[Đầu tiên tôi xin cảm ơn anh đã trông nom Sayu bấy lâu.]
Sau khi uống vài ngụm trà xanh Sayu mang ra, Issa bắt đầu quay lại với câu chuyện.
[À không…tôi có làm gì đáng để được cảm ơn đâu… Tôi đoán là vậy.]
[Không, tôi đã lo lắng không biết Sayu đang sống trong hoàn cảnh tồi tàn đến mức nào nên mới đến xem, nhưng đến nơi rồi mới thấy đây là một căn nhà hoàn toàn bình thường, và Sayu cũng cực kì tin tưởng anh.]
Cách nói có chút kháy, nhưng câu nói đó cũng đã thể hiện sự an tâm, và tôi hiểu được rằng Issa thực sự lo lắng cho Sayu.
Có vẻ em ấy rất được anh trai nâng niu.
Từ trước đến giờ, thỉnh thoảng Sayu cũng có nói về hoàn cảnh gia đình, tôi cũng cảm nhận được sự tồi tệ trong đó, nhưng thực tế là tệ đến mức nào thì tôi chưa từng hỏi đến.
Nên là giờ biết được “Ít nhất có anh trai vẫn đứng về phía Sayu”, tôi cảm thấy có chút yên lòng.
[Xin phép xác nhận lại một chuyện…]
Issa như chuẩn bị nói điều gì đó khó nói, chững lại vài giây rồi nhìn tôi và Sayu rồi nói tiếp.
[Giữa hai người không có quan hệ gì mờ ám đúng không?]
[Không.]
[Em đã bảo là không rồi mà!]
Tôi trả lời dứt khoát, Sayu thì đỏ mặt và trả lời vẻ bất mãn.
Có vẻ vài phút trước em ấy đã nhận được câu hỏi tương tự và cũng đã phản ứng như này.
Nhưng đã là người thân thì hẳn đây cũng là điều quan trọng, có hỏi đi hỏi lại nhiều lần cũng không trách được.
Còn việc trước khi đến nhà tôi thì em ấy đã từng làm những chuyện như thế, thì đúng là khó có thể nói ra ở đây.
[Để nữ sinh cấp ba ở lại nhà lâu như vậy mà chỉ đổi lại là có người làm việc nhà, đúng là điên rồ, nhưng mà…thực sự cảm ơn anh nhiều.]
[Tôi vẫn nghĩ đó là chuyện…bình thường.]
Nghe câu trả lời của tôi, vẻ mặt của Issa kiểu “không biết nói gì”, nhưng sau đó bắt đầu gật gật đầu.
[Tất cả người lớn đều giống như Yoshida-san thì tốt biết mấy…]
Tôi không biết nên đáp lại câu nói của Issa như nào, chỉ vu vơ nhìn xuống mặt bàn. Rồi vô thức nhìn về phía Sayu, em ấy có vẻ đã thoải mái hơn, không còn căng thẳng như khi nãy.
Trong giây lát không gian chìm trong sự im lặng nhẹ nhàng, sau đó Issa lên tiếng.
[Giờ thì vào vấn đề chính.]
Sayu và Issa nhìn nhau.
[Mẹ đã bảo anh đi tìm và đưa Sayu về.]
[…Ra vậy.]
Vẻ mặt Sayu trở nên u ám đi.
[…Nhưng mà, không phải là vì lo lắng đúng không.]
[Chuyện đó…]
[Không sao đâu. Cho em biết lý do thực sự đi.]
Sayu nói với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng tĩnh lặng hơn hẳn mọi khi.
Vẻ mặt Issa đắng ngắt, rồi chậm rãi nói.
[Mẹ bắt đầu bị nhà trường nghi ngờ là đang nhốt Sayu ở nhà…]
Căn phòng như đóng băng trước câu nói của Issa, cả tôi và Sayu đều không nói được gì.
[Sau khi Sayu bỏ đi, có vẻ giáo viên chủ nhiệm đã nhiều lần đến nhà hỏi thăm. Lẽ thường mà… Nhưng mẹ không muốn làm lớn chuyện nên đã không nói với ai việc Sayu bỏ nhà. Thế nên, từ ngoài nhìn vào thì Sayu chỉ đơn giản là không đến trường.]
Tôi và Sayu im lặng nghe Issa nói. Cụm từ “không muốn làm lớn chuyện” làm tôi có một cảm giác vô cùng khó tả.
Trong khi con gái bỏ nhà đi, thay vì lo lắng cho con gái thì lại quan tâm việc “không làm lớn chuyện” hơn. Qua những gì Sayu nói thì tôi cũng đã tưởng tượng sẵn đến một mối quan hệ mẹ con không hề tốt đẹp, nhưng có vẻ sự việc vẫn nằm ngoài tầm hiểu biết của tôi.
Issa vừa nhìn xuống bàn vừa nói tiếp.
[Mỗi khi giáo viên chủ nhiệm đến nhà hỏi thăm thì mẹ lại nói là Sayu ở trong phòng không chịu ra ngoài, rồi đuổi khách về. Suốt nửa năm trời như thế…bị nghi ngờ cũng không có gì là lạ. Thế nên là…]
[Và mẹ muốn em về để giải quyết sự hiểu nhầm đó?]
Sayu nói với giọng nói lạnh ngắt.
Issa như định nói gì đó rồi lại thôi, nuốt hơi thở lại. Rồi khẽ gật đầu.
Sayu nhắm mắt lại, tôi cũng vô thức cau mày.
Đến giờ tôi vẫn chưa biết rõ về nguyên nhân Sayu bỏ nhà đi. Nhưng tôi biết chiếm phần lớn trong đó là chuyện liên quan đến mẹ em ấy.
Tôi không thể nào tưởng tượng nổi tại sao một cô bé tốt tính như này lại bị cha mẹ đối xử như vậy. Việc không thể tưởng tượng nổi làm tôi thấy tức giận.
[Về lý do tại sao Sayu lại bỏ nhà đi.]
Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã lên tiếng. Cả hai nhìn về phía tôi.
[Bác gái có suy nghĩ gì đến chuyện đó không…?]
Sau khi tôi nói xong, Issa mất vài giây suy nghĩ rồi khẽ gật đầu.
[…Khó có thể nói là hoàn toàn không suy nghĩ. Nhưng có lẽ là…cũng không suy nghĩ gì sâu xa.]
Câu trả lời đó làm tôi bất giác thở dài.
[…Tôi cũng chưa từng hỏi cụ thể về nguyên nhân mà Sayu bỏ nhà đi.]
Biết được Sayu có một bà mẹ không lo lắng cho con gái đến mức này thì tôi cũng đã hiểu ra rằng nguyên nhân em ấy bỏ nhà đi phần nhiều là do người mẹ ấy.
[Nhưng nghe chuyện vừa xong thì tôi cũng đã phần nào hiểu được.]
Issa thở dài khi nghe câu nói của tôi và đáp lại “Thật đáng xấu hổ ạ”.
Bầu không khí trong phòng lại một lần nữa chìm vào yên lặng. Tôi không biết nói gì, chỉ im lặng cúi gằm mặt xuống, trong lòng là cảm giác thất vọng. Bất chợt tôi cảm nhận được ánh mắt Sayu nhìn mình.
Tôi ngẩng mặt lên, đúng là Sayu đang nhìn.
[Sao thế?]
Nghe tôi hỏi, Sayu im lặng một nhịp, nở một nụ cười khó xử rồi cúi đầu.
[Em xin lỗi, chắc anh bất ngờ lắm… Đột nhiên lại ra thế này.]
Câu nói của Sayu làm tôi đột nhiên cảm thấy có gì đó như sự tức giận trào lên.
Nhưng tôi không biết sự tức giận đó là nhắm đến ai, cũng không biết nên gọi tên nó như nào, tôi đành hít sâu một hơi như để nén chặt cảm giác đó vào trong lồng ngực.
[Nói đến bất ngờ thì…em cũng vậy đúng không?]
Lời nói như có gì đó mắc lại.
[Có lẽ…cả em và anh, đâu đó trong lòng đều nghĩ rằng thời điểm trở về là khi em đã sẵn sàng tâm lý, là hoàn toàn phụ thuộc vào em.]
[…Ừ.]
[Có điều, giờ việc đó có vẻ là không thể nữa rồi.]
Tôi cố gắng tóm tắt lại tình hình một cách đơn giản. Thế nhưng càng cố sắp xếp một cách đơn giản lại càng cảm thấy chuyện không được như mong đợi.
Sayu cũng gật đầu một cái rồi cúi gằm mặt xuống.
[Lần này Sayu…]
Tôi quay sang nhìn Issa và hỏi.
[Lần này Sayu…bắt buộc phải về à?]
Nghe tôi hỏi, Issa vẻ khó xử, nhăn mày lại và khẽ gật đầu.
[Điều mẹ đã nói ra là không thể ngăn lại. Dù thế nào đi nữa, giờ việc tiếp tục chạy trốn e là rất khó.]
[Vậy việc trì hoàn vài ngày liệu có thể không?]
[Vài ngày…?]
Issa nghiêng đầu thắc mắc trước câu hỏi của tôi.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Issa và nói tiếp.
[Sayu đã rất cố gắng để chuẩn bị tinh thần cho việc trở về. Nhưng có vẻ như vẫn còn thiếu một chút thời gian. Nếu như ngay hôm nay em ấy đã có thể gật đầu cái rụp “Ừ, không còn cách nào khác thì về vậy”, thì tôi nghĩ đã không có chuyện em ấy bỏ nhà đến tận đây.]
Issa im lặng lắng nghe tôi nói.
[Chính vì vậy, liệu cậu có thể cho Sayu thêm thời gian, vài ngày thôi cũng được. Tôi nghĩ em ấy cần thời gian…để có thể suy nghĩ thấu đáo.]
Sau khi tôi nói xong, Issa nhìn chằm chằm vào mắt tôi mấy giây rồi bỗng quay đi như để cẩn thận suy nghĩ.
Thế rồi chậm rãi trả lời.
[Tôi có thể xin chút thời gian nói chuyện riêng với Sayu được không? Tôi hứa sẽ không bất ngờ bắt em ấy về.]
Nhìn vẻ mặt Issa hoàn toàn nghiêm túc, không có vẻ gì là định lừa tôi cả. Mà vốn dĩ hiện tại là đang bàn về chuyện của Sayu, nên dù đây có là nhà của tôi đi nữa, rõ ràng quyền quyết định vẫn là của Issa. Trong tình huống như vậy mà lại mất công thề “không bất ngờ bắt về”, rõ ràng là đang thể hiện một sự tôn trọng rất lớn đối với tôi và cả với Sayu.
[…Tôi hiểu rồi.]
Tôi gật đầu vì dù sao cũng không nghĩ ra lý do gì để từ chối việc đó cả.
Issa như thở phào nhẹ nhõm, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng ra, rồi quay sang nhìn Sayu.
[Được không, Sayu?]
[…Ừ.]
Sayu gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị rồi chậm rãi đứng lên. Nhận ra mình vẫn đang mặc nguyên bộ đồ ngủ, em ấy bối rối và hỏi “Đợi em thay đồ xong được không?”.
Issa bật cười rồi gật đầu và nói “Anh ra xe đợi trước”, sau đó cúi chào tôi và bước ra ngoài.
Căn phòng chỉ còn lại tôi và Sayu, một lần nữa chìm vào sự im lặng.
[…Em thay đồ nhé.]
Sayu nói với vẻ gượng gạo khiến tôi cũng đáp lại “Ừ, ờ” một cách thiếu tự nhiên.
Tôi ngồi trên giường, quay mặt vào tường, Sayu bắt đầu nhanh tay thay quần áo. Tiếng vải cọ xát sột soạt làm tôi cũng cảm giác bồn chồn không yên.
Sayu sẽ trở về nhà.
Đó vốn là mục tiêu chung của tôi và Sayu.
Nhưng khi cái thời điểm ấy đến gõ cửa thì tôi lại không biết phải làm sao.
Sayu…Sayu đang cảm thấy thế nào nhỉ?
[Yoshida-san.]
Đúng lúc đang suy nghĩ về Sayu thì lại nghe thấy giọng Sayu gọi mình làm tôi giật bắn lên.
[Sao thế?]
Ngay khi tôi định quay lại thì đột nhiên cảm nhận được hơi ấm ở lưng mình. Hai tay của Sayu vòng qua vai tôi. Lập tức tôi nhận ra là em ấy đang ôm mình từ phía sau.
[Sao…sao thế…?]
Khi đang bất ngờ vì hành động của Sayu, tôi nghe thấy giọng nói em ấy từ ngay phía sau lưng mình.
[…Bỗng nhiên em thấy…hơi sợ.]
Nghe câu nói của Sayu, tôi bối rối không biết nên đáp lại như nào.
[Vẫn biết là phải chuẩn bị tinh thần…nhưng khi cái thời điểm đó bất ngờ ập đến…em lại không đủ quyết tâm.]
Sayu tựa đầu vào lưng tôi và khẽ nói.
[Em nhận ra…mình đúng là yếu đuối.]Câu nói ấy của Sayu khiến cơ thể tôi run lên, như một phản xạ, tôi đưa tay lên nắm lấy đôi tay Sayu đang vòng qua vai mình.
[Sẽ ổn thôi.]
Không suy nghĩ gì, tôi lập tức lên tiếng.
[Giờ anh…cũng vậy.]
Tôi cảm nhận được giọng nói mình đang run lên. Nhưng tôi tin đây là điều mình nên nói lúc này.
[…Cảm thấy rất sợ.]
Nói xong, tôi cảm giác cơ thể Sayu cũng thể hiện sự bất ngờ.
Tôi từ từ quay đầu lại, nhìn vào mắt Sayu và nói.
[Anh cũng thấy sợ giống em… Nên là sẽ ổn thôi.]
Sayu mất vài giây nhìn tôi với vẻ mặt ngẩn ngơ, sau đó tròn mắt lên như bừng tỉnh.
Sayu nhẹ nhàng lùi xa khỏi tôi. Vừa chỉnh lại bộ đồng phục, em ấy vừa nở một nụ cười nhẹ nhàng khó tả.
[Yoshida-san thật sự là.]
Sayu nói đến đây thì ngắt lại một nhịp, hít thở một hơi rồi chậm rãi nói tiếp.
[Khiến người ta cảm thấy an tâm khi ở cạnh.]
Và rồi lần này em ấy cho tôi thấy một nụ cười mạnh mẽ hơn khi nãy.
[Em cảm ơn. Em ra đây chút nhé.]
[…Ừ. Em đi đi.]
Rõ ràng là một nụ cười cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng dẫu vậy, sự thiếu quyết đoán khi nãy như đã hoàn toàn biến mất.
Nhìn theo bóng dáng Sayu xỏ giầy rồi đi ra ngoài, tôi thở ra một hơi dài.
Sayu và người anh trai đó sẽ quyết định làm như nào sau khi bàn bạc kĩ với nhau.
Còn lại là tôi…sẽ làm thế nào đây.
Khẽ vỗ vỗ vào hai bên má, tôi đi về phia bồn rửa. Rửa mặt bằng nước lạnh xong, tôi cầm máy cạo râu lên và bật công tắc.
*
[Người đó…thực sự lo lắng cho em nhỉ.]
Anh Issa đang ngồi ở ghế lái lên tiếng.
[Ừ.]
Mình gật đầu, anh ấy khẽ thở dài một cái rồi nói “Thế thì tốt”.
[Anh đã lo lắng không biết em đang ở lại nhà một người như nào. Dù sao cũng không mấy ai có thể hoàn toàn thiện ý chứa chấp một đứa trẻ xa lạ cả. Anh đã lo em vào phải nhà người xấu rồi rơi vào hoàn cảnh tồi tệ gì đấy.]
Câu nói ấy của anh làm lồng ngực mình có chút đau nhói. Sự thật là mình đã từng vào nhà những “người xấu” như anh ấy vẫn lo lắng.
Mặc dù mình biết anh thực sự lo lắng cho mình, nhưng khi tiêu hết số tiền anh ấy đưa lúc mình bỏ đi, mình lại trái lời anh dặn rằng “hết tiền thì hãy về nhà”, rồi cứ thể cắt liên lặc mà bỏ đi. Kết quả của việc đó là mình đã mất đi cả lần đầu lẫn giá trị quan đúng đắn.
Anh ấy điều tra đến tận nhà của Yoshida-san nên việc mình đã đi qua những đâu để đến được đây, có lẽ anh ấy cũng đã điều tra rồi. Mình khẽ liếc sang nhìn vẻ mặt anh, nhưng anh ấy chỉ chằm chằm vào vô lăng, không giống như đang có gì muốn nói cả.
Dù anh ấy biết hay không biết, chi tiết về cuộc hành trình của mình…thì giờ mình cũng cảm thấy không thể nói ra được.
Không gian trong xe lắng xuống, sự im lặng bao trùm trong thoáng chốc.
[…Gần đây, gần như ngày nào mẹ cũng gọi điện. Mỗi ngày mẹ đều hỏi là đã tìm thấy Sayu chưa.]
[…Là vậy nhỉ.]
[…Đúng như em nói, anh cũng nghĩ không phải là vì mẹ lo lắng gì cho em…có lẽ vậy. Có điều…]
[Em hiểu. Em hiểu mà… Sợ mẹ lại lên cơn hysteria.][note38927]
Mình nói xong, anh im lặng gật đầu với biểu cảm khổ sở trên mặt.
[Từ sau “chuyện đó”, mẹ trở nên thực sự mất ổn định. Sau khi Sayu bỏ nhà đi…tình trạng càng trở nên tệ hơn.]
Cụm từ “chuyện đó”, và việc mẹ càng trở nên bất ổn hơn sau khi mình bỏ đi, cả hai thứ đó đều như xiết chặt lồng ngực mình.
Mình biết không phải mẹ bất ổn vì lo lắng khi mình bỏ đi. Dẫu vậy, mình cũng không vô tình đến mức không cảm thấy gì khi nghe gia đình xảy chuyện bất thường do lỗi của mình.
Dù có nói vậy, nhưng nếu được hỏi là lúc đó có thể cứ thế mà ở lại căn nhà ấy không, thì mình vẫn phải trả lời là không thể.
Thành thật mà nói, kể cả bây giờ, mình cũng không hề muốn trở về ngôi nhà đó. Mình không mạnh mẽ đến mức có thể sống ở ngôi nhà đó, không một ai cứu giúp, với những “kí ức” đó.
Nếu có người như Yoshida-san ở gần…
Nghĩ đến điều này, lập tức mình thấy bản thân thật thảm hại.
Không phải tự bản thân đã tuyên bố với Yoshida-san rằng mình sẽ cố gắng để có đủ bản lĩnh quay về ngôi nhà đó?
Giờ anh trai đã đến tận đây, dù có vùng vẫy thế nào thì mình vẫn buộc phải trở về. Trong cái hoàn cảnh như vậy mà mình vẫn còn định dựa dẫm vào ai đó khác ngoài bản thân mình.
[Anh cũng sẽ hỗ trợ hết mức có thể. Nên là em cũng hãy về nhà một lần đi.]
Anh nhìn thẳng vào mắt mình và nói.
[Anh biết là rất khổ sở, anh biết… Nhưng mà, em cũng không thể cứ chạy trốn mãi được. Trở về với hiện thực, cho bản thân có thời gian từ từ thích nghi.]
Lời nói khẩn thiết ấy của anh, làm mình cũng cảm nhận được rằng để nói ra điều ấy với mình, anh cũng khổ sở thế nào. Anh thực sự nghĩ cho mình nên mới nghiêm khắc.
Mình biết là vậy…
[Em xin lỗi…]
Đây là câu đầu tiên mình nói ra được.
[Em vẫn chưa sẵn sàng… Không biết nên nói sao nữa, ban đầu em bỏ chạy chỉ là vì cảm thấy khổ sở.]
Anh ấy im lặng nghe mình nói.
[Nhưng rồi kết cục, nơi em chạy đến cũng chỉ là khổ sở. Hoàn toàn không có ai thực sự bảo vệ cho em cả, dù đi đến đâu em cũng cảm thấy chỉ có một mình. Thế rồi…em gặp được Yoshida-san.]
Mình bắt đầu nói mà không hề sắp xếp trước trong đầu, câu từ cứ thế tuôn ra một cách kì lạ. Những điều trong thâm tâm được cụ thể hóa thành lời một cách rõ ràng đến mức bản thân mình cũng bất ngờ.
[Yoshida-san đã chỉ em thấy bản thân mình ngu ngốc đến mức nào, rằng mình đã đánh mất những điều quan trọng gì khi bỏ nhà đến tận đây. Và rồi khiến em nhận ra rằng…mình phải tự suy nghĩ xem bản thân nên sống như nào.]
Mình nghe thấy tiếng hơi thở anh hít vào khi nghe mình nói. Không biết anh đang cảm nhận như nào về những điều này.
[Như là…tự nghĩ xem bản thân đến tận đây rồi sẽ thu hoạch được gì trước khi trở về. Vài tuần gần đây…em đã suy nghĩ về điều đó. Và cho đến khi tìm được câu trả lời…]
Mình ngắt lại một nhịp, quay sang nhìn thẳng vào mắt anh ấy.
[…Em vẫn không muốn về.]
Mình nói dõng dạc ra thành lời, anh ấy như bị lung lay, quay đi tránh ánh mắt mình.
[Vậy à…]
Anh khẽ thì thầm, rồi đưa một tay lên đầu gãi gãi, tay còn lại chống lên vô lăng. Trong tư thế ấy, bộ dạng của anh như có gì đó không yên, ngón tay của bàn tay đặt trên vô lăng bắt đầu khẽ gõ gõ.
Anh nói như thì thầm.
[Em cũng có chút…thay đổi rồi nhỉ.]
[Hê?]
Thấy mình làm vẻ mặt thắc mắc, anh bật cười, và trả lời bằng giọng nói nhẹ nhàng hơn hẳn khi nãy.
[Em đã có thể nói được những điều rõ ràng hơn trước.]
Vẻ mặt anh khi nói câu ấy có gì đó vui mừng, không hiểu sao mình cũng cảm thấy có gì đó nhột nhột.
[Ừ…chắc là vậy.]
Mình gật đầu xong, anh ấy lại phì cười thêm lần nữa. Sau đó lại lập tức chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc.
[Anh hiểu cảm giác của em. Nhưng quả thực anh mong em không trì hoãn thêm nữa. Anh chỉ có thể câu giờ cho em tối đa là một tuần.]
Câu nói của anh khiến mình bất ngờ, quay sang nhìn anh chằm chằm.
Anh cũng liếc sang nhìn mình.
[Tầm một tuần thì anh có thể nói dối với mẹ là “vẫn chưa tìm thấy”. Nhưng hơn nữa thì không được. Mẹ biết rõ là anh đã nghiêm túc tìm kiếm thì sẽ không mất nhiều thời gian đến thế.]
[Thế tức là…]
Mình vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt anh, anh ấy thở ra một hơi, không nhìn về phía mình và nói.
[Tức là em có thể từ từ suy nghĩ trong một tuần. Và cả…người tên Yoshida đó, anh biết đó là người có thể tin tưởng được.]
Anh ấy nói thế với vẻ mặt có chút ngại ngùng, vừa nhìn hình ảnh đó, trong lồng ngực mình vừa trào lên một cảm giác ấm áp không thể kìn nén, mình lao thẳng vào người anh.
[Em cảm ơn.]
[Ôi! Nguy hiểm đấy!]
Người anh trai lâu rồi mới chạm vào, vẫn là mùi nước hoa giống mọi khi, nhưng cảm giác cực kì ấm áp.
Có chút nước mắt định trào ra, nhưng mình kìm nén được.
*
[Em về rồi đây.]
Sayu quay lại với vẻ mặt có gì đó thanh thản.
[Mừng em về.]
Nghe tôi đáp lại, Sayu cười vẻ vui mừng rồi rón rén đi vào. Tiếp theo là ngồi xuống đối diện tôi với điệu bộ có chút thiếu tự nhiên.
[Em có thể ở lại đây…thêm một thời gian ngắn nữa.]
[Vậy à… Tầm bao lâu?]
[Một tuần…]
[Vậy à…]
Một tuần.
Lúc anh trai Sayu đột nhiên xuất hiện, trong đầu tôi chỉ toàn sự hoảng hốt lo sợ rằng có khi nào em ấy sẽ lập tức bị bắt về, nhưng có vẻ anh trai của Sayu nghĩ cho Sayu nhiều hơn tôi vẫn tưởng.
Bản thân cái suy nghĩ này của tôi cũng đã nực cười, nhưng giờ thực sự là tôi cảm thấy rất an tâm.
[Vậy thì…trong một tuần còn lại, em hãy cố gắng nhé.]
[Ừ… Em sẽ suy nghĩ cẩn thận những điều cần suy nghĩ.]
[Thế thì tốt.]
Cuộc hội thoại kết thúc ở đây, không gian tạm thời chìm vào yên lặng.
Nhưng đúng là điệu bộ của Sayu có gì đó là lạ. Em ấy cứ khẽ liếc về phía tôi như có gì đó muốn nói xong rồi lại nhắm mắt vào. Lặp đi lặp lại như thế vài lần.
[Gì thế?]
Hết kiên nhẫn, tôi lên tiếng, Sayu nghe thấy mà giật bắn lên.
[À không, chỉ là…]
[Sao?]
Sau một hồi lưỡng lự, Sayu cũng quyết định nói ra.
[…Em đang thắc mắc là anh không định hỏi à.]
[Hỏi gì?]
[…Hỏi về quá khứ của em.]
Nghe câu nói đó của Sayu, tôi chậm rãi hít vào một hơi, rồi thở ra.
Đó là điều mà lâu nay tôi vẫn luôn tự nhủ là không hỏi.
[…Em muốn anh hỏi à?]
Tôi chậm rãi nói, Sayu nuốt nước bọt rồi gật đầu.
[Em muốn anh biết. Chuyện của em…từ trước đến giờ.]
Sự căng thẳng như chạy dọc toàn thân, sau đó cảm giác dần dần được nới lỏng ra.
Cuối cùng Sayu cũng đã chủ động nói ra. Tôi thực sự…vui vì điều này.
[Được rồi, anh muốn biết… Em kể anh nghe đi.]
Mặc dù tôi đã định sẽ đáp lại một cách tự nhiên nhất có thể, nhưng khi nhận ra thì giọng nói của tôi đã hơi run lên.
Không biết có phải do nhận ra giọng nói tôi run lên hay không mà Sayu nãy giờ vẫn cúi xuống chợt ngẩng lên nhìn tôi, và nở một nụ cười vẻ trêu chọc. Có vẻ đúng là em ấy đã nhận ra.
[Xin lỗi… Anh cũng hơi căng thẳng.]
Nghĩ lại thì có cố giấu cũng không được nên tôi đành thành thật nói ra luôn. Sayu thấy vậy cũng gật gật đầu.
[Không sao, em cũng căng thẳng mà.]
Sayu nói thế rồi chuyển sang ngồi cạnh bên tôi.
[Vậy giờ… em nói]
Hẳn là Sayu đang định nói là “em nói nhé” thì bị chặn lại, chuông cửa một lần nữa vang lên.
[Lần này là ai đây…?]
[Chắc vẫn là anh trai em.]
Sayu đang ngồi gần cửa hơn nên định đứng lên nhưng tôi ngăn lại và tự mình ra mở cửa.
Mặc dù cũng không nghĩ lần này lại tiếp tục là vị khách bất thường nào đấy, nhưng việc chuông reo liên tục trong khi rõ ràng tôi không hề đặt mua gì, đúng là dễ khiến tôi lo sợ một kẻ khả nghi nào đó đang ấn chuông.
Xoay chốt khóa, tôi từ từ mở cửa ra.
[Chào sáng nha! Xin phép làm phiền… Ơ Yoshidacchi à? Sao anh lại ở nhà?]
[Tưởng ai, Asami à…]
[Tưởng ai là sao? Hôm nay anh nghỉ làm à?]
[Anh đang nghỉ đây.]
[Hê~ tại sao?]
[Cái đó…]
Tôi quay lại nhìn Sayu đang ở phía sau, thấy Sayu đang ngó qua khe cửa vẫy tay với Asami.
Phân vân không biết có nên tùy tiện giải thích sự tình không, tôi quay về phía Asami.
[Có chút việc ấy mà… Giờ anh đang có cuộc nói chuyện quan trọng với Sayu, nên là xin lỗi em nhưng mà…]
Asami chớp chớp mắt, tôi đang định đuổi em ấy về và biểu cảm trên mặt tôi lúc này là sự áy náy, đúng lúc đó Sayu từ trong nhà chạy ra vỗ vào vai tôi.
[Hhh?]
[Không sao. Để cả Asami vào đi.]
[Ê…cũng được à?]
[Ừ… Em cũng muốn Asami nghe.]
Nghe Sayu nói, Asami nhìn qua nhìn lại giữa tôi và Sayu rồi nghiêng đầu thắc mắc.
[Gì vậy, là sao thế?]
[…Thôi, cứ vào đi rồi mình sẽ nói rõ.]
Nếu Sayu đã nói vậy thì tôi cũng không có lý do gì để cản.
Mặc dù không hiểu sự tình, nhưng rõ ràng là Asami cũng nhận ra có gì đó không bình thường, em ấy rón rén bước vào trong và cởi giầy ra.
Quay lại phòng trong, Sayu, tôi, và Asami cùng ngồi xuống.
Đầu tiên có lẽ nên giải thích tình hình cho Asami biết, sau khi xác nhận sự đồng ý của Sayu, tôi đã kể cho Asami những gì xảy ra hôm nay.
Asami ban đầu cũng thể hiện rõ sự bất ngờ, nhưng đến giữa chừng thì em ấy đã bình tĩnh nghe tôi nói.
[Ra là vậy… Vậy là, ừ.]
Asami nheo mắt lại như để lựa chọn câu từ, sau đó chậm rãi nói.
[Tức là còn một tuần nữa Sayu-chaso sẽ về nhà.]
[…Ừ.]
Sayu gật đầu với vẻ mặt nghiêm nghị, Asami thấy thế, hít một hơi sâu rồi đổ ngửa ra giường.
[Vậy à, mình sẽ buồn lắm đấy.]
Asami nói với giọng điệu tươi tắn, hai chân vẫy qua vẫy lại.
Trong hoàn cảnh như này mà vẫn không hề thể hiện vẻ mặt nghiêm trọng, ngược lại còn có thể ứng xử một cách thoải mái, đây đúng là phần trưởng thành của Asami.
Asami bật dậy khỏi giường, nhìn chằm chằm vào Sayu và nói.
[…Nhưng mà, bạn bè đã nói là sẽ đối mặt với quá khứ, mà giờ bảo không ủng hộ thì đúng là nói dối rồi.]
Sayu một thoáng bất ngờ trước câu nói của Asami, rồi khẽ gật đầu.
Tôi vừa quan sát 2 em ấy, vừa cảm thấy may mắn vì Asami đã đến đúng lúc.
Nếu chỉ có một người thiếu tinh tế như tôi lắng nghe, có khi đến cả việc gật đầu tôi cũng không làm tốt, rồi bầu không khí dần trở nên nặng nề cũng nên.
Tôi khẽ liếc nhìn sang đồ của Asami, là một chiệc cặp đeo vai nhét đầy sách tham khảo. Có vẻ em ấy đã định đến đây để học cùng với Sayu, mặc dù chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tôi vẫn cảm thấy biết ơn vì em ấy đến đúng lúc này… Mặc dù cũng thấy có lỗi vì kết cục là em ấy lại không thể học bài được.
[…Mình sẵn sàng tinh thần để nghe rồi.]
Asami nhẹ nhàng nói, bầu không khí trong phòng lại một lần nữa trở nên căng thẳng.
[Anh cũng…sẵn sàng rồi.]
Tôi cũng gật đầu theo.
Sayu nhẹ nhàng hít vào một hơi, rồi từ từ thở ra.
[…Ừ. Giờ…em kể nhé. Chuyện ngày xưa.]
Bầu không khí xung quanh Sayu như đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt em ấy nhẹ nhàng, nhưng tôi có một cảm giác huyền ảo như có một sự nặng nề đang bao trùm sau lưng em ấy.
[Năm lớp 11…em chỉ có một mình.]
Sayu chậm rãi bắt đầu câu chuyện.