Charles Eduard đang có tâm trạng rất tốt.
Cậu ta đang vừa đi vừa nhảy và kèm theo đó là một giai điệu ngân nga trong miệng. Khuôn mặt của cậu ta nở một nụ cười tươi. Khá khó để giải thích vì sao hôm nay tinh thần của cậu ta lại quá cao như vậy. Nhưng có thể giải thích thích đơn giản cho tâm trạng của cậu lúc này là vì cuộc gặp mặt của cậu ta với hôn thê của mình vào hôm trước. Trên thực tế, Charles đã có tâm trạng tốt trong vài ngày qua, nó khiến cho ngay cả người chăm sóc của cậu, Oxe cũng phải lùi lại một khoảng cách nhất định vì anh cảm thấy có điều gì đó rất là sai ở đây.
Ngày Charles đến thăm dinh thự Noir cuối cùng cũng đã đến. Tâm trạng của Charles đạt đến một đỉnh cao mới khi cậu ta và Oxe mở cánh cửa phòng, nơi vị hôn thê yêu dấu của cậu đang chờ đợi.
“Chris!”
Cậu gọi tên của vị hôn phu yêu quý của mình, nhưng thứ bay về phái cậu là một chiến đĩa.
Đây là loại đĩa dùng trong ăn uống chứ không phải là loại điwã ném. Nó bằng sứ nên nó không hề dẻo dai một chút nào, nó vẽ vỡ nếu bị va đập. Như một phép màu cậu đẽ né được nó kịp thời. Và thay vào đó nó lại trúng Oxe và anh ta rên rỉ khi chiếc đĩa rơi xuống sàn và vỡ tan.
“............trượt rồi”
Và sau phi chiến đĩa được thì đi, thì Charles đang đối mặt trực tiếp với thủ phạm. Một khuôn mặt khôn ngoan, một cô bé nhỏ nhắn và dễ thương. Thân hình nhỏ nhắn đó khiến có ai ai cũng muốn bảo vệ cô bé. Mái tóc vàng mềm mại của cô tạo cho bạn ham muốn chạm vào đầu cô bé. Đó là những phẩm chất của cô bé này, giống công chúa vậy. Nhưng đôi mắt xanh dương của cô bé đang lườm mạnh, cái lườm không phải kiểu lườm ghét bỏ bình thường mà đó là cái lườm của sự thù địch và giết chóc.
Khi câu không nhìn thấy người cậu mong đợi, đôi mắt Charles nheo lại.
“… Mishuly? Cô đang làm gì đấy? Chris đâu rồi? ”
"Đó là điều mà tôi nên hỏi anh."
Hai kẻ thù sinh tử nhìn nhau.
Cơn thịnh nộ của Mishuly không cần mô tả thêm nữa, nhưng Charles cũng mất đi tâm trạng tốt lúc nãy, cậu trông có vẻ rất không hài lòng. Bầu không khí trong phào lúc này chứa đầy sự thù địch. Và người lớn duy nhất trong phòng lúc này, Oxe, chẳng có thể làm gì hết. Kể cả những người khác cũng vậy thôi, chuyện này không hề dễ giải quyết. Christina là người duy nhất trên thế giới có thể giải quyết nó, và cảnh tàn sát xảy ra vì cô đã không có mặt ở đây.
“Charles. Mày đã làm gì với chị tao………….…? ”
Ai có thể ngờ một câu nói kiểu vậy có thể phát ra từ một cái miệng đáng yêu như thế, một câu hỏi giống như âm thanh từ sâu thẳm địa ngục vậy. Tại sao cái miệng của đứa trẻ này lại giống như vực thẳm địa ngục cơ chứ? Bất kỳ người bình thường nào cũng sẽ run vì điều lạ thường này, nhưng Charles đã hiểu được tình hình, hiểu mục đích của Mishuly ở trong căn phòng này là gì; Khóe miệng câu căng lên.
“Tôi không nghĩ là mình nên nói với cô”
Phát đạn thứ hai được khai hỏa.
Chiếc đĩa này có lẽ là được cô ấy lấy từ bếp, và nó đang bay về phía Charles. Mishuly thậm chí đã chuẩn bị một chiếc bàn nhỏ trước mặt cô với một chồng đĩa trên đó. Nhưng Charles đoán trước được đợt tấn công này và cậu dễ dàng né khỏi đường bay của chiếc đĩa.
“Tao ghét mày, Charles! Mày nên cút đi! đi về nhà ngay đi! Đừng bao giờ quay lại nữa! Mày hãy tránh xa chị tạo ra!! ”
“Tôi ghét cô nhiều như thế! Ngoài ra, Chris đâu rồi! ”
“Tại sao tao lại phải nói với mày, thằng ngu! Có lẽ chị ấy đã chán mày rồi ! ”
"Gì cơ!?"
Cậu vẫn cố né những chiếc đĩa bay về phía cậu ta, dù vậy cậu vẫn không bỏ lỡ câu nói vừa rồi. Khuôn mặt cậu hơi giật một chút.
"Ha ha ha ha ha ha. … Mishuly, có lẽ cố nên dừng chơi trò “con nít ngây thơ đi”? Cô làm rất nhiều thứ trong suốt thời gian qua, nhưng cô biết đấy, có vẻ Chris cuối cùng cũng đã chán ngán với chúng rồi nhỉ? Chris nói rằng cô ấy thích những người trung thực. Cô ấy nói rằng cô ấy thích tôi! ”
“Mày bị ngu à Charles? Mày có có muốn chết không? Tao không hề chơi đùa gì hết! Tao thích chị gái mình, việc tao tỏ ra ngọt ngào với chị tao là đương nhiên! Chính là mày đó Charles. Mày không biết rằng chị ấy nói vậy là do lòng tốt của chị ý và thêm nữa do mày là người của gia đình hoàng gia thôi sao ? Charles mày thật ngu ngốc, quá ngu ngốc!”
"Không, không phải như vậy! Chris thậm chí còn hôn lên trán tôi! ”
"Gì cơơơơơ !?"
Hai đứa trẻ thiên thần điều có mái tóc vàng và đôi mắt xanh lá giống nhau, nhưng họ lại đang đụng độ nhau, phơi bày toàn bộ cảm xúc và
nói với nhau những từ ngữ bẩn thỉu. Đặc biệt sự giận dữ của Mishuly lớn đến mức đáng kinh ngạc, đến mức mái tóc của cô bé không còn vào nếp nữa.
“Vậy sao, đó là lý do khiến chị ấy như vậy………!”
“Ah, Mishuly! Đó, đó, bây giờ cô cảm thấy như thế nào ? Cô ghen tức ? Ghen tức đến mức phải nghiến răng vào nhau nhỉ?”
“"Huh? Không hẳn vậy? Tao và chị tao hôn lên má nhau mỗi sáng và mỗi tối! Nó giống như một lời chào! ”
“Nhưng tôi và Chris, chúng tôi là một tình cảm với nhau! Không giống như một cô bé nào đó không có việc gì làm và chỉ biết bám lấy váy chị mình! Chúng tôi có những điểm tốt mà cả hai đều hướng tới!”
“Mày có thể nói bất cứ điều gì mày muốn! Nhưng tao vẫn là số một với chị tao! Luôn luôn là vậy! Thậm chí chính chị ấy đã hứa như vậy!”
“Cô thực sự nghi rằng sẽ vẫn có thể duy trì vị trí số một đó mà chẳng hề làm gì sao? Tôi sẽ là số một của cô ấy trong không lâu nữa đâu! Tôi rất mong đợi phản ứng của cô lúc đó đây! Blaahhh!
“!!”
Mishuly hét lên một tiếng, nó cứ như không phải là tiếng hét của con người vậy. Cô bé hoàn toàn mất kiểm soát, cô lao đến túm cổ áo Charles. Charles cũng không để mình bị thua thiệt, cậu ta véo má Mishuly một cách mạnh bạo.Chris không có mặt để hòa giải và tình hình đang đang trở nên hỗn loạn hoàn toàn.
Oxe đã bất lực trong cách đối phó với cuộc chiến ngu ngốc này bởi hai người ấy vừa trẻ hơn và có địa vị cao hơn anh ta. Con gái nuôi của công tước và tam hoàng tử đang đánh nhau vì một điều vô nghĩa hơn là anh tưởng tượng. Cuối cùng, một bàn tay vỗ vào vai anh.
“........”
Đó là công tước Noir.
Có lẽ vài người hầu đã chạy đến chỗ ông để xin sự giúp đỡ.
Liệu ông có thể hòa giải tình huống này? Oxe có những kỳ vọng như vậy, nhưng Công tước chỉ lặng lẽ làm một cử chỉ như là muốn uống rượu.
Hãy để vậy và đi uống như chưa có gì xảy ra.
Đó là điều công tước Noir đang muốn nói.
“Um.”
Đó có thực sự là điều mà người lớn nên làm à? Oxe nghĩ, nhưng Công tước Noir lắc đầu lặng lẽ và chỉ về phía hai đứa trẻ đang đánh nhau.
“Cái muỗng này………...với cái muỗng này tao sẽ móc mắt mày ra!”
“Và tôi cũng nên xé nát má cô ra nhỉ! Sau đó thì cô sẽ nhận được bài học thích đáng và trở nên im lặng hơn!”
Con gái của công tước đã tìm thấy một vũ khí mới trong một cái muỗng, và tam hoàng tử đang khéo hai má của cô bé như thể chúng đang bị chảy ra. Cuối cùng, Oxe thừa nhận thất bại.
Anh ít nhất cũng đã đảm bảo rằng Công tước Noir đã ra lệnh cho một đầy tớ dọn dẹp các mảnh đĩa vỡ để ngăn không cho ai bị thương. Với việc đó, không có bất kỳ thương thích nào xảy ra, và vì vậy Mishuly và Charles sẽ được phép chiến đấu bằng cả con tim của họ.
Oxe nhận ra người hầu đến dọn không ai khác ngoài anh có tình cảm, và vì thế anh gật đầu vô vọng và đi theo Công tước ra khỏi phòng.
Chắc chắn, cuộc chiến cuối cùng sẽ kết thúc khi anh uống với Công tước. Đặt sang một bên có hay không hy vọng của anh sẽ trở thành hiện thực, lời cầu nguyện sẽ khiến anh không tốn kém gì. Để điều đó sang một bên cho dù hy vọng của anh có được thực hiện hay không, thì lời khẩn cầu của anh cũng không hề mất bất cứ thứ gì cả.
Và khi anh đang cố hết sức để thoát khỏi thực tế, anh nghĩ lại với một chút cay đắng trong giây lát.
Nếu chỉ có tiểu thư Christina đã ở đây đúng như dự kiến, thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Nhưng lúc này cô ấy đang làm gì cơ chứ?