Michelie là người đầu tiên đón tôi về nhà. Khi tôi xuống xe và vào nhà, em ấy liền nhảy về phía tôi với một nụ cười dễ thương, nó chữa lành cho tôi ngay lập tức. Có một sự thật rằng tôi vẫn luôn rất yêu quý cô em gái Michelie đễ thương của mình. Tôi vỗ đầu em ấy trong hạnh phúc.
Rồi bất ngờ em ấy hỏi tôi.
“..........chị.”
Michelie gọi tôi một cách bình tĩnh với giọng điệu nhẹ nhàng, nhưng tôi vẫn cảm thấy một áp lực kỳ lạ.
Tôi nuốt nước bọt.
Tuy tôi chưa hiểu gì cả, nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. Trên đầu ngón tay cô ấy là một sợi tóc đen lấy từ vai tôi. Tôi cũng nhận thấy điều đó khi em ấy đón tôi. Nhưng tôi vẫn chưa hiểu gì cả.
“Cái gì đây chị?”
Tôi không hiểu em ấy có ý gì. Có một cái gì đó không thể diễn tả đằng sau nụ cười của em ấy, nhưng tôi rõ nó là gì, hoặc tại sao tôi lại cảm thấy áp lực. Cô ấy không hề tức giận. Nó mà một cái gì đó khác, chà, tôi nên làm gì đây?
Nhưng im lặng là lựa chọn tồi tệ nhất và ngu ngốc nhất.
Tôi là một thiên tài, và do đó tôi sẽ không dùng đến chiến thuật im lặng một cách thụ động và ngu ngốc. Tôi phải kiên quyết và trung thực.
“Ý em là sao……..đó không phải là tóc của chị sao?”
“Chị đừng nói dối
em.”
Tôi không hề nói dối em ấy, nhưng tại sao em ấy lại trở nên tức giận như vậy.
“Huh? Ờ thì……“
“Thứ này không thể nào là của chị! Chị nghĩ em không nhân ra à? Hmph!”
“Ah, um, chị xin lỗi. Tuy chị không hiểu gì, nhưng chị xin lỗi.”
Michelie bắt đầu nổi cơn thịnh nộ. Nhưng tôi không sợ. Thực tế khi thiên thần nổi giận như thế này thì thiên thần đó vẫn đáng yêu. Nhưng tôi vẫn không biết tại sao em ấy lại giận dữ.
Chị xin lỗi, Michelie. Chị biết em rất tức giận. Chịi nghĩ rằng chị biết tại sao rồi………......vì chị không thể chứng rằng đó là tóc của chịi.
Không, tôi nên nghiêm túc.
Nó cùng màu sắc và kết cấu. Chắc chắn, nó có hơi ngắm mộtt chút, nhưng điều đó không đủ để nói rằng đó không phải tóc của tôi.
“Nó thực sự không giống tóc của chị sao?”
“Chắc chắn là không giống! Em có thể nhận ra nó! Màu đen của chúng không giống nhau!”
“Ch..chị hiểu.”
Nó trông giống hệt tóc tôi, nhưng không thể nào Michelie lại nói dối. Em ấy khẳng định rằng nó không phải là tóc của tôi, vì vậy em ấy phải đúng. Bằng một cách nào đó mà em ấy biết điều đó, nhưng tôi không biết bằng cách nào.
Cứ cho dó không phải là tóc tôi đi. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao em ấy lại tức giận.
Tóc thường hay quấn vào mọi thứ bất kể bạn có cận thật đến đâu. Mà không thể rự nhiên Michelie lại có thể trở nên hẹp hòi và tức giận vì một điều tầm thường như vậy……...hay còn gì khác nữa chăng?
“Vậy thì, chị. Chị đã đi đâu vậy? Chị đã ở với ai?.”
“"Huh? Có lẽ nó là của Leon.”
Cậu ấy là người có mái tóc đen duy nhất mà tôi đã gặp hôm nay. Michelie cứng người khi tôi nhắc đến cậu ấy. Có vẻ như em ấy đã nhớ cậu ta. Em ấy hơi nghiêng đầu.
“Leon……?”
Em ấy cố gắng nhớ lại bằng cách nhắc lại tên cậu. Có vẻ như em ấy chả nhớ gì cả.
Có lẽ điều lạ lùng là ở
tôi vì tôi đã gọi cậu ấy là “rác rưởi” trong lần đầu tiên chúng tôi nhau, tuy nhiên tôi lại cảm thương hại cho cậu ấy một chút vì cả Surfania cũng như Michelie đều quên mất cậu.
“Em có nhớ anh chàng đó không? Người dân thường trèo tường vào nhà mình và ngã ấy. Em đã chăm sóc cho cậu phải không nào? Và chúng ta đã
cùng nhau đí Lễ hội nữa, em nhớ chứ?”
“Ồ……………..phải. Em nhớ. Gã đó với bộ tóc đen…………... và đôi mắt đen!”
Em ấy đã nhớ ra. Tôi vỗ nhẹ mái tóc vàng mềm mại của cô ấy, khen ngợi cô ấy đã nỗ lực để cố nhớ nhớ ra cậu ấy.
“Em đã nhớ ra. Em làm tốt lắm Michelie”
“Ehehe. Em thực sự đã làm tốt sao?”
“Yup Yup. Em đã làm rất tốt. Và emthật dễ thương, Michelie đáng yêu của chị!”
“Ehehe. Và cả chi………...không chờ đã!”
Tôi không thể thoát nó. Có vẻ Michelie đã nhân ra. Tôi đã nghĩ rằng mình khỏi chuyển này bằng cách mà tôi thương dùng, nhưng có vẻ như lần này nó đã không hiệu quả. Ồ ổn mà, đó chỉ là một cơ hội nhỏ. Yup, đừng bận tâm.
“Chị. đừng nhìn đi đâu khác.”
“Ờ được.”
Có lẽ em ấy đã phát hiện ra cảm giác tội lỗi của tôi, nhưng bây giờ nó vẫn ổn. Tôi chuẩn bị tinh thần để nói chuyện với em ấy. Tôi nhìn vào mắt em ấy.
“Chị đã gặp Leon suốt thời gian qua, phải không? Tại sao chị lại gặp loại người đó? Hôm nay không phải là chị sẽ gặp tiểu thư Surfania sao?”
Em ấy phồng má như thể nói với tôi rằng em ấy đang không có tâm trạng tốt. Tôi muốn dùng ngón tay chọc vào má mềm mại và đáng yêu của em ấy, nhưng điều này có lẽ sẽ khiến em ấy rơi vào tâm trạng tồi tệ hơn.
“Chị đã đi gắp cô ấy và cô ấy vẫn
im lặng như thường lệ.”
“Thật sao?”
“Phải, nên chị đã đưa cô ấy đi gặp Leon.”
“Chị đã đi cùng tiểu thư Surfania?”
“Phải, câu ấy và cô ấy có lần gặp mạt đầu tiên khá là ổn. Họ có vẻ rất hợp nhau.”
Michelie khoanh tay và suy nghĩ.
“Em hiểu……….vậy thì nó ổn thôi. Miễn là không phải người như Charles……”
“Phải rồi , Leon đang học ở nhà thờ với sự giảng dạy của Mariwa, đương nhiên nó là miễn phi.”
Tôi ngăn mình phàn nàn về sự không công bằng khi phải trả tiền cho việc học của bản thân. Nó không giống như tôi muốn làm phiền sự riêng tư của Mariwa.
“Ah, cô Mariwa cũng ở đó sao chị”
“Ờ? Nếu em muốn gặp cậu ấy, thì chị có thể mang em theo vào lần sau, bạn muốn không?”
Tôi đã nghĩ về việc biến điều này thành thói quen của Surfania khi cả hai chúng tôi rảnh rỗi. Tôi cũng muốn Michelie đến đó vì theo tôi nhớ em ấy đã trông hạnh phúc hơn rất nhiều sau cuộc gặp gỡ đầu tiên của chúng tôi với Leon, nhưng không hiểu sao em ấy lai lập tức lắc đầu mà không suy nghĩ quá nhiều..
“Không, em ổn.. Dù sao em cũng không nhớ anh ta nhiều. Và có vẻ như họ rất hợp nhau, tại sao chị lại không mang tiểu Surfania đến đó vào lần tới?”
"Uh, em nói có lý."
Chúc may mắn, Leon.
Tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì em ấy không nghĩ nhiều về chuyện này, ngoài ra tôi cũng sẽ cổ vũ nhưng nỗi lực không ngừng của cậy ấy nữa.