Hige wo soru. Soshite Joshikousei wo hirou

chương 16: khách đến nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hình như có tiếng chuông cửa.

Một âm thanh mơ hồ vang vọng trong đầu, cảm giác khó chịu. Âm lượng không lớn lắm nhưng tôi lại cảm thấy cực kì ầm ĩ.

Lại một lần nữa, tiếng chuông cửa vang lên. Lần này không phải là hình như nữa, mà chính xác là chuông cửa đang kêu. Tôi cũng đã nghe thấy âm lượng lớn hơn khi nãy. Điếc tai thật.

Đến lần thứ ba chuông cửa vang lên, mắt tôi đã mở hoàn toàn.

[Aa…?]

Trong tầm nhìn lơ mơ của đôi mắt mới ngủ dậy, tôi tìm kiếm chiếc đồng hồ. Nheo mắt nhìn đồng hồ báo thức, vừa tròn 7 giờ.

[…Ai thế không biết.]

Rõ ràng là giờ vẫn quá sớm để người lạ đến đây bấm chuông. Không biết phép lịch sự tối thiểu à?

Sayu cũng vừa rên rỉ vừa dựng người dậy.

[Hay là người giao hàng…]

Nghe Sayu làu nhàu câu đó mà tôi bật cười.

[Làm gì có ai đi giao hàng giờ này. Khách nào cần chứ.]

Đáp lại thế rồi tôi gãi gãi đầu.

Nếu là tiếp thị hay gì đó tương tự thì cứ bơ một lúc là người ta khác đi, tôi đang nằm trên giường lơ mơ nghĩ vậy thì chuông cửa lại kêu lên lần nữa.

Đúng là điên tiết.

[Anh ra xem chút.]

Vừa tiến về phía cửa tôi vừa nghĩ đến việc nói cho kẻ bên ngoài kia một trận.

[Ai đấy… Có biết giờ là mấy giờ không?]

Tôi vừa nói vừa mở cánh cửa nhà ra, và cứng họng.

Trước mặt tôi là một người đàn ông trẻ mặc vest, và đứng phía sau là một người đàn ông khác đeo kính râm cùng trang phục rõ ràng là kiểu vệ sĩ riêng.

[…À, có chuyện gì vậy?]

Đứng trước hai người đàn ông chắc chắn không phải dạng bình thường, tôi cũng đành phải cẩn trọng.

[Xin lỗi vì sáng sớm đã làm phiền. Tại tôi nghĩ chỉ giớ này mới có thể thong thả nói chuyện được.]

Người đàn ông trẻ nói bằng giọng điệu hết sức lịch sự, rồi lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp và đưa cho tôi.

[Tôi là Ogiwara Issa, người đại diện của Ogiwara Foods.]

[Hả…?]

Tôi nhận lấy tấm danh thiếp, và càng thấy bối rối hơn. Nhắc đến Ogiwara Foods thì đó chính là một nhà sản xuất thực phẩm đông lạnh khá nổi tiếng. Giám đốc của một công ty như thế, tại sao lại đến căn nhà này.

Ngẩn ngơ nhìn tấm danh thiếp, chợt tôi cảm giác như đã hiểu ra gì đó.

[Ogiwara…]

Nhìn chăm chú vào dòng chữ đó, não bộ tôi như thức tỉnh. Sửng sốt ngẩng mặt lên, tôi bắt gặp nụ cười rợn người dán chặt trên môi vị giám đốc trẻ.

[Tôi là anh trai của Ogiwara Sayu.]

Vị giám đốc dõng dạc nói thế, rồi biểu cảm lập tức thay đổi. Lườm tôi, và nói tiếp.

[Tôi đến đây để đón Sayu.]

Nghe hết câu, tôi quay đầu lại, phía sau Sayu đang đứng như trời trồng với vẻ mặt ngỡ ngàng. Nhìn vậy thôi đã đủ để tôi hiểu, rằng nhân vật này thực sự là anh trai của Sayu.

Cuối cùng thì ngày này cũng đến.

Vị giám đốc trẻ đang đứng trước mặt chính là hình ảnh trực quan hóa về “thời gian có hạn của cuộc sống bỏ nhà”.

Không hiểu sao trong tâm trí tôi, hình ảnh khuôn mặt tươi cười của Sayu chợt hiện lên, rồi vụt mất.

Truyện Chữ Hay