Một túi hành lý đơn giản, ngày đến Lợi gia những đám mây hồng giăng khắp bầu trời.
Nữ chủ nhân của Lợi gia dẫn theo con trai con gái đứng trên bậc thềm đá hoa cương, mỉm cười nhìn tôi.
Đứa con trai khoảng chừng mười tuổi, đứa con gái khoảng năm sáu tuổi.
Nam chủ nhân không có mặt.
“ Vị đó là Lợi phu nhân, sau này cháu gọi bà ấy là dì.
“Còn đó là Liên Thành thiếu gia và Liên Ngọc tiểu thư.” Người quản gia già đưa tôi đến không ngừng chỉ bảo, nào là phu nhân, nào là tiểu thư, thiếu gia, thật giống những bộ phim truyền hình nhiều tập.
Liên Thành, Liên Ngọc, tên nghe hay biết bao, thiết nghĩ, những cái tên hay như thế chứng tỏ chúng được tạo ra từ sự đong đầy yêu thương.
Vừa được ví như thành trì vừa như ngọc quý .
Sau bữa cơm tối, tôi được gọi vào một căn phòng có lẽ là phòng sách, lát sau, cửa được đẩy ra, nam chủ nhân của Lợi gia cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy gương mặt tôi, ông ngẩn ra.
Đúng vậy, cách đây không lâu, tôi còn hỏi ông gương mặt tôi trông có quen không ?
“ Hôm đó, xin lỗi.
.
., hôm đó ta đã không nhận ra con.” Trả lời ông ư ? Thật quá đau đầu.
Mỉm cười ư? Vậy quá giả tạo.
Tôi cúi thấp đầu, là ông đang áy náy sao ? Hừ,càng áy náy càng tốt.
“ Sau này, hãy sống thật tốt vào, xem nơi này như nhà của mình.” Ông đưa tay ra giữa không trung, có vẻ như muốn vỗ đầu tôi, lại có vẻ như muốn vỗ vai tôi, ngập ngừng một lúc, rồi buông xuống.
“ Được thôi, chú Lợi.” Lão quản gia còn bảo tôi, sau này phải gọi nam chủ nhân của Lợi gia là chú Lợi.
Trầm mặc một lúc lâu, ông quay lưng về phía tôi đứng tựa vào cửa sổ.
Tóc của ông vừa đen vừa óng, bóng lưng của ông vừa cao vừa thẳng, còn trái tim của ông thì nhất định vừa mạnh mẽ vừa sắt đá.
Lợi phu nhân đưa tôi đến phòng khách, Lợi phu nhân bảo Tứ Nguyệt, sau này cứ xem nơi này là nhà của mình.
Thật đúng là đôi vợ chồng tâm đầu ý hợp.
Tôi khẽ gật đầu.
Nhà ư? Đúng vậy, nơi này giàu có lại đẹp đẽ, nội thất sang trọng, sàn nhà không vương một hạt bụi, bóng đèn giống như pha lê, đồ trang trí có giá trị không nhỏ.
Nhưng, nó mãi mãi không thể nào trở thành nhà của tôi.
Cô bé con bước tới, nắm lấy tay tôi : “ Chị, em đưa chị đi xem phòng của chị nhé !” Bàn tay nhỏ mềm mại, ngây thơ và trong sáng.
Cô bé đáng yêu này là em gái cùng cha khác mẹ với tôi, những năm tháng sau này, vận mệnh của chúng tôi sẽ có sự giao thoa thế nào đây ?
Tôi nằm lên chiếc giường trong phòng, căn phòng của tôi rất đẹp, có tường màu hồng, khung cửa sổ màu trắng, rèm cửa pha lê cứ như trong mơ.
Còn có giường công chúa hình vòng cung, bàn trang điểm tinh xảo, búp bê bằng len, hoàn toàn giống như không gian những cô thiếu nữ từng khát khao mong ước.
Tôi nằm đó mặt đầm đìa nước mắt, nỗi nhớ cứ như cơn gió ùa về, tôi nhớ đến căn nhà của mẹ con tôi ở ngoại thành Hàng Châu, tuy không lớn, nhưng rất ấm áp, trong cái viện tử nho nhỏ ấy, có hoa có lá, có cây có cảnh.
Nhất định là dì vẫn còn đang giận tôi.
Nhất định là dì cho rằng Tứ Nguyệt của họ đang hướng về nơi phồn hoa đô thị náo nhiệt.
Nhất định là dì không sao đoán ra, một đứa trẻ chỉ mới mười bốn tuổi đầu lại có thể chôn giấu tâm tư như thế.
Thù hận, đôi khi có thể giúp con người ta có được sự trưởng thành.
Tôi phải dùng gương mặt giống mẹ như tạc này sống trước mặt Lợi Vĩnh Hoa, sống ngay bên cạnh ông, nhắc nhở ông đã từng phụ bạc người phụ nữ ấy như thế nào, và trên vai ông chính là gánh nợ tình.
Mọi chuyện đều đươc thực hiện như đã sắp đặt, từ tìm trường cho đến đi học, tôi khiến bản thân sống nép mình như loài chuột, không nhiều lời, an phận thủ thừa.
Tiếp theo đó, tôi còn biết được một chuyện khiến tôi vô cùng khó chịu: Lúc bấy giờ, khi Lợi Vĩnh Hoa và Lợi phu nhân cử hành hôn lễ, họ đã có với nhau đứa con hai tuổi, chính là Lợi Liên Thành.
Cũng chính là nói, sau khi Lợi Vĩnh Hoa rời khỏi mẹ, trong chớp mắt đã định chuyện chung thân với người phụ nữ khác.
Đây chính là người đàn ông mà mẹ cho đến lúc chết vẫn nhớ nhung, vẫn mong chờ.
.
.
Thời gian cứ thế trôi, tôi học xong cao trung, rồi lên đại học, trải qua sinh nhật tuổi hai mươi.
Thời gian cứ thế trôi, trái tim buồn bực được tôi che đậy qua ánh mắt thản nhiên, không lúc nào yên.
Còn con người kia sự nghiệp ngày càng phát đạt, cuộc sống luôn được đắc ý.
Trong lòng tôi như có một ngọn lửa đang bừng bừng cháy, làm sao có thể, có thể hạnh phục một cách thanh thản như thế chứ ?
Lợi gia rất thích trồng cây tùng cây bách trong đại hoa viên, thợ làm vườn cứ cách một thời gian lại đến cắt tỉa cho chúng.
Tôi rất thích tựa vào cây tùng gần bên cổng lớn, leo lên trên đó, ngồi xem sách.
Có một ngày, tôi ở trên đó phát hiện câu chuyện khá thú vị, một cô bé rất dễ thương hỏi cậu thiếu niên thanh tú : “ Lợi Liên Thành, tớ thích cậu, cậu có thích tớ không ?” Cậu nhóc mặt không biểu cảm : “.
.
.
.
.
.” Mặt cô bé đỏ như quả cà chua : “ Liên Thành, rốt cuộc cậu có thích tớ không ?” - “.
.
.
.
.
.”
“ Lợi Liên Thành, tớ.
.
.
tớ thích cậu rất lâu rồi.” Cô bé có chút khẩn trương.
“ Bọn con gái các cậu suốt ngày cứ thích những chuyện kinh tởm.” Cậu nhóc có chút mất kiên nhẫn : “ Thích tôi rất lâu ư ? Đúng là bọn trẻ con yêu sớm.
Tôi ghét nhất những kẻ yêu sớm, còn nữa, tôi cảnh cáo cậu, sau này, đừng đến nhà tìm tôi.”
“ Lợi Liên Thành, sao cậu có thể đối với tớ như thế ?”
“ Tự cậu đấy thôi.” Đúng là rất có phong thái của bố, đá người ta không thèm chớp mắt.
“ Lợi Liên Thành, tớ.
.
.
tớ nguyền rủa cậu, nguyền rủa cậu sẽ bị con gái đá,” Cô bé giận dữ nói : “ Đá một trăm lần.”
“ Đừng nói những lời ngốc nghếch, trên đời này, chỉ có tôi đá người ta, làm gì có chuyện bị đá ?” Đúng là tên tiểu tử ngông cuồng.
Cũng chính lúc ấy, có điều gì đó đã đánh động tâm tư đen tối của tôi, nó rất điên cuồng, nhưng cũng khiến cho tôi sục sôi nhiệt huyết.
Tôi cố ý ném sách xuống đất, chờ tên nhóc nào đó bước ngang qua.
“ Này, em trai Liên Thành, nhặt giúp tôi cuốn sách.” Tôi nói với tên nhóc đi qua bên dưới.
“ Sao tôi phải giúp ?” Đây luôn là biểu hiện của tên nhóc thường ngày chẳng trông mong gặp phải tôi.
“ Thôi nào, nhặt giúp tôi đi, chuyện nhỏ ấy mà.”
Tên nhóc khom lưng xuống nhặt cuốn sách, đưa cho tôi.
“ Sao cứ thích ngồi trên đó thế ?” Tên nhóc ngẩng đầu hỏi tôi.
“ Có muốn lên trên này không ? Lên trên này đi, tôi sẽ nói vì sao.” Tôi đưa tay ra, tên nhóc ấy ngập ngừng một chút, rồi đưa tay cho tôi.
Sau đó, đã đến bên cạnh tôi.
“ Bởi vì.
.
.” tôi chỉ về ngôi nhà ở cách chúng tôi một con phố : “ Tôi thích vườn hoa hồng của nhà họ.
Ngồi đây, có thể nhìn thấy chúng rõ hơn, từng đóa từng đóa hoa nở rộ”.
Thật ra, tôi vốn không hề thích.
Những lời đó đều là dối trá.
“ Xì, vớ vẩn” Tên nhóc có chút thất vọng.
“ Đúng là có chút vớ vẩn,” Tôi hướng gương mặt tên nhóc ấy đón lấy gió : “ Nhắm mắt lại, hít sâu vào.”
Tên nhóc nhắm mắt lại, trong cơn gió nhẹ đầu hè có hương thơm ngan ngát của vườn hoa hồng nhà hàng xóm, những vạt nắng cuối ngày đan xen trên cây, nhảy múa vô cùng lấp lánh.
Đây là một buổi tối đầu hè đa tình, mang theo chút sắc thái lãng mạn.
Khuấy động cảm xúc của một số người nào đó.
Tên nhóc mở mắt ra, tôi cười nhẹ nhàng, tên nhóc ấy ngẩn ra, bọn con trai trong trường nói, Lâm Tứ Nguyệt khi cười rất cuốn hút, nhất là cái kiểu cười nhẹ nhàng, cứ như những cô gái trong tranh, xa xăm mà say đắm lòng người.
Còn với bọn con gái mà nói, Lâm Tứ Nguyệt khi cười sẽ giống như hồ ly tinh, hút mất hồn người, làm bộ làm tịch.
.
.
Ánh mặt trời nhấp nháy trên cây, mờ ảo và lắc lư, trong không gian chật hẹp này, Lợi Liên Thành và tôi cách nhau rất gần, một vài sợi tóc của tôi rơi trên vai tên nhóc ấy, tôi không gạt chúng ra, quay đầu khẽ hỏi :
“ Em trai Liên Thành, ngửi thấy hương thơm hoa hồng chưa ?” Tên nhóc khẽ gật đầu.
“ Vậy.
.
.
sẽ thích nơi này chứ ?” Tuy có hơi ấu trỉ, nhưng ai bảo cậu chàng chỉ là tên nhóc mười lăm tuổi.
Tên nhóc ấy lần nữa khẽ gật đầu, mặt thoáng đỏ.
Cám ơn cậu, cậu nhóc thân mến, cám ơn cậu đã thích nơi này.
Nhiều năm sau, khi tôi nhìn lại màn kịch ngày ấy, dường như tất cả chỉ tồn tại trong một ý niệm.
Phật đã dạy : Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành phật.
Những con người trong thế tục như chúng ta vẫn cứ luôn nhận ra trong muộn màng, hết lần này đến lần khác.