Farma và Ellen nín thở, lắng nghe câu chuyện của Hugo.
"Ban đầu, ta cũng nghi ngờ về sự tồn tại của Hòn Đá Triết Gia được truyền miệng giữa các nhà giả kim. Nhưng khi nhìn thấy viên tinh thể dưới đáy hồ ngầm đó, suy nghĩ của ta đã thay đổi."
Hugo kể rằng ông ta đã nghe từ một người bạn của mình, chủ đất ở Đế Đô, gã có nói về một vùng đất bị nguyền rủa khiến vật liệu xây dựng bị ăn mòn nhanh chóng. Vì tò mò, ông ta đã mua mảnh đất đó. Khi đào sâu xuống, ông phát hiện một hồ axit sulfuric và các lớp tinh thể.
"Chỉ riêng điều đó thôi cũng là một phát kiến lớn rồi," Farma nghĩ vậy.
Dù hành động của Hugo thật đáng chê trách, nhưng công lao của hắn ta cũng đáng được ghi nhận.
"Đó là một loại tinh thể đặc biệt chứa ký ức của người chết, nguyên thể của Hòn Đá Triết Gia. Nếu nghiền nát tinh thể và đốt cháy nó bằng ngọn lửa thần thuật rồi để xác sống hấp thụ, ký ức sẽ tái sinh trong họ, như ngươi đã biết rồi đấy."
"Thật không thể tin nổi... làm sao ông phát hiện ra điều đó?"
"Chỉ là tình cờ thôi, nhưng có lẽ nó đã được khám phá ra từ trước và được truyền miệng giữa các nhà giả kim rồi."
Farma cũng đã thấy cái thứ mà Hugo gọi là homunculus: một con khỉ nhỏ dường như chứa đựng ý thức của con người. Cả người phụ nữ đã chết rơi xuống hồ ngầm cũng là một người chết đã sống lại.
Ellen run rẩy hỏi: "Làm thế nào mà ông tạo ra được cơ thể xác sống?"
"Ta không tạo ra thứ đó. Ta thu nhận thi thể ấy thông qua các mối quan hệ."
"Thì ra cái thể xác đó là của những người chết não hoặc trong trạng thái thực vật..."
Farma hiểu ra.
"Chết não? Đó là hiện tượng gì vậy?"
Hugo không biết từ "chết não," nhưng khi Farma giải thích đó là những người rơi vào trạng thái hôn mê không rõ nguyên nhân, Hugo đã xác nhận chính là nó.
Hugo truyền đạt với cảm xúc mãnh liệt rằng người chết đã hấp thụ ký ức của tinh thể sẽ trở thành bất tử.
"Nhưng người phụ nữ đó đã chết khi rơi xuống hồ ngầm kia mà." Ellen chỉ ra ngay lập tức, ngắt lời hắn.
"Đó là do hết thời gian mà thôi. Nếu ký ức mới được chuyển giao, người đó sẽ không chết."
Farma nghĩ:
(Chết mà không chết... giống như tình trạng của mình vậy.")
Farma, người mang ký ức của Yakutani Kanji và trạng thái bán tử của cậu bé Farma, không thể chết bởi tấn công vật lý hay chất độc. Điều này có chút tương đồng với lời Hugo nói.
"Ngươi biết về chuyện này, phải không?"
Hugo nhìn chằm chằm vào Farma, nghi ngờ cậu là một người chết sống lại.
Ellen khẳng định: "Farma không phải thứ như vậy."
"Ký ức của người chết trong tinh thể không tồn tại lâu, chỉ khoảng ba ngày. Ký ức trong người phụ nữ đó đã gần như biến mất hoàn toàn rồi."
Ký ức sẽ rời khỏi cơ thể và cơ thể sẽ trở lại trạng thái ban đầu sau vài ngày. Hugo đã phát hiện điều này sau nhiều thử nghiệm.
Dù phương pháp thí nghiệm có phi nhân đạo, nhưng danh hiệu của Hugo không phải là để trưng nhỉ.
"Trong các tài liệu cổ truyền miệng giữa các nhà giả kim, người ta nói rằng Hòn Đá Triết Gia có thể được tạo ra từ nhiều tinh thể. Nếu có thể hợp thành Hòn Đá Triết Gia và phong ấn ký ức vào đó, rồi để chúng hấp thụ vào cơ thể xác sống..."
Hugo phấn khích đến mức đập mạnh cái bàn.
"Bất tử là hoàn toàn khả thi."
Farma nghĩ rằng mô típ kiểu này quá quen thuộc rồi, câu chuyện về những kẻ quyền lực khao khát sự bất tử.
"Đúng vậy... nhưng ta đã thất bại rồi."
Hugo cay đắng thừa nhận.
(Tôn tước Hugo chưa tìm ra cách biến tinh thể thành Hòn Đá Triết Gia nhỉ.)
Farma nói: "Cảm ơn vì đã chia sẻ thông tin. Bây giờ thì, ngài hãy nhắm mắt lại đi."
Farma tiến gần Hugo, nhưng Hugo lùi lại.
"Ngươi định làm gì?!"
"Tôi chỉ định khai mở thần mạch cho ngài thôi, như tôi đã nói từ trước ấy."
Farma không muốn làm tổn thương tâm lý của Hugo, nên giấu cây trượng thần dược và khai mở thần mạch cho Hugo nhanh chóng mà không cần tụng chú.
Nhưng thần mạch được mở chỉ ở mức tối thiểu, không cho phép Hugo sử dụng sức mạnh thần lực mạnh mẽ.
"Thế là xong. Tôi không thể khôi phục hoàn toàn như trước, nhưng tạm thời thế này là đủ."
Hugo cảm thấy chút thần lực trở lại, nhưng vẫn mệt mỏi. Ông ta thở phào và ngồi gục xuống đất, kiệt sức.
Ellen, người đã chứng kiến toàn bộ sự việc, cảm thấy kinh ngạc trước khả năng của Farma.
"Farma, đôi khi em đáng sợ lắm đấy..."
Ellen tự nhủ rằng không nên đối đầu với Farma.
Dù Hugo đã tiết lộ mọi chuyện, Farma vẫn tiếp tục truy vấn.
"Vẫn còn điều gì đó mà ngài chưa nói đúng không?"
"…Gì chứ?"
"Dưới lâu đài này, ngài đang làm gì đó. Tôi cảm nhận được ngài đang cần sự giúp đỡ."
Vai Hugo khẽ rung lên.
"Phải chứ?"
Farma tiếp tục. Cậu đã nhận ra một sự hiện diện đáng sợ nằm sâu dưới lòng đất của lâu đài từ lúc bước vào.
"Có phải đó là sản phẩm của thí nghiệm hợp thành Hòn Đá Triết Gia? Ngài có thể tự mình kiểm soát nó không?"
"Đừng, đó là... thứ đó không thể chạm vào đâu! Ta đã phong ấn cánh cửa đó mãi mãi rồi, không được mở lại."
Hugo trở nên bối rối khi bị vạch trần sự thật.
"Khí tức từ đó lan ra ngoài, tôi nghĩ rằng thứ bên trong chưa bị phong ấn hoàn toàn. Nó giống như một linh hồn ác quỷ, nhưng còn xấu xa hơn thế nhiều."
Falma gay gắt chỉ trích hắn vì đó chỉ là biện pháp che đậy mùi hôi và trì hoãn vấn đề mà thôi.
"Chúng ở ngay trong lâu đài này sao?!"
Ellen rùng mình vì kinh hãi.
"Thứ đó không thể kiểm soát được."
Hugo nói rằng một phản ứng đã xảy ra trong bình chứa ký ức của vô số tinh thể, và từ khoảng khắc ấy đã không thể nào kiểm soát được nữa.
Tình trạng dường như đang trở nên mất khống chế.
Những mảnh ký ức vốn đã có xu hướng khó lòng kiểm soát nay càng trở nên hỗn loạn hơn trong khoảng thời gian Farma phong ấn thần mạch của hắn.
"Nếu ngài không thể tự mình giải quyết, tôi sẽ làm điều đó. Chờ ở đây đi."
"Khoan, đừng phá hủy bình chứa! Linh hồn hợp thành được sẽ chiếm hữu cả người sống đấy!"
(Cứ như là ác quỷ tà ma vậy...)
Farma không thể để tình trạng này tiếp diễn.
"Farma, chờ đã! Nguy hiểm lắm!"
Farma bay xuống tầng hầm, bỏ Hugo và Ellen lại đó.
Cậu tiến về phía cánh cửa sắt lớn, nơi tỏa ra khí tức đáng sợ.
Cánh cửa được thiết kế để chịu áp lực từ các vụ nổ bên trong.
Farma dùng Con Mắt Chuẩn Đoán để nhìn xuyên qua nó.
(Bên trong có vẻ rất nguy hiểm nhỉ.)
["Dịch Diệt Thánh Vực!"]
Farma dùng cây trượng thần dược để tạo ra một khoảng không thần thuật tiêu diệt dịch bệnh, khiến linh hồn ác quỷ thu mình lại. Cậu chạy hết tốc lực qua cánh cửa và lao vào bên trong. Ellen , Hugo và các thuộc hạ cố gắng theo sau nhưng không thể vượt qua cánh cửa. Có thể nghe thấy giọng họ chới với đằng sau.
Dù cho bất cứ thứ gì đang chờ đợi phía bên kia, Farma không sợ hãi chút nào, cậu quyết tâm không để thứ đáng sợ bên trong ấy thoát ra ngoài.
Đó là một phòng thí nghiệm ngầm dưới lòng đất của Hugo, đầy dụng cụ thí nghiệm giả kim thuật. Mùi hôi thối, hăng hăng của hoá chất và khí độc tràn ngập.
Hugo có hai mặt: một là dược sư của cung điện, và một là nhà giả kim ám ảnh với những thí nghiệm đen tối liên quan đến sự sống và cái chết.
Ở trung tâm phòng thí nghiệm, một bình chứa lớn chứa chất lỏng hắc xích vô định liên tục dao động, phát ra không ngừng những tiếng la hét đầy oán hận và ác ý.
(Cái này là nguồn gốc của khí tức ác quỷ sao.)
Dù bề mặt bình chứa được khắc đầy Thần Thuật Trận, nhưng đã bắt đầu bị nứt hỏng.
(Nếu để thứ này thoát ra, sẽ xảy ra thảm họa khôn lường.)
Một ác linh đã hoành hành Camus, kẻ gieo rắc bệnh dịch đen. Giờ đây, một luồng tà khí còn tàn ác hơn thế lại xuất hiện.
Farma cảm nhận được sự nguy hiểm đang đến sát gần và cậu nhận thức rõ rằng nếu để yên thêm một ngày nữa thôi, mọi chuyện sẽ vượt quá tầm kiểm soát.
"Phải tiêu diệt nó ngay lập tức."
Farma dồn toàn bộ thần lực vào chiếc trượng thần dược. Tập trung đến cực độ, cắn chặt răng, cậu xuyên chiếc trượng qua thể lỏng mà không làm tổn hại đến vật chứa, nhanh chóng phá vỡ nó. Thể lỏng phát ra tiếng hét chói tai như tiếng ai oán thê lương, rồi lập tức bốc thành hơi đen.
Đám sương mù đen sau khi bị phân giải biến thành chất lỏng trong suốt và bị hút vào bên trong viên tinh thể trên chiếc trượng thần dược.
“Chết tiệt!”
Có lẽ ác linh đã chuyển sang ám vào chiếc trượng! Nhưng dù cậu có lắc hay nhìn kỹ chiếc trượng, nó vẫn không khác gì so với trước đây. Chỉ có điều, trên mặt chiếc trượng xuất hiện thêm một viên tinh thể, tổng cộng là sáu viên.
“Gì cơ?”
Farma thốt lên đầy kinh ngạc.
Ký ức bị phong ấn trong viên tinh thể liệu có phải đã hoá thành tinh thể lần nữa không?
Tà khí đã biến mất rồi.
Tiếng la hét của Ellen làm Farma bừng tỉnh. Cậu dùng thần thuật xóa bỏ vật chất để tiêu hủy cánh cửa sắt từ bên trong.
Bên ngoài, Ellen và Hugo đang trong trạng thái tâm thần bất ổn định lao vào.
"Farma! Sao em có thể liều mình xông vào một mình như vậy chứ?"
Ellen lao tới ôm chầm lấy Farma.
"Em có bị điên không?! Thứ bên trong đâu rồi?!"
Nhìn thấy Farma không hề hấn gì, Hugo lo ngại ký ức của người chết đã ám vào Farma.
"Chị cứ kiểm tra đi, em đã tiêu diệt nó rồi."
Farma để mọi người kiểm tra lại phòng thí nghiệm. Hugo, người từng nghĩ rằng không thể làm gì được nữa, chỉ biết ngơ ngác đến bật ngửa.
"Nó... biến mất rồi..."
Thấy Hugo có vẻ nhẹ nhõm, Farma nghiêm khắc cảnh báo.
"Nghe đây, Tôn tước Tremoyeu. Hãy hứa rằng ngài sẽ không bao giờ thí nghiệm với tinh thể nữa. Chính vì ngài đùa giỡn với ký ức của người chết mà mọi chuyện mới xảy ra cớ sự thế này đấy."
Hugo, khi đã được cứu thoát khỏi thứ ác quỷ đó, chỉ có thể gật đầu yếu ớt.
"Xin lỗi. Ta đã không đủ sức để đối phó với nó... Cảm ơn ngươi."
Farma nhận ra rằng, dù hướng đi của hắn có méo mó, Hugo vẫn cố gắng tìm đến các nhà giả kim để tìm hiểu bí mật của tinh thể nhằm tiêu diệt ác linh này.
"Ngài nên chuyên tâm vào dược học thay vì giả kim thuật."
Thay vì khao khát sự bất tử, hãy trở về với khởi đầu, nhìn nhận lại sự sống và cái chết qua lăng kính của dược học. Farma nói với Hugo, kẻ còn đang cúi đầu.
"Nếu ngài làm vậy, tôi sẽ luôn sẵn lòng giúp đỡ. Như một dược sư ngang hàng với ngài."
Farma nói rồi cùng Ellen rời khỏi lâu đài của Hugo.
Trên đường trở về kinh đô, thì màn đêm đã bao phủ.
Ellen ngồi trên chiếc trượng thần dược, không còn hét toáng lên như lần trước nữa. Cô nói:
"Những ngôi sao và mặt trăng gần quá. Cảm ơn em đã cho chị thấy cảnh tượng này."
Nói xong, cô ngượng ngùng úp mặt vào lưng Farma.