Tôi của thời cấp ba là một đứa trẻ vô tư, không có lập trường, và mơ mộng đúng nghĩa.
Nếu nói là không có lập trường thì đến bây giờ có lẽ cũng không thay đổi gì nhiều, chỉ là tôi của bây giờ nhìn lại thì tôi của ngày ấy quả thực là thiếu chính kiến đến mức hết thuốc chữa.
Để ai đó đã quyết định hộ rồi mình thuận theo thì sẽ nhàn hơn, và tôi cũng ghét việc phải suy nghĩ sâu xa về mọi chuyện.
Chính vì cái tính cách đó mà thành tích học tập của tôi cũng chỉ duy trì ở mức vừa phải, hoạt động ngoại khóa thì cũng chọn những câu lạc bộ không cần phải cố gắng tập luyện là “câu lạc bộ đọc sách”, ngoài ra còn cả câu lạc bộ tâm linh.
Bản thân như vậy nhưng cho đến tận năm lớp 11, tôi vẫn cảm thấy mãn nguyện mà không có chút gì nghi ngờ đối với chính mình. À không, đến cả việc “mình có đang mãn nguyện không”, tôi cũng đã không hề suy nghĩ đến.
Đến khi tôi bắt đầu thắc mắc về cách sống của bản thân mình, đó là mùa hè thứ hai của thời cấp ba.
Tôi có một cậu bạn rất thân…hay nói đúng hơn là rất hợp cạ. Khác với tôi, cậu ấy là kiểu người luôn nói rành rọt mọi chuyện, thế nên cảm giác cậu ấy có phần cô độc trong lớp, nhưng tôi thích việc nói chuyện với cậu ấy.
Cậu ấy nói chuyện rất hài hước, nên tôi chỉ cần gật gù theo thôi cũng đã thấy thú vị rồi.
Giờ nhớ lại mới thấy, lúc đó thân nhau đến vậy mà lại không tiến triển thành tình yêu đúng là kì lạ thật, nhưng tôi và cậu bạn ấy suốt từ khi quen nhau hồi năm đầu cấp ba, đã luôn duy trì mối quan hệ bạn bè thiếu dứt khoát như vậy.
Mùa hè năm thứ hai, cậu ấy đã tâm sự với tôi về định hướng tương lai.
[Thực ra thì, tớ định năm sau sẽ đi du học.]
Tôi bất ngờ trước câu nói ấy.
Du học, từ ngữ ấy quay cuồng trong đầu tôi như một thứ gì đó không có thực.
[Cậu sẽ ra nước ngoài à?]
[Ừ, tớ định sẽ học 1 năm trung học ở nước ngoài, rồi cứ thế học tiếp đại học luôn.]
[Hê…vậy à.]
Trước câu chuyện quá đỗi đường đột của cậu ấy, tạm thời tôi chỉ biết cố hết sức để gật gù theo.
[Giỏi nhỉ, tớ nghĩ du học cũng tốt.]
Sau khi tôi gật đầu, cậu ấy đã nói như này với vẻ mặt cực kì vui mừng.
[Cậu sẽ ủng hộ tớ chứ!?]
Khoảnh khắc đó, tôi đã lần đầu tiên không muốn gật đầu với câu chuyện của cậu ấy.
Việc tôi có thể chơi cùng với cậu ấy lâu như vậy, có lẽ là do tôi hoàn toàn không có chính kiến, và ngược lại, cậu ấy thì lại có.
Dù tôi không đưa ra chủ đề gì để nói, cậu ấy vẫn luôn vui vẻ nói chuyện với tôi. Về khoảng cách giữa bản thân và cậu ấy, cho đến tận thời điểm đó, tôi đã hoàn toàn không suy nghĩ gì sâu xa.
Kết quả là đột nhiên tôi rơi vào cảm giác bị cậu ấy bỏ lại phía sau.
Nhìn cậu ấy vô cùng đáng ngưỡng mộ, còn bản thân mình thì sao?
Bản thân tôi còn chưa từng tự quyết định điều gì, chỉ toàn làm theo người khác nói.
Thấy bản thân mình như thế, đột nhiên tôi cảm thấy xấu hổ.
Thế và lập tức tôi nhanh nhảu nghĩ “đúng rồi, thử tự mình bỏ nhà đi xem sao”.
Giờ nghĩ lại mới thấy đúng là ngu ngốc.
Nói với cha mẹ là “sang nhà bạn ở”, tôi mang theo vài bộ quần áo và rời khỏi nhà.
Bỏ nhà đi một cách thiếu tính toán như vậy chắc chắn là không thể suôn sẻ được. Ngày đầu tiên, đói thì mua đồ ăn, rồi đi lang thang trong thành phố, chỉ thế thôi đã khiến tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Ban đầu cũng có cảm giác háo hức, thế nhưng dù không phải một đứa cả thèm chóng chán, tôi cũng nhanh chóng bị choáng ngợp bởi sự bất định, hay đơn giản chỉ là việc mỏi chân, đầu óc tôi lúc đó chỉ thấy được toàn những điều khổ sở như vậy.
Tối đến là mệt bơ phờ, giữa dòng người đông đúc trên phố, tôi đứng thẫn thờ tựa người vào lan can vỉa hè.
Đúng lúc đang nghĩ “chắc về nhà thôi”, thì đột nhiên có một giọng nói cất lên.
[Em gì ơi, một mình à? Dễ thương thế.]
Là tán tỉnh. Tôi bị vây quanh bởi một nhóm ba người đàn ông rõ ràng là hơn tuổi mình. Tôi cảm nhận được ánh mắt ba người đó tia vào ngực mình, cảm giác kinh tởm.
Tôi định im lặng rời đi thì bị chặn đứng lại bởi cánh tai của một người trong số đó. Mạnh đến mức tôi suýt hét lên nhưng rồi kìm lại được.
[Đâu cần phải bỏ chạy chứ. Chơi với bọn anh chút đi.]
Lại thêm mấy câu gạ gẫm rẻ tiền hình như đã từng thấy trong truyện tranh, tôi càng cảm thấy khó chịu hơn. Nhưng trong cái hoàn cảnh bị vây quanh bởi những người đàn ông to lớn hơn mình, có sợ hãi cũng là điều hiển nhiên.
Muốn từ chối nhưng lại không thể, cũng không nói được thành lời, khi tôi đang trong cái hoàn cảnh như thế, người ấy đã xuất hiện.
[Megumi, con làm gì thế? Giờ này còn ở đây.]
Một người đàn ông mặc vest xuất hiện từ phía sau khẽ vỗ vào vai tôi.
Một người tôi không hề quen.
[Mẹ nổi giận đấy. Mau về thôi.]
[A, aa…nhưng mà.]
Nhận ra là có vẻ mình đang được cứu giúp, tôi định lên tiếng thì người đàn ông mặc vest đó lườm ba người kia và nói.
[Các cậu có việc gì với con gái tôi à?]
[À, không…là bố à…]
[Đi thôi.]
Ba người đó nao núng thấy rõ, vội vàng lùi đi.
Người đàn ông mặc vest nhìn theo cho đến khi ba người đi kia khuất, rồi quay sang nhìn tôi.
[Gặp bọn như thế thì phải từ chối thẳng thừng vào. Thế nhé.]
Người đàn ông mặc vest chỉ nói vậy rồi rời đi, không hiểu sao lúc đó tôi lại gọi lại.
[Chú ơi!]
Người đàn ông ấy quay đầu lại với vẻ mặt có chút phiền phức và nói.
[Sao thế?]
Đến giờ tôi vẫn không hiểu tại sao lúc đó mình lại có dũng khí như thế.
Lúc đó tôi đã nhìn người ấy và đã nói như này.
[Cháu…không có nhà để về.]
*
Ban đầu rõ ràng là làm vẻ mặt cực kì không muốn, nhưng bất ngờ là người đàn ông ấy lại dễ dàng nói ra câu “Thế thì tạm thời cứ về nhà chú”.
Khi tôi hỏi tên thì chỉ được biết người đó có họ là Suzuki.
Suzuki-san là hiệu trưởng một trường luyện thi tư nhân nổi tiếng mà bọn học sinh đều biết, có vợ và một đứa con đang học lớp 2.
Khi mới vào nhà, người vợ đã vô cùng kinh ngạc, và có chút cãi vã với Suzuki-san, nhưng sau đó Suzuki-san đã thuyết phục được vợ rằng “cứ để nó ở đây đến khi mọi việc lắng xuống”.
Giờ nghĩ lại mới thấy họ đã vì mình mà ôm một rủi ro kinh khủng, nhưng lúc đó tôi đã không suy nghĩ gì sâu xa, chỉ biết là bản thân đã được một người tốt nhặt về.
Tôi đã đủng đỉnh sống ở ngôi nhà đó tầm một tháng.
Vợ của Suzuki-san là một người vô cùng tốt bụng, được cùng cô ấy nấu ăn, giúp cô ấy việc nhà, thực sự rất vui. Cậu bé đang học lớp 2 cũng cực kì quấn tôi, cùng nhau chơi đùa, tắm chung với nhau, vô cùng thân thiết.
Đó đều là những điều mà tôi, con một trong gia đình mà cha mẹ đều bận rộn với công việc, chưa từng được trải nghiệm, thực sự là một tháng đầy ý nghĩa.
Thế nhưng, điều ngu ngốc nhất của tôi, là lúc đó đã lỡ đem lòng yêu Suzuki-san.
Tôi cũng không nhớ duyên cớ là từ đâu. Có lẽ là chính cái hoàn cảnh bất định khi lần đầu gặp mặt đã khiến tôi nảy sinh những tâm tư đó.
Suzuki-san rất đẹp trai, đầy sự hài hước, và cực kì tốt bụng. Tính cách không có gì để chê, qua lời kể của người vợ thì có vẻ ở trường Suzuki-san cũng cực kì được các học sinh yêu quý.
Trong một tháng sống cùng với người đàn ông ấy, tôi đã dần dần nảy sinh tình cảm.
Thế nhưng, người ấy đã kết hôn, và còn có cả con. Tôi cũng biết quan hệ của Suzuki-san và vợ vô cùng tốt đẹp, rất nhiều lần khi tỉnh dậy trong đêm, tôi đã nghe thấy âm thanh “khi họ làm việc đó”.
Tình cảm đối với Suzuki-san ngày càng lớn lên, nhưng tôi cũng vô cùng yêu quý vợ của Suzuki-san, có cậy mồm tôi cũng không thể nào nói ra tình cảm của mình được. Kiềm chế để cái mãnh liệt của tình đầu không rỉ ra ngoài, thực sự rất đau khổ.
Thế và khi một tháng trôi qua, tình hình bất ngờ thay đổi.
Tỉnh giấc giữa đêm, ra khỏi căn phòng được cho mượn, tôi đi về phía nhà vệ sinh ở gần phòng khách. Tôi nghe thấy tiếng Suzuki-san và vợ đang nói chuyện trong phòng khách.
[…Bắt đầu có những lời đồn không hay rồi mà. Em nghĩ không thể cứ mãi như này được.]
[Anh cũng biết thế, nhưng không thể vì thế mà đột nhiên đuổi con bé đi được.]
[Mình phải sớm nói chuyện để hướng con bé về nhà…không thì có thể sẽ làm hỏng cả cuộc sống của gia đình mình mất. Cũng có tin tìm người mất tích rồi mà.]
Nghe cuộc nói chuyện của hai người, mình vội vàng trở về phòng.
Mở chiếc laptop được cho mượn để giải trí, tôi gõ tên mình kèm theo từ “mất tích”, ảnh chân dung của tôi đã xuất hiện.
Nỗi sợ hãi lập tức ùa đến.
Lời đồn không hay, có khi nào là lời đồn “Suzuki-san dẫn nữ sinh cấp ba về nhà”. Bắt đầu nghĩ đến là những tưởng tượng tồi tệ cứ không ngừng xuất hiện trong đầu tôi.
Rõ ràng là tôi đã bỏ nhà đi để tìm kiếm sự phi thường, vậy mà giờ nhìn lại thì bản thân đang mãn nguyện với sự “bình yên” nhận được ở ngôi nhà của Suzuki-san, tôi tự cảm thấy xấu hổ.
Nếu cứ ở đây mãi như này, có thể mình sẽ thực sự phá hoại cuộc sống của gia đình Suzuki-san, nghĩ vậy nên sáng sớm hôm sau, tôi đã để lại một lá thư trong phòng và rời khỏi ngôi nhà ấy.
*
[Khi trở về nhà thì tất nhiên là phải chịu một trận lôi đình rồi. Đó là lần duy nhất trong đời chị bị như vậy.]
Goto-san cười ngắt nghẻo.
[Khi chị nói là đã được ở lại nhà một người phụ nữ quen thì cha mẹ cũng vô cùng nghi ngờ…phải mất một thời gian khá dài để họ tin vào câu chuyện đó…Mà họ có tin hay không thì đó vẫn là nói dối. Thực tế thì chị cũng không chắc là cha mẹ mình có thực sự tin lời nói dối đó không.]
Goto-san nói đến đây rồi thở dài một hơi.
[…Chuyện là thế, không lâu như Sayu-chan, nhưng thời cấp ba chị cũng đã có lần bỏ nhà đi.]
Goto-san quay sang nhìn mình chằm chằm.
[Thế và tình đầu cũng không đi đến đâu, cũng không đạt được tính chủ động hay gì…đến khi trở về chị chỉ học được một điều duy nhất, là “bản thân không thể làm được gì”.]
Trong đôi mắt chị ấy khi nói câu ấy, rõ ràng là có hiện lên một màu u ám, lồng ngực mình cảm giác như thắt lại.
[Thứ mình muốn sẽ không thuộc về mình. Từ lúc đó, chị đã nghĩ rằng…mình phải sống và làm hết những gì mình có thể.]
[Đúng…là như vậy nhỉ.]
Mình trầm ngâm gật gù, Goto-san bỗng nói một cách vui tươi như để phá tan bầu không khí đó.
[Dẫu thế nhưng dù sao, sau lần đấy chị cũng thấy bản thân đã trưởng thành hơn chút. Đã biết suy nghĩ thấu đáo hơn so với lúc trước.]
Goto-san nói thế rồi mỉm cười, nhấp một ngụm cà phê.
[Thế nhưng…đồng thời chị cũng trở nên vô cùng hèn hạ, và nhút nhát.]
Goto-san nói thêm vậy rồi lại nhìn đi đâu đó xa xắm.
Trong lúc mình đang bối rối không biết nên nói sao, bỗng Goto-san lại quay sang nhìn mình.
[Sau khi về nhà, Sayu-chan nhất định cũng sẽ nhận ra gì đó. Em là một cô gái học cấp ba đã có cuộc phiêu lưu lớn như này cơ mà. Nhất định…sẽ có gì đó thay đổi.]
Goto-san nhìn thẳng vào mắt mình và nói.
[Chỉ riêng việc là một học sinh cấp ba thôi, đã là một điều đặc biệt rồi. Theo cả nghĩa tốt…lẫn nghĩa xấu.]
Goto-san nói thế rồi nắm lấy tay mình.
[Sau lần bỏ nhà đi…chị cũng cảm thấy làm “học sinh” đúng là phiền toái. Rồi cảm giác muốn mau chóng thành người lớn.]
Thâm tâm mình cũng đồng ý với câu nói ấy.
Mình cũng thấy bản thân đã bị cái thân phận “học sinh” chi phối quá nhiều. Không thể hòa nhập với những học sinh hào nhoáng khác, để rồi đánh mất người bạn đầu tiên, đến khi bỏ trốn thì lại tận dụng cái mác “học sinh”…thế nhưng, vì là học sinh nên lại không thể tự sống một mình.
Mình đang suy nghĩ những điều này thì bàn tay Goto-san đặt trên tay mình bỗng xiết chặt lại. Ý thức của mình quay trở lại với lời nói của chị ấy.
[Thế nhưng đó là lại một điều vô cùng quan trọng đối với cuộc đời em, một sự thật không thể vứt bỏ.]
Goto-san vẫn nhìn thẳng vào mắt mình và chậm rãi nói. Ánh mắt ấy chứa đựng sự tha thiết như là ánh mắt khi muốn truyền đạt cho ai đó một điều thực sự quan trọng.
[Sẽ ổn thôi, giờ em đã có những người ủng hộ ở bên.]
Cảm giác như lời nói của Goto-san ngấm dần vào lồng ngực mình.
Mình có người ủng hộ.
[Việc phải xác định tinh thần đúng là đáng sợ…nhưng thực sự là em cần phải trở về.]
Ánh mắt Goto-san nhìn vào mắt mình, lời nói của chị ấy dần dần ấm lên, vỗ vào trái tim mình.
[Em phải trở lại…làm học sinh cấp ba.]
Nước mắt trào ra lúc nào không hay. Ngay lúc này mình cũng không hiểu tại sao nước mắt mình lại rơi.
Không phải vì đau buồn.
Đây là, đúng rồi, nhất định là vì hạnh phúc.
[Em…]
Cảm nhận những giọt nước mắt lăn dài trên má, mình nói.
[…Em vẫn còn học sinh nhỉ.]
[Ừ.]
[Là học sinh, cũng tốt nhỉ…]
[Tốt mà.]
Goto-san dịu dàng ôm lấy mình.
Khi nhận ra thì mình đã khóc lên thành tiếng.
*
[Ô chà, sớm hơn chị nghĩ nhiều đấy.]
[Em vội vã chạy đến đây mà.]
[Mặc dù người lao đi là em…]
Khi đến nhà của Goto-san, bước ra đón tôi và Hashimoto là Goto-san trong bộ đồ mặc ở nhà và Sayu trong bộ đồng phục.
Ngay khi nhìn thấy Sayu, tôi liền cảm thấy an tâm, sau đó là cơn giận nổi lên.
[Con bé này, sao lại đến công ty anh làm gì…!]
[Em ấy bảo là muốn xem công ty của Yoshida-kun, rồi tiện thể về cùng luôn.]
Goto-san cắt ngang câu nói của tôi.
[Hể?]
[Thì đã bảo là muốn về cùng em mà.]
[Sayu á? Muốn về cùng em?]
Tôi hỏi lại, Sayu đứng bên cạnh Goto-san hơi đỏ mặt gật đầu một cái. Sau đó là cúi gập đầu xuống.
[Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng. Điện thoại em bị sập nguồn mất.]
[…Haa, thôi…cũng không sao…]
Nhẹ cả người, ngay trước mặt Goto-san mà tôi ngồi khuỵu xuống. Hashimoto đứng cạnh cười khoái chí.
[Em là Sayu-chan à, anh đã nghe Yoshida kể về em suốt.]
Hashimoto bắt chuyện với Sayu, Sayu cũng cúi chào và đáp lại.
[Em cũng được nghe Yoshida-san kể về anh rồi ạ.]
[Dễ thương hơn nhiều so với những gì anh được kể nhỉ.]
[Này, đừng có nói mấy câu kì cục.]
[Có gì kì cục đâu.]
Đang cười đùa đột nhiên Hashimoto vỗ vào lưng tôi.
[Thế chuyện đấy tính sao? Giờ nói luôn thì hơn đấy.]
Hashimoto giục, tôi thở dài một cái rồi ngẩng đầu lên.
[Goto-san.]
[Sao?]
Tôi nhìn thẳng vào mắt Goto-san, sắp xếp câu từ cần nói.
Và rồi tôi chậm rãi nói.
[Cho em xin nghỉ…3 ngày thôi, được không ạ?]
Nghe tôi nói xong, một thoáng Goto-san hiện vẻ mặt bối rối, nhưng sau đó lập tức như hiểu ra vấn đề.
[…Có lẽ nào, không phải em định nói là 3 ngày bắt đầu từ ngày mai đâu nhỉ?]
Goto-san nheo mắt lại nhìn tôi, nhưng sự thật chính xác là như vậy.
[…Em biết là khó nhưng mà, kể cả vậy.]
[Haa…]
Goto-san thở dài mạnh một cái cắt ngang câu nói của tôi.
Nghỉ phép có lương không phải là thứ có thể xin ngay trong ngày hay chỉ trước một ngày. Công ty tôi quy định là phải báo trước một tháng, hoặc muộn nhất cũng phải trước vài tuần. Mặc dù biết là như vậy, nhưng tôi vẫn cố chấp xin được chấp thuận.
Ánh mắt cô ấy nhìn xuống đất, tay phải đưa lên đầu như để ấn vào thái dương.
Thế và khi ngẩng mặt lên, cô ấy nở một nụ cười trêu chọc.
[Cũng không phải là không thể nhỉ? Để chị báo lại là đã nghe từ trước rồi nhưng mà quên béng mất cũng được.]
[Thật ạ!]
[TUY NHIÊN!]
Goto-san đưa mặt tiến sát mặt tôi khiến tôi giật mình.
[Về rồi phải mời chị một bữa thịt thật ngon đấy.]
[Dạ…]
Tôi ngơ ngác kêu lên.
[Cái đó thì tất nhiên rồi ạ…]
[Quyết thế nhé, chị sẽ xử lý cho. Phần việc của Yoshida-kun thì cứ giao cho Hashimoto-kun là được à?]
Nghe tôi trả lời xong, Goto-san chủ động tiếp tục giải quyết các vấn đề.
[Em sẽ nhận, nhưng mà một mình thì cũng khó nên em sẽ chủ động chia bớt với Endo hoặc Koike. Và cả Mishima-chan nữa.]
[Được rồi. Nếu không ảnh hưởng đến tiến độ thì muốn làm như nào cũng được.]
Goto-san gật đầu rồi vỗ vào vai tôi.
[Thế là xong, nên là Yoshida-kun cũng phải cố gắng nhé…]
Goto-san ngắt lại ở đấy, rồi bất ngờ đưa miệng đến sát tai tôi.
[Hãy giúp Sayu-chan đến cùng nhé.]
Tiếng thì thầm bên tai khiến toàn thân tôi nổi da gà.
Thế nhưng nội dung câu nói đó, thực sự khiến tôi thấy ấm lòng.
[…Vâng, em sẽ cố gắng.]
Tôi gật đầu, Goto-san mỉm cười và ấn vào lưng Sayu.
[Thế thôi người đón cũng đến rồi, em về cùng Yoshida-kun đi.]
[…Em cảm ơn chị nhiều ạ.]
Đưa tay lên đầu Sayu đang cúi xuống, Goto-san dịu dàng xoa.
[Hẹn một lúc nào đó, lại tiếp tục cùng nhau nói chuyện nhé.]
Giọng nói ấy của Goto-san cực kì ấm áp, đôi mắt hơi ngấn lệ, Sayu đáp lại.
[Vâng.]
[Vậy em xin phép ạ.]
Hashimoto cúi đầu chào Goto-san, Goto-san cũng niềm nở giơ một tay lên vẫy chào.
Tôi cũng cúi chào, rồi để Sayu ngồi vào ghế sau, còn bản thân thì vào ghế lái phụ.
Hashimoto đưa xe ra, nhìn qua gương chiếu hậu tôi thấy Goto-san đang vẫy tay về phía này.
[Để tôi đưa về tận nhà nhé.]
Hashimoto hỏi để xác nhận, tôi gật đầu đáp.
[À, ừ…thực sự cảm ơn ông nhiều.]
[Không sao. Lần tới tôi cũng sẽ được mời ramen chẳng hạn nhỉ.]
[Tất nhiên rồi.]
[Full topping nhé.]
[Bát mì cỡ lớn luôn cũng được.]
Nói thế rồi cả hai bật cười.
Sayu ngồi sau có vẻ không được thoải mái lắm, nhưng chắc do mệt hay sao mà vài phút sau là mắt đã nhắm lại và bắt đầu gật gù.
[Đúng là một cô bé hết sức bình thường nhỉ.]
[…Ừ.]
Hashimoto khẽ nói, tôi chậm rãi gật đầu.
Sau vài giây im lặng, Hashimoto nói tiếp.
[…Cố gắng lên nhé.]
Hashimoto là kiểu người hiếm khi cổ vũ người khác cố lên. Vậy mà riêng lần này, có vẻ như cậu ấy đã cố gắng để nói lên câu đó.
Cảm nhận được sự ấm áp trào lên trong lồng ngực, tôi mạnh mẽ gật đầu.
[Ừ.]
Sau đó cả ba người trong xe đều im lặng đến hết quãng đường còn lại.