Thường thì mỗi khi Charles đến thăm tôi, thì Michelie lại có tâm trạng tồi tệ. Tôi đã nghĩ rất nhiều về điều đó, nó giống hệt như chuyện về sợi tóc ngày hôm qua. Và ngay bây giờ khi Charles chuẩn bị đến đây em ấy đã trở nên rất căng thẳng, rồi em ấy chắc chắn sẽ nói hoặc làm điều gì đó kỳ lạ một lần nữa. Tôi sẽ không cho em gái đáng yêu của tôi cư xử thất thường một lần nữa.
“Được rồi, giờ chị sẽ ra chào mừng Charles đến thăm………………. “
“Nó ổn thôôôôôi, chị cứ đi điiiiiiiiiiiiii ?”
Em ấy bảo tôi đi trước, nhưng khi tôi vừa mới ra của gặp người hầu để đi đón tiếp Charles thì Michelie đã bắm chặt lấy tay áo của tôi. Em ấy trông có vẻ buồn. Và em ấy cũng trông thật dễ thương.
“……Ahem!”
Người giúp việc đi cùng tôi thở dài và quay lại. Thế này thì thật không ôn chút nào. Tôi đã bị mê hoặc bởi Michelie. Cứ như thế này, tôi sẽ trở thành tù nhân của em ấy và không thể tiếp đón Charles. Tôi thấy rất ấn tượng với em gái tôi. Ngay cả khi em ấy có một bộ mặt ủ rũ thif em ấy cũng vẫn rất dễ thương. Thậm chí có thể gọi là quyến rũ.
Tôi không hề muốn giật tay để thoát khỏi em ấy, nhưng tôi vẫn phải hoàn thành nghĩa vụ đón tiếp Charles với tư các là hôn thê của câu ấy. Người giúp việc thì vẫn đang nhìn vào tôi với cường độ ngày càng tăng, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài việc tiến về phía trước.
“Um, Michelie”
“Dạ?”
“Hay chúng ta cùng đi tiếp đón Charles?”
“Em-Không-Muốn.”
Phản ứng của em ấy khiến tôi chả biết làm gì hơn
và tôi có thể cảm nhận được người giúp việc đang tức giận. Mà sao cô ấy dám tỏ ra giận dữ trước mặt chủ nhân chứ.
Nhưng lúc này, Michelie là ưu tiên hàng đầu của tôi.
Việc em ấy ngăn tôi lại ngay lúc này là bằng chứng cho thấy em ấy vẫn rất gắn bó với tôi. Mặc dù em ấy đã bước những bước đầu tiên để trở nên độc lập, nhưng em ấy thậm chí chưa tròn mười tuổi. Sẽ là rất tự nhiên khi em ấy muốn giữ tôi ở bên. Tôi cảm thấy hạnh phúc và tự hào về em ấy.
Nhưng quan hệ của Michelie và Charles không phải là điều tồi tệ nhất. Thỉnh thoảng khi cả ba chúng tôi chơi cùng nhau, em ấy đôi lúc khiến cho tôi có cảm giác khó thở. Ngay bây giờ, em ấy cũng đang có một cảm xúc phức tạp. Tôi không thể để em ấy cứ thất thường như thế này. Nó sẽ có tác động tiêu cực đến phát triển của em ấy.
Tôi tự hỏi xem mình phải làm gì. Tôi cũng nghiêm túc tính đến lựa chọn bế em ấy theo kiểu công chúa và đi tiếp đón Charles, nhưng tôi tự hỏi liệu sức lực của tôi có thể bế em ấy lâu không.
“Tiểu thư Michelie.”
“...........Gì?”
Cô hầu gái khẽ đưa tay bắt lấy bàn tay đang nắm chặt của Michelie.
Tôi nghĩ cô ấy có ý định thuyết phục em ý, nhưng cô ấy đã vượt qua ranh giới của một người giúp việc một chút. Có lẽ, cô ấy bị ảnh hưởng bởi tình cảm cá nhân của mình dành cho Oxe.
“Tiểu thư Michelie à, tiểu thư Christina không hề bơ người đâu. Xét cho cùng, cô ấy là chị của người c-.......................................người là cả thế giới với cô ấy. Chỉ cần nhìn qua tôi cũng biết điều đó.”
“Không chờ đã, cô đang nói gì vậy?”
“Người nên hiểu điều đó. Tôi chắc chắn rằng tiểu thư Christina hiểu rõ bản thân cô ấy hơn tôi. Nếu mà người tin tưởng cô ấy, xin vui lòng để cô ấy đi.”
“Này, tôi hỏi cô đang nói cái quái gì vậy.”
Tôi cố gắng bắt lời cô ấy, nhưng cô ấy dường như đã trở nên táo bạo hơn kể từ khi bắt đầu làm việc, và hoàn toàn phớt lờ tôi.Thay vào đó, cô cúi xuống và nhìn vào Michelie.
“Có đúng không nào?”
“..........Hmmm. Được rồi!”
Mặc dù tôi vui mừng vì cuối cùng cô ấy đã thuyết phục được Michelie buông tay, tôi không chắc là động cơ của cô ấy là dựa trên mong muốn được gặp Oxe.
Trong mọi trường hợp, có vẻ như Michelie đã đồng ý với cảm xúc của chính mình. Em ấy mang đến cho tôi nụ cười dễ thương nhất thế giới, một nụ cười không giấu diếm.
“Được rồi, chị. Hen gặp lại chị…………..Em sẽ chơi với chị sau, được chứ?”
“Yeah. Được mà……”
“Ổn rồi. Tiểu thư, chúng ta hay đi thôi.”
Mặc dù thái độ của cô ấy trước đó không được tốt, nhưng người giúp việc thúc giục tôi về phía trước và nhẹ nhành đẩy lưng tôi.
“........Oh được thôi. Michelie hẹn gặp em sau.”
“Vâng!”
Tôi nhìn Michelie rời đi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, rồi đi đến lối vào của trang viên để tiếp đón Charles. Tuy tôi có nhiều thời gianđể chuẩn bị cho mình, nhưng tôi vẫn nên có mặt khi cỗ xe của cậu ấy đến.
Tôi vui mừng vì tôi đã làm kịp. Với người giúp việc lo lắng sửa tóc ở bên cạnh tôi, tôi đợi Charles và Oxe xuống xe.
Nhưng người bức ra khỏi xe ngựa hoàng gia lại không phải là người tôi mong đợi
“……Huh?”
Cô hầu gái để lộ vẻ thiếu lịch sự, nhưng tôi có thể hiểu tại sao cô ấy tỏ lại rất ngạc nhiên như vậy.
“Đã lâu không gặp, tiểu thư Christina.”
Người này chào chúng tôi một cách rất lịch lãm và đó rõ ràng không phải là Oxe, người mà thường bất lịch sự với tôi.
Ngay cả khi bị bất ngờ, thì tôi vẫn là một thiên tài. Tôi sẽ hành động như một quý cô khéo léo, tôi đáp lại lời chào của anh ta với tư thế chào hoàn hảo.
“Quả thực là vậy, Tử tước Igusa”
Tử tước Igusa chịu trách nhiệm hướng dẫn Hoàng tử Endo về kiếm thuật. Tôi tự hỏi sao anh ta lại ở đây.
Tôi có thể cảm thấy người giúp việc run rẩy phía sau tôi khi tôi thực hiện đường cong hoàn hảo của mình. Cô ấy chắc lạ lẫm với hình dạng phụ nữ thứ hai của tôi vì tôi không thường xuyên có cơ hội thể hiện điều đó với những người hầu trong nhà.
Tôi ngước mặt lên nhìn và nghiêng đầu để bày tỏ sự nghi ngờ.
“Tuy nhiên, tôi có thể hỏi tại sao ngài lại
ở đây không? Không phải Oxelà người thường đi cùng với Hoàng thân Charles…….Ôi, xin thứ lỗi cho tôi.”
Tôi đã tự tìm thấy câu trả lời cho chính mình.
Nghĩ về nó, nó không có gì ngạc nhiên khi Oxe không ở đây.
“Có vẻ như ngái Oxe đã bị sa thải.”
“Ehh?!”
Tôi khẳng định nó với sự tự tin và hành động như một quý cô khiêm tốn. Tôi cảm thấy tiếc cho người giúp việc đã nổ tung vì sốc, nhưng điều đó chắc chắn. Nhìn thấy cách anh ta thực hiện công việc của mình, nó chỉ là vấn đề thời gian trước khi anh ta bị sa thải. Tử tước Igusa mỉm cười nhẹ nhàng đáp lại sự hiểu biết nhanh nhạy của tôi.
“Heheh. Tôi hơi ấn tượng bởi khiếu hài hước của người đó quý cô Lady Christina. Tất nhiên, anh ta vẫn đang làm việc.”
"Là sao?"
Có vẻ như tôi đã đưa kết luận quá sớm. Còn người giúp việc thở phào nhẹ nhõm. Phải rồi. Thực sự thì không dễ dàng để sa thải một người làm việc trong cung điện hoàng gia. Có lẽ là anh ta sẽ bị…………………..giáng chức. Có lẽ sẽ là rất thú vị nếu anh ta bị gửi đến một vùng đất xa xôi và khắc nghiệt. Nghe nói rằng miền bắc đất nước là một vùng luôn chìm trong giá lạnh, đó cosl ẽ sẽ là một nơi tốt cho anh ta.
Trong khi tôi đang bận rộn với trí tưởng tượng của mình thì Tử tước Igusa tiếp tục nói.
“Vâng. Tôi nghĩ người đã có thể nhận ra khi tôi đã giới thiệu bản thân mình, nhưng trên thực tế ...........”
“Đẫ lâu không gặp ngươi. Christina Noir.”
Một giọng nói cắt ngang lời giải thích của Tử tước Igusa, khiến tôi cứng người.
Giọng nói đó.
“……tsk.”
Cái giọng nói đó lớn đến mức có thể khiến tôi ngã lăn ra. Tôi quay về hướng của nó. Người xuống xe có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lá, cái màu xanh đó khắc hăn với mắt Charles. Mái tóc thẳng, gọn gàng đó cũng khác hoàn toàn so với mái tóc xoăn mềm mại thông thường.
Tôi đã tưởng rằng đó Charles nhưng chuyện gì đang xảy ra?
“Cái thái độ đó là sao? Được Endo Edward vĩ địa đến thăm, ngươi nên phải biết tự hào chứ.”
Tên hoàng tử ngu ngốc vẫn huênh hoang và chẳng trưởng thành chút nào.