Trên đường về nhà Sayu cứ ngơ ra gần như không nói gì, cho đến khi đang đi bộ sau khi xuống ở ga gần nhà, đột nhiên Sayu lên tiếng.
[Yoshida-san đang có điều gì nhất quyết muốn làm không?]
Trước câu hỏi bất ngờ, tôi chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc.
[Cái gì vậy?]
[Anh cứ suy nghĩ đi.]
Điều nhất quyết muốn làm. Một câu hỏi quá đỗi mơ hồ. Đã nói nhiều lần rồi nhưng vẫn phải nhắc lại rằng tôi thực sự là một con người không có sở thích, nên là không có thứ gì đặc biệt muốn mua cả. Tôi cũng thỏa mãn với công việc hiện tại, nên không hề có cảm giác muốn thành đạt hơn nữa.
Dù có nghĩ thì cũng không tìm ra được mong muốn gì đặc biệt cả.
[Không có.]
Nghe tôi trả lời, Sayu cười khúc khích rồi nói “Vậy à”.
[A!]
Đột nhiên tôi nghĩ ra một thứ.
[Nếu phải nói thì chắc là được ngủ liền một tuần chẳng hạn.]
Nghe tôi nói xong Sayu phá lên cười. Có vẻ như tôi vừa động vào dây thần kinh cười của em ấy.
[Cái gì vậy? Ngớ ngẩn thế.]
[Ờ, xin lỗi, được chưa.]
Sau khi cười chán chê, đột nhiên Sayu chỉ tay về phía trước.
[Ơ.]
[Hhh?]
Sayu chạy lên, rồi đứng lại chỗ cột điện phía trước và quay lại nhìn tôi. Đang thắc mắc không biết là gì nhưng nhìn cái cột điện đó một lúc tôi cũng nhận ra.
[Lần đầu em gặp Yoshida-san là ở đây nhỉ.]
[…Aa, đúng thật.]
Đúng thế. Đây là nơi tôi gặp Sayu lần đầu tiên, và rồi nhặt con bé về nhà. Nheo mắt lại, tôi nhớ về lúc đó. Nói là nhớ lại chứ lúc đó tôi cũng say, lại còn là chuyện của vài tháng về trước. Kí ức không còn rõ ràng cho lắm. Hiện lên trong tâm trí tôi chỉ là nụ cười nhe nhởn của Sayu, và hình ảnh chiếc quần lót màu đen lộ rõ.
[Chuyện cũng từ khá lâu rồi nhỉ.]
Nghe tôi lẩm bẩm thế, Sayu cũng cười vẻ thẹn thùng rồi gật gật đầu.
Sau vài giây đứng im trước cái cột điện, Sayu lên tiếng.
[Với những người khác ấy, mỗi lần em đều dùng một cái tên khác nhau.]
Không hiểu rõ lắm ý mà Sayu muốn nói, tôi nghiêng đầu. Em ấy giữ nguyên nụ cười nhẹ nhàng trên môi và nói tiếp.
[Mỗi khi đổi chỗ ở nhờ ấy, em cũng đổi luôn tên giả khác.]
À, ra là chuyện này. Đồng thời tôi cũng nhớ lại lần nói chuyện với gã có tên “Yaguchi Kyouya”. Đúng là cậu ta gọi Sayu bằng cái tên “Miyuki”. Có vẻ em ấy đã dùng tên đó với cậu ta.
[Nhưng khi Yoshida-san hỏi tên, bản thân em cũng thấy bất ngờ…khi mình đã nói ra luôn tên thật. Tại sao lại thế nhỉ?]
Sayu vừa nói vừa nheo mắt lại như là đang nhớ lại chuyện lúc đó. Tôi đứng bên cạnh ngẩn ngơ ngắm nhìn vẻ mặt ấy.
[Nói ra tên thật mất rồi, từ giờ có lẽ sẽ không thể chạy trốn được nữa, ban đầu em đã suy nghĩ tiêu cực như thế đấy.]
Nói đên đây, Sayu ngẩng mặt lên nhìn tôi. Hình ảnh Sayu dưới ánh đèn đường chiếu thẳng xuống, có gì đó huyền ảo.
[Nhưng nhờ Yoshida-san mà em đã không cần phải chạy trốn nữa.]
Giọng điệu của Sayu khi nói ra câu này vẫn nhẹ nhàng, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy sự mạnh mẽ. Tôi không biết đó là gì, nhưng chắc chắn có gì đó như là sự quyết tâm bên trong âm thanh ấy.
Chắc chắn em ấy đang chuẩn bị tiến về phía trước. Tôi cảm nhận được niềm vui trong thông điệp đó, nhưng đồng thời lồng ngực cũng hơi đau nhói.
Có khi nào câu nói vừa xong mang ý nghĩa rằng em ấy đã sẵn sàng để rời đi. Nghĩ đến đây, tôi chợt nhận ra Sayu đang nhìn mình.
[Yoshida-san, nếu em không phải là JK[note37752], một đứa không phải JK ngồi co ro ở đây, liệu anh có nhặt về không nhỉ.]
[Há?]Tôi há mồm đơ ra vì câu hỏi bất ngờ.
Sayu phiên bản không phải nữ sinh cấp ba. Tôi thử tưởng tượng nhưng không thể hình dung được một cách cụ thể. Trong lúc tôi còn đang suy nghĩ, em ấy lại nói tiếp.
[Chắc là vẫn nhặt về thôi nhỉ. Nếu em là OL[note37753], nhặt về xong có làm chuyện đó luôn không nhỉ.]
Sayu nói thế rồi tự cười một mình.
[Chắc là không làm đâu nhỉ.]
Trước khi tôi kịp nói chen vào thì Sayu đã tự trả lời như thế.
Dù có chán đời đến mức nào đi nữa thì chắc tôi cũng sẽ không làm tình với người con gái mà mình không yêu. Như lúc tôi từ chối Kanda-senpai. Công nhận là ở khoản này thì tôi tự tin.
[Em cũng thế.]
Sayu khẽ nói.
[Dù Yoshida-san có không phải là một ông chú râu ria, chắc em vẫn sẽ…]
Nói đến đây, Sayu khựng lại. Miệng há ra như vừa nhớ ra gì đó, rồi đứng im như thế.
[Sao thế?]
Tôi nghiêng đầu thắc mắc, Sayu vội xua tay đi, và cười bẽn lẽn.
[Không có gì.]
Thế rồi em ấy túm vào áo tôi.
[Về thôi.]
[Ừ nhỉ.]
Nãy giờ vô thức đứng im ở đây suốt. Nhưng từ chỗ cột điện này về đến nhà cũng không còn mấy.
Vừa đi tôi vừa quay đầu lại nhìn cái cột điện ấy lần nữa.
Rồi trầm ngâm suy nghĩ, ra vậy, đây là nơi bắt đầu câu chuyện của mình với Sayu, và tự cười một mình. Một nơi có ý nghĩa đến vậy mà tôi lại không hề để ý dù ngày nào cũng đi qua.
Khẽ liếc nhìn sang Sayu đang đi bên cạnh, quả nhên là vẻ mặt em ấy đang ngẩn ngơ, nhưng cũng thấp thoáng một nụ cười trong đó. Cảm giác có gì đó không bình thường.
[Này, hôm nay em có gì đó không bình thường ấy.]
Về đến nhà, tôi lên tiếng khi Sayu đang xếp đồ vào trong tủ lạnh. Sayu ngơ ngác nhìn tôi. Thế rồi lắc đầu một cách tỉnh bơ.
[Làm gì có. Em bình thường mà. Bình thường.]
[Vậy à?]
Tôi cảm giác có gì đó khác mọi khi. Nhưng lại không thể diễn đạt cụ thể thành lời, nên đành từ bỏ việc truy hỏi.
[Quan trọng hơn là.]
Sayu nheo mắt lại vẻ trêu chọc.
[Bữa tối cùng Kanda-senpai có vui không?]
[Tại sao lại là Kanda-senpai…?]
Sau khi tôi nói thế, Sayu liền bĩu môi.
[Quả nhiên là Kanda-senpai…]
[Em gài anh đấy à?]
[Không cần hỏi cũng biết là vui rồi. Người anh rất yêu cơ mà.]
[Làm gì có chuyện đó.]
Rõ ràng là đang bị Sayu trêu, tôi vừa cau mày vừa trả lời. Em ấy cười khúc khích rồi đóng cửa tủ lạnh lại.
[Còn em thì giờ mới bắt đầu nấu nhé.]
[Há? À đúng rồi…em mua đồ xong rồi đến nhà Mishima luôn à?]
Con bé ấy, mời Sayu bữa cơm có phải hơn không.
Như đọc được suy nghĩ ấy của tôi, Sayu liền nói.
[Dù sao thì Yuzuha-san cũng đã cho em cốc sữa ấm nên không thấy đói lắm. Nhưng không ăn cơm hẳn hoi thì chút nữa bụng sẽ réo lên mất, nên là giờ em nấu được không?]
[Em nghĩ anh sẽ cấm chắc? Nấu ăn hẳn hoi đi.]
Nghe tôi trả lời, Sayu nhe răng cười rồi đi vào nhà tắm để rửa tay.
Trước khi ra khỏi ra nhà nhìn Sayu mệt mỏi chưa từng thấy, vậy mà giờ lại hoạt động một cách nhanh nhẹn đến bất thường. Khó có thể tin được trong một khoảng thời gian ngắn cơ thể lại khỏe lên nhanh như thế, và chắc chắn là chân em ấy vẫn còn đau. Thế nhưng dáng vẻ hiện tại của em lại hoàn toàn không thể hiện điều đó. Vậy có nghĩa, đã có sự thay đổi gì đó trong tâm lý.
Nghĩ vậy làm tôi cảm thấy có chút khó chịu.
Nếu là thay đổi gì tốt thì chắc chắn tôi không ý kiến. Nhưng việc tinh thần em ấy quay ngoắt 180 độ ở nơi mà tôi không biết, làm tôi có chút cảm giác bực bội. Thế và, việc bản thân suy nghĩ như này lại là điều tôi thấy lạ nhất. Tôi cũng không biết lý do của cảm xúc này là gì.
Sayu đột nhiên bước ra từ nhà tắm và hỏi tôi.
[Giờ em làm canh miso thì Yoshida-san cũng ăn chứ? Anh đã no chưa?]
[À…chắc là anh cũng ăn. Tại anh vừa ăn đồ nướng về, thêm chút canh miso cho dễ tiêu.]
[Được, thế em nấu.]
Sayu gật đầu rồi bắt đầu lấy nước vào nồi.
Ngắm nhìn Sayu nhanh nhẹn chuẩn bị nấu canh miso, quả nhiên là tôi vẫn cảm thấy không yên với cái cảm giác là lạ này.
Trong khi vẫn không biết cụ nó thể là gì, tôi cảm thấy buồn tay nên liền cầm bao thuốc lá lên và đi ra ngoài ban công.