Một buổi tối tại gia tộc de Médicis sau bữa ăn.
Trong khi Farma đang thảo luận về các ca bệnh của bệnh nhân với Palle, cậu được gọi đến phòng làm việc của Bruno.
"Có chuyện gì mà cha lại gọi mình thế nhỉ?"
"Sao thế, Farma? Có phải cậu đã làm gì đó rồi không?"
Bị Palle trêu chọc, Farma gãi đầu gãi tai rồi đi đến phòng của Bruno.
"Cha cho gọi con ạ?"
Vẻ mặt của Bruno trông rất nghiêm túc.
"Tôn tước Tremoille đã từ chức Cung Điện Dược Sư. Có phải con đã làm gì ông ta rồi không?"
Bruno chăm chú nhìn vào Farma chờ đợi câu trả lời.
Farma muốn nói rằng do Hugo đã tấn công nên cậu chỉ tự vệ, nhưng cậu lại lấp lửng.
"Chắc là con... không biết ạ."
Farma không thể phủ nhận.
Nhìn thấy biểu hiện của cậu, Bruno hiểu được phần nào và bắt đầu dạy dỗ cậu.
"Kiến thức và kỹ năng của con với tư cách là dược sư đã được nhiều người công nhận và cả Nữ Hoàng cũng tin tưởng con. Nhưng trong Cung Điện, không phải lúc nào nói lý lẽ cũng phù hợp đâu. Con vẫn là một người chưa đủ trưởng thành chín chắn. Đi gây thù chuốc oán với một gia tộc có tầm ảnh hưởng chính trị lớn như vậy là điều khó chấp nhận nổi."
"Vâng, cha nói rất đúng ạ."
Farma chân thành lắng nghe lời của Bruno. Cậu nhận ra rằng việc Hugo từ chức đã gây phiền phức cho cha mình.
Một Cung Điện Dược Sư tự nguyện từ chức là chuyện chưa từng có tiền lệ, nên có lẽ đã có những nghi ngờ rằng Bruno đứng đằng sau việc này.
"Dù có chuyện gì xảy ra, đừng tranh cãi với người trong Cung Điện. Không được làm họ mất mặt, không được chỉ trích họ quá đáng hay loại trừ họ vô cớ. Nếu con gây thù, con sẽ tự đặt mình vào thế khó khăn. Đặc biệt là con vẫn còn trẻ, không nên nói lời ngạo mạn."
"Con sẽ ghi nhớ ạ."
Nếu Farma kể hết mọi chuyện, có lẽ thái độ của Bruno sẽ khác và ông sẽ hiểu cho hành động của cậu, nhưng vì lo lắng bản thân sẽ đi quá giới hạn, Farma chấp nhận lời dạy bảo của cha.
"Cha sẽ gửi thư xin lỗi chân thành đến tôn tước Tremoille."
Bruno là kiểu người thường ít nói, lần này lại răn dạy con trai. Farma quyết định sớm gặp Hugo để xoa dịu tình hình.
Trong thời gian nghỉ ngơi tại nhà thuốc, Lotte mang trà và bánh đến và hỏi han với vẻ hiếu kỳ.
"Farma-sama, cậu chủ đang viết thư cho ai vậy ạ?"
Bức thư này gửi đến một nơi mà bồ câu đưa thư không thể đến được.
Vì bồ câu đưa thư chỉ có thể bay một chiều và không thể tự trở lại nơi xuất phát, nên thư tay thường tiện lợi hơn trong trường hợp này.
Tuy nhiên, viết thư vẫn được xem là chuyện xưa nay hiếm thấy.
"Farma-kun viết thư á..."
Ellen cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Em định đến gặp tôn tước Hugo, nên viết thư để báo trước."
Ellen đã biết một phần về chuyện xảy ra giữa Farma và Hugo.
"Nếu tôn tước Hugo đã bị Farma đánh bại tơi tả rồi, thì dù có đến thăm cũng chỉ khiến hắn ta sợ hãi thôi... gã sẽ nghĩ rằng mình đang bị truy sát."
Nhưng Farma không tỏ vẻ bận tâm là mấy.
"Vì vậy em mới phải viết thư nè. Để họ không cần phải đề phòng. Nếu đột ngột đến thì họ sẽ ngạc nhiên lắm."
Farma đã nghe từ những người trong cung điện rằng chỉ cần nghe thấy tên Farma, họ đã hoảng loạn lo sốt vó cả lên rồi, nên cậu quyết định viết thư để giảm bớt lo lắng.
"Thế thì càng giống lời đe dọa hơn đấy."
Ellen nói thầm với vẻ không hài lòng.
"Chị sẽ đi cùng. Không biết sẽ có chuyện gì xảy ra ở nơi chốn của địch thủ đâu."
(Nếu để Ellen đi cùng thì có thể cô ấy sẽ gặp nguy hiểm mất.)
Farma không nghĩ rằng sự có mặt của Ellen sẽ gây phiền toái gì, nhưng cậu muốn tránh để Ellen gặp chuyện.
"Kẻ đó đã không thể sử dụng thần thuật được nữa, nên không cần lo lắng."
Những người phụ thuộc vào thần thuật như Hugo, khi mất thần lực, sẽ trở nên bất lực hơn cả lính lác thường. Hơn nữa, Hugo là một người đàn ông trung niên đã suy yếu, không thể so sánh với Farma, người có giác quan nhạy bén và khả năng tư duy nhanh chóng.
"Nhưng nếu bị tấn công vật lý thì sao? Như bị bắn chẳng hạn."
"Nhìn đây."
Farma ngó nghiêng xung quanh, xem có ai khác quanh đây không, rồi lấy đầu bút chọc mạnh vào tay mình. Đầu bút xuyên qua tay cậu và đâm xuống bàn.
"Á á á! Chuyện gì thế này? Cơ thể của em..."
"Chính em cũng muốn biết đây."
Farma thật sự không hiểu tại sao cơ thể cậu lại như vậy, trạng thái không thể bị tấn công vật lý.
"Dù sao thì cũng không nên chủ quan đâu đó. Chị lo lắm."
Ellen thực sự bồn chồn không yên. Farma cảm nhận được điều đó và cảm ơn Ellen.
"Cảm ơn chị nhiều nhé. Vậy em sẽ để chị đi cùng vậy. Nhưng em muốn hỏi lại để cho chắc, Ellen có sợ độ cao không?"
"Nói thế là có ý gì vậy chứ?"
Ellen có dự cảm không lành, sắc mặt tái mét cả đi.
"Chỉ muốn biết thôi."
Ellen bắt đầu hối hận vì đòi đi cùng.
--------------------------------------------
"Áaaaa! Biết ngay là sẽ thế này mà!?"
Ngày hôm sau, cả hai bay vút trên bầu trời xanh với tốc độ chóng mặt.
Ellen hét toáng lên khi ngồi sau Farma, tay nắm chặt vai cậu.
"Cho chị xuống đi mà! Chị sẽ rơi mất thôi!"
Không có chút bầu không khí gì giống một buổi hẹn hò trên không cả.
"Em không thể để chị xuống được. Em đang bay chậm lắm rồi đấy nhé, thế mà chị vẫn cảm thấy nhanh sao?"
Farma đã quen với trò bay lượn này nên không nhận thức được tốc độ thay đổi cho lắm.
"Á á á á á!"
"Chỉ còn một chút nữa thôi là tới rồi. Cố gắng bám chặt vào vai em và nhìn lên nếu sợ nhé."
Trong khi tiếng hét thất thanh của Ellen vang vọng, Farma tiếp tục bay theo hướng bản đồ đến lãnh địa của Hugo. Khi đến gần đích, cậu hạ cánh một cách kín đáo.
"Cho... cho chị nghỉ một chút xíu đã..."
Ellen nói với giọng khàn khàn, ngồi bệt xuống và dùng thần thuật tạo ra nước để uống.
Nhìn Ellen đang khổ sở, Farma tranh thủ nói đến vẻ ngoài của tòa lâu đài.
"Cứ như thể Mont-Saint-Michel ấy nhể... tại sao lại ở trên biển như thế này chứ?"
Lâu đài của Hugo nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa biển, với tường thành cao bảo vệ xung quanh. Bên trong là một tòa lâu đài phức tạp và đồ sộ.
"Trên tường thành có pháo kìa. Lối vào chỉ có một cổng lớn từ đất liền."
"Lý do chọn vị trí địa lý là mặt nước là để phòng thủ. Người sử dụng thuỷ thần thuật sẽ sử dụng Thuỷ Thuật Trận để tạo thành thế phòng vệ."
Ellen vừa hấp ngụm nước, vừa giải thích.
Farma nhớ lại rằng gia tộc de Médicis cũng nằm bên sông, với vườn thảo dược nằm trên một cù lao.
"Thần thuật trận là gì thế ạ?"
Ellen giải thích về Thần Thuật Trận.
Đó là một loại thần thuật tự động phát động khi được kích hoạt bằng cách khắc hình và chữ có chứa Thần Thuật, kèm theo điều kiện phát động.
(Như thể ma pháp trận ấy nhỉ.)
Farma hiểu sơ qua.
"Khi đã thiết lập thần thuật trận trước, nếu phát hiện kẻ xâm nhập không đi qua cổng chính, thần thuật sẽ tự động tấn công bằng thuộc tính nước. Gia tộc de Médicis cũng có trận này đấy."
"Thật tiện lợi làm sao."
(Đây có phải là một biến thể của loại được Salomon và những người khác sử dụng không nhỉ?)
Farma nhớ lại lần đầu tiên gặp và chiến đấu với Salomon và các Dị Đoan Thẩm Vấn Quan khác, họ đã gài bẫy cậu bằng vài thần thuật phong trận mà mãi đến sau này, Farma mới nhận ra đó là loại trận tiêu diệt tà ma.
"Vậy thì chúng ta đi từ cổng chính nhé?"
Cố gắng xâm nhập rồi vướng vào thần thuật trận thì thật là thảm hại.
"Chỉ có cách đó thôi. Nếu không thì chúng ta sẽ trở thành mồi cho thần thuật trận mất. À mà, chúng ta đến trước cả lá thư mà Farma đã gửi có phải không?"
Ở đế đô, dịch vụ bưu chính quốc gia hoạt động và thư được người đưa thư giao vào buổi sáng. Vì đã gửi bằng bưu điện đặc biệt dành riêng cho quý tộc cao cấp, nên thời gian giao hàng đã được tính toán chính xác.
"Theo tính toán của em, chúng ta đến ngay sau khi họ đọc xong thư."
"Vậy là không cho tôn tước Trémouilles có cơ hội chạy trốn luôn, đúng không?"
Ellen rùng mình trước sự cẩn trọng của Farma.
Hai người họ tiếp cận cổng chính của pháo đài trên mặt nước để không gây nghi ngờ. Khi đến gần lâu đài, Farma cảm nhận được một cảm giác khó chịu, lạ lùng.
(Cảm giác này thật ám muội. Giống như một thứ gì đó đặc quánh lại vậy.)
Farma chỉnh lại cây trượng thần dược và chào hỏi hai lính gác đứng thẳng ngay ngắn. Lâu đài của Hugo đang trong tình trạng cảnh giác cao độ, trên tường thành có rất nhiều lính canh.
"Xin kính chào mọi người. Tôi đã gửi thư trước đó, xin lỗi vì đã đường đột ghé thăm thế này. Tôi là Farma de Médicis, dược sư cung điện. Tôi có thể gặp tôn tước Trémouilles không ạ?"
"Chủ nhân hiện tại đang vắng mặt."
Lính gác ngạc nhiên khi nghe thấy cậu bé là dược sư cung điện và trả lời một cách kính cẩn.
"Tôi hiểu rồi. Khi nào ông ấy sẽ trở về ạ?"
"Chúng tôi chỉ được thông báo rằng ngài ấy sẽ vắng mặt trong một thời gian dài thôi."
Vì được thông báo rằng ông ta sẽ vắng mặt khá lâu, Farma giả vờ rút lui.
"Không còn cách nào khác, chúng tôi sẽ hẹn quay lại vào lần sau vậy."
Khi lính gác có vẻ nhẹ nhõm, Farma nghe thấy một tiếng động nhỏ và ngước nhìn lên lâu đài cao.
Rồi Farma truyền thần lực vào cây trượng thần dược và nắm lấy tay Ellen.
"Có chuyện gì vậy?"
Ellen thì thầm vào tai Farma.
"Kìa, có người ở đó."
Farma dẫn theo Ellen, bay vút qua cửa sổ nửa mở vào phòng của Hugo. Nhanh đến nỗi lính gác không kịp nhìn thấy gì.
"Chuyện gì vừa xảy ra vậy?"
Hai lính gác nhìn nhau ngơ ngác.
"Á á á!!"
Cùng lúc đó, Hugo, bị Farma và Ellen bất ngờ lao đến từ khoảng cách không ngờ tới, đứng dậy hét lên và chạy vào tường, đập đầu rồi ngã xuống.
"Xin kính chào ngài, tôn tước Trémouilles."
Farma cất lời. Hugo, dù muốn trốn chạy, cũng bị Farma chặn lối ra ở cửa, không thể thoát được.
"Tại sao ngươi biết ta ở đây!"
Chỉ nhìn thấy Farma thôi, Hugo đã rơm rớm nước mắt.
"Như đã thông báo trong thư, tôi đến thăm ngài đó ạ. Ngài đã mở cửa sổ và nhìn ra ngoài. Nếu định giả vờ không có ai ở nhà thì đừng nhìn ra ngoài thế chứ, ánh mắt sẽ bị phát hiện đấy."
Farma nhớ lại lời khuyên của Bruno và nói chuyện với Hugo một cách lịch sự, bỏ qua mọi chuyện trước đây.
"Ngươi... làm sao mà ngươi biết được cả điều đó..."
Trước kẻ thù đã khiến mình sợ hãi, Hugo không còn lời nào để nói, chỉ lắp bắp thế thôi.
Ellen, chứng kiến dũng khí của Farma khi đối mặt với Hugo, không khỏi kính phục.
"Ngươi đến đây để làm gì nữa?"
Hugo, với cục u trên trán, ôm đầu run rẩy.
Farma cảm thấy tội nghiệp nên trấn an rằng hôm nay không cần phải sợ hãi, như đã viết trong thư.
"Tôi biết ngài đã bồi thường cho các nhà giả kim mà ngài đã lừa dối, nên việc đó coi như xong. Tôi cũng không có ý định báo cáo chuyện này lại với Nữ Hoàng."
Farma đến thăm Hugo thực sự chỉ là vì lo lắng cho tình trạng tinh thần của Hugo thôi, người bị đồn đại là đã bị ảnh hưởng nặng nề và sang chấn tinh thần. Theo chẩn đoán của Farma, não của Hugo đang phát ra ánh sáng xanh.
"Rối loạn căng thẳng cấp tính."
Farma đã đoán đúng.
Điều lo ngại nhất đã xảy ra: Hugo đã phát triển chứng rối loạn căng thẳng cấp tính.
Rối loạn căng thẳng cấp tính là phản ứng căng thẳng xuất hiện sau khi trải qua chấn thương tâm lý mạnh, bao gồm việc tái trải nghiệm, hành vi tránh né và tăng động. Khi thấy Farma, Hugo rơi vào hoảng loạn và bị mất ngủ nghiêm trọng. Nếu tình trạng này kéo dài, có thể phát triển thành Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD).
Dù nói rằng gã bị thế là đáng đời, Farma cũng không muốn trừng phạt Hugo đến mức không thể hồi phục đâu.
Kỹ năng của Hugo với tư cách là dược sư không thể để lãng phí được. Dù gã đã từ chức dược sư cung điện, nhưng loại bỏ hoàn toàn hắn ta thì thật phí phạm.
"Làm ơn... tha cho tôi..."
Hugo, không biết phải cầu xin như thế nào nữa, bật khóc và đầu hàng. Có lẽ hắn ta nghĩ rằng sẽ bị Farma tống tiền suốt đời.
"Hôm nay, chính vì tôi nghĩ ngài đã học được bài học của mình rồi, nên tôi đến để khai mở lại thần mạch cho ngài. Ngài không thể che giấu việc bị mất thần lực mãi được."
Có lẽ vì lý do này mà Hugo đã ẩn mình trong lâu đài, không tiết lộ tình hình ngay cả với lính gác.
"Tôi muốn biết ngài đi lừa đảo vì mục đích gì? Nếu ngài nói sự thật, tôi sẽ khai mở lại thần mạch cho ngài."
Farma đưa ra điều kiện trao đổi.
"Vì hòn đá triết gia."
"Hòn đá triết gia là giả đúng không?"
Ellen lập tức chen vào.
"Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem có ai đã hợp thành được viên đá triết đá hay không thôi."
Theo lời Hugo, đầu tiên hắn ta tung tin đồn về viên đá triết gia trong giới giả kim thuật ở đế đô. Điều này sẽ thu hút những kẻ quan tâm đến hòn đá triết gia rồi mò đến. Nếu có ai thực sự hợp thành được đá triết gia, họ sẽ nhận ra viên đá của nhà giả kim Hermes là giả. Và rồi Hugo sẽ tiếp cận người đó.
(Cách làm này thật khó hiểu. Nhưng mà...)
"Tại sao lại phải làm như vậy để tìm người đã hợp thành đá triết gia? Ngài thực sự tin rằng đá triết gia thực sự tồn tại sao?"
Farma càng thêm bối rối.
"Viên đá triết gia có thể hợp thành được. Nhưng quá trình ấy rất nguy hiểm."
Hugo khẳng định chắc nịch và hốc cả chai rượu vang gần đó.
Lần này, hắn ta không hề nói dối chút nào.