗi.
[À không, đã bảo là em cứ chọn cái em thích là được mà.]
[Em muốn lấy cái có mùi mà Yoshida-san thích.]
[Không phải mùi cologne là được mà.]
Sayu nhăn mặt như không hài lòng với câu trả lời của tôi. Xong như nhớ ra gì đó, hành động của con bé bỗng khựng lại, rồi ngước lên nhìn tôi bằng con mắt long lanh.
[Gì th…a]
Tôi đã định nói là “Gì thế hả” thì bị khựng lại, Sayu không chút lưỡng lự chui vào lòng tôi, áo sát người con bé vào người tôi.
[Làm, làm gì thế con bé này.]
[Yoshida-san!]
Sayu giữ nguyên ánh mắt nhìn tôi, mỉm cười như trêu ghẹo.
[Nếu người em phát ra hương cam thì anh có thấy xao xuyến không…..?]
[K…..]
Trong tức khắc tôi không phát ra được âm thanh nào giống câu từ cả.
Thân hình mảnh mai. Nhưng vẫn có bộ ngực tương đố to so với một nữ sinh cấp ba. Một ảo giác như là xúc giác toàn thân trở nên nhạy bén, tôi cảm nhận thấy cơ thể của Sayu mềm một cách lạ thường.
Rồi lập tức nổi da gà, tôi vội tách mình ra khỏi Sayu.
[Không!]
[Ahaha, vậy à.]
Sayu cười nhe nhởn như nói là “Em đùa thôi”.
[Yoshida-san là người lớn mà mấy chuyện đấy lại “đụt” ghê ha.]
[Nói nhiều quá đấy!]
Tôi bực mình cau mặt lại vì bị trêu, Sayu lại cười khúc khích tiếp.
Rồi khẽ giãn nụ cười đó ra, con bé dùng cùi trỏ đẩy nhẹ vào ngực tôi.
[Yoshida-san!]
[Hhh?]
[…..Em cảm ơn.]
Sayu khẽ nói thế rồi đưa tôi lọ toner nãy giờ vẫn cầm trên tay.
[Ờ. Mỗi cái này thôi à?]
[Ưn, những cái khác không cần. Em cũng không có mỗi lần dùng nhiều đến thế mà.]
[Thế à. Đồ trang điểm chẳng hạn?]
Nghe tôi hỏi, Sayu cười gượng rồi bĩu môi như trêu ngươi.
[Muốn thấy em trang điểm đến thế cơ à?]
[Không có hẳn là như thế.]
[Thế thì không cần!]
Sayu trả lời kiểu không quan tâm thêm gì khác, rồi nở nụ cười tươi.
[Trước mặt người không cầu kỳ thì không cần thiết phải trang điểm anh nhỉ.]
[…..Là như thế à.]
Tôi cầm lấy lọ toner từ Sayu rồi đi phía thu ngân.
[Của anh hết 1578 yên ạ.]
Nhân viên thu ngân vừa nói vừa cười tủm tỉm làm tôi hơi chột dạ.
Cũng chát phết nhỉ…..Vừa bất ngờ tôi vừa rút từ ví ra 2 tờ tiền rồi đặt lên bàn.
[Nữ sinh cấp ba đúng là vất vả ha.]
Tôi khẽ nói, Sayu cười khúc khích đáp lại “Công nhận ha”.
Câu nói đó của Sayu có chút cảm giác như là đang nói về ai đó khác, rằng bản thân mình đã không còn là “nữ sinh cấp ba”. Tôi đang định nói là “Không phải là không đến trường nữa thì không còn là nữ sinh cấp ba đâu nha”, mà xong lại thôi.
[Đằng nào cũng mất công ra ngoài rôi, đi mua gì đó khác nữa nhỉ.]
Thanh toán xong, tôi cầm túi đựng lọ toner đưa cho Sayu, con bé nhìn tôi bằng khuôn mặt nghi ngờ.
[“Mua gì đó khác” là sao?]
Sayu vừa cười gượng vừa lập tức chuyển sang sắc thái kiểu “Lại tiếp tục mua gì đó nữa cho mình à”. Tôi nhún vai.
[“Gì đó” đó.]
Nói như vứt đấy, tôi bắt đầu đi tìm thang cuốn để lên tầng trên.
[Anh bỏ lại sau đấy!]
[Từ, đợi em với.]
Sayu luống cuống chạy theo tôi.
Tóm lại là giờ đi kiếm gì đó để có thể giết thời gian lúc ở nhà.
Vừa đi vừa nghĩ như vậy, tôi cảm giác có gì vui hơn là đi mua sắm một mình.
Tôi liếc nhìn sang Sayu, con bé cũng nhận ra tôi nhìn nên khẽ nghiêng đầu.
[Gì cơ?]
[À không có gì.]
Là chuyện của riêng tôi thôi nhưng mà từ khi Sayu đến, tôi ít nhiều có cảm giác vui hơn so với lúc ở một mình.
Tôi là kiểu người không có mấy sở thích gì cả. Ngày nghỉ thì tôi chỉ ngủ, hoặc là lướt web, nếu muốn vận động thì cũng chỉ mò đến một phòng gym mà tôi đã đăng ký. Thế nên là, bình thường có đi mua sắm thì cũng chỉ là thực phẩm với những quần áo theo nhu cầu tối thiểu. Vì lý do đó mà bình thường tôi hoàn toàn không có đến trung tâm thương mại trước ga gần nhà, nếu có đến thì cũng chỉ để mua đồ điện điện tử cần thiết là hết.
Việc thong thả đi mua sắm như này, cảm giác như từ lâu lắm rồi.
Cái này đến cái khác, đều là vì có Sayu.
Và thay đổi lớn nhất, là tâm trạng lúc trên đường về nhà.
Trước đấy thì tôi chỉ nhớ lại nội dung công việc trong ngày, rồi tính xem ngày mai nên tiếp tục ra sao, cảm giác như chỉ toàn mấy chuyện như vậy. Về nhà thì cũng chỉ tắm rồi ngủ. Không có khi nào đặc biệt vội về nhà cả.
Nhưng gần đây thì, trong lúc làm việc mà tôi cũng nghĩ không biết Sayu ở nhà có gặp rắc rối gì không, có tự nhiên biến mất không, chỉ toàn nghĩ về Sayu rồi đi về nhà. Cứ như thế mà như một lẽ tất nhiên, công việc chỉ làm đến hết giờ hành chính, tàu cũng cố gắng bắt chuyến sớm nhất, từ ga gần nhà về cũng có phần bước nhanh chân hơn.
Bây giờ đối với tôi, sự tồn tại của Sayu đã lớn đến mức đó.
Chỉ là một người dưng tình cờ đến ở nhà tôi, nhưng lại không thể nào làm ngơ được.
Tại vì con bé là “nữ sinh cấp ba” à, vì tôi “nhìn mà cảm thấy đáng thương” à, hay là vì một lý do nào đó khác. Bản thân tôi cũng không rõ nữa. Chỉ là…..
[Yoshida-san?]
Tự nhiên bị gọi tôi giật bắn vai.
[À, ồ…..sao thế?]
[Em mới là người phải hỏi “sao thế” ấy. Trán anh nhăn lại rồi đấy.]
[Ế? À…..]
Có vẻ tôi có cái tật là khi suy nghĩ gì đó thì trán sẽ nhăn lại.
[Xin lỗi. Anh vừa suy nghĩ chút chuyện.]
[Suy nghĩ chút chuyện là chuyện gì?]
[Em không cần để ý đâu.]
Tôi làm một nụ cười dở tệ, Sayu cũng cười gượng gạo gật đầu.
Đúng, cái khuôn mặt đó.
Sayu là một đứa con gái có biểu cảm thay đổi xoành xoạch. Chỉ là, quá nửa trong số những biểu cảm đó có cảm giác không bình thường, như là “bị thúc giục”.
Mỗi khi nhìn thấy nụ cười của Sayu, tôi lại nghĩ một chuyện thừa thãi, “Không biết con bé có đang thực sự cười từ tận đáy lòng không?”.
[Sayu!]
[Hmm?]
Đúng lúc đặt chân lên thang cuốn dẫn lên tầng 2, tôi quay sang Sayu. Sayu bước lên theo sau tôi, nhìn tôi bằng con mắt to tròn.
[…..Em cứ, ờ thì]
Câu từ đã không ra thành lời.
"Em cứ dựa dẫm vào anh thêm chút nữa cũng được".
Chắc chắn là tôi đã muốn nói như vậy.
Chỉ là, nghĩ đến việc câu nói ấy hàm chưa bao nhiêu ý nghĩa, làm tôi cảm thấy ngớ ngẩn.
[À không, không có gì…..]
[Hế?]
[Anh quên mất vừa định nói gì rồi.]
[Ế ~, cái gì vậy.]
Cái việc con bé không dựa dẫm vào tôi, có chăng là nếu trái tim con bé chưa tự cho phép đến mức có thể dựa dẫm, thì cũng sẽ không cảm thấy tôi là người đáng dựa dẫm vào.
Trong cái hoàn cảnh như thế thì có nói gì cũng chỉ là nói xuông. Chắc hẳn sẽ làm Sayu khó xử.
Cũng không phải việc gì vội. Cứ từ từ giao tiếp, chờ đợi con bé tự mở lòng mình từng chút một.
[Yoshida-san này.]
Khi thang cuốn đưa lên đến tầng 2, Sayu mở lời.
[Hhh?]
[À không, …..à ừ.]
Tôi nhìn về phía Sayu, thấy con bé ngay lập tức đảo mắt đi, miệng lắp bắp như có gì đó khó nói.
[Gì vậy?]
Tôi hỏi lại lần nữa, mặt Sayu hơi đỏ lên một chút, rồi con bé nói.
[Em, em…..đói rồi, ạ!]
Tôi đơ người một lúc, trong khoảnh khắc suy nghĩ bị đứng lại. Nhưng rồi ngay lập tức phì cười.
[Sao lại dùng kính ngữ thế hả!][note31188]
[À, em cũng không biết nữa…..]
[Ra là đói rồi à, thế thì đi ăn gì đó nhỉ.]
Vừa nhịn cười tôi vừa đi về phía thang cuốn một lần nữa.
[Anh nghĩ là tầng trên có khá nhiều quán ăn đấy.]
[Ư, ừn…..]
Sayu vừa đi theo sau tôi vừa làm vẻ mặt đờ đẫn.
Nhịn lại sự buồn cười xong, ngay lập tức từ mũi tôi khẽ tuôn ra một hơi thở.
Sayu đã nhìn thấu rõ điều lúc nãy tôi định nói mà xong lại thôi. Vì thế mà đã nhượng bộ hết sức chiều theo ý tôi.
[Mọi khi vẫn toàn được em nấu cho, nên là ở ngoài em thích gì anh sẽ dẫn đi ăn.]
Nghe tôi nói thế, Sayu bẽn lẽn gật đầu không biết bao nhiêu lần.
[Ưm…..thỉnh thoảng thôi cũng được nhỉ.]
Câu nói này giống như là nghi thức để con bé tự thuyết phục bản thân, có toát ra chút vẻ đáng yêu.
Quả nhiên là nhìn như này, nụ cười của con bé đẹp thật. Tôi thật lòng muốn được nhìn thêm, muốn con bé cười nhiều thêm nữa.
[Em muốn ăn gì?]
[Chắc là ăn món gì đó mà ở nhà không ăn được….. omu-rice chẳng hạn?][note31189]
[Omu-rice thì ở nhà cũng ăn được chứ nhỉ.]
[Trứng tráng bông như vậy không phải nhà hàng thì không có đâu!!]
[À, à thế à…..]
Vừa nói những chuyện vu vơ vừa hướng về phía quán ăn, cảm giác bất an mơ hồ của tôi về Sayu như được gạt bỏ.
Đồng thời, bản thân lỡ được một đứa con gái ít hơn từng này tuổi lo lắng cho, tôi có chút cảm thấy xấu hổ.
*
[Nặng quá điiiiii…..]
[Hora! Vền đến nhà rồi mà.]
Người nhễ nhại mồi hôi tôi xoay ổ khóa cửa mở cửa cho Sayu 2 tay đang cầm 2 túi đồ đi vào trước.
[Haaaaa, nặng quá đi mà, cứ tưởng chết mất.]
[Chừng đó thôi đừng có mà chết….. cơ mà đi vào trong nhanh đi, anh cũng đang nặng lắm đây này.]
[Đấy là anh tự làm tự chịu ấy…..âyyy da!]
Vừa than vãn Sayu vừa cầm túi đồ lên lần nữa rồi đi về phía phòng ngủ, tôi cũng cởi giầy rồi đi vào theo.
Trên vai tôi đang đeo một cái túi giấy đựng một lượng lớn các thể loại nào là manga nào là bunkobon[note31190] vừa mua ở trung tâm thương mại về. Bên tay đeo cái túi giấy quai túi thít lại xong hằn vào vai đau dã man.
Chắc đây là lần đầu tiên trong đời tôi vào hiệu sách rồi mua nhiều đến mức được nhận túi giấy.
[Anh mua nhiều thế này ấy, có thời gian mà đọc không? Ngày thường ăn cơm rồi tắm xong là đi ngủ luôn còn gì.]
[Ngày nghỉ anh đọc dần.]
Sau khi ăn trưa ở một cửa hàng omu-rice khá đắt tiền, lượn lờ quanh trung tâm thương mại thì bắt gặp một hiệu sách nên cả 2 đi vào và rồi tôi đã mua điên cuồng đến mức này.
Từng có một thời gian, tôi muốn đọc manga trên đường đi làm nên đã mua tạp chí shonen.//////////////// Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra việc đọc manga lúc đông đúc trên tàu khá là khó, duy trì được tầm một tháng rồi tôi bỏ cuộc. Thời gian đó có một bộ manga tôi thấy khá là hay có vẻ vẫn còn đang ra nên nay nghĩ đã mất công đi mua rồi tôi lấy bỏ hết vào giỏi hàng.
Đấy là lý do bên ngoài. Tất nhiên là bản thân tôi cũng muốn đọc, nhưng tôi nghĩ vẫn tốt hơn nếu có sẵn gì đó để Sayu ở nhà có thể động vào những lúc rảnh rỗi. Cũng vì lý do đó mà tôi mua cả những quyển sách thịnh hành kiểu “Được giới trẻ yêu thích!”, thậm chí chắc là lộ rõ ý đồ nhưng tôi còn mua cả một tùy bút có tựa “Lý do tôi bỏ nhà” của một nữ tác giả thời học sinh từng bỏ nhà đi trong thời gian dài.
Nếu có nói với Sayu là “Anh mua cho em” thì chắc con bé cũng sẽ từ chối ngay, nên tôi nghĩ là cứ mua với danh nghĩa mình muốn đọc rồi để ở nhà thì tốt hơn. Từ suy nghĩ ấy mà tôi mua đống này về, nhưng có vẻ sách là thứ khá nặng khi chồng chất lại. Nặng hơn tôi vẫn tưởng, nên giờ đang mồ hôi nhễ nhại.
[Cái này ấy…..giờ em mới để ý.]
Và bên trong 2 cái túi mà Sayu cầm thì là một lượng lớn các loại thực phẩm.
“Để ở nhà cũng có thể ăn những món xa xỉ chút vẫn hơn nhỉ?”
Là ý tưởng bồng bột nhất thời của tôi, nhưng khi hỏi Sayu muốn ăn gì thì con bé cũng chỉ nói vòng vo không rõ ràng, rồi ngược lại còn kể ra mấy món mà tôi muốn ăn.
Thế nên là tôi mua một phát tất cả các loại nguyên liệu cần thiết ấy, và kết quả là thành ra một lượng lớn như này.
[Cơ mà cái tủ lạnh cỡ này có bỏ vừa hết được không ta…..]
[…..A]
Tôi đã không nghĩ đến việc này.
Tủ lạnh trong nhà của người sống một mình không mấy khi tự nấu ăn thì kích cỡ như nào cũng biết rồi đấy. Với vốn dĩ bản thân không gian trong nhà cũng không rộng rãi đến thế, nên là không liên quan đến việc có tự nấu ăn hay không, một lẽ dĩ nhiên là đồ gia dụng trong nhà cũng phải nhỏ rồi.
Tôi vội vàng mở tủ lạnh ra, rồi nhìn sang túi đồ đang để bên cạnh Sayu, và so sánh.
[…..Ừ thì, cứ nhét chặt vào chút chắc là được nhỉ.]
[Ahaha, thế thì nhét chặt vào chút ha.]
Sayu cười khúc khích rồi xách túi đồ đến bên cạnh tủ lạnh.
[Thế thì, chắc nay nấu luôn những món để lâu được nhỉ. Hora! Mướp đắng chẳng hạn này. Nấu xong rồi cất vào trong hộp là sẽ có thêm chỗ trống.]
Sayu vừa nói vừa thoăn thoắt chuyển đồ từ túi vào trong tủ lạnh. Nhìn sự thành thạo của Sayu, tôi nghĩ giờ tôi có vào phụ thì ngược lại có khi còn vướng chân vướng tay con bé, nên tôi đi thẳng vào trong phòng ngủ.
Tôi lấy từ trong túi giấy ra nào bunkobon nào manga đặt chồng lên trên giường. Vì bình thường cũng không mấy khi đọc sách nên trong nhà tôi không có giá sách.
[Đống sách với manga này.]
Tôi nói bằng giọng hơi lớn một chút, Sayu tạm đóng cửa tủ lạnh lại rồi nhìn về phía tôi.
[Hhh?]
[Ban ngày lúc nào rảnh thì cứ thoải mái lấy mà đọc cũng được nhé.]
Nghe tôi nói thế xong, ánh mắt Sayu khẽ giao động, từ xa tôi cũng có thể nhìn thấy. Sayu hơi đưa mắt nhìn xuống sàn rồi như nhớ ra gì đó, lại nở một nụ cười.
[Ưn, lúc nào rảnh, thì em mượn đọc nhé.]
[Ờ. À, nhưng mà phần nào anh chưa đọc thì đừng có mà spoil đấy nhé.]
[Em không spoil mà.]
Sayu cười khúc khích rồi lại cho tay vào trong túi đồ. Tôi cứ tưởng Sayu sẽ tiếp tục công việc với cái tủ lạnh nhưng rồi con bé cứ để nguyên tay trong túi đồ và bất động.
[Hhh, sao thế?]
Tôi cất tiếng hỏi về phía Sayu đang hoàn toàn bất động. Túi đồ đặt ở ngoài hành lang nên tôi không thể nhìn thấy vẻ mặt của Sayu khi đang hướng phía đó.
[Yoshida-san ấy…..tại sao lại]
Nói đến đấy rồi Sayu dừng lại.
[Tại sao lại?]
Tò mò về phần tiếp theo nên tôi hỏi, Sayu quay mặt về phía tôi rồi nở một nụ cười.
[Mà thôi không có gì.]
[Ầy ầy, cái gì vậy. Anh tò mò đấy.]
[Uuuhm, không có gì. Anh đừng để ý.]
[Cái con bé này nha…..]
Tôi định theo đến cùng thì Sayu cười lớn “ahaha” rồi mở cửa tủ lạnh lần nữa, tiếp tục công việc chuyển đồ từ trong túi vào.
Tự nhiên muốn tức lộn ruột.
Không phải vì cái câu chuyện ậm ờ. À mà thực ra cũng có một chút, nhưng khiến tôi bực mình nhất là cái “điệu cười” ấy.
Chẳng có gì vui mà con bé cũng cười. Nụ cười giả tạo như nhằm một mục đích gì đó.
Nếu là người trưởng thành rồi thì cũng sẽ gặp vô số những người như vậy. Đối với công việc cũng thế, đối với giao tiếp giữa con người với con người cũng thế, nụ cười là một yếu tố vô cùng quan trọng. Sử dụng được thành thạo rồi thì sẽ không gặp phải vấn đề gì, ngược lại đối với những người lớn không biết sử dụng nụ cười như tôi thì lại phải khổ sở khá nhiều.
Chỉ là, việc một đứa con gái mới là học sinh cấp ba mà đã sử dụng cái tiểu xảo đấy làm tôi có phần bất mãn.
Trẻ con thì cứ cười một cách vô tư là được. Lúc không muốn cười thì không có chút lý do gì phải cười cả.
[Bỏ cái kiểu cười gượng ép ấy đi.]
Trước khi kịp suy xét kỹ thì tôi đã lên tiếng.
Giật mình, cử động của Sayu khựng lại.
[Chỉ những lúc nào muốn cười thì hẵn cười. Anh không có muốn em lúc nào cũng phải tươi cười cả.]
Tôi nói tiếp, Sayu từ từ quay đầu lại phía tôi. Gương mặt con bé hiện lên cả sự ngạc nhiên, cả sự bối rối, một biểu cảm khó tả. Cảm thấy có vẻ tôi vừa làm con bé khó xử rồi, nhưng lời nói của tôi vẫn không dừng lại ở đấy.
[Vừa vừa phai phải thôi, bỏ cái kiểu giữ ý đấy đi. Dù cho đây không phải là nhà của em đi nữa…..]
Dù sao thì, cho đến khi vấn đề trong lòng được giải quyết thì con bé cũng sẽ không trở về nhà cũ. Với cả việc mình đuổi con bé đi, chắc chắn là sẽ không có.
[Thì ít nhất cũng là nơi em có thể ở lại được. Chỉ cần giữ lời hứa với anh là được, em có thể thoải mái sống ở đây. Thế nên là…..à thì, bỏ cái kiểu cười giả tạo đấy đi.]
Tôi đã nói đến hết, ánh mắt của Sayu khẽ đảo quanh, dáng vẻ khó xử, rồi thở nhẹ ra một hơi như để bớt căng thẳng. Sau đó con bé khẽ gật đầu không biết bao nhiêu lần.
[Ưn…..ưn, em xin lỗi.]
Sayu nói thế rồi chăm chăm nhìn tôi.
[Yoshida-san!]
[Cái gì?]
[Lúc nãy ấy, em định nói là…..”tại sao anh lại tốt bụng đến thế?”]
Sayu nói thế xong, khóe miệng khẽ nhấc lên. Rồi ngay lập tức buông một tiếng thở dài.
[Nhưng mà, em nghĩ câu hỏi đấy chẳng có ý nghĩa gì, nên dừng lại.]
[“Chẳng có ý nghĩa gì” là sao?]
[Yoshida-san, nếu em hỏi câu như vừa xong, anh có trả lời được không?]
Câu hỏi của tôi bị đáp lại bằng một câu hỏi khác, tôi không biết nói gì.
[À thì…..vốn dĩ anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình là người tốt bụng ấy.]
[Đúng không. Thế nên là.]
Sayu nói đến đấy thì dừng lại, sau đó là nở một nụ cười.
Nụ cười ấy, hoàn toàn ăn nhập với dáng vẻ của con bé. Chắc hẳn vốn dĩ, đó mới là nụ cười thật của Sayu.
[Chắc chắn là vì Yoshida-san tốt bụng mà không cần lý do gì cả. Nên có hỏi thế thì cũng chẳng để làm gì.]
[Không không, làm gì có chuyện đó.]
[Có mà. Đến mức trước giờ em chưa từng gặp ai tốt bụng như Yoshida-san.]
Sayu nói quả quyết như vậy rồi bước nhanh đến chỗ tôi. Và ngồi xuống bên cạnh.
[Thế nên là, nếu Yoshida-san đã nói không thích, thì em sẽ bỏ.]
[…..”bỏ” cái gì?]
Tôi hỏi lại thì Sayu làm vẻ mặt giận dỗi rồi chọc nhẹ vào bên sườn tôi.
[Yoshida-san vừa nói còn gì. “Bỏ cái kiểu giữ ý” với “bỏ điệu cười giả tạo”.]
[Aa…..]
[Giữ ý quá mức em sẽ cố hết sức để bỏ, cười giả tạo, em cũng sẽ bỏ. Như vậy là được…..?]
Sayu nói thế rồi nhìn thẳng vào mắt tôi. Do chênh lệch chiều cao mà ánh mắt con bé ngước lên nhìn tôi làm tôi khẽ giật mình.
[Ừ, cứ như thế cho anh.]
Tôi vừa tránh ánh mắt con bé vừa trả lời, Sayu gật đầu một cách ngại ngùng.
[Nhưng mà…..kiểu cười giả tạo ấy, có lẽ…..là thói quen mất rồi. Nên sửa ngay thì…..]
[Không sao. Anh hiểu mà.]
Gật đầu, xong tôi cảm nhận được ánh mắt của Sayu đang chạm vào bên mặt mình. Khoảnh khắc ấy, biểu cảm của tôi cứng đơ.
Không cần nghĩ cũng hiểu được là không phải một sớm một chiều mà con bé thành ra như thế. Chắc chắn là trước đây con bé cũng đã cần có thời gian để trở nên như này mà. Trong lòng tôi lại sôi lên cơn giận với hoàn cảnh mà con bé đã từng phải trải qua.
[Thói quen thì không dễ gì mà thay đổi ngay được đúng không. Cứ từ từ cũng được mà.]
[…..Quả nhiên là, tốt bụng mà.]
[Này nhá, lúc trước anh cũng có nói rồi, đừng có giữ cái tiêu chuẩn thấp như thế…..]
[Không phải đâu. Vấn đề này thì em tự tin mà.]
Sayu cắt ngang lời tôi nói. Và rồi khẽ đặt tay con bé lên trên tay tôi.
[Cảm thông cho một người không phải là việc đơn giản đến thế đâu. Em, từ trước đến giờ chưa từng được ai thông cảm đến mức này cả. Yoshida-san…..là người tốt bụng mà.]
Tôi cảm nhận được sức nặng trong lời nói của Sayu, cảm thấy sai sai khi được người khác nói là tốt bụng nhưng tôi cũng không thể nói được gì.
[Hmm…..không biết phải nói sao nữa nhưng mà.]
Sayu vẫn giữ nguyên bàn tay đặt trên tay tôi rồi nói tiếp.
[Em vẫn luôn nghĩ là “Phải cố gắng để không làm phiền đến Yoshida-san”. Nhưng mà ngay từ thời điểm em đến đây ở đã lại một cái phiền phức lớn rồi.]
[Haha, không có sai.]
Tôi phì cười, Sayu cũng như bị lây theo mà khúc khích cười.
[Thế nên là, em cũng sẽ bỏ cái cách nghĩ đấy. Từ giờ trở đi…..]
Nói đến đây thì Sayu nắm chặt lấy tay tôi.
[Em sẽ nhắm đến mục tiêu khiến anh phải nghĩ là “Thật tốt vì con bé đã đến đây” chẳng hạn ha.]
Câu nói đó làm tôi bất giác phì cười. Ở góc tầm nhìn của mình tôi thấy Sayu vẻ sửng sốt.
[Em, em mới nói gì đó lạ lắm à?]
[À không, nói đúng hơn là.]
Tôi đang nghĩ là “Con bé này cũng có tư tưởng kiên định ghê ha”.
Cứ thoải mái sống vì bản thân hơn chút cũng được mà. Không hiểu sao cứ nhất quyết phải tìm cách đền đáp lại cho người khác không thì không chịu được.
[Đại khái thì em cũng tốt bụng đấy.]
[Hế, ơ, ở điểm nào…..?]
[Không nói!]
[Cái, cái gì vậy!]
Sayu làm vẻ mặt cực kỳ giận dỗi trước câu trả lời của tôi. Điệu bộ ấy có gì đó đáng yêu như một đứa trẻ con. Tự nhiên tôi nở một cười, vỗ nhẹ vào vai Sayu.
[Thế thì, từ giờ việc nhà cố gắng thêm một nấc nữa nhé. Anh mong chờ những bữa cơm ngon đấy.]
Nghe tôi nói xong, sau một khoảnh khắc đơ người ra, Sayu nhe răng cười.
[Ưn, anh cứ mong đợi ở em nhé.]
Nói thế xong Sayu nở một nụ cười tươi, dáng vẻ nhìn rất tự nhiên, cảm giác nhẹ nhàng đúng với độ tuổi của con bé.
Tôi mong con bé có thể giữ mãi nụ cười ấy. Chắc chắn đấy là điều mà thâm tâm tôi mong muốn.
Cơ mà tôi có không muốn nghĩ thế thì cũng không được.
Nụ cười tự nhiên của Sayu có một sức hấp dẫn đến như vậy đấy.