"Mình nghĩ cậu nên dừng lại đi."
Một tiếng nói không quen cất lên về phía mình.
Chuyện xảy ra ở một cửa hàng tạp hóa, khi mình đang cố gắng lén đút một phong sô cô la bình thường vào trong túi.
Đó là giọng nói của một người tin chắc rằng điều mà người đó đang làm là đúng đắn.
"Bỏ ra."
Mình muốn hất cánh tay đang túm chặt lấy tay mình, nhưng không thể.
Người đó có một gương mặt mảnh dẻ như thiếu nữ.
Người đó cũng thấp hơn mình nữa, nhưng dù sao thì vẫn là con trai.
Và cậu ta khỏe hơn mình.
Giọng cậu ấy cũng trầm hơn nữa.
"Mình sẽ bỏ ra nếu cậu dừng lại."
"Cái này có liên quan tới cậu không?"
"Nhưng nó vẫn là phạm pháp."
Mặc dù muốn phản bác gì đó, nhưng đây hẳn là lỗi của mình rồi.
Những câu chữ trong cuống họng biến thành tràng thở dài. Kim giờ và kim phút của chiếc đồng hồ treo trên bức tường đằng kia đang chỉ về hai hướng đối lập, chia chiếc đồng hồ thành hai nửa. Nói cách khác, bây giờ là sáu giờ chiều.
Sau năm tiếng, thế giới sẽ bị viết lại một lần nữa.
Tất cả những gì mình từng làm, mọi dấu vết về sự tồn tại của mình đều sẽ biến mất. Cho dù có ăn trộm đồ thành công thì cũng chẳng quan trọng. Đây chỉ là thứ để giết thời gian, chứ mình cũng không định làm để đến khi bị bắt mới thôi.
"Được rồi."
Sau khi mình đặt phong sô cô la trở về với kệ của nó, cậu ta cũng bỏ tay ra như đã hứa. Có thể vì cậu ta đã nắm khá chặt, nên tay mình hãy còn nhức một lúc sau khi được thả. Đặt bàn tay còn lại lên chỗ đang ê ẩm, mình bước về phía lối vào mà không thèm nhìn lấy cậu con trai đó một cái.
Khi đã ra đến bên ngoài, những cơn gió gào thét cắt qua da mặt mình như những lưỡi dao lam.
Trên cả cái lạnh là cả sự đau đớn.
A, a, những tiếng xót xa phát ra khe khẽ.
Song không ai đứng lại một giây.
Thế gian vẫn tiếp tục cười nói, như thể nghĩa vụ của họ là phải tiếp tục sống sao cho hạnh phúc, và đừng bao giờ chú ý tới một đứa như mình. Tất thảy đều chỉ đang chìm đắm trong những ánh sáng và màu sắc sống động trên các đường phố.
Mình cố tình nép khỏi vô vàn những âm thanh của thế giới, chỉ lắng nghe nhịp thở và tiếng chân của chính bản thân. Mình vẫn còn hai chân. Mình đang đi về phía trước. Mình đang thở. Tim mình đang đập.
Mình đang tồn tại ở nơi đây.
Vẫn còn đang sống.
Đáng ra đó là tất cả những gì mà mình mong mỏi, những gì mà mình gắng gượng hết sức để có được.
Nhưng mà, tại sao nó lại đau đớn đến thế này?
Cơn đau không quá dữ dội hay trầm trọng, nhưng mặt khác, sống trong thế giới này chẳng khác gì sống trong địa ngục. Cảm giác lẻ loi và cô đơn mỗi ngày một nhiều đang dần dần bóp chết trái tim của mình.
"Chờ đã."
Đột nhiên có tiếng ai đang gọi ai.
Nếu mình cảm thấy ghen tỵ đối với ngay cả những thứ nhỏ bé đó, có lẽ mình đã mỏi mệt với việc được tồn tại này quá rồi.
"Chờ đã."
Mình lại nghe thấy tiếng nói ấy.
Lần này nó đã gần hơn trước, to hơn. Hình như là mình đã nghe thấy tiếng nói này trước đó.
"Thiệt tình,"
Mình tiếp tục bước đi để trốn thoát khỏi những dãy phố tràn ngập niềm vui này.
Đối với mình, tiếng nhạc hân hoan, những gương mặt vui cười, kể cả tiếng gọi nhau í ới cũng giống như là một liều thuốc độc vậy.
"Chờ đã nào. Mình đang gọi cậu đấy, đứng lại một chút thôi có được không?"
Bờ vai bỗng bị níu lại, làm mình giật nảy. Tưởng chừng như tim mình bắn ra ngoài rồi chứ. Đã bao nhiêu năm kể từ khi mình nghe được tiếng kêu thất thanh của bản thân nhỉ?
Khi quay lại, mình thấy cậu con trai ban nãy đang đứng trước mặt, thở hổn hển.
Cảm thấy hơi khó xử, mình lấy lại khoảng cách và lừ lừ nhìn cậu ta.
"Sa-sao nào? Cậu muốn gì?"
"À, không muốn gì cả. Chỉ là nếu cậu không phiền, thì đây."
Từ chiếc túi mua hàng mà cậu đang cầm, cậu giơ ra phong sô cô la mà mình vừa định lấy trộm.
Khi nhận ra cậu ta đang cố làm gì, mình phát cáu.
"Tôi không cần."
"Sao lại thế? Không phải cậu muốn ăn cái này sao?"
Mình không muốn sô cô la. Mình muốn một thứ hoàn toàn khác cơ.
Nhưng mình không thể nào giãi bày một cách rõ ràng được.
Vì mình cũng không biết thứ mình muốn là gì.
"Cậu không hiểu gì về tôi cả, thế thì làm thế này để làm gì? Những người tọc mạch như cậu khiến cho tôi thấy rất ghét. Tôi rất rất ghét những người như cậu!!"
Mình hét lên như một đứa trẻ, nhịp thở lạc cả đi. Khi hít hơi, luồng khí lạnh lại tràn vào cơ thể, gây thêm vô số đau đớn.
Nhưng mình không muốn kêu đau nữa.
Vì mình không muốn bị cậu ta cảm thông.
Nghe thấy thế, cậu ta cúi mặt xuống.
Sau một nhịp, cậu nắm chặt lấy cái túi trong tay và ngẩng đầu dậy. Cậu nhìn về phía mình. Trong con ngươi của cậu đang lấp lánh ánh sáng.
"Thôi thì, nếu cậu không ghét đồ ngọt thì nhận giúp mình nhé?"
"Tại sao chứ?"
"Nghe này, mình biết mình đang làm một việc không giống mình chút nào, nhưng chắc là mình có thể tặng quà cho một ai đó không quen biết nếu mình muốn chứ. Hơn nữa,…"
Cậu trông có hơi buồn bã, nhưng rồi mỉm cười sau một thoáng phân vân.
"Dù sao cũng là đêm Giáng Sinh mà."
"Đồ lập dị."
Cậu ấy không phản bác gì, ấn cái túi vào người mình rồi chạy đi. Chẳng mấy chốc, bóng cậu đã lẫn vào bóng tối của thành phố về đêm. Tiếng bước chân xa khuất cứ tiếp tục vang vọng trong lồng ngực của mình.
—Đồ lập dị.
Mình lẩm bẩm thêm một lần nữa.
Một ngày mùa đông, không lâu sau khi mình vừa tròn 15.
Mình đã gặp cậu con trai mà mình không biết tên như thế.
❄
Cứ mỗi thứ ba, bắt đầu từ 22 giờ 54 phút.
Đều đặn như một đoạn quảng cáo nửa đêm, chỉ khác là không có ai ngoài mình biết được thế giới sẽ thay đổi vào thời khắc này.
Một thế giới mới sẽ được sinh ra sau khi tất cả những ký ức về một cô gái đã bị xóa bỏ.
Do một tai nạn giao thông tám năm về trước, cách mà thế giới vận hành đã bị thay đổi đi một chút.
Tai nạn giao thông thì không hiếm.
Những tin tức như vậy cứ xuất hiện hàng tuần.
Ở đất nước mà mình sống, tính cả những vụ việc không đáng kể thì có khoảng 500,000 vụ tai nạn mỗi năm. Trong số đó, có khoảng 4,000 trường hợp có nạn nhân thiệt mạng, và số lượng người chết cũng ngang với con số đó. Nói cách khác, mỗi ngày có khoảng 11 người chết, hay cứ khoảng hai tiếng, sẽ có một người ra đi vì tai nạn giao thông.
Đúng vậy. Xét theo lẽ đó, đây là một sự việc không hiếm một chút nào.
Nhưng khi con số 500,000 hay 4,000 đó không phải là số liệu thông thường, mà là những cái tên thân thuộc đối với những người gần gũi họ, thì nó đã gây ra bao nhiêu bất hạnh và đau xót? Cá nhân mình cũng đã trải qua cảm giác đó.
Cùng trở về quá khứ nào.
Đây là câu chuyện của một gia đình đã trở thành một phần của con số 500,000 ấy, của ba người trong số 4,000 người ấy.
Vào ngày sinh nhật lần thứ 7 của mình, cô bé ấy đã mất tất cả.
Đáng ra đó là một ngày đặc biệt của cô bé. Cô bé sẽ cùng gia đình thân yêu của mình đi tới công viên giải trí mà cô bé rất thích. Chẳng có lý do nào để cô bé không thấy vui cả.
“Dậy thôi, dậy thôi, chúng ta đến rồi.”
Cô bé đang ngủ khì trong chiếc xe bị người mẹ đánh thức. Mở mắt ra, cô thấy một bóng hình lờ mờ. Bóng hình tí hon ấy là đứa em gái Umi. “Trị gái, đến rồi, đến rồi.” Bé bắt chước theo mẹ, lắc người cô dậy.
“Nnn. Chào buổi sáng Umi.”
“Dzâng. Chào buổi sáng trị gái.”
Trông thấy thế, cả bố lẫn mẹ đều mỉm cười.
Có lẽ đây là một dạng hạnh phúc thuần khiết nằm rải rắc khắp mọi nơi trên thế giới này.
“Đi thôi, đi thôi. Cả ngày hôm nay nhà ta sẽ chơi hết mình. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng nào!”
Trước lời giục giã đầy hứng khởi của bố, cô bé nhảy ra khỏi xe, và trước mắt cô bé, tòa lâu đài trên TV đã hiện ra ở ngay trước mắt.
Oaaa, cô bé hét lên. Toàn bộ tâm trí của cô bé đổ dồn về công viên giải trí trước mặt. Đối với cô bé, quang cảnh ấy chỉ có thể được mô tả bằng từ ‘màu nhiệm’. Ánh sáng nhấp nháy khắp muôn nơi, ngay cả những giọng nói dường như cũng đang tràn ngập sắc màu.
Đúng như bố đã nói, cả nhà họ đã chơi đùa hết mình suốt cả ngày—
Họ cùng nhau dạo qua một vài điểm tham quan, ăn những món ngon, xem một cuộc diễu hành.
Tất cả đều vui không tả nổi.
Đây là ngày sinh nhật tuyệt vời nhất từ trước đến giờ.
Đến lúc người bố, tay xệ nệ xách những món quà, trên lưng cõng đứa em Umi đã ngủ say sưa trở lại chiếc xe thì đã là chín giờ tối.
Bình thường vào giờ này, gia đình họ đã tắm xong và đã mặc pajama sẵn trên người, nhưng hôm nay thì họ không buồn ngủ chút nào. Phép màu vẫn còn vương lại trên người họ.
Cô bé trò chuyện say sưa với mẹ mình về những món tráng miệng của ngày hôm đó, người bố cũng định chêm vào mấy câu, quả thật là một điều hiếm có. Nhưng không được đâu nhé; chuyện giữa con gái đàn ông cấm có được tham gia.
Cả hai người họ cố tình phớt lờ người bố, người đang tặc lưỡi phụng phịu y hệt mấy đứa bạn cùng lớp của cô bé. Nhưng có lẽ người bố không giận đâu. Có lẽ ông cũng đang thích thú tận hưởng việc bị trêu bởi vợ mình và con gái.
Mọi thứ có phần hơi lố bịch, khiến cho cô bé bật cười.
Người mẹ cũng vậy.
Cả đôi môi của bé Umi đang ngủ cũng đang hé lên đầy hạnh phúc.
Rồi mọi thứ biến mất.
Tất cả xảy ra chỉ trong chốc lát.
Trong mắt cô bé lúc ấy chỉ có một ánh sáng trắng chói lòa, kéo theo sau là một chấn động kinh hoàng. Sau đó, cô bé không còn biết chuyện gì đã xảy ra nữa.
Có tiếng của thứ gì đó đã gãy nát.
Có tiếng của thứ gì đó bị xé toạc.
Có tiếng của thứ gì đó đã vỡ vụn.
Tiếng hét của hai bố mẹ bị át đi bởi một thứ gì đó còn lớn hơn nữa. Còn cô em gái nhỏ, có lẽ đã không thể hét được.
Cuối cùng, một âm thanh vang lên báo hiệu sự ra đi của tất cả những người quan trọng với cô bé. À, nói chính xác hơn, không phải là có âm thanh nào vang lên, mà là sự biến mất của chúng. Đúng vậy, cả hai bố mẹ của cô bé đều đã qua đời.
Đã bao lâu trôi qua rồi?
Hùuu…hùuuu…
Hơi thở cuối cùng cũng xuất hiện trong chiếc cổ họng khô khốc của cô bé, và cô đã đủ sức để có thể mở được mắt mình ra. Mí mắt cô giật ba cái trước khi cô có thể mở chúng ra hoàn toàn. Thế giới mờ ảo đang chìm trong biển lửa.
Cô bé nghĩ mình phải nhanh chóng đi tìm gia đình, nhưng cơ thể cô bé không thể cử động một phân. Như thể đó không còn là cơ thể của chính cô vậy. Chỉ vài khoảnh khắc trước đó thôi, chân tay cô bé vẫn còn đang tung tăng, ấy vậy mà vào lúc này, dù có dồn hết sức lực vào, chúng vẫn không thể nhúc nhích được.
Hơi nóng là thứ duy tỏa ra từ trong người cô bé, trong lúc cô khẩn khoản la hét, về phía cơ thể đã bất động, về phía trái tim đã tê liệt.
Cô muốn được tiếp tục sống.
Cô không muốn một kết thúc như vậy.
Bởi vì thế thì ngắn ngủi quá.
Cô vẫn còn rất nhiều điều muốn thực hiện.
Cô muốn được ngắm nhìn pháo hoa to đẹp trong kỳ nghỉ hè một lần nữa, được đọc sách, được mặc những bộ quần áo dễ thương, được tiếp tục đến thăm công viên giải trí. Cô muốn được trải qua mối tình với một chàng trai tuyệt vời, giống như trong những câu chuyện ấy.
Thế nhưng mọi thứ đã bị lạnh lùng tước đoạt đi mất.
Đây là một nơi mà không thứ gì có thể chạm tới, kể cả sự tức giận, buồn bã, hay tiếng la hét thấu tâm can. Chỉ có ‘cái chết’ đang vẫy chào trước mặt cô gái nhỏ.
“Không.”
Cô khẩn thiết thốt lên không thành lời.
“Không thể nào.”
Cả thế giới ngập trong nước mắt.
Đối lập với cảm xúc của cô bé, sự tỉnh táo của cô ngày càng yếu đi. Có vẻ như kết cục đã cận kề.
Không.
Cô bé không thể mở mắt được nữa.
Không.
Ánh sáng đang khép lại.
Không.
Cô không thể tạo ra một âm thanh nào, cũng chẳng biết liệu mình có còn thở hay không.
Không.
Kể cả nếu nơi đây trở thành địa ngục, cô vẫn muốn ở lại.
Cô muốn được ở lại thế giới này.
Đột nhiên, cô bé đang chống trả lại cái chết nghe được thứ gì đó.
Không, nếu nói rằng cô nghe được thứ gì đó là không đúng. Đó là một câu hỏi tồn tại không bằng từ ngữ hay âm thanh.
Cô bé chỉ có thể cảm nhận được nó.
Cô biết mình có thể sống nếu gật đầu.
Do đó, cô bé chủ động giơ tay ra.
Thiết tha, mong mỏi, cô bé với tay về phía trước.
“Con muốn được sống.”
Cô bé nắm lấy ánh sáng.
Khi tỉnh dậy, cô bé thấy mình đang nằm trên giường.
Trần nhà trắng tinh, căn phòng trắng tinh.
Những người lạ mặt cứ đến rồi đi, họ đều khoác lên mình bộ quần áo màu trắng. Cô bé chỉ bị hỏi tên, không có gì liên quan đến vụ tai nạn.
Vừa cảm thấy nhẹ nhõm, cô bé lại vừa cảm thấy hãi hùng vì đã bị bỏ rơi.
Cô bé xúc khẩu phần ăn vô vị lên miệng, dành cả ngày nằm xem TV. Có một mẩu tin về một vụ tai nạn liên quan tới một gia đình nọ có ba người, rồi sau đó vẫn là giọng đều đều của người phát thanh viên. Tài xế xe tải, người đã lái suốt 36 tiếng không ngừng nghỉ, ngủ gật chỉ trong vài giây, và thế là bốn mạng sống, kể cả của anh ta, đã biến mất khỏi cõi đời.
Họ nhầm rồi. Sự việc không phải như thế.
Gia đình đó phải có bốn người chứ, và Umi không thể nào là con một được. Bé ấy có một người chị gái. Tuy nhiên, điều mà người phát thanh viên đã nói là hiện thực của thế giới này.
Một thế giới rực cháy trong sắc đỏ.
Không một ai biết được rằng ở một nơi mà ngay cả việc thở cũng là điều khó khăn, một cô bé đã thần kỳ sống sót. À không, không một ai biết là có một cô bé ở đó. Sự thật ấy đã biến mất rồi.
Cô bé muốn hét lên, nhưng bằng mọi giá vẫn cố nín thinh. Cô ghì tay vào tấm ga giường, để lại trên đó những vết nhàu rõ rệt, cố gắng chịu đựng.
Bởi đó là con đường mà cô đã lựa chọn.
Thế rồi, một tuần trôi qua sau vụ tai nạn.
Vào hôm đó, cô bé ngồi ngắm kim đồng hồ chạy. Thời gian nhẹ nhàng trôi theo nhịp tích tắc của kim phút. 22 giờ 54 phút. Trong một khoảnh khắc, thế giới một lần nữa được viết lại.
Đây là lần thứ hai.
Vậy nên, cô bé không thể nào ở lại nữa.
Cô quấn lên người một cái chăn và đã chuẩn bị sẵn để rời khỏi bệnh viện. Tuy nhiên, cô bé cố tình chờ đợi đến giây phút này, để được tận mắt chứng kiến xem chuyện gì sẽ xảy ra.
Thế nên mới có vụ việc dưới đây.
Đầu tiên, cô bé nghe thấy một tiếng la, đến từ một giọng người rất quen. Đó là cô y tá trẻ, người đã đối xử tốt nhất với cô bé ở trong viện. Người y tá này đã cho cô bé kẹo, và khi cô bé nói là cô thích sách, người y tá đã cho cô bé mượn mấy cuốn rất thú vị. Song lần này, người y tá đó đang lộ ra vẻ sững sờ, nhìn cô bé như một vật thể lạ.
Nghe thấy tiếng la, một nhóm người tụ tập lại.
Trong số họ là người đã điều trị cho cô bé.
Cô bé biết rõ tên của cả vị bác sĩ lẫn cô y tá. Trong đầu mình, cô cố gắng nói tên họ ra. Đây là bác sĩ Kanzaki. Y tá là cô Tanio.
Bác sĩ Kanzaki tiến đến gần. Cô bé ngồi dậy rồi đứng lên, mặt đối mặt với người bác sĩ.
“Cháu, là ai?” – người bác sĩ hỏi.
Những từ ngữ có vẻ nhẹ nhàng ấy đè lên cô bé với một sức nặng không thể hình dung nổi.
Cô bé loạng choạng đi ra khỏi phòng bệnh như trong một cơn mê, những người xung quanh rẽ sang hai bên, lảng xa ra khỏi người cô bé. Khi ra phía ngoài và quay đầu lại, cô thấy dòng chữ trên bảng tên đã biến mất. Trước khi trèo lên giường, cô đã tự mình xác nhận là tên cô được ghi trên đó. Chỉ mới 30 phút trước. Trong thời gian đó, không một ai đi ngang qua phòng bệnh.
Cô bé đi xuống những bậc cầu thang, rời khỏi bệnh viện qua cửa sau.
Không có gia đình.
Không có một nơi chốn nào để cô bé trở về.
Tất cả những gì cô bé có là cuộc đời của chính cô.
Nghĩ đến đây, cảm xúc của cô chợt vỡ òa. Không thể ngừng lại được. Những xúc cảm dồn nén cứ mãi gào thét từ trong sâu thẳm, và nếu không giải phóng chúng ra thì cô sẽ vỡ vụn mất.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA──”
Thế là cô bé hét lên.
Giữa bầu trời không trăng, những ngôi sao là thứ duy nhất lấp lánh. Hơi thở phả ra biến thành sương trắng, vì trời đang là mùa đông. Tuyết vẫn chưa rơi, thế nhưng cô bé cảm thấy lạnh lẽo kinh khủng. Còn cổ họng cô lại đang bỏng rát.
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA──”
Cô hét lên về phía bầu trời.
Cô gào thét về phía thế giới.
Hàng lệ tuôn ra từ khóe mắt của cô.
Những người biết đến cô giờ đã không còn tồn tại.
Cô bé đó là mình, đơn độc trên cả thế giới này.
Ngồi tại băng ghế trong một công viên nhỏ, mình nhấm nháp thanh sô cô la mà cậu con trai không rõ tên tuổi đó đã tặng. Sau khi cắn một miếng, mình có hơi giật mình một chút, bởi trong đó là vị ngọt. Đã hàng năm trời mình không thể cảm nhận được một mùi vị nào, cho dù có ăn thứ gì đi nữa.
Sau mỗi nhát cắn, miếng sô cô la trở nên nhỏ dần. Nhìn vào mẩu sô cô la còn lại, mình bỗng cảm thấy buồn. À, ra vậy. Đây là cảm xúc ‘buồn bã’ sao. Không ngờ là trong lòng mình vẫn còn tồn tại một cảm xúc như vậy.
“Đi thôi nào.”
Thều thào như vậy thôi, chứ mình cũng chẳng còn sức lực để mà đứng dậy.
Có lẽ vì trời quá lạnh, hai tay mình đã tê tái đến mức chạm vào cũng không còn cảm thấy gì nữa. Như một xác chết ấy, mình nghĩ vậy trong lúc nhấm nháp tiếp mẩu sô cô la còn lại. Nó ngọt quá, ngọt đến mức nước mắt bắt đầu ứa ra.
Năm phút trôi qua, toàn bộ thanh sô cô la giờ đã nằm trong dạ dày.
Mình tựa vào lưng ghế, nhìn lên bầu trời.
Những áng mây xám trôi về nơi xa như cũng muốn bỏ mình lại một mình. Có lẽ bởi gió đông quá mạnh, nên chúng uốn éo, thay hình đổi dạng với tốc độ chóng mặt, cuối cùng bay đi mất.
“Mình đang làm gì thế này…”
Không có ai trả lời. Mình cũng biết đó là điều sẽ xảy ra.
Trong lúc đang định vo tròn gói bọc sô cô la lại rồi quăng vào thùng rác, nhưng bụng bảo dạ thế nào mà, mình lại giữ nó lại bằng cả hai tay, trước khi nhét vào trong túi áo.
Sau một thoáng suy nghĩ, mình đặt tay vào túi, đứng dậy, bắt đầu bước đi thơ thẩn.
Chuyện không vứt vỏ thanh sô cô la cũng chẳng có ý nghĩa gì sâu xa. Tuy nhiên, cuộc sống của mình bây giờ là như vậy. Hít thở, đi lại, để cho thời gian trôi. Nào có điều gì có ý nghĩa. Cho dù kể cả nếu có, thì nó cũng sẽ biến mất thôi.
Đây là cái giá mà mình phải trả để được sống tiếp.
Ánh sáng mà mình đã nắm lấy vào ngày hôm ấy là một ‘cái gì đó’. Đúng thế, một ‘cái gì đó’. Kể cả nếu biết tất cả các loại ngôn ngữ trên thế giới này, có lẽ mình cũng vẫn không thể mô tả được. Nếu phải chọn ra một từ gần nghĩa nhất, đó có lẽ là ‘phép màu’.
Và mình, người đã chạm vào ‘cái gì đó’ ấy, đã biết được rất nhiều thứ.
Ví dụ như, sự tồn tại có tên gọi là vũ trụ này đang đi tới hồi kết của nó. Đây là điều đã được định trước. Nhân loại gọi dòng chảy đó là định mệnh, hoặc lịch sử, và quá trình ấy tưởng chừng như không thể thay đổi.
Trong lúc vừa đi vừa nghĩ ngợi, giày mình đá phải một viên sỏi. Nó lăn lông lốc trên mặt đất, rồi bị một cậu bé sau lưng mình sút bay đi. Nó rơi vào đám cỏ, khiến cho một chú chim trong đó hốt hoảng cất cánh bay mất.
Tất cả bắt nguồn từ việc mình đá vào viên sỏi ở đây.
Những bánh xe của số phận đã bị dịch chuyển một chút.
Sự dịch chuyển nhỏ bé này một ngày nào đó có thể gây ra sự thay đổi to lớn cho tương lai. Nó có thể tác động tới một thứ to lớn như là số phận của cả thế giới này──
Mình, người đáng ra đã chết vào thời điểm ấy, trở thành một sự tồn tại không thể xuất hiện trong thế giới về sau nữa. Tất cả những hành động của mình trở thành một chiếc Hộp Đen, với một khả năng để có thể bí mật thay đổi số phận của thế giới.
Mặt khác, sống là để hướng tới tương lai, nhưng với một người đã bị tước đoạt tương lai như mình, có lẽ việc được sống vốn đã là vô nghĩa.
Kết quả của việc được sống là quá khứ mà mình để lại sẽ bị xóa sạch. Trước khi nanh vuốt của sự thay đổi chạm được tới mai sau, cội rễ của chúng sẽ bị xóa sổ, và thế là đường ray đi tới tương lai lại được nối thẳng trở lại.
Mỗi tối thứ ba, vào lúc mười giờ bốn mươi lăm phút, mọi thứ trước đó sẽ bị coi là ‘quá khứ’, và sự tồn tại của mình sẽ bị xóa khỏi ‘quá khứ’ đó; tất cả những ký ức về tên tuổi của mình, gương mặt của mình, sẽ chẳng có ai nhớ cả. Và rồi, tất cả những sai lệch gây ra bởi sự biến mất của mình sẽ bị chôn vùi.
Tất cả những gì mình nhận lại được, là một tương lai dài một tuần.
Đến cả Ông Trời cũng không thể cho thêm một ngày thứ 8.
Nó giống như trò chơi cướp ghế. Mỗi ngày, một chiếc sẽ bị lấy đi, và đến ngày thứ 8, tất cả sẽ biến mất. Kết thúc. Để tiếp tục, mình sẽ phải bắt đầu lại từ đầu.
Mình biết. Mình đã hoàn toàn hiểu khi nắm lấy ánh sáng đó.
Thế nên mình không thể đổ lỗi cho ai cả.
Chỉ có thể tiếp tục sống mà thôi.
❄
Để giết thời gian, mình chọn con đường vòng vèo để đi tới nhà ga, và rồi nghe được một tiếng kêu phát ra từ đâu đó.
“Meo, meo.”
Nó đến từ gần một rãnh nước. Cỏ mọc dày ở đó, khiến cho mình không thể thấy được gì, nhưng chắc chắn là có thứ gì. Nhìn quanh đây chẳng có ai ngoài mình. Đó là một âm thanh chỉ có mình nghe được.
Mình hiểu nỗi đau đó.
Mình hiểu sự cô đơn đó.
Mình hiểu nỗi tuyệt vọng đó hơn bất kỳ ai khác.
Trước khi kịp nghĩ ngợi, mình đã gạt đám cỏ sang một bên, đi sâu vào trong rãnh nước.
“Meo.”
Có một con mèo con, hơi bẩn một tẹo. Đất bẩn lấm lem khắp người, nên bộ lông của nó không rõ là màu gì. Có lẽ nó mới được sinh ra. Những chiếc móng, bốn chân và cả người nó đều rất nhỏ, tiếng kêu của nó rất khẽ. Đôi mắt xanh biếc là thứ duy nhất có vẻ to, trông như thể Trái Đất nhìn từ trên cao xuống, mặc dù chính mình chưa từng thấy cảnh tượng ấy bao giờ.
“Meo.”
Tiếng kêu gửi tới ai đó trở thành tiếng kêu gửi tới mình.
Đôi mắt biếc ấy làm mình xao động.
Chỉ mình mình thôi.
“Có muốn đi cùng chị không?”
Mình chìa tay ra, chạm vào bộ lông của nó. Thật mềm và thật ấm. Đã từ lâu lắm rồi mình mới cảm nhận được hơi ấm.
Mình đưa bé mèo về khách sạn, đặt tên cho nó là ‘Shiro’. Sau khi tắm, nó phô ra bộ lông trắng muốt vô cùng xinh đẹp.
Shiro là một nàng mèo lặng lẽ, đến mức tiếng rừ rừ mà nó phát ra dường như chỉ là một ảo giác.
Mình cho nó ăn bằng sữa qua một chiếc ống mút. Em nó có vẻ ghét sữa bột, nhưng khi mình đưa lên miệng thì vẫn ngoan ngoãn mút.
Shiro vẫn còn non, thể chất chưa đủ khỏe nên mình không có ý định đưa em nó đi chơi. Dĩ nhiên, vì phải chăm sóc nó nên mình cũng không thể ra ngoài một giây.
Mình tiếp tục ở bên cạnh Shiro, ngồi trên một chiếc ghế, dành thời gian đọc sách.
Thỉnh thoảng Shiro lại đến bên cạnh quấn quýt, vỗ vỗ vào chân mình. Những lúc như thế, mình sẽ bế em nó lên và để nó nằm trên đùi. Thế là em nó lại mãn nguyện ngủ khì. Sức nặng và hơi ấm của sự sống truyền tới người mình trong lúc lật qua những trang giấy. Đã từ lâu lắm rồi mình mới cảm nhận được hơi ấm của một sinh vật. Có cảm giác như mình đang được cứu rỗi bởi những điều như vậy.
“Cứ ngủ mãi như này thì sẽ béo cho mà xem.”
Shiro cứ tiếp tục nhắm mắt, chẳng chịu meo meo với mình gì cả. Thế này thì hơi chán. Này, chúng mình nói chuyện nhé.
“Em có bộ lông đẹp thật đấy. Người em cũng mảnh dẻ nữa. Thế này mà béo lên thì phí lắm.”
“Meoo.”
Ồn ào quá, mình bị mắng như vậy.
Cô nàng có vẻ khó chịu khi giấc ngủ bị quấy rầy. Ấy thế mà mình lại thấy vui hơn một chút. Có những lúc mình trêu em nó quá đà và bị cào một cái. Nhưng cảm giác đau từ vết cào làm mình an lòng.
Bởi suy cho cùng, vết thương gây ra bởi ai đó chính là bằng chứng về việc mình đã tiếp xúc với họ.
“Xin lỗi mà.”
Mình nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông của Shiro, và em nó lại lăn ra ngủ.
“Aaa, chị cũng thấy buồn ngủ rồi đây.”
Mình gấp cuốn sách lại, đặt nó lên bàn và nhắm mắt lại, vẫn trong tư thế ngồi trên ghế, với Shiro nằm trên đùi. Bình thường thật khó mà ngủ nổi trong tư thế này, nhưng lần này lại cảm thấy rất dễ. Tâm trí mình đong đưa qua lại, nửa tỉnh nửa mê. Rồi mình nhanh chóng thiếp đi, như thể đã rơi vào một cái bẫy.
Một khoảng thời gian dài trôi qua.
Khi tỉnh dậy, mình thấy xung quanh đã chìm hoàn toàn vào trong đêm tối. Có lẽ do tư thế ngủ không tự nhiên, nên khi thức giấc, thứ đầu tiên mà mình cảm nhận được là cơn đau gáy, rồi đến đau lưng. Hai chân mình đã hoàn toàn mất cảm giác, nhưng vì Shiro vẫn đang nằm ngủ trên đó, nên mình không thể động đậy. Mình với tay ra, và sau rất nhiều nỗ lực cũng cầm được chiếc điều khiển đang đặt trên bàn. Sau khi bấm nút, ngọn đèn màu cam chiếu sáng căn phòng rộng bốn chiếu như một ngọn lửa lập lòe.
“Ưư.” Mình vươn vai để xoa dịu những cơ bắp đã căng cứng, rồi xem thời gian. 22h57. Đã quá thời khắc 22h54 ba phút. Có vẻ như mình đã ngủ hơn tám tiếng.
Hôm nay là thứ ba. Thế giới đã lại bị chỉnh sửa.
Mình phải nhanh chóng rời khỏi đây. Nhưng trước đó, mình phải đánh thức cô mèo lười hay ngủ này đã.
Liệu khi tỉnh dậy, Shiro có thấy hoảng sợ không nhỉ?
Trong đầu Shiro sẽ chẳng có chút ký ức nào về mình cả.
Nhưng Shiro là một đứa bé con, nên chắc sẽ chẳng hỏi mình là ai đâu nhỉ? Chỉ cần cho ăn là nó sẽ quấn quýt với mình ngay ấy mà.
“Này, Shiro.”
Mình cất tiếng gọi em nó, vừa vuốt ve bộ lông. Nhưng ngay tích tắc sau, mình giật bắn người, vội vàng thu tay trở lại.
Cơ thể của Shiro cứng ngắc và lạnh lẽo.
“Shiro, em chết rồi sao?”
Mình nhẹ nhàng hỏi, vì muốn xác nhận điều đó.
Nhưng Shiro sẽ chẳng bao giờ kêu meo một lần nào nữa.
Đó chính là câu trả lời.
Số phận của Shiro là phải chết trong rãnh nước đó. Do đói hoặc do cái lạnh. Thế nhưng mình đã ngăn chặn kết cục ấy.
Tuy nhiên, một sinh vật chịu số phận phải chết sẽ chẳng bao giờ thoát được nó để mà tiếp tục đi tới tương lai.
Thực tại đã quyết định rằng trong tuần lễ đó, mình chưa bao giờ cho Shiro ăn cả. Và thế là thế giới đã chính xác trở lại.
Mất đi sự sống và sức mạnh, cơ thể của Shiro giờ có cảm giác nhẹ hơn rất nhiều so với lúc nó còn sống. Có người nói rằng một linh hồn có khối lượng là 21 gam. Không biết có thật không nhỉ?
Một dòng lệ chảy xuống.
Những giọt nước mắt rơi lên bộ lông mềm của Shiro.
“Aaa, ưưưư..”
Mình nghiến chặt răng lại để ngăn những tiếng nức nở. Trong những ngày bình thường, mình có thể nín rất dễ dàng, nhưng không hiểu sao mà lần này, đã gắng sức nhiều hơn mọi khi rất nhiều mà vẫn không đừng được. Tiếng nấc vẫn tiếp tục thoát ra từ khóe miệng của mình.
Mình muốn ngăn những giọt nước mắt đó lại.
Bởi vì chúng chẳng đẹp đẽ chút nào.
Mình không khóc cho Shiro. Mình đang khóc cho chính bản thân. Cho sự cô đơn mà mình cảm thấy sau khi hơi ấm mà mình sau rất lâu mới có được đã biến mất, và cho sự nôn nao mà lòng dạ mình cảm thấy trong những giọt nước mắt. Trái tim của mình đã bị khoét vào phần mềm yếu nhất, đau nhói.
Mình chỉ biết tiếp tục ngồi đó, run rẩy, cắn răng, bấu chặt hai tay lại đến phát đau.
Nhưng nỗi đau trong tim mình còn nhiều hơn vô kể.
❄
Mình không thể để mặc xác của Shiro như thế, nên ngày hôm sau, mình bắt đầu đi tìm nơi để chôn em nó.
Nếu chết đi, mình sẽ không muốn ai trông thấy cơ thể thối rữa của mình. Shiro chắc chắn cũng sẽ nghĩ như vậy.
Sau khi xin một chiếc thùng các tông ở siêu thị, mình lót vào bên trong một chiếc khăn trắng tinh, rồi đặt Shiro lên đó. Trông nó như đang ngủ vậy. Nếu mình nói chuyện, liệu em nó có mở mắt ra không nhỉ? Liệu em nó có kêu rừ rừ về phía mình nữa không? Có bị cào tiếp cũng được.
Mặc dù mình đã biết điều đó là không thể.
Rốt cục, mình quyết định sẽ chôn cái xác vô hồn của Shiro trên một thửa đất trống cách không xa so với ga tàu. Có một tấm biển ghi ‘tài sản tư nhân’ ở đó, nhưng ai quan tâm chứ? Mình xúc đất lên bằng một cái xẻng.
“Cô gái đó đang làm gì vậy?” Trong lúc đào, mình cảm nhận được một vài ánh mắt tò mò, nhưng rồi họ nhìn đi nơi khác. Đó là một khoảnh đất ít người qua lại, nhưng không phải là không có ai. Song tuyệt nhiên không có một kẻ dở hơi nào đến bắt chuyện. Mọi người chỉ liếc về phía mình, rồi lại quay mặt đi.
Mình cứ tiếp tục làm tiếp, nhưng càng làm, vai mình càng chùng xuống do sự mệt mỏi và nỗi sợ về khả năng việc này sẽ bị xóa sạch. Mọi hành động mà mình làm một mình có thể sẽ được coi là ‘chưa từng xảy ra’. Nhưng có nhiều người chứng kiến thì khả năng đó còn cao hơn.
Mặc dù vậy, mình không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục.
Bởi mình không có ai để nhờ cả.
Trong một vài năm trở lại đây, sức lực cơ thể của mình đã giảm sút, đó có lẽ cũng là lý do mà mình cần rất nhiều thời gian mới đào được một cái hố đủ to để Shiro có thể yên nghỉ. Đột nhiên, một tiếng kình xé tai vang lên.
“Ái.”
Có vẻ như mình đã đào phải một tảng đá bên dưới. Hai tay cầm xẻng đang nhức buốt. Thông thường mình sẽ không làm thế, nhưng lúc đó mình ngã dập cả mông. Mình đành ngồi tu ừng ực trà trong chiếc bình nhựa đã mua trước đó. Sau một thời gian, cơn nhức trên tay đã dịu đi.
Một giọng nói bỗng cất ra từ phía trên.
“Cậu đang làm gì thế?”
Khi ngước lên, mình trông thấy một cậu con trai ngang tuổi đang đứng đó. Cậu mặc một chiếc áo khoác thể thao đen có viền đỏ, đeo chiếc cặp to đùng trên vai. Gương mặt này mình đã trông thấy trước đây.
“Lại là cậu sao?”
“Ớ, chúng ta đã gặp nhau rồi sao?”
Cậu ấy trông có vẻ hoài nghi.
À, hiểu rồi. Thế giới đã được viết lại hai lần kể từ khi hai người gặp nhau. Trong ký ức của cậu không còn có mình nữa. Cậu ta không nhớ gì về mình, kể cả cái quá khứ mà tại đó cậu đã đuổi theo và đưa sô cô la cho mình.
Nhưng nếu là cậu ấy…
Mình nghĩ rằng, nếu là cậu ấy - người lạ tốt bụng thích mua sô cô la cho người khác, có lẽ cậu ấy sẽ lắng nghe lời yêu cầu của mình.
Mình đứng dậy, phủi bụi bám trên mông, mặt vẫn cúi xuống, cố nặn ra một nụ cười, có lẽ vậy, bởi nó có hơi cứng nhắc. Thôi thì, biết làm thế nào được, bởi mình đã quên cách cười tự nhiên từ lâu rồi.
“Xin lỗi, chắc mình nhầm với ai đó. Chuyện là, bé mèo mà mình nuôi vừa mới qua đời, nên mình đang đào mộ cho nó. Nếu không phiền, cậu có thể giúp mình chứ?”
Mình đã nghĩ là cậu ấy sẽ hơi miễn cưỡng, thế nhưng cậu lại đáp “mình hiểu rồi.” Gật đầu xong, cậu đặt chiếc cặp trên vai xuống, nhấc cái xẻng lên khỏi mặt đất và bắt đầu đào. Mình ngồi xuống, nhưng lần này thì không để mông chạm đất nữa, và ngắm nhìn tấm lưng đáng tin cậy hơn một cách bất ngờ so với vẻ ngoài của nó.
“Này, tại sao cậu lại nói chuyện với mình?”
Cậu vẫn tiếp tục làm công việc của mình trong lúc trả lời,
“Trông cậu như sắp khóc vậy.”
“Nói dối. Mặt mình đâu có… như vậy.”
Mình chạm tay lên má, nhưng không thấy ướt.
Mình đâu có khóc, phải không nhỉ?
“Ừ, nhưng mà, mình thấy giống thế lắm. Trông cậu đứng đó có vẻ khó khăn và bất lực, nhưng cậu vẫn cố gắng, mặt cậu trông rất quyết tâm. Thấy cậu như vậy, mình không thể phớt lờ đi được.”
“Hiểu rồi, thì ra cậu là một tên lập dị.”
“Đồ bất lịch sự.”
“Không ai nói với cậu thế à?”
Cậu ta né tránh câu hỏi của mình.
“Ờ thì… nên mình đoán lý do là bởi vì, kiểu như mình không có đam mê hay nhiệt huyết để làm một điều gì ấy. Mình rất ngưỡng mộ những người hoàn toàn trái ngược với mình, những người nghiêm túc kiên định đi theo những việc mà họ muốn, luôn tiếp tục chiến đấu. Thật ngang ngược, nhưng mình cũng hy vọng là những người như thế sẽ không bỏ cuộc, sẽ không nản chí. Thực tế là mình chỉ đang áp đặt lý tưởng của mình lên người khác, nhưng đổi lại, mình sẽ giúp một tay.”
“Trước đây có một người nào như thế chưa?”
Mình vô tư hỏi.
“Người như thế là sao?”
“Một người có đam mê nhưng cuối cùng lại nản chí ấy.”
“Có đấy. Cảm giác thật khó khăn và không thể chấp nhận nổi, nhưng kể cả vậy…”
Giọng cậu ấy từ từ nhỏ dần, trước khi hoàn toàn biến mất. Tuy nhiên, chất chứa trong lời nói của cậu là lòng nhiệt thành, và mình cảm thấy rằng cậu ấy không phải là người không có đam mê hay khát vọng, mà chỉ là cậu ấy nghĩ về bản thân như vậy thôi.
Hoặc có lẽ là, cậu ấy chưa gặp được thứ gì có khả năng thắp lên ngọn lửa trong lòng cậu.
“Hmm. Nếu một ngày nào đó cậu tìm được nó thì tốt nhỉ.”
“Hở?”
“Mình đang nói về chuyện tìm được điều mà cậu muốn làm.”
Cậu ấy chỉ cười trừ chứ không đáp, tiếp tục đào đất trong im lặng.
Cuối cùng, hiện ra trước mặt mình là một cái hố sâu, vừa đủ để chôn Shiro xuống.
“Là nó à?”
Cậu nhìn về Shiro đang nằm trong cái hộp.
“Ừ.”
“Tên nó là gì?”
“Mình gọi bé ấy là Shiro.”
“Do bộ lông màu trắng?”
“Ừ. Đơn giản nhỉ?”
“Chà, cái tên cũng hay đấy chứ. Họ nói cái tên làm nên con người cũng đâu có sai.”
Sau khi chôn xác của Shiro xuống đất, hai đứa chụm tay lại để cầu nguyện. Bọn mình không dựng một ngôi mộ. Dù là người đang cầu nguyện, nhưng mình chẳng biết cầu nguyện cái gì.
“Bé mèo này được mình tìm thấy ở một rãnh nước, chỉ có mỗi nó.” Mình đột ngột lên tiếng.
Thay vì nhìn mình bằng con mắt nghi ngờ, cậu chỉ lắng nghe.
“Từ đó đến nay mới được một tuần. Dường như bé cất tiếng gọi tới mỗi mình thôi vậy. Khi được hỏi là có muốn đi cùng mình không, bé ấy chỉ kêu rừ rừ. Nhưng cuộc sống của Shiro chỉ kéo dài thêm được một tuần. Thế nên là mình chợt nghĩ, nếu như bé ấy được ở yên trong rãnh nước đó, liệu nó đã có thể yên nghỉ dễ dàng hơn chăng? Liệu kéo dài sự sống của nó thêm được chỉ một tuần thì có ích gì không?”
Cuộc đời của mình cũng thế.
Mình đã chứng kiến bố mẹ và Umi chết đi, né tránh cái chết một mình. Nhưng bản thân thực tại không tồn tại lòng tốt. Không biết từ bao giờ, mình đã bắt đầu tự hỏi rằng tại sao lúc đó lại muốn sống tiếp.
Trên bầu trời đêm, sao Thiên Lang đang sáng rực rỡ.
Trong tiếng Hy Lạp, ánh sáng xanh trắng đó có nghĩa là cháy bỏng. Nghĩ lại thì, đáng ra mình đã phải biến mất trong ngọn lửa ấy trước đây.
Nhưng hiện thực là mình vẫn đang còn sống. Được sống là lựa chọn của mình, và kể từ cái đêm mà mình đã mất đi tất cả ấy, mình vẫn đang đi tìm mục đích để sống.
“Nhưng mặc dù vậy, nó vẫn có cậu bên cạnh mà, phải không?”
Cậu ấy, người đã lắng nghe nãy giờ, lên tiếng,
“Nếu việc Shiro được sống thêm một tuần có bất kỳ ý nghĩa nào, thì ý nghĩa đó sẽ nằm trong tim cậu. Nó đã có được tình thương của cậu, nhiều đến mức sự ra đi của nó làm cho cậu đau lòng. Chỉ riêng điều đó thôi cũng sẽ đủ làm cho bé ấy vui, mình nghĩ vậy. Ừ, đúng thế, đó là bởi vì…”
––Cậu sẽ không thể quên được tuần lễ đó, phải không?
Người con trai đó kết luận như vậy.
“Vậy sự sống có ý nghĩa gì không?”
“Mình nghĩ là có. Không biết Shiro nghĩ sao, nhưng mình thì nghĩ rằng, nếu hình bóng của ai đó có thể đọng lại trong trái tim của một người và được người đó yêu thương, thì chắc chắn cuộc đời ấy sẽ rất hạnh phúc.”
Lời nói của cậu ấy chìm sâu vào con tim của mình.
Vậy sao. Nếu mình có thể tồn tại trong trái tim của một ai, thì đó sẽ là mục đích của việc được sống. Nếu có thể thực hiện điều này, có lẽ mình sẽ tìm ra được một chút ý nghĩa cho cuộc đời của mình.
Mình nhìn về phía người đang đứng bên cạnh. Biết đâu sau khi mình đã biến mất rất nhiều năm, cậu con trai tốt bụng này vẫn sẽ còn ghi nhớ.
Từ lâu mình đã nghĩ về việc nên sử dụng cuộc đời của mình ra sao.
Thế thì, ừm, mình đã quyết định rồi.
“Này, cậu tên là gì?”
“Haruyoshi Segawa. Còn cậu?”
Và thế là hình dáng của người con trai có tên Haruyoshi Segawa được khắc sâu vào trong tâm khảm của mình.
Những lời này, mình không nói ra với cậu ấy.
Này, Segawa-kun.
Xin hãy thích mình.
Xin hãy khắc ghi mình vào trong tim cậu, xin hãy nhớ đến mình mãi mãi.
Khi điều đó trở thành hiện thực, chắc chắn mình sẽ…
Nghĩ đến đó, mình không thể không cười thật tươi.
“Mình là Yuki Shiina. Rất vui được gặp cậu.”