Đàm Ký Khê nổi giận trừng mắt nhìn gã sai vặt đang chặn ở cửa, trong lòng hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn, dám bao che chủ tử ức hiếp Ngạn Bình ca.
Chiếu Quang rất bất đắc dĩ, nhưng so với vị tiểu thiếu gia này, thiếu gia hóa thành màu đen đáng sợ hơn, không bằng bây giờ cứ để ngài ấy phát tiết hả giận. Nghĩ xong, Chiếu Quang liếc vào phòng nhìn hai nữ nhân kia, thở dài lần nữa. Trong lòng nghĩ Ôn thiếu gia sao lại thiển cận như thế, rõ ràng thiếu gia nhà mình đẹp hơn hai nữ nhân kia nhiều.
Lúc Đàm Ký Khê còn tâm thần bất định, cửa sương phòng kia rốt cuộc mở ra, Chiếu Quang và Đàm Ký Khê quay đầu nhìn lại, hai người đồng thời sợ ngây người.
Vì sao lúc đi vào là người này kéo người kia, lúc đi ra là người kia đỡ người này?
Chiếu Quang dùng ánh mắt quái dị nhìn tiểu thiếu niên giống như đã làm chuyện trái lương tâm đang đỡ thiếu gia nhà hắn đi ra, đầu phình to, chẳng lẽ bị ức hiếp chính là thiếu gia nhà hắn? Rất nhanh, Chiếu Quang đã hiểu, thì ra là hắn suy nghĩ nhiều, bởi vì giá trị vũ lực của Ôn thiếu gia quá mạnh, kết quả thiếu gia văn nhược nhà hắn bị thương.
Loại chuyện "Sư đệ hành hạ ta trăm ngàn lượt, ta vẫn lưu luyến sư đệ như lúc ban đầu" này thật là theo đuổi kỳ diệu.
Hạng Thanh Xuân đưa mắt nhìn sang, Chiếu Quang không bổ não nổi nữa, vội chạy qua cung kính hỏi: "Thiếu gia, ngài làm sao thế?"
"Không sao, vừa rồi không cẩn thận đụng vào bả vai."Nói xong, Hạng Thanh Xuân lưu luyến không rời quan sát thiếu niên đang đứng thẳng từ trên xuống dưới, ngón tay như có như không vuốt vuốt trên lưng đối phương, cảm giác vải vóc phía trên hình như dày hơn phía dưới hông, ánh mắt càng sâu.
Tiểu cô nương không nhận ra sự mờ ám của đối phương, bị tiểu biểu thúc kéo qua một bên, tức giận trừng mắt liếc thanh niên kia, dò hỏi: "Ngạn Bình ca, huynh không sao chứ?"
Ôn Ngạn Bình tùy tiện đáp: "Có thể có chuyện gì? Chúng ta không làm gì sai cả."
Đàm Ký Khê quái dị nhìn nàng, rồi nhìn sắc mặt đã khôi phục lạnh nhạt của Hạng Thanh Xuân, nhịn không được nói ra: "Ngạn Bình ca, lớn chuyện rồi, nơi đây không phải nơi mà chúng ta có thể đi, nếu để Ôn biểu ca biết, chúng ta sẽ thảm đó. Ta nhớ đám đường huynh từng nói, chưa đủ hai mươi tuổi là không thể tùy tiện tới nơi hoa bướm này mở mang kiến thức, chúng ta đi nhanh lên thôi."
"Nơi hoa bướm?"
Vẻ mặt của Đàm Ký Khê hơi mất tự nhiên, rầu rầu nói: "Chiếu Quang đã nói cho ta biết đây là chỗ nào rồi! Ngạn Bình ca, ta đã bị huynh hại thảm." Đàm Ký Khê buồn rười rượi, nếu cha cậu biết ngay lúc nguy cấp sắp đến kỳ thi Hương này mà cậu dám chạy tới thanh lâu, cha cậu nhất định đánh cậu tàn phế.
"..."
Ôn Ngạn Bình cảm thấy mình không hiểu gì cả, đang muốn hỏi lại, Hạng Thanh Xuân đã lên tiếng: "Được rồi, các đệ phải trở về."
Nghe xong, Đàm Ký Khê vội vàng gật đầu, mặc dù Ôn Ngạn Bình còn đang nghĩ tới phải mua một cô nương trở về hầu hạ mẫu thân nàng, nhưng thấy phản ứng của Hạng Thanh Xuân và Đàm Ký Khê, trực giác cho nàng biết không nên nói loại chuyện như thế nữa, lén lút vụng trộm đi một mình là được rồi.
Hạng Thanh Xuân sai Chiếu Quang đi thanh toán bạc, rồi thúc giục hai thiếu niên rời đi. Ôn Ngạn Bình quan sát Chiếu Quang trả bạc, lập tức lắp bắp kinh hãi, cùng lắm bọn họ chỉ ăn mấy đĩa bánh hoa đào xốp giòn mà mất mười lăm lượng bạc, quá lừa đảo rồi, còn đắt hơn nhiều so với bàn tiệc trong tửa lâu xa hoa nhất đó.
Tâm tình Ôn Ngạn Bình khó chịu.
Càng khó chịu chính là, khi bọn họ đi từ lầu hai xuống lầu một, còn nhìn thấy Đại hoàng tử và mấy tùy tùng của hắn đi tới.
"Ngài đi dạo loại địa phương này?" Ôn Ngạn Bình lanh mồm lanh miệng: "Không phải ngài vừa thành thân sao? Như thế không tốt đâu?"
Lúc Đại hoàng tử nhìn thấy Ôn Ngạn Bình, cũng như sấm giữa trời quang, hoài nghi mình nhìn lầm, còn chưa kịp phản ứng, chợt nghe nàng đánh phủ đầu, lập tức một cỗ tức khí lan tràn khắp lồng ngực, hắn cảm thấy, mình tức giận rồi, nhất định là do tiểu tử Ngạn Bình này không biết cách nói chuyện, chứ tuyệt đối không phải bởi vì tuổi nàng còn nhỏ mà đi dạo thanh lâu.
Đại hoàng tử ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bọn họ: "Tốt tốt, Ôn Ngạn Bình không nghĩ tới các ngươi còn có lòng dạ thanh thản cỡ này tới đây vui vẻ."
Đàm Ký Khê không thích dáng vẻ ngoài cười trong không cười này của Đại hoàng tử, nhịn không được nói: "Chúng ta chỉ bị lạc đường tới đây thôi, Hạng sư huynh đang dẫn chúng ta rời đi đây."
Đại hoàng tử hừ lạnh, lấy bản lĩnh của Ôn Ngạn Bình mà lạc đường đến nơi bướm hoa này sao? Sợ là đến trêu đùa nữ nhân thì có? Nghĩ như thế, trong lòng đại hoàng tử lại bắt đầu thấy không thoải mái.
Hạng Thanh Xuân nhẹ nhàng cười: "Quấy rầy Đại điện hạ rồi, thần dẫn họ đi trước."
Đại hoàng tử lạnh nhạt nhìn thanh niên đang cung kính, tâm tình vui vẻ dễ chịu, không thấy kỳ quái khi gặp hắn.
Rời khỏi Phụng Tiên lâu, Ôn Ngạn Bình khó chịu một trận, kêu lên: "Hồ ly tinh, sao vừa rồi huynh nhịn hắn như thế? Dù sao với dáng vẻ kia của hắn, có lẽ cũng không muốn người ta biết rõ thân phận, chúng ta nên mài dũa hắn một trận."
Gân xanh trên trán Hạng Thanh Xuân hơi nhảy, nhịn không được gõ đầu nàng một cái, phiền muộn nói: "Dùng đầu óc một chút, đừng có chuyện gì cũng giải quyết bằng vũ lực."
"Giải quyết bằng vũ lực rất tốt mà, gọn gàng dứt khoát, không khiến mình ấm ức." Bởi vì giải quyết bằng vũ lực rất thoải mái, nên hiện tại nàng chẳng cần tính toán, mưu trí khôn ngoan gì cả.
Đang nói, thì bỗng va phải một người phía trước, Ôn Ngạn Bình kéo Đàm Ký Khê bị đụng trúng qua một bên, xoay người tung cước đá bay người kia, rất nhanh, lại có bảy tám người vây quanh.
Mắt Hạng Thanh Xuân hơi trầm xuống, nhìn cách ăn mặc của bọn chúng, không ngoài ý muốn là những lưu manh trong trấn, chỉ là, ánh mắt của bọn chúng đặc biệt không sạch sẽ, dám dùng loại ánh mắt như nhìn nữ nhân này quan sát hắn và Đàm Ký Khê, khiến hắn tức giận không thôi, đưa tay đè lại bả vai của tiểu cô nương đang chuẩn bị bay lên đánh người, ngăn chặn động tác của nàng.
"Tiểu sư đệ, đến bên kia đi." Hạng Thanh Xuân chỉ vào một ngõ hẻm tối mờ.
Ôn Ngạn Bình bừng tỉnh, dựng ngón tay cái lên: "Quả nhiên là Hồ ly tinh xấu xa, lúc làm chuyện xấu cũng lén lút không cho người ta bắt được nhược điểm."
Hạng Thanh Xuân mím môi, quyết định không để ý tới đầu óc đơn giản của nàng.
Đàm Ký Khê chán ghét nhìn những nam nhân này, bị bọn chúng dùng ánh mắt vô cùng hạ lưu nhìn chằm chằm mặt mình, khiến lông tơ dựng hết cả lên. Hắn biết mình lớn lên đẹp mắt nhưng mà là nam nhân điển hình, những người này có ý gì?
"Nhìn cái gì? Nhìn nữa ta đánh chết các ngươi!" Đàm Ký Khê tàn bạo nói.
Trên thực tế, những người này là lưu manh chuyên môn làm chuyện xấu trong trấn, đặc biệt thích hãm hại những con dê béo như bọn họ. Hơn nữa hiện giờ trong bốn người, chỉ có một người ăn mặc như gã sai vặt và một thiếu niên lùn khuôn mặt bình thường, hai thiếu niên còn lại xinh đẹp như hoa, đây mới chính là mục tiêu của chúng.
"Ha ha, Tiểu Nữu Nhi này rất cay nha." Một nam nhân tướng mạo hèn mọn bỉ ổi trong đó cười đê tiện.
Khuôn mặt Đàm Ký Khê tối sầm, quả nhiên bị lầm thành nữ phẫn nam trang, lập tức nổi giận thiếu chút nữa xông lên.
Ôn Ngạn Bình ngăn cậu lại, dùng động tác dụ đám lưu manh vào ngõ hẻm. Lúc tới ngõ hẻm, mới phát hiện trong đây vẫn còn mấy tên nữa đang canh giữ, mỗi tên cầm một loại vũ khí, vẻ mặt kinh thường nhìn bọn họ, ánh mắt rất xấu. Đàm Ký Khê và Chiếu Quang lập tức kinh hãi, chỉ có Hạng Thanh Xuân lạnh nhạt nhìn, Ôn Ngạn Bình đếm đếm đầu ngón tay, vẻ mặt hưng phấn.
"Các người tự cẩn thận một chút."
Ôn Ngạn Bình dặn dò một tiếng thì trực tiếp nhào tới, đạp một người trong đó chiếm lấy trường côn trong tay hắn, xoay người chuyển một cái, một gậy vung qua, phanh phanh phanh đánh bay bốn người, sau đó điểm chân, thân thể bay lên cao, đạp lên ngực mấy người đang xông tới, đánh người bay vào tường.
Miệng Đàm Ký Khê và Chiếu Quang há to, tuy bọn họ biết Ôn Ngạn Bình có luyện võ công nhưng không ngờ lợi hại như thế. Chiếu Quang đưa mắt nhìn thiếu gia nhà mình, sau đó đột nhiên cảm thấy đản đau, Ôn thiếu gia rất lợi hại, thiếu gia thật sự có thể làm Ôn thiếu gia cam tâm tình nguyện nằm dưới sao?
Hai mắt Hạng Thanh Xuân chăm chú nhìn chằm chằm thiếu niên đang bay lên nhảy xuống trong bóng đêm, hai mắt sáng rỡ.
Chỉ vài chiêu, mười đại nam nhân hoàn toàn bị đánh ngã.
Ôn Ngạn Bình đứng vững, tà áo tung bay chậm rãi rơi xuống, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nhìn đám lưu manh đang nằm ngổn ngang lộn xộn trên đất, tức giận nói: "Không phải các ngươi hung hăng lắm sao, yếu như thế, còn không biết xấu hổ mà đi làm chuyện xấu."
Đám lưu manh nằm im nội lưu đầy mặt, không phải bọn chúng yếu mà do tiểu tử này là quái vật, chẳng trách dám dẫn hai tiểu mỹ nhân xinh đẹp như hoa ra ngoài trong đêm tối, thật là khiến người ta hâm mộ ghen ghét.
Hạng Thanh Xuân cảm thấy người nào đó bất bình còn muốn làm một trận lớn hơn nữa, cuối cùng đi tới giữ chặt nàng, bình tĩnh nói: "Tiểu sư đệ, phải trở về, bằng không thì sư phụ và sư mẫu sẽ lo lắng."
Đàm Ký Khê cũng tiếp lời: "Đúng thế, đúng thế, Ngạn Bình ca, chúng ta nhanh trở về đi thôi." Tiểu thiếu niên cảm thấy mình đã làm chuyện xấu trong lòng lo lắng, sợ lão cha ngoan cố khó thay đổi nhà mình biết được, đến lúc đó cậu sẽ phải chịu đau rồi.
Ôn Ngạn Bình liếc bọn họ, ngoan ngoãn gật đầu. Xe ngựa Ôn phủ đứng nép bên cạnh cây hòe già, sau khi ba người lên xe, Chiếu Quang và phu xe ngồi bên ngoài.
Đàm Ký Khê nhìn Hạng Thanh Xuân, rồi nhìn Ôn Ngạn Bình, nhịn không được đụng đụng Ôn Ngạn Bình, thần kinh yếu không dám đối mặt với ánh mắt sắt bén của thanh niên bên cạnh, nói với Ôn Ngạn Bình: "Ngạn Bình ca, chuyện tối nay ngàn vạn lần huynh đừng nói với Ôn biểu ca, nếu để cha ta biết chúng ta đi dạo thanh lâu, ông sẽ đánh chết ta."
Đương nhiên Ôn Ngạn Bình rất nghĩa khí gật đầu, sau đó ngây thơ hỏi: "Thanh lâu là cái gì?""Đàm Ký Khê nghẹn họng, trong lòng nghi ngờ, sao nàng ngây thơ thế? Ngay cả cậu từ nhỏ ốm yếu bị nhốt trong nhà cũng từng lén nghe đám đường huynh nói qua thanh lâu, không có chuyện Ngạn Bình ca không hiểu được?
Ngược lại Hạng Thanh Xuân hừ một tiếng, Ôn Ngạn Bình không hiểu nhưng hắn không chút nào ngoài ý muốn, quả thật Ôn Lương bảo hộ nàng quá tốt, trước kia vẫn nghi ngờ, hiện tại hắn mơ hồ có suy đoán nào đó, lại chôn trong lòng hắn một hạt giống nghi vấn, hạt giống này sinh trưởng nhanh như cỏ dại, muốn dừng mà dừng không được, dùng sức rất lớn mời trấn áp được, không lột trần người nào đó ra giải thích nghi hoặc ngay tức khắc. Nếu hắn muôn lột trần nàng, đến lúc đó người bị thương nhất định là hắn. Thế nên hắn nhịn.
Kế tiếp, Đàm Ký Khê dùng vốn kiến thức có hạn của mình giải thích cho Ôn Ngạn Bình ý nghĩa của thanh lâu, sắc mặt Ôn Ngạn Bình từ ngạc nhiên ban đầu chuyển thành xanh mét khó coi, nhớ lại ký ức không tốt trước kia. Không trách nàng không hiểu, khi còn bé nàng ngây thơ lớn lên trên núi, về sau bọn cướp tới, bọn cướp kia đều tự đại không thèm nhìn một cái đã trực tiếp đoạt nữ nhân, trong miệng nói bừa cái gì có thể phát lãng hơn so với kỹ nữ, cũng không lịch sự mà giải thích những nơi bướm hoa hay thanh lâu gì cả. Sau đó được Ôn Lương thu dưỡng, tuy Ôn Lương mặc kệ chuyện nàng mặc trang phục nam nhân nhưng bí mật bảo hộ nàng rất tốt, học không ít những quy củ lễ nghi, kỹ năng của nữ tử, những chuyện nữ nhân không nên hiểu thật tình cũng không biết.
Hiểu rõ ý nghĩa của thanh lâu, Ôn Ngạn Bình mới biết vì sao những thiếu gia ăn chơi kia lại cười đến người ta không thoải mái như thế, thì ra....
"Ngạn Bình ca..." Đàm Ký Khê bất an gọi một tiếng.
Mặt Ôn Ngạn Bình không thay đổi nhìn hắn, nhếch môi không nói chuyện.
Lúc này, một bàn tay đặt trên đầu nàng, giọng nói trầm ấm của thanh niên lộ ra dịu dàng, "Đừng nghĩ lung tung, nếu như đã biết, về sau đừng tái phạm nữa, sư phụ biết sẽ không vui."
Ôn Ngạn Bình quay đầu nhìn hắn, "Vì sao trước đó huynh không nói với đệ?"
"Sư phụ không hi vọng đệ biết." Hạng Thanh Xuân tìm tòi nhìn nàng, trực giác cho hắn biết nàng bây giờ không chỉ biết ý nghĩa thanh lâu, có lẽ còn những thứ khác. Chẳng lẽ là, có liên quan tới chuyện khi còn bé của nàng?
Hạng Thanh Xuân cảm thấy, hắn phải sai người đi điều tra những chuyện nàng đã trải qua khi còn bé, tại sao được Ôn Lương nhận làm nghĩa tử.
Có thể nói lần này bị đả kích nghiêm trọng, tuy rằng mọi chuyện không để lộ ra, nhưng tâm trạng Ôn Ngạn Bình vẫn không tốt, thậm chí nhớ tới lúc ấy Hoàn Nhi Thoa Nhi nói muốn hầu hạ mình, trong lòng bắt đầu bạo phát.
Mãi cho tới qua tết Trung Nguyên, Đàm Ký Xuyên một lần nữa tới kinh thành đón Đàm Ký Khê về Bình Tân, mới bỏ chuyện này xuống.
Lúc Đàm Ký Khê rời đi, đương nhiên có một hồi chia tay lưu luyến không muốn rời, qua tết Trung Nguyên, hoàng đế làm nghi thức hồi kinh, bọn họ cũng rời biệt trang, hồi phủ trong kinh thành.
Qua tết Trung Nguyên không lâu, bước vào mùa thu, thời tiết dễ chịu hơn nhiều.
Bé gấu Ngạn Bình đã khôi phục tinh thần xoa xoa tay, chuẩn bị làm vài chuyện thích hợp với thời tiết, đáp ứng đi Tây Quận Vương phủ ngắm hoa nhân tiện gặp gỡ Ngũ cô nương xinh đẹp, hay đi Tây Uyển trai nghe thư sinh ngâm thơ, hoặc đến nhà Béo ca ca thăm tiểu bảo bảo đã biết lật người của bọn họ....
Lúc Ôn Ngạn Bình hưng phấn chuẩn bị chơi đùa, Hạng Thanh Xuân đã mười ngày không gặp tới thăm, mời nàng đi biệt trang Hạng gia săn bắn.