[A, tìm thấy rồi? Tốt quá rồi…]
Khi tôi và Sayu về đến nhà, Asami lao ra ôm lấy Sayu.
[Thật là…mình lo quá đấy.]
[Mình xin lỗi…cảm ơn.]
Bỏ qua Asami và Sayu đang quấn lấy nhau, tôi nhanh chóng đi vào trong, lấy điện thoại với ví ra khỏi túi quần.
[Cảm ơn em đã trông nhà giùm nhé.]
[Có gì đâu, chuyện nhỏ mà.]
Asami nhe răng cười và giơ ngón tay cái lên.
[Nhưng giờ mà không về cổng trước nhà em đóng hết là em bị nhốt ở ngoài mất, nên là giờ em phải về gấp đây.]
Asami nói vậy rồi nhanh nhảu quay vào trong thu dọn sách vở đồ dùng các kiểu bỏ vào cặp rồi quay trở ra cửa.
[Thế nhé! Gặp lại sau!]
[Đợi đã!]
Asami đang định ra về với dáng vẻ như mọi khi thì Sayu gọi lại với giọng nói lớn hơn hẳn bình thường.
[Sao thế?]
Asami tròn mắt nhìn Sayu. Tôi cũng nghĩ là em ấy có chút cố tình làm thế. Hẳn là Asami cũng hiểu mình đang làm gì.
[Asami…ngày mai, tớ sẽ về…nên là.]
Sayu lí nhí nói, ánh mắt nhìn xuống sàn nhà như đang cố lựa từng từ.
[Ừ…Asami đã giúp đỡ tớ rất nhiều…nên là…cảm.]
[Sayu-chaso!!]
[Vâng!!]
Đột nhiên bị gọi với giọng nói lớn, Sayu trả lời như giật bắn lên.
Asami nhe răng cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay Sayu.
[Mình sẽ còn gặp lại nhau mà.]
Asami nói với vẻ mặt không có gì là nghiêm trọng.
[Vẫn có thể liên lạc với nhau mà, cuộc sống cũng vẫn còn tiếp tục…kiểu kiểu đó. Thế nên là, xem nào…]
Sau một thoáng đưa mắt nhìn vô định vào không trung, Asami nhe răng cười.
[Mấy câu xấu hổ kiểu “cảm ơn” ấy…cứ để lần sau gặp rồi nói là được.]
Tôi cảm nhận được sự dịu dàng theo cách riêng của Asami trong câu nói ấy.
Sayu dường như cũng có cùng cảm xúc với tôi, sau khi sụt sịt thì em ấy mạnh mẽ trả lời.
[Ừ!]
[Thế nhé…]
Sayu và Asami nhìn nhau.
[Hẹn gặp lại.]
Rồi đồng thanh nói.
*
[Anh tắt điện đây.]
[Ừ.]
Sau khi chuẩn bị xong xuôi để đi ngủ, tôi tắt điện khi Sayu đã ngồi trên chăn.
Tắt điện xong, tôi trở lại giường của mình.
Chui lên giường, tôi nhận ra bản thân mình đang trằn trọc không yên hơn hẳn mọi khi.
Tôi biết rõ nguyên nhân là vì sao.
Đêm nay là đêm cuối cùng ở cùng với Sayu ở căn nhà này.
Ngày mai sau khi rời khỏi đây, Sayu sẽ không còn trở lại nơi này.
Sẽ không còn có Sayu đánh thức. Sáng ngủ dậy cũng không có người chuẩn bị sẵn bữa sáng, nếp nhăn trên áo sơ mi cũng không có ai là phẳng.
Tôi sẽ lại, quay về với cuộc sống một mình.
Nếu diễn đạt thành lời thì là một điều rất dễ hiểu, nhưng tôi vẫn chưa thực sự cảm nhận được.
Ngay mai, Sayu sẽ về Hokkaido.
[Yoshida-san.]
Tiếng gọi của Sayu phát ra từ trong chăn như kéo ý thức của tôi về lại với hiện thực.
[Gì vậy?]
Tôi hỏi lại nhưng sau mấy giây vẫn chỉ thấy im lặng.
[Sayu?]
Tôi hỏi lại lần nữa, từ phía đó phát ra sột soạt tiếng Sayu cựa mình.
[…Em lên đó được không?]
Câu nói ấy khiến suy nghĩ của tôi đóng băng lại trong khoảnh khắc.
Bởi vì suốt nhiều tháng sống cùng nhau, đây là lần đầu tiên Sayu nói một câu như này.
[…Cũng được, nhưng mà sao thế?]
[Sao chả được, lần cuối thôi mà…dù sao Yoshida-san cũng sẽ không làm gì em đúng không?]
[Ừ…thì không mà…]
Tôi không thể trả lời rõ ràng là được hay không được, chỉ đáp lại một cách mơ hồ, Sayu bò ra khỏi chăn và leo lên giường thật.
[Anh lui vào trong chút đi.]
[À, ừ…]
Sayu nằm xuống bên trái tôi, và rồi hít thở một hơi sâu. Tôi có thể nghe thấy tiếng hơi thở của Sayu gần hơn hẳn mọi khi.
[…Sống cùng nhau suốt nhưng mà, đây là lần đầu tiên ngủ gần nhau như này nhỉ.]
Sayu nói.
[Đúng thật.]
Tôi trả lời, đột nhiên Sayu khúc khích cười.
[Gì đấy?]
[À, em thấy buồn cười thật.]
[Cái gì buồn cười?]
Nghe tôi hỏi, Sayu quay sang và nhìn vào mắt tôi.
Mắt đã quen với bóng tối được một lúc nên tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt của Sayu đang ở rất gần.
[Lúc em ở lại nhà những người khác, chỉ trong vài ngày, có khi là ngay ngày đầu tiên, đã nằm gần nhau hơn cả thế này. Thậm chí còn vắt cả lên nhau.]
[Gì đấy, tự nhiên lại kể mấy chuyện nhạy cảm như thế. Anh đã bảo là em quên chuyện về những gã đó đi mà.]
Tôi vừa nói thế vừa giữ khoảng cách với Sayu, lùi người đến sát vào tường. Sayu cười khúc khích.
[Đừng có tách ra. Em không làm gì đâu. Em mà làm gì là bị đuổi khỏi nhà luôn mà.]
[Đúng rồi đấy, không phải đợi đến ngày mai.]
[Thế thì khó cho em thật.]
Sayu lại cười khúc khích tiếp, thế và xoay người xích gần lại tôi bù lại đoạn mà tôi đã lùi ra. Rồi cứ thế vùi mặt vào ngực tôi, và ôm lấy tôi.
[Nào, nào…]
[Một chút thôi.]
Sayu nói.
[Để em như này một chút thôi…]
Vì cơ thể tiếp xúc gần nên tôi có thể cảm nhận được toàn thân Sayu đang run lên.
[…Sao thế?]
Nghe tôi hỏi, Sayu vẫn vùi mặt trong ngực tôi và trả lời với giọng nói thực sự rất nhỏ.
[Quả thực là…em vẫn sợ.]
[…Vậy à.]
[Phải rời khỏi một nơi dịu dàng như này, em sợ.]
[…Cũng đúng nhỉ.]
Đột nhiên khoảng cách xích lại khiến tôi bối rối, nhưng quả nhiên Sayu đang rúc trong lồng ngực tôi, vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Môi trường xung quanh mãi mới bình lặng xuống, thì giờ lại phải thay đổi, đúng là bối rối, và đáng sợ.
[Vì có Yoshida-san.]
Sayu ngập ngừng nói.
[Vì có Yoshida-san làm cha, nên em mới được nuôi dạy đúng đắn hơn.]
Câu nói ấy khiến lồng ngực tôi đau như thắt lại.
Khi nghe câu chuyện của Sayu và Issa, tôi đã rất nhiều, rất nhiều lần nghĩ. Nếu tôi là người bảo hộ của em ấy, nhất định tôi sẽ nâng niu nhiều hơn.
Thế nhưng.
[Anh…không phải là bố của em.]
Tôi vừa trả lời vừa kìm nén cơn đau trong lồng ngực, Sayu càng ôm tôi chặt hơn.
[Ừ, em biết.]Tôi cũng rụt rè đưa tay xoa lên lưng Sayu. Và nhẹ nhàng ôm lấy em ấy.
[Anh chỉ là nhà trọ tạm thời của em thôi.]
[Ừ…dịu dàng và ấm áp, một nhà trọ tuyệt nhất trên đời.]
[…Nếu vậy thì tốt.]
Tôi khẽ ôm chặt Sayu thêm một chút và nói.
[Nhà trọ tuyệt nhất nên đây là khuyến mại cuối cùng.]
[…Gì cơ?]
Sayu ngẩng lên nhìn tôi.
Tôi nhìn thẳng vào Sayu và nói.
[Anh sẽ đi cùng em, đến gặp mẹ em.]
[…Hế?]
[Một mình đáng sợ đúng không? Anh sẽ trông nom em đến cùng.]
[Hế, thế tức là chuyện xin nghỉ lúc nãy.]
Tôi gật đầu.
[Anh xin nghỉ vì em. Em không nhận ra à?]
Theo mạch câu chuyện đó thì nhận ra cũng là bình thường, nhưng có vẻ Sayu đã hoàn toàn không nhận ra.
Sayu cứ nhìn vào mắt tôi, rồi lại tránh đi, sau vài lần lặp đi lặp lại như vậy, Sayu vùi mạnh đầu vào ngục tôi.
[A đau!]
Sayu dụi qua dụi lại vào ngực tôi.
Cảm giác cực kì đau, nhưng tôi lại chỉ cảm nhận được niềm vui.
Đột nhiên Sayu dừng động tác lại, ngập ngừng nói.
[…Yoshida-san, em cảm ơn.]
Chỉ một câu nói đó thôi, cũng khiến lồng ngực tôi tràn đầy cảm giác mãn nguyện.
[…Không có gì.]
Tôi cũng chân thành đáp lại.
Khi tôi nhận ra thì Sayu đã cất tiếng thở đều đều trong vòng tay tôi. Liên tục mấy ngày phải suy nghĩ nhiều chuyện, hẳn là mệt mỏi rồi.
Tôi nhẹ nhàng buông Sayu ra, đặt em ấy nằm ngửa và đắp chăn lên.
Thế rồi hơi tách ra một chút, tôi cũng xoay sang nằm ngửa.
Ngày mai Sayu sẽ rời khỏi đây.
Để đối mặt với quá khứ mà em ấy đã từng một lần bỏ chạy, và hướng về tương lai.
Từ đầu anh đã nói mà.
[Anh sẽ để em ở đây cho đến khi nào em khôn lớn hơn.]
Tôi đã luôn cố gắng để không làm trái lại lời nói đó của mình.
Cho đến tận lúc này, cuối cùng cũng.
Cuộc sống cùng nhau của một ông chú và một nữ sinh cấp ba, đã chuẩn bị chính thức đến hồi kết.