Tôi rất ít khi được cha gọi đến phòng làm việc của ông.
Trừ khi ông ý đang thực sự cần chúng tôi làm một cái gì đó, ông ấy luôn làm việc bận rộn và hầu như không để ý đến chúng tôi.
Một khi mà ông ấy cho gọi thì chắc chắn ông ấy có việc gì đó muốn nhờ vả. Mấy việc ý chủ yếu là liên quan đến ông, chứ nó chưa bao giờ thực liên quan đến chúng tôi.
Có thể nói là tôi cảm thấy hơi khó chịu. Đôi khi tôi muốn hét to lên răng: “Đối với cha thì chúng con chỉ là những công cụ hữu ích thôi nhỉ!”, tuy nhiên tôi chưa bao dám nói ra điều đó.
Nhưng thật không may, tôi biết lý do tại sao ông ấy lại cho gọi tôi vào hôm.
“Thưa cha.”
Và đó là lý do khi vừa bước vào phòng tôi đã ngay lập tức lên tiếng.
“Con biết lý do cha cho gọi con hôm nay. Vì vậy trước khi người định nói điều gì thì xin người hãy nghe con nói đã, có được không ạ?”
“Ah, con đã đến Chri….? Christina. Hình như con lại hiểu lầm điều gì đó rồi thì phai?”
Có vẻ như tôi đã làm cha tôi hụt hẫng vì đã chiếm mất thế chủ động của ông. Tất nhiên một thiên tài như tôi làm gì có chuyện lại hiểu lầm mấy điều đơn giản cơ chứ. Tôi khá ngạc nhiên trước phản ứng của ông. Mà còn từ “lại” nữa, ông có ý gì khi nói từ “lại”. Nghe cứ như là tôi chuyên môn hiểu lầm mọi chuyện vậy.
Trước cái ánh mắt như muốn nói “Con gái mình lại nói mấy điều vô nghĩa rồi” của cha, thì tôi đáp lại nó
một nụ cười thật điềm tĩnh.
“Con hiểu lầm ư? Chỉ có duy nhất một lý để cha phải gọi con vào lúc này. Nói thẳng ra thì đó có phải là do mấy tin đồn xấu về con có đúng không ạ.”
“Đó là những gì con đang nghĩ à?”
Tôi chắc chắn rằng cái phản ứng ngạc nhiên trên khuôn mặt của cha tôi là do ông không thể ngờ rằng tôi có thể dễ dàng đoán trước được ý định của ông. Chỉ vì một lần hiểu lầm mà cha đã đánh giá thấp con suốt. Tôi vừa nghĩ vừa cười thầm trước phản ứng kinh ngạc của cha tôi.
“Tất nhiên con hiểu là cha đang lo cho con. Nhưng xin cha hãy yên tâm, làm gì có chuyện danh tiếng của con lại có thể bị hủy hoại chỉ vì một tin đồn cơ chứ. Ngoài ra thì con cũng biết hết tên những kẻ đã đặt điều cho con và cùng thì con sẽ nghiền nát bọn họ.”
Trong khi cao giọng, tôi tôi nhẹ nhàng đặt danh bản sách lên bàn làm việc của cha tôi. Nó chính là danh sách liệt kê tất cả những kẻ mà đã nói xấu đặt điều cho tôi trong giới quý tộc. Vẫn còn trong cơn sốc, cha tôi lặng lẽ cầm quyển danh sách lên.
“Hehehe, cha nghĩ sao? Người có ngạc nhiên về khả năng của con không nào?”
“Christina à………………..”
Sau khi xem qua ban danh sách có được từ sự nỗ lực của tôi thì nét phiền muồn bắt đầu xuất hiện trên khuôn mặt của ông.
“Cái này đi hơi xa rồi đấy, thay vào đó tại sao con không dồn những nỗi lức đó vào………..”
- Ông ấy thở dài
“Thế là đủ rồi.”
Tôi không thể xác định chính xác tình hình lúc này bởi vì ông ấy đã ngắt lời giữa chừng.
Không hiểu sao thái độ của ông ấy bắt chùng xuống. Mặc dù đáng ra ông ấy nên tỏ ra kinh ngạc trước sự thiên tài của tôi, nhưng phản ứng lúc này của ông ấy lại đi ngược với dự đoán của tôi. Đúng hơn gì biểu cảm của cha tôi lúc này dường như là sự bực tức. Ch tôi đạt quyển danh sách lên bàn và thở dài.
“Christina à ta không gọi con vì chuyện đó đâu.”
“Hử? Cha đừng có nói dối con chứ.”
“Không, đó là sự thật.”
Từ đầu tôi tưởng ông ý nói đùa như vậy để bản thân không phải trở thành một kẻ thua cuộc, nhưng ông ấy lại có ngay lập tức đáp trả lại lời của tôi. Có vẻ như ông ấy cho gọi tôi hôm nay là vì vấn đề khác.
Sau tất cả sự tự tin vừa rồi thì cuối cùng cảm xúc của tôi đã tắt lịm.
“C-con hiểu…..vậy nó không hề liên quan đến mấy tin đồn phải không ạ?”
“Không hề. Nó thực sự là một vấn đề khác, nhưng vì con đã nhắc đến noa nên ta sẽ giải quyết nó giúp con. Christina này đúng là một số tin đồn xấu về com, nhưng con có hiểu tại sao một tin đồn như vậy được lan truyền không?”
“Ờ thì? Nó dùng để đả kích nhà Noir có phải không ạ?”
Khởi nguồn của những lời đồn là những vị khách tham gia bữa tiệc, nói cách khác thì đó là những đứa trẻ. Những đứa trẻ, những người mà còn chưa ra mắt xã hội quý tộc thì làm sao có thể lan truyền mấy lời đồn đó cơ chứ.
Nói cách khác thì những người lan truyền tin đồn đó là cha mẹ họ.
Vì người một khi đã lan truyền các tin đồn thì họ luôn kèm những mục đích xấu, do gần như không bao giờ có tin đồn vô hại cả.Chín trong số mười trường hợp, mục đích của họ là hủy hoại nhà Noir bằng cách đả kích danh tiếng của người thừa kế duy nhất là tôi đây, nó cũng giống như một trò tiêu khiển vậy. Chứng nào mà họ còn có thể nói xấu nhà Noir thì chừng đó họ cảm thấy vui trong long.
Ông ấy gật đầu tỏ sự đồng ý với ý kiến của tôi.
“Con đã đúng một nửa.”
“Một nửa là sao ạ?”
-Ô thở dài và nói tiếp.
“Phải, là một nửa. Khi nói rằng họ muốn hủy hoại nhà chúng ta thì thực sự không hoàn toàn chính xác, thực tế thì mọi chuyện rắc rối hơn rất nhiều. Nếu mà tin đồn chỉ về con thôi thì đó mọi chuyển sẽ ổn thôi, nhưng……………….”
“Nó chẳng hề ổn tí nào.:”
“............không mọi thứ sẽ ổn thôi Christina à.”
Với niềm tự hào của mình tôi không thể để cho những người khác tung tin đồn xấu về mình được. Không một chút để tâm đến tôi, cha tiếp tục nói.
“Nếu ý định của họ là thực sự muốn lật đổ gia đình chúng ta, thì việc đưa Michelie vào những tin đồn đó là không cần thiết.”
Michelie.
Tôi không ngờ tên của em ấy lại được nhắc ở đây.
Nếu ý định của họ là muốn lật đổ gia đình, thì họ sẽ không lan truyền những tin đồn để tâng bốc về cô con gái nuôi. Nhưng em gái tôi là một thiên thần thì việc có những lời đồn về sự dễ thương của em ấy không phải là đương nhiên sao? Không thể có chuyện một thiên thần bị các ý đồ xấu xa làm hại được.
“Tin đồn về Michelie xuất hiện vào thời điểm như thế này thì có thể nói rằng đó là sự mách lẻo. Con có hiểu ý cha không?”
“Ý cha là sao ạ? Việc Michelie trở nên nổi tiếng là một việc tồi tệ sao?”
“Cha đã là người đã cho phép Michelie tham dự bữa tiệc. Cha cũng biết điều này có thể xảy ra, nhưng…………..trái với mong đợi con lại không hiểu nó. Kể từ sự ra đời của đứa trẻ đó.”
“.......sự ra đời.”
Nếu nói về
việc Michelie được sinh ra, thì mẹ của em ấy là em gái của Quốc vương đương nhiệm, Quận chúa Evelia Edward.
Nhưng nó có liên quan gì đến mấy lời đồ hiện tại chứ? Thực sự tôi không thể tìm ra bất cứ điểm liên kết nào cả.
“Câu chuyện đó kết thúc ở đây. Quan trọng hơn con hãy chú ý đến cái này. Có một lời mời được gửi đến con.”
Thay vì trả lời một cách rõ ràng thì bố tôi lại đưa một câu trả lời khiến tôi trở nên bối. Tiếp đó ông đưa cho tôi một lá đang đặt trên bàn.
Ông ấy để ngỏ sự thật, tránh né bất cứ điều gì có liên quan, trong khi đó tôi thì mới chỉ nắm bắt được một phần nhỏ của nó. Tôi hầu như không thể đọc được nét mặt của cha tôi.
Khi nhìn vào khuôn mặt đó tôi đã bị thuyết phục hoàn toàn và bỏ quên vấn đề kia.
Đó là khuôn mặt của một quý tộc, người đã vạch ra rõ ràng ranh giới giữa cuộc sống cá nhân và công việc của mình. Ngay bây giờ, người đàn ông này không phải là cha tôi, mà là một quan chức đang việc phải làm. Ngay cả khi tôi cố gắng gạt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu ông thì nó cũng vô dụng mà thôi.
Mặc dù đã chán ngấy mấy cái bí mật nhưng tôi lại không thể không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy con dấu được đóng trên bức thư. Thậm chí tôi không thể mở to đôi mắt của mình.
“Ugh- đây là……….”
“À. Đó là một bức thư triệu kiến của hoàng gia.”
Với con dấu trên bức thư thì không nghi ngờ gì nữa, đó là thư từ hoàng gia. Tất nhiên tôi cũng có thể đoán ai đã gửi bức thư này. Tôi hiểu đây là một bức thư từ Charles, khuôn mặt tôi bắt đầu trở nên căng thẳng.
“Cậu ấy…………….đã một thời gian rồi.”
“À cha phải nói thêm, bức thư đó không phải từ Thái tử Charles đâu.”
“Sao ạ?”
Tôi ngây người ra.
Tôi nghĩ chắc chắn rằng Charles đã trở nên thiếu kiên nhẫn và sử dụng sức mạnh của mình để triệu gọi tôi, nhưng có vẻ như tôi đã sai.
Tôi đã nghĩ luôn rằng đó là Charles ngay cả trước khi xem tên người gửi.
Và trước khi tôi kịp xem tên người gửi thì cha tôi lại tiếp tục nói.
“Đó lá thư đó là từ Hoàng thái tử Endo Edward.”
“Sao ạ…………?”
Mặc dù tôi biết cuộc trò chuyện này sẽ không giống như tôi nghĩ, nhưng tôi vẫn sốc khi cái tên đó được nhắc đến. Khi nghe tên người gửi, suy nghĩ của tôi đóng băng.
Tuy nhiên, vì là một thiên tài, tôi đã nhanh chóng lấy lại suy nghĩ của mình. Dần dần tôi ngẩng mặt lên khi và hiểu thực điều gì đang xảy ra.
“..........thưa cha?”
“Sao vậy Christina?”
“Cái này, liệu con có thể từ chối nó?”
"Đó là điều không thể. Con không có lý do gì để có thể từ chối nó.”
Mặc dù đó là câu trả lời duy nhất mà tôi đoán trung trong toàn bộ cuộc trò chuyện này nhưng tôi lại không thể vui vì nó.
Tôi buông thõng vai mình vì sự từ chối gay gắt của ông.
Endo Edward.
Đệ nhất hoàng tử của đất nước này. Và anh ta là người sẽ được nối ngôi. Và như tôi đã từng nói, trong “Mê cung số phận” có tất cả ba mục tiêu chinh phục, gồm Charles, Leon và mục tiêu thứ ba chính là anh ta. Nếu phải diễn ta tính cách của anh ta như thế nào trong trò chơi thì…………...anh ta là một kẻ có định kiến cực kì sâu sắc.