Người anh hùng Oliver có một căn biệt thự ở thủ đô của hoàng gia.
Mặc dù nói là biệt thự,nhưng nó được thiết kế cho một người ở nên nó không lớn lắm. Đó là một biệt thự theo phong cách phương Tây với hai tầng và một khu vườn. Nó khá rộng rãi khỉ chỉ một người sống, nhưng vì nó ở vị trí khá thuận tiện nên anh đã mua nó.
Việc dọn dẹp chủ yếu do Oliver làm, nhưng với công việc là anh hùng,nên thường thì căn nhà sẽ bị bỏ hoang ,cho nên anh phải thuê người đến và dọn dẹp sạch sẽ căn nhà một cách đều đặn.
Căn biệt thự của anh là một nơi ở vắng vẻ và cô đơn nhưng ---
Từ hôm nay trở đi, anh ta sẽ ở cùng với một Chúa Quỷ~~~.
Trái ngược với Oliver năng động, phòng khách với tông màu trắng được thiết kế để trở thành một nơi yên tĩnh. Nếu không có lượng ánh sáng được chiếu vào từ cửa sổ, nó có thể bị lầm tưởng là một căn phòng cô lập.(trans: mọi người biết mấy căn phòng màu trắng cho bệnh nhân tâm thần chứ)
Trong căn phòng đó có một chiếc bàn lớn và một chiếc ghế sofa. Cảm thấy như cơ thể của mình vẫn tiếp tục chìm vào trong sự mềm mại của chiếc ghế sofa, Cecilia cảm thấy khá là lo lắng.
“………….”
Chúa Quỷ Cecilia, người đang nằm trên chiếc ghế sofa mềm mại, liếc nhìn Oliver, người đang chuẩn bị trà trong khi bắt đầu nói một cách ấp úng.
Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này .......
-Đáng lẽ,mình đã bị giết.
Kí ức đầy đẫm máu và đau đớn của người anh hùng gây ra cho cô đã trở lại trong tâm trí cô. Cecilia không hiểu tại sao cô vẫn còn sống.
Điều duy nhất chắc chắn là bộ nhớ rằng cô ấy đã bị giết bởi anh hùng – nhưng cô không nhìn thấy một vết thương, hiện tại thậm chí còn không có vết sẹo trên người mình nữa. Chỉ có làn da sang mịn tại chỗ đó.
"Trà chanh hay trà sữa, cô thích cái nào hơn?"
(Lúc này mới mang về nhà nên trans sẽ cho danh xưng hơi lạnh nhạt một tí, về sau khi bằng với Lời Mở Đầu sẽ đổi lại sau…)
"............"
Oliver hỏi, nhưng Cecilia đã không trả lời.
Như cô nghĩ ,sẽ có một sự im lặng nặng nề,nhưng lại không có dấu hiệu gì cho thấy anh ta sẽ làm phiền cô, Oliver chỉ bước tới ngồi xuống cạnh Cecilia.
"Theo suy đoán của tôi, có phải là sữa không? Tôi đoán vậy. Tôi cảm thấy phù hợp với cô hơn. "
Oliver vừa nói chuyện theo cách anh ấy thích với Cecilia, cô ấy ngồi dậy và cố không nói gì cả. Lý do anh ấy chọn sữa là vì anh nghĩ rằng nó có màu sắc giống với Cecilia.
Việc đó cũng không phải là dựa theo sở thích của riêng anh ấy. Đầu tiên, Oliver thích nói chuyện một cách thẳng thắng và không có ý định nói cái nào tốt hơn.
"Cũng có cả bánh ngọt nữa. Nó được mua từ một cửa hàng gần đây, tôi nghe nói rằng nó khá là nổi tiếng. "
Với một nụ cười tươi trên mặt, anh tiếp tục, "Các thành viên trong nhóm của tôi nói với tôi về điều đó."
"À,quên mất.Tôi chưa tự giới thiệu. Tôi là Oliver. Trong thời gian này, công việc hiện tại của tôi là anh hùng. "
(trans : nhớ là chú có giới thiệu lúc trước khi đâm ẻm rồi…)
"............"
"Cô có thể cho tôi biết tên của cô không? Gọi cô là Chúa Quỷ - sẽ rất bất tiện phải không? "
"…………đây là đâu?"
Để trả lời anh hùng – Oliver người đã tự giới thiệu, Cecilia đã hỏi về vị trí hiện tại của cô mà không cho anh biết tên của cô.
Với
vẻ mặt cho thấy mình không hề bị tổn thương trước điều đó, anh đã trả lời một cách rất tự nhiên là:
"Đây là nhà của tôi".
Có nghĩa là đây không phải là lâu đài của chúa quỷ.
Rất xa lâu đài của cô, đó là ngôi nhà của anh hùng. Đối với Cecilia, nó giống như là căn cứ của kẻ thù.
Dĩ nhiên cô đã biết điều này từ lâu rồi, nhưng nó vẫn gây ra một cú sốc cho cô.
Oliver đã làm lơ đi sự ngăn cản của đồng đội và sử dụng loại thuốc Hồi Phục cao cấp nhất để chữa cho Cecilia, người đang ở ngưỡng cửa của cái chết. Vì cô ấy không thức dậy ngay,nên Oliver đã tận dụng cơ hội đó đưa cô ấy đến biệt thự của mình.
Nếu bạn nhìn mọi chuyện ở góc độ khác, nó có thể nghe như một người tốt đang cứu một ai đó, nhưng dĩ nhiên đó không phải là sự thật. Bắt đầu sa vào lưới tình của Cecilia dễ thương ngay từ cái nhìn đầu tiên, anh đã lợi dụng chuyện cô đã bất tỉnh và đưa cô về nhà mình trước khi cô tỉnh dậy.
Và cứ như thế, khi Cecilia tỉnh dậy, cô đã nằm ở trên ghế sofa mà hiện giờ cô ấy đang ngồi.
"...... Tại sao tôi vẫn còn sống?"
Ôm chặt lấy mình, Cecilia cuộn tròn vào như một quả bóng trên ghế sofa. Nghiêng nhẹ đầu, đôi mắt lờ mờ của cô hướng về phía Oliver.
Nhìn thấy Cecilia, người đã tự nhiên nhìn lên anh, Oliver cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Thậm chí khi nhớ lại rằng rất nhiều phụ nữ đẹp đã tán tỉnh với anh ta trước đây, chưa bao giờ có một cái gì đó như thế này.
--Sự dễ thương.
(Đến giờ trans vẫn không hiểu dễ thương khác đẹp ở chỗ nào…)
Khi anh nghĩ thế, cơ thể anh tự động di chuyển. Nhẹ nhàng hướng về phía chúa quỷ đang ngồi cạnh anh, lần đầu tiên anh chạm vào mái tóc đẹp đẽ và mềm mượt của cô.
Cơ thể của cô nàng Chúa Quỷ khẽ run rẩy.
“……?”
Không thể biết được có ý định gì đằng sau hành động của Oliver, Cecilia đã rất bối rối. Bàn tay đó nhẹ nhàng chạm vào má của Cecilia dưới mái tóc. Đó là một cái chạm nhẹ nhàng như để đối sử với người mong manh như Cecilia, nhưng cô ấy đã không nhận ra điều đó.
"Anh sẽ giết--- tôi ư?"
Nhìn thẳng vào Oliver, Cecilia nói với giọng nói trong trẻo.
Và Oliver trong câu hỏi đã rất ngạc nhiên về điều đó. Mở mắt ra, anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Cecilia. Trong đầu của mình, anh đã nghĩ rằng "Không thể nào, làm sao tôi có thể giết em được?".
(trans : chú đã “xém” làm thế đấy…)
“Tôi sẽ không bao giờ làm như thế.”
“Tại sao……? Vậy anh mang tôi về để làm gì hả ?Làm con tin,cưỡng hiếp ,… hay làm vật tế?”
“Tất cả điều đó cũng không đúng. À, có thể đấy……Không , không phải như thế !.”
Cecilia đã nghĩ rằng nếu mình không bị giết ở đó,thì có nghĩa là cô vẫn còn giá trị lợi dụng.
Lập giao ước với quỷ, một vật tế để triệu hồi ma thuật, như các Chúa Quỷ khác, có rất nhiều cách để sử dụng cô ấy.
Cecilia nghĩ rằng bởi cô có một lượng mana khổng lồ, cô có lẽ sẽ được sử như là vật tế cấp cao nhất.
Nhưng tất nhiên, thực tế không phải là như vậy.
Lý do Oliver do dự chỉ đơn giản bởi vì anh ta muốn chiếm cô ấy cho riêng mình. Anh ta chỉ đơn giản nghĩ rằng cô là một vật tế cho anh ta.
- Cuối cùng, mình cũng sẽ bị giết.
Trong tâm trí của Cecilia, đó là một sự thật chắc chắn. Tất nhiên, trong tâm trí của Oliver, đó là điều ngược lại.
Khi cô ấy lo lắng về điều đó, Oliver một lần nữa hỏi lại Cecilia. Khi anh nghiêng đầu, mái tóc đỏ sẫm của anh khẽ phất phơ.
"Cô có thể, cho tôi biết tên không?"
(mặt dày…hơn cả trans…)
"............"
- Anh ta muốn gì,tại sao anh ta lại muốn biết tên mình?
Để sử dụng cơ thể của mình làm vật tế, không có vấn đề gì nếu anh ta không biết tên của mình.
Khi Cecilia đảo mắt đi chỗ khác, Oliver bỏ cuộc và nhún vai.
Và ngồi xuống bên cạnh Cecilia, anh nói nhỏ vào đôi tai dễ thương của cô.
"Tôi hiểu rồi.Vì cô khá dễ thương, tôi có nên gọi cô là Honey (vợ yêu) không? "
"Tên tôi là Cecilia. Cecilia Furusuti. "
Nghe từ 'Honey' thì thầm với giọng ngọt ngào như mật ong ngay bên cạnh tai cô, Cecilia cảm thấy có một cơn ớn lạnh chạy dọc cột sống mình. Ngay lập tức, sau khi Oliver đặt tên cho cô, cô xích đến bên kia của ghế sofa để tạo khoảng cách giữa cô và Oliver đáng ngờ.
"Cecilia ư. Một cái tên thật dễ thương. "
"............"
Sau khi nghe thấy tên của cô, Oliver mỉm cười hài lòng.Lặp lại cái tên 'Cecilia', anh ta đã suy ngẫm tên người yêu của mình.
Anh thậm chí còn có cảm giác muốn hét lớn "Thật là hạnh phúc".
"Ah, đúng rồi. Ở đây, có một ít trà và cũng có một ít bánh. Tôi đã chuẩn bị nó cho cô đấy, Cecilia dễ thương. "
(Hazz,Lại trò dụ đồ ăn trẻ em…)
Anh đẩy chiếc bánh mà anh đã chuẩn bị tới trước mặt cô, nhưng Cecilia đã không cố ăn nó.
Nhưng việc đó chỉ tạo thêm cơ hội cho Oliver. Dùng cái nĩa để cắt một miếng bánh nhỏ, anh ta đưa nó về phía miệng Cecilia.
Bỏ qua sự bối rối của Cecilia, Oliver nói "aahn" với một nụ cười rất hạnh phúc. Với hai má của cô vô tình phồng lên,như muốn nói rằng "...... mình sẽ cố gắng chịu đựng" là tất cả những gì Cecilia có thể làm.
"Sao lại không. Cô đang đói, đúng không? Đây này, mở miệng của cô ra đi? "
"Ah, yamate ...... nnu."
Dùng tay phải, anh chạm vào cằm và nhẹ nhàng mở miệng cô ra. Nhẹ nhàng đưa nó vào miêng cô, anh ta lấp đầy miệng Cecilia bằng miếng bánh mặc kệ sự chống cự cô ấy.
Trong khi cau mày, cô không còn lựa chọn nào khác ngoài ăn bánh được ép vào miệng. Ngoan ngoãn đưa nó vào miệng, cô nhai nó. Thật ra, cô ấy thích những chiếc bánh ngọt và nhất là những cái có rất lớp kem phủ ngon.
Cảm thấy nó khá ngon miệng, cô ấy vô ý nở một nụ cười.
“——!!”
Tất nhiên, Oliver đã bị đánh gục bởi nụ cười siêu dễ thương đó. Che miệng, anh nhìn Cecilia vui vẻ ăn bánh.
(Cảm thấy LN cần nhiều Illutration hơn, nhất là những cảnh như vậy…)
Dễ thương! Kawaii kawaii kawaiii !!
Không thể miêu tả bằng lời nói ngay bây giờ nữa, ngay cả hơi thở của Oliver trở nên cực kì nguy hiểm. Trong khi suy nghĩ về việc phải làm gì với sự thôi thúc này, anh đã giả vờ tỏ ra bình tĩnh.
Cecilia quá dễ thương cho nên bây giờ anh ta chỉ muốn” **** her up “.(Đoạn này tốt nhất anh em nên qua bên eng rồi lên gg-sama tìm hiểu [Nhớ cẩn thận xung quanh], trans sẽ giả vờ như không biết dịch đúng nghĩa từ này và cần ae giúp đỡ...)
Nếu mọi chuyện cứ như thế này, Oliver sẽ trở nên mất kiểm soát nênanh nhanh chóng thay đổi chủ đề.
"...... À, đúng rồi. Mình cũng cần chuẩn bị phòng và quần áo của Cecilia. Xui thật,trong nhà mình không có gì cho cô gái này. "
"............ .er"
Một cái áo khoác quá cỡ?
- Một căn phòng và quần áo, cho mình?
Bây giờ, cô hiểu rằng cô sẽ không bị giết ngay lập tức.
"Tôi vẫn chưa chuẩn bị được gì ngay bây giờ, nhưng một khi cô đã có nhiều thứ hơn thì tốt hơn hết thì nên có một căn phòng phải không? Hay, ở cùng phòng với tôi, có vấn đề gì không? "
"Hãy chuẩn bị một phòng riêng cho tôi."
Với sức mạnh đó,sẽ tốt có thể thêm hiệu ứng âm thanh, Cecilia trả lời ngay lập tức. Oliver cười một cách gượng gạo, có vẻ như phản ứng chậm chạp của cô cho đến bây giờ là một sự dối trá.
Như dự đoán, thậm chí Cecilia cảm thấy rằng ở trong cùng một phòng với anh ta thật sự là một việc không thể nào tưởng tượng được. Ngoài ra, cô dần dần bắt đầu tự hỏi liệu anh hùng này là một kẻ biến thái không ......
"Cô đang xấu hổ à. Chỉ cần có đồ đạc đơn giản thôi sao, vậy thì tôi sẽ làm cho phù hợp với yêu cầu của cô. Cô có bất kỳ sở thích nào khác không?"
"…….Không. Không có vấn đề gì nếu tôi có thể được ngủ một mình, vì vậy cứ làm như thế là được. "
Lắc đầu, Cecilia nói "không cần".
Nhưng như thế có lẽ sẽ làm Oliver không vui . Đó là bởi vì anh ta nghĩ rằng một căn phòng dễ thương với nhiều ren sẽ phù hợp hơn với cô ấy.
'Không cần phải dè dặt như thế đâu', anh nghĩ đó là do cô xấu hổ.
-Được rồi tôi sẽ chuẩn bị nó.
Một căn phòng dễ thương cho một Cecilia dễ thương, có thể chẳng là gì đối với cô ấy nhưng anh nghĩ vậy vẫn là tốt nhất.
Vì Cecilia không nói gì, anh ta có thể chuẩn bị nó sao cho không có bất tiện cho cô ấy.
Anh đã cân nhắc điều gì sẽ tốt và bắt đầu liệt kê những điều cần thiết trong đầu. Đồ gỗ, quần áo, mỹ phẩm và hàng hoá nói chung.
Anh cũng không thể quên đưa lên hình nền dễ thương và cải tạo tầng thượng bằng một vật liệu tốt hơn. Cùng với nhiều hoa trồng trên ban công, anh ta muốn cung cấp một căn phòng nơi Cecilia có thể thư giãn.
Vì có rất nhiều điều cần thiết, có vẻ như anh ta sẽ bận rộn trong một thời gian.
- À, thật tuyệt nếu tôi có nhìn thấy các ngôi sao vào ban đêm.
"Tôi không thể tìm được vật liệu phù hợp với bản thiết kế, vì vậy có lẽ tôi phải đặt riêng rồi, tôi đoán vậy ......"
Nếu có gì đó thiếu sót,anh cũng có thể tự tìm lấy nguyên liệu. Nếu cần một con rồng, thì anh cũng có thể đi săn một con.
Nhưng, sẽ rất mất thời gian. Anh phải nhanh chóng mua một số hàng hoá đã có sẵn để sử dụng ngay, anh đã vạch xong những kế hoạch như vậy trong đầu.
Trong khi suy nghĩ về những thứ ngớ ngẩn như vậy, một âm thanh lọt vào tai Oliver.
Cecilia đã đưa tay ra lấy tách trà và uống một ngụm.
"...... . sẽ rất lãng phí,nếu để nó nguội đi."
"Vậy. Nó có ngon không? "
"Anh có thể làm đổ nó đấy, vì thế đừng đến quá gần tôi."
Dường như Cecilia đang cảm thấy anh ta từ từ rút ngắn khoảng cách giữa họ trên ghế sofa. Vì cô ấy đã né sang bên kia của chiếc ghế nên cô ấy không có nơi nào khác để tránh cả.
Dường như cô nghĩ rằng nếu ít nhất cô cũng đang cầm ly uống,thì anh ta sẽ không đến quá gần cô. Thấy cô ấy quá dễ thương , Oliver che mặt mình lại bằng cả hai tay và phát ra một âm thanh kỳ lạ.
“...... ..”
--- đây cũng là một loại anh hùng sao,thật kì lạ ......?
Anh hùng này rõ ràng là kẻ biến thái, nhưng Cecilia không thể khẳng định điều đó. Vì vậy, bây giờ cô cố gắng giữ ít nhất một khoảng cách giữa họ.
Cũng có một động cơ thực sự nhỏ khi cô muốn uống trà. Như không muốn để Oliver biết, cô đã giấu trong đáy lòng cô.
Oliver mỉm cười và nói, "Bánh rất ngon,cho nên hãy ăn nhiều vào."
Với mái tóc đỏ sẫm của anh lắc lư, đôi mắt xanh của anh nhìn chằm chằm vào Cecilia như không muốn để cô đi. Với vẻ đẹp trai của mình, anh ấy nghĩ mình rất phù hợp để “cưa đổ” phụ nữ.
"………….cảm ơn ."
Nói với cô ấy bằng một giọng nhỏ, Cecilia cũng lấy ra chiếc bánh.
Cảm thấy cơ thể của cô ấy quá dễ thương, Oliver chỉ muốn được ôm cô ấy .—Nhưng hiện giờ trong tay của Cecilia đang cầm cái bánh và cuối cùng cô ấy cũng đã bắt đầu cắn nó.
Cuối cùng đã cố gắng để có một bước tiến tới một mối quan hệ tốt, anh do dự trong việc ngăn cản cô tiếp tục ăn. Trong khi nghĩ đó là một điều xấu hổ, Oliver chọn việc tiếp tục xem Cecilia thưởng thức miếng bánh.
Trên thực tế, chỉ cầnnhìn cô ấy,trong lòng Oliver cũng tràn đầy hạnh phúc. Không chỉ cử động của Cecilia, nhưng cách cô ấy ăn miếng bánh với cái miệng nhỏ nhắn đó cũng rất dễ thương.
(Chuyển lại xưng hô như cũ nhé…)
"Nếu em muốn bất cứ gì, chỉ cần nói ra ............ Cecily."
"...... .À nhầm,là Cecilia!."
Oliver đã cố gắng hành động tự nhiên và gọi cô bằng một cái biệt danh, nhưng anh đã nhanh chóng sửa lại.
Mặc dù cô ấy không trả lời nhiều trong những cuộc trò chuyện,nhưng phản ứng của cô ấy đối với những thứ khác rất nhanh.
Nhưng, điều đó cũng rất dễ thương, anh ấy không thể làm gì được ...... .Có vẻ như Oliver không thể ngừng rênh rỉ.
Ah,những ngày sau này sẽ vui vẻ hơn từ bây giờ.