"Ôn Ngạn Bình!" Âm thanh hơi cao hơn so với ngày thường, có thể thấy chủ nhân âm thanh trong lòng không bình tĩnh.
Bầu không khí rất nhanh ngưng trệ, người trong phòng ngoài phòng phản ứng không giống nhau.
Da đầu Đàm Ký Khê run lên, trong lòng lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Ngạn Bình ca đang trái ôm phải ấp của cậu. Mà hai cô nương kia cũng ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ dáng vẻ mỹ nam tử trước cửa sao mà giống bắt người thông dâm vậy chứ? Không hợp lý nha.
Ôn Ngạn Bình sợ run cả người, trong lòng buồn bực sao Hồ ly tinh cũng chạy tới đây chứ? Cái này không phải trùng hợp đâu nhỉ?
"Ôn Ngạn Bình."
Lần này âm thanh tương đối dịu dàng hơn, so với lửa giận ngập trời lúc nãy, dịu dàng khiến da đầu người ta run lên, Ôn Ngạn Bình sợ tới mức trực tiếp ôm hai nữ nhân đứng dậy nhảy lên, cảm thấy hai nữ nhân mềm nhũn kẹp chặt mình, tâm tình hết sức vi diệu, nhịn không được đưa mắt nhìn, nhéo một cái, mới thu hồi lại mống vuốt đang đặt trên ngực Thoa Nhi lại, sau này bộ ngực mình cũng sưng lên mềm mại cực lớn như thế sao? Hình như rất phiền toái...
Trong lòng cảm khái, trên mặt đồng dạng thể hiện cảm khái, rất dịu dàng buông các nàng ra -- Đối với nữ nhân, vĩnh viễn đều rất dịu dàng.
"..."
Vì sao trong thời điểm này, ngươi vẫn còn tâm tư cảm khái? Cảm khái cái gì? Chẳng lẽ tiếc nuối?
Trong lòng Đàm Ký Khê rối rắm, mặt đỏ tới mang tai dùng loại ánh mắt như liệt sĩ nhìn tiểu cô nương đang tự tìm đường chết, thật là tiểu cẩu can đảm, loại thời điểm này cũng không quên trêu chọc nữ nhân, lại còn dám bóp ngực người ta, tự tìm đường chết mà.
Mà thanh niên trước cửa thấy thế, ánh mắt càng thâm trầm nhưng khóe môi lại tươi cười hết sức ấm áp, trong mắt người rất hiểu hắn thì đây là biểu hiện tức giận. Nhưng, đối với người không biết hắn, vị mỹ nam tử này tính tình thật tốt, lúc nãy còn tức giận muốn đánh người, nhưng nây giờ lại dịu dàng như thế, quả nhiên là người tốt tính, hẳn là do lúc nãy phát hiện đứa nhỏ nhà mình chạy tới đây trêu chọc nữ nhân nên thất thố mà thôi.
Làm nghề này, Hoàn Nhi và Thoa Nhi đều có chút ánh mắt, nhưng so với Hồ ly tinh cực thích diễn trò, tức nhiên không cùng cấp bậc, trong nháy mắt bị người ta quăng cách mười con phố, thế nên đã nhìn sai rồi. Hơn nữa mỹ nam tử này so với hai con chim non đến thanh lâu mà nói, đã là người thành thục, đương nhiên hiểu được tư vị nữ nhân, còn là một mỹ nam tử khó gặp, đương nhiên các nàng rất vui vẻ.
Hai người cười duyên trực tiếp nghênh đón, cười nói: "Vị công tử này, đêm nay để ta hầu hạ ngài thật tốt có được không?"
Lúc hai nữ nhân ưỡn ngực đi qua, thiếu niên và ngụy thiếu niên trong phòng đồng thời ngây người, tại sao cô nương hầu hạ bọn họ đột nhiên đổi đối tượng? Bọn họ bị ghét bỏ rồi sao?
Mỹ nam trước cửa đi vào, mặc dù cười, nhưng đáy mắt không có sự vui vẻ, cặp mắt xếch đen tuyền lãnh diễm cao quý liếc nhìn các nàng, tư thái lạnh như băng cự tuyệt, khiến cho hai nữ nhân có chút cứng ngắc, đặc biệt người thanh niên này còn là một mỹ nam độc miệng, lời nói ra khỏi miệng cay nghiệt khiến người ta tức giận hộc máu.
"Loại mặt hàng này, còn không biết xấu hổ mà ra gặp người..."
Nói xong ánh mắt quét qua tay và ngực các nàng, ánh mắt giống như muốn băm vằm các nàng, hai người sợ tới mức không dám thở mạnh một cái, càng quên mất nổi giận.
Hạng Thanh Xuân đi thẳng tới chỗ Ôn Ngạn Bình, dừng lại trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Tiểu sư đệ, lá gan rất lớn nha, ngay cả loại địa phương này cũng dám đến, còn chỗ nào đệ không dám đi nữa không?"
"...Cái kia, hoàng cung đệ cũng không dám đi." Ôn Ngạn Bình ấp úng nói.
Một câu, rốt cuộc khiến trong lòng Hạng Thanh Xuân bùng nổ âm u, mạnh mẽ bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng ra ngoài.
"Hạng sư huynh, Ngạn Bình ca..." Đàm Ký Khê vội vàng gọi, cũng muốn đi ra ngoài, ai ngờ bị một gã sai vặt ngăn lại ở cửa.
Da mặt Chiếu Quang hơi run rẩy, nhưng vẫn làm hết phận sự ngăn Đàm Ký Khê lại, che giấu lương tâm nói: "Đàm thiếu gia không cần lo lắng, chẳng qua thiếu gia nhà nô tài muốn dạy dỗ Ôn thiếu gia một chút, sẽ không làm ngài ấy bị thương đâu." Trong lòng im lặng thắp một ngọn nến cho Ôn thiếu gia to gan lớn mật không biết sống chết.
Hắn còn nhớ rõ lúc thiếu gia nhà hắn nghe thấy người Mạc Tiềm phái tới nói người nào đó tìm đường chết chạy tới Hoa Hồ phố đi dạo thanh lâu, trong nháy mắt thiếu gia từ mỹ nam tử biến thành tu la dữ tợn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thiếu gia nhà mình xưa nay hàm dưỡng vô cùng tốt, che giấu tâm tình thuộc hàng đầu đột nhiên nổi giận, trong lòng bỗng sinh ra ý niệm âm u thiếu gia ngài nhanh một chút trực tiếp chà đạp Ôn thiếu gia đi.
Hiển nhiên Đàm Ký Khê không quá tin tưởng Chiếu Quang, thăm dò nhìn ra ngoài, liền thấy Hạng Thanh Xuân trực tiếp lôi người tự tìm chết nào đó vào một gian phòng trống, cửa vô tình đóng lại, miễn cho người ta nhìn trộm.
Trong lòng càng lo lắng không biết làm sao đây?
Chính xác Đàm Ký Khê nên lo lắng, bé gấu tự tìm đường chết đã thành công chọc giận một con hồ ly, kết cục thật đáng sợ, ít nhất bé gấu không sợ trời không sợ đất nhìn thấy đôi con ngươi phát hỏa kia, rồi lại vẻ mặt quỷ dị của thanh niên, loại tương phản cực hạn này khiến nàng quên đi phản kháng, cứ như vậy bị người kéo tới nơi này.
Bởi vì nơi đây là sương phòng không có khách, vì thế chỉ châm một ngọn đèn nhỏ ánh sáng mờ nhạt, tăng thêm một loại hấp dẫn mập mờ mê ly của người trước mặt.
Bị người trực tiếp đặt trên tường, hai tay bị bắt chéo sau lưng, thanh niên hoàn toàn phủ lên người nàng, cực kỳ to lớn, bản thân nhỏ bé cơ bản không đáng nhắc tới. Trong lòng Ôn Ngạn Bình nhảy dựng, trực giác không ổn chút nào, đến cùng Hồ ly tinh muốn làm gì? Chẳng lẽ tức giận đến mất lý trí? Vấn đề là, đến cùng là không vui cái gì.
"Cái kia, Hồ ly tinh, huynh..." Cuối cùng tức gận cái gì?
Lời còn chưa nói xong môi đã bị chặn lại, không giống môi dán môi dịu dàng như lúc trước, mà là hung ác mút vào, đầu lưỡi ẩm ướt mềm mại trực tiếp cạy mở hàm răng nàng, xông vào trong miệng cướp đoạt, thậm chí còn trao đổi nước bọt với nhau...
Tiểu cô nương sợ ngây người, giữa nam nhân có thể làm thế sao?
Rất nhanh liền không cách nào suy tư được nữa, hung hăng mút vào, hít thở khó khăn không giống như hôn môi, hô hấp không thoải mái khiến đầu nàng hỗn loạn, thân thể vô lực trượt xuống, hai chân lại nhanh chóng bị tách ra, một cái đùi chọc vào giữa hai chân nàng, khiến cả trọng tâm nàng rơi hết vào trên chân kia, cứ như vậy ngồi trên đùi.
Tiếng mút vào chậc chậc bị âm thanh huyên náo bên ngoài che giấu, lờ mờ bên trong, tiếng hai người hít thở ồ ồ gần trong gang tấc, hơi thở nam tính nồng đậm khiến da đầu nàng nổ tung, thẳng đến lúc phát hiện một bàn tay dọc theo bụng nàng bò lên sờ soạng -- tiêu rồi, nàng còn đang quấn ngực đấy. Nếu bị sờ soạng, không phải Hồ ly tinh sẽ biết được ngực nàng sưng lên sao? Loại chuyện mất mặt này, tuyệt đối không thể để cho hồ ly tinh xấu bụng biết được, biết rồi sẽ cười nàng đấy!
Trong lòng quýnh lên, hai tay vì thiếu dưỡng khí mà mềm nhũn khoát lên vai hắn, sau đó dùng hết sức đẩy hắn ra.
Không kịp đề phòng, Hạng Thanh Xuân bị nàng đẩy lảo đảo một cái, lui về phía sau mấy bước, xém chút té ngã. Mà nàng không còn được chống đỡ, cả người dựa vào tường mềm nhũn trượt xuống, lập tức cong chân, bảo bọc cơ thể.
Hai người cùng ngồi xuống, hơi thở bất ổn.
Một lát sau, thấy hắn đi về phía trước một bước, Ôn Ngạn Bình lập tức cảnh giác trừng hắn, trong lòng tức giận, nếu hắn dám làm chuyện giống lúc nãy với nàng nữa, đừng trách nàng không khách khí.
"Huynh đừng tới đây..." Nàng trầm giọng nói, bởi vỉ đang trong tư thế ngồi, thế nên nam tử cao lớn phía trước đi đến khiến nàng có cảm giác nguy hiểm, không khỏi nuốt nước bọt, sau đó phát hiện hai người đã trao đổi nước bọt với nhau, lập tức cảm thấy hơi buồn nôn, vội vàng lau chất lỏng ướt át trên miệng, lập tức đỏ mặt.
Hạng Thanh Xuân mặt không đổi nhìn nàng, một lúc sau đi thẳng tới, ngồi xổm xuống -- cùng đối mặt với nàng, âm thanh từ kẽ răng đi ra: "Ta rất tức giận."
"..."
"Tiểu sư đệ, loại địa phương này không phải nơi đệ nên đến." Đặc biệt không nên chính là, nàng dám say mê loại sinh vật nữ nhân này, đừng trách hắn giết chết nữ nhân nàng thân cận.
Ôn Ngạn Bình lập tức bất bình tức giận: "Đệ không có làm chuyện gì xấu, chỉ muốn đến xem cô nương ở đây hầu hạ người tốt như thế nào, nếu tốt như người ta nói, sẽ mua một người trở về hầu hạ cha nương không được sao?"
"..."
Lửa giận ngập trời đang sinh sôi bởi vì lời này mà tắt ngúm. Hạng Thanh Xuân trợn mắt há mồm nhìn kẻ ngốc đang tức giận trước mặt, cơ hồ cho là mình đã nhìn thấy hết được suy nghĩ ngốc nghếch của nàng rồi. Có nam nhân ngốc như vậy sao? Ôn đại nhân đến cùng thì ngài bảo hộ tiểu sư đệ đến tình trạng trở nên ngu xuẩn thế nào rồi, mới có thể nói muốn tới thanh lâu mua hai kỹ nữ giỏi hầu hạ về hầu hạ phu thê hai người? Nếu mua thật, đây không phải chuyện cười chết người ta sao?
Hạng Thanh Xuân đột nhiên cảm thấy mình tức giận thật vô ích, lại để cho hắn trong nháy mắt có loại cảm giác vô lực.
"Tiểu sư đệ, loại địa phương này nam nhân tốt không nên tới." Hắn thay đổi một phương thức khác, nhất định phải ngăn chặn ý tưởng tới thanh lâu của nàng.
"Sao huynh biết?" Nàng nghi ngờ nhìn hắn, "Không phải nói là động tiêu hồn của nam nhân, không đến mở mang kiến thức một chút thì uổng phí làm nam nhân sao?" Sau đó tự nhiên hiểu rõ: "A, đệ biết rồi, hôm nay huynh cũng tới đây mở mang kiến thức, chẳng trách khéo như vậy. A, huynh đỏ mặt, quả nhiên là như thế."
"...Ta không có." Hạng Thanh Xuân gần như thổ huyết, hận đến nỗi muốn cắn nàng một cái. Từ lúc mười ba tuổi gặp gỡ tiểu tử thối này, nhân sinh của hắn liền nghịch chuyển, căn bản không thể nào liếc nhìn người nào khác, giữ mình trong sạch đến nỗi gã sai vặt nha hoàn thiếp thân nghĩ hắn có bệnh. Tuy cũng có vài lý do riêng, nhưng lý do lớn nhất vẫn là tiểu tử ngốc này.
"Đừng nóng giận, đừng nóng giận, nam nhân mà, đệ có thể hiểu."
"..." Được rồi, nam nhân chưa đủ lông đủ cánh này, hiểu cọng lông gì!
Thở gấp một cái, hắn túm nàng dậy, hung hăng cắn vào môi nàng một cái, sau đó không kiêng nể đè nàng xuống hôn sâu.
Đột nhiên, vang lên một tiếng "phịch", sau đó là tiếng rên rỉ.
"Hồ ly tinh!"
Tiếng kêu sợ hãi vang lên, Ôn Ngạn Bình vội vàng chạy tới, xem xét nam nhân bị nàng đánh bay đụng vào giường, trong lòng hoàn toàn bị áy náy che khuất. Biết rõ Hồ ly tinh là một thư sinh văn nhược, nàng không nên động thủ với hắn.
"Huynh không sao chứ?"
"Có sao..."
"A..."
Ôn Ngạn Bình thấp sáng hai ngọn đèn khác trong phòng, ánh sáng bùng cháy mạnh, nhìn thấy nam nhân nằm trên giường tóc dài xõa tung, vạt áo hé mở, lộ ra xương quai xanh xinh xảo và một nửa lồng ngực trắng hồng, trên mặt hơi ửng đỏ tăng thêm một loại phong tình khó tả, trong lúc nhất thời, Ôn Ngạn Bình cảm thấy nam nhân này xinh đẹp hơn các cô nương trong Phụng Tiên lâu gấp ngàn lần.
Ôn Ngạn Bình làm bả vai hắn đụng bị thương, thành tâm thành ý nói xin lỗi, sau đó không xác định nói: "Đệ cảm thấy giữa hai nam nhân không nên làm loại chuyện này."
"..."
Hạng Thanh Xuân không nói chuyện, chỉ là như có điều suy nghĩ nhìn nàng. Sau đó không biết nghĩ tới chuyện gì, ánh mắt hơi nghi ngờ bất định, ánh mắt dời xuống, chuyển qua nửa người dưới của nàng...
Loại ánh mắt giống như bới móc người ta thế này, lông tơ Ôn Ngạn Bình đều dựng đứng cả lên, hai chân vốn mở rộng đỉnh đạc ngồi trên giường vì ánh mắt của hắn mà vô thức khép lại, cảm thấy tim sắp nhảy ra ngoài.
"Huynh nhìn cái gì?" Nàng nhỏ giọng, nghi ngờ có phải hắn biết cái gì rồi không?
Hạng Thanh Xuân dùng ánh mắt quỷ dị nhìn vào bộ vị giữa hai chân nàng, im lặng nhớ lại chuyện vừa rồi, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng. Vừa rồi lúc cứng rắn đem nàng đặt trên tường, nàng nằm trong lòng mình, cảm giác lúc nàng giang rộng chân ngồi lên đùi mình, hình như thiếu mất thứ gì đó, hoặc là quá nhỏ, nên mới không đáng kể?
Nghĩ xong, ánh mắt lại chuyển lên ngực nàng, bằng phẳng, không đáng kể, lại chuyển qua cổ, nhớ tới lời đại phu nói, lúc nhỏ thân thể nàng suy nhược nghiêm trọng, so với nam nhân bình thường phát triển chậm hơn, nét đặc thù nam tính còn chưa lộ ra.