Vài ngày trôi qua — Hôm nay là ngày 30 tháng 10.
Lễ hội Văn hóa trường Cao trung Butei năm nay chính thức khai mạc.
Bước ra khỏi Ký Túc Xá, có thể thấy những vỉa hè tại Academy Island đã trở thành thiên đường cho khách bộ hành, với rất nhiều người ngoài trường.
La liệt cửa hàng mọc lên như nấm sau cơn mưa trải dọc hai bên con đường nhựa, kể cả những học sinh từ khoa Assault và khoa Dagula cũng mở cửa đón khách bình thường.
(… Mấy cái "đồ chơi" nguy hiểm chắc đang được cất trữ dưới đất nhỉ).
Có một cuộc tổng vệ sinh trong những việc cần thực hiện để chuẩn bị cho Lễ hội Văn hóa, nhằm giúp việc trang hoàng các gian hàng sau đó thuận tiện hơn.
Nguyên do sẽ có những buổi phỏng vấn diễn ra trong suốt mùa lễ hội, và để tránh tạo ấn tượng xấu trong mắt những phụ huynh có con em hiện là học sinh sơ trung và sơ cấp chuyên biệt
, người sắp sửa ghi danh tại Butei High, nên những sự chuẩn bị trên cần được tiến hành sớm.
Chỉ là, các công tác phiền toái trên lại được giao cho học sinh Năm Nhất.
Hệ thống đánh giá nội bộ ở Butei High lại rất chặt chẽ như của quân đội vậy.
Ở Butei High, vẫn còn lưu truyền câu cửa miệng như sau: học sinh Năm Nhất là đứa ở, Năm Hai là Ác Ma, Năm Ba là Chúa Quỷ…
Năm ngoái, tôi không được quyền lựa chọn và chỉ làm mỗi việc nhặt vỏ đạn rỗng tại khoa Assault.
(Lễ hội Văn hóa kéo dài khoảng hai ngày… Nhiệm vụ của hôm nay là trang hoàng Quán ăn Cosplay, ngày mai sẽ là ngày hoạt động tự do).
Đi vòng quanh sân trường, tôi có thể thấy những tấm áp-phích quảng bá lễ hội được dán khắp nơi.
Có bức là tranh sơn dầu, tranh minh họa, hoặc tranh đồ họa được dựng bởi máy tính… cả tá chủng loại tranh khác biệt.
(Mỗi loại trong số chúng đều rất đẹp).
Có những dãy số được đóng trên mỗi bức tranh quảng bá, và quan khách có thể sử dụng điện thoại di động để bình chọn bức tranh yêu thích của mình.
Khi những bức tranh đã được thu gom lại, Jeanne lập tức bỏ qua chúng trong lúc đang nghe tin tức, khiến tôi vô cùng hoảng sợ.
"Dù biết mình có khả năng thắng, nhưng tôi nên vẽ tiếp một bức để tham gia."
Đây là những gì họa sĩ Jeanne đã nói, nét mặt cô ấy chỉ đơn giản biểu lộ niềm khao khát sáng tạo.
"Cô thật trẻ con khi biết mình sẽ thắng nhưng vẫn cố tình tham dự cuộc thi."
Tôi cố tình dùng những lời lẽ khích bác ấy để ngăn cô ta tham gia cuộc thi — kết quả: thất bại toàn tập.
Nếu những bức tranh của Jeanne — với trình khủng khiếp vượt ngoài trí tưởng tượng con người — được trưng bày tại nơi công cộng, những người tham gia lễ hội có thể sẽ rơi vào tình trạng sang chấn tâm lý, hoặc tệ hơn, chúng tôi sẽ phải hầu tòa.
Được rồi. Đây là trách nhiệm cá nhân tôi với vai trò một Butei — "Ngăn chặn thảm họa khi nó còn trong trứng nước", giải quyết vấn đề mà không để ai khác biết.
(…Nếu mình thông báo điều này với các Giảng viên, may ra mình sẽ lấy được điểm tích lũy).
Nghiêm túc nghĩ vậy, tôi bước chậm trong khuôn viên trường đang hòa cùng không khí lễ hội.
Trong một cửa hàng của khoa Logi, những đứa trẻ đang tụ lại để được ngồi trên ghế lái phi công của máy bay trực thăng.
Góc bắn súng hơi của khoa Snipe và Bảo Tàng Lịch Sử Cổ Đại của khoa SSR thu hút đám đông lớn tham gia.
Buổi biểu diễn âm nhạc bởi khoa CVR đã gây tiếng vang lớn trong khoảng thời gian dài, ngay cả những chuyên gia trong ngành công nghiệp này cũng phải thừa nhận thất bại. Vào ngày trình diễn chính thức, dòng người rồng rắn nối đuôi nhau xếp hàng trước quầy bán vé. Có lẽ vì khoa CVR quy tụ rất nhiều nữ sinh trẻ đẹp, nên dù giá vé trên trời vẫn bán hết veo nhanh chóng.
Căn-tin, nơi thường lộn xộn như bãi chiến trường sau giờ ăn hàng ngày, đã được dọn dẹp tươm tất, biến thành "Quán ăn Cosplay" trong buổi sáng ngày hôm nay.
Suốt thời gian quán mở cửa phục vụ, những kinh nghiệm thâm nhập và tìm bằng chứng được trui rèn qua các nhiệm vụ của học sinh có dịp được thể hiện. Tất nhiên, nếu thành công, các Giảng viên sẽ cho điểm "Ưu" vào học bạ của những học sinh đã tham gia hoạt động.
Với những kẻ "có vấn đề" như tôi, người luôn phải lo lắng về điểm số, đây là công việc đầy nghiêm túc và đáng đồng tiền bát gạo.
Nhưng…
"Xin chào!"
Giọng một cô gái từ ngoài vọng vào.
Ranbyou, tới để kiểm tra kết quả hoạt động, đã yêu cầu tôi làm việc trong bếp.
"Không có cảnh sát nào có ánh nhìn u sầu vậy đâu."
Vung vẩy nắm tay, cô ấy phán định dứt khoát — nhưng tôi không đồng ý.
Ánh mắt một người vốn do bẩm sinh mà có. Và nó thật không dễ thay đổi đâu, Ranbyou-san.
Thời gian gần đây, những người bạn trong khoa Informa đã bảo tôi… Ngày nào đó tôi sẽ tìm ra sự thật rằng cô đã đăng ký một tài khoản cá nhân trên mạng xã hội dành cho việc kết bạn, và lấy nickname là "Ranran". Và cô vẫn có chút xấc xược khi viết rằng cô thích đọc sách trong mục thông tin cá nhân của mình. Ngoài những đầu sách mạo hiểm và các tạp chí lá cải, tôi sẽ không bao giờ bắt gặp cô đọc bất kỳ bài báo in nào. Và thật ra cô thích viết thể loại truyện dành cho lứa tuổi dưới 18.
Nếu chỉ nhìn mỗi gương mặt thì không thể phủ nhận rằng cô ấy thật xinh đẹp, vậy nên vẫn có những nạn nhân bị đánh lừa bời vẻ ngoài đầy quyến rũ của cô ta và đặt lịch hẹn với con gorilla cái này. Mình phải thế thiên hành đạo thôi.
…Tôi nghĩ về những điều trên khi vẫn đang phải hầm rau trong nồi, thật đáng buồn.
"Lửa không đủ!"
Trong bộ đồng phục lính cứu hỏa, Muto cứ lẩm bẩm và tỏ ra sốt ruột đứng canh cái nồi.
Nghe vậy, Ranbyou quát: "Lính cứu hỏa là những người luôn trong tâm thế sẵn sàng hy sinh vì nhiệm vụ chứ không phải kẻ lắm điều!", và đá Muto văng xa 3 mét.
Nhân tiện, không phải nhà trường đã thuê phụ bếp sao ? Vậy mọi người đâu cần phải hóa trang làm việc tại đây.
Kế hoạch của trường thật chẳng ra sao cả.
Với lòng bất mãn và sự bực tức đang dồn nén, tôi dành thêm vài tiếng để hầm rau và làm món mì Ý.
Vào lúc thay ca tối, Hiraga – một bạn gái cùng khoa – bị Ranbyou nắm một tay và nhún nhảy xoay vòng giữa không trung.
Khi nhìn Hiraga phải xoay chân theo những phương hướng vô thực, và kết quả bị đứt dây chằng, giáo viên chủ nhiệm khó tính của lớp tôi đã nổi cơn thịnh nộ và quyết không tha bất kỳ ai, kể cả tụi con gái.
"Chết tiệt, Hiraga — ai cũng có thể mạnh hơn cô. Ít nhất cũng phải tự biết điều chỉnh trọng lượng của mình chút chứ hả ?"
"Aiya, aiyaya!"
Ranbyou vừa nói những lời dễ gây thù chuốc oán như vậy, vừa đặt Hiraga vào một cái nồi rỗng, rồi nhìn khắp lượt tôi và Muto.
"Ngẫm lại thì, hai người các cậu đã đủ cho gian bếp này. Vậy, người sẽ đến sảnh chính…"
Thừa dịp Muto đang vật lộn với cái váy màu sáng của Hiraga nhằm lôi cô gái tội nghiệp ra khỏi nồi, tôi đã có cơ hội mở miệng nói chuyện.
"Sensei, em, không phải, viên cảnh sát này đã tự kiểm điểm sâu sắc về những hành vi đã qua của anh ta tại gian bếp, và hứa sẽ không bao giờ lazy
nữa."
Khi đang hứa hẹn với cô ấy, tôi đã cố tình chêm vào tên dùng trên mạng của Ranbyou.
Sau khi nghe tôi nói, Ranbyou, người đang đối mặt trực diện với Muto, bỗng đứng hình.
Tựa như bạn thình lình nhấn nút "Pause" vậy đấy, và cả mái tóc đuôi ngựa của cô ta cũng "đóng băng" luôn.
"……"
Ranbyou chậm rãi quay đầu lại, với đôi môi mím chặt hình chữ 'He' (へ), cùng những giọt mồ hôi to như hạt đậu đầm đìa trên trán.
Dù không có bằng chứng để xác định, nhưng… Tohyama không thể biết bí mật của mình phải không ? Mặt của Ranbyou phản chiếu tâm trạng bất an của cô ta.
Phản… phản ứng tốt đấy. Đã đến lúc thay đổi đề tài và thăm dò cô ta thêm lần nữa.
"Thêm… thêm vào đó, người này có một anh trai 19 tuổi. Dù rất nghiêm khắc nhưng anh ta cũng rất đẹp trai."
Những lời nói trên đã khơi gợi sự chú ý từ cô ta, Ranbyou, người đã tự viết trong mục thông tin cá nhân của bản thân như sau: "Tuýp người tôi thích: tráng kiện, mạnh mẽ" — cứ như để giữ gìn hình tượng nhà giáo của mình, miệng cô ta vẫn mím chặt không đổi…
Nhưng rồi, dường như cảm thấy vui vì điều gì, khóe môi cô ta cong dần, cuối cùng tạo hình thành chữ 'W'.
Ranbyou cứ như con báo cái đang cười mỉm chi
.
Mmm. Thực ra cô đã gặp Nii-san của tôi từ trước, chỉ là khi đó anh ấy xuất hiện trong hình dáng con gái.
"Vậy… Muto và Hiraga sẽ là một đội. Tốt hơn hết nên để những người hợp cạ làm việc cùng nhau. Tohyama! Đến đại sảnh đi!"
— Thật tuyệt vời. Dù tôi đã từ bỏ Nii-san, nhưng ít ra tôi phải tránh xa con báo cái này từ giờ.
Tôi đã chào Muto và Hiraga khi họ vẫn đang nhìn tôi bằng khuôn mặt ngây như thuỗn…
Dù phải chịu ô nhục, nhưng ít ra tôi đã thành công thoát khỏi gian bếp.
… — Khi tôi đến sảnh chính trong bộ cảnh phục, quang cảnh thật bừa bộn như vừa bị cuồng phong quét qua.
Bàn và ghế của "Quán ăn Cosplay" được đặt thẳng lối tại sân trong, các học sinh năm hai trong những bộ cánh khác nhau chạy như con thoi khắp nơi.
"…Guh…"
Các cô gái luôn nhận được nhiều sự quan tâm khi điều hành công việc trong đại sảnh. Thật là một tình huống không tưởng.
Với những trang phục lộng lẫy của các cô gái, bầu không khí tươi vui tại quán coffee cosplay đã lan sang cả đại sảnh.
Khách hàng nam giới tỏ ra rất sung sướng… có lẽ vì họ chấp nhận phong cách ác liệt mà các cô gái của Butei High đang thể hiện.
Những cậu bé mới lớn có thể suy nghĩ đơn giản đây là "quà khuyến mãi" trong lúc chờ đợi nhân viên phục vụ. Được các nữ sinh cao trung cosplay phục vụ thức ăn cũng thật đáng mong đợi.
Tuy vậy, nếu được đối thủ của bạn thuê, các cô gái này có thể phục vụ bạn kẹo đồng và bom thay vì bữa trưa ngon lành.
Và mọi thứ sẽ bừng sáng.
(…Hạnh phúc thay những kẻ ngu muội…)
Dù nghĩ vậy tôi vẫn giao cơm chiên và cola khắp nơi, lướt vai những người tôi đã nhẵn mặt.
Shiranui đang mặc đồng phục phi công với mong muốn trở thành thần tượng của những quý bà trung niên.
Nakasorachi, mặc áo blouse trắng dùng cho nhân viên hóa nghiệm, đang phục vụ ly soda chanh ngọt lịm cho khách. Cổ áo hơi hé, thấp thoáng đôi gò bồng mềm mại được bao bọc trong chiếc áo lót viền ren…
Không ổn, dường như cô ấy không chỉ đơn thuần phục vụ bàn.
Đầu tiên, cô ấy nên mang kính phù hợp để có thể nhìn rõ hơn và tránh va vào tường.
Cô ấy có nhiệm vụ tiếp nhận và thông báo lại danh mục món ăn mà khách hàng yêu cầu, vì lý do nào đó, mặt cô bỗng đỏ khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, kết quả cô ấy không may bị vấp chân.
Trong tư thế sắp ngã sấp mặt, lại vì sự cản trở vô hình nào đó, chiếc khay trên tay bỗng đập mạnh vào mặt cô ấy. Hình như lỗi bắt nguồn từ tôi, nhưng quả thật cô nàng không thích hợp để được lựa chọn làm mấy việc thế này…Tôi giúp Nakasorachi đứng dậy, và nghĩ nên để cô nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, vậy nên tôi hộ tống cô ra ngoài.
Con đường hanh thông nối dài từ đại sảnh rồi rẽ qua một đoạn dốc làm bằng gỗ dán.
… Này này. Nakasorachi.
Tôi bảo này, vì cô ngã nên cái váy mini siêu ngắn của cô đã hé lên một độ cao nguy hiểm rồi.
Nhưng, khi vừa định chỉ điểm cô ấy như vậy, tôi kinh hãi bắt gặp hình ảnh bắp đùi hoàn hảo của cô lộ ra do tình trạng lộn xộn của trang phục hiện tại, rốt cuộc tôi chẳng dám hé môi nửa lời.
Bao trùm trong sự hốt hoảng của bản thân, tôi đưa Nakasorachi ra khỏi tầm nhìn từ đại sảnh…
"Oto… Otoko-yama-kun
… Khi là một nữ… nữ phục vụ, tôi luôn làm hỏng mọi thứ… Xin lỗi! Đều là do… sự ngớ ngẩn của… của tôi. Tôi thật ngốc, là con rùa vô… vô dụng. Mãi mãi là con rùa thôi!"
Khẽ lay đầu và nức nở, cô ấy đang tự hạ thấp bản thân mình.
Đối với cô, những công việc thích hợp nhất ngoài nhân viên trực điện thoại có lẽ chỉ còn thủ thư. Yêu cầu cô ấy phải trở thành một nữ bồi bàn chưng diện như chuẩn bị tham gia cuộc thi sắc đẹp quả thật chính là cố tình làm khó.
Tôi thật sự có ý định đẩy cô ấy vào nhà bếp thế chỗ cho cậu lính cứu hỏa khốn khổ
, nhưng có vẻ Nakasorachi rất được lòng khách hàng nam giới nên tôi đoán Ranbyou sẽ không bao giờ chấp nhận.
Vì Quán ăn Cosplay sẽ được các Giảng viên đánh giá khi Lễ hội Văn hóa kết thúc —
Và nếu nhận được kết quả không mấy khả quan, theo đúng quy định, tất cả học sinh đã tham gia sẽ đồng loạt nhận điểm kém ghi vào học bạ.
Vậy nên nếu xuất hiện kẻ ngáng chân, điểm số của tôi chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Tôi phải hành động thôi.
"Được rồi. Cố gắng đừng để giáp mặt Ranbyou. Nghỉ một chút đi. Tôi sẽ làm thế cho."
Vừa suy nghĩ vừa trông chừng cho cô nàng, tôi dẫn Nakasorachi hướng thẳng về phòng nghỉ…
"Ai ai! Thật tuyệt vời! Ki-kun cứ như Hoa Tiêu Trưởng vậy! Bạn hiện đang mắc kẹt trong route Nakasorachi!"
Ngay lối rẽ vào gian "Western Gun-slinger", người vốn nhận được mối-quan-tâm-đặc-biệt từ Ranbyou, Riko, mặc bộ đồ theo sở thích cá nhân và đang hướng về phía chúng tôi.
Riko bắt chước người Mỹ, dùng ngón tay cái chỉ thẳng vào chúng tôi. Diễn như thật ấy.
Sau khi xuất viện, Riko vẫn đi học như thường.
Cô ấy vẫn đối xử với chúng tôi hòa nhã… cứ như trận chiến tại cao ốc Sky Tree chưa bao giờ xảy ra.
Dù Riko chỉ giỏi gây thêm chuyện, nhưng nếu vắng cô ấy, mọi chuyện sẽ trở nên nhạt nhẽo.
Chân thành mà nói, tôi thật sự rất vui khi cô nàng đã hoàn toàn bình phục…
"Ki-kun thật sự là một thợ săn-váy hoàn hảo. Riko an tâm rồi."
"Cho cô nói lại đấy, và hãy bàn về việc cô không thể nắm bắt tình hình do bỏ lỡ quá nhiều tiết học kìa. Ngoài ra, Nakasorachi hiện không thể phục vụ khách, vậy nên chúng ta sẽ thế chỗ cô ấy."
"OK! Nhưng có vẻ như cậu đã sập bẫy ai đó rồi, sẽ ổn nếu tôi để cậu ở một mình với cô ta chứ ? Woah — Woah — có lẽ nào cô-gái-ngốc-ngếch này đang cố tình diễn trò không ?"
Riko chỉ vào váy Nakasorachi, khúc khích cười.
"Mine… Mine-san. Đây… đây… không phải như cô nghĩ đâu. Tôi không hề có ý định đó! Nhưng… nhưng nếu nhờ vậy mà Tohyama-kun… có ấn tượng tốt về tôi… vậy… vậy tốt quá rồi!"
Né xa tôi, Nakasorachi nhanh chóng chỉnh lại cái váy siêu-ngắn đang hớ hênh của mình.
May thay tôi đã kịp nhìn sang hướng khác, nếu không đã có án mạng xảy ra.
"Nhưng Ki-kun, cậu nên bắt đầu với route của Aria trước. Riko sẽ hỗ trợ cho Ki-kun và Aria. Vậy nên cậu, cùng Riko và cô gái này chỉ nên giữ mối quan hệ xác thịt thôi nhé. Bang~"
"…Huh…?"
Riko híp mắt lại, dùng tay mô phỏng khẩu súng bắn vào tôi.
….POOOOOOOOOOOM….
Hương hoa dành dành thoang thoảng đâu đây, và sau đó là cơn đau xộc lên não như núi lửa phun trào…
"……"
Khung cảnh trước mắt tôi bỗng chốc lật nhào.
Một cú xoay 180 độ.
Theo phương thẳng đứng, chiều từ dưới lên trên.
Một bàn tay tóm chặt thắt lưng và áo tôi, quật mạnh.
"Cậu — đồ dâm đãng Kinji! Mối… mối quan hệ xác thịt gì chứ! Không riêng gì Riko, mà ngay cả khi giao tiếp với trẻ em cũng vậy… Cậu… Xem cậu đã làm gì kìa! Cậu thật sự muốn trở thành trai bao đến vậy hử ?!"
Báo ứng đã đến —
Người đã lật nhào và đang giữ chặt tôi từ phía sau là Aria – trong bộ đồng phục học sinh tiểu học.
"Không… Tôi không làm bất kỳ đ —!"
"Hả, hả ?"
Aria gầm gừ như con sư tử con nóng nảy, và bất chợt dừng lại giữa chừng khi vẫn đang túm chặt lấy tôi.
"Soạt" — "Lộn cù mèo!"
BANG!!
Đầu tôi đập mạnh vào con dốc gỗ. Từ đỉnh đầu đến cằm bị ấn mạnh xuyên qua mặt sàn.
May là ván gỗ rất mỏng nên tôi đã thoát chết trong gang tấc…
Sử dụng đòn kết liễu khi tôi đang rơi vào tình thế khó khăn, cứ như xát muối vào vết thương vậy.
Woah woah! Một bé gái lớp 4 tiểu học đang biểu diễn màn đóng cọc viên cảnh sát! Cảnh này chỉ có ở Cao trung Butei thôi!
"Toh… Toh… Toh-chan! Yama-chan! Nhìn từ dưới lên cứ như cậu bị chém đầu vậy!"
Là Riko và Nakasorachi…
Giọng họ phát ra từ mặt trên tấm ván nghe cứ nghèn nghẹt thế nào.
Cuối cùng tôi cũng rút đầu ra được. Tôi nằm ngửa trên sàn nhìn thẳng lên…
"…!"
Ặc, rủi thay lần này hình ảnh đập vào mắt tôi là chiếc váy ngắn của Aria.
Tôi đang kẹt trong tình huống khó xử, và cảnh sát sẽ không do dự tra tay kẻ đồi trụy như tôi vào còng.
" —!"
Đôi chân thon thả ấy cứ như của học sinh tiểu học — ch… chết tiệt!
Góc nhìn tệ quá!
Tôi cúi thấp đầu khoảng 1 centimet, lạy chúa lòng thành, máu tôi sôi sục như chuẩn bị bước vào trạng thái Hysteria vậy.
"Cậu… cậu…! Ngay cả trong tình thế này…!"
Có vẻ Aria đang nghi ngại và cho rằng tôi nghĩ thế này: "May quá, mình thấy nó rồi (cười thầm)", gân xanh nổi trên trán cô.
"Woah woah! Aria chỉ như đứa bé tám tuổi thôi! Cậu đã thấy mọi thứ!"
" — Học sinh lớp 4 mười tuổi rồi!"
"Aiya! Cứ như trận Waterloo ấy! Ki-kun, cúi đầu xuống!"
Bam! Riko nhảy mạnh lên —
"Swoosh!"
Trong bộ jean cao bồi, cô ấy nhào lên lưng tôi và ngồi xuống.
Bị trọng lượng cơ thể cô ấy ghìm chặt, đầu tôi cúi thấp.
Làm ơn quan sát tình huống chút đi, Riko. Cô nên biết là tôi đã ở trong trạng thái Hysteria rồi.
Sự chuyển đổi nhanh này sẽ cần thiết cho những trận chiến với "Grenada" kể từ giờ.
(Mình sẽ chiến đấu…!)
Nếu tôi đạt được trạng thái Hysteria ngay lúc này, thảm kịch chắc chắn xảy ra trước khi tay tôi chạm đến chiến thắng. Ba chúng tôi hiện ở phòng nghỉ nên sẽ khó có người phát hiện. Xung lực của trạng thái Hysteria phát tán chắc chắn sẽ gây cơn địa chấn. Nếu điều đó xảy ra, Nakasorachi vô tội – nạn nhân bất đắc dĩ – sẽ bị cuốn vào.
Tôi cần có phương án phòng thủ —
Tôi cúi đầu thấp hơn nữa, cố không nhìn vào khoảng trống giữa hai chân Aria.
Cứ như đang cưỡi trên lưng một con lạc đà khốn khổ, Riko dùng hai tay nâng cằm tôi lên. Tốt… tốt lắm.
Nhờ cô mà tôi hiểu được võ thuật Trung Hoa đa dạng thế nào.
Lần này, tôi "được" chiêm ngưỡng Aria ở góc độ "phô toàn bộ" —
" — Cú đá Phá hủy Ký ức!"
— Cô ấy nhấc chân lên rồi đá gót.
Tạ ơn Thánh thần.
Aria nhấc chân lên đã tạo khe hở, vùng tam giác huyền bí ấy phơi bày trước mắt tôi nhờ phép màu của Thượng đế —
Từ vị trí của tôi chỉ thấp thoáng thấy phần đáy của cái váy — trong khe hở giữa hai chân cô ấy.
— Kỳ quái.
Thật ra không cần phải ở trong trạng thái Hysteria để giải quyết điều này…
Gửi đến Đức Chúa trời, có lẽ con sẽ sớm đến thăm Ngài thôi. Vậy nên con xin giữ lại lời cảm ơn này đến lúc đó nhé.
Sau khi nhận đòn tấn công đục lỗ của Aria, tôi đã mất ý thức khoảng 3 phút. May nhờ tôi có sức chịu đựng tốt. Vội vã nhặt cái mũ cảnh sát, tôi quay lại công việc làm bồi bàn của mình.
Mà ngẫm lại thì, chẳng phải sức chịu đựng của tôi cứ lớn dần xuất phát từ những cuộc cưỡng bức tàn bạo của Aria hay sao ?
Vậy nên con xin rút lại lời cảm ơn đến Ngài nhé, Đức Chúa trời.
"Chào các em. Xin hãy theo lối này!"
Shirayuki, trong trang phục nữ giáo viên, đang mở lời chào nhóm học sinh tiểu học và hướng dẫn chúng.
Bọc nhóc ấy thật ầm ĩ, đang đứng trước cổng vào Quán ăn Cosplay, và gây phiền hà cho những khách hàng khác.
Vốn phụ trách thu ngân, Aria muốn hướng dẫn bọn nhóc, nhưng lại bị tưởng nhầm là bạn đồng trang lứa và phải chơi cùng chúng. Kết quả: cô ấy tự giẫm lên đuôi tóc của mình và ngã sõng soài. Vậy nên quản lý cửa hàng, Shirayuki, phải tự thân vận động.
(… Cô nàng thật biết cách đối phó với trẻ em…)
Những đứa trẻ ban nãy hãy còn mất trật tự, đã nhanh chóng trở nên ngoan ngoãn, xếp hàng ngay ngắn ngồi vào chỗ.
Quả xứng danh chị cả trong gia đình có sáu chị em. Cô ấy chắc chắn sẽ trở thành mẹ hiền vợ đảm sau này.
Giúp chúng chọn món xong, Shirayuki trở lại sân sau.
"Có nhiều khách hàng thật đấy. Vậy nên ta hãy nâng cao tinh thần nào! AI AI YO!"
Shirayuki nói với nhóm nhân viên kiệt quệ —
Mọi người như được trợ lực, giơ nắm tay lên và đồng thanh la lớn "YO—!"
Dù vẫn vô cảm, nhưng Giáo sư Tiến sĩ Bác sĩ Reki (Trans: học vị lớn thật) cũng giơ tay. Lần đầu tôi thấy cô ấy như vậy thì phải.
Tiếp theo, Shirayuki bắt đầu truyền đạt những cách thức tiếp khách khác nhau cho từng bàn nhằm giúp mọi người làm việc dễ dàng hơn.
Vị cứu tinh đây rồi.
"Tôi thấy cô rất có tố chất lãnh đạo…"
Tôi nói nhỏ với Shirayuki, người đang cặm cụi viết danh sách những việc cần ưu tiên thực hiện.
Sẽ tốt hơn nếu cô ấy thay thế tôi làm thủ lĩnh nhóm Baskerville. Tôi mất hết tự tin rồi.
"Không…"
Nghe tôi nói, Shirayuki-sensei nhanh chóng chỉnh lại cặp kính của cô.
"Công việc của thành viên Hội Học sinh như tôi là đứng sau điều hành. Tôi phải nghiêm túc thực hiện."
Sau đó, với nụ cười tươi, cô ấy bước về phía tôi và giúp tôi chỉnh lại quân hàm cũng như cà-vạt cho ngay ngắn.
"Làm Butei, sẽ gặp những chuyện không hay khi phải tiếp khách. Và các giáo viên sẽ có cớ trừ điểm… Nhờ có cậu, những việc như vậy phần nào đã được giải quyết."
"… Tôi… Tôi được Kin-chan khen ngợi…"
Shirayuki tức khắc đỏ mặt, với biểu cảm xúc động tột cùng…
"Tôi sẽ nỗ lực hết sức để đỡ đần cậu. Và cũng để thay thế cho những cô bé vô dụng. Rồi, giờ cậu có thể đi. Cẩn thận nhé (Itadasai)." Shirayuki chỉnh lại chiếc mũ giúp tôi, và nhìn Aria khi đề cập đến "cô bé".
'Chậc' — Đang tạm nghỉ và uống soda dưa ngọt lịm, ngậm một cọng rơm trong miệng, Aria tặc lưỡi khi bị Shirayuki liếc nhìn, rồi nhìn lướt qua tôi.
T… Tại sao lại có sát ý tỏa ra từ cô ấy thế kia.
Khác với lối cư xử thường lệ, lần này, cô nàng thoáng nét lo âu khi nhìn tôi.
Này, nếu cô bận tâm điều gì, cứ tuôn hết ra đi. Trông không giống cô chút nào cả.
"Rồi rồi, giờ là lúc Aria phải đi học. Em có quên gì không ?" Shirayuki dùng chất giọng của bà mẹ trẻ hoan hỉ nói.
"Không, Tôi biến đây" Aria phản bác và đi khuất. Cô ấy chạy về sảnh chính và giẫm mạnh lên chân tôi đầy ác ý.
Chuyện… Chuyện quái quỷ gì thế này. Sao cô lại tức giận khi tôi khen ngợi Shirayuki chứ ?
Và cô ta thật hèn hạ khi chỉ thích chơi trò trừng phạt thể xác. Mà, có vẻ lần này cơn giận của cô nàng hơi khác biệt thì phải.
Đừng bảo rằng não cô ta vừa cài phần mềm mới nhé. Xin hãy lập tức xóa nó giùm.
Sau đó, Aria vẫn giữ ánh mắt kỳ lạ ấy nhìn chằm chằm vào tôi mọi lúc mọi nơi. Cứ như cô ấy có điều gì muốn nói nhưng đã cố kìm lại…
Tôi đã cố gắng chịu đựng tất cả mọi chuyện mãi đến 5 giờ chiều. Cuối cùng, thời điểm thay ca "thần thánh" cũng đến.
Lấy cái di động vừa mua cách đây vài ngày ra xem, tôi thấy có tin nhắn của Watson như sau — Hôm nay có định đặc huấn không ? Vì không muốn gợi lại những trò lố của mình khi đang trong trạng thái Hysteria trước mặt cô nàng, tôi lựa chọn im lặng và lờ đi.
Mà dù không làm thế, tôi cũng đang kiệt sức vì phải thực hiện cả đống việc trước đây chưa từng làm — Tôi không chỉ phải giới thiệu bản thân bằng những câu vớ vẩn đại loại như "Cảnh sát đây", mà còn phải cúi chào khách sau khi họ đã gọi món.
Mình nên nhanh chóng về nhà và ăn một chút, tắm, sau đó phiêu du cõi mộng thôi.
Khi tôi định nhấc chân trở về phòng chuẩn bị thì —
"Tohyama."
Có tiếng gọi vọng ra từ căn phòng thứ tư, một phòng nghỉ nhỏ bé và chật chội đến nỗi khó có thể xem là một căn phòng đúng nghĩa. Cửa bật mở.
"Jeanne ?"
"Là tôi. Đến đây nhanh nào."
"Cô có đang mặc đồ không đó ?"
Tôi hỏi Jeanne, vì có vẻ cô ấy có lý do nào đó không tiện mở cửa.
"Cậu ngố à, dĩ nhiên tôi có mặc đồ đàng hoàng, nhưng… tôi muốn hỏi ý kiến cậu một chút về kiểu dáng bộ đồ."
Cậu trả lời của cô ấy khiến tôi khó hiểu, vậy nên tôi hướng đến căn phòng.
Trong phòng nghỉ, Jeanne đang mặc một bộ đồng phục nữ hầu gái có diềm xếp, loại thường dùng tại các "quán cà phê gia đình"…
…Nửa ngồi trên chiếc ghế ống làm bằng kim loại, nửa ườn ra bàn.
Cô ấy mang băng cài tóc, là loại mà các nữ hầu thường dùng, và tôi có thể thấy đôi tai nhỏ nhắn ẩn dưới mái tóc bạc lấp lánh…
Vì lý do nào đó, tai cô ấy hơi ửng hồng.
"Giờ này lẽ ra cô phải thay ca tối rồi. Có chuyện gì sao ?"
"Phải."
Nằm sấp trên bàn, giọng Jeanne vọng ra từ dưới cánh tay.
"Này, đến giờ đổi ca rồi kìa."
"Tôi biết rồi!"
"Vậy thì nhanh lên. Cô thích mặc bộ đồ này mà."
Bộ đồ này vốn do Jeanne tự tay thiết kế theo sở thích cá nhân của cô ấy.
Tôi biết điều đó do một lần tình cờ thấy nó trước đây.
"Ph… Phải. Nhưng tôi vẫn… ngại khi phải mặc nó và hiện diện trước mặt mọi người."
"Tôi xin lỗi vì chẳng thể giúp gì hơn. Dù cũng rất ngại nhưng tôi vẫn nghĩ quần áo đẹp nên được mọi người ngắm nhìn. Không phải sao."
"Tôi không giống cậu!"
Jeanne ngẩng đầu lên phản đối. Mặt cô đỏ rực như Aria.
Nhưng vì Jeanne là người da trắng 100%, nên nói chính xác hơn phải là mặt cô ấy ửng hồng mới đúng.
Phán đoán từ biểu hiện của cô ấy, có lẽ cô nàng luôn ẩn giấu vài suy nghĩ tiêu cực khi phải đối mặt tôi, nhưng cố không biểu hiện ra ngoài mặt để tránh gây bất hòa —
"Lỗi của tôi, tôi hiểu rồi. Vậy lý do gì cô gọi tôi lại đây ?"
Tôi cố làm nguôi cơn giận của cô nàng.
"Tôi muốn cậu cho ý kiến cá nhân! Cậu đã từng thấy tôi trong bộ dạng này trước đây rồi. Vậy cậu nghĩ nó ổn chứ ?"
"Tôi đã nói với cô rồi mà. Nó thật sự rất dễ thương! Cô không cần quá lo đâu".
"Thật chứ ?"
"Thật mà. Cảnh sát không được nói dối, đúng không."
"Vậy nói thêm lần nữa đi."
"Nói cái gì ?"
"Nói rằng tôi dễ thương! Tôi không đủ tự tin về bản thân mình. Khi tôi… tôi mặc trang phục và ở một mình, tôi cảm thấy cũng tạm chấp nhận được. Nhất là khi mặc bộ đồ yêu thích nhất của mình. Tôi luôn muốn thử vào vai nữ hầu một lần trong đời. Nhưng… vì khá cao nên tôi luôn lo sợ mình sẽ thành đầu đề câu chuyện khi mặc như thế này. Mọi người chắc sẽ để ý và chế nhạo tôi."
Thì ra là vậy …
Jeanne là kiểu người thích không gian riêng tư nên cô rất dè dặt chốn đông người.
Khi ở một mình, cô nàng cảm thấy thoải mái đến nỗi sẵn sàng trình diễn thời trang, nhưng khi đối mặt tôi, người từng ngắm nhìn cô ấy trong những bộ trang phục xinh xắn thế này, cô rất dễ ngượng.
"Sẽ không có vấn đề gì đâu. Tự tin lên nhé! Cô rất dễ thương mà. Nào, ta đi thôi."
"Nghe chẳng thuyết phục chút nào!"
Jeanne đứng dậy, tay áo phất phơ dập dìu.
Đúng là một cô gái cực rắc rối.
Tôi bắt đầu cảm thấy thoáng mệt. Và Jeanne lại ngả người về phía trước với ánh nhìn 'cầu xin sự giúp đỡ' hiện rõ trên mặt.Bộ váy bồng bềnh của cô lướt nhẹ chạm vào tôi.
"Thực ra là… Hình như các kohai
từ câu lạc bộ tennis dự định đến gặp tôi. Tôi phải làm gì bây giờ ?"
Ah…
Ra vậy.
— Cao trung Butei là trường học hơi có chút… không, phải nói là hoàn toàn mang hơi hướng phong kiến.
Các tiền bối luôn khắc khe với hậu bối, và không ít thì nhiều luôn thể hiện thái độ trịch thượng, bề trên trước mặt họ.
Như thế, mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối sẽ luôn rạch ròi. Điều này sẽ giúp bảo đảm sự thành công trong các phi vụ điều tra và các trận chiến. Truyền thống này cũng diễn ra tương tự trong các lực lượng Cảnh sát và Tự vệ Nhật Bản.
Do vậy, Jeanne đã cảm thấy hơi e ngại vì sợ đàn em cười vào mũi.
"Sẽ không ai cười cô đâu. Mà nếu quả thật có tên nhóc ranh năm nhất nào dám đem cô ra làm trò đùa, tôi sẽ giúp cô dạy hắn một bài học nhớ đời. Thôi, đi nào! Chỉ còn kém 15 phút nữa."
Tôi nhìn đồng hồ —
Jeanne cũng nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay sáng màu, được tô điểm bằng đá quý của cô ấy.
"Un, un, un, quả thật đã đến giờ rồi."
"Đừng sợ. Thật không giống Jeanne chút nào. Sẽ không có chuyện gì đâu. Lời cam đoan từ cảnh sát đấy. Đi thôi!"
Tôi vỗ nhẹ vào vai để động viên cô ấy, nhưng —
Rơi… rơi… Từ cơ thể cô ấy, vô số tinh thể băng nhỏ nhắn rơi ra.
Cái gì vậy nhỉ ? Trông giống bụi kim cương thật.
Cứ như một kỹ xảo xuất hiện khi cô ấy bối rối vậy. Đúng là khám phá mới.
" — Tohyama. Tôi mặc bộ đồ này vì tôi đã bị thuyết phục bởi cậu. Nếu nó thành trò cười, thì cậu "xác định" thành băng nhân tượng nhé!"
Dù đã tuyên bố hùng hồn như thế, Jeanne vẫn nhất định không chịu rời khỏi phòng một mình.
"Cô đang nói chuyện quái quỷ gì vậy. Hơn nữa, băng nhân tượng là cái khỉ gì?"
"Đó là bức tượng băng làm từ người sống. Cậu không hiểu tiếng người à ? Hay cậu ngu bẩm sinh ?"
"… Ừ, tôi ngu đấy. Tôi thật ngốc khi đến tận đây và bỏ thời gian nghe cô lải nhải. Đi nhanh lên. Theo tôi."
Nói xong, tôi cố kéo mạnh Jeanne ra khỏi phòng —
"Jeanne-senpai!" "Jeanne-senpai!" "Xin lỗi đã khiến mọi người phải đợi!"
Chúng tôi chỉ vừa bước ra khỏi phòng thay đồ, khoảng 4, 5 nữ sinh năm nhất đã chạy đến trước cửa.
Hình như họ đã tụ tập tại đây khi nghe giọng Jeanne vẳng ra từ bên trong. Có vẻ họ là đàn em của Jeanne trong câu lạc bộ tennis.
"Ah!"
Chưa kịp chuẩn bị tinh thần, Jeanne hóa đá tại chỗ. Cứ như cô ấy vừa dính đòn của chính mình và biến thành băng nhân tượng vậy.
Tôi lườm đám học sinh năm nhất, vừa định nói "Năm Nhất, nếu mấy đứa dám đem cô ấy ra làm trò cười, tôi sẽ bắt tất cả đấy!", thì —
"IYAAA —!!! ĐÁNG YÊU QUÁ!!!!"
Những nữ sinh năm nhất vừa hét vang, vừa đắm đuối nhìn Jeanne.
"IYAAA!!! IYAAA!!!"
"DỄ THƯƠNG THẬT!!! QUÁ ĐÁNG YÊU!!!"
Các cô bé đã sập bẫy. Họ vây quanh Jeanne, hoàn toàn rơi vào trạng thái cuồng loạn và phớt lờ sự tồn tại của tôi.
"Đáng… đáng… đáng yêu…?"
Đôi môi hồng đào của Jeanne run run.
Nhưng mọi người vẫn bị nét đáng yêu ấy cuốn hút nên không ai trả lời cô.
"Ah, đây… cái này — do phải thu hút khách hàng, chị không còn cách nào khác nên phải mặc thế này — chị biết mình không thích hợp mặc nó, và…!"
Jeanne lí nhí phân bua. Nhưng đám đàn em của cô hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời ấy và tranh nhau tán tụng "Đáng kinh ngạc! Senpai quá dễ thương!" "Jeanne-senpai dù mặc thứ gì cũng vẫn xinh đẹp!! Thật đáng yêu!!" "Senpai đúng là nữ thần mà!!"
"Un… Un un…!"
Jeanne…
Ánh mắt cô ấy bắt đầu phiêu đãng khi xấu hổ.
Phản ứng này lại tạo nên đợt xung chấn mới bởi tiếng hú hét của đám nữ sinh năm nhất.
Nhưng… ngoài "dễ thương", "đáng yêu", mấy đứa không còn từ nào khác để diễn tả à ?
Nhìn đám năm nhất đang hào hứng và tập trung về cạnh cửa sổ —
(Nghĩ lại thì, Jeanne thật sự rất được kính trọng —)
Trong tôi nảy sinh cảm xúc lạ.
Shirayuki cũng thế. Cô ấy sở hữu vài đặc điểm khiến các kohai kính trọng. Điều này vô cùng quan trọng với Butei, vì thể nào họ cũng có thuộc cấp. Học kỳ cuối của năm hai chúng tôi sẽ có cột điểm cho "Khả năng lãnh đạo, thứ phù hợp với công chức Chính phủ"… Jeanne chắc sẽ đạt điểm tối đa thôi nhỉ.
Dù trông vô cùng lạnh lùng, nhưng cô ấy không bao giờ bắt nạt đàn em của mình, hay yêu cầu họ thực hiện những nhiệm vụ bất khả thi. Cộng thêm vẻ đẹp quyến rũ cả nam và nữ. Và dù bản tính có chút trì độn, thế nhưng cô nàng quả thật có nhiều kỹ năng đáng nể… Ngay cả với bạn đồng niên, cô ấy cũng là người cực kỳ đáng tin cậy.
Trước đây tôi đã nghe được lời đồn thế này — Jeanne rất nổi tiếng trong số những tân sinh tại câu lạc bộ tennis, rồi tin đồn dần dần lan sang khoa Informa, Connect, Repier, Inquesta và nhiều khoa khác nữa.
Hiện giờ, Watson đang có chút lợi thế, nhưng nếu cứ theo khuynh hướng này, Jeanne sẽ dần áp đảo.
(Hình như Jeanne có năng lực nào đó thu hút mọi người hướng về cô ấy… Có lẽ do nguồn gene được thừa hưởng từ tổ tiên để lại chăng…).
Ngoài ra, Aria cũng rất được các môn sinh năm nhất khoa Assault kính trọng, dù chỉ do năng lực bản thân, chứ không phải do nhân phẩm của cô. Cô ấy rất có tầm ảnh hưởng đối với các kohai.
Và Riko. Không cần đề cập đến cô ta. Cô ta là loại người luôn kiên trì chơi với các kohai.
Cũng chẳng cần nói thêm về Reki nữa.
Từ giờ, tôi sẽ xem Jeanne và Shirayuki là những tấm gương sáng để học hỏi. Những người còn lại, quên đi.
Riêng bản thân mình, quả thật tôi không có nhiều mối quan hệ cho lắm. Trong số các kohai hiện tại, chỉ có Fuma là biết đến tôi.
(Dù sao… có vẻ mình sẽ không phải biến thành băng nhân tượng).
Khi tôi vừa cảm thấy nhẹ nhõm thì —
Rắc rối đến tìm.
Jeanne đã ở trên chín tầng mây sau khi nghe các kohai tán tụng, những cảm xúc lâng lâng ấy cứ dâng tràn trong tim cô.
"…"
Khẽ nhấc chiếc váy duyên dáng lên, cô nhảy qua cửa sổ.
"Này! Này…"
Bởi chỗ này là tầng một nên khá an toàn, nhưng nếu phát hiện kẻ đào tẩu (người vắng mặt mà không có lý do chính đáng), sẽ tạo ảnh hưởng tiêu cực đến Quán ăn Cosplay.
Lỡ như… các Giảng viên đánh giá rằng chúng tôi không đủ trình độ, mọi người đều phải chịu trách nhiệm chung và nhận những lời đả kích khắc nghiệt từ Ranbyou. Tôi đoán có thể dẫn đến tác động xấu như ói cả ruột gan ra ngoài chẳng hạn. Tất nhiên tôi cũng phải chịu chung số phận.
Tôi nhào đến bên cửa sổ, chỉ để thấy Jeanne dùng hai tay ôm lấy đôi má đỏ bừng, lao nhanh đến khoảng sân trung tâm.
Do không để tâm nhìn đường, như lẽ hiển nhiên, cô ấy va mạnh vào con bù nhìn trên cánh đồng dược thảo.
"Senpai! Chị định đi đâu vậy ?" "Xin chụp với em tấm hình đi mà!" "Chị đang đến Quán ăn Cosplay à ?"
Trong thoáng chốc, đám học sinh năm nhất, vốn đang xúm quanh cửa sổ, đã vượt qua và bỏ mặc tôi trầy trật phía sau.
Sử dụng cửa thoát hiểm, tôi chạy ào đuổi theo Jeanne vào sân trong.
Khi chợt nhận ra vấn đề sẽ ảnh hưởng xấu đến mình, kỹ năng theo dấu của tôi đột ngột cải thiện.
Rất nhanh chóng, tôi đã tìm ra nơi lẩn trốn của Jeanne.
Cô ấy đã làm rơi một chiếc giày viền ren sau nhà kho nhỏ ở khoảng sân trung tâm. Đừng bảo là cô định đóng vai Cô Bé Lọ Lem nhé.
Như một viên cảnh sát thực thụ quyết liệt truy đuổi tên tội phạm, tôi dán mắt vào tường gỗ.
Jeanne đang ngồi trên chiếc ghế gỗ, một bên mặt quay về phía tôi.
"Ho ho, ho ho ho…"
Cô ấy áp cả hai tay lên đôi má nên tôi không thấy được biểu cảm đáng yêu nào.
Hành động phù hợp như cách các cô gái đồng lứa nên làm ấy, cùng nụ cười hạnh phúc của cô khiến người ngoài cuộc như tôi cũng cảm thấy vui lây.
"… Thật đáng mừng!"
Jeanne thường khiến người xung quanh có cảm tưởng cô nàng là diễn viên Hollywood, luôn trưng ra cái nhìn cứng nhắc trên mặt. Vậy nên biểu cảm hiện tại của cô thật khiến tôi nhẹ lòng.
Cứ như đây là lần đầu tiên tôi được biết về con người thật của cô vậy.
"…Đáng yêu! Mình đáng yêu ư! Mình đáng yêu… như một nữ hầu bàn…"
Jeanne hạ thấp đầu, đắm chìm trong khoảnh khắc hạnh phúc của riêng mình. Dải ruy-băng xinh xắn cột vòng quanh mái tóc bạc.
Cô ấy chỉ đơn giản ngồi đó, đung đưa đôi chân thẳng nhẹ nhàng.
(……)
Và tôi bỗng nhận ra mình không nên tiếp tục quấy rầy cô ấy thêm nữa.
Đôi gò bồng đảo của cô, vốn được ôm trọn bởi bộ áo nàng hầu, đong đưa theo nhịp chân, khiến tôi có cảm giác tình thế dần trở nên nguy hiểm.
"Xét từ những gì đang diễn ra, có lẽ cô nương này chưa định bỏ trốn đâu…"
Tôi khẽ cười, và quay lưng bỏ đi.
Watson mà được như vậy thì tốt…
Có lẽ vì đã kế thừa dòng máu của anh hùng Jeanne D'Arc, Jeanne luôn cảm thấy cô chưa đủ nữ tính.
Nhưng con gái vẫn là con gái.
Có lẽ cô đã luôn phiền muộn vì cung cách thể hiện nét nữ tính của mình.
Quán ăn Cosplay chỉ là cách thức giúp cô thực hiện mộng ước đó, và cho thấy những gì mà cô thường nghĩ về bản thân mình thật sai lầm.
Có lẽ cô ấy sẽ bắt đầu bộc lộ những khía cạnh ẩn giấu của bản thân, từng chút, từng chút một.
Thông qua những hoạt động vô nghĩa, trường học là nơi để học sinh phát triển không ngừng, hoặc ít ra đó là nơi cho bạn cơ hội trưởng thành.
"Dĩ nhiên, nếu tại một ngôi trường bình thường… sẽ có nhiều cơ hội hơn ở đây."
Tôi nhìn đồng hồ, trong 7 đến 8 phút nữa, Jeanne sẽ phải thay ca.
Jeanne.
Tôi sẽ để cô ấy tận hưởng niềm hạnh phúc của mình tại đây thêm chút nữa. Rồi sau đó, cô sẽ phải bắt đầu phần việc của nữ hầu bàn đã từng ao ước bấy lâu.
Hãy làm việc thật chăm chỉ nhé!
Khi lần đầu đặt chân đến Cao trung Butei, cô nàng còn không biết đồ uống có hương vị là gì…
Thay đồng phục trường xong, tôi bắt đầu đi về trong ánh hoàng hôn.
Các tuyến xe buýt phải ngưng hoạt động trong suốt thời gian diễn ra Lễ Hội Văn Hóa. Vậy nên tôi phải đi bộ trở về Ký Túc Xá.
"Tohyama…"
Từ khu học xá riêng biệt được sử dụng để huấn luyện kỹ thuật chiến đấu, ai đó đã gọi tên tôi.
Như đang trong vùng chiến sự, tất cả những gì tôi thấy được là một đống hỗn loạn được phủ những tấm bạt nhựa và gắn biển báo cấm lai vãng, nhưng…
Giọng nói này, hình như tôi đã nghe ở nơi nào trước đây.
Cô gái cáo đó, một linh hồn cáo thực sự, và là đồng đội thuộc "Deen". Tôi nhớ cô ta tên là Tamamo.
"Tamamo, mừng cô trở lại. Nhưng vì sao lại chọn ngày hôm nay ?"
Tôi hỏi. Cô ấy nhấc những tấm bạt nhựa màu xanh và đi về phía khu học xá.
Mặt sàn bê-tông ở tầng một lộ ra chi chít vết đạn.
Những hạt bụi bốc lên không trung mỗi khi cơn gió mạnh thổi vào từ cửa sổ vỡ, phản chiếu ánh mặt trời xuyên qua góc tường như một chùm sáng.
"Hôm nay không phải là ngày của Tomobiki (友引), mà là ngày tốt để kết bạn."
Tôi dấn bước về phía phát ra tiếng nói của Tamamo, băng qua mặt sàn rải đầy mảnh kính vỡ và lỗ đạn.
"Ta nói cho ngươi biết, các hãng thông tấn hiện diện tại đây hôm nay. Nếu ngươi bất cẩn bị họ tóm và bị đưa tin như "Loài Động Vật Quý Hiếm", ta tuyệt đối không cứu giúp đâu nhé."
Tôi ngước đầu lên và thấy cô ta đang đứng trên đỉnh thanh dầm sắt cạnh bên, chênh vênh giữa không trung.
Cô ấy đang mặc bộ đồng phục thủy thủ của Cao trung Butei phiên bản mini.
"Ta hy vọng mình sẽ không phải nghe những lời mời mọc và phỏng vấn đầy tò mò và vui thích. Vì vậy, ta buộc lòng phải mặc đồng phục học sinh trường." Tamamo nói.
Cô ấy đội chiếc nón nhỏ có đường viền lượn sóng đồng bộ, và thực ra tôi để ý thấy có thứ gì như đôi tai của cáo hơi nhô lên khỏi chóp nón.
Này, cứ để như vậy thật sự ổn chứ ?
"Phải rồi, Tohyama. Ta nghe được rằng ngươi đã đánh bại Hilda. Làm tốt lắm!"
Vút! Tamamo nhảy khỏi thanh sắt như một con cáo nhỏ.
Và tôi có thể nhìn thấy đuôi cô ta ẩn sau làn váy.
Cô ta quên hay không thể "hô biến" đuôi mình. Không rõ. Nhưng tôi biết nếu mình nói ra điều này, cô nàng chắc chắn sẽ giận dữ. Vậy nên cứ im lặng là vàng.
"Trông cô xinh hơn nhiều đấy. Có ai bảo ban à ?"
"Chính thủ lĩnh của Liberty Mason chỉ ta đấy. Khi thảo luận cần áp dụng các đạo luật của "Deen" như thế nào, đã có đề xuất không nên loại bỏ tù nhân của phe Demon Barrier — Hilda."
Liberty Mason…
Tôi hiểu rồi. Sau khi tôi đánh bại Hilda, Watson đã lập tức liên lạc với họ và báo cáo lại toàn bộ sự việc.
Đoán tôi đã thông suốt mọi chuyện qua nét mặt, Tamamo dần tiến lại gần và thình lình giang rộng hai tay.
"Cô định làm gì thế hả ? Tôi không có kẹo mạch nha đâu đấy."
"Không. Đây là để ngươi cõng ta."
"Cõng cô ? Đừng đùa. Cô đâu phải con nít…"
"Ngươi đang phỉ báng thánh thần đấy. Ta đã phải hạ mình cho phép ngươi được cõng ta. Hãy lấy đó làm vinh dự đi. Nhanh lên, cõng ta đi vòng quanh ngắm cảnh nào. Nếu trái lời, ngươi sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt."
Tamamo nhón chân, vỗ nhẹ mũi tôi.
À, tốt thôi, dù sao người này vẫn được xem như một vị thần… của vài thứ.
Trong trường hợp tôi phải gánh chịu sự trừng phạt, và mất hết may mắn, khi đó cuộc đời tôi sẽ bế mạc mất.
Nhưng khi tôi luồn hai tay dưới nách, cố bế cô ta lên thì…
"Tôi nói này, cô nặng thật đấy. Ít nhất phải trên 20 kilo. Chính xác thì cân nặng của cô là bao nhiêu vậy ?"
"Ngươi dám cả gan hỏi cân nặng của ta sao ? Hay ngươi ngu ngốc đến mức không biết đó là con số cấm kị đối với thần thánh và toàn thể phụ nữ hả ?"
Tamamo dùng hai tay ôm chặt cổ tôi, không bận tâm sẽ bị dẫn đi đâu.
"Vậy cô nên biến hình thành em bé thay vì học sinh tiểu học."
Nghe vậy, Tamamo bắt đầu dùng hai chân trèo lên người tôi.
"Aiya, thôi phàn nàn đi. Nghĩ thoáng hơn thì ngươi sẽ chóng gặp may khi được một vị thần ban phúc. Haha!"
Tôi dùng hai tay nâng Tamamo — người đang bám chặt vào tôi — lên.
Cuối cùng, tôi cũng bế được vị thần này lên.
"Nếu cứ mang cô đi khắp nơi thế này, tôi chắc chết vì xấu hổ mất." Tôi bảo cô ta.
Tamamo trông rất vui. Cô ta cười ngây thơ.
Đôi mắt to tròn ấy khơi gợi bản năng làm cha của tôi.
Nếu không có đôi tai cáo hay chiếc đuôi ngoe nguẩy này, cô ta quả là mục tiêu lý tưởng của bọn bắt cóc.
"Hửm, có vẻ ngươi rất thích ta. À không, phải nói là say đắm ta mới đúng."
Tamamo cười khẩy khi bắt gặp tôi đang ngắm nhìn cô.
"Đừng nói lời vô nghĩa nữa. Cách biệt tuổi tác đôi ta quá lớn."
"791 năm không phải quá nhiều. Chừng đó không là gì so với sự biến động của thế giới."
"Đó không phải ý tôi muốn nói đến. Cô đang ăn nói ngược ngạo đấy, trái ngược hoàn toàn."
"Ngược ngạo ? Gừ, Tohyama Samurai trước đây thường nói những điều ta không tài nào hiểu nổi."
Kẻ ăn nói khó hiểu phải là cô mới đúng.
Tôi nghĩ tổ tiên mình đã phải hứng chịu những cơn đau đầu vì cô ta. Vì lý do nào đó mà vận mệnh của dòng họ tôi và Tamamo cứ quấn chặt vào nhau.
Tôi thở dài thầm lặng, bắt đầu chiến dịch khiêu khích Tamamo.
"Hiraga từ khoa Amdo đã lượn quanh khu vực này mấy lần rồi. Còn chúng ta lại cứ bám nhau nãy giờ."
"Lẽ hiển nhiên chúng ta sẽ bị làm phiền nếu cô ta phát hiện. Con gái rất thích những thứ lãng mạn, đến nỗi thay đổi màu mắt ngay ấy chứ".
"Đây, ở đây. Chúng ta hãy trốn trong đây và ăn… ah, Kinji…"
Giọng nói của những cô gái vọng vào từ cổng Khu Học Xá.
3 cô gái đang cầm những chiếc bánh crêpe khổng lồ trên tay, có vẻ là hàng khuyến mãi.
Họ há hốc mồm khi bắt gặp tôi đang bế Tamamo.
"Bắ… Bắt… Bắt cóc…"
"Dẫn dụ một cô bé đến nơi như vầy…"
"Đây là một vụ bắt cóc trẻ em. Chúng ta phải lập tức báo cho Giảng viên và Cục Bảo Vệ Chăm Sóc Trẻ Em."
Ôi……
Vận may của tôi không hề được cải thiện dù rõ ràng tôi đang bế một vị thần.
Nhìn kỹ hơn, tôi nhận ra 3 người họ là bạn cùng lớp của mình. Vừa la lớn "Thật khủng khiếp!", họ vừa móc điện thoại từ túi váy ra.
"Không, không phải như các cô nghĩ đâu."
Tôi nhanh chóng đặt Tamamo xuống, cố gắng giải thích rõ ràng tình hình hiện tại.
Sẽ thật tồi tệ nếu thông tin lan truyền vì hình phạt dành cho một Butei như tôi nặng gấp 3 lần thường dân, nhất là tôi còn thuộc khoa Informa.
"Đứ… Đứa trẻ này bị lạc đường."
Tôi nói dối, thâm tâm cầu nguyện mình sẽ không bị lật mặt, hoặc không, tôi phải đấu súng với họ mất.
"Một đứa trẻ đi lạc à ?"
Tamamo đảo mắt, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
"Ừ. Một trẻ lạc mà thôi."
Mong rằng Tamamo sẽ hiểu ý tôi.
"Không. À ý ta là ph… ph… phải."
Cô ấy cuối cùng cũng hiểu tình hình hiện tại nên rất phối hợp với lời tôi nói.
Mà, kỹ năng diễn xuất của cô nàng tệ hại thật đấy.
Vẫn còn nghi ngờ, các cô gái truy hỏi dồn dập:
"Trẻ em lạc đường ?"
"Trông không giống lắm."
"Mình có cảm giác cô bé đang bị khống chế."
Có vẻ họ hoàn toàn tin rằng tôi đã cố bắt cóc một cô bé.
"Hơn nữa, không phải cô bé đang mặc đồng phục Butei sao ? Cô bé không thể là trẻ lạc được."
Cô gái đó quan sát tốt đấy. Đúng là học sinh khoa Inquesta có khác.
Chết tiệt thật. Đừng sử dụng những kỹ năng suy luận của cô tại nơi này chứ.
"Cai đó… À, cô bé thật sự là trẻ lạc. Đúng hơn là cô bé được gửi gắm cho tôi trông hộ. Nó là em họ tôi."
"Uhn, phải. Em muốn gặp onii-chan."
Tamamo vừa nói vừa ôm chặt eo tôi.
"Em họ Kinji đáng yêu quá đi mất!"
"Đó là đương nhiên. Nào, ta đi thôi. Thật tuyệt khi được gặp oni-chan."
Tôi vụng về phối hợp diễn với Tamamo.
"Uhn, đi thôi. Onii-chan hứa không để em lạc nữa."
Tôi nắm tay Tamamo, thành công tẩu thoát khỏi Khu Học Xá.
Tôi không rõ liệu những cô gái kia có tin lời chúng tôi không. Nhưng dù sao, âm thanh cuộc thảo luận của họ từ đằng sau cứ vọng đến.
"Ra là thế à. Ôi, em ấy mang mũ tai mèo dễ thương thật đấy."
"Hình như nó chuyển động kìa."
"Có lẽ nó được lắp động cơ."
Có vẻ chiếc nón tai mèo của Tamamo đã trở thành chủ đề thảo luận kế tiếp của họ rồi.
Mà không phải tai mèo đâu ạ. Đó là tai cáo. Và chúng là hàng thật cả đấy.
Lau mồ hôi lạnh trên trán, tôi nói với Tamamo:
"Tamamo, tôi có thể thuận theo yêu cầu mang cô đi vòng quanh. Nhưng cô cần thay đổi nhân dạng của mình."
Tôi yếu ớt chống tay lên đầu gối, van nài Tamamo.
Một học sinh năm hai cao trung đi cùng một bé gái nhỏ. Nếu không phải là ba người kia thì người khác cũng sẽ tố tôi bắt cóc trẻ em thôi.
"Uhn, ta không cần sức mạnh thể chất chỉ để được cõng đi vòng quanh hay tự do di chuyển."
"Vậy chúng ta hãy thỏa thuận."
"Thế thì được."
Khi Tamamo vừa dứt lời, một làn khói bạc thình lình xuất hiện dưới chân cô ấy.
"……"
Tôi nhìn xuống…
Chỉ để thấy hình bóng Tamamo đã hoàn toàn tan biến. Có một Temari ngay chân tôi.
Oh yeah, cô ấy có thể biến hình thành những vật như thế này.
"Này, mang ta và đi thôi."
Tôi cúi xuống nhặt cô ta, một trái banh biết nói. Nó rất sáng, và trọng lượng bằng quả bóng bình thường.
"Cô nên biến hình như thế này ngay từ đầu phải hay hơn không. Mà nhắc mới nhớ, Tamamo làm thế nào ấy nhỉ ?"
"Đây là Jitsu — hình thái biến đổi vô định. Ngươi không thể hiểu dù ta có giải thích thế nào đi chăng nữa."
Mở đầu cuộc trò chuyện với vẻ hạ cố lý giải, trái banh tiếp tục nói.
"Đầu tiên 'Mustard Particle' (Hạt Mù Tạt). Đó là một loại hạt đơn lẻ sở hữu lực hấp dẫn cực kỳ mạnh mẽ. Chúng rất nhỏ, nhưng có ở khắp nơi quanh chúng ta. Các hạt kết nối với nhau. Ứng dụng lực hút và lực đẩy để tạo nên các mối liên kết bằng cách dùng 'Heavenly Streams of Fox Lightning' (Thiên Lưu Hồ Lôi), nhào nặn chúng thành hình ống. Thông qua chiêu 'Matter Fog' (Chất Điểm Sương), chúng xuyên qua cơ thể ta. Đầu cuối ống là vùng không gian riêng của 'Emptiness' (Rỗng Không). Quả bóng được đặt trong không gian này, để thay thế ảo ảnh mang hình dạng cô bé của ta. Khi 'Seal' (Ấn Triện) được khắc ghi trong tâm trí ta, những bước trên chỉ là muỗi. Vấn đề là nó diễn ra quá nhanh, chỉ trong chớp mắt."
"Rất tiếc. Tôi hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của nó."
"Nói cho dễ hiểu là tạo một cái hố không gian."
"Tôi không hiểu nó hay chỗ nào."
Ngẫm lại xem, cô nàng thậm chí còn không hiểu 'quần lót' là cái gì, thế mà lại tường tận về 'hố không gian' cơ đấy.
"Tohyama, ngươi thật thiếu hiểu biết mà. Tức là vầy, ngươi thấy ta ở đây, nhưng ta cũng đồng thời không ở đây. Xét theo góc độ hiện thực, nếu trái bóng bị
hủy hoại, ta sẽ mất 'Mustard Particle', và vô vọng quay trở về từ 'Emptiness'. Vì trái bóng chính là bản thân ta. Vậy nên phải vô cùng thận trọng, cả sau này cũng thế."
Ra đây là thứ gọi là ma thuật chuyển hóa. Sao cũng được.
(Nhưng rất có khả năng là Hilda hoặc người này…)
Những tộc phi nhân đã tồn tại cách đây vài thập niên, nhưng công nghệ của họ bỏ xa nền khoa học công nghệ hàng đầu của chúng ta.
Tôi không rõ về hố không gian, và nhân loại chỉ mới biết sơ sơ về sự tồn tại của nó. Ngay cả những Hạt Mang Điện Tích của Hilda cũng chỉ được các nhà khoa học nghiên cứu trong những điều kiện thuận lợi nhất định. Mà, họ cũng đã có thể dùng nó rồi.
Nếu có những loại quái vật này ở "Grenada", tôi phải chiến đấu với chúng từ giờ…
Thật cứ như phải chiến đấu với những kẻ đến từ tương lai 100 năm sau.
Nhưng…
Tôi bất chợt nhớ về một cụm từ đã được dạy trong suốt khóa học tại trường.
Chiến đấu.
Trong lĩnh vực này, nhân loại đã kết tinh trí tuệ và khả năng vượt trội của mình.
Không phải tự khen, nhưng quả thật loài người đã phát triển nhờ những cuộc chiến tranh xuyên suốt chiều dài lịch sử.
Đấy là lý do tại sao những thành tựu trong lĩnh vực này luôn vượt trội hơn hẳn.
Khẩu súng Colt Government của Aria được sản xuất năm 1911, cách đây khoảng 100 năm. Vẫn không có bất kỳ sự cải tiến nào từ thời điểm đó đến nay. Đó là minh chứng hùng hồn nhất cho thấy nhân loại đã tạo ra công nghệ chiến tranh từ 100 năm trước rồi.
Vậy đã bao lâu kể từ khi người sử dụng trạng thái Hysteria đầu tiên xuất hiện chứ ?
Với tình huống không thể lựa chọn bỏ mặc, chỉ có một điều duy nhất tôi có thể làm lúc này.
Khi Tamamo yêu cầu tôi "Đưa ta đến chỗ Shirayuki", tôi ngay lập tức gọi điện cho Shirayuki trình bày nguồn cơn sự việc.
Và ngay khi vừa kết thúc ca trực tại Quán ăn Cosplay, Shirayuki đi đến khoa Tìm Kiếm và Nghiên Cứu Hiện Tượng Siêu Nhiên (SSR).
Vì đang trong giờ tự học nên không ai để ý việc cô ấy là một học sinh danh dự.
"Mình thật lòng không muốn quanh quẩn ở chỗ này…"
Đến Khu Học Xá SSR, tôi thật sự cảm thấy thú vị với kiểu dáng kiến trúc của nó.
Cổng đền chu sa, liên tiếp nhau hướng thẳng vào bên trong Khu Học Xá như một đường hầm.
Bên kia cổng, bức tượng Mãnh Sư Trung Hoa ngay phía tay phải, và tượng Nhân Sư bên tay trái đang canh gác.
Hàng tá cột Totem, tượng Phật, tượng Moai, lồng đèn và những thứ khác được trưng bày.
Dù vẫn có những sợi thừng giăng kín phía trên đỉnh đầu, nhưng trước mặt tôi không phải Đại Kim Chung Nhật Bản mà đúng hơn là những chiếc chuông đồng màu vàng thường thấy trong phòng nguyện…
Một dòng tin nhắn viết tay hiển hiện trước mắt tôi.
— "Nơi đây không dành cho những kẻ biếng nhác." —
Được viết trên bảng cảnh báo. Mà, tôi không nghĩ có bất kỳ công việc gì tại khoa SSR này.
Đây là khoa nghiên cứu những hiện tượng siêu nhiên và khả năng ma pháp. Một cái nôi của những nghiên cứu bí ẩn. Và là nơi tôi không muốn dính dáng nhất.
"Sao ngươi lại làm vẻ mặt đó hả ? Bầu không khí xung quanh rất tốt đấy chứ." – Bóng Tamamo nói.
"Cứ như những vị thánh sắp bắt đầu một cuộc tranh luận ấy. Cô cũng được xem như một vị thần. Nhìn khung cảnh trước mắt xem, cô không nghĩ nó hơi báng bổ thánh thần sao ?"
"Thời gian không chờ đợi ai. Nhưng chân lý mỗi vị thần tìm kiếm chỉ có một. Và thế nhân sẽ đánh giá ra sao nếu chúng ta răn dạy con người nên sống hòa thuận nhưng chính bản thân thần thánh lại đánh nhau."
"Tôi hiểu…"
Chà, nếu cô ấy nói vậy thì không còn gì đáng để bàn thêm.
Đẩy cánh cửa lớn được trang trí bằng những tấm kính đầy màu sắc sặc sỡ, tôi bước vào khoa SSR.
Đại sảnh được trang hoàng theo cách khiến tôi sởn gai ốc.
Để thuận tiện cho các học sinh cầu nguyện tại đây, đại sảnh đã được tô điểm với những đệm ngồi và ghế. Trên tường đến mái nửa vòm phủ đầy những bức họa tôn giáo cổ xưa.
Đây thật sự là một thế giới tôi không tài nào lĩnh hội được.
Những người ở khoa SSR này nghĩ thế quái nào vậy. Có cả một con Cá Gỗ đặt trên đỉnh chiếc đàn ống nữa kìa.
Câu răn "Kẻ nào đánh nhau sẽ bị bắn đến chết — Chủ nhiệm khoa" dán cạnh tờ lịch Aztec
là điều duy nhất tôi có thể hiểu.
"… vậy nói đến Sự kiện Roswell
…"
"… thông qua ma thuật tương tự, mối liên kết bí ẩn có thể là…"
"… Thật sự rất ngon, chiên và hun khói đỏ…"
Tôi có thể nghe những cuộc trò chuyện của các học sinh tọa lạc tại góc sảnh.
Họ mặc nhiều loại trang phục khác nhau. Một cô gái ăn mặc như một Tengu , nhưng không mang theo lao trên lưng, mà thay vào đó là một cây cung và những mũi tên phá tà.
Mang khăn xếp trên đầu, vừa nói vừa biểu diễn thế yoga Wheel Hatha, người đó phải là một du học sinh trao đổi đến từ Ấn Độ. Cậu ta mặc áo tu hành, cầm sách kinh trên tay và ăn lương khô.
"Quả như mong đợi. Mọi người làm rất tốt."
Bóng Tamamo hứng chí lộ ra chóp đuôi ngoe nguẩy, vừa chỉ các học sinh vừa nói.
Tôi chẳng thể làm gì ngoài việc thở dài thườn thượt, và mang Tamamo lên cầu thang với những bước chân trĩu nặng.
Vì sỉ số học sinh khoa SSR rất ít nên mỗi tầng chỉ có vài phòng đơn.
Đến tầng năm, tôi gõ mạnh cửa căn phòng có thẻ tên "Hotogi Shirayuki" bằng gỗ.
"Đến liền, đến liền!"
Giọng Shirayuki từ phía trong vang vọng, kèm theo những bước chân vội vã, đến âm thanh mở khóa cửa.
Khi cửa vừa hé mở, tôi thấy một cánh cửa trượt được điểm xuyết bằng những hình ngôi sao năm cánh, biểu tượng của samurai, và gia huy nhà Hotogi qua khe hở.
Cửa mở hoàn toàn…
"Chào mừng, Kin-chan."
Shirayuki, trong trang phục Miko , tiếp đón tôi rất lịch thiệp.
Có một tấm gương 3 mặt khép hờ trong căn phòng, cô nàng vừa trang điểm xong chăng ?
(Thật sự không cần chuẩn bị kỹ lưỡng thế chỉ để gặp tôi đâu…)
Để ý thấy ánh nhìn u ám của tôi, mắt Shirayuki lập tức nhướng lên, rồi cô nói:
"Ahh… Kin-chan không thích trang phục Miko nhỉ. Tôi luôn mặc thế này tại khoa SSR, uhm… tôi lập tức thay ngay, xin hãy đợi trong giây lát."
Chưa dứt lời, cô ấy đã đóng cửa trượt.
"Ổn mà. Tôi có chuyện cần nói với cô."
Vừa nói, tôi vừa dùng tay kéo cửa sang bên, cởi giày ra và đi thẳng vào phòng.
Trong căn phòng kiểu Nhật rộng khoảng 10 chiếu Tatami, có một giá để đồ với tượng Đạt Lai Lạt Ma trên nóc.
Sáu ống tre gắn cối xay gió, được làm bởi những cô em gái của Shirayuki, nằm dọc theo một giá khác.
Tôi quan sát và đánh giá căn phòng kiểu Nhật này.
"Hotogi Shirayuki, ngươi trưởng thành nhanh đấy."
Trái banh tôi giữ thình lình lăn vào phòng.
Khói tỏa ra từ sàn phòng, và chưa đầy một giây sau Tamamo đã trở về hình dạng ban đầu của cô ta.
"Ah!"
Shirayuki hô khẽ do quá bất ngờ khi thấy Tamamo đang nhăn răng cười với mình.
"Ta… Ta… Tamamo-sama!"
Shirayuki ngã quỵ trên tấm chiếu Tatami.
Tà váy Miko phất phơ trước gió đột ngột dừng hẳn khi cô quỳ xuống.
"Bằng tất cả lòng thành kính tôi đã trao cho ngài khá lâu trước đây. Vậy nên tôi không hề hay biết ngài sẽ đến. Tôi rất lấy làm tiếc vì đã không thể đón tiếp ngài chu đáo hơn!"
Shirayuki cứ như một nhân viên bất ngờ gặp người giám sát của mình.
Vừa cầm cái cối xay gió, Tamamo vừa chậm rãi bước dần về phía Shirayuki.
"Thói quen xấu hay xin lỗi của ngươi mãi vẫn không sửa được. Đến, ngẩng mặt lên nào."
Vừa nâng Shirayuki dậy, Tamamo tỏ ra khá lúng túng khi nhìn vào khoảng giữa từ đầu gối đến ngực của Shirayuki.
Ah, Tamamo vốn rất thích "nhào nặn" đôi gò bồng đảo của Shirayuki. Thật đúng là con cáo dâm đãng.
Kế đến, Tamamo xoay lưng lại và ngồi lên đùi Shirayuki.
"Tamamo-sama cũng không thay đổi mấy nhỉ…"
"Shirayuki, ngươi cuối cùng cũng đã quen với trường lớp. Kỹ năng đàn của ngươi vẫn ổn chứ, giờ ngươi có thể đi xe đạp phải không ?"
"Xin ngài làm ơn đừng nói về quá khứ hồi nhỏ của tôi."
Nhìn họ trò chuyện vui vẻ bên nhau…
Tôi nhận ra họ thật sự quen biết nhau từ rất lâu rồi.
Ngồi xếp bằng tại cái bàn thấp kiểu Nhật, tôi uống trà xanh do Shirayuki pha.
"Chẳng sao cả. Điều đó cho thấy Tohyama Samurai và Hotogi Miko đồng trang lứa." Tamamo chỉ tay về phía tôi và nói.
"Thế, Shirayuki, ngươi có dự định sinh con cho cậu chàng này không ?"Phụuuuut!
Tôi phun hết trà ra ngoài.
Tamamo hỏi một câu "chết người" với tông giọng cứ như đang bàn việc nhà từa tựa "Ngươi tính ăn gì tối nay ?" vậy. Người Shirayuki nhũn ra như con chi chi khi trả lời câu hỏi của Tamamo.
"T… Tôi… Tôi có thể làm bất cứ điều gì…"
Hey, sao cô cứ nhìn chằm chặp vào tôi thế hả.
Thấy dáng vẻ không còn lời nào để nói của tôi, Shirayuki xấu hổ vùi mặt vào mớ tóc lòa xòa của Tamamo.
"…Chúng ta nên làm gì nhỉ, anh xã ? Con gái của chúng ta bảo nó muốn có một đứa em trai hoặc em gái kìa…"
Tamamo thủ thỉ, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên chiếu tatami.
Nghe vậy, mặt tôi chẳng mấy chốc đã đỏ rần.
"Shi… Shirayuki. Cứ ngẩng mặt lên đi. Đừng bận tâm đến mấy lời xàm xí của Tamamo."
"Phải, đúng nhỉ. Ba sấp nhỏ. Chúng ta cứ gắng hết sức bình sinh đi! Bao nhiêu nhỉ, không đúng, chúng ta nên có hàng tá con chăng ?"
"Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rỡ như mèo thấy mỡ đó. Và ai là ba của sấp nhỏ hử ? Tamamo, ngưng ngay việc nói lời vô bổ đi, nhanh chóng vào chính đề thôi."
Tôi hốt hoảng bật lại. Tamamo thẳng đuôi thích thú, luôn miệng đồng ý và di chuyển đến ngồi cạnh bàn.
Shirayuki đến cạnh bên và ngồi sát vào tôi. Ngay cả khi tôi cố tránh, cô ấy vẫn cứ bám chặt lấy. Vậy nên tôi từ bỏ, và cả hai chúng tôi ngồi đối diện Tamamo.
Sau đó, Tamamo…
Nói với Shirayuki về "Cực Tây Chiến Dịch", là sự kiện bắt đầu mọi thứ.
Và nói về tôi, kẻ vốn không liên quan nhưng đã bị kéo vào cuộc chiến với vai trò người lãnh đạo Team Baskerville.
Cô ấy cũng đề cập đến trận chiến giữa tôi và Hilda, và cách thức tôi dùng để thắng trận.
Shirayuki điềm tĩnh lắng nghe từ đầu đến cuối câu chuyện. Quả đúng mong đợi từ một Miko vũ trang.
Vài giới hạn kỹ thuật đã xuất hiện và từng được sử dụng trong thời đại này, nhưng tôi thật sự không hiểu, còn cô ấy dường như rất rành rẽ về chúng.
"…Chướng ngại chống Ác Ma đã được đặt tại tất cả các hầm trú ẩn trong nội ô thành phố. Nếu có bất kỳ con quỷ nào xâm nhập, Shikigami sẽ lập tức báo ta biết, và ta sẽ tấn công chúng bằng cách sử dụng ấn chú."
"Trong tình thế này, ta nên nghĩ chuyện gì nữa sẽ đến."
Với dự định tham chiến ngay từ đầu, cô ấy tiếp tục nói hàng hà sa số chủ đề có liên quan.
"Này, Shirayuki, cô không sợ khi dính dáng đến chiến tranh à ?"
"Không hề. Tôi đã nghe về "Trận Đại Chiến" trong Hotogi. Và bằng khả năng tiên tri của mình, tôi đã biết từ cách đây rất lâu rằng chiến tranh sẽ tiếp tục diễn ra trong vài năm tới nữa."
"Cô lạc quan thật đấy. Về phần tôi, sau trận chiến với Hilda, tôi nhận ra rằng đây sẽ là cuộc chiến khó nhằn và dai dẳng."
Tôi nói, như để xác nhận quyết tâm của Shirayuki.
Shirayuki nở nụ cười rạng ngời.
Nụ cười thanh thản đặc trưng của Shirayuki.
"Hotogi Miko là những Miko bảo hộ. Chúng tôi luôn chiến đấu để bảo vệ một thứ gì đó. Loạn lạc, chiến tranh, và một vài "Vụ đụng độ". Bảo hộ là sứ mạng của chúng tôi, và chúng tôi vẫn sẽ tuân thủ. Hơn nữa…"
Gương mặt Shirayuki bỗng đanh lại.
Như để khẳng định lại quyết tâm của mình, giọng cô ngập ngừng trong thoáng chốc.
"Tôi sẽ đốt sạch những kẻ đã chê cười Kin-chan thành tro, bất kể hắn là ai."
Cô ấy khẽ chạm vào vỏ thanh Irokane Ayame – màu hồng ngọc – trên thắt lưng.
Cụm từ "đốt sạch thành tro" vốn dĩ đã tự mâu thuẫn rồi.
Thôi không sao, vì có vẻ cô ấy muốn biểu thị mình sẵn sàng tham gia cùng chúng tôi như xưa giờ vẫn thế.
"Ồ phải rồi, Tamamo. Dù hơi trễ để hỏi điều này… Mục đích ban đầu của cái-thứ-gọi-là-chiến-tranh này là gì ? Theo lời Jeanne thì đó là bởi nhu cầu, chiến đấu vì thứ gì gì ấy…"
"Thì đúng như những gì Jeanne đã nói thôi. Chiến đấu vì nhu cầu cá nhân của ngươi. Thực hiện công việc phân phối nguồn năng lượng. Đó là ý nghĩa của chiến tranh."
"Vậy rốt cuộc mấy người chiến đấu vì cái gì ?"
"Cũng như những cuộc chiến khác, thứ cần giành lấy luôn thay đổi theo thời gian. Lần cuối, là cuộc chiến vì những thanh gươm báu, chén thánh và tựa tựa thế. Nay là cuộc chiến vì Irokane – Kho báu vô giá của nhân loại. Dù mãi đến gần đây nó vẫn chưa phải là chủ đề nóng hổi như hiện tại, nhưng Đệ Nhất Thiên Tài Sherlock đã khám phá ra phương pháp để khai thác năng lượng của nó."
Sherlock…
Ngẫm lại, đó là người đã mô tả Irokane như "Lõi của Thế Giới Siêu Nhiên."
Vậy ra đó là thứ mà Deen và Grenada đang cố dùng mọi cách để chiếm giữ cho bằng được.
"Thứ cần giành lấy thay đổi theo thời gian…"
Giờ, dường như tôi đã hiểu.
Lấy ngoại giới làm ví dụ, trong quá khứ, không ai từng quan tâm đến Mỏ Núi Ô Lan.
Nhưng khi một phương pháp khai khoáng đã được phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới, mọi người bắt đầu mù quáng tranh cướp nó.
Vì thế, chiến tranh khởi phát.
"Không chỉ báu vật, những chiến binh xuất sắc cũng là mục tiêu trong tầm ngắm. Đó là tại sao, từ xa xưa, những kẻ bại trận luôn được triệu tập về dưới trướng của một ai đó. Những bại tướng luôn sẵn lòng đầu quân cho kẻ thù để tránh bị giết chết."
"Ồ…"
Câu này tương tự như câu "Sự bội phản đôi khi cũng tốt" của Jeanne, hay "Kẻ bại trận là thuộc cấp quân thù" của Watson.
Khi nghĩ như vậy, hình như tôi có thể lý giải một cách hệ thống về "Trận Đại Chiến".
"Vậy… Điều gì sẽ dẫn đến chấm dứt chiến tranh ?"
"Sẽ là sự hủy diệt hoàn toàn hoặc một bên đầu hàng. Binh lính Deen và Grenada đều không bị trừ khử, hoặc toàn bộ lính tráng của một bên chấp nhận đầu hàng. Đầu hàng có điều kiện kèm theo là phương án tối ưu."
Tức là cũng giống chiến tranh ở thế giới ngoài kia hả.
Tôi liếc Shirayuki, nhận ra vẻ mặt cô nàng cho thấy đã biết trước cả rồi.
"Shirayuki, có vài vấn đề nổi cộm gần đây."
Tamamo chuyển hướng về phía Shirayuki, mở lời.
" 'Thất Tinh của Scarlet Shell' trong Aria đã bị phá hủy, và Grenada đã thu thập các mảnh vỡ của chúng."
"……"
Lần đầu tiên, Shirayuki tỏ thái độ sốc, như không tin vào điều mình vừa nghe được từ Tamamo.
"Tôi vừa đi gặp Watson, như là bằng chứng của sự liên minh. Tôi đã yêu cầu điều này. Đếm số mảnh vỡ, Deen hiện có 3 mảnh của lớp vỏ quý đó."
Tamamo lấy ra một viên đá quý khá giống hồng ngọc. Đó là dạng kết tinh của một mẩu vỏ quý đã từng che chắn Hidan.
Vẫn duy trì tư thế quỳ, Shirayuki giật lùi về sau, rồi khấu đầu.
"Với lời tạ lỗi thành kính nhất từ chúng tôi, chỉ có Hotogi Miko trong quá khứ có thể tạo ra tuyệt phẩm Golden Shell cứng cáp hơn, giờ e rằng không thể…"
"Đây không phải là lỗi của Hotogi. Ngươi còn quá trẻ. Nếu mà làm được thì quá phi thường rồi."
"Tuy nhiên, Irokane Ayame – vật luôn tùy thân bên tôi – đã bị lấy bởi Patra cách đây không lâu. Nghĩa là, Hidan…"
Shirayuki chỉ vừa đề cập đến điểm này —
Ánh mắt của Tamamo bỗng trở nên sắc bén lạ thường.
"Khoan đã, Shirayuki. Vừa hay Tohyama cũng ở đây. Hotogi và Tohyama có thể cùng san sẻ gánh nặng và giúp đỡ lẫn nhau."
"…Ngài đang nói gì thế. Chuyện gì sẽ xảy đến với Irokane Ayame ?"
"Đừng hỏi. Hihi-Irokane giam cầm trái tim con người. Tình yêu cực kỳ khó nảy sinh với vật chủ. Ngươi càng am hiểu nhiều bao nhiêu, tâm trí ngươi càng khước từ bấy nhiêu. Ngươi không thể làm chủ cảm xúc nội tại của mình."
"?"
"Trong quá khứ, Hotogi Miko từng giao kết chặt chẽ với Irokane, và quen biết Tohyama Samurai đến tận ngày nay, vì Tohyama là gia tộc có thể chiến đấu bằng cả trái tim mình. Ngươi nên chú ý hơn về ý nghĩa của nó. Ngươi không có vấn đề nào mà không muốn nói với Hotogi đấy chứ ?"
Hihi-Irokane hiển nhiên yêu thích "Tình yêu" và cả "Chiến tranh", nhưng Tamamo hiện giờ…
Chỉ đề cập đến vấn đề tình yêu.
"Điều mà mình không muốn Hotogi biết…"
Hình như cô ấy biết khá rõ về nguồn sức mạnh cha truyền con nối từ bao đời nay trong gia tộc Tohyama.
(Trạng thái Hysteria xuất hiện phụ thuộc vào tâm trạng của chúng tôi với người khác giới, nhưng vậy thì sao chứ ?)
… Tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh ngày càng trở nên quái dị.
Hiện tượng siêu nhiên và những chủ đề lãng mạn là hai lĩnh vực mà tôi tệ nhất.
Nếu Tamamo đề cập đến trạng thái Hysteria lúc này, mọi thứ sẽ trở nên mơ hồ với tôi, tốt nhất nên giữ im lặng từ giờ.
"Để giải quyết hoàn toàn vấn đề hóc búa này, sự hợp tác giữa Tohyama và Shirayuki là điểm then chốt. Vậy nên cả hai ngươi phải gắng hòa thuận với nhau."
Nhấp miếng trà, Tamamo tỏ ra mãn nguyện khi Shirayuki khẽ gật đầu đồng ý.
"Đừng lo lắng. Chẳng có gì đâu. Vì ta sẽ luôn bên cạnh ngươi."
Tamamo vừa cười nửa miệng lạnh lùng, vừa quay đầu nhìn tôi.
"Mãi mãi bên ngươi…"
Khi chúng tôi chật vật chiến đấu với Hilda, sao cô không giỏi xuất hiện đi…
Dù tôi cũng biết việc lập tuyến phòng thủ cực kỳ bận rộn…
"Về việc của Aria, ta sẽ nói chuyện với cô ấy sau. Golden Shell phải được tìm lại. Sự thận trọng là cần thiết để tránh những sai lầm không đáng có. Ta cũng sẽ thực hiện một chẩn đoán sơ bộ thần thánh về Scarlet Blazing God."
"…Aria sẽ ổn chứ ?"
Tôi hỏi với chút lo lắng.
"Nó sẽ ổn thôi. Ngươi không nên quá lo lắng. Với sự thất bại của Grenada, và khi tất cả những mảnh Golden Shell được tìm lại, sẽ không có bất kỳ vấn đề nào phát sinh nữa cả."
Khi chuyên gia đã đưa ra lời nhận định sau cùng, đáng ra tôi chẳng còn lý do gì để bất mãn thêm nữa.
Nhưng mà…
Vì chưa biết tình trạng hiện tại của Aria, vậy nên tôi có lo lắng cũng vô ích thôi nhỉ.
Tinh thần của Aria giờ đang rất tốt, tôi cứ lo hão rồi.
"……"
Bất chợt, tôi nhận ra khi mình đang trò chuyện với Tamamo về Aria, Shirayuki cứ bồn chồn, như đang cố để kìm nén lời bình luận và vờ chăm chú lắng nghe.
Còn Tamamo, vì lý do nào đó, không thèm nhìn Shirayuki.
Có cảm giác hai người họ đã linh cảm về điều gì nhưng không muốn nói ra.
Tôi cau mày.
Tuy không rõ tại sao, nhưng tâm trí tôi cứ khơi gợi lại những điều Tamamo đã từng nói.
— Khoảng 700 năm trước, có một kẻ đã cố làm biến đổi Scarlet Blazing God.
Kẻ đó đã biến thành quái vật, và khơi mào chiến tranh…
Trước khi bị giết bởi Tohyama Samurai và Hotogi Miko….
Chú thích:
1. Sơ cấp chuyên biệt: Lớp dự bị, như một số trường phổ thông dự bị đại học ở VN.
2. "Lazy" trong tiếng Nhật phát âm gần như Ranran, là nick online của Ranbyou.
3."Ranbyou như con báo cái đang cười mỉm chi": Trong tên của Ranbyou, từ 'byou' có nghĩa là con báo.
4. Otoko: nghĩa là nam giới. Nakasorachi đang muốn nói đến Tohyama.
5. "Cậu lính cứu hỏa khốn khổ": đang ám chỉ Muto.
6. Route: Như game hẹn hò, mỗi đối tượng mà nhân vật chính cần làm quen được xem là một route.
7. Waterloo: là trận chiến cuối cùng của Hoàng đế Napoleon diễn ra tại Waterloo, Bỉ.
8. Kohai: Đàn em lớp dưới trong trường học ở Nhật Bản.
9. Totem: Cột gỗ khắc hình thờ vật tổ của người Anh-điêng, Bắc Mỹ.
10. Moai: Tượng đá ở đảo Phục sinh, Chile.
11. Cá Gỗ: Một nhạc cụ thuộc bộ gõ, thường được sử dụng trong các nghi lễ tụng kinh (Phật giáo), cầu thần (Ấn Độ giáo, Phật giáo), hoặc những nghi thức khác của đạo Phật.
12. Aztec: Những bộ tộc sống ở miền Trung Mexico từ Thế kỷ XIII đến Thế kỷ XVI, giỏi về thuật số, thiên văn. Họ đã sáng tạo ra lịch pháp nhờ quan sát sự chuyển động của các hành tinh, xây dựng Kim tự tháp thờ thần Mặt trời bằng những nghi lễ hiến tế tù binh man rợ. Người Aztec, cũng như các đế chế khác là Inca, Maya bị các đoàn thám hiểm Tây Ban Nha xâm lược và tàn sát vào cuối Thế kỷ XVI dẫn đến nền văn minh của họ bị lãng quên một thời gian khá lâu.
13. Sự kiện Roswell: ý nói Sự cố UFO tại Roswell, Mỹ, xảy ra vào giữa năm 1947.
14. Tengu: Thiên Cẩu. Một yêu quái trong truyền thuyết Nhật Bản, mang hình dáng nửa người nửa quạ, được mô tả như sứ giả giữa thần linh và con người.
15. Thẻ tên phòng Shirayuki là loại thẻ gỗ ước nguyện thường treo ở các đền thờ Thần đạo Nhật Bản (Shinto).
16. Miko: Vu nữ theo Thần đạo Nhật Bản.