[MISHIMAa!!]
Giọng nói giận dữ của tôi làm Hashimoto ngồi cạnh giật nảy mình, cả văn phòng một thoáng trở nên im lặng, vài nhân viên khác khẽ liếc nhìn sang tôi.
Trong khi nhân vật bị gọi thì từ từ quay mặt về phía tôi một cách thong thả, rồi khẽ nghiêng đầu vẻ thắc mắc.
[Sao vậy ạ?]
[Ở đấy mà “sao vậy ạ”, cái con bé này!!]
Tôi đứng dậy rồi bắt đầu đi về phía Mishima, vài nhân viên khác nhìn về phía tôi làm vẻ mặt kiểu “Gì vậy, lại như mọi khi à”, rồi quay lại với công việc của mình.
Phát điên với dáng vẻ ngẩn ngơ của Mishima, tôi lớn tiếng.
[Tôi đã nói bao nhiều lần rồi, trước khi bàn giao thì phải kiểm tra cho kỹ vào.]
[Em kiểm tra rồi mà?]
[Kiểm tra kỹ xác nhận là hệ thống đã hoạt động ổn định và có thể gửi cho khách rồi nha?]
[À ử nhỉ?]
[Ở đấy mà “à ử nhỉ”!! Code mà cô viết lỗi rành rành rồi, thế này thì không có thành sàn phẩm được!]
Tôi phải nói rõ ràng đến mức đấy thì Mishima mới có vẻ là nhận ra cô ta đã làm sai khiến tôi phải đến tận nơi quát tháo.
Mishima vẻ mặc bất ngờ rồi nói.
[Hế, thật ạ. Thế thì không phải là nguy rồi ạ!]
[Không phải là người khác nguy đâu, mà là cô đấy!!]
[Bây giờ phải làm sao ạ!]
[Sửa đi. Trong ngày hôm nay.]
Mạch máu não của tôi muốn nổ tung.
Sao phòng nhân sự lại có thể tuyển dụng một con người chẳng ra thể thống gì thế này. Không có chuyên môn, vô trách nhiệm. Thật sự là chẳng còn gì để nói.
[Ngày mai là hạn giao hàng rồi nên buộc phải xong trong hôm nay. Người chịu trách nhiệm với việc em làm là anh đấy.]
Nghe tôi nói thế, Mishima giật mình nhướn mày lên.
[…..Trong ngày hôm nay mà không xong thì, Yoshida-senpai sẽ bị đuổi việc ạ?]
[A? Không đến mức bị đuổi việc. Chỉ là…..]
Tôi đưa tay lên cằm.
[Chắc sẽ phải từ bỏ dự án này. Đồng thời thì, khả năng là việc phụ trách đào tạo cho em cũng sẽ đổi sang người khác luôn.]
Đẩy được việc đào tạo Mishima cho người khác thì không còn gì tuyệt vời hơn, nhưng trước đó là sẽ tôi làm liên lụy đến nhiều nhân viên khác cũng có liên quan đến dự án này. Không thể để rớt mất giữa chừng như thế được.
[Hế, người phụ trách em sẽ không phải là Yoshida-senpai nữa ấy ạ!]
[Nếu trong ngày hôm nay mà em không sửa xong, thì cũng có thể sẽ thành ra như thế.]
Vừa nghe tôi nói xong, vẻ mặt lúc nào cũng cười nhe nhởn của Mishima bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.
[Vậy thì giờ em sẽ sửa ngay ạ.]
[Ờ, này…..]
Mishima quay đầu đi về chỗ của mình.
Mishima mọi khi vẫn di chuyển trong văn phòng một cách cực kỳ thong thả thì giờ lại đi nhanh bất thường.
[Bị sao vậy, cái con bé này…..]
Bình thường tôi vẫn suốt ngày làu bàu quát mắng con bé, giờ mà đổi người phụ trách thành người khác thì càng tốt chứ sao nhỉ.
Thế mà lúc tôi vừa nói là có thể đổi người phụ trách thì con bé lại như cuống quýt lên.
Mà thôi con bé chịu làm việc nghiêm túc cho tôi thì không còn gì tốt hơn. Nghiêng đầu một cái rồi tôi quay lại chỗ của mình.
[Lại có rắc rối gì à?]
[Hệ thống mà tôi đã lập trình xong phần cơ bản vừa mới biến thành một thứ hoàn toàn khác.]
[Ấn tượng ghê, Mishima-chan ấy.]
Hashimoto cà khịa như chuyện của người dưng.
Dù quay sang hóng chuyện của tôi nhưng Hashimoto vẫn không có vẻ gì lơ là khỏi công việc của mình, vừa nói chuyện mà mắt vừa nhìn chăm chú vào màn hình.
[Nhưng mà, có vẻ Mishima-chan bỗng nhiên trở nên nghiêm túc làm việc còn gì.]
[Ông vừa làm việc mà vừa để ý xung quanh tốt nhỉ.]
[Vừa nhìn máy tính vừa có thể bao quát tầm nhìn khắp văn phòng đấy. Để khi có ông sếp khó ưa nào bước vào là có thể nhanh chóng trốn đi vệ sinh.]
[Kỹ năng quá tuyệt!]
Hóa ra đây là lý do cứ lúc nào tôi bị cấp trên tóm thì tên này lại không có mặt à. Tôi cũng phải luyện tập mới được. Luyện tập việc bao quát tầm nhìn quanh văn phòng.
Mở công cụ lập trình lên, tôi lại quay sang nhìn Mishima.
Nếu là mọi khi thì con bé sẽ gật gà gật gù ngay lập tức, hay là bò ra bàn gì đấy, kiểu gì cũng sẽ làm việc bằng một điệu bộ thiếu tập trung, nhưng hôm nay lại là dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.
[…..Rốt cuộc là bị làm sao thế không biết, cái con bé ấy.]
Vừa lẩm bẩm tôi vừa bắt đầu công việc của mình.
Làm việc nghiêm túc cho tôi thì cũng tốt nhưng mà cơ bản là con bé ấy không có chuyên môn.
Tôi cũng dự trước là thứ con bé gửi cho tôi sẽ không phải là thứ có thể dùng được nên tôi cũng phải nhanh chóng hoàn thành sẵn phần việc của mình.
Khẽ thở dài một tiếng, tôi bắt đầu đặt ngón tay lên bàn phím rồi gõ.
*
[Hê hê, dô ~ ạ!]
[Ờ…..]
Trong một quá nhậu đồng giá đông đúc náo nhiệt. Mishima cụng ly với tôi “cạch” một cái.
Sau khi tan làm, không hiểu thế nào mà tôi lại đi uống với Mishima.
Mishima cầm ly cốc-tai cam lên lim dim uống một ngụm. Tôi cũng nuốt một hơi bia tươi. Bia chảy qua cổ họng mát lạnh, cảm giác sảng khoải đến tận óc.
[Chà~ , may quá anh nhỉ, kịp thời hạn gửi cho khách.]
[Ừ ha.]
Tôi cười méo mó, nốc thêm một ngụm bia nữa.
Vài giờ trước.
Một cách bất ngờ, Mishima đã gửi cho tôi file chương trình không có chút sai sót nào.
Vẫn nghĩ là đằng nào con bé cũng sẽ phải sửa đến tận tối mới xong mà vẫn sẽ chả ra hồn gì, nên tôi cứ tròn mắt khi chạy thử file chương trình đấy.
Cũng nhờ Mishima nhanh chóng sửa và nộp lại nên tôi cũng có thể chuyên tâm vào công việc của mình, hôm nay thoắt cái là đã có thể đi về.
Thế xong Mishima tự nhiên nói.
[Yoshida-senpai, đi uống với em không ạ!]
Không thể ngờ là tôi lại được đứa kohai bình thường mình vẫn quát mắng xơi xơi rủ đi nhậu.
Một thoáng tôi lo lắng nghĩ về Sayu, nhưng chắc con bé sẽ tự nấu gì đấy để ăn thôi. Tiền đề phòng trường hợp khẩn cấp tôi cũng có để sẵn ở nhà.
Thôi thì thỉnh thoảng cũng được. Tôi gật đầu trước lời mời của đứa kohai.
[Cơ mà, em ấy, lúc tập trung là có thể làm được đến mức đấy, thì bình thường làm thế cho anh luôn đi.]
[Bmm]
Đúng lúc tôi nói thì Mishima đang nhét đầy thịt gà nướng vào mồm.
[Hình hường hà hã hố hắng hấy]
[A~, a~,
nuốt hết đi rồi hẵn nói.]
Mishima bắt đầu vội vàng sắp xếp đống thịt gà trong miệng.
Vừa cảm nhận cảm giác nâng nâng sung sướng khi men cồn dần lan ra trong cơ thể, tôi vừa ngắm nhìn điệu bộ nhai lấy nhai để của Mishima.
Mái tóc màu hạt dẻ không biết là có dài chạm đến vai không. Phần ngọn tóc xoăn ôm vào bên trong. Đôi mắt sáng tròn xoe, mũi lẫn miệng đều nhỏ xinh. Kiểu mà người ta vẫn gọi là “hệ đáng yêu”.
Cái tên được nhắc đến không biết bao nhiêu lần mỗi khi tôi đi nhậu với cấp trên, dáng vẻ của con bé vẫn hay được “mấy ông chú” đem ra bình luận. Chắc hẳn việc con bé vào được công ty này cũng là nhờ có cái bề ngoài đáng yêu ấy trợ giúp.
Tôi cũng có nghe nói là giữa những ứng viên mới ra trường có cùng trình độ thì nhiều trường hợp người ta sẽ lựa chọn dựa theo vẻ bề ngoài. Do mấy ông chú trong công ty muốn được bổ mắt đây mà.
[Gì, gì vậy ạ.]
Tôi cứ đơ người chăm chú nhìn Mishima, không biết từ lúc nào mà con bé đã xử lý xong đống thịt gà trong miệng, ánh mắt ngẩn ngơ vẻ bối rối, tay mân mê nghịch tóc.
[À, xin lỗi, xin lỗi.]
Nghĩ kỹ thì chắc hẳn là lúc đang ăn mà bị nhìn chằm chằm thì cũng khó mà bình tĩnh nổi.
[Anh đang nghĩ là em mà chịu làm việc hẳn hoi hơn thì chắc sẽ được nhiều người để ý lắm.]
[Hê, thế ạ?]
Mishima nói bằng giọng líu lưỡi.
[Không làm được việc thì được yêu chiều hơn ấy ạ, ở cái công ty này.]
[Hả?]
Tôi nhăn mặt lại, Mishima lại cười khúc khích.
[Thật đấy ạ. Thật của thật luôn. Tại vì người hết mình quát mắng em chỉ có mỗi Yoshida-senpai thôi!]
[Không đùa đấy chứ. Mấy ông chú khác thì sao? Không nói gì à?]
Nghe tôi hỏi xong, Mishima làm vẻ mặt ngầu rồi nói bằng giọng khàn khàn.
[“Thôi cũng chịu nhỉ, cứ để đấy anh làm cho”, chỉ nói thế thôi, bằng khuôn mặt đăm chiêu.]
[Uwa, là ai đấy. Ông chú này tởm nhờ. Ai đấy, nói anh nghe coi?]
[…..Trường phòng Onozaka ạ.]
[À ha! Tuyệt!]
Tôi sung sướng vỗ bàn bồm bộp rung cả người.
Nói đến trưởng phòng Onozaka, thì ông ta còn là “người nổi tiếng” được mệnh danh “Mã vạch cuồng gái 2D”. Cái tên xuất phát từ một lần máy tính dùng cho công việc của ông ta bị treo, xong lúc Hashimoto sửa cho thì phát hiện ra nguyên nhân là do virus dính phải lúc ổng truy cập vào “Đảm bảo kích thích! Tuyển tập anime!”, rồi kết hợp với ấn tượng từ quả tóc của ông ta.
Không biết bao nhiêu lần tôi được nghe kể chuyện ông ta tán tỉnh nhân viên mới vào công ty rồi nhưng giờ mới biết có vẻ Mishima cũng là một nạn nhân.
[Ra là vậy, ông “mã vạch” à…..]
[Ây, nói là “mã vạch” thì tội quá đấy ạ.]
Mặc dù nói vậy nhưng Mishima vẫn cười khúc khích.
[Thế có nghĩa là? Để được cấp trên yêu chiều mà em có thể chấp nhận cái kiểu làm việc vớ vẩn một cách công khai thế à.]
Tôi bỗng nhiên chuyển sang vẻ mặt nghiêm nghị và nói như thế, Mishima ngơ ngác rồi lắc đầu.
[Không đời nào. Em không có quan tâm ấy ạ, mấy chuyện như thế.]
[Thế thì là gì hả. Làm được việc thì làm cho anh đi.]
[Vâng vâng, lúc nãy em đã định nói rồi.]
Mishima nghiêng ly cốc-tai rồi thở ra một hơi.
[Những người mà bình thường đã cố gắng ấy, đến lúc cần cố gắng hơn nữa thì phải làm thế nào.]
[…..Hhh?]
Tôi không hiểm lắm Mishima muốn nói gì.
[Thì cố gắng hơn nữa chứ sao.]
[Thế nếu cần phải cố gắng hơn thế nữa thì sao?]
[Thì lại cố gắng hơn thế nữa.]
[Ahaha, như thế thì chết mất đấy.]
Mishima xua xua tay, xong gắp mỗi hành từ chỗ thịt gà nướng rồi bỏ vào mồm.
[Hính hì hình hường ông ùng hết hức]
[Đã bảo là nuốt xong đi rồi hẵn nói!]
Tôi cười nửa miệng mắng, Mishima lại cuống cuồng nhai miếng hành trong miệng. Nuốt xong rồi thở ra một tiếng.
[Chính vì bình thường không dùng hết sức, nên khi cần thiết mới có thể làm nghiêm túc, đúng không ạ?]
[Cái kế hoạch làm việc của công ty này lúc nào cũng căng đét ấy. Em làm rồi thì cũng phải hiểu chứ? Nói là lúc cần thiết ấy, thì ngày nào cũng là cần thiết cả.]
[Hê, không có chuyện đó đâu ạ.]
Mishima “hừ” một tiếng bằng giọng mũi rồi dựng ngón tay trỏ lên.
[Chẳng phải không có em thì công việc vẫn trôi trảy còn gì.]
[Ừ thì đấy là vì em là người mới.]
[Hmm, có lẽ là vậy đi.]
Mishima nheo mắt trước câu trả lời của tôi, rồi nở một nự cười ranh mãnh.
[Em nghĩ kể cả nếu không có Yoshida-senpai thì công việc vẫn sẽ trôi trảy thôi ấy ạ.]
[La…..]
Tôi định phản biện ngay lập tức nhưng lại không ra thành lời.
Không có tôi thì công việc có vẫn trôi trảy không? Chuyện này tôi chưa từng nghĩ đến.
Thành thật thì ở công ty, tôi là người khá đáng tin cậy. 5 năm trời để lại không ít thành tích, trong vài năm ở đây, những dự án nào mà tôi tham gia nhìn chung đều có lợi nhuận.
Không có mình thì công việc sẽ không thể trôi trảy! Tôi đã từng suy nghĩ như vậy, nhưng chiều ngược lại thì chưa từng một lần tưởng tượng.
[Hê hê, à thì nếu không có Yoshida-senpai thì chắc là cũng nguy thật ấy ạ.]
[…..À]
[Nhưng mà, em nghĩ là dù có nguy đi nữa thì rồi cũng sẽ đâu vào đấy thôi ạ.]
Mishima cứ một mình gật gù rồi tiếp tục nói.
[Thế nên là, khi những người bình thường vẫn cố gắng bị kiệt sức thì sẽ cần đến những người mà bình thường vẫn “ngủ đông”.]
[…..Những người đấy, là em ấy hả?]
[Vâng ạ.]
Mishima dơ tay phải lên tạo hình chữ V, nhe răng cười.
Cái nụ cười ấy không có chút ác ý nào, tôi chỉ biết thở dài.
[Với tư cách là cấp trên thì anh muốn em nếu làm được thì làm hẳn hoi luôn cho anh nhờ…...]
[Hôm nay em làm hẳn hoi mà đúng không.]
[À, ừ thì là thế.]
Tôi cười méo mó, uống cạn cốc bia của mình.
Tôi không có tâm trạng thuyết giáo ở chỗ nhậu thế này. Biết được con bé là người nếu làm là sẽ làm được, như vậy là tốt rồi.
[Cơ mà, Yoshida-senpai thật sự tốt bụng ấy nhỉ.]
[Hả?]
Tôi nhăn mặt trước câu nói của Mishima.
[Anh á?]
[Vâng. Thì tại lúc nào anh cũng hết mình quát mắng em còn gì.]
Mishima vừa nói vừa nhìn tôi chăm chú.
[Quát mắng người có nói mấy cũng không làm được, vất vả đúng không.]
[Biết thế rồi thì đừng có mà để anh phải mắng nữa.]
[Bình thường ấy, nói vài lần mà không được thì người khác sẽ ngay lập tức kiểu “Aa, đứa này hết thuốc chữa rồi” xong bỏ mặc luôn. Ngay chính những ông sếp dịu dàng với em ấy, cũng chỉ vì muốn có cái “lợi ích” là được em yêu quý nên mới làm như vậy.]
Lúc nói tiếp như vậy, điệu bộ nhe nhởn mọi khi của Mishima chuyển sang một điệu bộ hoàn toàn khác.
Có gì đấy như rất hiểu sự đời, cũng có gì đấy lạnh lùng. Con bé cũng có lúc làm vẻ mặt như này à.
[Thế nhưng, Yoshida-senpai thì lúc nào cũng dùng hết sức để nổi giận với em.]
[Tại vì cô thực sự là đứa khó dạy bảo ấy.]
[Hê hê, ngại quá đi.]
[Anh không có khen.]
Mishima cười khúc khích rồi uống cạn ly của mình.
[A, tiểu nhị. Cho tôi thêm một ly như này nữa.]
Mishima tự tiện trả luôn cả cốc của tôi rồi gọi thêm đồ uống.
[Vẫn còn uống nữa à?]
[Anh không uống nữa ạ?]
[Em uống thì anh theo.]
[Hê hê, vậy thì theo em đi ạ.]
Con bé này uống được hơn tôi vẫn nghĩ.
Mặc dù cốc-tai cũng không phải là nặng lắm nhưng gọi đến cốc thứ 2 với cái tốc độ này thì cũng là phải có sự tự tin nhất định.
[A, tiếp tục câu chuyện thì.]
Mishima vừa mân mê lọn tóc vừa nói.
[À thì…..vì lý do như thế nên là.]
Con bé bỗng trở nên e thẹn. Tự nhiên bị làm sao vậy. Mắc tè à?
Tôi nhìn chăm chăm vẻ nghi ngờ, Mishima vừa nhìn xuống dưới vừa đỏ mặt.
[Người phụ trách em mà không phải là Yoshida-senpai, thì em không chịu đâu.]
[À, ờ…..]
Sao mà lại ngại ở đấy hả. Chả hiểu sao nhìn cố nói với cái điệu bộ đấy mà anh đây cũng thấy xấu hổ theo nên là thôi ngay hộ anh cái.
[Thế nên là! Chỉ những lúc nào thực sự nguy cấp thì em sẽ cố gắng ạ!]
[Ầy không, đã bảo là bình thường thì cũng cố gắng cho anh đi.]
Tôi lên giọng cái thì Mishima lại khúc khích cười.
Tôi tưởng tượng đến cảnh chắc từ giờ con bé vẫn không chịu làm việc nghiêm túc.
Nhưng mà thôi, kể cả thế thì.
Mishima vừa đưa lên miệng ly rượu nhân viên quán mới mang ra vừa liếc nhìn tôi.
So với việc không biết gì mà cứ phải phát cáu lên, thì ít nhiều biết thêm về con bé cũng là điều tốt hơn.
Tôi thả lỏng miệng, nốc một ngụm bia mới mang ra vẫn còn nguyên bọt.
[À, nói mới nhớ.]
Mishima lên tiếng.
[Yoshida-senpai, gần đây ngày nào anh cũng cạo râu nhỉ.]
[A? Thế thì sao.]
[À thì, không biết có phải anh có bạn gái rồi không?]
[Hả…..?]
Tôi cau mày lại, Mishima vội xua tay.
[À thì, tại mọi khi anh toàn tầm ba ngày mới cạo một lần đúng không? Thế mà gần đây anh lại bắt đầu cạo râu mỗi ngày. Nên là em thắc mắc không biết liệu có phải là do anh có bạn gái rồi không.]
[Em để ý râu của anh kỹ đến thế á.]
Tôi hỏi thế xong Mishima đơ người, mặt bỗng nhiên đỏ ửng lên.
[Không, em không có để ý! Làm như em là đứa cuồng râu không bằng!]
[À không, anh không có ý nói đến mức là “cuồng râu”.]
[Lúc nào cũng bị anh quát nên em mới lỡ nhìn vào miệng anh thôi! Chứ không có chút ý đồ gì lạ đâu ạ!]
[Cái gì vậy, “ý đồ gì lạ” với râu của anh là sao.]
Thế này không phải là cuồng râu rồi à, cái con bé này.
Tôi hừm một tiếng rồi trả lời.
[Không có bạn gái gì cả. Vừa mới bị từ chối ấy.]
Nghe tôi nói xong, Mishima đơ người, mồm há một nửa.
Cái vẻ mặt gì vậy.
[Hế, bị từ chối á? Ai vậy?]
[Goto-san đấy, Goto-san.]
[Goto-san ấy ạ?!]
Mishima nói to một cách bất thường.
Gần đó có hai nhân viên văn phòng khác liếc nhìn sang Mishima. Con bé cũng nhận ra nên khẽ ho một cái.
[…..Anh thích mấy cái như thế ạ?]
[Có gì xấu à.]
[À ừ, mấy cái kiểu Uỳnh!
Đùng!
Đoàng!
Là anh thích ạ?]
[Ừ, đúng rồi đấy.]
[Hế…..]
Mishima nheo mắt lại, vẻ mặt nhăn nhó. Sở thích của anh đây không có liên quan gì đến cô cả.
[Nhưng mà anh bị từ chối rồi nhỉ. Don’t mind anh ạ.][note31191]
[Im đê. Đừng có làm vẻ đồng cảm rẻ tiền.]
[Không không, em không có đồng cảm đâu.]
Mishima đang từ vẻ mặt nhăn nhó quay ngoắt sang nhe răng cười.
[Ngược lại em còn đang thấy may mắn ấy ạ!!]
[Hả?]
Tôi hỏi lại thì Mishima làm vẻ lờ đi cầm ly cốc-tai lên uống cạn.
[Anh nhân viên ơi!]
[Ầy, nhanh quá đấy.]
[Em vẫn còn uống được nữa.]
[À, ờ…..]
Lỡ nói là uống theo rồi nên giờ mà chỉ mình tôi không uống thì cũng không được.
Hầy, chắc là trong ví có bỏ sẵn tiền rồi nha. Thở dài một tiếng, tôi nghiêng cốc bia lên uống để đuổi theo tốc độ của Mishima.
Lúc Mishima hỏi “bạn gái”. Một thoáng khuôn mặt Sayu hiện ra trong đầu tôi.
Việc tôi cạo râu cũng là vì bị con bé nói. Vu vơ nghĩ vậy nhưng nốc bia xong tôi lại quên mất luôn.
*
[Muộn quá điiiiiiiii…..]
Cuộn tròn trong chăn, Sayu nói như gầm gừ.
[À, anh xin lỗi.]
[Em đã nấu bữa tối rồi maàaaaaaaa]
[Tại anh không tốt.]
Thật lòng xin lỗi.
Lúc tôi về đến nhà, tâm trạng Sayu đang cực kì tệ.
Mishima tửu lượng rất cao.
Kết quả là tôi đã ở lại quán cho đến khi Mishima thỏa mãn, tôi uống cùng con bé được hơn 2 tiếng.
Đến cuối cùng thì đã không theo kịp, tôi bỏ cuộc giữa chừng để dọn dẹp đống đồ nhậu mà Mishima không ăn hết.
Và thế là, rõ ràng là tan làm lúc hết giờ hành chính, mà khi về đến nhà là đã gần 22 giờ.
Sayu ngẩng mỗi mặt lên nhìn tôi đang ngồi quỳ gối.
[…..Gái à?]
[…..À, ừ, đúng là con gái.]
Nói rõ hơn thì là đứa kohai không chịu làm việc.
Sayu tự mình hỏi mà khi tôi trả lời lại thoáng đơ người ra một chút, sau đó hít mạnh một hơi rồi thở ra.
[Xì! Thay vì ăn bữa tối em nấu thì lại đi ăn ngoài với gái ha.]
[Anh xin lỗi mà, thật lòng ấy.]
[Đi uống với con gái có vui không ạ?]
Hỏi nhiều phiền quá đấy, con bé này.
Nhưng mà tôi không thể nói ra câu này được. Sự thật là con bé đã nấu bữa tối cho tôi.
Tôi im lặng vẻ khó xử, người Sayu như bắt đầu rung lên.
Không biết có chuyện gì nên tôi thử ngó vào thì thấy Sayu đang lấy tay bịt miệng.
[Ph…..ph…..]
Có vẻ tôi lại bị trêu tiếp rồi.
Sayu bật cười một cách kỳ cục.
[Ahaha, aaa, buồn cười quá đi. Em không có giận đâu.]
[Cái gì vậy…..Đừng có mà trêu anh.]
[Yoshida-san chỉ biết nói mấy câu “Xin lỗi”, “Tại anh không tốt”, buồn cười quá.]
Sayu vừa cười khúc khích vừa bò dậy.
[Nhưng mà sáng mai anh phải ăn đấy nha.]
[Ừ, anh sẽ ăn.]
Con bé nhe răng cười rồi lại chui vào chăn.
[Mà hôm nay anh không say lắm nhỉ, Yoshida-san.]
[Mai vẫn phải đi làm mà, anh không có uống say đến thế đâu.]
[Nhưng hôm gặp em anh say bét nhè còn gì.]
[Hôm đấy là…..thất tình mà, ngày hôm sau cũng được nghỉ nữa.]
Tôi đắng mặt mà Sayu vẫn nhe răng cười.
[Yêu nhiều đến mức đó luôn à.]
[…..Ờ ừ]
Tôi gật đầu xong Sayu lại nhe nhởn hỏi tiếp.
[Yêu ở điểm nào.]
Điểm nào…..
Tôi trả lời luôn thứ hiện ra trong đầu.
[Chắc là ngực ha.]
[Thành thật quá ha.]
Sayu lại cười khúc khích tiếp.
Cười cái gì chứ con bé này. Anh cũng nghiêm túc lắm đấy nhá.
Cả Sayu cà Mishima. Tôi không thể nào ưa nổi những đứa con gái nắm được thóp mình khi nói chuyện.