Viên đạn thứ ba: Sắc Xanh Bí Ẩn – Deep Blue
Khi tôi đưa lối dẫn đường cho cô em gái "tự xưng" nhưng được mọi người "ngầm" chấp nhận, Tohyama Kaname, về đến phòng mình —
"…?"
Căn phòng đáng lẽ phải bừa bộn hỗn độn của tôi, do Shirayuki bận rộn chuẩn bị cho Lễ Hội Văn Hóa… giờ đây lại ngăn nắp và sạch sẽ ngoài sức tưởng tượng.
Không đúng, còn hơn cả sạch ấy chứ.
Thứ nhất, ngoại trừ giày của chính mình, tôi không phát hiện thêm bất kỳ đôi giày của ai khác trong tủ đựng giày.
Tương tự, phòng khách và nhà kề cũng đổi khác. Gối hình tim của Aria, tủ đựng quần áo của Shirayuki, trò chơi của Riko — toàn bộ đã mất dạng.
Nhưng… riêng đồ dùng của tôi vẫn hiện diện.
Cảm giác như tôi đã về với những ngày xưa, trước khi Aria tiến công chiếm đóng căn phòng.
"Này, ưm… Kaname, chẳng là em vừa mới bảo, về điều gì có liên quan đến việc xâm chiếm phòng anh…" Tôi ngập ngừng dò hỏi kẻ khả nghi nhất trong nghi án dọn phòng này…
"Nơi này cũng có thể xem như thuộc về gia tộc Tohyama, vậy nên Tohyama Kaname vào đây ở là chuyện hiển nhiên. Luật cho phép thành viên gia tộc có quyền trụ tiến nơi cư trú gia tộc bất kỳ lúc nào họ thích."
Nói rồi, con bé thản nhiên súc miệng ầm ĩ.
Mà nhìn kỹ thì ly súc miệng Kaname đang cầm rất xứng đôi với cái của tôi. Em ấy lấy nó ở đâu nhỉ ? Nhìn qua cứ ngỡ chúng tôi là anh em ruột cực thân chứ lị.
"Sao anh cứ có cảm giác nhiều đồ vật đã không cánh mà bay…"
"Em đã gửi tất cả những thứ mang mùi người lạ vào bệnh viện rồi." Kaname nói với ánh nhìn bực bội.
"Em lại thế nữa rồi…"
"Gối có mùi của Aria, em xé tung rồi gửi đi. Em cũng cắt nát hay vò nhàu nhĩ đồ lót hắc ám của Shirayuki và đồ chơi của Riko trước khi gửi nốt chúng. Thật tẻ nhạt."
"…"
"Em đoán chúng có lẽ đã được vận chuyển đến bệnh viện rồi nhỉ ? Ả tóc hồng và đồng bọn hẳn sẽ cảm thấy khủng hoảng khi mở gói quà. Hehe, em muốn nhảy cẫng lên sung sướng khi nghĩ về điều đó." Kaname nói với ánh nhìn u ám và nụ cười ảm đạm — cơn ớn lạnh bất chợt chạy dọc sống lưng tôi. Sao có thể tồn tại một cô bé ác ôn đến dường này trên đời chứ ? Thật vô đối ngay cả khi đem so với mảng tối trong nội tâm Shirayuki lúc hăm he Aria.
Là người lớn, tôi nên cảnh cáo em ấy chăng ?
"Kaname, nghe anh nói này."
"Hửm ?"
Mặc tôi gãi đầu băn khoăn lựa lời với vẻ mặt tức giận, Kaname để lộ vẻ mặt ngơ ngác như không rõ mình đã làm sai điều gì.
"Ừm… Anh biết em không ưa gì Aria và mấy người kia, nhưng cách giải quyết vấn đề của em hơi quá đáng. Chẳng hạn như khi em lợi dụng lúc không ai ở nhà để phá hoại đồ đạc người khác thế này."
"…Eh, sao anh lại giận ạ ?"
"Biết là bị dồn vào đường cùng, nhưng vì em đã nhận mình là thành viên gia tộc Tohyama, nên cấm có hành vi tiểu nhân nào kể từ giờ. Rõ chưa ?" Tôi lên giọng thể hiện không chấp nhận lời bào chữa…
Kaname thất kinh nhìn tôi, gật đầu.
"Hửm…? Sao con bé dễ dàng chấp nhận vậy ta ?"
"Em — Em hiểu rồi. Em sẽ nỗ lực tìm hiểu thế nào là "hành vi tiểu nhân", và chắc chắn sẽ không vi phạm chúng từ giờ trở đi."
Chẳng rõ vì sao, có cảm giác con bé rất sợ bị tôi xa lánh. Cả người nó cũng đang khẽ run.
"Nh — Nhưng mà — Em cũng có việc muốn cảnh báo Onii-chan!"
Kaname lắc mạnh đầu để cân bằng lại cảm xúc của mình, rồi giương đôi mắt nhìn thẳng vào tôi đầy rắn rỏi.
"…Chuyện gì ?"
"Khẩu vị của Onii-chan quả kinh khủng! Một mụ lùn, một con ả giả vờ ngây thơ thánh thiện, một nhỏ tiên giả danh, và một cô nàng câm như hến — Vậy mà Onii-chan lại chăm bẵm bọn lập dị quái gở đó. Thật không tin nổi!"
Thấy sự phẫn nộ của con bé, tôi thoáng chùn chân.
Em bảo "chăm bẵm" là sao ? Em xem họ là thú nuôi à ? Ít nhất hãy đối xử với họ như con người, được chứ ?
*Thở dài* Hạ thấp phẩm giá cả bốn người họ, tôi rõ con bé đang ám chỉ ai rồi, nên không có lập trường để xen vào.
"Nghe em đi. Tuy Onii-chan là nam nhân tuyệt nhất trên đời, nhưng về phương diện này, Onii-chan chưa thể phân định rạch ròi. Anh cần thay đổi suy nghĩ 'Cô gái nào cũng như nhau cả thôi'. Bọn nữ nhân đó không xứng đáng nhận tình yêu của Onii-chan. Thứ. Không. Biết. Điều!" Kaname nói, hoàn toàn đầu nhập vào bài thuyết giáo của mình, còn trỏ ngón tay vào tôi. Có vẻ em ấy giận khi chứng kiến Aria sống tại phòng tôi.
À thì, tôi rất đồng tình nếu chỉ thế. Tôi không thể chối cãi việc họ đang chung sống nhất thất với mình.
" — Loại đó mà cũng muốn trèo cao trở thành bạn gái Onii-chan, láo lếu. Nói thẳng ra, nữ nhân nơi đây chẳng có một mống xứng đáng. Vậy nên, xin hứa với em một điều nhé."
"Là gì ?"
"Hứa rằng anh sẽ không đụng chạm, hay tệ hơn là ôm ấp bất kỳ cô gái nào khác ngoài em."
"Cái quỷ gì vậy ? Anh không bao giờ muốn đụng chạm hay ôm ấp con gái! Ai lại kỳ khôi thế!"
"Vậy hứa đi, thề độc luôn với em này, rằng anh nhất quyết sẽ không đụng chạm với vất kỳ người con gái nào khác ngoại trừ em."
"Được thôi. Anh xin thề!"
"Nếu em mà bắt gặp bất kỳ con nào léng phéng với Onii-chan, em sẽ ám sát nó!"
"Này, này! Ngưng ngay việc mở mồm ra là đòi chém đòi giết cho anh. Nếu em còn muốn ở lại cạnh anh, thì dù xảy ra điều gì cũng không được giải quyết bằng bạo lực, rõ chưa ?" Tôi gằn giọng.
Kaname nhìn tôi…
Và nghiêm túc gật đầu lần nữa.
Cứ như con bé thật sự là em gái tôi vậy.
"…"
Khi tôi hoài nghi con bé có hiểu thật không và bắt đầu liếc xéo nó —
"…Ah…"
Kaname điềm nhiên nhìn trực diện, đối mắt với tôi mà không thèm chớp…
…Uwa…
Xấu hổ quá đi.
"Onii, Onii-chan…"
"Lại gì nữa đấy ?"
Nghe tôi hỏi, Kaname bỗng lộ vẻ vui mừng pha chút bẽn lẽn khi cười trong lúc vẫn đang cúi đầu.
"Điển, điển trai thật."
"Gì chứ ?"
"Không có gì. Chỉ là biểu cảm sắc sảo ấy khiến trái tim em lỗi nhịp mất rồi. V — Và khi nghĩ đến việc đôi ta chung sống làm… làm em cảm thấy muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Em tự hỏi liệu giờ có phải lúc thích hợp ?"
"…?"
"Ôi không."
"Ôi không cái gì ?"
"Thích quá đi mất."
"Này, này…"
"Thích. Thích. Em thích anh nhiều lắm. Em nên làm gì nhỉ ?"
Kaname cúi gằm, như muốn chôn mặt nơi cổ mình, với gương mặt đỏ hơn cả củ cải đường.
Lưu ý này, ý tôi là nó SIÊU ĐỎ. Đỏ rực ấy. Toàn bộ luôn.
Dù tôi đã trông mong mình nhầm, nhưng dựa trên bầu không khí hiện tại, chắc chắn lời con bé nói hoàn toàn chân thật.
"Anh — Anh nghĩ ta đang hiểu nhầm ý nhau."
"Là sao ạ ?"
"Dù anh không chấp nhận, em vẫn tự nhận mình là em gái của anh, đúng chứ?"
"Không phải tự nhận mà đây là sự thật." Kaname nói, giương mắt nhìn tôi với khuôn mặt vẫn đang rất đỏ.
"…Nếu em bảo thế, chẳng phải việc thừa nhận thích anh càng lạ hơn sao ?"
"Eh ? Tại sao ?"
"Sao em lại làm vẻ mặt hoang mang đó ? Làm gì có cô em gái nào trên đời này thú nhận mình thích anh ruột chứ ?"
"? ? ?"
Hình như Kaname hoàn toàn không thông não những gì tôi nói, nên đành…
"Ý anh là sẽ thành vấn đề lớn nếu người cùng huyết thống thổ lộ như thế với mình."
Tôi đã phải tìm cách giải thích cặn kẽ cho con bé những điều liên quan đến thường thức dù vô cùng ngượng khi phải đề cập đến nó.
"Huyết thống chỉ là việc nhỏ."
"Nhóc có vấn đề đấy! Lo mà học lại luật pháp Nhật Bản đi!"
"Đó là phương châm của em. Dù bị cấm kết hôn, nhưng vẫn được phép yêu nhau mà!"
Chết tiệt… Xem kẻ ngoài vòng pháp luật đang thảo luận luật pháp với tôi kìa.
Tôi không còn gì để nói sau lời biện hộ của con bé —
"Onii-chan! Thích, thích, thích, em thật sự thích! Thích, thích…"
Chớp cơ hội, Kaname tựa sát người tôi khi đang diễn sâu vai bé mèo hư.
Có cảm giác cứ như con bé đang bị thôi miên ấy. Tôi nào phải nhánh bạc hà mèo.
"Đừng có bám chặt lấy anh như vậy! Quan trọng hơn, anh có gì tốt đáng để em yêu thích không rời thế chứ ?"
Gương mặt đầy dấu chấm hỏi của tôi đối diện với cô nàng xinh đẹp nhưng xa lạ này.
Và tất cả những gì con bé biểu hiện là tiếp tục trạng thái phấn khích cuồng nhiệt…
"Vâng, vâng, nhiều điều lắm chứ — Chẳng hạn như, ngoại hình của anh…"
"Ngoại hình của anh á ? Anh nghĩ em nên đi đo thị lực lại thôi. Trong mắt con gái, anh mày là kẻ ảm đạm nhất trần đời đấy nhóc."
"Không phải thế đâu. Anh rất điển trai mà."
Nhìn vào mắt Kaname, tôi có thể thấy con bé thật sự nghiêm túc.
"Điển trai thế quái nào được. Anh —"
Kaname chẳng cho tôi cơ hội nói hết câu, cứ thế bổ nhào đến ôm tôi thật chặt, rồi vỗ nhè nhẹ vào lưng như muốn trấn an tôi.
Nhột — Nhột quá! Trò quỷ gì thế này, làm tôi sởn cả da gà!
"Ô, và… Em cũng thích phong thái lịch thiệp của anh. Onii-chan đối xử cực kỳ dịu dàng với em, còn mua kẹo sữa cho em nữa chứ."
"Thôi nào, em là con nít hay sao mà dễ bị dụ bằng kẹo thế ? Nó chỉ đáng giá 105 yên."
"Giá bao nhiêu không quan trọng. Em còn giữ giấy gói kẹo đây. Em sẽ ghi ngày hôm nay lên nó, và nâng niu nó suốt cuộc đời mình."
"…"
Ôi trời, những lời của tôi khi hỏi "anh có gì tốt khiến em yêu thích không rời" đã phản lại chính mình mất rồi —
Điều này cũng chấm dứt việc Kaname huyên thuyên về những điểm con bé thích nơi tôi. Những lời tán tụng không ngớt phát ra từ miệng con bé chỉ tổ khiến tôi sởn gai ốc khắp mình. Con bé say sưa nói về nó cứ như đang bày tỏ lòng thành kính với đấng cứu thế vậy.
Mặc tôi muốn phát bệnh vì những lời ca ngợi của con bé và phải bỏ đi pha cà phê, nó vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, tự biến mình thành đài phát thanh di động.
Cứ như thể thế giới của Kaname ngập tràn tình yêu, không chướng ngại nào khiến con bé sờn lòng được.
Con người này quả chẳng bình thường chút nào.
Con bé hâm mộ tôi cuồng nhiệt… Có lẽ tôi nên khuyên nó hẹn gặp bác sĩ tâm thần thay vì bác sĩ nhãn khoa.
Dù Kaname đã thề thốt với tôi sẽ cố gắng kìm chế bản thân để không gây ra những hành vi hung bạo, tôi vẫn không thể tin con bé.
Nếu tôi thẳng tay đuổi cổ nó, không có gì bảo đảm nó sẽ không có hành vi bạo lực, thậm chí nó có thể bắt đầu khai chiến toàn diện với Aria ấy chứ.
Thế nên…
Không còn cách nào khác, tôi đành phải để cô bé xa lạ này – Kaname – ở lại phòng mình.
Ngoài ra, Kaname còn là thuộc hạ của G III. Với Deen, con bé được xem như thượng khách.
(Dù họ nhẫn tâm giao phó trách nhiệm rác rưởi làm "Romeo" cho mình…)
Tôi vô tình nghe được từ Shiranui rằng vai trò "Romeo" hoàn toàn khác với "Bẫy Mật Ngọt" ở chỗ "Romeo" không dùng thân thể để quyến rũ đối phương mà phải để đối phương có ấn tượng tốt về mình.
Nhưng giờ ngẫm lại, bước đầu tiên hình như đã thành công rồi phải không ta? Ngay từ đầu Kaname đã có cảm tình với tôi rồi.
Vậy bước tiếp theo phải làm gì đây… Tôi không biết, mà cũng không muốn biết.
Vì thế, tôi cố trốn chạy khỏi thực tại bằng cách đọc sách và xem DVD. Bất giác, thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua đến nửa đêm.
Trong khi đó, Kaname cứ như con vịt non nhận lầm mẹ. Con bé lẽo đẽo theo tôi, tới mức theo vào cả buồng rửa mặt.
Rồi khi tôi ngồi trên sofa xem TV, tình hình cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Tôi dán mắt vào màn hình, còn con bé ngồi sát bên, cười toe toét.
Một người đàn ông bình thường hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc nếu có một mỹ nhân kè kè bên cạnh mình. Nhưng đổi lại là tôi, quả thật không dễ chịu chút nào. Tối đó, tôi nghiêm khắc yêu cầu con bé tránh xa ra.
Rốt cuộc, con bé lại đứng khép nép sau bức rèm nơi bếp, chỉ lộ ra nửa người. Rồi nó cứ thế nhìn chằm chằm tôi suốt hai tiếng đồng hồ.
Như thế càng khiến tôi không thoải mái. Tôi giận dữ hét lên "Cũng không được làm vậy." —
Và con bé đi luôn vào bếp.
"…"
Nếu tôi mềm lòng lò dò vào bếp tìm con bé, vậy chẳng khác nào chấp nhận thua cuộc. Do đó tôi quyết định tiếp tục xem TV.
*Chk* — *Chk* — …
(…?)
Hình như có vài tiếng động lạ phát ra từ nhà bếp.
*Chk* — *Chk* — *Chk* — …
Sau ba mươi giây, tôi đại bại và nhấc mông vào xem,
"Ư!"
Tôi không thốt nên lời.
K — Kaname… con bé đang mài dao làm bếp của tôi.
Trong bộ đồng phục thủy thủ với làn váy lay động (dường như con bé chôm đồ của Riko và tự ý sử dụng).
"Em… em đang làm gì đó ?"
"Chuẩn bị nấu ăn ạ, Onii-chan."
Anh không phải Onii-chan của bé.Nếu mọi thứ đã thành ra thế này, thật ngu ngốc để tranh luận sự thật với con bé.
Dù tôi nghĩ mình đã thua trong cuộc đấu kiên nhẫn với con bé, mà thôi kệ.
"Con dao bếp này tốt thật."
Kaname cầm con dao giơ lên cho tôi xem, mỉm cười.
Phải nói thế nào nhỉ… Khi Kaname… đang giữ một vật sắc nhọn… biểu hiện của con bé chỉ có thể miêu tả bằng một từ duy nhất: khủng bố.
Có thể con bé chỉ thích những vật sắc nhọn như thanh mã tấu của nó. Nếu bảo con bé có gì thay đổi không, thì hình như đôi mắt nó có chút cứng rắn hơn bình thường.
"Erm… Anh nghe bảo rằng con dao đó là hàng của Seki đấy. Nên đừng phá hỏng nó nhé. Nó thuộc về Shirayuki."
"Em biết mà. Em có thể phân biệt được từ mùi. Nhưng vì nó hữu dụng, em quyết định tịch thu nó. Cái váy này cũng thế."
Kaname dùng ngón tay trỏ uốn cong con dao làm bếp, con bé xoay tay lại, đặt con dao lên tấm thớt.
"Đôi ta là gia đình, nên cứ để đứa em gái bé bỏng này phụ trách việc nấu nướng. Kể từ nay, em sẽ chuẩn bị những bữa ăn nóng sốt và tươi mới chỉ dành riêng cho Onii-chan."
"Mấy… món này không phù hợp với hình tượng của em, đúng chứ ? Sao em phải khổ vậy ?"
"Em muốn thay thế Hotogi Shirayuki."
"… ?"
"Kanzaki Aria, Hotogi Shirayuki và Mine Riko. Họ rõ ràng không phải người thân chúng ta, nhưng vẫn ngang nhiên cư ngụ trong phòng này. Vậy có nghĩa mấy ả đó cũng giỏi đấy chứ ? Thế nên việc em cần làm lúc này chính là gánh vác mọi trách nhiệm và cóp nhặt kỹ năng của chúng để chúng không còn đất dụng võ. Hừm, quá hợp lý, nhỉ ?"
Con bé nở nụ cười tà —
Mang vào cặp kính mát đỏ thắm.
Tôi từng thấy… thứ đó trước đây.
Đó là vật con bé từng mang khi đánh nhau với Aria và những cô nàng khác.
"Thứ gì vậy ? Không phải vũ khí chứ ?"
"Hệ Thống Mạng Hỗ Trợ Giao Tiếp — Um, em nên diễn tả thế nào nhỉ ? Tương tự như sự kết hợp giữa điện thoại di động, Internet và máy bộ đàm quân đội vậy. Nó là một giao diện thông minh bậc cao. Về cơ bản, vật này có thể đọc mẫu sóng não của em, sau đó cho thấy những khả năng dựa trên khuôn mẫu."
"Nó cho thấy, hử… nhưng… sao anh không thấy gì ?"
"Anh không tài nào nhìn thấy từ phía trước đâu do màn hình này là loại phản quang đa lớp. Bên trên có tráng một lớp phim bằng tinh thể lỏng trong suốt. Thông tin cần thiết sẽ liên tục được ưu tiên hiển thị ở lớp đầu. Những gì não bộ nghĩ sẽ được kết nối trực tiếp với mạng lưới."
"Anh chưa từng nghe mấy thứ đại loại vậy. Hàng của hãng nào thế ?"
"Hàng này không bán do vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm nên giá rất đắt. Một cái thôi cũng đã có giá khoảng 20 đến 30 triệu USD. Nó chỉ được sử dụng ở Lầu Năm Góc và Los Alamos. Với em, nó chỉ đơn thuần là điện thoại hà."
20 đến 30 triệu USD…?
1 USD quy ra khoảng 80 Yên Nhật. Vậy là — một chiếc điện thoại có giá khoảng 2,2 tỷ Yên…!
Mặc tôi tròn xoe mắt vì kinh ngạc, Kaname mở hộp Game PC được đặt trên bàn ra.
… Cái hộp đó, hình như khá quen thì phải.
Đó không phải là trò chơi tôi mua cho Riko để trả công vì đã thu thập giúp những thông tin về Aria sao —
Là trò "gal-game" với tiêu đề "Em Gái Tôi Là Một Goth Lolita" ?
"Này, thứ đó là…"
"Một trò chơi. Một trong những thứ em tịch thu từ Mine Riko. Em quyết định giữ chúng vì ả tiên giả mạo đó đang cố học cách mồi chài Onii-chan từ mấy trò này."
Kaname dùng một thiết bị tương tự để gắp và giữ chặt đĩa game từ chiếc hộp.
Rồi cái đĩa bắt đầu quay.
Có vẻ con bé đang dùng thiết bị để đọc thông tin từ chiếc đĩa, rồi sử dụng thứ với tên gọi "Hệ Thống Mạng Hỗ Trợ" để rà soát nội dung.
"Nhất là cái này, vì bối cảnh của nó dựa trên câu chuyện tình của một cô gái trẻ. Với mong muốn Onii-chan sẽ thích em hơn nữa, em sẽ cố hết sức."
"Đừng rỗi hơi nghiên cứu nữa! Vả lại đó là đĩa R — Nhóc chưa đến tuổi tò mò mấy thứ vậy đâu."
"Hừm, em đoán tốt hơn nên xắn tay làm vài món ăn đơn giản nhỉ."
Kaname giả điếc làm ngơ tôi, đặt cái đĩa và bộ thiết bị lên bàn —
"Ngoài ra, việc em gái nấu ăn luôn là lựa chọn hoàn hảo. Theo đó, mối quan hệ giữa anh trai và em gái sẽ được cải thiện thông qua cuộc sống thường nhật. Và, khi chế biến món ăn — em phải làm thế này chăng ?"
Đang thao thao bất tuyệt, con bé nhẹ nhàng cúi xuống, quay mông thẳng mặt... tôi. Từ phía sau, có thể thoáng qua tạp dề của nó… Dưới nút thắt nơ trên lưng, cặp đùi trắng sứ lộ ra bên dưới làn váy.
Khi Kaname chuẩn bị những thứ cần để nấu ăn, tà váy phơ phất theo chuyển động của con bé. Đó thực sự là một cảnh tượng đầy cuốn hút.
Nếu là một người đàn ông bình thường ... hẳn anh ta sẽ không màng giúp đỡ mà chỉ chực chờ chạm vào nó và do đó hẳn sẽ ngăn cản công việc của con bé.Nhưng hiển nhiên, bạn không thể cưỡng lại được lời mời mọc đầy dụ hoặc này.
"Trước khi hoàn thành món ăn, em gái dễ thương cần phải làm điều này — cố ý để lộ 'một chút da thịt' nhưng không thể khiến anh trai nghi ngờ. Onii-chan, cảm giác thế nào? Anh có hứng thú với đùi của Kaname không?"
"Không, đừng nói những điều kinh tởm đó."
"Ngay khi trò chơi bắt đầu, không có vấn đề gì nếu anh 'lỡ tay' chạm vào nó. Ngoài ra còn có một lựa chọn cho 'Nâng váy lên từ phía sau'."
Kaname quay đầu nhìn tôi theo kiểu như thể em ấy đang cố gắng đọc suy nghĩ của tôi.
"Em là đồ ngốc, lựa chọn duy nhất anh sẽ chọn là 'Bỏ qua'."
Kaname khẽ lẩm bẩm, "Onii-chan thật quá đáng ~", trước khi mở tủ lạnh và nhìn vào bên trong —
"Mm, có đầy đủ nguyên liệu trong tủ lạnh, chúng ta sẽ làm cà ri."
Có lẽ em ấy đã dùng thứ Tella NA đó để phân tích những món ăn có thể làm với từng ấy nguyên liệu.
Chà, dùng một cái máy trị giá vài trăm triệu yên chỉ để chơi game và đọc công thức nấu ăn.
Tôi chắc chắn rằng các nhà phát triển trong Lầu Năm Góc hoặc bất kỳ nơi nào khác sẽ khóc nếu họ biết được điều này.
"Xong rồi, Onii-chan!"
Tôi bước vào phòng khách sau khi nghe tiếng gọi tràn đầy sức sống của Kaname.
Con bé... thực sự làm cà ri.
Mặc dù nó có vẻ ngon, nhưng tôi vẫn không hạ thấp sự phòng vệ của mình. Chỉ sau khi cố tình hoán đổi đĩa, tôi mới ngồi xuống.
"Thật đáng ghét, em không thèm hạ độc đâu."
Sau khi Kaname mỉm cười cay đắng, em ấy vui vẻ ngồi đối diện tôi.
Cà ri trông có vẻ bình thường, nên tôi nếm thử một chút...
Tất nhiên, nó có vị hoàn toàn bình thường. Dù sao thì, dù sao thì, bất kể ai nấu cà ri, nó đều ngon miệng thôi.
Tôi ngẩng mặt lên, Kaname đang chậm rãi ăn cà ri.
"Điều này thực sự khiến em hạnh phúc."
"Có phải đây là các vòng của trò chơi ?"
"Tất nhiên là không. Trò chơi chỉ để tham khảo. Đây là cảm xúc thật của em. Giờ em rất hạnh phúc."
"Hạnh phúc về điều gì ?"
"Đây là nhà, và này là gia đình… một cái gì đó như thế. Bởi vì là lần đầu tiên em làm việc này."
"Làm gì ? Ý em là ăn cơm nhà à ?"
"Yup. Có hơi khác biệt là em không phải ăn chất phụ trợ bổ sung dinh dưỡng mà thay vào đó là thực phẩm có thực.Quả rất ngon. A, hơi quái đản khi tự khen ngợi bản thân mình, hehehe. Vậy, Onii-chan, nó có vị thế nào ? Có ngon không ?"
"Ừ, thật tuyệt."
Bởi vì món này thực sự có mùi vị không tệ, tôi đã trả lời con bé hoàn toàn tự nhiên.
Nhưng kết quả là, con bé lại trưng ra biểu hiện bẽn lẽn với tôi — Nó nhìn tôi, ăn một chút cà ri, nhìn tôi lần nữa và lại ăn một chút cà ri, cứ lặp đi lặp lại hành động này và trông rất vui vẻ.
Kẻ có thể hạnh phúc chỉ bằng cách ăn cà ri ở nhà... Đây là lần đầu tiên tôi từng thấy một người như thế.
"Em có nhà riêng, đúng không ?"
Bởi vì hy vọng em ấy sẽ về nhà càng sớm càng tốt, tôi bất giác hỏi con bé như vậy —
"Không, em không có nhà. Mặc dù em có nơi để ở, nhưng đó không hẳn là một ngôi nhà." Kaname trả lời, bằng khuôn mặt lộ vẻ buồn bã.
Theo nghĩa… cứ như con bé đang cố trốn khỏi nhà.
"Với em, đây là ngôi nhà đầu tiên. Nơi này thuộc về Onii-chan và em — một ngôi nhà của những đứa trẻ thuộc gia tộc Tohyama. Chỉ những thành viên trong gia đình mới có thể sống ở đây. Và nói về gia đình, hiện chỉ còn Onii-chan và em. Vì vậy, ở nhà, em có Onii-chan dành riêng cho em. Đây là đặc ân khi được làm em gái!"
"…"
Chỉ vì đã chơi trò gia đình với tôi trong khoảng thời gian này, Kaname dường như rất thỏa mãn.
Nhưng… điều đáng kinh ngạc là…
Có lẽ bởi vì tôi đã luôn luôn ăn những món từ các cửa hàng tiện lợi hoặc các món ăn sang trọng được thực hiện bởi Shirayuki, bữa ăn bình thường này ở nhà... dường như mang lại cho tôi một cảm xúc khó tả.
Gợi lại trong tôi quãng thời gian thơ ấu khi thưởng thức bữa tối với cả nhà.
Ngay cả hương vị dường như cũng giống với hương vị của bữa ăn khi đó.
Sáng hôm sau, tôi đã bị đánh thức bởi "Đồng Hồ Báo Thức Dạng Em Gái" của Kaname, khi con bé dùng một cái muỗng gõ liên hồi vào một cái chảo để đánh thức tôi dậy. Sau đó, tôi ăn bánh mì nướng kèm trứng chiên mà con bé chuẩn bị cho tôi. Lần này, tôi đã không đổi đĩa.
Để ý kỹ, có vẻ như Kaname đã tỉnh dậy rất sớm để hoàn tất việc nhà. Ngôi nhà đã trở nên cực kỳ sạch sẽ, trong khi quần áo của chúng tôi giăng đầy ban công. Sự siêng năng của con bé sánh ngang với Shirayuki.
Sau đó, hai chúng tôi lên xe buýt. Tôi đã "được" các học sinh trường Butei ban phát những ánh mắt hình viên đạn.
Chẳng mấy chốc, Kaname đã chạm trán Giảng viên.
Mặc dù không an tâm khi để em ấy tự đi ... nhưng ít nhất, chúng tôi đã đạt được nhận thức chung.
Sau tất cả, tôi vẫn là một Butei. Ngoài việc giữ lời hứa, tôi cũng đã chuẩn bị một số biện pháp phòng ngừa. Tuy nhiên, nó không phải là quá hoàn hảo.
(Nhưng liệu con bé có thể dễ dàng nhập học trường này không ?)
Tôi đã nghĩ về điều này khi đang tham gia giờ học những môn thường thức...
Đã đến giờ ăn trưa, tôi đứng dậy và bắt đầu đi đến căng tin của trường.
"Này… chị có thể giúp em gọi Onii-chan được không ? Tên em là Tohyama Kaname."
Đó là giọng của Kaname, từ cửa sau lớp học.
"… Ah!"
Tôi quay đầu lại. Thật vậy, Kaname đang đứng đó, mặc bộ đồng phục thủy thủ…
Co bé đến ... con bé thật sự đến lớp tôi!
Đám con gái bắt đầu hét lên "Thật đáng yêu!" trước khi xoa đầu Kaname, trong khi bọn con trai lại rung rinh trước ánh nhìn của Kaname.
"Này, này…! Sao em lại đến đây ?"
Tôi bước lùi về sau trong nỗi khiếp đảm. Bọn con trai lập tức bám theo tôi. Mấy... mấy người tính làm gì vậy ?
"Chuyện nghiêm trọng! Onii-chan, anh quên mang bữa trưa của mình rồi!"
Giọng con bé rắn đanh khi nó nhìn thấy tôi, hoàn toàn khác với những gì nó thể hiện khi vừa bước vào lớp học, duyên dáng và tử tế. Cứ như con bé thực sự là em gái của tôi vậy.
Sau đó, plop!
Con bé trao cho tôi một cái giỏ xinh xắn chứa đầy bánh mì kẹp.
Cầm cái giỏ chẳng gợi cho tôi tí tẹo nào về việc đã vào giờ ăn trưa. Con bé định làm gì ?
"Xuất hiện rồi! Em gái trong truyền thuyết!"
"Wow, cô bé thực sự tồn tại!"
"Siêu dễ thương!"
"Tôi không thể tin rằng đó là em gái của Kinji!"
Tất nhiên cậu sẽ không tin điều đó, bởi vì ngay chính tôi còn chẳng ngờ cơ mà.
"Kinji, mày còn có thể may mắn đến mức độ nào nữa hử!"
"Hắn thực sự có một người em gái xinh đẹp như vậy!"
"Thật đáng ghen tị!"
Các chàng trai bắt đầu cốc đầu tôi và đá tôi.
"Thôi ngay đi, sao lại đánh tao!"
Có một cô em gái xinh đẹp chẳng khiến anh trai hạnh phúc hơn!
Không, sau tất cả, tôi chỉ là một thằng anh trai mới "vào nghề" (đây là những gì Kaname đã tuyên bố), nên tôi không chắc lắm.
Tôi đẩy Muto, người đang hét lên "Đổi ngay em gái của mày cho tao!" đi, trước khi dùng Desert Eagle của tôi để tránh khỏi lũ nam sinh còn lại. Sau đó, tôi đẩy Kaname ra hành lang.
Cắn răng chịu đựng cơn đau ở đầu gối phải và chạy lên cầu thang, tôi kéo Kaname vào phòng thay đồ và khóa cửa lại.
"…Oh!"
Sau đó tôi chợt nhận ra ... những gì Kaname vừa làm là một trong những chiêu trò của con bé.
Con nhóc này, để đảm bảo cho việc tôi phải thừa nhận nó là em gái của tôi, nên cố tình khắc sâu ấn tượng về "em gái của Kinji" trong tâm trí mọi người.
Vừa nãy, nó đã sử dụng tiểu xảo, diễn cảnh "cuộc sống hàng ngày của Kinji và Kaname".
… Không thể tin được. Rõ ràng nó nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng lại có một bộ óc đầy mưu mô.
"Này, Kaname! Đừng đến lớp năm hai!"
"Mm, em sẽ không đi nữa."
Khuôn mặt tươi cười của con bé chứng tỏ giả thuyết của tôi — nó muốn đảm bảo rằng mọi người biết tôi có một em gái. Điều đó hẳn đã thành công, phải không?
"Nhưng… thật thú vị khi gặp nhau ở trường. Ban đầu, em có thể có Onii-chan dành riêng cho mình, nhưng bây giờ, có vẻ như em phải bí mật hơn ở đây. Điều này thật tuyệt vời. Chắc hẳn mấy cô nàng đã đổ trước Onii-chan đang cảm thấy không dễ chịu. Hehe. Một cảm giác rất YOMOST."
Nhìn Kaname đang ngượng ngùng thốt lên, với đôi bàn tay ôm má —
Tôi chỉ còn nước rao giảng một bài học về hành vi của nó,
"Em đã nghe rất nhiều về Onii-chan, từ bạn bè và các senpai."
"Gì hả…?"
"Mọi người nói, Onii-chan từng là một Assault Butei mạnh mẽ. Nhiều Assault Butei có ấn tượng tốt về Onii-chan. Thật vậy, Onii-chan rất mạnh. Mặc dù tính cách lạnh lùng của anh vẫn không thay đổi."
Con bé này... còn đi điều tra về những vấn đề vớ vẩn như thế.
"Quá khứ của anh không liên quan gì đến em."
"Em chỉ muốn biết nhiều hơn về những điều liên quan đến Onii-chan. A, thêm nữa…"
Kaname nở một nụ cười tinh nghịch.
"Trong giờ nghỉ, một chàng trai xa lạ — đã dẫn em đến một nơi vắng vẻ."
"Gì…?"
"Sau đó, anh ấy đã gửi em một lá thư. Em đoán đó là thư tình."
Hây dà ... lại là loại chủ đề đó.
Kẻ nào nhanh tay thế nhỉ ?
"…"
Vì biết không phải chuyên môn của mình nên tôi lựa chọn im lặng. Thấy vậy, Kaname lấy ra một phong bì từ trong túi.
"Um, em nên làm gì đây ? Em có nên xem anh ta là đối tượng để luyện tập không ?"
Vừa nói, con bé vừa lấy bức thư ra và đưa nó cho tôi —
Băn khoăn thoáng chốc, tôi quyết định xem xét nội dung của bức thư.
Tên ngốc này du hành đến đây từ hành tinh nào thế ? Hắn chỉ bị lóa mắt bởi vẻ ngoài của Kaname và liệu có biết con bé nguy hiểm đến mức nào không ?
Kaname cũng thế. Dù con bé chính là người đã cảnh báo tôi đừng đụng chạm vào những người phụ nữ khác —
"…?"
Tôi mở bức thư –
"Đó là một lời nói dối, Onii-chan. Anh đang ghen à ?"
Tôi thấy một dòng chữ ngay ngắn trên trang giấy —
Tức giận, tôi ngẩng lên và chuẩn bị tung nắm đấm vào Kaname, nhưng con bé bỗng ôm tôi thật chặt, ngăn cản tôi làm thế.
"Kaname… Em không thể thôi làm những trò vô bổ được sao ?"
"Hehe! Chỉ để xác nhận tình yêu của Onii-chan thôi mừ. Thấy Onii-chan tỏ vẻ bực bội, em thực sự rất hạnh phúc. Onii-chan đã bắt đầu có cảm tình với em, không, anh hẳn đã phải lòng em rồi."
Kaname nhìn tôi trìu mến, say đắm bằng đôi mắt bướng bỉnh.
"K-không đời nào. Chỉ là anh đang cảm thương cho người đột nhiên muốn gần gũi với em, anh chàng đó hẳn sẽ không có kết cục tốt đẹp — "
"Hehe! Đừng lo, Onii-chan, không cần phải ghen tị đâu. Ngay cả khi có người thực sự tán tỉnh em, em thề sẽ không hé môi với hắn. Vì em rất ghét con trai. Onii-chan nữa, am nghe nói anh là người kỵ phụ nữ."
Chẳng rõ vì sao, Kaname có vẻ hạnh phúc khi biết tôi thù phụ nữ —
"Chúng ta thật giống nhau," Kaname nói.
"…Anh đoán vậy."
Sau đó, khi chúng tôi bước lên cùng chuyến xe của ngày hôm trước, con bé cứ như cố tình tránh mặt toàn bộ nam sinh.
Tôi đồng tình với con bé vào thời điểm ấy —
"Rốt cuộc, chúng ta vẫn cùng dòng máu."
Kaname nở một nụ cười hạnh phúc và say đắm —
"Ah, em nên làm gì ? Em thật vui sướng. Cơ chế "Sẵn sàng" của em đã được kích hoạt. Em không thể quay lại lớp học được."
"Cái quái gì ? Còn cơ chế “Sẵn sàng” ?... Đừng dong dài nữa, mau hồi lớp đi, mà anh cũng không biết em đang học lớp nào."
"Onii-chan, Onii-chan — Chấp nhận yêu cầu của em, ôm."
"Ôm ?"
"Ý em là, nhanh giữ chặt em."
"Cớ gì !"
"Bởi vì em muốn. Làm ơn, đi mà, ôm chặt em ấy. Chặt ~ không ~ khoảng ~ trống. Nếu anh làm thế, em sẽ lại ngoan ngoãn," Kaname bỗng nhiệt huyết sôi trào, úp mặt trên ngực tôi. Cánh tay của con bé cũng dang vòng ra ôm lưng tôi.
Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi thậm chí còn không thể xoay ra sau.
Mà thôi, nếu chỉ cần vậy có thể làm cho con bé về lớp, tôi đành nhận mệnh.
"…"
Để chắc ăn, tôi kiểm tra cánh cửa xem đã khóa chưa và còn kẻ nào lảng vảng xung quanh không, sau đó —
*ôm*
Tôi ôm lấy Kaname, như đang cố vỗ về một đứa trẻ.
"Ah… à… Onii-chan… Onii, Onii-chan…" Kaname, người đang được tôi ôm lấy, thốt lên với chất giọng ngọt ngào.
Một giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt và nhỏ xuống chân con bé.
Con… con bé thực sự đã khóc vì vui sướng.
Nói thế nào nhỉ ... con bé dẫu sao vẫn là một đứa trẻ với tâm trạng không ổn định cho lắm.
Có lẽ mọi cô gái ở độ tuổi này cũng cư xử như vậy.
"Này, này… em ổn chứ ?"
Kaname ngẩng đầu lên, lộ ra một biểu cảm biếng nhác.
"Không... chẳng có gì. Em chỉ không thể chịu đựng được nữa, không thể, kiềm chế nó. Em, em không thể dừng lại được!"
Qua đôi mắt đong đầy nước, tôi chỉ có thể phán đoán rằng con bé dường như không thể kiềm chế được một loại ham muốn nào đó.
Con bé từng xinh xắn như búp bê và lịch thiệp với các bạn cùng lớp…
Nhưng hiện tại, cứ như có một bầu không khí khác bao trùm lên nó. Dựa vào những gì nó vừa nói, có lẽ nó đã quá phấn khích vì gặp mặt tôi ở trường, là thế chăng ?
"Onii-chan, từ giờ, em sẽ không còn yêu cầu nào nữa. Vậy — "
Kaname nói, có vẻ đầy mong đợi…
Nó thậm chí còn thở hổn hển, hương caramel lan tỏa.
"Làm ơn, làm ơn, hôn em — Hôn em là đủ — "
Này, này ...!
Nhóc nghĩ mình đang làm gì vậy!
Thế này gọi là được đằng chân lân đằng đầu, phải không ta ?
Thật là một con nhóc không biết điều. Chỉ vì tôi cố nhường nhịn một chút, nó lại bắt đầu dồn tôi đến chân tường.
"Vớ vẩn. Chúng ta là anh em ruột đấy!"
"Thì đúng vậy mà. Thế nên, nếu có thể… Làm ơn, Onii-chan, hôn em nhé…"
Kaname đã tiến vào trạng thái vô ngữ.
Sau đó, nó hơi hé môi, cứ như đang ngủ… và nhắm mắt lại.
Hành động này ... tôi biết nó có nghĩa là gì.
Kaname đang đợi tôi. Chờ tôi,… làm điều đó.
"… Mm…"
Kaname vẫn tiếp tục quấn chặt cơ thể tôi.
Cứ thế này, tôi không thể hồi đầu. Và tình trạng tương tự sẽ tiếp diễn.
Tôi có nên phản kháng để thoát thân ? Không, điều đó thật vô ích. Con bé mạnh hơn Aria và những người khác trong trận chiến, và tôi thậm chí còn không ở trong trạng thái Hysteria. Tôi hiện chỉ là tên vô dụng Normal Mode Kinji.
Và từ nãy giờ — Kaname đã khiến tôi làm những việc tương tự, nếu tôi từ chối nó, hẳn con bé sẽ cảm thấy thật mất mặt, phải không ?
Nếu vì thế mà nó bất thần trở nên hung hãn ... tôi sẽ không có khả năng khống chế.
(Mình, mình nên làm gì đây…!)
Ngoài ra — mọi thứ mà Kaname yêu cầu tôi làm hoàn toàn là những việc cấm kỵ đối với tôi.
Nhưng, lý do tại sao tôi lại ghét những thứ như vậy ... đó là vì tôi đang tránh chế độ Hysteria.
(… Dòng máu…)
Trước đây, khi ôm con bé, tôi đã nhận ra điều đó.
Thật vậy — ngay cả khi tôi gặp phải tình huống này, cơ thể tôi vẫn không bị kích thích; nó ở chế độ trung lập.
Mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng rất khó để kích hoạt trạng thái Hysteria với Kaname.
Ai biết được, thậm chí có thể không có cơ hội kích hoạt trạng thái Hysteria ấy chứ. Xét cho cùng, con bé vẫn con non và xanh lắm.
Ngoài ra, khi bị Kaname cưỡng hôn trong phòng bệnh của Aria, tôi vẫn không có dấu hiệu gì khác thường.
Có một người như thế tồn tại…
Điều này ... vì bảo đảm tương lai chính mình, hẳn không có vấn đề gì khi tìm hiểu chút đỉnh nhỉ.
… Tôi không còn cách nào khác.
Trong cuộc sống, có đôi lúc chúng ta phải vượt qua những trở ngại — Nii-san đã nói với tôi như thế một lần.
Do đó, tôi… nói thầm vào tai Kaname.
"Ka-Kaname, sau khi anh làm thế, em phải vâng lời và để anh đi, nhé ?"
Nghe tôi nói vậy, Kaname gật đầu.
"Anh ... anh sẽ không làm bất kỳ điều gì thêm nữa, em hiểu chứ ?"
Kaname gật đầu.
"Ngoài ra, không được tiết lộ với người khác, rõ chưa ?"
* gật đầu *
Nó gật đầu những ba lần.
Do đó, tôi — với tâm trạng sẵn sàng hy sinh — " — Nn — "
Tôi ôm chầm lấy Kaname.
Và hôn con bé.
Vào lúc đó, Kaname — có lẽ vì quá vui mừng nên cơ thể con bé run rẩy không ngừng.
Đôi môi mang cảm giác co giãn ấy, là suối nguồn ấm áp tràn đầy khoang miệng tôi.
(…)
Quả như tôi mong đợi ... nó cũng giống như lần trước.
Hoàn toàn không có thêm cảm giác lạ nào.
Tựa như trong phim Âu Mỹ, nơi mọi người trao nhau những nụ hôn xã giao; chỉ có một cảm giác gần gũi.
Trạng thái Hysteria đã không xảy ra.
Thật đáng ngạc nhiên —
"… Nn! … Nn…!"
Một âm thanh mơ hồ vọng ra từ cuống họng Kaname khi nó đang vòng tay ôm trọn đầu tôi.
Này, này! Đừng ôm siết vậy chứ, nhóc định hôn anh bao lâu hả!
Tôi nên lên tiếng nhắc nhở vì nụ hôn này quá nồng nhiệt rồi.
"Pwah! Quá lâu rồi!"
Cảm thấy ngạt thở, tôi đẩy đầu Kaname về phía sau —
Môi của chúng tôi tách rời và tôi hổn hển thở.
Vị ngọt... lan tỏa trong khoang miệng, tựa như caramel. Hẳn do vừa nãy Kaname đã ăn chút gì chăng ?
"... Hah, hah... Tuyệt vời, thật tuyệt... Được hôn bởi người mình thích, nó thực sự, thực sự là... hah ... Tuyệt vời... quá tuyệt... trên cả tuyệt vời..."
Kaname vẫn ôm chặt tôi, lúc này lại lộ ra vẻ mặt đau đớn khi cố thở một cách khó nhọc —
"Này, này, Kaname, em còn chưa nói rõ ràng đấy nhé ? Buông anh ra ngay."
"Phù, phù, đó là, đó là sự thật, thậm chí, ngay cả khi tim em ngừng đập — Và, giờ em đã rõ. Em có thể, chắc chắn có thể. Điều này là có thể, chỉ một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi và…"
"Em đang cố nói cái gì vậy, này, bình tĩnh lại."
Tôi an ủi Kaname nhưng con bé đã buông tay —
"Cảm ơn… cảm ơn… Onii-chan, cảm ơn… cảm ơn vì đã tự nguyện ôm em, và hôn em… như thế này, thật sự… có cảm giác như chúng ta đã trở thành người yêu…— Con bé cứ lắp bắp những điều vô nghĩa bằng chất giọng nhẹ nhàng.
Những giọt lệ đua nhau lã chã rơi, như thể không tài nào kìm nén vì quá xúc động.
Cô bé bộc lộ cảm xúc mừng rỡ đến mức tôi cảm thấy nó sẽ trở nên đáng ngại... Do đó tôi quyết định cần phải trấn an nó.
"… Kaname, em quả thật rất mạnh, nhưng em cũng là một đứa trẻ mít ướt.Sao bỗng dưng lại khóc ?"
"Bởi vì, vì Onii-chan, đã chấp nhận em, và yêu, yêu em. Vì vậy, em, em giờ đây, thực sự hạnh phúc… rất hạnh phúc… vui sướng… Em cực kỳ hạnh phúc…"
Tôi không thể chịu nổi nữa, nên đành dùng tay gạt lệ cô bé — Nhưng Kaname bỗng nắm lấy tay tôi bằng bàn tay nóng bỏng.
"Onii-chan, của em, chỉ của riêng mình em thôi, Onii-chan… Cảm ơn, cảm ơn vì đã yêu em… Từ thời điểm này và cho mãi về sau, hãy cứ tiếp tục yêu em nhé…"
Thản nhiên mà nói mấy lời buồn nôn này… thái độ của con bé, tôi phải diễn tả thế nào nhỉ...
Ngay cả tôi, kẻ dốt đặc cán mai về tình yêu cũng hiểu.
Đây là — hành động của một cô gái đang yêu.
Và, nụ hôn ban nãy, vừa hay đã thay đổi mối quan hệ giữa Kaname với tôi thành "người yêu" —
Cứ thế, đối mặt với đối tượng "hẹn hò", con bé dần rơi vào trạng thái xấu hổ.
Có vẻ như việc giấc mơ trở thành sự thật quá nhanh đã khiến con bé hạnh phúc đến nỗi không thể tự giải thoát chính mình.
Haizzzz, mặc dù chỉ là tình cảm đơn phương của Kaname…
… Nhưng, nói sao nhỉ ? Tôi có đôi chút khó chịu.
Dù không cần phải chiến đấu, tôi bỗng có linh cảm chẳng lành.
Kaname cuối cùng cũng ngừng lại —
Đến phút cuối, tôi vẫn không chạm mặt cô nàng.
Bởi vì Aria và những người khác đang ở trong bệnh viện, nên ơn trời, tôi đã trải qua một ngày bình thường mà không phải nghe tiếng súng.
Dù vậy, theo Điều 7 Luật Butei, "Hãy sẵn sàng đối mặt với bi kịch. Hành động lạc quan", tôi cần suy nghĩ về tình huống tồi tệ nhất có thể và không đặt nặng vấn đề.
Do đó — tôi cần kiểm tra "Phương Án Dự Phòng."
"Fuuma. Này, em ở đâu thế ?"
Tôi khẽ gọi tên của "Phương Án Dự Phòng", trong khi đi về phía một công viên ở rìa Đảo Học viện. Hôm qua, tôi… đã yêu cầu học muội — Fuuma Hina theo dõi Kaname, khi con bé bảo sẽ chuyển vào Cao trung Butei.
Và tôi cũng hẹn gặp mặt cô ấy ở công viên này...
Nhưng khi dò xét quanh, tôi thậm chí không thể thấy bất kỳ manh mối nhỏ nhất về sự tồn tại của Fuuma.
Đã vào mùa thu và là thời điểm ánh tà dương hạ lạc, vì vậy cảnh sắc quanh tôi bỗng hóa mờ nhạt.
Tất cả những gì tôi có thể nghe... chỉ vẳng vọng âm thanh của côn trùng.
(Có thể nào, sự giám sát đã bị phát hiện... và Fuuma đã bị Kananme tấn công?)
Tôi ngờ vực dùng điện thoại của mình để quay số —
(…?)
Dường như có tiếng chuông, ở đâu đó trong rừng tre.
Có vẻ như là Enka. Đây là… Dạ Đào của Sakamoto Fuyumi. Trước đây, Fuuma và tôi từng đến một phòng Karaoke để luyện hát, và con bé đã hùng hồn hát bài hát này. Bởi vì cô nàng hát rất hay nên tôi vẫn nhớ.
Khi tôi bước chân vào rừng —
"Sư Phụ."
Trong rừng tre, cạnh bụi măng sát chân tôi,giọng nói của Fuuma vang lên.
Fuuma, em ... em được tái sinh thành một búp măng từ thuở nào ?
Hoặc là em đã sử dụng thuật biến hình của Tamamo để biến thành một búp măng ? Em học nó khi nào vậy ?
"…Em đang làm gì đấy ?"
"Đây là nghệ thuật độn thổ ngụy trang. Bởi vì Sư Phụ đã bảo đệ tử phải cẩn thận để không tiết lộ bản thân mình."
Có vẻ như sự thật đơn giản hơn nhiều so với tôi nghĩ. Cô ấy chỉ đào một cái hố trên mặt đất và ẩn mình trong đó.
Búp măng đó là một ống thở.
(Tìm cách tốt hơn để trốn đi chứ...)
Tôi nghe bảo rằng Fuuma là hậu duệ của một ninja nổi tiếng, nên cô ấy rất rành rẽ nghề gián điệp.
Nhưng như mọi người có thể thấy, khả năng của cô bé ở các lĩnh vực còn lại không thể so sánh với những người khác, vì lý do đó, cô bé bị xếp loại Butei hạng B.
Dù tôi rõ là tệ hơn cô bé vào thời điểm thu nạp những đàn em vô dụng, nhưng vì lý do nào đó, Fuuma có vẻ kính trọng tôi rất nhiều. Vì vậy, khi tôi bảo với nó "Đây là một phương pháp luyện tập", cô nàng sẽ làm bất cứ điều gì cho tôi, tôi đoán nó cũng không tồi.
Cũng vì điều này, tôi đối xử với cô bé như em gái mình.
Giờ, nếu không xét đến chuyện 'Một nam sinh trung học rỗi hơi trò chuyện với một búp măng' thì,
"Sao rồi ? Em đã phát hiện ra điều gì chưa ?"
Tôi hỏi bụi măng sát chân mình.
"Vâng. Như Sư Phụ đã nói, cô ta đã chuyển đến trường sáng nay. Vì chỉ mới mười bốn tuổi, cô ấy được xếp học tại lớp 1C với tư cách thực tập sinh. May thay, cô bé học cùng lớp với đệ tử Fuuma của anh. Thông qua các Giảng viên, đệ tử biết được cô bé dường như đến từ Biệt đội Butei của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ."
Hoa Kỳ… Biệt đội Butei…?
Ngẫm kỹ lại, Kaname và GIII có trưng ra dòng chữ "US" in trên trang bị bảo hộ của họ, và Kaname cũng nói về viêc mua Tella NA bằng đô la Mỹ.
Hoa Kỳ, huh.
Có vẻ như mọi thứ không phải như tôi nghĩ.
"Trong lớp con bé thế nào ?"
"Cực phong cách, thông minh trong học thuật và cũng giỏi về thể thao, biểu hiện như một học sinh gương mẫu. Đệ tử nghe nói cô ấy đã hoàn thành khóa học Truyền Thông Vệ Tinh ở Học viện Công nghệ Massachusetts lúc mười hai tuổi."
"Có thật không ?"
"Dường như là vậy."
Không chỉ trong chiến đấu… mà còn giỏi trong học tập ?
Con bé lại không để lộ chút manh mối nào khi ở nhà.
"Còn những người khác thì sao ? Giống như sự đánh giá của các bạn cùng lớp của con bé, hay con bé có khuynh hướng bắt nạt hoặc khinh thị, tựa như thế ?"
"Mọi học sinh đều nghĩ cô ấy thật tuyệt vời. Lịch sự và chu đáo, vì thế cô ấy được mọi người yêu thích."
Được hâm mộ ...?
Kaname ... con nhóc đó.
Thật biết cách cư xử trước công chúng.
"Tuy nhiên, cô bé chỉ gần gũi với nữ sinh. Và hầu như giữ khoảng cách với nam sinh."
"Ồ… quả là vậy. Vậy con bé thường nói gì với bạn bè ?"
"Cô nàng cứ mãi ca ngợi onii-chan của cô ta — là anh đó, Sư Phụ. Bởi vì con bé khéo ăn nói, vì thế Sư Phụ giờ đã được đánh giá tốt hơn bởi những người trong lớp 1C."
Đ-đánh giá tốt hơn ... làm ơn, dừng lại.
"Ví dụ, trong cuộc khảo sát tháng trước, năm mươi phần trăm các nữ sinh biết về biệt danh của Sư Phụ 'Kẻ Ảm Đạm'. Mọi người từng nghĩ rằng Sư Phụ là một con quái vật — "
Này, Fuuma, em có thực sự kính trọng anh không thế ?
Em có thể thôi thực hiện những cuộc khảo sát vô nghĩa như vậy không ?
"Nhưng bây giờ, các cô nàng trong lớp 1C hiện đang quan tâm đến Sư Phụ, và ngay cả đệ tử Fuuma của anh cũng được hỏi một câu hỏi khó, "Hina có hẹn hò với Tohyama-senpai không". Anh nghĩ sao về điều đó, thưa Sư Phụ ?"
"Tôi nghĩ gì không quan trọng."
"Anh nghĩ gì về điều đó, thưa Sư Phụ ?"
"Chẳng phải tôi vừa nói sao ? Suy nghĩ của tôi không quan trọng. Nhưng, về Kaname — "
Tôi thở dài.
"Tạm thời… không có vấn đề gì, đúng không ? Con bé quả là không thể đoán trước được."
Kaname đã biểu hiện như thế… Có vẻ con bé không định sát hại các học sinh khác.
Có chút nhẹ nhõm.
Ai biết được, Kaname có thể là bé ngoan trong thâm tâm, dù con bé không biểu hiện ra ngoài mặt tốt lắm.
"Ngoài ra, cô bé đã đề cập đến một số nguyên tắc của mình trong cuộc sống, như 'Không có hành vi bạo lực đối với người khác' và 'Không chống đối những người mạnh mẽ hơn vì nó đơn giản là vô ích'."
Đây là lời hứa của chúng tôi — và là những gì Kaname từng nói. Việc này tôi đã biết trước.
"…Anh hiểu rồi. Chúng ta sẽ kết thúc cuộc điều tra tại đây, cảm ơn nhé."
"Được làm việc cho Sư Phụ là niềm vinh hạnh cho đệ tử."
Khi tiếng nói từ bụi măng vụt tắt, đúng lúc tôi sắp rời đi —
"…Sư Phụ."
Tôi lại bị bụi măng réo gọi.
"Còn gì nữa ?"
"Um… Em rất xấu hổ. Trên thực tế, có một nhược điểm với kiểu ngụy trang này…"
"Nhược điểm ?"
"Đó là người ta không thể tự bò dậy."
"… Em đang đùa với anh à…"
Tên này thực quá vô dụng rồi.
Lúc đầu, tôi tính bỏ mặc con bé, nhưng rồi vẫn quyết định giúp cô nàng.
Sau đó, tôi nắm lấy ống tre...
"Sẽ ổn khi anh rút nó ra chứ ?"
"Vâng. Làm như thế, em sẽ có thể vươn tay ra và trèo ra."
"Vậy anh sẽ nhổ nó ra ngay bây giờ, được chứ ?"
"Em vô cùng cảm kích."
Sau cuộc trao đổi ngắn, tôi đã cật lực kéo nó.
Nhưng, nó đã... bám rễ, giống như một búp măng thật.
Cái quái gì thế ? Tại sao tôi phải nhổ một búp măng vào mùa thu ? Hơn nữa còn dùng tay không.
Kéo... kéo... kéo...! Sau khi tôi cố kéo mạnh vài lần…
Bụp!
Cuối cùng tôi đã nhổ bật búp măng. Ở bên dưới, một Fuuma được bọc trong túi nhựa ló ra.
Kết cấu thực sự đơn giản!
Ka… sha… ka… sha…
Fuuma, quay lưng lại với tôi, lò dò ra ngoài như một con bướm đang trong quá trình tiến hóa; nhảy ra khỏi túi ... — Bam!
"Uh, ah!"
Tôi đụng trúng lưng của Fuuma và lùi lại vài bước về hướng bụi tre.
Sau đó, cơ thể tôi bị sức đàn hồi từ bụi tre, như thể dùng tre làm ná cao su —
Bật ngược về phía Fuuma.
"Tránh, tránh ra ngay!"
"—!"
"?"
Sha!
Tôi vô tình đẩy vào lưng Fuuma và ngã xuống.
"…!"
"…!"
Và tư thế cuối cùng chúng tôi đáp xuống là —
Tứ chi của Fuuma bò toài trên nền đất, trong khi tôi nằm gục phía trên con bé.
Có lẽ do thói quen từ Assault mà tôi đã chống đỡ cơ thể của Fuuma bằng cách ôm trọn quanh bộ đồng phục thủy thủ của con bé.
Nó, có cảm giác như tôi đã tự nhảy xổ vào Fuuma…!
Và bên dưới chúng tôi, có một tấm nhựa. Thật trùng hợp.
"—Anh, anh anh anh anh! Gì thế này, Sư Phụ!"
Fuuma, chống tay chân trên mặt đất, hoang mang tột độ.
Con bé quay đầu lại, và thấy mặt tôi ở sát rạt —
Kết quả, trong nháy mắt cơ thể nó đã đóng băng.
(Ồ ... Ôi không ...!)
Thật tệ…!
Cho dù đó là một tình huống bất ngờ, tai nạn này vẫn có thể khiến tôi phạm tội quấy rối tình dục, và tôi sẽ không thể phủ nhận nó.
Theo quy định của Cao trung Butei, Fuuma là Amica của tôi — nói cách khác, giống như đệ tử của tôi.
Nếu có chuyện quấy rối tình dục xảy ra với Amica, hình phạt sẽ nghiêm trọng hơn nhiều. Bởi vì, với bồi thẩm đoàn, điều này sẽ được coi là hành động lợi dụng đáng khinh bỉ.
Tôi nghe nói rằng hình phạt của các Giảng viên không đáng là gì so với hình phạt dành cho tội ác này.
Hình phạt từ các Giảng viên Cao trung Butei là cực kỳ nghiêm khắc, với ngay cả những người đã từng gặp qua nó sẽ không thể ngờ rằng Nhật Bản là một quốc gia được cai trị bởi luật pháp. Nó có thể kéo dài đến ba ngày ba đêm, và kẻ có tội sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt bằng những biện pháp tàn bạo đến mức hắn phải bật thốt lên "Hãy giết tôi đi!" cứ mỗi nửa phút. Quá kinh hoàng.
Mặc dù không chắc điều này là tốt hay xấu, nhưng tôi đã không rơi vào Trạng thái Hysteria, nhưng để ngăn bản thân không phải đối mặt với những lời buộc tội đó, tôi lục trong tâm trí cách giải quyết.
Làm thế nào để tôi sống sót qua thử thách này ...!
"Sư-Sư phụ… à…?"
Ah.
Không tốt.
Fuuma, con bé — bắt đầu nói trong lo sợ.
"Đệ tử có thể hỏi chứ, điều, điều này có nghĩa là gì…? Nếu, nếu đệ tử làm điều này với Sư Phụ mà không kết hôn ... Đệ tử, đệ tử sẽ bị phụ huynh mắng!"
Đây rõ ràng là một dấu hiệu cho sự nghi ngờ từ phía Fuuma…!
Não tôi…!
(… Nhanh, nghĩ ra giải pháp mau!)
Nếu tôi giữ im lặng, tình hình sẽ trở nên càng tồi tệ.
Bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần nói điều gì đó!
"Đây, đây, đây là, luyện tập!"
Tôi đành bật thốt ra điều đó.
"Luyệ-Luyện tập…? Sao đột nhiên…!"
"Bu-Butei cần có khả năng phản xạ trước bất kỳ tình huống bất ngờ nào!"
Tôi không còn cách nào khác...
Vì đã lỡ đâm lao, tôi chỉ còn cách tiếp tục nói dối.
Mặc dù theo một nghĩa nào đó, nó đã trở thành một sai lầm lớn.
"Luyện, luyện, luyện tập kiểu quái thế này! Đệ tử chưa bao giờ nghe về điều này!"
"Không, đây là, đây là một bài luyện tập để hoàn thiện một tư thế."
"Cái này, tư thế này ? Nh-nhưng, điều này thực sự trông giống như, là, là, giữa đàn ông và phụ nữ — "
"Đừng dài dòng! Ít nhất, thế này có thể giúp luyện cơ bắp. Bắt đầu thực hiện chống đẩy đi."
"Chchchch—chúng ta thực sự phải làm những việc như chống đẩy ?"
"Đừng hoảng sợ! Có gì sai khi chống đẩy hử! Anh đang nói, là việc này có thể giúp em chiến thắng nỗi sợ của mình; một hòn đá bắn hai con nhạn."
"Nỗi sợ… của đệ tử…!"
"Từ lâu rồi, mỗi khi em tập luyện với anh bằng cách cận chiến tay không, em luôn luôn rơi vào trạng thái thiếu tập trung. Nếu điều đó xảy ra trong chiến đấu thực sự, em sẽ phải đối mặt với thất bại. Vì vậy, từ hôm nay trở đi, bất kể anh làm gì, đừng bao giờ đánh mất sự tập trung của mình!"
"Đệ, đệ tử rõ rồi."
Gì? Em hiểu hơi bị nhanh đấy ?
Tôi chỉ ngẫu nhiên viện cớ… nhưng Fuuma chấp nhận điều đó một cách dễ dàng.
Điều này, quá tốt, tôi thấy may mắn khi "đệ tử" của mình là một tên ngốc.
"Thực tế — điều này có thể khiến em tập trung tốt hơn trong việc luyện tập. Sư phụ rất thông minh."
"Không tệ, hửm ?"
"Ừm… vậy, em, đệ tử sẽ nhúc nhích. Thưa Sư Phụ, xin hãy lượng thứ."
Fuuma bẽn lẽn cúi mặt... sau đó theo hướng dẫn của tôi, con bé đã thực hiện các kiểu chống đẩy ngẫu nhiên. Cùng với những chuyển động của con bé, tôi đã di động theo.
Tuy nhiên, có vẻ như việc cõng tôi trên lưng nó là quá sức,
"… Hừm! Hah! Hoo! Hừm! ..."
Tiếng thở hổn hển của Fuuma dường như ngày càng gấp gáp. Cô bé khó nhọc thở.
Nhưng, quả xứng với hậu duệ của một ninja, con bé vẫn có thể chịu đựng được.
Ah… Bất cứ ai nhìn thấy một cậu trai và một cô gái gần gũi bí mật vào ban đêm chắc chắn sẽ hiểu lầm. Vì lý do đó mà Fuuma đã sợ những "động tác chống đẩy" này chăng ?
Tôi đoán chúng tôi nên đổi địa điểm nhỉ.
Do đó, tôi chuyển tay mình đến vùng eo Fuuma và đỡ nó dán sát vào ngực tôi.
Khi Fuuma thấy rằng tôi đã thay đổi vị trí của mình,
"… Điều, điều này, là luyện tập phải không ? Sư Phụ ?"
Con bé không chắc về vị trí mới và thốt lên những lời đó. Tôi có thể cảm thấy một sự nghi ngại từ giọng nói của cô nàng.
Tôi đoán vậy. Xét cho cùng, nếu đổi là Fuuma, hẳn tôi sẽ rất sợ hãi.
Tuy nhiên, tôi không thể làm khác được. Dù sao, tôi cần đảm bảo rằng Fuuma không hiểu lầm, để tôi không bị giết!
"Phải, đúng vậy!"
"Đệ — Đệ tử hiểu rồi."
Cô gái này lại hiểu. Hừm cô bé nên cảm thấy một chút may mắn khi có tôi là Amica của nó.
Từ vẻ bề ngoài của cô nàng, rõ ràng là con bé sẽ rất đẹp khi trưởng thành.
Nếu cô ta có một Amica dâm tà, ai biết được cô nàng sẽ gặp nguy hiểm gì. Ý tôi là, miễn là ai đó bảo cô ấy làm điều gì đó kỳ lạ và gọi nó là "luyện tập", cô ấy chắc chắn sẽ tuân theo phải không ?
Vâng, cũng tương tự như tình hình hiện tại. Chỉ là tôi không dâm tà.
(Có vẻ như mình thực sự cần giúp con bé đề phòng, để chắc chắn con bé không bị lừa…)
Cứ như vậy, sau năm phút — "Rất tốt! Như vậy, sự tập trung và sức chịu đựng cơ bắp của em đã được cải thiện. Buổi huấn luyện dừng lại ở đây, em có thể trở về rồi." Tôi vô trách nhiệm tiễn chân Fuuma. Trước khi rời đi, con bé còn nói, "Đệ tử chân thành cảm ơn Sư Phụ vì buổi huấn luyện này", càng khiến tôi cảm thấy tội lỗi về những gì mình vừa làm…
(C-Cuối cùng, mình lại sống sót sau thử thách này ...)
Khi tôi thở dài,
… Xào xạc! Tạch tạch tạch… Tách! ...
"…?"
Có tiếng vọng phát ra từ khu rừng.
Điều đó có nghĩa là ... chúng tôi đã bị nhìn thấy ...? Nhưng, nhìn từ đây, khu rừng lại bị che phủ do bóng tối. Vì vậy, có thể nói, vị trí hiện tại của tôi không minh bạch, phải không ? Đừng bảo tôi rằng có những cặp đôi khác ở gần đây ?
Chỉ để chắc ăn, tôi cầm súng sẵn sàng và lao về phía tiếng vọng…
… Chẳng có ai.
"…?"
Tuy nhiên, có điều gì đó kỳ lạ.
Vài cây tre đã bị phá hủy.
Và ... có dấu vết của viêc gặm nhấm và phá vỡ bằng tay. Thậm chí còn có máu.
Các dấu răng được tạo ra bởi một con người, và là của người có vóc dáng nhỏ nhắn. Có lẽ là một người phụ nữ. Nhưng người đó đang làm gì ? Đừng nói với tôi rằng cô ấy đang cố ăn tre ? Có vẻ cô nàng không phải gấu trúc.
...
Hoàn toàn không còn tiếng động nào khác ngoài tiếng kêu rả rích của côn trùng.