HIDAN NO ARIA

viên đạn thứ ba: sự phục hồi bí ẩn – boy meets girl

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Màn đêm buông xuống sau hai cuộc chiến liên tiếp với Watson và Hilda —

Tôi thức dậy trên băng ghế dài trước phòng Hồi sức cấp cứu của Bệnh viện Butei.

Nhìn bầu trời trong xanh ngoài khung cửa sổ, mưa đã ngừng rơi.

(Người mình… Đau vãi…)

Khi ở trong trạng thái Hysteria, tôi có thể đương đầu với những thử thách vượt quá giới hạn bản thân. Đặc biệt từ khi tôi sử dụng Ouka, Slash và Mirror Shot, 3 chiêu thức vào tối hôm qua. Vậy nên, chuyện cơ thể đau nhức là điều đương nhiên.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, và phát hiện đèn vẫn bật sáng ở tấm bảng “Đang mổ” trên cửa phòng Hồi sức cấp cứu.

(Riko…)

Lo lắng, bồn chồn, lòng tôi thôi thúc, muốn xô cửa nhìn vào bên trong…

"Meow-chuu!" Đang nằm cạnh tôi, Aria choàng tỉnh như con mèo nhỏ đang ngủ thình lình hắt hơi.

"Erm… Kinji… Ri… Riko đâu rồi ?"

Đột ngột bật dậy, Aria nhận ra ánh đèn sáng đỏ của tấm biển “Đang mổ”, rồi im bặt.

Khi đến Đài Quan Sát Thứ Nhất, tim Riko đã ngừng đập rồi.

Vì Aria đã tỉnh lại, tôi nhanh chóng đi thang máy xuống tầng trệt… Sử dụng điện thoại công cộng, tôi yêu cầu một chiếc trực thăng từ Logi đến bệnh viện trong 20 phút nữa.

Theo những điều tôi đã học tại Assault, có một tiền lệ cho việc hồi sinh một người mà tim đã ngừng đập trong vòng 4 phút đổ lại, nên tôi không thể từ bỏ hy vọng. Tự khích lệ bản thân, tôi quay trở lại Đài Quan Sát —

— Watson đã giúp đỡ bằng cách đưa thuốc cho Riko.

Là một bác sĩ, Watson đã giúp Riko ngụy tạo “cái chết giả” bằng thuốc để trốn chạy, khiến Riko lẩn trốn nhất thời trong trạng thái chết lâm sàng… Dường như cô ấy cũng thực hiện thủ thuật tương tự với Hilda, người đã rơi từ Đài Quan Sát Thứ Hai xuống Đài Quan Sát Thứ Nhất. Hilda đã đau đớn khi bị bỏng nghiêm trọng, rơi từ độ cao hơn 100 mét… nhưng cô ta vẫn còn sống. Cô ấy không thể di chuyển, nên không đáng ngạc nhiên nếu cô ấy có thể chết bất đắc kỳ tử.

Watson đã đề nghị đưa cả hai người họ, những kẻ mấp mé bờ vực tử thần, trở về Bệnh viện Butei —

Chúng tôi đã mượn chiếc Porsche của Watson, và tức tốc quay về Butei High trong cái đêm chết chóc ấy.

Để chứng minh cho việc có tấm Bằng Lái Xe Quốc Tế, Aria đã lái hết tốc lực. Có lẽ một phần là do cô ấy lo lắng cho Riko, và nỗi bận tâm này đã ảnh hưởng đến cô…

Tôi chỉ vừa hồi tưởng lại những sự việc đêm hôm trước — thì ánh đèn từ tấm biển “Đang mổ” đã tắt.

Trong sự bối rối, Aria và chính tôi bước vào phòng Hồi sức cấp cứu (ICU), căn phòng ngập tràn cơ man thuốc và thiết bị y khoa.

"Riko…"

Aria hô nhỏ khi chạy đến giường bệnh của Riko —

Riko nửa ngồi nửa nằm trên giường.

Riko dường như vẫn còn choáng váng…Thật tuyệt diệu. Riko đã được cứu sống!

"Riko! Riko! … Tôi cứ ngỡ cô đã chết!"

Tuy muốn ôm chầm Riko, nhưng Aria đã bị Watson ngăn lại.

Nhìn xung quanh, tôi phát hiện không còn ai trong phòng ngoài nhóm chúng tôi.

"…Vậy, cô đã loại bỏ chất độc trong người cô ấy, phải không, Watson."

"Tôi không thể tự một mình thực hiện, nhưng may có sự giúp đỡ từ đội Ambulace của Yatsuro-sensei, nó đã thành công. Cô ấy là thiên tài thật sự. Chất độc chết người không làm khó được cô ta."

"Erin Yatsuro-sensei, cô ấy hình như không ở đây…?"

"Tôi đã xin cô ấy rời đi trong giây lát. Tôi có chuyện cần nói với tất cả các bạn."

"Fuhhh—" Kiệt sức do làm việc cả đêm, Watson tháo xuống mặt nạ phẫu thuật và thở sâu.

Tôi đi đến bên giường bệnh, nhìn tình hình Riko…

Nhưng Riko hạ thấp đầu xuống, và cố tránh ánh nhìn từ tôi.

"Riko…?"

Tôi nghĩ cô ấy lẽ ra phải vui mừng vì đã sống sót… Có chuyện gì vậy nhỉ ?

Chúng tôi cứ yên lặng như thế trong một lúc —

"Kinji… Aria… Tôi… thật đáng xấu hổ."

Riko nói thật êm ái, sử dụng lối nói chuyện của “Dark Riko”.

"Tôi đã tuân lệnh Hilda nhằm chơi khăm Kinji. Và tôi hầu như chỉ đứng nhìn mà không làm gì khi Aria trong cơn nguy khốn. Nhưng hai người vẫn sẵn lòng tha thứ cho tôi. Lần đó, tôi đã mong trả lại món nợ hàm ân. Vậy nên, trong suốt cuộc tấn công bằng bóng gây nổ… Tôi đã quyết định sẽ dùng chính mạng mình để trả nợ. Tôi thật sự mong muốn dùng cái chết của mình để bồi thường — nhưng đến giây phút cuối cùng, tôi vẫn trơ tráo kéo dài sự tồn tại đầy nhục nhã này và sống sót…"

Giọng Riko run rẩy trong nỗi ăn năn, hối hận.

Hey… Hey hey…

Nghiêm trọng đấy, lòng tự trọng của cô ấy quá lớn.

"… Riko, cô đã rất dũng cảm."

Sau khi nghe Riko nói, Aria… phản hồi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

"Tôi đã nghĩ cô chắc chắn sẽ nói những thứ tương tự như 'Tôi được cứu rồi, ơn trời —’, và thoái thác những vấn đề liên quan đến Hilda. Nhưng hiện tại, cô lại đang nói những gì mình nghĩ với chúng tôi một cách thành khẩn, cô thật sự rất dũng cảm.”

Đôi mắt hoa trà của Aria nhìn trực diện vào Riko —

Có chút lãnh đạm thoáng qua trong cái nhìn đáp trả của Riko dành cho Aria… tiếp đến, cô ấy bẽn lẽn dịch chuyển ánh nhìn.

"Aria, Kinji… Tôi chắc chắn sẽ báo đáp lòng tốt của hai người…"

Giọng cô ấy vẫn còn run rẩy… nhưng lần này, có cảm giác những lời ấy mang theo cả những giọt lệ hạnh phúc.

Nghe Riko nói, Aria bỗng cảm thấy xấu hổ, và với ánh mắt ngượng nghịu, cô thì thầm vào tai tôi: "Này, cậu cũng nên nói gì đi chứ!"…

"Ahhhh — ermm… Hôm qua… Tôi chỉ chú ý đến cuộc chiến. Những thứ như trả ơn hay không, bận tâm làm gì chứ."

"Chỉ vậy thôi à!" Aria giận dữ hét vào mặt tôi ngay khi tôi kết thúc câu nói của mình.

Không thể giúp gì hơn. Hiện tôi không ở trong trạng thái Hysteria.

Tôi không thể dùng những lời đường mật để an ủi người con gái với vẻ mặt như sắp òa khóc ấy.

Bầu không khí dần trở nên ngượng ngập… Vì Aria vẫn nhìn chằm chằm tôi, tôi đã không có cơ hội để nói bất kỳ điều gì.

"Ahh — chỉ để chắc chắn, tôi muốn hỏi cô vài điều. Những kẻ đó… chúng còn đồng bọn nào là Vampire không ?"

"…Vợ Vlad đã qua đời do bệnh tật hành hạ. Họ không như những miêu tả trong các quyển truyện tranh, có thể cắn thường nhân để gia tăng số lượng cá thể, chỉ có hai người họ."

"Tôi hiểu. Vậy… cô có thể thở phào nhẹ nhõm kể từ giờ. Thật tốt."

Như thường lệ, tôi chỉ có thể nói những điều vô vị như thế này.

Nghe tôi nói, Riko gật nhẹ đầu biểu thị sự tán đồng.

"Phải… từ bấy đến nay, sâu thẳm trong tim, Vlad và Hilda đã luôn giam cầm tôi. Vì muốn phá vỡ để được trở lại cuộc sống tự do, tôi luôn phải chiến đấu. Khi họ rời đi… Tôi đã được tự do… Nhưng không, giờ tôi lại cảm thấy không thoải mái…"

"Không thoải mái ?"

"Tôi muốn ám chỉ rằng tôi nên làm gì kể từ giờ trở đi…"

"Thật là mối lo ngại vô lý. Tất cả những gì cô phải làm là trở lại thành Riko vô tư lự mà chúng tôi từng quen biết."

Đối với tôi, thảo luận với những cô gái về những mối bận tâm của họ mang tính thách thức hơn so với việc vượt qua kỳ thi đầu vào của Đại học Tokyo.

Do vậy, những lời tôi nói mang tính trung lập. Nhưng Riko dường như rất thích nghe tôi nói… Cô ấy khẽ cười thầm.

"À. Như Riko… phải rồi."

"Ah. Phải nói 'Riko phải chính là Riko'. Đó mới là ý nghĩa thật sự dành cho cô."

"Uhn…Uhn…" Riko gật đầu, chấp nhận những lời lẽ đầy mâu thuẫn nơi tôi như thường lệ.

Cô ấy vẫn cúi thấp đầu… dù đôi má đã phơn phớt hồng.

Có lẽ do di chứng của chất độc, hoặc do cơn sốt.

Thật đáng thương nếu Riko vẫn tiếp tục lắng nghe bài diễn văn nghèo nàn của tôi.

Aria đã biểu hiện cho tôi thấy qua nét mặt của cô ấy "Làm tốt lắm", vậy nên giờ là thời điểm thích hợp để rời khỏi.

"À… cố gắng tự chăm sóc bản thân tốt nhé."

Khi chúng tôi vừa bước ra khỏi căn phòng, Watson đã ngăn chúng tôi lại —

"À, nhân cơ hội mấy người vừa thiết lập lại mối quan hệ thân tình, tôi có một điều phải nói."

"Một điều…?"

"Nó liên quan đến Hilda."

Ah, đã có quá nhiều thứ diễn ra, làm tôi quên mất điều này.

Hilda… Về cái gì ?

"Nói trước, tôi là một Butei, và cũng là một Bác sĩ. Ngay cả với kẻ thù, khi trận chiến đã chấm dứt, tôi không phân biệt đối xử với những người bị thương. Tôi sẽ không tiếp tục quấy rối họ dù thua cuộc, và tôi không phân biệt đối xử do nhân phẩm, quốc tịch hoặc loại người khi viện trợ nhân đạo thuốc thang."

Loại người…

Vampire có được xem là một loại người không ?

Quên đi. Dù sao Hilda cũng mang hình dạng con người.

"Dù sao, tôi cũng đã lấy những viên đạn súng lục từ cơ thể Hilda ra rồi — 107 viên cả thảy. Mặc dù chức năng Demon Entrails của cô ta không còn hoạt động, nhưng sức sống của cô ta thật mãnh liệt, cô ta đã vượt qua ca phẫu thuật. Cô ta không thể di chuyển, mất ý thức, và cô ta cần dùng đến máy thở mới có thể thở được… Nhưng cô ta vẫn còn sống. Dù có thể đả kích cô ấy, nhưng tôi đã chụp một bức hình của cô ta trong tình trạng hiện tại."

Nói rồi, Watson cho chúng tôi xem bức ảnh của Hilda được chụp bằng máy chụp ảnh kỹ thuật số.

Toàn bộ cơ thể cô ta bị nung cháy bởi lửa, có thể nói Hilda đã phải trả giá xứng đáng cho những hành vi mà cô ta thực hiện… Cô ta hiện quấn băng khắp người như một xác ướp, và có những phần nhú ra – những mảnh xương vỡ nghiêm trọng – trên cánh tay và đôi chân của cô. Thật là một cảnh tượng đau lòng.

…Dù sao đi nữa, cô ấy thật sự vẫn còn sống trong tình trạng đó, không đáng ngạc nhiên vì cô ấy là một Vampire.

Một cái ấn hình hoa hồng được đặt trên ngực cô ấy, và khi quan sát gần hơn, tôi phát hiện ra đó là một cái ấn với dòng chữ khắc chạm nổi "Anti Ki-Barai-Kekkai area" trên bề mặt. Tôi không rõ về điều này, nhưng dường như nó là thứ đã giúp Hilda an toàn khi cô ta bị bao vây bởi hàng rào ma thuật của Tamamo.

"Thêm vào đó, đây là lần đầu tiên tôi thực hiện khâu nội tạng ác ma, vì vậy tôi không thể thao tác hoàn mỹ… ngoài ra, tôi buộc lòng phải cắt bỏ vài mô bên trong. Nhưng tôi không làm điều thừa, tôi cam đoan sẽ dùng chúng như những mẫu nghiệm để chế tạo loại thuốc để hạn chế những chức năng của Demon Entrails — một loại huyết thanh phòng ngừa Vampires!"

Bác sĩ Watson, cô nói nhiều quá đó.

Ngay từ đầu, ý cô là gì vậy ?

"Tuy nhiên… kể từ lúc rạng sáng, những biểu hiện thể chất của cô ấy bắt đầu trở nên đáng quan ngại. Nguyên nhân chính là do thiếu máu. Khi đến đây, tôi đã làm vài xét nghiệm về nhóm máu của Hilda. Cô ta có nhóm máu Rhesus – River B, một nhóm máu hiếm với tỷ lệ 1/1.700.000 người. Chỉ duy nhất một nơi trên thế giới lưu trữ nhóm máu này là Ngân hàng Máu ở Singapore, và việc vận chuyển máu sẽ mất 02 ngày để đến đây. Nên… tôi e rằng Hilda không thể qua khỏi ngày hôm nay."

…Vậy…

Khi biết đối thủ đầy phiền phức có thể sẽ chết… tôi bỗng có mong muốn cứu cô ta.

Có lẽ tôi thật sự là một kẻ huênh hoang như Hilda đã bảo.

"Chúng ta không thể làm gì sao ?"

Aria, người còn cao ngạo hơn cả tôi, hỏi Watson.

"Nếu có ai đó cùng nhóm máu tại đây, cô ta có thể vẫn còn cơ hội…"

Nói như vậy, Watson, vì lý do nào đó, nhìn về hướng Riko.

"Cô ta có cùng nhóm máu với tôi. Và do vậy, Vlad không muốn rời bỏ tôi."

Sau một khoảng im lặng, Riko nhắm mắt lại và nói mà không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào trên gương mặt.

(Ra vậy. Điều này giải thích tại sao Vlad rất cương quyết muốn giữ Riko ở lại.)

Thật ra, tôi đã từng nghi vấn về điều này rất nhiều lần. Nếu bạn tìm kẻ bị ám ảnh bởi nguồn gene vượt trội, có vô số người như vậy trên khắp thế giới. Bạn muốn thu thập DNA, tất cả những gì cần làm là hãy nhặt một cọng tóc.

Nhưng những gì Vlad cần là Riko phải luôn bên cạnh ông ta — bí ẩn này cuối cùng cũng được giải đáp.

Đối với Vlad, Riko — người mang mã gene ưu việt và có cùng nhóm máu hiếm như vampires, vì vậy, việc sở hữu Riko giá trị như việc ném một hòn đá trúng hai con chim.

Nhưng Hilda dường như không ý thức được điểm này.

"Thật ra… Riko Mine, tôi biết nhóm máu của cô. Là Yatsuro-sensei bảo tôi. — Bác sĩ cũng là những kẻ lừa đảo trắng trợn. Tôi không thể chỉ đứng nhìn bệnh nhân chết mà không làm gì. Sinh mạng rất quý giá."

Này.

Có chút xấc xược khi nói vậy đấy, Watson.

Cô không hề e ngại khi xuống tay với tôi hôm qua cơ mà.

"Nhưng tôi sẽ không bắt buộc cô phải hiến máu cứu người đâu Riko. Người thắng có tất cả, và kẻ thua phải phục tùng vô điều kiện… Dù không được viết thành điều luật cụ thể, nhưng bên bại trận trong chiến tranh buộc phải thực hiện những yêu sách của bên thắng trận, mà, tôi hy vọng Hilda không phải tuân theo điều luật này."

Có điều luật như vậy trong chiến tranh à…

Bỏ qua chủ đề đang được thảo luận này, khi Hilda hồi phục, cô ấy chắc sẽ dùng vũ lực đánh tôi ?

Ojou-sama bạo lực đó cực kỳ phiền phức. Cô ta từng gây sự với tôi một lần.

"Và, Hilda cũng đã học ở E.U. một khoảng thời gian, nên nếu chúng ta có thể nói chuyện từ tốn với cô ấy, cô ấy sẽ trở thành nhân chứng trong phiên tòa của Kanae đấy, Kanzaki-san."

Watson lo lắng quan sát phản ứng của Riko khi nói vậy…

Đã im lặng được một lúc, Riko bất thình lình nhìn về phía Aria…

Kế đến, cô ấy đưa tay cho Watson.

" — Được. Vậy cô muốn lấy máu tôi bây giờ chứ ?" Khi Aria cảm kích nhìn Riko, Riko đỏ mặt, bối rối ngoảnh đi.

"Cái này… không có gì — Không phải vì tôi muốn trả ơn Aria. Điều này, đó là… bởi vì không thể để một người chết trước mắt tôi thôi. Riko chỉ giết những kẻ đáng chết. Ki-kun đã nói 'Đừng bận tâm việc trả ơn', do đó tôi không dự định làm bất kỳ điều gì. Tôi chỉ là một tên trộm có tình có lý."

Nói rồi, Riko ngoảnh đầu qua một bên.

Điều này thật tuyệt. Riko bình thường đã trở lại.

"Đúng vậy. Cô là một tên trộm vĩ đại. Cám ơn nhé. Miss Phantom Thief."

Aria cố nén cười khi cô ấy đáp lời bằng tiếng Pháp. Theo sự hướng dẫn của Watson (về cả những vấn đề khác), cô ấy cùng tôi rời khỏi Khoa Hồi sức cấp cứu.

Chúng tôi trở về Ký túc xá dưới ánh nắng chói chang.

Cả Aria và tôi ngáp liên tục do thiếu ngủ, chúng tôi thỉnh thoảng va vào nhau khi loạng choạng lê bước.

"Tôi nói này, Riko…tuy nhỏ nhắn nhưng cô ấy có tâm hồn vĩ đại. Cô ấy đã cứu sống Hilda."

"Cô ta vốn có bản tính dịu dàng, và mong manh khi phải đối mặt nỗi thương cảm. Dù rất nghiêm khắc với chính bản thân mình, cô ấy vẫn dịu dàng với những người khác."

Aria, khi để ý những điều này, cô đã học được điều gì đó ngoài nó.

Đặc biệt là phần "dịu dàng với người xung quanh"!

"Thây kệ đi. Chúng ta đã thắng trận đầu tiên. Dù không có những thành viên khác tham gia chiến đấu, nó vẫn là chiến thắng của Team Baskerville."

"Đúng vậy. Dù có vài xích mích nghiêm trọng giữa chúng ta suốt trận chiến."

"Ổn thôi, dù có xích mích, dù có bất mãn trong nhóm, nhưng chúng ta vẫn đồng tâm hiệp lực trong tình thế bắt buộc. Vậy mới là một đội. Những điều đó chỉ giúp đội ta càng thêm gắn kết hơn."

Khi đang nói những lời này, Aria chống hai tay lên hông, nhìn tôi như buộc tội.

"Dù vậy ta không thể bất cẩn, Kinji. Cậu rất dễ bị dụ dỗ bởi sức quyến rũ của Riko. Riko vẫn xem chúng ta như đối thủ, và sẵn sàng tấn công chúng ta bằng súng."

Dễ bị dụ dỗ bởi sự quyến rũ của cô ta… Aria đề cập điều này một cách bất ngờ. Nhưng với những lỗi lầm đã qua của tôi, tôi không thể phản bác điều cô nói.

Những gì Aria nói mang một phần sự thật.

Riko là người hành động theo cảm xúc.

Cô ấy có thể giúp đỡ chúng tôi đêm qua, nhưng biết đâu sẽ chĩa súng vào chúng tôi ngày mai.

"Ahh…Riko đã vừa là kẻ thù vừa là bạn của chúng ta hai lần cho đến giờ. Có lần thứ hai sẽ có lần thứ ba. Dù cô ấy đã giúp chúng ta lần này, nhưng lần tới… cô ta sẽ lại chĩa súng vào chúng ta."

Tôi nói, trong khi bước chậm và ngáp cùng lúc.

"Và đến lần thứ tư, cô ấy sẽ lại giúp chúng ta. Riko và đôi ta có lẽ là loại người dễ làm bạn hơn là kẻ thù."

"Uhn. Có lẽ. Vậy cô tính sao ? Chúng ta sẽ chung nhóm với cô ta từ giờ chứ — "

"Ah, dĩ nhiên. Có người cẩn trọng trong số bạn bè của chúng ta cũng không tệ. Tôi sẵn lòng tha thứ. Vừa là bạn vừa là đối thủ… Tôi nghĩ mỗi học sinh cao trung đều có mối quan hệ thế này với ít nhất một người bạn."

"Uhn. Có lẽ. Đáng quan tâm đấy, Kinji. Làm tốt lắm."

"Không có gì, nhưng, một đối thủ cạnh tranh thì không nên có súng mới là điều bình thường. Sẽ tốt hơn nếu chúng ta xem cô ta như kẻ thù."

Tôi sờ vào khẩu Beretta đặt ngang thắt lưng. Nhưng khuỷu tay tôi va vào vai Aria, người đã vô cùng mỏi mệt, khiến cô loạng choạng thêm và… Bump.

Thứ gì đó như vải rơi ra ngoài từ áo choàng của Aria.

"….?"

"….?"

Cả hai chúng tôi cúi xuống nhìn…

Thứ gì đó trông như mảnh vải, hoặc có lẽ được làm từ vải có dính chút nước nằm trên mặt đất.

Mảnh vải thủng lỗ chỗ, cũ và mòn vẹt, với họa tiết bài poker của trẻ con in trên mặt.

Có vài sợi của vật gì đó như mảnh lụa trên mặt vải.

" —! "

… Đây, đây là……!

Thứ đã bị hủy bởi cưa xích của Hilda, Aria, áo… áo ngực của Aria!!

Dù bị xé và rách thành hai mảnh, Aria vẫn cố mặc nó. Và thật không may do khuỷu tay tôi va phải, cuối cùng —

Chiếc áo ngực kiên gan an nghỉ trên bộ ngực phẳng ấy đã rơi khỏi áo choàng, phân thành những mảnh vụn (chơi chữ).

Crắk Crắk !!

Một ý định giết người có thể sánh với cú sốc điện của Hilda trực tiếp nhắm vào tôi từ Aria.

"….Kin…ji…!! Cậu, cậu, cậu,…., đồ đồi trụy….!!!"

Một cảm giác vô cùng nhục nhã. Cái cảm giác nhục nhã này sẽ theo tôi cùng bức ảnh chân dung đen trắng trong lễ tang chính mình.

Với gương mặt đỏ bầm như đỉnh đầu của con khỉ đầu chó, Aria hiện trong trạng thái cuồng nộ.

"Làm hành động này trên đường! Ở nơi công cộng! Cậu sẽ phải phục tùng tôi từ giờ!!"

Nhanh chóng và đột ngột, như con đại bàng quắp con thỏ, Aria chộp lấy chiếc áo ngực rách, thứ đang lồ lộ trên mặt đường cái, nắm chặt trong lòng bàn tay…

……Grrrrrrrrrrrrrrrrrr……

Cô ấy còn khủng khiếp gấp 10.000 lần quả cầu ánh sáng của Hilda, với nguồn nhiệt lượng đầy chết chóc tựa dung nham núi lửa phun trào.

"Không, không…! Cái này á, điều này… cô không thể bắt tôi chịu trách nhiệm! Nó là lỗi của Hilda!"

"Phản đối vô hiệu! — Súng Thần Công Bắn Lỗ! Đi chết đi!"

'Guru' — 'Da da da' —!

Aria tăng tốc chạy về phía tôi.

Lần này…ah… lại thêm một lỗ mới.

Cô ấy vẫn còn giấu "hàng".

Khi rút ngắn được khoảng cách thích hợp, cô ấy quay vòng, trông vô cùng đáng sợ.

Sau đó, 'da da da da da da', cô ấy nạp đạn, chĩa súng về phía tôi, với một tốc độ còn nhanh hơn vận động viên điền kinh vô địch giải Thế giới ở vòng nước rút — 'Pa'!!

"Khai hỏa —!!"

Cách tôi 5 mét, Aria xoay lại và nhảy lên.

Đây là Súng Thần Công Bắn Lỗ — cuộn tròn cơ thể, và sử dụng đầu của bạn đâm mạnh vào thân thể đối phương….!

Và tôi hiện giờ chỉ là người bình thường.

Không thể sử dụng 'Slingshot' để ngăn Aria, tôi chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ.

Như viên đạn súng thần công, Aria lăn về phía tôi theo hình trôn ốc, với đầu cô ấy hiện ra trước tiên.

Tôi có thể thấy pha quay chậm cảnh chết của bản thân… đằng sau Aria, tòa cao ốc Sky Tree trở nên bé xíu do khoảng cách, dường như khuất sau hai bím tóc của cô ấy.

— Gửi đến mọi người trong Ambulace.

Khi Riko đã hồi phục từ Khoa Hồi sức cấp cứu… tôi sẽ là người đặt chỗ kế tiếp ?

Có lẽ do ảnh hưởng của biến đổi khí hậu, mùa bão đến và đi sớm hơn mọi năm.

Do hiện tượng bất thường này, bầu trời mùa thu năm nay dường như trong xanh hơn, cũng như mang lại vụ mùa bội thu với những cành cây ăn trái trĩu quả, mọng nước, ngọt lành.

Vài ngày sau, tôi đến quán ăn tự phục vụ, nơi hiện trữ hàng tấn dưa, lê, đào và hàng hà sa số đủ loại trái cây.

(Ước gì có đủ tiền lúc này…)

Nhưng giờ, tôi phải ăn một miếng bò beef steak lớn mới được.

Khi buổi học kết thúc, Watson đã mời tôi đến quán và chiêu đãi tôi.

Như sự ăn năn, hối lỗi cho những lời xúc phạm thậm tệ mà cô đã rủa xả tôi tại cao ốc Sky Tree. Thật tử tế.

Lần đầu tiên tôi ăn beef steak… tại quán ăn ngoài trời, quá tuyệt.

Không phải tự bỏ tiền túi mua bữa trưa thật tốt.

Như ai đó đã nói, bữa ăn ngon nhất là khi bạn đang sắp chết vì đói.

Đã 3 giờ chiều rồi, thật khó bắt gặp các học sinh lảng vảng trong quán. Vậy nên không gian xung quanh rất vắng lặng, và bầu không khí nơi đây quả thích hợp để thư giãn.

"…Cô nên ăn chút gì đi chứ."

Tôi nói với Watson đang ngồi đối diện, người chỉ uống mỗi ly hồng trà.

"Tôi đã ăn trưa rồi."

"Nếu cô thấy ổn… Nhưng trông như tôi đang ngược đãi cô, người chỉ được uống mỗi một ly trà trong khi trước mặt là cả bàn thức ăn ngon."

"Đây là thói quen của tôi. Cậu không cần bận tâm. Quý tộc Anh quốc luôn giữ lệ uống trà chiều, ngay cả trong thời chiến."

"Nhưng Aria chỉ uống khi cô ấy muốn."

"…Aria là hậu duệ của gia tộc Holmes, có lẽ cô ta không chấp nhận nền giáo dục hoàng gia này."

Watson, mặc đồng phục nam sinh, uống từng ngụm hồng trà thật tao nhã.

"Tôi biết cuộc hôn nhân sắp đặt giữa cô và Aria đã… bị hủy bỏ. Tôi nghe được vài thông tin cơ bản về tình hình gia tộc Watson hiện tại."

"Cô ấy không tức giận chứ ?"

"Cô ấy chỉ nói 'Tôi nghĩ vậy là đủ'. Cô ấy dường như cảm thấy khuây khỏa hơn rất nhiều."

"Đúng với phong cách của Aria."

Tôi thư giãn khi uống trà, cảm giác thật dễ chịu, thư thái.

"Nhưng, về điều đó… Tôi là một…"

Dù không còn ai xung quanh, Watson vẫn cẩn thận nhìn khắp lượt, trước khi buông lời rất nhẹ "cô gái".

"…Tôi không thể nói về điều này. Tôi không thể cho cô ấy biết. Thật mất mặt…"

"Tôi nghĩ đó là sự lựa chọn khôn ngoan. Cô ấy có thể sẽ chịu sự đả kích và bắn cô nếu biết được sự thật."

Sau đó, Watson trở nên bồn chồn và không nói thêm nữa… Vậy nên tôi quyết định chuyển đề tài.

"Tôi nghĩ Riko đã cảm thấy khá hơn. Hôm nay, cô ấy đã đi học bình thường."

"Giáo viên khoa Ambulace đưa cô ta đi kiểm tra. Sau những bài kiểm tra tỉ mỉ, cô ấy được xác nhận đã hoàn toàn hồi phục. Đáng lo hơn… là Hilda."

"Có chuyện gì. Tình trạng cô ta chuyển biến xấu à ?"

"Không. Cô ta đã lấy lại ý thức, và tình trạng sức khỏe đang dần được cải thiện."

"Cô ta nổi cơn thịnh nộ sao ?"

"Thật ra là hoàn toàn ngược lại. Đầu tiên, cô ta rời giường và cố trốn thoát, điều này khiến các y tá có trách nhiệm chăm sóc cô ta phải đau đầu… Nhưng sau khi biết mình được Riko cứu, cô ta trở nên ngoan ngoãn. Cô ta không nói chuyện, và cứ nghĩ miên man."

"…Dù sao, cứ báo tôi biết nếu cô ta có ý định trốn chạy. Tôi sẽ tìm cô ta với một chiếc xe tăng."

Tôi đùa. Và đứng lên khỏi chỗ ngồi.

Những sự kiện tại cao ốc Sky Tree — bao gồm cả sự cố mất điện do Hilda gây ra, được gọi là 'Tai nạn do sét' trong báo cáo gần đây. Dù chi tiết không được truyền thông rõ ràng, có lẽ do Aria đã nhúng tay vào, và Phòng Giao Dịch Nước Ngoài phải can thiệp một lần nữa.

Để chuẩn bị cho Lễ Hội Văn Hóa, những tiết học hôm nay đã được rút ngắn.

Ngoài việc đến "Quán ăn Cosplay", tôi không biết phải làm gì nữa. Sau khi ăn trưa, tôi đi nhờ xe Watson về Ký Túc Xá.

Khi đã lấp đầy cái dạ dày rỗng tuếch, tôi cảm thấy tràn trề năng lượng.

Nhưng nếu về phòng bây giờ, tôi không thể tiêu hao chỗ năng lượng này.

"À… Tohyama. Chỉ một bữa ăn là đủ rồi ư ?"

Watson đột ngột hỏi khi đang lái xe.

"…Sao cơ ?"

"À thì… Dường như cậu không hề có ý định trả thù, dù lúc trước tôi đã giở nhiều trò gian xảo để chơi khăm và khiến đời cậu khốn khổ. Do vậy…"

"Được rồi mà. Dù gì cô cũng là phụ nữ. Trả thù phụ nữ không phải là điều một người đàn ông chân chính nên làm."

Khi tôi nói xong, không rõ vì sao gương mặt Watson bỗng ửng đỏ.

Tôi nói gì sai ư ?

Tôi thật sự không rõ phải ứng đối thế nào với phụ nữ.

"Nhưng… cậu vẫn ghét tôi, đúng không ?"

"Không. Tốn sức cho việc gây thù hằn và đau khổ thật lãng phí cuộc đời."

Tôi vừa ngáp vừa nói, quyết định quay lại ngồi xuống ghế dành cho hành khách.

Trong thâm tâm, tôi thấy những việc như báo thù thật phiền phức.

Tôi sẽ dành điều đó cho một tôi khác. Tôi này nhất quyết tuân theo chính sách không can thiệp.

"Không… Không, Tohyama. Cậu cần làm gì đó, hãy báo thù đi. Nếu không tôi sẽ không rời khỏi đây."

… Thật là một đồng đội phiền nhiễu…

"Ahh — tôi chỉ nhớ những mối thù gây ra bởi thức ăn, nhưng nó đã được giải quyết hôm nay, vậy nên không còn gì cả."

"Không không! Cậu phải khiến tôi trả giá, đến khi đôi bên thanh toán hết nợ nần."

Watson lại đỏ mặt, lắc đầu liên tục như đánh trống bỏi.

Hmm. Thật là kẻ ương ngạnh.

Nhưng, cô nên ngừng trò hề này lại thôi. Vì khi cô chuyển động, tôi lại ngửi thấy mùi hương quế thoang thoảng đây này.

"…Mình phải làm gì giờ nhỉ…"

Tôi không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc hỏi rõ.

"Cậu có thể làm bất kỳ điều gì cậu muốn. Cậu cũng có thể trói tôi lại và đánh tôi, hoặc làm những điều tương tự."

……

"Ahh — … Cái đó… Có phải do vấn đề đức tin của cô không…?"

"Đức tin…?...! Cậu, cậu, nói càn gì thế! Ngu ngốc! Tôi, tôi, tôi chưa bao giờ nghĩ về những điều không biết xấu hổ như vậy! Không bao giờ, rõ chưa, KHÔNG BAO GIỜ!!!"

"Cô đang cố giết tôi đấy à, đừng buông tay khỏi vô-lăng chứ!"

Tôi cảm thấy mạng sống mình đang bị đe dọa khi ngồi trong chiếc Porsche hết lắc nhẹ sang trái rồi lại quẹo sang phải thế này…

Tôi cố cảnh tỉnh Watson, người đang la hét và có những cử chỉ bất thường, tập trung vào việc lái xe.

Watson dừng xe lại ở một nơi xa lạ.

"Ra khỏi xe ngay!" Tôi tuân lệnh và bước xuống xe…

Và tôi thấy Tòa nhà Nghệ thuật Tinh tuyển phía đối diện, với những chiếc lá vàng lướt nhẹ giữa tầng không.

Tòa nhà bao gồm một phòng hội họa, một phòng nhạc, phòng thư pháp và vân vân, chung một chỗ. Tại Butei High, nơi những trải nghiệm nghệ thuật là thừa thải, vậy nên không lạ khi không có hơi người ở đây. Nghệ thuật được tự do vĩnh cửu, tách biệt hoàn toàn với xã hội loài người.

Giống như hôm nay, sảnh lớn vẫn rất trống trải dù có sự hiện diện của tôi và Watson.

"Chúng ta làm cái quái quỷ gì ở đây vậy ?"

"Uhm…Tohyama, dù tôi là kẻ trơ trẽn và hay làm những điều tồi tệ… Nhưng thực ra… Tôi có một thỉnh cầu."

"Một lời thỉnh cầu ? Với tôi ?"

Sau khi liếc nhìn lén lút quanh sảnh trống của tòa nhà một lần nữa, Watson nghiêng nghiêng đầu cô ấy, và nói:

"Tôi mong cậu có thể giữ bí mật này giùm tôi."

Cô ấy đỏ mặt, bối rối chắp tay lại như đang cầu nguyện, van xin tôi.

"Bí mật gì ?"

"Tôi hy vọng… cậu sẽ không nói với bất kỳ ai khác chuyện tôi là con gái…!"

Watson ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào tôi, khóe mắt rưng rưng.

Ra vậy. Đây là lý do tại sao Watson cứ khăng khăng yêu cầu tôi phục hận.

Cô ấy muốn thanh toán nợ nần sòng phẳng hầu khóa kín miệng tôi.

Vậy tôi có nên mặc cả không. Dù sao cũng không có bất kỳ điều khoản nào bắt buộc phải trao đổi ngang giá trị.

(Dù ngay từ đầu, mình cũng không định lan truyền thông tin rộng rãi, nhưng…)

Do cô ta bỗng trở nên dễ bảo… làm tôi có mong muốn bắt nạt một chút.

"Hmm, làm gì giờ ta."

Khi tôi giả vờ suy nghĩ về lời đề nghị, Watson đánh thót thẳng lưng.

Siết chặt hai tay lại với nhau, và đung đưa chúng lên xuống, cô ấy nài nỉ:

"Xin… xin… xin đừng kể với bất kỳ ai khác! Tôi sẽ tự mình nói với mọi người khi thời điểm đến, nhưng không phải bây giờ. Tôi vẫn chưa sẵn sàng xuất hiện giữa chốn đông người trong hình dạng một cô gái."

Một Watson đang hoang mang sợ hãi… khác xa so với hình tượng thường ngày.

— Thật đáng yêu.

Mãi cho đến nay, tôi chưa hề tiếp xúc với dạng phụ nữ như cô ta.

Cô ta như một chàng trai, và đối với người kỵ phụ nữ như tôi, đó là dạng con gái mà tôi có thể thoải mái chuyện trò.

Nhưng… để mặc "gã" này, xem như một tồn tại đầy ngạc nhiên cũng tốt.

"……"

Và đó là sai lầm của tôi. Do tôi cứ mãi trầm mặc, biểu cảm của Watson dần trở nên dữ tợn.

Cô ấy thình lình rẽ sang bên trái sảnh, hướng về nơi đậu chiếc Porsche cạnh lối đi.

Sau khi lấy một túi giấy lớn từ cốp xe, cô ấy quay trở lại.

"Này, này. Cô định lôi tôi đi đâu ?"

Tôi la lớn khi Watson im lặng túm lấy cổ tay và cố kéo tôi đến Phòng Chuẩn Bị Hội Họa trên tầng 2.

Watson đi vào phòng, đồng thời kéo tôi theo. Căn phòng đầy những bức tượng thạch cao được dùng làm mẫu để phác họa, và những bức tranh sơn dầu đủ mọi kích cỡ. Ngoài ra, nó trống rỗng.

Những tấm màn đã được kéo lại, nên căn phòng hơi tối… Click.

Watson khóa cửa phòng.

"Này…!"

Chuyện, chuyện gì vậy ?

Watson cởi áo vest, tháo cà vạt, và trút bỏ dần trang phục của mình!

Sau đó —

Quay lưng lại với tôi, cô ta tháo thắt lưng và giày.

"Quay… Quay mặt ra chỗ khác!"

Watson hét lên.

" — "

Cô ấy kéo khóa quần, và tuột cả quần lót liền một mạch!

Bởi vì tôi đã từng nghĩ cô ấy là một chàng trai nên không phòng bị. Do vậy, tôi đã phản ứng chậm.

Dù cố quay nhanh… nhưng tôi vẫn loáng thoáng thấy một chút.

Cái quần túm trắng trong thuần khiết ấy.

Watson, tại sao cô lại mặc quần túm ở đó.

Ah, không, điều đó — Tôi hiểu rồi. Do cơ thể thấp bé hơn, điều này hoàn toàn phù hợp. Nhưng nếu muốn ngụy trang hoàn hảo, cô ấy nên cẩn thận hơn!

(Chết, chết tiệt mà….!)

Hình ảnh cô gái với phần dưới ôm trọn bởi chiếc quần túm trắng trong thuần khiết in dấu trong tâm trí tôi.

Những đường cong mềm mại, cân đối như một quả đào — Hự.

Đó là những đường cong cơ thể rõ nét chỉ con gái mới có.

Không không, Kinji — giờ không phải lúc phân tích mấy thứ này!

(Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây…!)

Trong sự nỗ lực lấy lại cảm giác của bản thân, tôi chạy nhanh về phía cửa. Viu!

Một con dao đen mờ bay đến từ phía sau lưng tôi, đâm thẳng vào ổ khóa. Quá nguy hiểm!

" — Không được chạy! Người nên… nên trốn chạy là tôi mới phải!"

"Vậy cô nên trốn nhanh đi chứ! Watson, cô có kế hoạch gì!"

'Ka-chik! Ka-chik!' Việc vặn nấm đấm cửa chỉ tổ gây ra tiếng ồn đinh tai. Dù nó đã bị hủy, tôi vẫn không thể mở cửa.

Cầu nguyện từ sâu thẳm tâm can, tôi tì trán vào cánh cửa lần nữa, ổn định tuần hoàn máu.

Không… không ổn. Nguy hiểm. Tín hiệu đèn vàng rồi.

Những hình ảnh đã in dấu lần lượt thoáng qua tâm tưởng, dù sao, tôi phải quên chuyện cái quần lót đi — kể cả lực sát thương từ cặp đùi thẳng tắp khêu gợi đó nữa.

Đôi chân đó quả là của một cô gái.

Cơ thể ấy có lượng mỡ khoảng 27%. Dẻo dai và mềm mại, cho cảm giác nhẵn mịn và bóng loáng, toát ra hơi ẩm… Làn da cô ấy mềm như lụa, và ngọt ngào tựa dòng sữa bạc.

Nhưng… nhưng…!

Tỉnh lại, Kinji! Cặp đùi đó không có gì đặc biệt cả. Ngẫm lại thì không phải các nữ sinh ở Butei High vẫn luôn phô bày chân của họ sao.

Không có gì phải sợ, không có gì phải sợ. Ừ… không có gì… phải sợ…

"Nhìn tôi này, Tohyama!"

Khi tôi đang cố gắng thuyết phục bản thân, Watson gọi với theo tôi.

" — Đừng có điên! Tôi từ chối!"

"Tôi sẽ tấn công cậu nếu cậu không chịu nhìn tôi!"

"…..!"

Dù đã gần đạt đến trạng thái Hysteria — nhưng tôi vẫn chưa thể biến đổi.

Nếu tôi chiến đấu bây giờ, tôi chắc chắn sẽ ngã quỵ ngay đòn phủ đầu.

"……"

Tôi khiếp hãi quay đầu lại khi vẫn đang đứng trước cánh cửa.

"……!"

Bang!

Lưng tôi đập mạnh vào cánh cửa khi đang quay lại.

Dù Watson bảo tôi nhìn cô ấy, nhưng cô vẫn quay lưng lại phía tôi —

Cô ấy đã cởi chiếc áo sơ mi trắng, và tháo băng vải buộc ngực ra. Tấm lưng mảnh khảnh và mềm mại của cô lại in dấu trong tâm trí tôi bên cạnh những hình ảnh khác.

Làn da như sứ ấy mang bầu không khí quý phái, sáng chói và rực rỡ như mô tả trong manga.

"Cha tôi — đã luôn nuôi dạy tôi như một cậu bé. Lúc còn nhỏ, nếu tôi có bất kỳ hành động nào hơi yếu đuối và nữ tính, tôi sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc."

Tôi cứ thế há hốc mồm và đơ lưỡi khi nghe Watson kể về quá khứ của cô trong tư thế xoay lưng lại.

"Vậy nên tôi phải quên tôi từng là con gái. Nhưng… bắt đầu từ năm 13, 14 tuổi… mỗi lần đọc những cuốn tiểu thuyết hay xem những bộ phim lãng mạn, tôi luôn đặt tâm tình của mình vào hình ảnh nhân vật nữ… Quả thật, tôi vẫn còn nhận thức mình là con gái."

Sột soạt, sột soạt.

Watson quay lại đối mặt tôi, và từ cái túi giấy đặt cạnh chân cô…

Lấy ra một cái áo ngực trắng tinh khôi, và ướm nó lên ngực mình.

"Uhn… Uhn…"

Có lẽ do không quen tay, cô ấy mất rất lâu mới cài được móc áo.

"… Tôi ao ước được mặt trang phục nữ giới, và thỉnh thoảng lén cha thực hiện những cử chỉ nũng nịu trước gương. Nhưng… tôi không thể. Mỗi lần cố mặc, những ám ảnh tuổi thơ lại ùa về. Tôi sợ hãi. Hiện diện trước mặt người khác với nữ phục…"

Hoàn tất việc mặc áo ngực, Watson "Sssss —", "Phùuu —" hít thở sâu —

Khi tiến lại gần tôi, có cảm giác như cô ấy đã đạt được mục đích nào đó.

"……!"

— Một cô gái. — Cô ấy thật sự là con gái.

Watson thật bất cẩn khi điều chỉnh chiếc áo ngực, và để chắc chắn hơn, tôi ngắm nhìn cô — thân hình được ôm trọn bởi những mảnh vải mong manh, với phần ngực hơi nhú lên.

Chúng không quá lớn cũng chẳng quá nhỏ, một bộ ngực rất cân đối cả hai bên trái phải, có hình dạng chiếc chén xinh xắn.

Không phẳng như của Aria, cũng không vĩ đại như của Shirayuki.

Kích cỡ phù hợp ở độ tuổi nữ sinh cao trung.

Và đang tỏa sáng lấp lánh như viên ngọc quý giá.

Từ bầu ngực đến vùng rốn đầy cuốn hút, kéo dài xuống vùng dưới cơ thể, không có một chút thịt thừa nào. Tay và chân thon dài, cô ấy có một thân hình cân đối với những số đo đầy chuẩn mực theo tỷ lệ vàng.

Cứ như một bức tượng mẫu trong phòng hội họa, cô ấy mang vẻ đẹp tràn trề sức sống chứ không phải cảm giác kỳ cục hay kinh tởm.

Vì lý do đó, nên dù nhận thức được mình đang trong tình thế ngặt nghèo trước khi chuyển sang trạng thái Hysteria, tôi vẫn không cảm thấy kinh hãi chút nào. Thật khác xa nếu so sánh với lúc phải đối đầu Riko, Shirayuki và những người còn lại. Hơn nữa, cô ấy cũng để tóc ngắn như một cậu bé.

Tình hình vẫn còn kiểm soát được. Vậy nên tôi phải chủ động…!

"Kể từ giây phút đầu nhìn thấy cậu… tôi đã biết. Đây là con người thật của tôi. Tôi chưa từng tiếp xúc với bất kỳ ai trong hình hài con gái. Cậu là người đầu tiên."

Watson trông vô cùng lo lắng. Da cô ấy dần ửng hồng.

Dù cô rất nam tính (trên thực tế, cô ấy là phụ nữ) khi cho tôi xem "hàng", nhưng làm ơn giữ khoảng cách giùm.

Đúng rồi. Cứ thế. Dừng ở đó.

"Có lẽ tốt hơn hết tôi nên sớm trở lại giới tính thật của mình, phòng trường hợp cậu kể với mọi người tôi là con gái."

"….?"

"Nguyên nhân khiến tôi không thể hiện diện trước mặt người khác trong dáng vẻ con gái là do stress tâm lý. Vậy nên chúng ta có thể sử dụng liệu pháp Shock để vượt qua nó. Cậu phải làm vậy. Và tôi sẽ báo đáp cho hành động tử tế đó."

"Liệu pháp Shock…? Nghĩa là sao ?"

"Nó… nghĩa là… những điều cậu phải làm để tôi cảm thấy mình là phụ nữ. Chúng là… những hành vi khiến tôi buộc phải thừa nhận mình là phụ nữ…… Tôi, tôi là một quý tộc, vậy nên tôi không thể diễn đạt trực tiếp… Cậu chỉ cần thực hiện những điều cậu thường làm với những cô gái… cho tôi… Hành, hành động đi!"

……?

…………?

Tôi không làm được…!

"Bằng cách này, tôi sẽ hiểu được. Tôi sẽ quay trở lại làm một cô gái. Muốn vậy… Tôi cần phải trải nghiệm cảm giác làm con gái. Vậy nên, xin cậu… hãy giúp tôi trở thành con gái!"

"Cô nói muốn trở thành con gái… Nhưng cô vốn là con gái mà!"

"Cậu chưa nghe những lời độc thoại của tôi ư ?!"

"Nghe rồi! Nghe nãy giờ. Chẳng phải tôi luôn đứng trước mặt cô à!"

Với mong muốn rời khỏi đây nhanh chóng, tôi điên tiết hét lên —

Watson mím chặt đôi môi màu mâm xôi đầy tức tối.

"Tohyama… Phải chăng cậu quan tâm đến cảm xúc của tôi? Ổn… ổn thôi. Dù hiện tại không phải lúc thích hợp để nói điều này, nhưng… tối nay, tôi cảm thấy… nếu… nếu đó là cậu — tôi không ngại. Cậu có thể làm nó."

Bất ngờ thay, giọng Watson bỗng pha trộn chút âm điệu đầy nữ tính — Tôi lo lắng lùi lại.

Tôi… Tôi sẽ phải làm gì cơ ?

Chúng tôi từng dùng răng và móng đánh nhau.

"Kể cả khi cậu không nắm rõ quá trình, tôi nghĩ cậu hoàn toàn có thể dựa vào bản năng mách bảo. Về chuyên môn cứ để tôi. Tôi từng xem sách y khoa nên nắm rõ về những điều cơ bản."

Thật… Thật lố bịch.

Liệu pháp Shock để biến Watson thành phụ nữ, thực tế bao gồm luôn cả việc đền bù cho tôi.

Cô ấy mong muốn tôi tìm cách để có thể dùng một hòn đá ném trúng hai con nhạn…

Xem xét từ việc cô ấy cố tình khỏa thân trước mặt tôi cũng như từ lời nói của cô — nó tương tự việc khám lâm sàng — nhưng tôi có phải bác sĩ đâu ?

"Vậy giờ tính sao. Tohyama, là đàn ông, lẽ nào cậu lại sợ ?"

"Không, không. Hơn cả sợ… Đơn giản là tôi không thể. Cô đang cố thuyết phục tôi làm gì vậy hả ?"

"Cậu… cậu vẫn chưa ngộ ra à ? Mặc cho tôi đã tiến xa đến thế này…!"

Đôi mắt cương nghị của Watson trợn tròn lên sững sờ.

"Tôi cho phép cậu… mỗi mình cậu, bởi vì chỉ có cậu… từng chứng kiến tôi trong tình trạng này. Dù vậy, cậu vẫn không có cảm tưởng gì sao ?"

"……"

Watson sốc đến nỗi không thể thốt nên lời, rồi cô thở dài.

" 'Chưa từng ăn thịt thì chưa phải là đàn ông.' Hình như đó là câu ngạn ngữ Nhật Bản… Nhưng riêng cậu, không chỉ chưa từng ăn mà ngay cả khi món ăn được dâng đến tận mép cậu vẫn từ chối. Nó chỉ ra rằng mối quan hệ hiện tại giữa cậu và những cô gái khác chỉ trên danh nghĩa, và cậu không có ý định tiến tới với bất kỳ ai trong số họ."

Thật lắm điều.

Cô ta bị bệnh à ?

Tại sao tôi lại phải giao thiệp với những cô gái và tiến tới cùng họ ?

"Trong trường hợp này, chúng ta không cần phải thực hiện liệu pháp Shock mà hãy chuyển sang chế độ tập huấn."

"Tập huấn…?"

Khi tôi vẫn còn đang bấn loạn, Watson đã chuyển chủ đề.

"Phải. Nó là… Tôi sẽ dùng cậu cho khóa 'Đặc Huấn Nữ Tính'. Tôi nghĩ cậu cũng cần một khóa 'Đặc Huấn Nam Tính' tương tự. Cậu có thể xem tôi là đối tượng luyện tập. May thay chúng ta là bạn khác giới, nên chúng ta có thể dùng đối phương để luyện tập. Ngoài ra, cho đến khi hoàn thành khóa tập huấn, cậu phải giữ bí mật chuyện tôi là con gái. Có ý kiến ý cò nào không ?"

Sao cũng được. Tôi không định loan truyền mấy chuyện này với ai cả… Watson bắt đầu mặc vào bộ đồng phục thủy thủ dùng cho "Quán ăn Cosplay".

Hoàn hảo. Bộ đồ trông như được thiết kế dành riêng cho cô.

Hãy cứ như thế nhé!

"Ye… yeah. Hãy bắt đầu khóa đặc huấn nào!"

Dù sao chỉ cần tôi tiếp tục nghe theo sự sắp đặt, cô ấy sẽ ăn mặc đàng hoàng.

"Tôi mua bộ đồng phục này ngay từ đầu vì tôi cảm thấy nó sẽ hữu ích khi thực hiện liệu pháp Shock. Có vẻ quyết định của tôi đã chính xác."

Cô ấy bắt đầu mặc váy vào.

Tốt lắm.

Với tôi, cơn ác mộng tồi tệ nhất trong ngày đã qua.

"Kể từ giờ, tôi sẽ thường xuyên tiến hành khóa 'Đặc Huấn Nữ Tính' cho bản thân và cả 'Đặc Huấn Nam Tính' cho cậu tại đây. Dù khác giới tính, nhưng có lẽ chúng ta khá hợp nhau. Và đây là bí mật chung của chúng ta."

Watson đột ngột chỉ ngón tay vào mặt tôi…

Vì Watson vốn là một bishoujo với vẻ ngoài cực kỳ nam tính, vậy nên lần này, khi cô ấy mặc quần áo phù hợp với giới tính của mình — thật khó cưỡng lại ham muốn bản thân.

Theo như những gì đã thừa nhận, cô ấy không giống con gái — xuất phát từ văn phong trong lời nói và phong cách thường ngày của cô.

Nếu có một cuộc thi về độ nữ tính giữa các cô gái, thì so với Aria, người vốn kém ít nhất 10 lần khi so sánh với Shirayuki và Riko, Watson thậm chí còn xếp sau.

Với vẻ ngoài như một cậu bé mặc đồng phục thủy thủ của cô ấy, tôi có cảm giác người đứng trước mặt mình là nam giới, và chẳng mảy may rung động xíu nào.

Có lẽ cô ấy thuộc dạng con gái hợp rơ với tôi nhất.

Là chốt chặn an toàn cho trạng thái Hysteria.

"Ah, bỏ qua việc đó — Tôi đồng ý khi cô bảo chúng ta sẽ hợp rơ với nhau. Nhưng, cái vụ đặc huấn kia là sao ?"

"Ồ phải… Tohyama. Từ giờ, nơi đây sẽ là lĩnh vực mới đáng khám phá trong mùa Xuân này."

"Huh ?"

Cái… cô ta có ý gì vậy ?

"Nhìn xem. Bồ công anh đã nở hoa. Thât đẹp. Ah ha ha."

Watson chỉ xuống sàn như sự việc đang thực sự diễn ra theo lời cô nói.

Lỗi do tôi, nhưng vẫn có nét trẻ con trong nụ cười đầy duyên dáng của cô.

"Cô… cô không khỏe ở đâu à, Watson."

Tôi lo lắng hỏi. BỐP!!

Watson đấm móc vào hàm dưới của tôi.

"Cậu mới có bệnh! Đây là mô phỏng tính cách! Cậu nên biết rõ nếu cậu là một Butei! Giờ tôi đang trong vai một cô gái, và cậu phải đóng vai một chàng trai quyến rũ với cô gái giả là tôi!"

"Con gái không bao giờ sử dụng cú đấm móc thô bạo vậy đâu! Hơn nữa, tôi vốn là con trai, vậy — tôi phải mô phỏng cái gì. Cô nói rõ xem nào."

"Huh?!"

"Đừng có 'Hử' với tôi. Tôi không gặp vấn đề với việc mô phỏng tính cách, nhưng cô phải thể hiện trước."

Tính cách giả tạo — xuất hiện ở vài người phải diễn những vai khác nhau theo sự sắp đặt trước, với mục đích có thể ứng phó khi những tình huống dàn dựng xảy ra trong đời thực.

Nói trắng ra, nó chỉ là một trò chơi. Tuy nhiên, nó mang lại kết quả đáng kinh ngạc khi được thực hiện trước những nhiệm vụ thâm nhập tìm chứng cứ.

Chẳng bao lâu sau, nó đã trở thành một môn học bắt buộc cho khoa Informa, CVR… tại Butei High.

"Thật, thật ra… Tốt thôi. Nó giúp mối quan hệ giữa nam và nữ trở nên gần gũi, tự nhiên hơn."

"Tôi không thể cư xử bình thường khi ở một mình với con gái. Chúng ta phải làm gì ? Tôi có thể mô phỏng, nhưng cô phải hướng dẫn trực tiếp tôi."

"À, như tôi đã nói —, cậu là đàn ông, nên hãy tiếp xúc với tôi, xem tôi như phụ nữ, hãy… yêu tôi."

"Yê… Yêu cô ?! Vớ vẩn…"

"Nếu cậu không yêu tôi, tôi giận thật đấy!"

Watson nói với gương mặt đỏ rần đến mang tai. Tôi có cảm giác mình đã lỡ tay châm ngòi nổ. Thật là một người nóng nảy.

Tuy vậy, trong cuộc chiến ngắn trước đây giữa chúng tôi, tôi phát hiện cô ấy biết đấm bốc.

Và kỹ năng đấm bốc của cô ấy vượt hẳn trình của kẻ amateur.

Ngay cả võ sĩ chuyên nghiệp cũng không thể khinh thường mà không phòng bị trước cô ấy. Để tránh chọc phải ổ kiến lửa, tôi cần hành động ngay lập tức.

"À… Thực ra tôi nghĩ chúng ta không nên quá háo hức về lĩnh vực bỏ ngỏ này. Quá đột ngột. Thật khó đóng giả những hành động ngoài trời khi chúng ta đang ở trong phòng kín thế này."

"Cậu nói đúng. Vậy, vậy hãy thay đổi địa điểm thành phòng tôi."

"Được đấy. Nhưng tôi không nắm cách bày trí phòng của cô."

"Không có gì đặc biệt cả. Có một cái bàn ở đây, và bởi chỉ có một cái ghế dựa trong phòng, nên khi bà ngoại tôi đến, chúng tôi phải ngồi trò chuyện trên giường. Cái giường đặt chỗ này. Tohyama, đến, ngồi cạnh tôi này."

Watson ngồi trên một chồng giấy vẽ có bề dày khoảng 60 cm.

"……"

Cô… thực sự đã được giáo dục như một cậu bé đấy.

Dàn cảnh kiểu quái gì thế này ?!

Dù chỉ là giả vờ, nhưng làm quái gì có cô gái nào lại hồn nhiên mang bạn trai vào phòng mình, và còn cùng cậu ta ngồi trên giường nữa chứ.

Cô ấy hiển nhiên đã không nhận thức được tầm quan trọng của địa điểm.

"À mà, điều này cũng ổn thôi."

Vì không muốn bị dần nhừ tử, tôi đành ngồi xuống.

Chồng giấy vẽ phát ra âm thanh nhỏ khi bị ép xuống. Thật giống như bạn đang ngồi trên một chiếc giường.

Nghe âm thanh ấy, Watson bỗng giật nảy người lo sợ.

Có lẽ cô ấy đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về tình hình hiện tại, và cuối cùng cũng nhận ra có gì đó sai sai trong việc giả lập.

"……"

Do vậy, cô ấy lập tức khép hai chân lại (Trước đó, chân cô hơi hé như cách một chàng trai ngồi), dùng tay cầm chặt mép váy phủ lên chúng.

Chênh vênh bên rìa chồng giấy vẽ, người cô ấy bỗng cứng còng và cô không biết nói gì…

"……"

Không phải lúc để nói chuyện nên tôi cũng trở nên im lặng.

Tệ rồi đây.

… Thật quá chân thực.

Dù tôi không có bất kỳ kinh nghiệm nào liên quan đến những thứ như thế này, nhưng khi thật sự ở trong phòng một cô gái — nếu chàng trai và cô gái cùng trong tình trạng này, bọn họ sẽ trở nên im lặng.

"Toh… Tohyama. Nói gì đi! Điều gì đó thật tự nhiên và nam tính."

Watson trực tiếp ra lệnh, nhìn tôi cầu cứu hòng thoát khỏi tình thế khó xử hiện tại.

Tôi bỗng tức giận bởi hành vi đùn đẩy trách nhiệm của cô ta.

"… Nếu cô muốn tôi hành xử như một người đàn ông, thì cô phải nói chuyện giống con gái trước đã!"

Tôi nhắc nhở Watson vì cô ta đã không nhập tâm vào nhân vật mình đang đóng.

"Giố… Giống con gái ? Vậy tôi sẽ bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân đến ngư… người đầu tiên.

Nếu tôi nói 'Atashi', nó hơi khó đấy."

"… Tôi nghĩ tôi sẽ sử dụng từ 'Boku' khi nói về mình, có vài cô gái cũng làm vậy."

"Ngồ… Ngồi với một cậu trai trên… trên một cái giường… như… như một cô gái…"

Watson lầm bầm, trông như tự khuyên bản thân…

Trong cảnh tranh tối tranh sáng của căn phòng, tôi thấy mặt cô ấy ửng đỏ đến mang tai. Drip, drip. Mồ hôi cô ấy vã ra.

"… Toh… Tohyama. Cậu, cậu nói gì đi."

Watson vẫn rất sợ hãi. Cô run nhẹ khi phải dùng lối nói chuyện của con gái —

Có lẽ do sự thay đổi phong cách của cô ấy làm tôi thật sự cảm thấy mình đang trò chuyện với một cô gái. Không, cô ấy vốn là con gái mà.

(…Không ổn…)

Tôi đã làm điều thừa rồi.

Khi xem cô ấy là con gái, tôi cảm thấy cô ấy bỗng trở nên vô cùng đáng yêu. Tệ rồi đây…

Dù nhận thức được chỉ là tính cách giả lập, nhưng quả thật cứ có cảm giác tôi đang ngồi trên giường với một cô gái.

"…Dù …Dù cậu bảo tôi khơi mào câu chuyện, nhưng tôi không thực sự có nhiều điều để nói…"

"Vậy, tại sao cậu đến đây, tới phòng tôi…"

"Tại sao tôi đến… Cậu, cậu hỏi vậy để…"

"Không… Không phải! Đừng nghĩ nó theo hướng khiếm nhã. Xấu hổ quá đi."

Watson hạ thấp đầu và nhắm chặt mắt, tóc mái khẽ lay. Tôi có thể ngửi thấy hương quế thoang thoảng lan tỏa từ cô ấy.

(Không… Không ổn…!)

Dù đó là mùi nước hoa hay bất kỳ thứ gì khác thì hương vị cũng thật dễ chịu.

Không như mùi hoa dành dành thơm ngát của Aria, mùi gỗ đàn hương của Shirayuki, hương vanilla của Riko và hương bạc hà từ Reki, nó khiến tôi bất cẩn trong giây lát. Tôi hít mạnh hương thơm nồng nàn ấy.

Ba-dum… Lưu lượng máu của tôi đột ngột gia tăng đến mức báo động.

Theo trải nghiệm cá nhân của mình — Tôi rất khó cưỡng lại trước mùi hương mời mọc trên thân thể con gái. Có lẽ vì khứu giác tôi nhạy hơn hẳn so với người thường. Không, tất nhiên tôi không phải loài cẩu đâu.

"Dù… dù vẫn còn sớm, ổn thôi… chúng ta 'làm' nhanh thôi!"

Tôi — Tôi thật — NGU NGỐC!!

Tôi không thể phạm sai lầm thêm nữa! Nhất là loại sai lầm chết người này!

Watson hình như không đủ tự tin, và nơi đây rất riêng tư, tách biệt bên ngoài, vậy nên tôi cần tự tay kết thúc trò giả lập tính cách này càng sớm càng tốt. Vốn dĩ tôi muốn nói "Chúng ta phải nhanh lên"… nhưng thay vì vậy, tôi lỡ miệng thốt ra "Chúng ta phải 'làm' nhanh lên"!!

— Làm cái khỉ gì chứ ?!

Cô ấy ngẩng đầu với biểu cảm khó hiểu trên nét mặt, mắt Watson bắt gặp ánh mắt của tôi khi tôi vẫn đang đau khổ.

Soooạt!!

Do hai chúng tôi cùng xê dịch cơ thể vì bối rối, chồng giấy vẽ, vốn đang chồng lên nhau, thình lình đổ ập ra sau.

"Kyaaaa!!"

Do quá bất ngờ, Watson phát ra tiếng la đầy nữ tính.

"Oh…!"

Lo rằng Watson sẽ đụng phải những khung giấy lớn nếu cô ấy ngã theo nó, tôi vươn tay ra đỡ.

"!"

"….!"

Sao lại thành ra thế này hả trời…?!

Tôi đang đỡ đầu Watson, và cô ấy thì đang ôm chặt lấy tôi.

Cuối cùng chúng tôi cũng có dịp thực hành bài học "Các tư thế cần thực hiện khi bị ngã" ở lớp Assault. Vui đấy.

Tựa trên cánh tay đang khuynh của tôi, Watson mở mắt và liếc nhìn…

Watson…

" — Phưưư — "

Tôi bật cười.

Cô dễ thương thật đấy. Như con mèo con vậy.

" 'Hãy cư xử với tôi bằng những cử chỉ cậu thường làm với con gái' — Watson, cô hẳn sẽ bảo vậy bây giờ nhỉ."

"…! Được, được mà. Chúng ta nên tiếp tục thực hiện liệu pháp Shock …! Tôi đã được nuôi dạy như con trai, nên tôi rất vị tha. Cậu có thể làm bất cứ điều gì mình muốn…"

"Vậy — như thế này."

Đối mặt với tôi — người đang mang ánh nhìn và có lời nói đầy mạnh mẽ

Watson nhắm cả hai mắt, lẩm bẩm như đang ngủ mớ: "Ở cùng một người đàn ông, trở thành một người phụ nữ bên cạnh một người đàn ông…"

Haha, cô trông giống phụ nữ hơn rồi đấy. Rất nữ tính.

"Ah, ah, tôi lo quá, rất thú vị, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy…! Rốt cuộc, tôi cũng trở thành… một cô gái… trở thành… người phụ nữ… của Tohyama."

Tôi lịch sự đỡ Watson ngồi dậy, dù cô ta đang thốt lên những từ ngữ đáng sợ.

"Elle Watson. Cho phép tôi nói với cô một điều."

"…?"

Ngồi trở lại trên chồng giấy vẽ, Watson nhìn tôi ngây dại.

"Cử chỉ đàn ông cần thể hiện với phụ nữ — đó là sự lịch thiệp."

Tôi đứng dậy, mỉm cười và nói với Watson.

Học theo phép xã giao ở phương Tây trên phim ảnh — Tôi quỳ một chân xuống.

"Dù Elle đã đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn, nhưng việc trở thành một quý cô thô lỗ và hay hoảng sợ thì không được chấp nhận."

Bị gọi tên bất ngờ, Watson giật mình. Tôi gần như có thể nghe tiếng tim cô ấy đập mạnh.

Hay nói chính xác hơn, tôi thật sự nghe thấy nó — bằng cách sử dụng tai mình trong trạng thái Hysteria.

"Thật, thật thô lỗ! Tôi, tôi không hề hoảng sợ!"

Có chút khiếm nhã, tôi nhìn vào đầu gối của Watson khi cô đang đứng trước mặt tôi…

Chúng đang run rẩy. Tôi khẽ cười.

Thật quá gượng gạo.

"Hôm nay hãy tạm dừng ở đây. Việc đặc huấn cần được tiến hành trong nhiều giai đoạn. Nếu chúng ta thực hiện quá nhanh, sẽ không tốt cho cơ thể đôi bên."

"Nhưng, nếu chỉ như vậy, sự bồi thường của tôi dành cho cậu…"

"Elle. Cô đẹp hơn bức tượng nữ thần ở phòng hội họa rất nhiều."

"… Cậu, cậu,… cậu đang nói gì vậy…, đột nhiên…! Đừng làm tôi mừng hụt…!"

"Trông như tôi đang cố mua vui cô à ? Elle thật sự rất xinh."

Tôi nhìn Watson đầy chân thành. Cô ấy đặt tay lên ngực vì shock.

"Tôi, tôi… đ… đẹp ư?! Lần đầu tiên trong đời có người khen tôi…"

"Elle, cô đã cho tôi được ngắm dáng vẻ tuyệt trần của cô như sự đền bù — riêng điều đó đã là quá đủ với tôi."

Như sự tình cờ, tôi chạm vào vai Watson. Nhằm giúp cô ấy bình tĩnh hơn, tôi xoa nhẹ đầu cô.

Đây — Âm thanh vang vọng này là nhịp đập con tim của Watson.

Ngay cả trong trạng thái Hysteria, vẫn có những điều liên quan đến cơ thể nữ giới tôi không tài nào hiểu nổi.

"Và, tôi rất vui khi cô nói với tôi, rằng 'Cậu có thể làm bất kỳ điều gì cậu mong muốn' — "

Thốt ra những lời tán tụng là bản năng của tôi, nhưng việc thổ lộ ngay lúc này cũng khiến chính bản thân tôi phải ngạc nhiên.

"Thật tốt… khi… cậu cảm thấy v… vui. Vậy…"

Cuối cùng Watson cũng đã thuận lợi hoàn thành khóa đặc huấn của mình…

Khi cô ấy cầm lại bộ đồng phục nam sinh của mình, chúng tôi đứng đối mặt nhau trong im lặng.

"Hôm, hôm nay chúng ta kết thúc tại đây. Kể từ giờ, mỗi khi cậu có nhu cầu, hãy tìm tôi để cùng nhau luyện tập. Bất kể là sau giờ học hay đang lên lớp. Địa điểm phải là nơi vắng người. Nếu cậu thấy đủ khả năng… chúng ta có thể tiến đến liệu pháp Shock khi đã hoàn thành khóa đặc huấn này."

"Rồi, rồi" Tôi gật đầu lấy lệ đến khi Watson nói xong.

Chỉ làm cho có thôi mà —

"Tohyama… để tính cách này không bị hủy hoại từ giờ, chúng ta phải nghiêm túc tiếp tục khóa đặc huấn đến khi hoàn thành… "Cực Đông Chiến Dịch" —"

Chủ đề này khiến tôi bỗng chốc lấy lại sự tập trung. Ánh nhìn của tôi trở nên sắc bén.

— Cực Đông Chiến Dịch.

Xuất phát từ sau lưng của toàn thế giới — cuộc chiến vô hình giữa "Deen" và "Grenada".

Vậy ra đây là điều cô ấy muốn nói đến.

"Những trận chiến sẽ càng thêm dữ dội hơn kể từ lúc này. Bởi vì cậu đã chọn 'Deen', cậu phải ý thức được con đường mình đã chọn đầy chông gai phía trước."

Dù tôi rất muốn tiếp tục trốn chạy…

Tôi đã bước một chân vào vòng chiến rồi.

Bởi vì có một sự thật không thể chối cãi là tôi đã đánh bại Hilda, người vốn thuộc phe 'Grenada'.

"…Tôi đã từng thỏa hiệp với mọi rắc rối."

Tôi củng cố lại quyết tâm của mình và trả lời.

Nghe tôi nói, đôi tay Watson, vốn đang chơi vơi giữa lưng chừng, bỗng khựng lại. Sau một lúc lâu, cô nói:

"Liberty Mason sẽ đứng về phía "Deen". Đây là quyết định của Hội đồng. Từ giờ tôi sẽ luôn bên cạnh cậu."

"Thật nhẹ nhõm khi có người đáng tin cậy như cô bên cạnh."

Trong khoảng thời gian khá dài, tôi luôn mong mỏi có một người bạn từ Butei chuyên về y khoa.

Bởi vì chúng tôi thường xuyên dính chấn thương.

— Học sinh Butei chuyên về y khoa thường được xếp vào khoa Ambulace và Medica. Trường Cao trung Tokyo Butei thành lập những chuyên khoa riêng biệt như Ambulace và Medica để dễ dàng thực hiện các khóa huấn luyện riêng.

Nhiệm vụ chính của Ambulace là tập trung điều trị những chấn thương cá nhân cho nhân viên, học sinh được đưa vào Bênh viện Butei, còn Media là lực lượng cứu trợ khẩn cấp tại nơi xảy ra tai nạn… Nếu so sánh thì, học sinh khoa Ambulace như những bác sĩ và y tá, trong khi sinh viên khoa Media đóng vai trò như nhân viên cứu hộ chuyên nghiệp.

Hoặc có thể nói, ngay cả trong một trận đấu súng, học sinh khoa Media phải luôn kề cận một ai đó. Vì vậy, họ phải có kỹ năng chiến đấu chuyên nghiệp — về điểm này kỹ năng của Watson không có gì phải bàn cãi.

Chỉ là…

"Đã hết hạn nộp đơn xin gia nhập đội ở trường rồi. Vậy nên sẽ hơi khó cho Elle để gia nhập Team Baskerville. Tôi nghĩ cô nên biết rằng IADA rất nghiêm khắc khi có vấn đề liên quan đến học thuyết của họ. Một khi đội đã đăng ký xong, trừ khi có thành viên chết khi thực hiện nhiệm vụ hoặc rời khỏi, dẫn đến thiếu hụt số thành viên, còn không sẽ không được chấp nhận thay đổi những thành viên hiện tại. Dù Elle có thể chỉ đóng vai trò nhân viên hỗ trợ, nhưng mức phí chi trả cho Medical Butei rất lớn —"

" — Tôi đã nhận được khoản phí đó rồi."

"……?"

"Tôi đã thu thập được đôi cánh và các mô Demon Entrails của Hilda. Tất cả đều là mẫu vật siêu hiếm được trang bị cho ác ma. Kể từ lúc cậu đưa tôi những mẫu vật đó, tôi chấp nhận ký hợp đồng với thời hạn 1 năm để hỗ trợ các cậu."

Dù những vật đó đều là thứ vô dụng với tôi, kệ đi, miễn Watson cảm thấy nó ổn…

Tôi có thể thu được sức mạnh vô giá của cô.

"Nếu thích cô cứ giữ chúng. Từ giờ cô là Medical Butei của Team Baskerville."

" — Thỏa thuận vậy nhé. Nhớ gửi tôi bản hợp đồng có đóng dấu của Baskerville. Và… khi điều trị cho Hilda, tôi thu được một thứ. Cô ta đã cố giấu nó."

Nói rồi, Watson huých vào vai tôi. Tôi quay lại…

Watson, trong bộ đồng phục nam sinh, đang cầm một cái hộp nhỏ.

Cô ấy mở hộp — trong hộp là một viên đá quý nhỏ.

Trông hơi giống ruby… dù nó màu đỏ sẫm.

"Đây là kết tinh của 'Golden Shell' — một trong bảy ngôi sao. Tamamo sẽ quay lại đây không lâu nữa, nên tôi nghĩ ta có thể đặt nó về cơ thể Aria sớm thôi."

— Golden Shell.

Thứ được dùng để khóa chặt mối liên kết giữa Hihiirokane và trái tim con người.

Đã có 2 cái được gắn trên ngực Aria hiện tại, nên nếu chúng tôi có nhiều hơn 4 cái…

Aria sẽ trở nên như Tamamo cảnh báo, không thể kéo dài sự sống với mối hiểm họa tiềm ẩn.

Nhưng, 4 ngôi sao hiện đang nằm trong tay "Grenada".

Tôi phải giành lại được chúng. Bất cứ giá nào —

Chú thích:

1. "Chưa từng ăn thịt thì chưa phải là đàn ông": Đây là câu ngạn ngữ miêu tả sự tủi hổ và thất bại của người đàn ông không thể tiến thêm bước nữa dù người con gái đã "bật đèn xanh".

2. Atashi: chính tôi. Thường được phái nữ sử dụng, là lối xưng hô dễ thương.

3. Boku: Tôi hoặc chính tôi. Thường được các cậu bé sử dụng, mang sắc thái dễ thương và ngoan ngoãn.

Truyện Chữ Hay