HIDAN NO ARIA

viên đạn thứ tư: tam đạo hướng suy đồi – tam đảng –

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Viên đạn thứ tư: Tam Đạo Hướng Suy Đồi – Tam Đảng –

Ngày tiếp theo, lúc tan học —

Do Kaname cứ bám đuôi dây dưa, gần như là thô bạo ép buộc tôi đi xem phim với nó, và mãi bồn chồn như bị ám ảnh bởi việc gì, tôi không còn cách nào khác đành phải lẽo đẽo theo con bé đến khu Odaiba.

Khi tiến vào Odaiba, tôi định trực chỉ phòng vé rạp chiếu bóng để mua vé xem phim hành động thì Kaname thình lình "phù phép" ra hai chiếc vé đã mua trước đó của một bộ phim tình cảm.

Ném chúng đi thật quá lãng phí, vì vậy tôi dằn lòng hộ tống cô em gái tự xưng của mình khi chúng tôi ngồi cạnh nhau trong nhà hát mờ ảo đó và xem một bộ phim tình cảm lãng mạn mà tôi vốn chẳng thích thú tẹo nào.

Tồi tệ hơn, mỗi khi thấy những cảnh quay có các nhân vật nam và nữ tựa sát vào nhau, Kaname lại nắm lấy tay tôi.

Ngay cả khi tôi tỏ ra xa lánh, con bé cứ vờ không biết, kiên nhẫn tiếp cận một lần lại một lần. Tôi anh dũng đối mặt với số phận nghiệt ngã cho trò "tay trong tay" suốt bộ phim.

Con bé còn thản nhiên tiếp tục cọ cọ mu bàn tay tôi, điển hình của kẻ được đằng chân lân đằng đầu.

Vào lúc bộ phim hạ màn

"Phim hay đấy —!"

"... Chà, cốt truyện khá ổn, chắc vậy."

Chúng tôi đi đến nhà hàng McDonald sát mé để uống một tách cà phê và tranh thủ giải lao.

Tôi đã có nỗi lo thường trực rằng Kaname bỗng nổi hứng bật chế độ quái đản như ngày hôm kia trong phòng thay phục trang, và một lần nữa hóa thân thành "Siêu Xay-da". Nhưng cuối cùng, có vẻ như mọi thứ vẫn ổn.

"Đặc biệt là cảnh hoàng hôn. Anh tự hỏi làm thế nào họ quay được ?"

"Không giống như họ đã sử dụng một đường ray. Em suy đoán là họ đã trang bị một máy bay trực thăng bay là đà để quay phim. Những con chim có vẻ là CG."

"Ah? Không thể nào!"

"Quả thông minh khi sử dụng đèn nền đổ bóng.Cảnh quay đó đã được thực hiện khá khéo léo. Đột ngột phơi bày một khung cảnh không liên quan đến cốt truyện đã khiến khán giả thay đổi tâm trạng. Thật là một thủ thuật hay."

"Ồ. Đúng đấy. Vào giây phút nhìn thấy khung cảnh đó, anh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cảnh quay tự nhiên đó thật đẹp."

Kaname có vẻ yêu thích phim ảnh, và khi tôi trò chuyện với nó về chủ đề này...

Tôi nhận ra mình ít nhiều đã dành tình cảm cho con bé.

Tức thì, tôi chuyển chủ đề sang phim hành động. Không chút hoang mang, con bé tiếp tục cuộc trò chuyện.

Ngay cả đối với phim kinh dị và phim hài, cảm quan của con bé cũng giống hệt như tôi. Thật đáng ngạc nhiên.

... Thành thật mà nói, việc phát hiện ra một cô gái có sở thích đồng điệu với mình; đây là lần đầu tiên đối với tôi.

Suy cho cùng, việc quan tâm đến thể loại phim hoạt hình mà Aria thích, những bộ phim lỗi thời cực khó hiểu của Shirayuki, hay loại phim đầy tính nghệ thuật đòi hỏi sự tinh tế trong xúc cảm kiểu Riko, các cô gái của Baskerville hẳn có khẩu vị độc đáo. Lẽ dĩ nhiên, Reki còn chưa từng xem phim ấy chứ.

... Quay lại chủ đề hiện tại ...

Vào trong rạp, tôi để ý bàn tay con bé dính đầy băng cá nhân khi nó nắm lấy tay tôi vung vẩy trong sự phấn khích.

Tò mò, tôi hỏi nguyên nhân.

"Ah. Cái này ... mấy vết châm này á, bởi vì hôm qua em định tặng quà cho Onii-chan nhưng đã hơi quá tay ấy mà."

"Quà ư ?"

"Vâng, đây. Tặng anh!"

Vì thế, Kaname ... vói tay vào chiếc ba lô chống đạn tiêu chuẩn của Cao trung Butei, và trưng ra một túi giấy với chữ "LOVE" được viết bằng những ký tự lớn màu đỏ.

Lúc đầu, tôi nhầm tưởng rằng đó là nhãn hiệu, nhưng nhìn kỹ lại mới rõ là chữ viết tay.

Cái túi cũng đủ kinh dị, nhưng điều đó không ngăn Kaname đưa nó cho tôi, với biểu hiện háo hức chờ mong như muốn bảo tôi "Mở nó ra! Mở nó ra!"

Không còn cách nào, tôi xé miếng dán hình trái tim dùng niêm phong chiếc túi (tôi có nhắc các bạn nhãn dán này dường như cũng là hàng thủ công chưa nhỉ?), và trút mọi thứ bên trong ra.

"..."

Hàng thủ công ...

Bằng vải nhung lông ...

Chính tôi.

Nó bị biến dạng, hẳn rồi, nhưng không thể hoài nghi, đó là tôi.

Bên ngực trái còn kèm thêm một cái nhãn: "Onii-chan".

"Đây là lần đầu tiên em làm mấy việc này, cực lắm đấy."

Kaname le lưỡi tỏ vẻ đáng yêu ... nhưng, nhưng thứ này ... ướt đẫm máu.

Có dấu hiệu cho thấy nó đã được chà rửa khá mạnh tay, chúng ta không phải đang quay phim kinh dị, nhỉ ?!

Mặc dù con bé vừa nhắc đến việc bị kim đâm, nhưng với thành phẩm vấy máu như thế này, nghĩ theo hướng nào đi chăng nữa, liệu con bé có bị thương nặng trước khi bắt đầu tạo tác "tuyệt phẩm" không ?

"...?"

Tuyệt vọng, tôi lấy "con búp bê Kinji" ra khỏi túi. Cứ như thế...

Cạnh tay phải của con búp bê Kinji là một "búp bê Kaname".

Bàn tay của hai con búp bê giao thoa bằng một sợi dây màu đỏ, nối chúng lại với nhau, như thể muốn tuyên bố, "Mặc bất kỳ ai, mặc kệ sự đời, vĩnh viễn không chia lìa".

"Onii-chan, anh có thích không ?"

Thích thế quái nào được cơ chứ ? Đây hẳn là búp bê nguyền rủa! Em đang khiêu chiến phải không ?!

Tôi suýt buột miệng thốt ra...

Nhưng khi nhìn Kaname với ánh mắt cầu xin "Mau khen ngợi em, khen mau lên", với nụ cười rạng rỡ cùng bầu không khí quỷ dị này... Dám cá con bé có thể tự sát nếu tôi trót dại miệng. Tôi bị bắt thóp rồi.

Mà, nếu tôi mềm lòng khen lấy khen để, thể nào lần sau món quà cũng sẽ là một con búp bê cỡ lớn của tôi cùng một con búp bê cỡ lớn của con bé sánh vai mất.

Do vậy, tôi trả lời lấy lệ:

"Ưm, ừ. Hẳn rồi."

Sau đó, tôi ném hai con búp bê vào chiếc túi, dán lại miếng dán hình trái tim bằng đôi tay run rẩy.

"Đây là sao ? Nhân dịp gì thế ?"

"Ngày kỷ niệm chúng ta trở thành người yêu của nhau."

"...Hả ?"

"Ừm, Onii-chan, anh đã ôm em, hôn em, bí mật đưa em về nhà, công khai nói chuyện với em ở trường, cả ở nơi công cộng và chốn riêng tư, anh đã chứng tỏ tình yêu của mình. Anh thậm chí đã tuyên thệ với em rằng sẽ không bí mật hò hẹn hoặc sa vào lưới tình của bất kỳ cô gái nào khác."

"..."

Ưm, nói sao nhỉ, tôi khá chắc chắn những gì chúng tôi đã thỏa thuận hoàn toàn khác biệt với những điều con bé vừa nói.

"—Onii-chan. Em có điểm nào khiến anh không vừa lòng à ?"

Ngay khi tôi chuẩn bị ném những con búp bê đi, Kaname mỉm cười và dè dặt hỏi tôi điều này.

"Hửm ?"

"Em đã giữ đúng lời hứa. Em không có hành vi bạo lực với bất kỳ ai. Đó là lý do tại sao Onii-chan cũng đã không gặp gỡ hay ôm ấp mấy cô nàng khác, phải không ?"

Đối mặt với nụ cười và câu hỏi thẳng của con bé — bất giác sự việc ngày hôm qua với Fuuma chợt lóe trong tôi.

Nhưng nó diễn ra khi con bé không đứng cạnh bên quan sát, vì vậy tôi không có trách nhiệm báo cáo, hẳn là thế nhỉ ?

Mặc miệng thế gian, điều đó cũng nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi rồi.

"Ừ, phải."

Nghe xong câu trả lời của tôi,

"Hửm ?"

Kaname tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi bằng khuôn mặt vô cảm.

"Anh biết rõ em mà. Em khá thân thiện với các bạn cùng lớp. Cũng chưa từng giết ai cả. Đừng lo, Onii-chan."

"Không phải quá hiển nhiên à ?"

Sao lại muốn nhấn mạnh điều đó ?

"Anh biết không, hành động trước đây của Onii-chan đã khiến em rất vui."

"Anh đã làm gì ?"

"Khi anh bảo vệ em trên chuyến xe buýt hồi gia."

...?

Ồ. Ý của con bé là thời điểm chúng tôi quay về từ bệnh viện Butei, khi mọi người bao vây xung quanh, và tôi đã cố giữ những người đó dạt ra. Thật đáng kinh ngạc khi nó vẫn còn nhớ.

Mà nói cho cùng, "bảo vệ" á, quá lố rồi.

"Đó là lý do tại sao em cũng sẽ bảo vệ Onii-chan khỏi những con ả bẳn tính. Nếu có bất kỳ con yêu nữ quỷ quyệt nào gọi anh đến những nơi xa lạ với âm mưu thực hiện những hành vi quái đản, cứ việc nói với em. Chẳng cần bận tâm."

Nếu muốn nghe lời thật lòng thì mong ước bỏng cháy của anh mày ngay lúc này là ai đó làm ơn làm phước cứu vớt đời anh — từ em đấy.

"Thực ra, hôm nay em chỉ muốn xác nhận một việc."

"Việc gì ?"

"Onii-chan có thật lòng yêu em không. Nhưng Onii-chan đã chấp nhận hẹn hò với em, vì vậy cuối cùng em đã hiểu. Em yêu Onii-chan. Khi chúng ta cùng xem phim, Onii-chan đã đồng ý nắm tay em — giống như những con búp bê kia. Em vô cùng hạnh phúc. Em không thể ngăn dòng nước mắt chực trào khi chúng ta có thể mãi mãi bên nhau, thật tuyệt vời. Em đã cảm nhận như thế.”

"... Mãi ... mãi mãi ..."

"Em sẽ vĩnh viễn yêu Onii-chan, và Onii-chan cũng sẽ yêu em. Tình yêu của chúng ta là bất diệt."

Con bé kín đáo liếc nhìn chiếc túi với những con búp bê...

Khẽ cười, và nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay bị thương của mình.

Vài ngày sau, tôi nhận được một cuộc gọi từ Watson thông báo rằng Aria và những người khác đã xuất viện.

Họ vốn là một nhóm khá huyên náo; tôi đoán lý do các cô nàng không chịu xuất viện cho đến tận nay bởi thứ gọi là "trại huấn luyện" hay mấy thứ đại loại thế.

Mặc dù Watson đã hao tâm tổn trí giúp tôi giải thích với các nàng do tôi phải tuân theo chiến lược mà Deen đã định ra nên có tỏ ra quan tâm thái quá đến Kaname, nhưng những gì Kaname đã làm trước mặt họ thật đáng lo ngại.

Trong tình hình này, nếu tôi vô tình chạm mặt Aria và những người khác trong quá trình làm nhiệm vụ như thường lệ...

Dù nghĩ thế nào, sức khỏe và tính mạng của tôi cũng không được đảm bảo.

Đặc biệt là Aria. Nếu tôi không cẩn thận, cô nàng sẽ phát hỏa thay vì nói lời chào mừng.

Trong trường hợp đó, tôi nên có chiến lược xun xoe cô chủ nhỉ.

Gọi điện cho người ấy, cô nàng đáp lại bằng một mệnh lệnh, "Ta cũng có điều cần thảo luận với cậu, lập tức đến đây."

Khi tôi hỏi về nơi ở hiện tại của cô ấy —

"Ta đang đứng trên đỉnh giáo viện khoa SSR."

Cô trả lời như vậy.

(Khoa Nghiên Cứu Tìm Kiếm Hiện Tượng Siêu Nhiên ?)

Ugh. Sao sặc mùi âm mưu thế nhỉ. Chẳng chóng thì chầy, tôi sẽ bị loét bao tử mất thôi.

Tôi đến tòa nhà SSR, nơi tôi từng trót thề độc xin không hẹn gặp lại, trèo lên cầu thang bí ẩn có những hàng cột totem thay cho tay vịn, đi qua cánh cửa sơn ma thuật đến sân thượng.

Trong ánh chiều tà, tôi bắt gặp Aria, mắt nhắm chặt, ngồi trong tư thế tĩnh tọa liên hoa với một biểu cảm phức tạp.

Đứng cạnh cô ấy là vị senpai năm ba khoa SSR, Tokitou Juria.

Hàng rào bao quanh chúng tôi lố nhố chim mòng biển.

"..."

Tokitou-senpai có nửa dòng máu ngoại lai, hơn cả Aria, người vốn chỉ mang một phần tư gốc gác.

Cô ấy mở rộng những ngón tay trắng tái, đặt lên đầu Aria.

Khi phát hiện sự góp mặt của tôi, Senpai lặng lẽ chuyển đôi con ngươi xanh nhạt đối mặt với tôi.

"Ưm. Em là học sinh năm hai, Tohyama, bạn cùng lớp với Kanzaki Aria."

"Xin hãy bình tĩnh."

Tokitou-senpai lạnh lùng trả lời. Cô là học sinh tiêu biểu của khoa SSR — đã nhận được một lời đề nghị để bắt đầu khóa học ở Nga trong năm tới với chương trình tâm lý học siêu linh do Liên Xô khởi xướng.

Cô ấy tạo ấn tượng như hình mẫu của một người thông minh xuất chúng, và quả thật điểm số của cô vô cùng xuất sắc.

Nhưng vì nhiều lý do khác nhau, cô luôn luôn bị các học sinh khác xa lánh.

"Ah! Kinji."

Aria cuối cùng cũng nhận ra sự hiện diện của tôi và mở mắt ra.

Tự nhìn lại mình xem. Cô sẽ chết nếu không ngồi trong tư thế tĩnh tọa liên hoa à ? Còn đang mặc váy nữa chứ.

May nhờ bóng tối, khung cảnh bên dưới chiếc váy ngắn đó đã được che đậy phần nào. Nếu ánh sáng không hắt lên từ phía sau, tôi đã đổ bệnh rồi.

"Chú ý vào. Hãy tập trung tư tưởng của em."

Được Senpai hướng dẫn bằng tông giọng trầm hoàn toàn không phù hợp với một cô gái, Aria lại một lần nữa nhắm mắt lại như thể đang thiền.

... Quái lạ. Aria mà cũng có lúc ngoan ngoãn nghe lời sao ?

Tôi đứng lặng hồi lâu.

Bất chợt, tôi nghe văng vẳng những tiếng ồn xuyên tai, có lẽ là từ một máy bay phản lực tầm xa hoặc một cái gì đó tương tự.

"... Kanzaki. Mọi việc đang dần tiến triển xấu. Vùng trung tâm thùy trán ở đại não của em bắt đầu phát ra sóng não Fmθ (Frontal midline theta). Không nên đánh mất sự tập trung chỉ vì chàng trai em thích đang đứng trước mặt chứ."

"C, cái gì ?"

Aria ngẩng đầu, cắn chặt ngân nha, ánh mắt khẽ chớp đầy kinh ngạc và khuôn mặt đột ngột rám màu đỏ ửng đến mức có thể thấy rõ ngay cả trong ánh hoàng hôn.

Cô ấy quay mặt về phía tôi, rồi quay lại đối mặt với Senpai, và rồi lại nhìn tôi một lần nữa, há hốc miệng, và sau cùng là vặn vẹo nó thành hình dạng giống trùng amip. Đó là hình tượng Aria chỉ biểu hiện khi cô nàng thực sự sửng sốt đến nỗi không nói nên lời.

"Em đang nghĩ về cậu ta phải không ?"

Nghe Senpai nói điều này —

BÙM! Mặt của Aria càng chuyển màu, đạt đến một tầm cao mới về sắc đỏ.

Cái cách mà mặt cô ấy ửng hồng giống hệt ba giai đoạn biến đổi của Hilda.

(Do ... mình à ?)

Cái quái gì thế ?

Chà, tôi đã từng ngắm cô nàng trong bộ váy cưới trước đây, khi đang rơi vào Trạng thái Hysteria.

Cả khi chúng tôi nện nhau cũng vậy, tôi thường xuyên ôm hông cô nàng và không ngần ngại vât lộn, ném qua vai. Không phải lần nào cũng suôn sẻ; cô nàng luôn chống cự, hoặc cắn, thậm chí có lần còn muốn chọc mù mắt tôi.

"~!"

BINH! BANG! BANG! Aria nhảy vòng tròn khi vẫn duy trì tư thế tĩnh tọa liên hoa, như đang muốn bày tỏ sự bực bội (vẫn cố không hé răng quát tháo). Trong khi đó, Tokitou-senpai nói:

"Mặc dù vẻ bề ngoài của em vẫn còn trẻ con nhưng suy nghĩ lại sớm trưởng thành nhỉ. Ngay cả chị cũng không thể không bối rối đây này. Hãy kiên nhẫn đợi đến lúc em lớn hơn một chút nhé. Nếu em cứ khăng khăng thực hiện những điều cấm kỵ với cơ thể mong manh ấy, em có thể bị phá hủy đấy."

Và rồi miễn cưỡng trút tiếng thở dài với Aria.

"Đợi đã! Không! Không phải như thế! Chị nhầm rồi! Nhầm lẫn hoàn toàn! Đó là một sự hiểu lầm! Đã bảo, là, HIỂU LẦM MÀ!"

Aria cuối cùng cũng lên tiếng.

Thoái lui một bước, cô nàng vung vẩy hai tay và giậm chân thình thịch như một đứa trẻ đang dỗi, cố gắng bác bỏ lời buộc tội của Tokitou-senpai.

Đây là lý do khiến Tokitou-senpai bị xa lánh.

Từ thuở bé, Tokitou-senpai luôn có ESP; ở quê nhà tại Liên Bang Nga, chị từng xuất hiện trên TV, với chuyên môn về khả năng được gọi là scanometry. Đây là khả năng đọc sóng não thông qua sự tiếp xúc giới hạn, và từ đó, biết được suy nghĩ của một người.

Nếu nhận thức việc tiềm tàng những mối nguy hại từ những gì mình đọc được (ngay cả với chỉ một chút thông tin), chị ấy sẽ không ngần ngại lên tiếng cảnh báo đối phương như một thói quen. Senpai dường như xem đây là kim chỉ nam của cuộc đời mình.

Đáng tiếc thay, với tình huống hiện tại của Aria —

Tôi nghe nói rằng những người bị đọc sóng não đều tỏ ra mếch lòng tức khắc, phản đối kịch liệt vì cho rằng họ sẽ không bao giờ có những suy nghĩ như vậy.

Vì lý do đó, chị ấy nhanh chóng trở thành kẻ bị bài xích. Ngoài khoa SSR, Senpai không còn nơi nào khác để gọi là nhà, một số phận hẩm hiu với mảnh đời cô độc.

" — Vậy thì, chúng ta sẽ tiếp tục vào ngày khác nhé Kanzaki. Kể từ khi Tohyama đến, em hoàn toàn bị phân tâm, đến mức chị không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì thêm nữa. Ngay cả khi chị có thể nắm bắt được những bước sóng Alpha (α) của em bằng cách sử dụng nhịp Sigma (Σ) làm cơ sở, không có cách nào để phục hồi từ đường cong Muy (µ) siêu mỏng đó. Hay nói cho dễ hiểu, nó tùy thuộc vào bản thân em."

"Không! Việc, việc đó ... KHÔNG! KHÔNG THỂ NÀO!"

Aria gắng gượng dậy với nét mặt giận dữ, thịch!

Thay vì thế, cô nàng lại vấp ngã, bật ngửa ra sau và tiếp đất bằng đầu.

Điều gì khiến cô ta hành động kỳ lạ thế ? Đến mức phải quỵ xuống với bộ dạng kinh hoảng như vậy.

Dường như ngay cả những con mòng biển đang đậu trên hàng rào cũng thể hiện vẻ sửng sốt trước mớ trò hề của Aria.

"Nghe này, Kanzaki. Những khả năng em đang tìm kiếm không phải là thứ có thể đạt được chỉ bằng ý chí bản thân. Nó chỉ đến khi em thực sự xem mục tiêu cá nhân như một phần của cơ thể chính mình, cảm giác mà em đang nhắm đến phải thật tự nhiên như việc sử dụng tay và chân mình vậy."

"Giống như một phần cơ thể à, hừm. Vậy em phải làm gì nếu nó là một bộ phận cơ thể em ?"

"Vậy hãy khiến mọi thứ càng trở nên đơn giản hơn nữa. Kidoujutsu được sử dụng bởi Hotogi năm hai áp dụng các phương pháp tương tự trong kỹ thuật tăng cường khả năng vật lý."

"Vậy um, về phần cơ thể ấy. Ví dụ như tóc thì sao ?"

"Tóc hả ? Tốt thôi. Cho chị xem tóc của em nào. Có lẽ nên tưởng tượng nó đã mọc thêm hai cánh tay, hay cánh cũng được, đại loại thế. Khả năng tưởng tượng ra hình ảnh cụ thể trong tâm trí em càng rõ ràng thì càng tốt. Một cách dễ hình dung hơn là hãy nhìn vào hình ảnh của một thiên thần hay Đức Phật và thực hành theo đó."

"Em, em hiểu rồi. Nếu vậy thì cũng đơn giản thôi. Em chỉ việc nghĩ đến Riko hoặc Hilda là xong."

"?"

"Không có gì. Em đang nói chuyện với chính mình ấy mà."

"... Thêm một điều nữa. Cứ việc ăn bất cứ thứ gì mà em thích. Lúc này, em giống như một nụ hoa vừa chớm nở, không có manh mối nào để đảm bảo điều gì sẽ khiến đóa hoa ấy nở rộ. Dẫu sao, dù đó là loại đầu tiên, hoặc thậm chí có thể kết hợp với loại ESP thứ tư, việc vận dụng khả năng của một người — dù có chủ ý hay không — đều sẽ khiến một thứ gì đó tách khỏi em. Sau đó, em sẽ tự nhận thức mình cần nạp năng lượng. Vậy, sao nào ? Có bất cứ món gì em đặc biệt thích không ?"

"Mm. Bánh đào."

Này, ngó qua đây mà xem. Sau tất cả, đó mới là mục đích chính của cô đấy hử ?

"Bánh đào phải không ? Kanzaki, em chắc hẳn là con quái vật yêu ngọt."

Tokitou-sempai vừa nói vừa quay mặt về phía cửa, nói cách khác, về nơi tôi đang đứng.

Đôi mắt xanh nhạt của cô với con ngươi như những hạt trân châu đen nhánh, chòng chọc nhìn tôi như đôi họng súng đen ngòm.

"Cậu. Bước sang một bên. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ. Dù rằng tôi sẽ không, hay đúng hơn, không có ham muốn nhìn vào trái tim của một người đàn ông. Cho nên nếu tôi tình cờ nhìn vào cậu, đó là do cậu chưa giữ khoảng cách phù hợp, và cậu sẽ nhầm tưởng rằng tôi đáng cố gắng nhìn thấu cậu. Vậy nên tôi sẽ không khách khí lúc này."

Nghe những lời của Tokitou-senpai, tôi cẩn thận tránh xa cô ấy, và tiến về phía Aria.

Không phải vì hãi sợ năng lực của Tokitou-sempai ... Dù thế, tôi không thể không cảm thấy thương hại thay cô ấy. Với những gì đã xảy ra cho cô, cuộc sống hàng ngày hẳn phải vô cùng bất tiện.

Ngay khi Tokitou-senpai rời khỏi mái nhà, bỏ lại tôi một mình —

"TTTTTTTTa phải nói trước cho cậu rõ: Tất cả mọi điều Senpai đã nói khi nãy chỉ do hiểu lầm, rõ chưa ? Ta không cách nào nghĩ điều gì đó đáng xấu hổ đến thế! Kể từ khi chào đời đến nay, ta chưa bao giờ nghĩ bất cứ điều gì như thế! Đó là sự nhầm lẫn, NHẦM LẪN!"

Tôi bước về phía Aria, người đang gân cổ gào tướng lên "Nhầm lẫn! Nhầm!"

Ngay từ đầu, tôi không hề bận tâm đến việc cô nàng nghĩ gì.

Điều quan trọng không phải vậy.

" — Này. Aria. Ban nãy mấy người làm gì đấy ?"

"Thực hành cho telekinesis (điều khiển vật từ xa bằng tâm linh), mặc dù nó hoạt động không mấy hiệu quả."

... Quả như tôi nghĩ ...

Thừa dịp tôi không có mặt để làm điều tôi lo ngại nhất!

Đấm đá, chém, bắn; cô ta đã sở hữu các kỹ thuật tấn công đa dạng, giờ lại đang cố gắng thêm sức mạnh tâm linh vào những bí kỹ của mình nữa à.

Trước đó, tôi có lần thử đếm và kinh hoàng nhận ra số lần cô nàng nã súng vào tôi rõ ràng còn vượt trội hơn số lượng kẻ thù mà chúng tôi phải đối mặt. Việc cô nàng làm chủ thêm một kỹ năng thừa thãi khác là mối đe dọa lớn đến sự sống còn của tôi.

Xin đừng học những điều kinh khủng ấy. Đáng tiếc, lòng tôi hiểu rõ; ngay cả khi tôi nói với cô ấy điều này, không có cách nào khiến cô ấy chịu dừng lại.

"Làm ơn đừng học những điều kinh khủng ấy."

"Ngay cả khi ngươi nói thế, ta cũng sẽ không dừng lại. Ngươi hẳn tường tận điều này mà ?"

Khi nghe cuộc trò chuyện diễn ra chính xác như những gì mình đã nghĩ, tôi không thể không nản lòng.

Điều tôi có thể làm lúc này là tự chuẩn bị. Có lẽ tôi nên đi chụp ảnh thờ chính mình chăng.

"Tại sao cô lại muốn lãng phí thời gian và công sức học mấy cái thứ vớ vẩn ấy ?"

"Mắc gì ta phải nói với ngươi, hử."

Aria hất đầu sang bên khi vặc lại. Tôi đành hỏi trực tiếp.

"Đây có phải là để trả thù Kaname không ?"

"... Kamome ?"(Chim mòngbiển)

Aria lại hiểu lầm, quay sang nhìn những con mòng biển trên hàng rào quanh chúng tôi.

"Không phải kamome, Kaname. G IV ấy."

Nghe thấy câu trả lời của tôi, Aria hơi đảo tròng, quắc mắt sáng rực nhìn thẳng vào tôi như muốn xuyên thủng hai lỗ.

"Oh ? Ngươi thậm chí còn giúp nhỏ đó chọn một cái tên Nhật Bản. Thật tử tế làm sao. Có vẻ như ngươi thích con nhóc học cấp hai đó nhỉ, đồ lolicon!"

Bam! Cô nàng đột ngột giẫm mạnh lên chân tôi.

"Đau, ĐAU ĐÓ! Tôi có sự lựa chọn khác à! Con nhóc ấy đã đi đến mọi ngóc ngách tự nhận là em gái của tôi, thậm chí còn chuyển đến trường này! Nếu tôi yêu cầu nó tự xưng là GIV ..."

" — Ta sẽ nói cho ngươi rõ những gì ta đã nói với Watson: con khốn đó đã phục kích bọn ta, khiến bọn ta phải nhập viện! Nó rõ ràng là kẻ thù! KẺ. THÙ. Chưa hết, còn ngươi nữa, kẻ...!"

Aria dùng đôi mắt màu hổ phách trừng tôi, mối hận thù cá nhân viết rõ trong ánh mắt.

"Nghe tôi nói này, Aria. Kaname được GIII cử đi như một đặc vụ. Sau khi tấn công cô, con bé đã gác kiếm, thậm chí còn giúp hộ tống cô đến bệnh viện! Ngay bây giờ, họ vẫn chưa chọn bất kỳ bên nào; cả Grenada hay Deen. Nếu chúng ta muốn thuyết phục họ gia nhập — Ow! OW! Đau quá! Dừng tay, đừng đánh tôi nữa!"

Binh! Binh! Bụp! Bụp!

"Im đi, im NGAY, CÂM HỌNG CHO TA ! Ngươi là đồ bội phản!"

Tôi cố ôm lấy đầu cô ta và giữ chặt cô nàng; cánh tay nhỏ bé của cô nàng vung vẩy vào không trung. Cứ thế này, bằng cách dựa vào sự khác biệt về chiều dài cánh tay của chúng tôi, tôi có thể giữ cho cú đấm của cô ấy ngoài tầm với.

Có lẽ đã đươc xoa dịu nhờ phương pháp thông dụng này, cô nàng bĩu môi, phồng má như một con cá blowfish.

"Hừm! Bỏ đi. Ngươi chỉ cần yêu cô gái đó là đủ khiến Watson và những người khác sợ chết khiếp. Cứ đối thoại thế này chỉ khiến chúng ta rơi vào vòng lẩn quẩn, nên chẳng có lý do gì ta phải tốn hơi thừa lời thêm. Ta chỉ cần thực hiện những việc ta tin tưởng, ai thèm bận tâm đến những gì các ngươi làm chứ."

"Cô chỉ giỏi nói chứ chẳng bao giờ chịu lắng nghe cả ..."

"Ngươi đang nói mình đấy à!"

Với câu trả treo theo đúng phong cách Aria, chúng tôi lẳng lặng đấu mắt nhau.

"Chuyển chủ đề đi, con ả đó hiện đang ở đâu hả ?"

"Trong phòng tôi. Theo chiều hướng tiến triển của sự việc, tôi có trách nhiệm để mắt đến con bé."

"Ta biết rồi ~"

Aria cắn chặt môi dưới, tâm trạng tồi tệ đến cực điểm.

"G IV ... ngươi gọi con nhóc là Kaname à ? Kan-a-me-chan ~ Miễn là cô em gái ssssiiiiêêêêuuuu dễ thương của ngươi được tìm thấy ở phòng ngươi, ngươi có thể đinh ninh ta sẽ không làm gì sao! Không đời nào ta đồng ý ở chung một căn phòng với kẻ thù!"

"Cô có cần thiết phải quyết liệt vậy không ? Dù sao đó cũng chẳng phải là nơi cho cô thích thì tùy ý gây sự. Cô có biết tôi cực kỳ bất an khi sống cùng con bé không ? Đến nỗi tôi có ý định xem xét và yêu cầu một trong các cô trở thành vệ sĩ — "

Trước khi tôi kịp nói nốt câu, bất thình lình, một trong những con mòng biểnvỗ cánh phành phạch bay đi.

Mòng biển thuộc vịnh Tokyo có kích thước khá lớn, do đó, tiếng vỗ cánh của chúng hiển nhiên phải to hơn. Theo phản xạ, Aria và tôi nhất loạt quay sang nhìn.

Có cảm giác tựa như chúng đã linh cảm được điều chẳng lành sắp xảy ra nên nhanh chóng rút quân.

Đừng bảo rằng ... thời tiết sẽ trở nên tệ hơn chứ ?

"Kinji!"

Aria nắm chặt tai tôi, và không chút thương tình kéo giật đầu tôi quay lại đối mặt với cô ấy.

"Ngươi, ngươi ... đừng bảo là ngươi đã thực hiện vài hành động, tóm lại là thứ gì đó đồi bại với con ranh đó nhé ?"

Mặt đỏ ửng, Aria nhe nanh.

"Cái ... hử ?"

"Nếu ngươi quả thật đã làm điều gì đó, nhưng lại quên xóa dấu vết — coi chừng Không lực Anh quốc san bằng toàn bộ ký túc xá nam thành bình địa đấy nhé!"

"Cô đang cố bắt đầu một cuộc chiến à ? Nghe này, Aria —"

"Nh, nh, NHƯNG, không phải mấy người đã h, h, hôn sao ?! Đồ phóng đãng! Các ngươi lại còn nghiêm túc thực hiện nó, chẳng thèm bận tâm đến mặt mũi, thật đáng ngưỡng mộ đấy! Tên sở khanh chết tiệt này!"

Lần này Aria dùng chân thực hiện màn giẫm đạp liên hồi điêu luyện, bao trùm cả bốn phương tám hướng.

Ouch, nó thực sự rất khó chịu!

Vì cánh tay ngắn, cô nàng cứ thế tấn công dồn dập bằng đòn chân, chẳng mảy may động dung.

"Tôi có thể làm gì chứ! Con bé là người chủ động tấn công trước, cô biết mà!"

"Ngay cả Riko cũng phải thốt lên 'Giở trò với cả em gái ruột của mình, Kii-kun quả là đã vứt xó nhân cách rồi'!"

Có ý gì hả ?

Thật không tài nào hiểu nổi lời lẽ của Riko.

"Ngươi còn lời nào để bào chữa không hử ?! Ngươi, ngươi cũng có lần cưỡng hôn ta đấy thôi ! Cả Shirayuki, Riko và Reki cũng không tránh khỏi! Thành thật mà nói! Tên cuồng hôn này! Đừng bảo ta rằng ngươi lại hôn em gái chính mình lần nữa nhé ?!"

"Bam!" "Bam!" Aria bắt đầu in dấu trên sàn với sức mạnh vĩ đại, đe dọa tôi. TÔI —

"Chà, cái đó..."

Tệ thật đấy. Mà đúng là chúng tôi đã từng hôn nhau.

Nhưng đó là bởi vì tôi đã bị khống chế bởi Kaname đến nỗi không thể cử động, nên bị hôn là chuyện hiển nhiên thôi.

Thành thực mà nói, tôi chẳng mảy may rung động xíu nào.

Không hẳn tôi hoàn toàn vô tội ... nhưng vẫn có lý do phòng vệ chính đáng nhỉ.

Để tránh phải chịu một cú đá xoáy từ Aria, hoặc việc cô nàng điên tiết chơi trò "đục lỗ", tôi cần giải thích rõ hơn.

"Nghe này. Nếu chúng ta đang tranh cãi về việc có xảy ra chuyện đó hay không, thì quả thật chuyện đó đã xảy ra. Nhưng mà cô là người đã sinh trưởng tại Anh, nên chắc hiểu đó chỉ là —"

"Ngươi ... NGƯƠI! Mau lại đây! Các ngươi chỉ mới quen nhau trong một tuần ... vậy mà đã tiến xa thế hử ?"

"Hãy để tôi nói! Đừng cố nhảy vào chặn họng tôi!"

"Và ... và còn với em gái của mình nữa chứ!"

Aria xỉa một ngón tay về phía tôi, thả lỏng tư thế. Tôi hét lên đáp lại,

"Nghe tôi nói đã! Mấu chốt là tôi chưa bao giờ xem con nhóc Kaname như em gái! Cô không phải là người duy nhất bị đứa em gái tự xưng kia đánh cho bầm dập đâu, nhớ chứ!"

Ngay khi tôi nói vậy,

- Boom!

Từ gần bộ tản nhiệt lớn được lắp đặt trên sân thượng, một tiếng nổ vang dội.

- Pasha!

Làm những con hải âu còn sót lại vội di tản nhanh.

" — Iyaa!"

Aria giật mình hét lên và nhảy bổ về phía tôi.

Va chạm mạnh, tôi ngã xuống, đâm sầm vào hàng rào trên tầng thượng.

(… Tiếng động mới nãy là gì vậy …?)

Tôi nhìn về nơi âm thanh phát ra.

Dường như không có gì lạ về cái tản nhiệt cũ đó; thậm chí sau một lúc lâu, nó vẫn không suy suyển.

Nó bị hỏng bộ phận nào bên trong chăng ?

"Này, Aria. Nhanh buông tôi ra."

Kẹt giữa thế gọng kìm từ Aria trước mặt và hàng rào phía sau, tôi không thể nhúc nhích dù chỉ một inch.

Nhưng cô nàng vẫn vùi đầu vào ngực tôi, chẳng chịu rời tay.

Tình huống này làm tôi chợt nhớ đến khi phải ở một mình cùng Kaname, ngoại trừ việc Aria đang túm ngày càng chặt hơn.

"... Sai rồi ..."

Aria có vẻ đang thì thầm tự an ủi bản thân,

"... Mình sai rồi. Kinji đã gửi cho mình chiếc nhẫn đó vào dịp sinh nhật, biểu lộ tình cảm của hắn ... nhưng mình không biết phải trả lời thế nào ... Mình mới là người có lỗi ở đây... "

"Aria ?"

Cô nàng cứ mãi chơi trò độc thoại nội tâm nên tôi đành cúi đầu xuống và lén liếc nhìn gương mặt cô ấy.

Với nét mặt dường như có chút biến đổi, cô ấy ngẩng đầu lên đáp lại cái nhìn dò hỏi của tôi.

Bằng khuôn mặt tỏ rõ sự quyết tâm.

Có chút bức bối, cô nàng trao cho tôi ánh mắt nghi ngại.

"... Cô bé đó ... thực sự không phải là em gái của ngươi ?"

"Sao cô lại tỏ ra lo ngại mấy vấn đề này dữ vậy ?"

Đáp lại những lời cáu kỉnh của tôi, cô ấy lại nói,

"Kinji, ngươi có nhớ ... Ngươi có còn nhớ cuộc chiến với Jeanne trong kho ngầm lần đó không ?"

"...?"

"Khi đó ... ngươi từng bảo ta rằng, ‘Miễn là còn sống thì tôi vẫn còn tin tưởng nơi cô.’"

"Oh ... à ... tôi nhớ chứ."

Mặc dù tôi đã từng vô tình thốt lên như vậy dưới ảnh hưởng của Trạng thái Hysteria, nhưng nó vẫn đủ xấu hổ khiến tôi muốn quyên sinh đây.

"Đợi một chút. Tại sao cô lại đột ngột nhắc lại hả ?"

"Bởi vì ta không có bằng chứng gì để chứng minh những điều mình sắp sửa nói; nó đơn thuần là trực giác của ta thôi."

"Trực giác ...?"

"Ta cảm nhận được ... giữa Kinji và con bé đó ... tồn tại một loại liên kết không thể phá vỡ. Cảm giác này giống như đối với Kana. Mặc dù ta vẫn không nghĩ mình hoàn toàn bị thuyết phục về việc senpai xinh đẹp đó là... ừm, anh trai của ngươi ?!, nhưng thành thật mà nói, theo bản năng, ta cảm thấy nó hoàn toàn chính xác. Và lúc này đây, những gì ta cảm nhận được là tương tự. Nếu ngươi có điều muốn hỏi thì con bé đó, GIV, hay Kaname, sao cũng được ... Ta nghĩ nó có thể thực sự là em gái của ngươi đấy."

Nghe thế, tôi những muốn cười nhạo cô nàng ...

Nhưng ... tôi không thể.

Hình tượng được miêu tả bởi các sách giáo khoa trong khoa Inquesta thật khác biệt khiến đôi lúc tôi lại quên mất cô ta là ai —

Nhưng Kanzaki H. Aria đứng trước mặt tôi vào lúc này không thể nghi ngờ là truyền nhân độc nhất của Sherlock Holmes.

Lúc đối mặt với Sherlock, người thuộc phe IU tôi đã từng chiến đấu, chắc chắn khả năng suy đoán siêu phàm đã mang đến cho ông ấy danh tiếng lừng lẫy, nhưng thành thật mà nói, trực giác cảm quan của ông ta cũng không kém phần ấn tượng.

Từ thời điểm đó, tôi càng minh bạch hơn về một điều.

Aria, không nghi ngờ gì, đã được thừa hưởng giác quan thứ sáu từ ông.

Và Aria vừa nói với tôi ... rằng Kaname có thể thực sự là em gái tôi.

"Tuy nói vậy nhưng mối quan hệ giữa ngươi và Kana có vẻ khác biệt với giữa ngươi và Kaname. Ta không thể giải thích rõ ràng, nhưng ... trong trường hợp có thể đối chiếu, nếu ta vẽ sơ đồ mối quan hệ giữa ngươi và Kana, hai người sẽ là một phiên bản lớn và một phiên bản nhỏ có hình dạng tương tự, nhưng không đồng nhất."

Mm ... Tôi nghĩ tôi ít nhiều cũng hiểu được.

Sau cùng, anh trai tôi là hình dáng lý tưởng hóa những phẩm chất vốn có của tôi.

"Mặt khác, khi đề cập đến ngươi và Kaname, có cảm giác như Lưỡng Cực, tựa như hai mặt Âm và Dương, chỉ cho thấy hình dạng thật của mình khi hợp lại cùng nhau. Đó là điều ta đã nhìn ra."

Hai sự tồn tại không hoàn hảo khi tách biệt, chỉ đạt được hình dạng thật của mình khi kết hợp với nhau.

Tôi đoán đó là cách cô nàng nhìn nhận mối quan hệ giữa Kaname và tôi ?

Chắc chắn đó không phải là lời giải thích rõ ràng nhất. Dù vậy, những gì cô ấy đã nói ...

Quả không có cơ sở nhưng vẫn đầy sức thuyết phục.

Tôi rơi vào trạng thái trầm tư, suy ngẫm về những lời vừa nghe được, cho đến khi Aria tóm lấy ve áo tôi.

"... Ngươi có thích con bé không ?"

"Đừng lãng phí thời gian của tôi với con cua đó. Làm sao có thể ?"

"Vậy..."

"...?"

"Vậy thì ... hãy cứ như thế này một chút."

Aria ôm lấy tôi, một lần nữa cúi xuống và vùi đầu vào ngực tôi.

Bầu không khí này thật khó để từ chối nên tôi đành ngước nhìn trời, cố hết sức không nghĩ về hương nhài ngọt ngào lan tỏa từ người cô ấy.

Những con mòng biển lướt trên luồng gió giữa trời đêm theo hình xoắn ốc ngày càng cao.

"Ta ... cho rằng ta cần phải giải thích rõ ràng hơn một chút."

"... Rõ ràng hơn ?"

Chỉ nghe thấy những tiếng lầm bầm của cô ấy nên tôi đành hỏi lại.

"Cúi, cúi, cúi đầu xuống! Ừ, ừ, cho đến khi ta có thể chạm mặt ấy!"

Cô nàng thốt lên mệnh lệnh kỳ lạ nhất.

"Là sao ? Tôi không muốn. Đầu cô ..."

Hầu như suýt buột miệng, "Ngát hương sẽ khiến tôi rơi vào Trạng thái Hysteria nếu chẳng may bất cẩn mất", tôi vội nuốt lời và ngẩng đầu lên cao hơn.

"À, chẳng là, ai lại muốn mặt mình dán sát vào đầu của người khác, phải không ?"

"... Ngưng lý do lý trấu đi! Cúi xuống, ngay!"

Mặc dù giọng điệu của cô nàng tựa như một sĩ quan cảnh sát đang ra chỉ thị, "Phải rồi, ĐƯA MẶT ĐÂY!", nhưng lúc này đây, lòng tự trọng của tôi bỗng trỗi dậy. Tôi cứng cỏi ngẩng cao đầu.

"..."

"..."

Sự im lặng cứ thế tiếp diễn trong giây lát, trước khi ...

"Vậy thì ... Kin, Kinji."

Khi Aria gọi, giọng run run, tôi đành hạ tầm mắt xuống, nhấn mạnh này, CHỈ HẠ TẦM MẮT THÔI.

Thật bất ngờ, toàn thân cô nàng đang run rẩy.

Chuyện quái gì đây ? Mặc dù cô ấy cúi đầu thấp đến nỗi tôi không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng có vẻ cô nàng đang đỏ mặt. Ý tôi là đỏ rực luôn ấy, từ cổ đến tận vành tai.

"Ừm, vậy, vậy thì ... của ngươi, của ngươi ..."

"...?"

"Dây giày của ngươi bung ra rồi à ?"

Trước câu hỏi lạ lùng của Aria, như thể được đọc từ một đoạn kịch bản, tôi không thể không nhìn xuống đáp lại.

Đúng lúc đó, Aria nhắm mắt lại, ưỡn thẳng lưng và bước về phía trước.

"...!"

"...!"

Khuôn mặt đỏ ửng, dùng cái miệng nhỏ nhắn đó … ấn xuống môi tôi.

Không một lời cảnh báo, Aria đột ngột bộc phát cơn bốc đồng, nhiệt lượng của cơ thể nóng bỏng ấy truyền qua đôi môi đang giao nhau của chúng tôi ... Đây là ...

(Một nụ hôn...)

Tôi đã hôn ...?

Não của tôi vừa hoạt động lại.

Khi tôi nhận ra điều này, Aria đã vội vã quay lưng lại với tôi, đôi bím tóc bồng bềnh uốn lượn.

Và vùng chạy đến cánh cửa áp mái như đang đua 100 mét.

"ARIA!"

Cô ấy vừa... Chuyện này là sao ?

Tôi những muốn đuổi theo, nhưng cô nàng lao vèo qua cánh cửa như một viên đạn, hai tay vẫn ôm chặt ngực, và rồi nhanh chóng khuất dạng nơi cầu thang.

Tôi không tài nào có thể bắt kịp cô ấy với tốc độ đó. Hơn nữa, vì chấn thương ở đầu gối phải nên tôi càng không thể chạy được.

"..."

Tôi đưa tay mân mê cánh môi, cũng thuận tiện xác nhận xem tim mình còn đập không.

Aria còn không thèm mở mắt để xác nhận vị trí môi của tôi. Nụ hôn vụng về của cô ấy đã khiến khuôn mặt của chúng tôi va vào nhau và răng của chúng tôi cũng chung số phận ... ôi trời, có chút ê ẩm đấy.

Mặc dù cơn đau đã khiến tôi mất cảm giác một lúc ...

Nó đến đấy.

Dòng chảy quen thuộc đó.

Hysteria Mode —Đúng như dự đoán. Nếu là với Aria, nó sẽ xuất hiện. Tương đối dễ dàng và mãnh liệt.

Tâm trí tôi trở nên rộng mở, não bộ tôi hoàn toàn tỉnh táo, và rất rõ ràng, tôi cảm nhận rõ các giác quan của mình ngày càng sắc sảo.

Hơn nữa, một thứ gì đó giống như giác quan thứ sáu từng được lưu truyền.

Linh cảm điềm gở.Ngẫm lại, có tiếng động khiến bọn hải âu hoảng loạn ... Tôi đã tầm soát kỹ lưỡng nguồn phát. Đó thực sự chỉ đơn thuần là một tai nạn thôi sao ?

Khi đang cân nhắc về vấn đề này, tôi vô thức cầm lấy vũ khí của mình.

Cảnh giác giữ tầm mắt quan sát với bất cứ điều gì đáng ngờ, tôi đi vòng qua phía bên kia của máy lọc không khí.

"..."

Nhưng lại quên mất một điều: sự hiện diện của con người không hoàn toàn giống như của một con mèo con.

Nghĩa là, nếu có bất kỳ người nào quanh đây, họ chắc hẳn sẽ bị tôi bắt gặp.

Mặc dù theo lẽ thường, hàng rào phải được kết cấu thành khung hình thoi tiêu chuẩn, tuy nhiên hàng rào này lại được xếp khá xộch xệch.

Hình thoi lớn, hình thoi nhỏ, thậm chí cả hình tam giác đều có ...

Có vẻ như ai đó đã xoắn vặn hàng rào bằng tay trần hết lần này đến lần khác khiến nó méo xệch đi.

Mặc dù sự bất thường này rõ ràng chỉ do một người gây nên, nhưng họ không thể hoàn toàn tiêu trừ sạch sẽ dấu vết triệt để đến ngay cả một sợi tóc cũng không được tìm thấy, phải không.

Không hẳn những trò đùa đại loại thế không phổ biến; Chính bản thân tôi đây cũng từng chơi những trò tương tự khi còn nhỏ ... nhưng dù thế, số chỗ bị biến dạng của hàng rào tuyệt đối không bình thường.

Khoảng 50 nơi khác nhau đã bị bẻ vặn và không còn cơ hội phục hồi ... chỉ kẻ có vấn đề tâm thần mới làm những việc điên rồ thế này thôi.

"..."

Nhận thức được nâng tầm từ Trạng thái Hysteria của tôi cũng ghi nhận một điều gì đó khác thường.

Tại nơi tôi đang đứng, dưới chân, ẩn trong cái bóng của tôi, có gì đó là lạ.

Tôi quỳ một chân xuống và chạm vào sàn xi măng.

Sàn nhà rõ ràng rất bất thường ... ; quả đúng suy đoán của tôi, hầu như toàn bộ sàn nhà bao phủ đầy những vết rạch chằng chịt.

Tôi ngay lập tức liên tưởng đến loại hung khí có thể gây ra những vết rạch này. Hẳn không phải trùng hợp đâu nhỉ.

Điều tôi lo lắng ... có thể đây hoàn toàn là sản phẩm của một người, kẻ có khả năng tạo những vết khắc vào sàn xi măng bằng móng tay với sức mạnh khủng khiếp.

Những mảnh vỡ còn nằm la liệt trên sàn nên tôi đoán việc này chỉ vừa xảy ra thôi.

Nó có thể bắt đầu từ lúc Aria và tôi hôn nhau đến khi cô ấy rời đi. Ai đó đã liên hồi dùng tay xoắn vặn hàng rào và cào lên sàn xi măng.

(Khoan ... gì đây ? Giống chữ quá).

"P ... h ... a ... n ..."

Do bị bóng của chính mình đổ xuống nên thật khó để nhìn rõ mặt chữ. Tôi di chuyển một chút để hứng ánh tà dương đỏ ối chiếu rọi lên mặt đất, trải khắp những từ trước mắt.

Những từ ngữ nguệch ngoạc không chỉ được khắc trên sàn ... mà còn bị khắc cả lên tường.

"Đồ phản bội" "Đồ phản bội" "Đồ phản bội" "Đồ phản bội" "Đồ phản bội"

(Cái quái quỷ gì đây ?)

Máu tôi phút chốc đông đặc lại. Là ai ? Ai có thể làm đến thế này ? Hệt như một nghi thức hắc ám để hiệu triệu lời nguyền rủa.

Vậy là, một lần nữa ...

Quả nhiên, Khoa SSR chính là chiếc hộp Pandora ẩn chứa những điều kỳ bí. Cũng không đáng ngạc nhiên khi những hành vi thế này rốt cuộc rồi sẽ đến.

Với cảnh tượng cứ như được xuất ra từ một bộ phim kinh dị khiến tiến trình của Chế độ Hysteria tác động đến tôi tiêu tan nhanh hơn bình thường.

Lúc về đến ký túc xá, tôi thấy Kaname đang xem một trận đấu bóng chày qua truyền hình vệ tinh.

Phát thanh viên tường thuật bằng tiếng Anh, hẳn con bé đang xem trận play-off của giải MLB chăng ?

"Ugh ... hai quả hỏng ăn rồi. Thật quá đáng, tựa như giết người bằng dao bếp ấy."

Đáp lại lời bình luận thì thầm không tài nào hiểu nổi của con bé,

"Anh về rồi."

Khi tôi chào nó,

Kaname mỉm cười rạng rỡ, quay qua chào lại.

"Ah, Onii-chan. Chào mừng trở lại. Bữa tối đã sẵn sàng."

Nhìn kỹ hơn, chiếc bàn kính phủ đầy giấy gói kẹo caramel.

Cùng một loại tôi đã mua cho con bé tại cửa hàng tiện lợi.

Con bé dường như chẳng để tâm lắm ... trận đấu buồn tẻ đến vậy ư ?

"Này, Kaname, chúng ta vẫn chưa ăn tối, đừng cố lấp đầy bụng bằng mấy thứ đó."

"Eh ? Tại sao ?"

"Còn hỏi ‘Tại sao’ nữa à ? Bởi vì nó có hại cho nhóc. Ăn chi mà lắm thế!"

Tôi vừa nói vừa cởi áo khoác ra, và quay lại nhìn con bé —

Rồi lại thấy nó với những giọt nước mắt đong đầy khóe mi.

"Cái gì, chuyện gì nữa đây ?"

"Em quá đỗi vui mừng. Tình cảm chân thành đã được đền đáp xứng đáng. Điều này cho thấy em chính là người tốt nhất, và hơn hết, em là người nhỏ tuổi nhất. Tình yêu của Onii-chan đối với em chắc chắn sâu sắc hơn bất kỳ ai."

Kaname chẳng những đang độc thoại mà còn có vẻ đã tự ngộ ra một chân lý vớ vẩn nào đấy.

"Em ... thế quái nào lại đi đến kết luận 'đó' ?"

"Vì Onii-chan đang lo lắng về sức khỏe của em mà."

Kaname lại nghĩ quá lên từ một việc nhỏ nhặt mất rồi, còn chà xát các ngón tay của nó vào sau ghế sofa nữa chứ.

Các ngón tay của con bé lại bị quấn đầy băng gạc; lần này là tất cả các đầu ngón tay luôn cơ đấy.

"Này, lại có chuyện gì với ngón tay của em vậy ?"

"Ồ, ừm, đây là, à ..."

Con bé thoáng xê dịch tầm mắt, chẳng dám đối mặt tôi,

"Khi ... khi đang nấu ăn, em có hơi bất cẩn xíu xiu ấy mà."

"Chỉ nấu ăn mà lại bị thương thế này á, em tài thật đấy! Có làm sao không ?"

"Nn. Đừng lo lắng. Ehehe, em ổn, ổn mà."

Kaname tỏ vẻ bẽn lẽn, bối rối vẫy tay.

Phải thừa nhận rằng tôi không thể nói con bé là đồ ngốc hay chỉ đơn giản là vụng về nữa.

Sau đó ...

Lúc tôi vừa về đến nhà đã nghe mùi hương của món cà ri quen thuộc.

Cứ cách hai hay ba ngày, Kaname lại làm cà ri.

"Em thích món cà ri này thật đấy nhỉ ?"

Tôi hỏi khi chúng tôi ăn cùng nhau.

"Em không thích nó."

"Vậy à ? Thế sao lại nấu nó vài ngày một lần ? Chưa kể mỗi lần vị đều giống hệt nhau."

"Mm. Đó là bởi vì lần đầu khi em làm nó, Onii-chan bảo nó rất ngon."

"Chỉ, chỉ vậy thôi sao ? Anh lấy làm ngạc nhiên khi nhóc còn nhớ rõ thế đấy."

"Miễn là bất cứ điều gì Onii-chan nói hay làm, em đều ghi nhớ toàn bộ."

Kaname cúi nhìn đĩa cà ri với vẻ mặt lo lắng.

"Khi anh nói với em như vậy, em đã rất hạnh phúc ... vậy nên kể từ đó, mỗi lần nấu em đều cố gắng sử dụng các thành phần tương tự, với cùng một loại nước sốt, để tái tạo cùng một hương vị, không suy suyển dù chỉ một gram."

Con bé lãnh đạm đáp lời tôi.

"Không suy suyển dù chỉ một gram ? Hẳn em đang đùa rồi ?"

"Em là kẻ không bao giờ quên bất cứ điều gì."

Con bé cúi thấp đầu, đưa mắt qua màn tóc lấm lét liếc nhìn tôi.

Ánh mắt đó ... xuyên thấu phần đổ bóng của tóc mái gần như chói lóa. Tại sao lại trừng mắt với tôi chứ ?

Sau đó, một lần nữa, nó lại quay về vẻ u sầu thường nhật. Thật vô nghĩa khi cố gắng diễn giải mọi hành động của con bé.

Tôi chỉ đơn giản đáp lại "Ồ, anh hiểu mà," trước khi tiếp tục thưởng thức đĩa cà ri ngon số dzách của mình.

Với các môn học bình thường, nếu phải so sánh thì mức độ giảng dạy ở Cao trung Butei khá là thấp.

Nguyên nhân có thể đúng như lời đồn đại, "loại đó" của tâm trí chiếm ưu thế trong số các học sinh Butei. Tuy nhiên, theo cách giải thích đơn giản hơn, so với việc ưa "sự toàn năng" được các học sinh bình thường lựa chọn, "xuất sắc trong một chuyên môn cụ thể" đã giúp học sinh Cao trung Butei có nhiều cơ hội vươn lên trở thành một Butei đáng ngưỡng mộ. Hiển nhiên những mục tiêu khác nhau sẽ dẫn đến những hành vi khác nhau luôn là bản chất tự nhiên của sinh vật.

Trong trường hợp đó, khi một người đã được giáo dưỡng bằng chương trình giảng dạy của Cao trung Butei trong suốt ba năm hẳn sẽ trở thành một người bất thường, làm cho việc đào tạo như vậy là một chuyến đi một chiều. Ví dụ như Aria hay Reki, cả hai đều là những Butei hàng đầu. Tưởng tượng một ngày đẹp trời nào đó, cả hai người họ được nhận vào làm trong một công ty bình thường như những quý cô công sở, họ chắc chắn sẽ khiến công ty đó rơi vào tình trạng gà bay chó sủa.

Vì ý thức được lợi ích của việc lớn lên như một người trưởng thành bình thường nên tôi rất nóng lòng chuyển trường.

(Hiện tại, hãy đặt mọi thứ sang một bên, và ít nhất hãy học tập chăm chỉ ở những tiết học bình thường này).

Ngay khi tôi cuối cùng cũng có cớ tự thúc đẩy bản thân mình tham gia lớp học tiếng Anh một cách nghiêm túc ...

— Đon! ~ cuộn ~ ~ cuộn ~

Cứ như có ý định khiến tôi mất tập trung, một vật bay đến từ phía sau và lăn lông lốc trên bàn của tôi.

"?"

Đó là một mẩu giấy nhỏ.

Có vẻ như nó đã được xử lý bằng dung dịch kiềm, một kỹ thuật mà Butei thường sử dụng để truyền thông tin bí mật cho nhau.

Tôi cẩn thận vuốt phẳng mẩu giấy.

"Đã tìm ra danh tính thực sự của 3. Hãy đến phòng thiết bị nghệ thuật vào lúc 17:00 giờ để thảo luận.

P.S. Ngoài ra, mấy người kia đã hồi phục chưa ?

L. Watson"

Sau khi đọc nội dung trên tờ giấy, tôi quay sang Waston, người đang tỏ vẻ cau có cực kỳ, khuôn mặt của cô lộ rõ nét bực dọc, "Đồ ngốc! Coi chừng kìa!"

Waston vội vò nhàu tờ giấy theo cách giống tôi, trong khi Aria đang chu môi thở phì phì buồn chán, Riko thì ngủ say ... Có vẻ như không ai trong số họ chú ý đến chúng tôi.

Thực ra thì, Watson à, cô có cần phải trò chuyện theo cách này không vậy? Cô không thể gửi cho tôi lời nhắn theo cách thông thường ư ?

Khi tôi bước vào căn phòng chứa thiết bị nghệ thuật, với rèm cửa được vẽ, tôi chớp cơ hội buông lời phàn nàn với Watson, và cô ấy đáp lại rằng do tôi đã hứa sẽ làm lơ tất cả các tin nhắn từ cô ấy.

Cô nàng có vẻ hơi khó chịu.

Tôi có thể nói thế từ cách cô ấy đánh vào chân tôi với một túi giấy có chứa một bộ đồng phục nữ sinh.

Đồ chết tiệt. Khi ở nơi công cộng, cô ta ngụy trang bằng vẻ mặt của một học sinh danh dự, nhưng mỗi khi chúng tôi có dịp ở riêng với nhau, cô nàng lại hóa thân thành một kẻ láu lỉnh. Chuyện quái gì đây ?

Tôi luôn có cảm giác việc hợp tác của cô nàng với tôi khá là chiếu lệ, gần giống như đã được lập trình. Chết tiệt, vậy mà cứ phải chấp nhận những người như thế.

"Miễn là các nội dung liên quan đến việc 'phục hồi chức năng', cậu luôn giả vờ như không thấy."

Đôi má của Watson đỏ bừng lên trong cơn giận. Ừm, những điều cô nàng nói không phải là không có lý ...

Watson đã liên tục gửi cho tôi lời mời phục hồi chức năng, và tôi đã tuân thủ triệt để đối sách là phớt lờ chúng.

Cái gọi là "phục hồi chức năng" ám chỉ việc hóa trang như một cô gái. Watson, người đã bước vào Cao trung Butei với tư cách là một nam sinh, đang luyện tập để có thể thú nhận giới tính thực của mình và sẵn sàng đối mặt với xã hội. Theo Watson, điều này cũng nhằm huấn luyện cho tôi, kẻ theo lời cô ấy là không đủ tinh tế để hiểu biết tường tận về phái nữ, nên tôi cần có cơ hội để tập quen dần với những người phụ nữ quyến rũ.

Và chính xác thì điều đó đòi hỏi phải làm gì ?

Cả hai chúng tôi chui rúc trong một căn phòng khóa kín, vì Watson sẽ đồng thời tiến hành đặc huấn để trở nên nữ tính hơn trong khi tôi tìm cách "trở nên nam tính hơn".

Nói một cách đơn giản, hai người chúng tôi đã cam kết cùng diễn những vai kịch hạ cấp; trắng ra là chúng tôi chơi nhà chòi như trẻ nít, dù rõ ràng cả hai đều đang theo năm hai trung học rồi.

Quan trọng hơn, nếu bạn hỏi tôi, thì —

Tôi không muốn bị bắt gặp đang ở một mình với một cô gái (Watson) trong căn phòng nhỏ và tối tăm như vầy.

Vì vậy tôi đã cố tránh đọc tin nhắn của cô ta bằng mọi giá. Cô không thể nhìn thấu ẩn ý đó à, Watson ?

Điều làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn là cô nàng dường như vô cùng ám ảnh đối với những việc này. Kể từ khi nhận thức được việc tôi đã không thèm đoái hoài đến tin nhắn của mình, cô ta đã áp dụng mọi phương pháp có thể nghĩ đến hòng bướng bỉnh ép buộc tôi. Như lần này ấy, cô nàng cố tình nhử tôi bằng một điều tôi đang bận tâm.

Cứ như thế, tôi đã bị ép buộc tham dự khoảng năm, sáu phiên "phục hồi chức năng" rồi.

"Tôi biết cô đã hao hết kiên nhẫn cho việc bắt đầu phục hồi chức năng, nhưng trước tiên, trả lời tôi đã. '3' được viết trên tờ giấy vừa nãy — tức ám chỉ GIII, phải không ?"

"Đúng vậy. Cậu sẽ tham gia cùng với tôi để phục hồi chức năng trong chốc lát nhé ? Tôi đã phải đợi quá lâu rồi."

Tử tế nhắc nhở tôi một lần nữa về phận số hẩm hiu của mình, cô nàng đưa tay vào ba lô và lấy ra một trang giấy A4.

"Mặc dù tôi vẫn chưa rõ về người đang sống với cậu, GIV, hay là Kaname, nhưng tôi tin rằng mình đã có thể xác định được danh tính thực sự của GIII."

"Cô có nhờ bên Khoa Informa hỗ trợ à ?"

"Không. Tên này có vẻ quen thuộc với tôi, vì vậy tôi đã ghé qua trụ sở của Liberty Mason (Liberty Mason Grand Lodge) ở London. Khi tôi đang xem qua danh sách 'Những Phần Tử Không Thân Thiện' có quốc tịch Hoa Kỳ, trong phần 'Những điệp viên đã được xác nhận, nhưng đã từ chối lời mời từ Liberty Mason', tôi tìm thấy tên của GIII. Anh ta có vẻ là người rất quan trọng trong nhóm Butei Hoa Kỳ. Hơn nữa, thông tin chi tiết của anh ấy được phân loại ở cấp độ 'Bí mật loại B'."

"Nhân vật trọng yếu à ?"

"Yeah, nổi tiếng đến mức chúng tôi đã thu thập dữ liệu của anh ấy khá nhanh chóng. Đây là một phần của những gì chúng tôi tìm thấy."

Watson rút ra một bức ảnh.

Tôi thấy một người trông giống như GIII.

Mặc dù anh ta mặc một bộ đồ màu đen và mang kính râm cùng màu, nhưng không nghi ngờ gì nữa, đó quả là GIII.

"Hừm ... khoan, chờ đã, cái này ... không phải là ...?"

Điều khiến tôi bật thốt lên kinh ngạc không hẳn do GIII.

Mà bởi người đàn ông bên cạnh cậu ta, người sắp bước vào chiếc Rolls-Royce đen.

Người này ... là tổng thống thứ 44 của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ ... Barack Obama.

Nếu so sánh nơi GIII đứng với Tổng thống trong bức ảnh, cậu ta dường như đang phục vụ trong đoàn hộ tống hoặc đội cảnh vệ.

"Đây là sự thật sao. Cậu ta chẳng những là một Butei Mỹ, hơn thế nữa, cũng không chỉ bậc S, mà phải đạt thứ bậc cao hơn — bậc R."

"Bậc R...?"

"Cô chưa từng nghe về điều này à ? Trong số các Butei ở Nhật Bản cũng có một bậc R khác, vì vậy tôi cứ nghĩ cô rành nó. Thứ bậc này thực sự tồn tại, và chỉ có bảy Butei trên toàn thế giới được ban tặng. Hầu như tất cả họ đều chỉ phục vụ riêng cho những người đứng đầu các địa hạt hoặc hoàng gia, họ đã lấy chữ cái đầu tiên của từ 'Royal' để đặt tên cho thứ bậc của họ, gọi là 'bậc R'."

Thứ bậc vượt trội hơn hẳn cấp bậc S ... Những Butei bậc R.

Hơn nữa, toàn thế giới chỉ có bảy người đạt được ... phải kinh khủng đến mức độ nào ?

Ngay cả khi được xếp vào Butei hạng S, chỉ có 712 người trên toàn thế giới.

"Một Butei cấp S có thể một mình đối phó với một đại đội. Còn Butei cấp R có thể chiến đấu với hẳn một tiểu đoàn. Nói tóm lại, chỉ cần một trong bảy kẻ này cũng có thể phá hủy hoàn toàn một tiểu quốc."

"Ôi lạy Chúa. Xin đừng nhắc đến mấy cái tình tiết đẫm máu như vậy. Giờ tôi cũng ít nhiều thấm thía được sự thật là GIII quả như cơn ác mộng tồi tệ. Điều này thật lố bịch ... làm sao một người như vậy có thể tồn tại ?"

Nhận thấy đầu gối tôi hơi run rẩy, Watson tiếp tục lướt qua thông tin được lưu bằng tiếng Anh.

"Mặc dù dữ liệu vẫn còn chưa rõ ràng, nhưng biệt tài của GIII dường như là do con người tạo ra, cũng có thể nói, khả năng của cậu ta được tăng cường nhân tạo."

"Biệt tài ... nhân tạo ...? Cô đang nói cái quái gì vậy ?"

Được rồi, hình như tôi chưa từng nghe về điều này trước đây thì phải ?Nhưng Watson ít nhiều cũng hiểu được những ý nghĩ của tôi, nên cô gật đầu.

"IU — sau Thế chiến thứ hai, tàu ngầm IU hẳn đã biến mất hoàn toàn, nhưng kế hoạch tạo ra nó đã được người Đức trao cho Liên Hiệp Quốc. Kể từ đó, người Mỹ đã đi sâu vào lĩnh vực nghiên cứu của họ. Thành quả là 'Los Alamos Elite', một kế hoạch tạo ra siêu nhân bằng khoa học."

Họ dường như đã kế thừa những học thuyết của IU.

Mặc dù, so với kiểu mê tín dị đoan từ phe IU, dường như họ đã giải quyết nan đề bằng khoa học.

"Vấn đề là, thành quả của chương trình Los Alamos Elite là rất hiếm. Hầu như là con số không tròn trĩnh."

"Số không ? GIII không phải là một thành tựu à ?"

"À, lúc đầu có thể xem cậu ta là một thành tựu. Ngay cả ở một tổ chức như Los Alamos, việc học của cậu ta chỉ là vấn đề thời gian trước khi vị trí tương quan của giáo viên và học sinh giữa cậu ta với nhân viên đã đổi chỗ. Khi nói đến khả năng thể thao, mặc dù không chính thức, tôi nghe rằng cậu ấy đã phá vỡ vô số kỷ lục Olympic. Mấu chốt là — cậu chàng đã làm tất cả những điều này trong khi vẫn còn ở độ tuổi thiếu niên."

"Vậy thì đó không phải là một thành công lớn sao ? Cậu ta thậm chí còn trở thành vệ sĩ tư nhân cho Tổng thống, một tinh anh trong những tinh anh."

"Ừ, đến đây thì đúng. Thật không may, tại một thời điểm, mọi thứ đã đổi thay."

"... Mọi thứ đã đổi thay ?"

"Những ghi chép nói rằng cậu ta bỗng phát điên. Cậu chàng cố trốn thoát khỏi phòng thí nghiệm nơi mình được nuôi dưỡng, với đôi tay trần, ngoài ra còn làm tê liệt mọi thành viên của các đơn vị đóng quân ở đó."

Toàn bộ đơn vị lưu trú ... bằng tay không ...?

Anh chàng này mạnh đến mức nào cơ chứ ?

Còn mất trí nữa. Đây không phải chuyện đùa.

"Sau đó, chính phủ Mỹ chuẩn y lệnh trừng phạt đối với cậu ta, và họ không chỉ gửi một sát thủ. Nhưng mặc dù là những người giỏi nhất, đại đa số họ không thể đánh hơi ra cậu ấy. Những kẻ có nhiệm vụ truy lùng cậu ta không quay về nữa."

"... Họ đã bị giết à ?"

"Không. Họ đã trở thành thủ hạ của cậu chàng. GIII có một khả năng lãnh đạo lỗi lạc, rất thu hút người. Cũng như cậu vậy, ngoại trừ vài điểm khác biệt nhỏ."

"Xin đừng nói như thể chúng tôi giống nhau đến vậy. Tôi chẳng có gì như thế cả."

Tsuzuri-sensei đã nói điều tương tự trước đó. Vì lý do gì đó, mọi người dường như thường nhầm lẫn. Dù sao, tôi thậm chí còn khó kết bạn cơ mà.

" — Người tài xế đưa chúng ta trở về từ hầm ngầm Shinagawa là một trong số những kẻ đã trở mặt để theo GIII. Nói cách khác, việc gửi thêm sát thủ truy sát GIII chỉ khiến anh ta càng như hổ thêm cánh mà thôi. Chính phủ Mỹ cuối cùng cũng nhận ra sự thật trớ trêu này và cho ngừng lệnh ám sát. Thay vì vậy, họ đã chuyển sang phương án đàm phán, mà vẫn chưa thể duy trì."

Một "thiên tài nhân tạo" mà ngay cả chính phủ Mỹ cũng phải bó tay ...

Một con quái vật như thế, không đời nào hắn sẽ thua một nhóm ô hợp với những kẻ có cấp bậc xoàng xĩnh như chúng tôi.

Có vẻ như Tamamo và những người khác đã đúng ... đấu tay đôi với một người như vậy chắc chắn không phải là một ý hay.

Hiểu rõ những gì chúng tôi phải chống lại, cuối cùng tôi đã có thể chấp nhận điều này.

"GIV, Kaname, dường như là một siêu nhân nhân tạo khác đã cùng GIII tẩu thoát khỏi phòng thí nghiệm. Chỉ do từ lúc trốn chạy thành công đến nay, cô ta chưa từng đặt chân vào xã hội như G III nên có vẻ như không có bất kỳ hồ sơ nào về sự tồn tại của cô nàng."

Ôi. Khỏi nói tôi cũng biết mà. Ý tôi là, chỉ cần nhìn vào tên của bọn họ là đủ.

“… Tại sao những người như thế lại muốn tham gia vào 'Cực Đông Chiến Dịch' cơ chứ ?”

"Tôi vẫn chưa rõ. Chúng tôi đang xem xét nó."

"..."

"Ok, bây giờ cuộc trò chuyện kết thúc. Hãy bắt đầu quá trình phục hồi chức năng."

"..."

"Chúng ta đang bắt đầu phục ~ hồi ~ chức ~ năng, nhỉ ?"

Watson bày ra điệu bộ của chú chó nhỏ bị chủ nhân từ chối chơi bóng cùng.

"A, hẳn rồi."

Trông đáng thương đến nỗi đủ khiến tôi dù đang chìm đắm trong dòng suy tưởng cũng phải nhanh chóng ngẩng đầu lên.

Mà thôi ... cô ấy đã đóng trọn vai của mình, vậy tôi cũng nên diễn theo cho phải đạo.

Hôm nay, chúng tôi có thể cùng hội cùng thuyền, tôi đoán vậy.

"Ahem. Bảng phân vai cho 'play' ngày hôm nay như sau: Tôi là người quản lý một câu lạc bộ nữ sinh, và cậu là một thành viên của câu lạc bộ tương tự. Bối cảnh cũng như lời thoại đã được soạn sẵn trong sổ."

"Cô có nhận thấy mình hăng hái quá chăng ? Và làm ơn, vì Chúa lòng lành, nói thuật ngữ đầy đủ giùm — 'role-play'; 'play' nghe sáo rỗng lắm." [1]

Lời phản đối trong vô vọng của tôi cứ vào lỗ tai này ra lỗ tai kia của cô nàng, cuốn theo gió bay về nơi xa lắm…

"Tohyama nên vào câu lạc bộ nào bây giờ ? Câu lạc bộ kỵ mã theo lối cổ hợp không ?"

"Lối cổ là cái quần què gì ? Mà ai thèm quan tâm cơ chứ, bắt đầu mau đi."

"Được rồi. Vậy, Tohyama, quay mặt ra cửa nhanh. Tôi cần đổi đồ."

Ngay khi nói xong, Watson vói tay vào túi giấy và lôi ra một bộ đồng phục. Rồi từ phía sau tôi ...

~ sột soạt ~ ~ sột soạt ~

... vẳng đến những âm thanh Watson đang trút dần trang phục của mình.

Bởi vì cô ấy từng có lần buộc tôi phải chứng kiến tận mắt nên tôi biết rõ ẩn sau bộ đồng phục nam sinh, cô nàng chỉ mặc độc chiếc quần lót nữ.

Điều đó có nghĩa là, ngay lúc này, "thứ đó"… hoàn toàn phơi bày ?

Lẽ dĩ nhiên, nó dường như rực sáng trong ánh tà dương nhập nhoạng, như thế ...

(Điều này, điều này thật quá tồi tệ!)

Những ký ức quái lạ như muốn trỗi dậy từ chốn thẳm sâu trong tiềm thức của tôi.

Nếu tôi cứ thế bước vào thứ gọi là "Recall Hysteria", có nghĩa là, nếu tôi tự mình bật công tắc Trạng thái Hysteria chỉ vì mấy thứ vớ vẩn này, chơi thế hơi quá ngốc nhỉ.

Tôi cần phải nghĩ về điều gì khác, hòng làm sao lãng bản thân mình.

Dù nghe khá ngớ ngẩn, nhưng trước mắt hãy tìm vết bẩn trên cửa hoặc chơi trò nhìn xuyên qua lỗ khóa nào.

Khi làm thế, tôi nhận thấy một điều gì đó kỳ lạ về cánh cửa cực phổ thông này.

(… Hửm ?)

Dường như có chút ánh sáng lọt qua khe lỗ khóa, và còn hơi dao động thì phải ...

Hơn thế nữa —

Tôi thề rằng nghe được tiếng ai đó nghiến răng ken két ở đầu bên kia cánh cửa.

(Đừng bảo rằng có người ở phía bên kia ...?)

Tôi quỳ xuống và lén nhìn hành lang qua lỗ khóa.

Mặc dù cái lỗ khá nhỏ nên không thể có được một bức tranh tổng thể về toàn bộ hành lang ...

Nhưng ít nhất tôi cũng có thể thấy khung cảnh trước mắt mình, và dường như không có ai đứng tại cửa. Âm thanh đó phải được tạo ra bởi một người qua đường.

Nhưng như thế, những gì tôi nghe được không phải là ảo tưởng. Có lẽ tốt nhất là kết thúc buổi phục hồi chức năng này càng sớm càng tốt.

"Cô thay phục trang xong chưa ?"

Tôi hỏi Watson.

"Không, chưa. Khi tôi đang mặc chiếc khăn quàng cổ của tôi, cái móc áo ngực bỗng lỏng ra. Thật tệ."

Tưởng thuật chi tiết có thực sự cần thiết sao ?!

"... Ok, ổn rồi. Ôi trời, khi bạn mặc váy, gió thổi vào. Điều này mang đến cảm giác là lạ làm sao."

Chờ mãi cũng nghe được mấy lời phàn nàn trên, tôi quay đầu lại — như thể đang chơi Red Light, Green Light — để xem Watson mặc quần áo như một cô gái trong bộ đồng phục thủy thủ của mình.

Nói cho cùng, cô ấy vốn là con gái, vậy nên phong cách nam sinh mới đúng là "giả trang". Đáng buồn thay, ấn tượng ngược lại dường như cũng khắc sâu vào tâm trí tôi.

(Một lưu ý khác ... khi tôi nhìn kỹ ... cô ấy thực sự là một cô gái nhỉ ?)

Đôi chân mảnh mai của cô nàng căng tràn nhựa sống; cứ để chúng luôn bị khuất lấp sau lớp vải quần thật đáng hổ thẹn.

"… Cậu nghĩ cậu đang nhìn chằm chằm vào cái gì vậy, Tohyama ? Ôi chờ đã! Không, đừng bận tâm, được rồi! Nhìn vào vẻ thỏa mãn cậu kìa. Dù sao tôi cũng là con gái thực thụ. Không đời nào tôi lại để tâm đến mấy việc nhỏ nhặt này. Tôi biết ngay cả khi cậu thường không thể hiện nó, nhưng trong sâu thẳm tâm can, cậu vẫn thích tôi."

"Cô nói cái quái gì thế ?"

"Đó là theo chiều hướng của kịch bản mà."

Watson trả lời tôi khi cô nàng xỉa ngón tay vào quyển ghi chú.

"Cô có ý gì khi bảo 'theo chiều hướng diễn ra hử' ? Cô là tác giả mà! Sao cô lại viết mấy thứ vớ vẩn này ?"

"Sao, cậu có ý kiến gì à ? Tôi muốn viết gì là quyền của tôi chứ!"

Watson vặc lại, chuyển chân vào thế đấm bốc.

Nếu cô ấy 'xử' tôi, tôi không biết mình có nên bỏ qua không. Mà dù sao, trong tình huống này, có lẽ tốt nhất là nên hạ mình và thuận theo đà đưa đẩy của câu chuyện vậy.

"... Rồi sao nữa ? Kế hoạch cho ngày hôm nay là gì ?"

"À, chúng ta hãy bắt đầu giống như chúng ta đã làm trước đây, với những bước nhỏ."

Thuật ngữ "những bước nhỏ" đề cập đến một kỹ thuật của tâm lý học được tạo dựng để khắc phục chứng ám ảnh của một người. Nó liên quan đến việc tăng dần tiếp xúc với nguồn cơn gây hoảng sợ của người bệnh từng chút một.

Trong trường hợp của Watson, cô nàng đã đặt mục tiêu của mình là khả năng để người khác nhìn thấy cô như một cô gái mà không cảm thấy lo lắng hay thất thố.

Bước đầu tiên là việc chúng tôi cố gắng trò chuyện bình thường trong phạm vi một mét, sau đó thu hẹp khoảng cách còn 75cm, 50cm, 30cm, và cứ thế.

"Kỷ lục trước đây của chúng ta là giày của tụi mình cách nhau đúng năm centimét. Hôm nay, tôi muốn thu hẹp khoảng cách đó hoàn toàn. Nếu chúng ta có thể làm được, sẽ thật phi thường."

Và phần nào trong số đó là phi thường ?

Mà thôi, quên nó đi, gì cũng được miễn là cô nàng cảm thấy hạnh phúc. Dù có là gì đi chăng nữa miễn kết thúc sớm chừng nào hay chừng đấy.

"Được rồi, vậy làm thôi nào."

"Nn. Đừng có chạy, nhé ? Ể, đợi đã, không phải thế — Vậy thì, hãy cứ đứng tại chỗ, Tohyama ... kun."

Chỉ mới nói một câu kiểu con gái thôi mà đã đỏ mặt rồi ...

Vừa nói, cô nàng vừa cẩn thận bước từng bước một tiến về phía tôi như thể đang ở giữa một bãi mìn.

Chiếc váy hồng của cô ấy khẽ lay động ...

Mà để ý mới thấy, cô nàng thậm chí còn đổi luôn giày của mình thành loại giày màu nâu dành cho nữ sinh.

"… Đến, tôi đến đây, Tohyama-kun."

Tôi im lặng chờ đợi khi cô ấy dần thu hẹp khoảng cách giữa chúng tôi, và dừng ngay trước mặt tôi.

Rồi, như muốn thể hiện quyết tâm của mình, cô nàng cố tiến thêm một bước cuối cùng.

Sau rốt, đôi giày của cô ấy còn chạm đến, hay đúng hơn, thậm chí có thể nói là ở trên giày tôi.

"..."

"..."

Watson thấp hơn tôi nên khi đứng cô chỉ vừa chạm đến cằm tôi. Cùng với sự ấm áp của thân nhiệt, hương quế dìu dịu lan tỏa từ mái tóc ngắn của cô.

(...)

Đây là lý do khiến Watson trở nên đáng ngại.

Bởi vì thường gây ấn tượng như một chàng trai, nên mỗi khi cô ấy thể hiện mặt nữ tính của mình như thế này ...

Sự lệch pha cảm giác càng khiến bạn đặc biệt cảm nhận được mức độ dễ thương của cô nàng.

Ví dụ, hãy so sánh Riko. Bởi vì Riko là loại con gái đầy ắp nữ tính nên khi cô ấy xuất hiện trước mặt tôi, tôi lại cảnh giác. Do có chuẩn bị từ trước, ngay cả khi cô nàng cố tình tiếp cận tôi, tôi vẫn có thể xử lý nó. Bằng cách này, cơ thể của tôi sẽ phát sinh bản năng tự phòng vệ nên không dễ dàng rơi vào Trạng thái Hysteria. Mặc dù, tôi phải thú nhận, giải thích kiểu này khá tệ hại.

Tuy nhiên, khi nói đến Watson, cơ thể của tôi chưa thể có sự chuẩn bị mang tính bản năng như vậy.

Cũng do cô nàng thường hành động như con trai, giống rặt cả trong ý định và mục đích, tôi trót mất cảnh giác đối với xung quanh.

Và giây tiếp theo, cô ấy lại hóa thân thành-một-cô-gái thực thụ.

Tôi nhận thức rõ về tình trạng hiện tại của mình. Huyết áp của tôi tăng vọt, chạm đến bờ vực nguy hiểm trong nháy mắt.

"... Tohyama, kun. Cậu ổn không ? Những con ngựa trông cũng rất khỏe hôm nay."

Khi tôi chỉ còn nước đợi chờ trong im lặng, Waston lại e lệ hỏi thăm sức khỏe của tôi.

Bầu không khí trang nhã bao quanh cô một lần nữa nhắc tôi rằng cô ấy là một cô gái. Ugh.

Không giống như vẻ đỏm dáng và suồng sã của Riko, cảm giác Watson đưa đến dường như càng thích hợp hơn cho một cô gái ở độ tuổi này.

Bình tĩnh, giữ cái đầu lạnh nào Kinji.

Tôi từng rơi vào Trạng thái Hysteria một lần trước đây cũng tại nơi này, không nên phạm phải cùng một sai lầm.

"À, cô ổn chứ Watson ? Thế này hơi 'khá gần' đấy nhỉ."

"Tôi ổn. Tôi thậm chí còn nghĩ nó khá, khá thoải mái! Ồ, ừm, hình như trước đây tôi có nói với cậu rồi nhỉ. Khi tôi ăn mặc như thế này, hãy cứ gọi tôi là 'Elle'."(2)

"Ừ, phải. Xin lỗi nhé, Elle."

"Tôi hy vọng mọi thứ sẽ diễn ra tốt đẹp vào hôm nay. Tôi sẽ cố hết sức."

"Tôi cũng thế."

Cố gắng hết sức để không rơi vào Trạng thái Hysteria.

Tôi tự bảo lòng rằng hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại một chút, nhưng vừa hít vào —

Chết tiệt. Phản tác dụng mất rồi. Càng hít sâu bao nhiêu, hương mật ngọt ngào tỏa ra từ Watson càng tràn ngập từ khoang mũi đến tận cuống phổi của tôi bấy nhiêu. Tôi đang nghĩ cái quái gì thế ?

Nhờ chiêu 'gậy ông đập lưng ông' thần sầu quỷ khốc, tôi sém chút nữa là tiến vào Trạng thái Hysteria.

"Được rồi. Hôm nay, tôi sẽ làm điều đó, Tohyama."

"Làm gì ?"

"Thả lỏng đi."

"Hử ?"

"Trên má nhé. Không, không phải, không phải môi! Hãy để dành cho lần khác!"

"Do đó tôi mới hỏi cô —"

Tôi định nhắc lại câu hỏi, bỗng khuôn mặt Watson đỏ rần, và cô đột ngột ngẩng đầu lên —

Rồi lướt nhẹ hai phiến môi lên má tôi.

—...!

Người ta vẫn thường bảo: có lần đầu sẽ có lần thứ hai, có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba, thứ tư, và cứ thế...

Hết Kaname, rồi đến Aria, và bây giờ, người không thể đoán định nhất, Watson, cũng hôn tôi.

Đây là lần thứ ba trong tháng này rồi. Tôi trở thành người nổi tiếng tự lúc nào vậy ? Sao tôi không biết ?

"...!"

"Làm, làm được rồi!"

Watson có vẻ ngây ngất khi cô ấy ngật ngưỡng tiến về phía tôi.

Cánh tay, ngực, eo của cô, tất cả đều mềm mại đến chết người — cô ấy ép sát cơ thể vào tôi. Nhờ thế, tôi hoàn toàn cảm nhận được cô nàng thực sự là một cô gái.

"Thành công rồi, Tohyama! Chọn cậu cùng thực hiện quá trình hồi phục quả là quyết định sáng suốt mà. Đến khi thực sự làm điều đó tôi mới hiểu. Sao đây nhỉ, hừm, tôi phải diễn tả việc này thế nào đây ... Nó thực khiến người ta thỏa mãn. Không nghi ngờ gì nữa, đây là bước cần thiết nhằm giúp tôi hiện thực hóa giấc mơ hóa thân trở về kiếp con gái. Được rồi, thử lần nữa nhé, vài lần cũng không sao."

Nói xong, cô ấy lại vỗ vào má tôi ... mà vừa nói gì cơ, vài lần á ?

"Dừng lại, dừng lại! Một lần là đủ rồi!"

"Ứ chịu đâu. Tôi muốn nhiều hơn nữa. Tohyama này, có vẻ tôi thích ... Tôi thích cậu — đó là nguyên nhân nhỉ. Mà đúng hơn là lý do duy nhất."

Câu lạc bộ quái quỷ gì thế này ? Chuyện gì đã xảy ra với lũ ngựa rồi ?!

Không giống như bầu không khí gợi cảm, trưởng thành của Riko và Shirayuki, Watson tạo cảm giác khá non nớt của một cô bé tuổi teen ... vì lý do nào đó, việc được chăm sóc tận tình chỉ càng khiến cô nàng trở nên dễ thương hơn gấp bội. Hậu quả là, tôi ôm chầm lấy Watson, tiến vào giai đoạn Mezza Hysteria —

Và như thế, dù khá êm đềm, nhưng hẳn là tôi đã rơi vào Trạng thái Hysteria.

— Đúng lúc đó.

Thính lực được tăng cường của tôi nhận ra một âm thanh —

~ ken két ~ ~ ken két ~ ~ ken két ~

Một lần nữa, tôi lại nghe được tiếng nghiến chặt kẽo kẹt, đầy vẻ thù hằn, vẳng đến từ phía bên kia cánh cửa.

Nhìn qua lỗ khóa, tôi bắt gặp ánh mắt ai đó!

"— Khoan, KHOAN ĐÃ! Elle!"

"Tohyama, Tohyama."

"Không phải thế! Tôi biết cô hiện rất phấn khích với kết quả phục hồi chức năng, nhưng tôi cần cô bình tĩnh lại."

"...?"

Bế Watson lên như đang bồng cô dâu của mình, tôi giấu cô ấy sau bức tượng thần Vệ nữ.

Ẩn mình ngay bên cạnh cô, tôi quan sát đôi mắt ở phía bên kia cánh cửa. Nó vẫn đang nhìn trừng trừng qua lỗ khóa.

Hơn nữa, tiếng nghiến "ken két" vang mãi không thôi cho thấy kẻ đó đang cực kỳ kích động.

Cố hy vọng mong manh rằng người kia không tài nào nắm rõ tình hình hiện tại qua lỗ khóa nhỏ, tôi không trông đợi những gì họ đã chứng kiến sẽ khiến kẻ ấy hiểu nhầm và nghĩ rằng chúng tôi là một cặp.

Quay sang Watson, tôi lặng lẽ thì thầm vào tai cô ấy khi nàng vẫn đang trưng ra ánh nhìn trống rỗng bần thần —

"Có người đang lén theo dõi! Hôm nay phục hồi chức năng thế đủ rồi, nhanh kết thúc và thay đồ lại."

"— Gì, cậu vừa nói gì ?"

Mặt Watson đột ngột ửng hồng. Tôi thề là mình sẽ không ngạc nhiên khi thấy đầu cô ta tỏa hơi trong tình trạng này đâu.

Cô nàng cuống cuồng lục tìm và lôi bộ trang phục nam sinh ra từ trong túi giấy.

"Nhanh lên! Tôi cần phải xác nhận tình hình ở hành lang."

"Toh, Tohyama! Giúp tôi với! Người tôi run lẩy bẩy đây này. Tôi không thể tự mình thay đồ được!"

Nghe thế, tôi cố dằn cơn xúc động, đồng thời không cho phép bản thân mình liếc ngang liếc dọc —

Rồi túm áo sơ mi của cô lôi ra khỏi túi.

Với tình trạng Watson hiện trong cơn hoảng loạn tột độ thể hiện qua việc cánh tay và chân cô nàng run rẩy không ngừng, tôi khẽ quay đầu lại, và một lần nữa đánh giá tình hình ở phía bên kia cánh cửa.

Kẻ đó dường như nhận thức được chúng tôi biết về sự hiện diện của hắn, đã xê dịch ánh nhìn hiếu kỳ khỏi lỗ khóa.

Tai tôi cũng linh mẫn phát hiện âm thanh của ai đó đang lao nhanh trên hành lang. Rút lui lẹ vậy!

(Con chuột đó ...)

Cho dù nhìn nhận thế nào đi chăng nữa, bình thường khi bạn bắt gặp một cặp đôi ở nơi vắng bóng người ...

Hẳn bạn sẽ quan tâm đến việc riêng của mình hơn, vờ như đã không nhìn thấy bất kỳ điều gì và lặng lẽ rời đi.

Mặc dù không có cơ hội để giải thích hoàn cảnh của chúng tôi một cách trọn vẹn, tuy nhiên, không thể chối bỏ sự thật rằng hai chúng tôi hiện đã như cá nằm trên thớt. Chẳng lẽ lại bảo rằng chúng tôi đang gặp phải những vấn đề trầm trọng, cần trải qua việc phục hồi chức năng ? Sẽ chẳng ai tin vào điều đó cả.

"Chúng ta nên rời khỏi đây, Watson. Người đó đã đi rồi, nhưng nếu họ dẫn thêm bạn đến, chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn."

"À, ừm."

Watson dường như đã thay trang phục xong —

Tôi nhanh nhẹn nhét cái váy của cô nàng vào túi và nắm lấy tay cô, lao về phía cửa, mở nó ra không chút do dự.

Bất thần, Watson đột ngột khựng lại.

"Có chuyện gì vậy ? Chúng ta cần phải đi ngay bây giờ."

"Khoan, chờ chút, Tohyama. Tôi cần chỉnh lại ve áo."

Watson chỉnh lại ve áo khoác bằng tay trái. Hơn nữa, có vẻ như chỉ một phần áo sơ mi của cô ấy được nhét vào quần, trông khá cẩu thả. Thây kệ vậy. Tôi không còn thời gian để chỉnh trang cho cô nàng nữa rồi.

Nghĩ thế, tôi lôi mạnh Watson cùng ra khỏi phòng thiết bị nghệ thuật.

"Ể ? Tohyama-kun và ... Watson-kun ?"

Cứ nghĩ chúng tôi có cơ hội đào tẩu chứ. Rủi thay, bạn cùng lớp của chúng tôi lại xuất hiện ngay cầu thang —

Cậu bé đáng yêu khoa Assault, Shiranui.

Mắt Shiranui những muốn lồi hẳn ra ngoài với cú sốc tột độ.

Tay cậu ta đang cầm những tấm đồng để làm bản khắc; có vẻ cậu chàng đã được giáo viên nghệ thuật yêu cầu giúp mang đồ vật.

Bắt gặp ánh nhìn đầy hồ nghi của Shiranui, Watson theo bản năng che vội bộ ngực phẳng lì vì bị buộc chặt bởi sarashi.(3)

Ăn mặc như vậy, chỉ cần liếc sơ qua là ai cũng nhận ra cô nàng đã phải vội vã hoán trang như thế nào rồi.

Thấy tôi hoàn toàn không nói nên lời cùng Watson với vẻ mặt sợ-sệt-rưng-rưng-nơi-khóe-mắt trốn sau tôi như chú chim non khép nép tìm hơi ấm chim mẹ, Shiranui —

"Ừm ..."

Vẻ mặt của cậu chàng như rất muốn hỏi, "Nhân danh Chúa, chuyện quái gì vừa xảy ra ở đây vậy ?" nhưng không biết làm thế nào.

"..."

Khuôn mặt tôi đông cứng như một bức tượng bán thân bằng thạch cao. Tôi điên cuồng khai thác tâm trí vốn được Trạng thái Hysteria phụ trợ nãy giờ hòng tìm lối thoát.

Kẻ nhìn trộm trước đó đã biến khỏi hiện trường, nên có lẽ đó không phải là Shiranui.

(Nhưng tình hình hiện tại cũng không khả quan hơn là bao!)

Trong tâm trí tôi —

Hình bóng của Shiranui-meijin (Danh Nhân Shiranui) đối mặt với Tohyama-ryuou (Long Vương Tohyama) trong một trận thư hùng shogi dần hiển hiện. (4)

Trên bàn cờ, Shiranui đã bắt đầu công kích điên cuồng. Nhằm đáp trả Shiranui, Tohyama phải thiết lập thế phòng thủ vững như bàn thạch.

Tôi quay sang Watson trông chờ sự giúp đỡ, nhưng cô nàng đang dán dính trán vào lưng tôi, vùi đầu vào người tôi làm đà điểu. Có vẻ khi rơi vào hoảng loạn, cô ấy có khuynh hướng thu người lại như sức mạnh đột ngột bị triệt tiêu, đẩy trách nhiệm cho kẻ xui xẻo lãnh nợ muốn làm gì thì làm. Gian xảo thật đấy.

(Công bình mà nói, chúng tôi đang rời vào tình thế tiến thoái lưỡng nan. VÔ CÙNG TỒI TỆ!)

Dưới góc nhìn của Shiranui, hẳn là:

Nơi dãy nhà tự học được cho là trống rỗng, trong căn phòng kín cổng cao tường nơi chứa các thiết bị nghệ thuật ...

Những người chắc chắn không tham gia vào bất kỳ lớp nghệ thuật nào, hay nói cách khác, những kẻ không có lý do chính đáng để có mặt ở đây vào lúc này — Watson và tôi — đã bị phát hiện.

Hơn nữa, có vẻ như tại căn phòng đó, Watson đã trút bỏ y phục của mình.

Nếu tiếp tục đối chiếu với ván shogi ban nãy, Phi Xa của tôi đã bị Giám Mục bắt giữ rồi.

Trên thực tế, việc tôi bị bắt gặp đang trốn tránh trong phòng thiết bị nghệ thuật cùng một "cô gái thoát y, thực hiện một số hoạt động bí mật", quả thực cứ như tôi đã tự chấp hẳn một trăm, không đúng, phải cả nghìn nước cờ ấy.

Kể cả khi không xem xét đến địa điểm hiện tại, nội việc nam nữ trốn tránh hẹn hò yêu đương bí mật cũng đủ là thảm họa rồi.

Quan trọng hơn —

Shiranui không hề biết Watson là con gái.

Thay vào đó, cậu ta nghĩ cô là một chàng trai.

Nói cách khác, từ quan điểm của Shiranui —

Watson (một thằng con trai) và tôi vừa rời khỏi phòng trang thiết bị nghệ thuật, nơi "anh ấy thoát y như một phần của một số hoạt động bí ẩn nào đó".

(Đáng bận tâm chứ ?!)

Trong tâm trí nhồi đầy shogi của tôi lúc này, cả Kim Tướng và Ngân Tướng phe ta đều nhất loạt bị cầm tù.

Vẻ đẹp của Watson nổi tiếng khắp trường. Trong suốt hoạt động Ristorante Mask, nhiều nam sinh đã ngẩn ngơ khi cô nàng khoác lên mình bộ đồng phục thủy thủ vang bóng một thời. Điều đó cũng đủ nói lên một sự thực, dù đang trong lốt nam sinh, cô nàng vẫn giành được thiện cảm từ nhiều chàng trai khác (thực ra cô ấy vốn là con gái mà).

Và ai là người đầu tiên chống đối cô ta, tên trai lơ khét tiếng — tôi. Nói cách khác, Tohyama Kinji, sau một năm đã trở nên chán chê với việc đùa giỡn phụ nữ nên quyết định đổi khẩu vị bằng cách theo đuổi các cậu bé xinh trai.

— Đó có lẽ là điều Shiranui nghĩ đến lúc này chăng ?

Lòng tôi thầm biết cả quân Mã và Hương Xa đã không còn đường về.

Watson và tôi lại đang nắm tay nhau, không ngần ngại thể hiện tình cảm gắn bó khăn khít như keo sơn, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa. Chết nỗi quần áo của Watson cũng khá xộc xệch, dễ khiến người ta mơ màng liên tưởng rằng chúng tôi đã vượt quá giới hạn.

Cuối cùng, toàn bộ quân Tốt của tôi biến mất khỏi bàn cờ.

(Mình, mình phải tự vệ thôi —)

Ngay cả khi tất cả những gì tôi còn lại là quân Vương duy nhất, chiến lực hiện đã phân tán và khá lộn xộn, thì với sức tập trung tột độ do Trạng thái Hysteria, Long Vương Ô Uế Tohyama đã đánh ván cược cuối cùng: "Do tôi đang xem xét việc gia nhập câu lạc bộ hội họa vào năm tới, nên đã quyết định thử phác thảo. Watson đây đã đồng ý làm người mẫu cho tôi."

Quá gượng gạo phải không ? Tiếc thay vì mới chỉ chuyển đổi vào Trạng thái Hysteria phần nào nên hiện đây là cớ tốt nhất tôi có thể nghĩ ra.

Mặc dù tôi từng viện những lý do tương tự trong khoảng thời gian chơi cùng Fuuma, nhưng cô nàng chỉ là một tên ngốc nên đã sập bẫy dễ dàng. Shiranui thì khác. Cậu ta khá sáng dạ. Không còn cách nào để lỡm mặt.

Tuy nhiên, nếu tôi không làm điều gì đó, tôi sẽ bị phán thua bởi đơn giản đã hết thời gian.

Nghĩ nhanh lên! Nói gì đó đi! Đàn ông đích thực là phải can đảm thẳng tiến; chẳng cần bận tâm nó là gì, cứ cố gắng hết sức là được!

"Shi, Shiranui! Nghe anh này! Anh ở đây với cậu bạn này đều có nguyên do cả — "

Tôi vừa mới cất lời thanh minh thì,

Shiranui bỗng giơ tay như thể muốn nói, "Anh không cần giải thích nữa."

Sau đó, học cách nói lịch thiệp nhất có thể, hiếm có khó tìm trong giới Butei, cậu bảo:

"Đừng lo về nó nữa. Đây không phải là thứ mà công chúng cần phải biết. Em cam kết sẽ niêm phong miệng mình thật chặt."

Và nở một nụ cười ngượng ngập, lúng túng.

Nụ cười ấm áp và dịu dàng đó chẳng thể lay chuyển được sự hiểu lầm khủng khiếp nằm đằng sau nó, cũng như tâm hồn rộng lượng tựa đại dương mênh mông của cậu ngời sáng khi công khai chấp nhận những kẻ đã trót nếm thử trái cấm.

Nhưng không hẳn cậu chàng có thể ẩn giấu hoàn toàn cơn sốc với những ngón tay đang run rẩy kia.

Thẳm sâu cõi lòng, tôi đã thấy sự sụp đổ hoàn toàn triệt để của Long Vương Tohyama. Binh bại như núi lở. Chẳng còn đường lùi nữa, chỉ có thể cúi đầu và chấp nhận thất bại.

"Toh, Tohyama, đi thôi."

Người nãy giờ chẳng lên tiếng, Watson đột ngột đẩy tôi từ phía sau.

Về phần mình, tâm trí của tôi đã hoàn toàn trắng xóa, lặng lẽ lê bước khỏi tòa nhà lớp học tự chọn.

Chú thích:

1. 'Role-play': kịch nhập vai. Watson dùng từ 'play' làm Kinji liên tưởng đến cô nàng đang cố rủ rê cậu thực hiện vài trò chơi tình thú nào đó.

2. Elle: Là ký tự "L" trên lá thư cô ấy gửi cho Kinji. Cô sử dụng "エル", tức là L / Elle trong katakana.

3. Sarashi: dây vải dài và khá dày, được mặc như lớp trong của bộ Kimono hoặc sau khi sinh con, khiến phụ nữ nhìn có vẻ mảnh khảnh hơn. Nó cũng được dùng như phục trang phụ trợ của nam giới.

4. Meijin (Danh Nhân) và Ryu-ou (Long Vương) là hai danh hiệu uy tín nhất trong giới shogi chuyên nghiệp.

Truyện Chữ Hay