TN: Do thi và sau đó đc nghỉ kha khá nên mình chăm ăn lười làm :v cộng thêm Red Dead Redemption 2 nên bây giờ mới có chương mới :3
=====================
Saffinia Cariblachore đang rất bối rối.
Bạn của cô ấy vừa đến chơi. Điều đó chả có vấn đề gì cả. Nó thực sự rất bình thường. Nhưng vấn đề là một cuộc viếng thăm bất ngờ và không được báo trước báo trước, nó hoàn toàn khác với những quy tắc thông thường của cô ấy.
Nhưng lúc này bạn của cô có vẻ rất là lạ kỳ.
Thường thì cô ấy sẽ xông vào phòng và chộp lấy cuốn sách trên tay Saffinia và sau đó thì thách đấu Board game gì đó. Nhưng hôm nay, Christina đi vào phòng của cô ấy và liền nằm úp mắt xuống giường, rên lên
“Ahh! Ugh!” và mấy cái gì đó tương tự.
Một mặt cô nghĩ rằng thật tốt khi việc đọc sách của cô không bị gián đoạn, nhưng mặt khác thì cô thực sự tò mò không biết điều gì đã xảy ra.
Tuy nhiên thì cuối cùng cô vẫn ngồi yên đọc xong cuốn sách của mình và không làm gì hết. Có vẻ như hôm nay Chris sẽ không thách đấu cô Board game. Cô ấy chỉ đang nắm giẫy lên giường.
Vì chả có mấy sự lựa chọn, cuối cùng Saffinia đã chịu quan sát Christina kỹ hơn.
“Chris. Tại sao cậu hôm nay cậu lại đến đây? Hôm nay không phải là ngày Hoàng tử Charles đến thăm dinh thự Noir à? Cậu thực sự phải mò đến đây à? ”
"Nó ổn thôi. Mình cảm thấy quá xấu hổ để gặp mặt Charles, mình không thể………..”
Cô nàng này đang nói điều gì thể nhỉ ?
Cho dù là một người sống khép mình, nhưng Saffinia cũng hiểu rằng vấn đề không phải nằm ở chỗ quá xấu hổ để gặp gỡ một thành viên trong gia đình hoàng gia.
Cô đang chăm chú quan sát Christina, lúc này cô ấy đang úp mặt xuống ga giường. Do nhìn từ đằng sau, nên cô không thể đoán ra điều gì đó. Tấm lưng đó chăng thể nói lên điều gì rõ rệt, điều duy nhất có thể thấy lúc này là cổ của Christina hơi đỏ một chút.
“Ôi, sao hôm đó mình lại hành động như vậy…………..Thật đáng xấu hổ mà……………. tớ không thể gặp cậu ấy………………….tớ muốn chết…………...”
Christina rên rỉ và lẩm bẩm mấy điều gì đó không thể hiểu nổi. Còn Saffinia chỉ thở dài, cô cảm thấy mệt mỏi với tất cả. Cô liền mặc kệ cô bạn mình và đọc một cuốn sách khác, cô quyết định quay đi chỗ khác
Nhưng ngay sau đó, cô đã suy nghĩ một chút về cái gì đó.
Cuốn sách cô vừa đọc. Đó là một cuốn tiểu thuyết lãng mạn về một hiệp sĩ và công chúa yêu nhau bất chấp sự khác biệt về địa vị của họ. Cô nhận thấy hành vi kỳ quái của Chris ngay lúc này khá giống với một cảnh trong cuốn sách đó.
Cô cố nhớ lại xem cảnh tượng đó như thế nào . Đó là cuộc trò chuyện giữa cô công chúa và người giúp việc của cô.
“Công chúa. Tôi mạnh dạn hỏi người một điều này. Tại sao người lại bãi miễn Allen khỏi đội cận vệ hoàng gia và gửi anh ta đến biên ải? Chỉ mới ít lâu trước đây người đã khuấy đảo mọi thứ khi người nhận ra mình yêu anh ấy cơ mà.”
“Gì chứ….bởi vì, ta cảm thấy rất xấu hổ!”
“....cái gì?”
“Anh ấy, anh ấy đang bảo vệ ta như một cận vệ thân cận, ngươi hiểu không? Và bây giờ ta phải đối mặt với anh ấy mỗi ngày…………..Ta thấy rất ngại ngùng. ta không thể chịu đựng được cảm giác đó! "
“Nhưng tại sao người có thể gửi anh ta đi vì điều đó !? Người có thể sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa !? ”
“.....................Ah.”
“Ah. Vậy người đã không nghĩ gì cả và chỉ hành động theo cảm xúc của,
công chúa! Tôi hiểu! Tôi sẽ chuẩn bị cho việc hủy lệnh ngay! ”
Nó có một chút khác biệt về mức độ cảm hành động, nhưng nhìn chung là giống nhau.
Saffinia đã rút ra một so sánh với công chúa và Chris, và bây giờ cô ấy lẩm bẩm tên của căn bệnh này mà Chris phải chịu đựng.
Saffinia rút ra những điểm tương đồng ở
công chúa đó và Chris, cuối cùng cô lậm bẩm kết luận căn bệnh mà Chris đang mắc.
“.....Bệnh tương tư?”
(TN: bản gốc là Lovesickness, nó nghĩa khá rộng, nhưng mình sẽ để như thế này cho dễ hiểu)
Chris liền ngẩng mặt dậy khỏi tấm ga giường và nhảy dựng lên.
“Gììììììììììììììììììììììììììììììììììììììììì”
Saffinia không hiểu cô bạn mình cho lắm, nhưng rõ ràng là cô ấy muốn nói điều gì đó.
Cô ấy lùi lại với khuôn mặt đỏ ửng và giờ đang nhìn về phía Saffinia . Saffinia
nhìn lại bạn bằng đôi mắt nâu gỗ gụ của mình.
"Bạn muốn biết làm thế nào mình đoán được không."
“!”
Thực tế là
cô ấy vẫn chưa chắc rằng đã đoán đúng. Nhưng Chris vẫn im lặng, tuy vậy cô cô ấy dần di chuyển và tạo ra một cái gật đầu mạnh mẽ.
Và do đó Saffinia liền thở một hơi thật mạnh.
“Chris à, nó không có gì đâu. . Nhưng những gì bạn đang chịu đựng, và biện pháp đối phó nó, tất cả đều được viết trong cuốn sách này. ”
"Cậu nghiêm túc chứ!?"
Chris mở to với đầy ngạc nhiên và kinh ngạc.
"Cái gì cơ chứ, cuốn sách đó là gì !? Cậu nói rằng nó có một giải pháp cho những gì mà mình phải chịu đựng lúc này ……………..Người học giả nổi tiếng nào đã viết cuốn sách y học đó !?"
"Đây là một trong những cuốn sách mà cậu đã luôn bướng bỉnh cho rằng nhàm chán và thậm chí cậu còn có ý nói rằng mình sẽ trở nên ngu ngốc nếu đọc chúng."
Saffinia lạnh lùng nói với bạn mình, mặt Christina liền rụt lại một chút.
"…Huh?"
“Đừng có làm gì ngạc nhiên, Chris. Đây là một trong những cuốn sách mà câu đã nói rằng nó là vô dụng và thậm chí có hại, một cuốn tiểu thuyết giải trí! ”
"Những mấy thứ hưu cấu chả giúp gì được cho mình cả!"
Chris hét lớn,còn Saffinia vẫn cho bạn cô một cái nhìn lạnh lùng.
Cô nhớ rất rõ lúc mà
một cuốn sách tương tự đã giật ra đôi khỏi bàn tay yếu đuối của cô của cô và cô đã ngã xuống đất. Đến giờ Saffinia vẫn rất tức giận về chuyện đó.
“Hư cấu hay không thì nó vẫn là mồ tả về trái tim của con người. Nó có thể là tượng tượng, nhưng những thông điệp trái tim đã được truyền từ người này sang người khác và tất cả đều có chung cảm xúc với cô ấy. Điều này chỉ ra rằng nó rất có tính thực tế, tiểu thuyết có khả năng phản chiếu thực tế. Thực tế, nhân vật chính,
một người đang yêu trong cuốn tiểu thuyết này, đang thực hiện các hành động tương tự như cậu, một người cũng đang yêu. ”
“Cái gì, gì cơ chứ….!?”
Chris rất ngạc nhiên bởi những sự thật mà Saffinia đã nói thẳng ra trước mặt cô. Không thể nào, cô nghĩ vậy, nhưng vấn đề là Saffinia đã xác định chính xác những gì cô đang gặp phải. Chris chìm trong sự bối rối bởi hai quan điểm đó, dòng suy nghĩ của cô bị xuoj đổ và thêm vào đó là một mối quan tâm không thể giấu giếm đối với cuốn tiểu thuyết.
Surfania nhìn thấy sự thay đổi này, và một nụ cười nhẹ nhàng và thanh lịch xuất hiện trên khuôn mặt cô.
“Chris. Cậu có muốn đọc cái này không? ”
“Gah. Ừm, chà…….mình muốn…………...đúng vậy. ”
"Mình hiểu rồi."
Saffinia bình tĩnh gật đầu. Bề ngoài, cô có một biểu hiện lạnh lùng và băng giá, nhưng sâu bên trong, trái tim cô phấn khởi, tràn đầy niềm vui.
Cô ấy nên làm gì đây?
Thật là dễ chịu khi đứng đó và nhìn xuống Chris từ một vị trí thuận lợi. Nhìn thấy khuôn mặt bối rối của người bạn mình, thấy sự yếu đuối của cô ấy, nó làm cô muốn đẩy cô bạn của mình đi xa hơn và sâu hơn vào lỗ đen. Cô quay lưng lại và chỉ nghĩ về điều đó.
“Cậu thực sự vô vọng, Chris à. Cậu đã là người đã chế giễu mình vì điều đó. Cậu chả biết gì cả, nhưng cậu đã coi thường nó mà chỉ dựa trên các giả định. Nhưng một khi cậu tìm thấy lợi ích trong đó, cậu khao khát nó. Nó thô tục. Quá thô tục đối với cho những quý tộc và cả cho một con gái của công tước. Chà, Chris. cậu có đồng ý không? ”
“Uhh……….”
Cô ấy có vẻ đang hối hận về những lời nói và hành động của mình trong quá khứ. Cô ấy không hề đáp lại những lời lăng mạ mất kiểm soát của Saffinia, cô ấy lúc này có vẻ hơi buồn.
“Mình có nên cho phép một người cậu mượn cuốn sách quý báu của mình không nhỉ……... thú thật. Nếu cậu có thể nói, 'Xin cho phép tôi mượn nó, Quý cô Saffinia của tôi' ”
"Cậu nghĩ cậu là ai cơ chứ !?"
Chris cuối cùng đã bị đẩy tới giới hạn của cô.
Cô nhảy ra khỏi giường và đứng trước mặt Saffinia để phản đối.
“Mình, Christina Noir sẽ không vứt bỏ niềm tự hào của mình để cho một việc như vậy! Mình không quan tâm nữa! Cứ như thể mình chỉ có thể dựa vào một cuốn sách như thế không bằng!! ”
"Vâng. Vì vậy, mình cho rằng cậu sẽ không mua nó cho chính mình. Đúng, thực sự. Cậu không thể làm điều gì đó vô liêm sỉ đến mức yêu cầu cha của cậu mua một cuốn sách mà cậu đã chế nhạo rất nhiều. Không phải nào Chris đáng tự hào. ”
“Tất nhiên là không! Nghe đây, Saffinia. Tiểu thuyết không là gì ngoài các sản phẩm phụ hai chiều của thế giới thực. Nói cách khác, chúng dựa trên thực tế, nhưng được pha loãng và cố kết hợp với ảo tưởng và sự diễn giải. Không hơn. Mình sẽ không dựa vào tiểu thuyết, mình sẽ học hỏi từ kinh nghiệm thực tế của một ai đó. Đúng thế! Mình sẽ hỏi Mariywa, con cậu thì thật là xấu xa! ”
“..............Không phải cô Toinette chưa lập gia đình sao?”
"Đúng vậy, CẬU !!"
Một tiếng hét đau đớn vang lên trong phòng. Cô đã gần bốn mươi, nhưng Mariywa vẫn là một quý tộc độc thân và không có bất kỳ kinh nghiệm nào về chuyện tình cảm. Chris nghĩ, và bị choáng ngợp bởi một cảm giác hối hận.
Tiếng hét vang lên trong tai của Saffinia, và cô ấy liền mỉm cười như con mèo Cheshire.
“… Vậy, cậu sẽ làm gì, Chris? Thật vậy, tiểu thuyết có thể là sản phẩm phụ hai chiều của thực tế, nhưng chúng dựa trên nó, vì vậy chúng sẽ có nhiều yếu tố phù hợp với thực tế. Cậu không nghĩ vậy sao? ”
"Gu, ugh."
Cô không thể học hỏi từ kinh nghiệm của Mariywa. Nó không tồn tại. Đáng buồn thay, người bạn duy nhất của cô là Saffinia, người đã cho thấy màu sắc thật sự của mình. Một kẻ đe dọa người khác với sự độc ác.
Kẻ đã loại bỏ trường hợp cô hỏi xin cha để có được cuốn sách. Niềm tự hào của Chris sẽ không cho phép cô thể để lộ bất kỳ điểm yếu nào với ông ấy.
Chỉ có hai người trong căn phòng này. Chris, người rên rỉ như thể đang đau đớn, và Saffinia, người cầm cuốn sách trước mặt Chris và nở một nụ cười quỷ dữ.
“Chris. Cậu biết đấy, nó sẽ khiến cậu cảm thấy tốt hơn, cậu chỉ nói những từ đó thôi nhỉ? ”
“Ughhhghgh….!”
Sẽ chẳng bao lâu nữa với niềm tự hào con gái của một công tước, Christina Noir, sẽ bán đi một chút niềm tự hào này cho thứ được gọi là tình yêu.