Cảm giác đầu tiên của mình khi bước vào cấp ba, đó là “ngột ngạt”,
Không gian trong lớp học lúc nào cũng ngập tràn những luồng năng lượng, nhìn như vô hạn nhưng thực chất lại giới hạn bởi số lượng học sinh trong lớp. Mình cảm giác như mọi người trong lớp đều gắng sức tranh giành nhau để thu hút những luồng năng lượng ấy.
Từ xưa mình đã không giỏi việc cố gắng.
Mẹ không thích mình, nên dù mình có cố gắng bao nhiêu, giành được thành tích như nào, mẹ cũng chỉ toàn khen anh chứ không bao giờ khen mình. Trong cái hoàn cảnh mà đến cả “người thân” gần gũi nhất cũng không công nhận, dần dần mình không còn tìm được lý do để cố gắng nữa.
Tiểu học cũng vậy, cấp hai cũng vậy, mình đã nỗ lực rất nhiều, thu về những thành tích nhất định, rồi cấp ba cũng vậy, cũng đã nỗ lực để thi vào một ngôi trường như vậy.
Thế rồi khi vào cấp ba, mình đã nhận ra sự cách biệt về độ “tỏa sáng” giữa bản thân và những bạn cùng lớp.
Mình đã cảm thấy sao cũng được. Về chỗ đứng của bản thân trong lớp, về việc mình được thích hay bị ghét, mình đã không còn thấy hứng thú với việc đó.
Từ khi nhận ra mình và những người khác có một điểm khác biệt mấu chốt nào đó…như một lẽ đương nhiên, mình cũng không còn cảm giác muốn kết thân với ai trong số đó.
Năm nhất, mình đã không có được một người bạn nào ra dáng bạn bè cả, dẫu vậy cũng không phải là bị ai đó ghét, và mình đã yên ổn ở vị trí đó. Mình không có gì bất mãn với việc đó cả, thậm chí mình còn thấy tốt hơn nhiều so với việc chen vào những mối quan hệ hào nhoáng cùng những học sinh khác.
Mình đã tự nhủ năm sau, và cả năm sau nữa, sẽ tiếp tục bảo vệ vị trí này để trôi qua hết đời học sinh. Và năm đầu tiên đã kết thúc như vậy, nhưng mọi chuyện không suôn sẻ được mãi.
Mùa xuân năm thứ hai, mình nhận được lời tỏ tình từ một người con trai.
Cậu bạn đó nổi tiếng đến mức một đứa suốt năm đầu tiên không có nổi một mối quan hệ bạn bè hẳn hoi nào như mình, cũng phải nhớ tên. Là thành viên của đội bóng rổ, được thi đấu chính thức khi mới năm nhất, là chủ đề vẫn hay được đám con gái nhắc đến.
Một người nổi tiếng như vậy, không hiểu sao lại tỏ tình với mình.
[Mình đã thích cậu suốt từ năm nhất.]
Khi nghe câu nói đó, mình đã không giấu nổi sự bất ngờ.
Một người rõ ràng đang đứng ở trung tâm của lớp, sao lại chú ý đến một người ngoài rìa như mình. Và mình cũng chưa từng nhận ra có ánh mắt nào như thế nhìn mình.
Mình của lúc đó hoàn toàn coi chuyện tình cảm là một thứ “phiền phức”.
Cứ chuyện liên quan đến yêu đương là sẽ lan đi rất nhanh, nên dù bản thân không tham gia vào mấy nhóm ngồi lê đôi mách đó, nhưng chỉ ngồi nghe những đứa con gái khác bàn tán to tiếng là mình cũng biết được chi tiết việc ai hẹn hò với ai, mẫu thuân rồi chia tay như nào.
Mình nghĩ nếu chỉ đơn giản là trở thành mục tiêu để bàn tán thì cũng không vấn đề gì.
Có điều, con gái là những sinh vật đáng sợ, khi một câu chuyện trở thành “ai đang hẹn hò với ai”, họ sẽ thêm vào những đánh giá khó hiểu rằng “hai người đó có xứng đôi hay không”.
Khi những người cùng ở tầng lớp cao trong trường hẹn hò với nhau, những người xung quanh sẽ lập tức chấp nhận, và cũng khó ai có thể phản đối.
Từ góc nhìn của mình thì việc ai hẹn hò với ai, nếu họ đã thích nhau thì đó là quyền tự do của họ, nhưng có vẻ chuyện lại không đơn giản như vậy.
Sau khi xem xét đủ các vấn đề như thế, kết luận mình đưa ra là như này.
[…Xin lỗi. Mình không hiểu lắm về chuyện yêu đương.]
Mình đã lựa chọn từ ngữ một cách an toàn để từ chối lời tỏ tình đó.
Vì một đứa ở rìa lớp học như mình, nếu hẹn hò với một người rõ ràng là thuộc tầng lớp cao của trường như cậu ấy, kiểu gì cũng sẽ gây ra những luồng dư luận không cần thiết.
Với lại, mình của lúc đó, thực sự không hiểu gì nhiều về cái cảm giác gọi là yêu.
Sau khi từ chối lời tỏ tình của cậu ấy vì hai lý do đó, mình đã biết được bản thân đã bất cẩn đến mức nào.
[Cậu biết Saitou là người mà Yuzuki-chan thích đúng không?]
Saitou là tên cậu bạn đã tỏ tình với mình. Yuzuki-chan là một bạn nữ cùng lớp.
Vài ngày sau khi từ chối lời tỏ tình của Saitou-kun, Yuzuki-chan cùng hai bạn nữ khác thân với bạn ấy gọi mình ra một góc cầu thang ít người qua lại.
Yuzuki-chan giống như luôn đứng ở trung tâm của lớp, là nữ hoàng của một thế giới hào nhoáng. Ngoại hình đẹp, giỏi thể thao, nên cũng cực kì được đám con trai để ý. Cũng học cùng lớp mình hồi năm nhất, nên cứ vài tháng là mình lại nghe thấy tin đồn kiểu “Yuzuki-chan lại vừa được tỏ tình”.
Và bạn Yuzuki-chan đó thích Saitou-kun.
Dù có bị hỏi là “biết đúng không?” thì mình cũng chỉ có thể trả lời thành thật là “không biết”.
Thế nhưng Yuzuki-chan có vẻ không vừa lòng với câu trả lời đó.
[Hả…không biết à.]
[Ừ…]
Có vẻ Yuzuki-chan tức giận với việc cậu bạn kia tỏ tình với mình. Nghĩ vậy nên mình lập tức giải thích sự tình.
[Nhưng mà, mình đã từ chối rồi.]
Mình vừa nói xong, Yuzuki-chan lập tức lườm một cái và nói lại.
[Cái đó tôi biết.]
[Vậy, vậy thì tại sao…?]
Mình đang thắc mắc là tại sao lại gọi mình ra.
Yuzuki-chan thích Saitou-kun, nếu đã vậy thì việc mình từ chối lời tỏ tình đó là có lợi cho bạn ấy còn gì.
Trong khi mình đang suy nghĩ như vậy thì Yuzuki-chan nói lại một cách thẳng thừng.
[Tôi đang nói cậu đúng là ngạo mạn khi từ chối lời tỏ tình của Saitou.]
Trong khi mình đang ngơ người ra vì câu nói đó thì tiếng chuông báo vào giờ học vang lên, ba người đó nói vậy xong rồi cứ thế rời đi.
Mình đã mất vài ngày để có thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của bạn ấy, nhưng đến khi hiểu được thì mình đã hoàn toàn bị cả lớp cô lập.
Vốn dĩ mình cũng đâu có bạn.
Nhưng mọi người né tránh mình đến mức mình cũng cảm nhận được bản thân “bị cô lập một cách có ý đồ”. Mình đã bị các bạn cùng lớp xa lánh một cách trắng trợn.
Mình không biết đã có tin đồn như nào về mình. Nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, mình cũng có thể đoán được rằng đấy là tin đồn nói “mình đã làm một việc xấu gì đó”.
Vốn dĩ không có bạn bè, nên cũng không có ai nói cho mình biết chi tiết về lời đồn đó.
Trong vài tháng tiếp theo, mình chỉ cô độc một mình.
Dẫu vậy.
Thẳng thắn mà nói, nếu được hỏi là có khổ sở không, mình vẫn có thể trả lời là không.
Trước đây là bản thân lựa chọn việc một mình, còn giờ là dù bản thân không tự lựa chọn thì mọi chuyện vẫn vậy. Chỉ có thế.
Không đến mức bị giấu đồ dùng cá nhân hay trở thành nạn nhân của những trò đùa bạo lực như trong phim hay truyện tranh. Chỉ là, mình bị tập thể cho ra rìa một cách triệt để.
Khi mới rơi vào hoàn cảnh này, mình đã có chút suy nghĩ kiểu “phiền phức rồi đây”. Nhưng chỉ sau tầm một tuần, mình đã không còn bận tâm nữa.
Chỉ cần thành tích học tập tốt là mẹ cũng sẽ không hỏi chi tiết về những chuyện ở trường.
Không có gì nghiêm trọng cả.
Khi mình đang vừa suy nghĩ như vậy vừa sống một cách vu vơ từng ngày, bạn ấy đã xuất hiện.