"Lotte ơi, cái này cho cậu này!"
"Ơ, tiểu thư Blanche cho tôi đồ ăn vặt sao ạ?"
Trong một ngày đẹp trời tại phòng của Blanche ở nhà De Medicis, cuộc đối thoại giữa Lotte và Blanche diễn ra như vậy. Lotte vui mừng nhìn chiếc bánh với ánh mắt lấp la lấp lánh.
"Cô chủ có chuyện gì vậy? Hay là cô đau bụng?"
"Không phải đâu... Nhưng tớ không thấy muốn ăn bánh."
"Cô có điều gì lo lắng sao?"
Blanche, với vẻ mặt đầy suy tư, khiến Lotte lo lắng hỏi han trong khi không ngừng nhấm nháp miếng bánh. Bầu không khí khiến Lotte cảm thấy rằng để đổi lại chiếc bánh, cô bé phải giúp Blanche giải tỏa nỗi lo lắng.
"Anh hai tớ quá giỏi, nên tớ chẳng bao giờ được khen gì hết á."
Blanche thổ lộ nỗi buồn nhỏ bé với Lotte, khuôn mặt phúng phính đáng yêu.
"Làm sao để cha mẹ khen tớ đây?"
"Dạ, ngài chủ ít khi khen ngợi, nhưng phu nhân thì vẫn thường khen ngợi cô mà."
"Nhưng tớ thường bị mắng nhiều hơn... Phải chăng nếu học giỏi thì tớ sẽ được khen?"
Lotte nghĩ có lẽ đúng như vậy, nhưng nếu nói ra Blanche có thể sẽ buồn.
"Sao cô chủ không hỏi Farma-sama hay Pallet-sama ấy?"
"Không được, mấy anh ấy không hiểu cảm giác của tớ đâu. Lotte hiểu mừ? Hiểu cảm giác của tớ hông á?"
Lotte nhíu mày, giơ ngón trỏ lên suy nghĩ, rồi nói:
"Ưm, tôi chưa bao giờ được khen nhiều, nên tôi cũng khó mà hiểu được cảm giác của tiểu thư..."
Lotte mỉm cười, vô tình để lộ mình chỉ là một người hầu đơn thuần.
Nhìn lên cao thì vô tận, nhưng khi nhìn xuống, Lotte luôn ở đó. Blanche dường như hiểu được điều này, khuôn mặt trẻ con ngây thơ trở nên bối rối.
"Không phải tớ muốn nghe điều đó..."
"Đúng là Farma-sama và Pallet-sama đều rất hoàn hảo. Có lẽ nếu cô giỏi thần thuật, cô sẽ được khen chăng."
"Tớ có luyện thần thuật, nhưng không học hành gì cả..."
Blanche thở dài, chống tay lên bàn.
"Cô chủ mới bảy tuổi thôi mà, học hành có thể để sau."
"Nhưng anh hai tớ khi bảy tuổi đã bắt đầu học làm dược sư rồi."
Thực sự, Blanche chưa từng được Bruno yêu cầu học hành nghiêm túc, chỉ có mẹ cô, Beatrice, dạy cô bé đọc, viết và tính toán cơ bản. Cô bé chưa có một gia sư chính thức để trở thành dược sư.
"Vậy chúng ta hỏi ý kiến ngài chủ nhé?"
"Được."
Blanche quyết định theo chân Bruno, người vừa trở về từ đại học, vào phòng làm việc của ổng.
Lotte theo sát đến cửa. Bruno, với vẻ uy nghiêm thường lệ, cởi áo khoác và ngồi xuống ghế, bắt đầu mở tài liệu, và các đệ tử của ông phụ giúp.
"Sao lại đứng đó, Blanche?"
Blanche dũng cảm hỏi câu hỏi táo bạo.
"Cha ơi, sau này con phải trở thành dược sư ạ?"
Bruno không ngừng tay, như thể không nghe thấy.
"Tại sao con lại hỏi vậy? Gia đình chúng ta mấy đời đều là dược sư, con muốn làm công việc khác à?"
Trở thành dược sư là điều tất nhiên đối với ông.
"Nhưng con không có gia sư như anh hai con."
"À, đúng là con cũng đến tuổi rồi. Ta sẽ bảo Eleonore làm gia sư cho con, con học với cô ấy đi."
Nhà De Médicis có hai lựa chọn: gia sư hoặc trường học. Bruno ngẩng đầu lên, cảm thấy không hài lòng vì không nhận được sự đồng ý từ Blanche.
"Con không muốn làm dược sư sao? Hay là không muốn học với Eleonore? Cô ấy là một trong những dược sư giỏi nhất trong đế quốc đấy."
"Không phải thế..."
"Sao con dám nói với cha như vậy. Nếu con muốn làm gì khác, cứ tự do tự tại đi. Con có Thủ Hộ Thần là Thủy Thần cơ mà, con không cần phải có trách nhiệm trở thành dược sư. Hơn nữa, con không chăm chỉ, thiếu cẩn trọng, hay che giấu lỗi lầm, lại không có ý chí học tập. Con không phù hợp làm dược sư."
Bruno thẳng thắn chỉ trích Blanche trước mặt các đệ tử. Họ cảm thấy khó chịu, giả vờ tập trung vào công việc. Blanche rưng rưng nước mắt.
"Vậy nghĩa là con hông cần làm dược sư sao ạ?"
"Đúng vậy, dược sư là công việc quan trọng, không cần người nửa vời."
Bruno nói dứt khoát. Blanche toang chạy ra khỏi phòng trong khi nước mắt lã chã rơi.
"Cha nói tớ không cần làm dược sư vì tớ vụng về và nửa vời. Cha còn mắng tớ nhiều điều khác nữa."
"Thật sao? Không thể tin được mà!"
Lotte an ủi Blanche đang khóc lóc, bối rối trước lời nhận xét nghiêm khắc của Bruno. Đánh giá của ông về Farma và Pallet rất cao, nên sự chỉ trích đối với Blanche khiến Lotte bất ngờ."Vụng về có nghĩa là gì zợ? Không phải 'lời khen' đâu ha?"
"Ừm... đó là..."
Blanche chán nản khi Lotte không thể trả lời.
Lotte an ủi Blanche, cô bé nắm lấy gấu váy Lotte.
"Cô chủ không muốn trở thành dược sư phải không?"
"Ưm... Nhưng nếu không làm dược sư, tớ không biết mình nên làm gì nữa."
"Vậy thì hãy cùng đi tìm công việc thích hợp cho cô chủ nào..."
Lotte dẫn Blanche đến phòng ăn, mời cô bé uống trà. Rồi Lotte mang ra một cuốn sách từ tủ sách của Farma, đặt trước mặt Blanche.
Lotte đã được phép mượn sách từ tủ sách của Farma, và cô dần nâng cao kiến thức qua đọc sách.
Cuốn sách nói về sự tương thích nghề nghiệp theo thuộc tính thần thuật.
"Đây là zề?"
Blanche mệt mỏi hỏi trong khi nhấp một ngụm trà.
"Đây là sách về tương thích nghề nghiệp của Thủy Thần, cũng tức là Thủ Hộ Thần của cô chủ. Y sư, dược sư, nghệ sĩ, nhạc sĩ, thi sĩ, đều là những công việc mang lại sự an lành cho người khác. Rất nhiều nghề, cô chọn đi!"
Người có Thủ Hộ Thần là Thủy Thần có sự tự do trong lựa chọn nghề nghiệp. Những người như Farma hay Pallet, với Thủ Hộ Thần là Dược Thần, bị áp lực phải trở thành dược sư. Claude cũng tương tự với Thủ Hộ Thần là Y Thần.
"Ừm, tớ chưa thử qua những nghề này, nên hông biết chọn gì..."
Lotte nhớ ra điều gì đó rồi vỗ tay cái bốp.
"A, đúng rồi! Chúng ta thử hỏi Clara-sama xem sao! Clara-sama có thể tiên đoán tương lai mà, biết đâu chị ấy sẽ giúp chúng ta biết được nghề nghiệp phù hợp cho cô chủ đấy!"
"Ừ, làm vậy đi!"
Với ý nghĩ ấy, Blanche lập tức cử người đến tìm Clara để hẹn gặp.
Blanche, Lotte, và vài người hầu khác đi bộ đến biệt thự của Clara, nơi chỉ cách nhà De Médicis khoảng mười phút đi bộ.
"Chào mừng quý khách..."
Khi cả nhóm bước vào biệt thự, họ thấy Clara đang nằm lười biếng trên cầu thang. Clara, sau cuộc họp với Jean về chuyến đi biển, đã quyết định nghỉ ngơi vào buổi chiều. Tuy nhiên, khi nghe tin em gái của Farma, Blanche, đến thăm, cô ngay lập tức đồng ý giúp đỡ.
"Muốn tiên đoán tương lai ư? Vậy thì chúng ta bắt đầu thôi."
Trong căn phòng tối được gọi là phòng thiền, những ngọn nến được thắp sáng mờ ảo. Trên bàn thờ với thần thuật trận, Clara bắt đầu thực hiện nghi lễ đặc biệt. Trong vài tháng tới, thì có thể dễ dàng thấy trước được tương lai, nhưng để tiên đoán xa hơn, cần có nghi lễ đặc biệt.
"Ầu! Ầu! Ư oa oa oa!"
Clara bắt đầu phát ra những tiếng kêu kỳ lạ khi thực hiện điệu múa thần thuật.
"Có vẻ như điệu múa này khác với điệu múa của cha ha."
Blanche thầm thì với Lotte. Clara, với những bước nhảy nhẹ nhàng, toát lên vẻ đẹp kỳ diệu, mặc dù âm thanh cô phát ra khá kỳ lạ.
"Haa, hộc hộc.."
Sau khi múa xong, Clara sụp xuống trước mặt Blanche và Lotte, kiệt sức.
Lotte kiểm tra hơi thở của Clara, may mắn là cô vẫn còn sống.
"Clara-sama, chị ổn chứ?"
"Chỉ là hết thần lực thôi... Tương lai của Blanche-san... tôi không thể thấy rõ ràng... Nhưng tôi đã cố hết sức..."
"Bọn em rất cảm kích..."
Lotte nắm chặt tay, thấy cảnh Clara kiệt sức đến mức đó là điều hiếm gặp. Farma chưa bao giờ kiệt sức vì thần lực, và Blanche cũng không bao giờ dùng thần thuật nặng nề đến vậy.
"Clara-sama! Xin đừng cố quá!"
Người hầu của Clara lật cô lại và phát hiện cô đang mở mắt. Khi kiểm tra thần lực, họ thấy Clara đã tiêu tốn rất nhiều năng lượng.
"Trời ơi! Thần lực của cô chủ giảm nhiều quá! Cô chủ vẫn chưa quen với cách sử dụng thần lực, nên đã quá sức."
Người hầu giải thích rằng Clara, mới khai mở thần mạch, chưa biết cách kiểm soát thần lực.
"Trông chị có vẻ đau. Em có nên báo với Farma-sama không?"
Lotte hỏi, nhưng Clara chỉ lắc đầu yếu ớt.
"Có vẻ như tôi đã nhìn thấy tương lai quá xa... tôi sẽ nghỉ ngơi... hai ngày."
"Hai ngày sao? Cảm ơn Clara-sama..."
"Có lẽ cô bé... sẽ làm công việc liên quan đến y học... có thể..."
Clara nói dứt câu thì ngất lịm đi. Lotte và Blanche rời biệt thự của Clara.
"Công việc liên quan đến y học, có phải là dược sư không nhỉ..."
Sau khi trở về nhà, Blanche, phần nào lấy lại tinh thần, suy ngẫm khá lâu.
Lotte nhìn cô với ánh mắt ân cần.
"Nếu cô chủ trở thành một nữ dược sư như Eleonore-sama, thì sẽ tuyệt lắm đấy!"
Blanche cười bẽn lẽn, và Lotte cũng mỉm cười.
"Vậy thì, hôm nay chúng ta chơi trò dược sư nhé! Tớ sẽ làm dược sư, còn Lotte là bệnh nhân nhé!"
Lotte mang ra cân treo từ nhà bếp và đặt trước Blanche.
Dù giống như đang chơi trò gia đình, nhưng Lotte nghiêm túc đóng vai bệnh nhân và ngồi trước Blanche.
"Tôi bị đau đầu và ho. Xin dược sư giúp tôi bốc thuốc ạ!"
"Ta sẽ cố gắng!"
Blanche bắt đầu thực hành cân bột mì, mượn từ nhà bếp, trên cân treo. Ban đầu cô còn run rẩy, nhưng dần dần cô bé trở nên tự tin và thành thạo hơn.
(Nếu cứ thực hành thế này, thì mình có thể giúp việc ở hiệu thuốc rồi.)
Có vẻ Blanche đã hơi lơ là, khi cô bé đang dần trở nên tự tin thì tay cô bé trượt và làm rơi muỗng, khiến bột bay tứ tung dưới cái cân. Bột bay lên và vào mũi của Blanche...
"Buu, ắt xì!"
Một cái hắt xì thật lớn khiến bột mì bay khắp nơi. Blanche bị bột phủ đầy mặt và bắt đầu khóc toáng lên, trong khi Lotte cũng trắng xóa, chỉ còn đôi mắt chớp chớp.
"Làm lại từ đầu nhé, thưa cô chủ."
"Không, thất bại rồi. Có lẽ tớ không hợp làm dược sư."
Blanche dễ dàng từ bỏ.
"Tôi không nghĩ là cô chủ không hợp đâu ạ. Cô chỉ cần luyện tập nhiều hơn. Chúng ta sẽ kiên nhẫn luyện tập cùng nhau nhé!"
Lotte an ủi Blanche, và Palle, vừa hoàn thành buổi tập, bước vào với vẻ mặt chán nản.
"Các em làm gì mà bày bừa ra thế này? Dọn dẹp cái cân đi. Đang làm trò gì vậy?"
"Luyện tập làm dược sư với Blanche-sama! Chúng em đang tập cân bột."
Lotte giải thích.
"Thật sao? Dược sư á?"
Palle cười khẩy, khiến Blanche xấu hổ quay mặt đi.
"Không phải chuyện của anh!"
"Nếu em có thời gian chơi như vậy thì đi luyện thần thuật đi. Gần đây em hay trốn luyện tập lắm đấy!"
"Không! Em không muốn đi với anh lớn! Em muốn đi với anh nhỏ cơ!"
Blanche kháng cự, nhưng Palle vẫn kéo cô đi với khuôn mặt trắng xóa.
"Cô chủ đi cẩn thận nhé."
Lotte vẫy tay chào và lau mặt.
"Em không tự tin trở thành dược sĩ sao?"
Farma, vừa từ đại học về, lắng nghe nỗi lo của Blanche, người đang kiệt sức.
"Đúng vậy. Cha bảo em không hợp, và em cũng không giỏi cân thuốc. Hơn nữa, em ghét học và hay sai toán... Em không giỏi như các anh đâu..."
"Em muốn trở thành dược sư không?"
"Muốn... Nhưng em không nghĩ mình sẽ giỏi như các anh."
Farma suy nghĩ một lúc rồi xoa đầu Blanche và nói.
"Em muốn xem công việc của Ellen không? Công việc của chị ấy có những điều khác biệt so với anh và Huynh Trưởng."
Ngày hôm sau, Blanche được theo Ellen đi thăm bệnh.
"Dẫn Blanche-chan đi cùng á? Được thôi. Hôm nay chúng ta đến thăm bà Dion nhé."
"Vậy thì tốt rồi. Em giao em ấy cho chị Ellen trông nhé."
"Anh không đi cùng sao zạ?"
Blanche không lạ lẫm gì Eléonore, nhưng vẫn muốn đi cùng Farma.
"Anh không thể đi. Hơn nữa, anh không được mời. Ellen sẽ cho em thấy những điều mà anh, huynh trưởng và cha không thể làm được."
"Những điều mà các anh và cha không thể làm được ư?"
"Đúng vậy. Blanche-chan, chúng ta đi nào."
Ellen mỉm cười với Blanche.
"Dạ."
Ellen bế Blanche lên ngựa và đi đến biệt thự của nam tước Dion ở ngoại ô.
"Nào, đi thôi. Đây là lần đầu em đi thăm bệnh phải không?"
"Dạ vâng. Không ai đưa em đi cả."
Farma và Palle thường được dẫn đi thăm khám từ khi còn nhỏ, nhưng Blanche chưa từng được tham gia.
Elen an ủi Blanche đang hơi chạnh lòng.
"Vậy thì hôm nay là ngày đầu tiên em học nghề dược sư. Em dễ thương quá, nên chắc các sư phụ-sama đều sẽ cưng chiều em thôi. Trong lúc khám bệnh, em hãy đứng ở phía sau nhé."
"Vâng, nhưng em thấy hơi căng thẳng...."
Ellen xuống ngựa và yêu cầu người gác cổng báo tin. Sau đó, người quản gia của nam tước bước ra đón tiếp.
"Chào mừng, Boniface-sama. Cô bé này là ai vậy?"
"Blanche de Médicis."
Quản gia của nam tước, người chưa từng thấy cô bé xinh đẹp này, có vẻ mặt hoài nghi.
"Đây là Tiểu thư của gia đình de Médicis. Cô bé ấy đến để học hỏi, không sao chứ?"
"Gia đình de Médicis... Những nhà dược sư hoàng gia! Thật là một vinh dự. Mời cô vào, phu nhân đang chờ."
Dù không sử dụng cái tên của Hiệu Thuốc Dị giới, tên tuổi của gia đình dược sư hoàng gia Médicis vẫn rất nổi tiếng. Mọi người đều mong muốn được dược sư hoàng gia Bruno de Médicis khám bệnh cho. Kết nối với gia đình Médicis cũng là một vinh dự lớn đối với giới quý tộc cấp thấp, vì vậy quản gia rất vui khi Blanche đến thăm.
"Cha và các anh của iem, ai ai cũng biết họ hết á."
Blanche ngạc nhiên nhận ra tầm ảnh hưởng của gia đình mình.
"Đúng vậy. Cả đất nước đều biết. Em nên tự hào khi là một tiểu thư của gia đình dược sư hoàng gia đi."
"Nhưng người tài giỏi là cha và các anh cơ mà..."
Blanche cảm thấy mâu thuẫn.
Người phụ nữ gọi Ellen đến đang nằm trên giường, sốt cao.
"Xin hãy giúp tôi với, Boniface-sensei. Ngực tôi bị sưng và đau quá."
"Để tôi xem nào."
Ellen khám bệnh, kiểm tra dòng chảy thần lực và phát hiện khối u cứng ở ngực.
"Nó sưng đỏ và cứng nhắc."
"Đúng vậy."
Blanche đứng ở góc phòng, quan sát Ellen.
"Hãy để tôi xem ngực của bà. Có khối u ở đây, có thể là viêm vú nhiễm khuẩn."
Elen ghi chép lại các triệu chứng và dự định kiểm tra lại với Farma sau.
"Có thuốc chữa bệnh này không?"
Người phụ nữ hỏi, cố giấu ngực.
"Vâng, nhưng trước hết hãy thử giải tỏa tắc nghẽn đã ạ."
Sữa mẹ tắc nghẽn có thể gây viêm vú nhiễm khuẩn. Nếu giải tỏa tắc nghẽn, viêm vú sẽ được giải quyết.
Ellen dùng khăn vải thấm nước ấm, làm mềm núm vú và loại bỏ nút sữa bằng tay. Sau đó, cô xoa bóp ngực để ép ra mủ và sữa tích tụ.
"Xin hãy chịu đau một chút."
Ellen nghiêm túc thực hiện, trong khi người phụ nữ cố gắng chịu đau.
Blanche chăm chú quan sát Ellen.
Chẳng bao lâu, sữa mẹ phun ra dưới khăn. Ngực đã thông.
Sữa nhiễm khuẩn và mủ chảy ra.
"Ôi, nó ra rồi!"
Người phụ nữ thở phào, Elen cũng vui mừng.
"Tốt rồi. Khi phun tất cả ra, tình trạng sẽ trở lại bình thường."
Ellen không ngại bị sữa bắn vào mặt, cô tiếp tục chăm sóc.
"Có thuốc thảo mộc giúp đả thông tuyến sữa mà ít tác dụng phụ. Tôi sẽ pha chế cho bà."
Elen chuẩn bị thuốc thảo mộc sau khi xử lý xong núm vú.
Trong y học hiện đại, nếu không mát xa, viêm vú sẽ được điều trị bằng thuốc giảm đau và kháng sinh. Nhưng nếu thông tuyến sữa và mủ chảy ra, thì không cần những thứ đó nữa. Ellen biết cách sử dụng ưu điểm của y học hiện đại và y học cổ truyền.
"Hiện tại, ai đang cho bé bú vậy?"
"Nhũ mẫu."
Trong giới quý tộc, việc nhũ mẫu chăm sóc con là phổ biến.
"Trường hợp của bà, tự mình cho con bú sẽ tốt hơn. Ngực bà rất dễ bị tắc sữa. Tự cho con bú sẽ giúp ngăn ngừa viêm vú và tạo mối liên kết với bé."
"Thật sao... Nếu cô nói vậy."
Ellen bảo nhũ mẫu mang bé đến. Sau khi vắt sữa, cô để bé bú.
Em bé bú mẹ ngon lành, và Elen nở một nụ cười nhẹ nhàng, thể hiện sự thấu hiểu, chia sẻ cảm xúc với người phụ nữ.
"A, ngực tôi đã giảm đau hắn rồi nè."
"Em bé cũng rất hài lòng. Tôi nghĩ cơn sốt sẽ sớm thuyên giảm thôi. Bà có phải là người thuộc hệ Thủy không?"
"Vâng."
["‘Thủy Trị liệu’."]
Elen nắm chặt tay của người phụ nữ và truyền thần lực của mình vào, điều chỉnh dòng chảy thần lực trong cơ thể bà. Ánh sáng xanh trong veo bao quanh người phụ nữ, hòa quyện với thần lực của bà.
Trong quá trình khám bệnh của Ellen, ngoài các bệnh nặng, cô thường điều chỉnh thần mạch của bệnh nhân như một phần của chăm sóc hậu kỳ. Nếu thần lực của bệnh nhân cạn kiệt, cô sẽ bổ sung.
"Nếu cơn sốt và sưng không giảm, hãy liên hệ lại với tôi."
"Xin cảm ơn, cô đã cứu tôi rồi."
Blanche thấy lý do tại sao Ellen lại được nhiều người yêu mến và tôn trọng đến vậy, dù chỉ là một dược sư phụ việc tại Tiệm Thuốc Dị giới và là học trò của Bruno.
"Em nghĩ sao về lần đầu tiên đi theo khám bệnh?"
Trên đường trở về nhà de Médicis, khi hoàng hôn dần tắt, Ellen hỏi Blanche trong khi cưỡi ngựa chậm rãi.
"Công việc của dược sư không chỉ là kê thuốc. Mục tiêu là làm cho bệnh nhân trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất có thể, bằng mọi phương pháp. Có những công việc khá bẩn thỉu, tốn sức và đôi khi đáng sợ. Máu me, đó là chuyện hết sức bình thường."
Ellen giải thích với Blanche.
"Nhưng khi bệnh nhân mỉm cười hạnh phúc, em sẽ thấy rằng công việc dược sư thật đáng giá."
"Em nghĩ rằng chị rất tuyệt. Đúng là, đây là điều mà cha và các anh không thể làm được."
"Đúng vậy, khám phụ khoa, nam dược sư có thể khám, nhưng vẫn còn sự phản đối từ bệnh nhân, đặc biệt là quý bà."
Dù có chuyên môn giỏi đến đâu, các quý bà cũng không bao giờ mời nam dược sĩ như Farma. Đôi khi là do chồng của họ không cho phép.
Ellen ngẩng đầu tự hào: "Những phụ nữ quý tộc cao sang thường yêu cầu dược sư nữ."
"Ellen-sensei, chị có thể làm gia sư cho em không ạ?"
"Ồ, em không muốn Farma làm gia sư sao?"
"Vâng!"
"Vậy thì, em có thể gọi chị là Ellen."
Ellen nháy mắt.
--------------------------------------
"Anh hai!"
Blanche vội vàng chạy về báo cáo với Farma sau buổi khám bệnh.
"Sao rồi?"
Farma đang ngồi trong phòng ăn, chấm bài tập của sinh viên. Bài tập về lịch sử dược học được chấm rất kỹ, một số sinh viên phải nộp lại.
Bài báo cáo của Emmerich, dài hàng chục trang, rất ấn tượng.
"Em muốn trở thành dược sư!"
Lời nói đơn giản nhưng mạnh mẽ, chứa đựng quyết tâm.
"Thật à? Em đã học được nhiều thứ nhỉ. Có những công việc chỉ dược sư nữ mới làm được. Công việc đó rất đáng làm ấy."
"Đúng zậy! Anh không thể 'mát xa ngực' được, sẽ bị ăn tát mất."
Biểu cảm thẳng thắn của Blanche khiến Farma bối rối, vội vàng che miệng cô bé lại. Một vài người hầu nghe thấy và quay mặt đi.
"Đúng, anh không chuyên về phụ khoa như Ellen."
Farma cố gắng bình tĩnh, quay lại chấm bài.
"Em sẽ cố gắng! Em sẽ học từ Ellen-sensei ạ."
Blanche gật đầu quyết tâm. Nếu học tốt từ Ellen, cô bé có thể vượt qua kỳ thi đầu vào khó khăn để vào học tại Trường Đại học Y dược của Đế quốc Saint-Flueve, nơi Farma giảng dạy.
"Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắng. Nếu em có ước mơ khác, hãy theo đuổi nó. Nhưng đi cùng một con đường sẽ giúp anh hỗ trợ em nhiều hơn."
Farma muốn Blanche chọn con đường của mình không chỉ vì xuất thân, mà vì ước muốn thật sự.
"Vâng! Anh hai, em sẽ cố gắng."
Có vẻ như Blanche không miễn cưỡng.
Farma và Blanche nắm chặt tay nhau, khẳng định mối quan hệ bền chặt giữa anh trai và em gái, cũng như lời chào hỏi giữa tiền bối và hậu bối trong nghề dược sư.
Lotte, nghe lén từ phòng ăn, nhẹ nhàng rời đi với nụ cười hài lòng.
Từ ngày hôm sau, Blanche bắt đầu học chăm chỉ hơn một chút. Tuy nhiên, thói quen ngủ gật và chán nản với bài tập vẫn chưa hoàn toàn thay đổi.