"Này, mình có thể nhờ cậu một chút được không?"
Tiến tới bên cạnh tôi là một cô gái không hề quen biết.
Chuyện xảy ra khi tôi đang đứng trong một hiệu sách trước nhà ga, tìm kiếm tác phẩm mới của cây bút mà tôi rất mến mộ.
Có lẽ có chút căng thẳng, nên giọng cô nghe hơi đanh và gượng ép.
"Mình muốn mua cuốn sách đó. Cậu có thể lấy nó giúp mình không?"
Đầu ngón tay thon gọn của cô chỉ lên dãy kệ cao nhất chất đầy nhóc sách. Ở đó có vô số tấm bìa đủ mọi màu sắc được sắp xếp một cách lộn xộn. Tôi chẳng biết cô đang chỉ vào cuốn nào.
"Quyển nào cơ?"
"Chỉ một cuốn có bìa màu xanh lam ấy."
"A." Tôi kêu lên khi nhìn thấy nó.
Đó chính là cuốn mà tôi đang tìm. Và đúng như cô ấy nói, chỉ có một cuốn như thế. Nó được đặt trên kệ chứ lại không nằm trong khu giới thiệu sách mới.
"Ở kia có một cái ghế đẩu đấy."
Không chú ý tới phản ứng của tôi, cô lại chỉ tay vào cái ghế đẩu gần đó. Mắt tôi nhìn theo ngón tay của cô lướt từ dãy kệ xuống chiếc ghế.
Rồi tôi quay lại nhìn cô ấy một lần nữa.
Một cô nàng thật dễ thương. Mái tóc ngắn của cô để xõa quá đôi lông mày. Cô chỉ cao ngang đầu tôi, hoặc là có hơi cao hơn một chút. Nếu muốn, cô ấy có thể tự mình lấy được nó.
Cô không muốn làm thế vì lý do về trang phục.
Cô ấy đang mặc một chiếc váy ngắn.
Cũng vì ăn mặc như vậy, nên chỉ cần đứng ở trên cao là mọi thứ bên dưới sẽ lộ hết cả ra. Tôi hiểu rồi. Hóa ra con gái có rất nhiều thứ phải để ý nhỉ.
Thế nên tôi làm theo lời cô ấy, mang chiếc ghế đẩu lại và với tay lên để lấy cuốn sách màu xanh. Vì không đủ cao nên tôi phải nhón chân thì mới vừa vặn chạm vào được tấm bìa mới tinh của cuốn sách. Đây là tác phẩm mới sau hai năm ẩn dật của nhà văn này, và nó đang nằm trong tay tôi. Thế nhưng...
Dù trong lòng đang đấu tranh dữ dội, tôi vẫn đưa cuốn sách (một cách khó khăn) về phía cô ấy.
"Cảm ơn cậu."
Cô ôm lấy nó âu yếm trong vòng tay của mình.
"À, không có gì. Cậu cũng thích đọc tác giả này sao?"
"Ừ."
"Mình cũng thế."
Tôi cố gắng để không lộ ra vẻ tiếc nuối, nhưng có vẻ như cô gái này đã nhận ra điều gì đó trong tông giọng của tôi, vì mặt cô dường như có vẻ u ám hơn.
"Có phải cậu cũng đang tìm mua cuốn sách này?"
"Mình không nghĩ là nó lại nằm ở chỗ đó."
"Vì không tìm thấy nên mình đã đi hỏi nhân viên ở đây và họ bảo rằng "chỉ còn một cuốn như vậy thôi"."
"Vậy hả. Thì ra đây là cuốn duy nhất còn lại sao? Tiếc nhỉ. Chắc là mình sẽ phải đi xem còn chỗ nào có bán không vậy."
Nụ cười che lấp đi lời nói dối của tôi.
Trước khi tới đây tôi đã lùng sục khắp các hiệu sách khác rồi.
Chả nơi đâu có.
Trong cái thị trấn hẻo lánh mà tôi đang sống, ngoại trừ những cuốn sách đạt giải, đã được chuyển thể thành phim, hoặc trừ phi đã bán được hơn vài ngàn cuốn, còn không thì sẽ không xuất hiện trong bất cứ tiệm sách nào, kể cả đối với những tác phẩm mới. Tôi thật ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể mua được nó vào ngày phát hành, đã thế lại còn quá lười để mà đi đặt trước.
Có vẻ như tôi sẽ phải bỏ cuộc rồi.
Chùng vai xuống đầy thất vọng, tôi đang đi về phía cửa ra thì…
"Chờ đã!"
Không hiểu thế nào mà cô ấy lại gọi tôi lại.
"Hở?"
"Nếu cậu không phiền thì mình có thể cho cậu mượn cuốn này. Nhưng phải để mình đọc xong đã nhé."
"Nhưng sao lại cho mình mượn?"
"Vì mình thích đọc sách. Mình biết cảm giác muốn được đọc ngay một cuốn sách là như thế nào."
Trong lúc tôi còn đang phân vân không biết nên trả lời như thế nào, vì một lý do gì đó mà cô ấy lại cúi đầu xuống với vẻ bối rối "Ờm, nếu cậu thấy mình lắm chuyện thì cho mình xin lỗi." Từ giọng nói bé xiu xíu ấy, tôi chợt nhận ra rằng cô chắc hẳn đã phải lấy rất nhiều dũng khí thì mới có thể lên tiếng nhờ tôi khi nãy.
Lồng ngực tôi bỗng nóng bừng, khiến tôi bất giác cúi mặt xuống.
"Không không. Cảm ơn cậu, nếu được thế thì mình vui lắm. Mình là Segawa Haruyoshi, rất vui được làm quen."
Nghe thấy thế, cô thở phào, nở một nụ cười rạng rỡ.
"Ừm. Rất vui được gặp cậu, Segawa-kun. Mình là Shiina Yuki."
Mùa xuân, khi năm học lớp 8 sắp sửa kết thúc.
Đó là cái cách mà tôi đã gặp được Yuki Shiina.
❀
Sau khi rời khỏi hiệu sách, chúng tôi đến một quán cà phê mà Shiina-san muốn ghé thăm.
Hai đứa thận trọng hé mở cánh cửa gỗ, đồng thời nghe được hai tiếng chuông gió ngân lên phía trong. Trôi nổi trong không gian tĩnh lặng của quán là thứ nhạc cổ điển mà tôi chưa từng nghe qua, cùng mùi hương cà phê ngào ngạt trong mọi ngóc ngách.
Có cảm giác như nơi đây chỉ dành cho người lớn vậy.
Thời gian trôi thật chậm và thật tinh tế.
"Kính chào quý khách. Ái chà, hai đứa dễ thương quá nhỉ."
Trong quán chỉ có một người chị gái trẻ trung xinh đẹp. Chúng tôi cũng đang là những khách hàng duy nhất. "Hai em thích ngồi chỗ nào cũng được." Chị gái ấy nói.
Trong lúc tôi còn đang nhìn quanh, Shiina-san đã không ngần ngại chọn chỗ có nhiều ánh sáng nhất. Tôi cũng vội vàng đi tới chỗ đó và ngồi xuống đối diện với cô ấy.
Ánh nắng tháng ba chiếu bên ngoài cửa sổ thật là ấm áp.
Cơn thèm ngáp ập đến, khiến tôi phải bặm môi lại để chặn nó lại. Shiina-san trông thấy điều này liền cười khúc khích, "Cậu trông như một chú mèo ấy."
"Bọn mình gọi gì đi. Segawa-kun, cậu muốn uống gì nào?"
Tôi nhìn xuống tờ menu trải trước mặt, giật mình nuốt nước bọt một cái.
Thực đơn không có gì nhiều, song giá cả lại đắt dễ sợ. Một lon cô-ca có giá 450 yên, hồng trà có giá lên tới 1000 yên. Ai uống thứ này chứ? Chỉ có mấy ông sếp sòng thôi, chẳng biết nữa.
Shiina-san gọi một tách cà phê đen, có vẻ như rất quen thuộc với những nơi như thế này, nên tôi cũng bắt chước. Tôi chưa uống cà phê bao giờ.
"Này, của cậu đây. Đây là cuốn mà mình vừa nhắc đến."
Khi đã gọi xong đồ, Shiina-san lấy ra hai quyển sách từ túi của cô ấy, đưa cho tôi một cuốn.
Đó là quyển mà cô ấy mang theo sẵn, chứ không phải quyển cô vừa mua.
Chúng tôi đã nói chuyện về sách trên đường đi tới đây. Trong lúc đó, Shiina-san đã giới thiệu cho tôi một tựa sách.
Tình cờ là cô ấy lại mang nó ngay theo người, nên đã cho tôi mượn. Trong lúc cô đọc cuốn sách mới, tôi sẽ dành thời gian để đọc cuốn này.
"Mình nghĩ cậu sẽ thích nó."
"Nghe có vẻ thú vị đấy."
Trước khi bắt đầu đọc, tôi lật thử qua một vài trang. Cũng chính lúc này, cà phê được mang ra.
Mùi thơm ngậy độc đáo của nó lười biếng dâng lên cùng với làn hơi trắng.
"Xin mời thưởng thức."
Chị gái ban nãy cúi đầu trước chúng tôi và quay trở lại quầy tính tiền. Đuôi tóc dài sau gáy chị đung đưa sang hai bên một cách rất vui nhộn.
Tôi nhìn theo chị ấy, mặc dù không hề cố tình. Không hiểu sao tự dưng Shiina-san lại phồng má, trông như sắp trách mắng tôi vậy.
"Cậu thích nhìn chị ấy nhỉ?"
"Hở?"
"Vậy ra đó là mẫu người mà cậu thích ư?"
"Không. À thì, mình thấy chị ấy rất xinh. Đặc biệt là mái tóc dài, nó khiến cho chị ấy rất nữ tính."
"Hừmm, ra là cậu thích tóc dài."
Cô lấy tay chạm vào tóc của mình và thở dài, đoạn nhấc chiếc tách lên rất có phong thái, đưa nó lại gần môi. Cô không bỏ thêm đường hay sữa gì cả, và trông thực sự thanh lịch. Có cảm giác rằng ngay cả cái cách cô uống cà phê cũng có thể vẽ thành một bức tranh.
Nhưng cũng phải nói thêm rằng, cô vốn đã đẹp như một bức tranh.
Shiina-san chậm rãi đưa tách cà phê lên môi. Nhấm một ngụm, cô nhăn mặt.
"Đắng quá. Cái...gì… thế này? Đắng không chịu được."
"Hể? Cậu không quen uống thứ này à?"
"Thực ra đây là lần đầu tiên đấy."
"Hóa ra đây là một kiểu thử thách sao?"
"Là bởi vì hình tượng của một cô gái tới quán cà phê để đọc sách luôn phải gắn liền với cà phê đen mà."
Shiina-san rên rỉ như thể đã bị trúng độc, cùng lúc đó với tay ra để lấy mấy chiếc lọ nhỏ ở cạnh bàn. Cô ấy ra hai cục đường để thả vào tách nước màu đen, ngoáy nó bằng thìa, rồi nhấp thử một lần nữa. Xong cô lại nhăn mặt, bỏ thêm một cục đường.
Sau đó, cô thận trọng nếm thử một lần nữa, lần này thì đã có thể gật đầu vui vẻ.
"Giờ thì uống được rồi."
Thật ra mà nói, đối diện với một Shiina-san trông rất người lớn khiến tôi có phần hồi hộp, nhưng sau khi chứng kiến những thứ như trên, tôi đã có thể thở phào. "Đắng quá đi." Shiina-san nói trong lúc tiếp tục cho thêm đường, trông cô đã ra dáng một thiếu nữ đồng trang lứa với tôi. Không còn lý do nào để tôi cảm thấy hồi hộp nữa.
"Còn cậu thì sao, Segawa-kun? Cậu có hay uống cà phê không?"
"Thật ra đây cũng là lần đầu mình uống cà phê." tôi thừa nhận.
"Ahahaha." Shiina-san bật cười. "Thế thì cậu giống mình rồi. Cậu muốn cho thêm đường không? Hay cậu sẽ thử thách bản thân mình bằng cốc cà phê đen này?"
"À thì, cũng hiếm khi có dịp, nên mình sẽ thử."
Giống như Shiina-san khi nãy, tôi đưa tách cà phê lên miệng mà không cho thêm gì cả. Trong tích tắc, cảm giác nóng rãy cùng vị đắng đốt cháy đầu lưỡi của tôi. Mặt tôi rúm ró cả lại, lưỡi sưng tấy. Chắc bị bỏng mất rồi. Tôi vội vàng uống ực cốc nước lọc, xoa đá lên chỏm lưỡi của mình.
"Vị nó thế nào? Đắng chứ hả?"
"Bỏng lưỡi rồi."
"Không ngờ là Segawa-kun lại đãng trí thế đấy."
Shiina-san nói trong lúc uống cà phê, để rồi chính cô cũng nhăn mày lại. Sau khi do dự một lúc, cô cũng phải chườm đá lên lưỡi của mình. Tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn lưỡi của cô đang cảm thấy y như lưỡi của tôi.
"Cậu cũng thế còn gì."
Tôi hớn hở nhận xét. Shiina-san trông có vẻ hơi ngượng nghịu trong lúc đảo đảo cục đá trong miệng.
❀
Chỉ có tiếng lật giấy vang lên trong không gian của quán. Khi chúng tôi bắt đầu chìm vào những trang sách, chị gái kia cũng tắt đi tiếng nhạc rồi lạc vào trong giấc mơ. Trông chị ấy thoải mái thật. Chắc giấc mơ cũng đẹp, vì một nụ cười đang hiện lên ở đằng đó.
"Này,"
Nghe tiếng gọi, tôi ngẩng đầu lên. Shiina-san đã đóng sách lại và nhìn về phía tôi. Tôi đặt một chiếc dấu sách lên và cũng gập nó lại. Hai tách cà phê trên bàn đã trống trơn, còn cốc nước bên cạnh đã vơi đi một nửa.
"Chuyện gì thế?"
"Chữ 'Haruyoshi' viết theo Hán tự như thế nào?"
"Sao tự dưng lại hỏi vậy?"
"Tò mò thôi ấy mà. Dẫu sao đó cũng là một cái tên hiếm."
"Chẳng lẽ cuốn tiểu thuyết đó lại có một câu hỏi ẩn dụ nào có liên quan à?"
Người Shiina-san lắc lư, "Không phải là như thế." Cô phủ nhận thẳng thừng. Đó là một lời nói dối rất tệ, bởi về đến cuối giọng cô cao vút lên.
Sau khi suy nghĩ một chút, tôi đặt ngón tay vào mấy giọt nước đọng lại trên cốc, dùng chúng để viết lên bàn. Những giọt nước tụ lại thành các đường thẳng, các đường thẳng nối nhau tạo thành từ ngữ. Chẳng bao lâu, trên đó hiện lên hai ký tự 春由 - Haruyoshi.
"Hán tự viết như thế."
"Hếế. Thật là trùng hợp."
Shiina-san viết thêm một chữ '希' vào sau chữ '由'. '由希' - Yuki, tôi lẩm bẩm.
"Tên bọn mình dùng chung một ký tự." Hay thật đấy, Shiina-san nói như thế.
Chúng tôi tiếp tục đọc sách, thi thoảng lại trò chuyện và còn gọi thêm bánh. Trước khi có ai kịp để ý thì năm tiếng đồng hồ đã trôi qua. Từ đầu đến cuối không có thêm một vị khách nào đến quán.
Nhiệt độ về đêm hạ xuống mau chóng, những ánh sáng sặc sỡ tạo thành một dải màu nhòe nhoẹt khắp cả thị trấn.
Trên bầu trời, tôi có thể trông thấy những vì tinh tú.
Shiina-san nói với tôi tên của một vài ngôi sao, nhưng khi tôi nhờ cô ấy chỉ ra xem chúng nằm ở đâu, thì có vẻ như cô chỉ biết đến tên của chúng thôi.
Lúc tiễn Shiina-san ở ga tàu, cô đưa cho tôi cuốn sách màu xanh như đã hứa. Tôi cúi đầu và nói cảm ơn, còn cô ấy thì bảo không có gì. Sức nặng của cuốn sách bìa cứng khiến tôi lâng lâng.
"À này, mai cậu có bận không, Segawa-kun? Bây giờ đang là kỳ nghỉ xuân đúng không nhỉ?"
"Sáng mai mình có buổi tập điền kinh, nhưng chiều thì không làm gì."
Nếu không có gì quan trọng, tôi nghĩ mình sẽ dành cả buổi để đọc cuốn sách này.
"Thế thì bọn mình có thể gặp nhau vào chiều mai được không? Mình muốn được chia sẻ cảm nhận của mình về cuốn sách này, cũng như lắng nghe cảm nhận của cậu nữa."
Nhớ lại thì, cả ngày hôm nay chúng tôi chỉ dành để đọc sách và chuyện trò, nhưng rất chi là thú vị.
Sự im lặng của tôi khiến cho Shiina-san hốt hoảng.
"À, nhưng cậu không cần phải đọc xong nó trước ngày mai đâu, Segawa-kun. Cậu cũng có thể nói về những cuốn mà cậu đã đọc cũng được. Mình muốn nói là, hôm nay mình đã rất vui."
Aa, sao lại thế nhỉ? Nhìn thấy Shiina-san có cùng chung cảm xúc với mình, không hiểu làm lại làm tôi cực kỳ sung sướng.
"Được rồi. Mai gặp lại cậu nhé."
"Ừ."
Ngay sau khi chào tạm biệt, Shiina-san kêu 'A' một tiếng rồi chỉ tay lên bầu trời. Làn sương trắng xuất hiện chỉ mới vừa nãy khi hai đứa nói chuyện, giờ không còn thấy đâu nữa. Mùa xuân đã tới, mùa khởi đầu của vạn vật. Vào lúc này, mùa đông đã lùi về nơi xa tận cùng.
"Mình biết ngôi sao đó."
Cô nói cho tôi biết tên của ngôi sao màu cam đang lấp lánh trên cao.
"Arcturus. Người Hawaii gọi nó là Hōkūleʻa, vì sao của lòng biết ơn."
❀
Khi hoạt động câu lạc bộ đã diễn ra xong xuôi, tôi đi xuống hành lang. Bỗng có tiếng bước chân lạo xạo và ồn ào, cùng một vật to tròn màu trắng lướt ngang qua. Thời gian trôi rất chậm trong kỳ nghỉ xuân, đặc biệt là ở khu nhà câu lạc bộ này. Thế nên là cái thứ lướt qua rất nhanh ấy đã thu hút sự chú ý của tôi. Cái gì thế nhỉ?
Tôi bước bộ trong lúc ngẫm nghĩ xem thứ đó là gì thì bị gõ một cái vào sau đầu.
"Á. Ai đấy?"
"Chào, Haru."
Có ai đó gọi tên tôi. Giọng nói khá quen thuộc.
"Akane, cậu có thể ngừng cái trò đánh người bất thình lình như vậy không?"
Quay đầu lại, tôi trông thấy cô bạn đồng niên Rindou Akane đang phồng má trợn mang và đứng chống nạnh. Cô ấy đang cầm một cái túi đồ hàng màu trắng trên tay phải. Hóa ra thứ màu trắng ấy là nó. Có vẻ như bên trong đựng rất nhiều nước hoa quả.
Chắc là phần thưởng dành cho mấy đứa đàn em.
Từ mùa hè năm ngoái, cô ấy đã được chỉ định làm đội trưởng của đội tuyển bơi.
"Không, là lỗi của cậu đó chứ, Haru."
"Tớ đã làm gì sai nào?"
"Là lỗi của cậu vì đã chẳng làm gì hết. Ít nhất ra thấy bạn cùng lớp đi qua cũng phải chào một câu chứ. Thiệt tình, lúc nào cậu cũng như vậy hết đó Haru, cứ vờ như chẳng có gì xảy ra cả. Thế không hay đâu."
Thật vô lý, nhưng vì Akane đã nói thế, nên cái con người thụ động hơn là tôi phải chấp nhận cúi đầu xuống mà tạ lỗi. Thôi thì, cứ làm thế để chuyện này êm xuôi đi cũng được.
"Xin lỗi. Tại tớ không biết là cậu ở đó, Akane. Khi nãy tớ đang hơi mơ màng."
"Thế có nghĩa là tớ không có chút sự hiện diện nào sao? Thế mà tớ đã thầm hy vọng một chút là cậu sẽ nói chuyện với tớ cơ chứ, trả lại con tim thiếu nữ cho tớ đây."
"Sốc thật đấy."
"Sốc cái gì?"
"Sốc là cậu lại có một thứ như thế đấy, Akane."
Bốp.
A, không biết tại sao tôi lại nghe được một âm thanh mà mình không nên nghe thấy.
"Tên kia, mi nghĩ bà là ai?"
Khóe mắt nhọn hoắt của Akane đã rướn cong hết cỡ. Cô ấy đang lăm lăm vũ khí là mấy chai nước trong cả hai tay. Akane khá gầy, nhưng nhờ bơi lội nên người cô ấy toàn cơ là cơ. Ừ, nếu mà vật tay với tôi thì cô ấy sẽ thắng đấy. Thế nên là mọi chuyện đã bắt đầu trở nên nguy hiểm. Tôi phải liên tục né đòn của cô ấy để giữ được mạng sống.
"Chờ... chờ đã, chết người đấy. Dừng lại đi mà."
"Immm mồm!"
"Được rồi, được rồi. Xin tha tội."
"Vậy cậu đã hiểu chưa?"
"À, thì…"
"Hóa ra là chẳng hiểu gì hết!"
"Ấy đừng. Đúng rồi. Tớ đã hiểu cậu là một cô gái rất lôi cuốn."
Khoảnh khắc tôi hét lên câu đó, cái chai nước vừa kịp chạm vào mũi tôi. Tim tôi đang đập thình thịch, giọng tôi vừa nãy nghe to quá trớn. Toàn thân tôi run rẩy. Trong một thoáng, tôi rùng mình, mồ hôi lạnh túa ra.
Không biết có phải sự hoảng hốt của tôi đã chạm được tới cô ấy hay không, nhưng Akane cuối cùng đã ngừng tấn công.
"Không hiểu sao tớ cứ có cảm giác là cậu chỉ nói thế cho qua chuyện thôi vậy. Thật là bực mình."
"Thế thì tớ phải nói gì nào?"
"Saooo cũnnng được. Tớ cũng có lỗi vì đã hy vọng ở cậu, Haru. Lần này cả hai đều đã bị tổn thương."
Không, chỉ có mình tớ là nhận lấy đau đớn đấy chứ. Lần này thì tôi kịp tóm lại câu nói ấy trước khi nó lọt được ra khỏi mồm. Không thì tôi sẽ lại đổ thêm dầu vào lửa là cái chắc. Không thể phạm cái lỗi đó lần hai được.
"Thế, cậu đang làm gì vậy?"
"Hả? Buổi tập kết thúc rồi, nên tớ đang quay trở lại phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Còn cậu thì sao?"
"À, tớ đang lau dọn phòng sinh hoạt với mọi người. Bọn tớ muốn làm thế trước khi mấy đứa mới gia nhập. Nếu muốn cậu có thể đến giúp đấy. Tớ sẽ thưởng nước hoa quả cho cậu."
"Xin lỗi. Nhưng tớ có hẹn rồi."
Nghe thấy thế, cặp lông mày mảnh mai của cô ấy nhíu lại.
"Lại nữa à? Dạo gần đây cậu cứ như kiểu bị tự kỷ ấy. Lần trước cậu cũng bảo là có việc rồi sau đó lẻn đi một mình đấy, lần này là gì đây?"
"Không không. Thực sự là tớ có một cuộc hẹn với một người vào hôm nay."
"Hừm. Nếu thế thì đành thôi vậy. Kể cũng tiếc. Nhưng thôi, ở lại chơi với tớ một chút đi."
"Tớ đã nói là có việc rồi mà."
"Có phải là tớ bảo cậu đi dọn phòng cùng hay là gì đâu. Tớ đang muốn giải lao một chút, sẽ không tốn nhiều thời gian của cậu đâu. Mà tí nữa tớ cũng phải mang nước về rồi. Vì cậu đang đi bộ thơ thẩn ở đây nên chắc là cậu vẫn còn nhiều thời gian, đúng không?"
Akane nói đúng. Vẫn còn bốn mươi phút nữa mới tới giờ hẹn.
"À, ừ, cũng được."
"Quyết vậy đi..."
Akane búng tay một cái rồi đặt đống nước hoa quả bên cạnh cái cột. Xong cô ấy bắt đầu đi mở hết những cánh cửa sổ trong hành lang, từng cái một.
Mỗi khi cô mở ra một tấm kính trong suốt, mái tóc ngắn của Akane lại phất phơ nhè nhẹ cùng làn gió. Khuôn mặt cô ấy đang bốc ra hơi nóng bừng bừng, và có lẽ là do tập luyện nên nó nhuốm toàn một màu hồng.
"Aa... gió mát quá."
"Ờ ha."
Tôi thò đầu ra cùng một ô cửa sổ với Akane. Vì một lý do nào đó, cô ấy tạo ra một vẻ mặt rất kỳ quái, thét lên "Hiéé, đồ vô duyên." rồi đứng cách xa khỏi tôi, khiến cho tôi bị tổn thương tâm lý sâu sắc.
Để xoa dịu con tim đã tan nát của mình, tôi nhìn về phía những ngọn đồi trước mặt. Thời tiết thật dễ chịu, nên quang cảnh đằng xa hiện lên rất trong trẻo và rõ nét. Những mảng màu hồng còn vương lại đằng kia có thể là hoa anh đào, mà cũng có thể là hoa mận.
"Các anh chị khóa trên đều đã tốt nghiệp hết rồi nhỉ?"
Akane đặt đầu ngón tay lên một ô cửa gần đó và nói như thế.
Giọng nói của cô ấy thiếu đi sức sống của nó khi trước.
"Ừ."
"Cậu có thấy sợ không khi có quá nhiều việc xảy ra một cách dồn dập như vậy? Ví dụ như là sang năm, và mọi thứ sau đó nữa. Liệu tớ có thể xử lý được hết chúng không đây?"
À, vậy ra đây là lý do tại sao Akane gọi tôi lại.
Nhưng không may là, Akane đã gọi nhầm người rồi.
Đúng là Akane và tôi sẽ đều là đàn anh đàn chị năm cuối, và sẽ đều là chủ nhiệm câu lạc bộ.
Nhưng Akane còn phải gánh vác kỳ vọng của cả trường. Chỉ mới năm ngoái cô ấy đã suýt thì lọt vào giải Quốc gia. Áp lực mà cô ấy đang mang theo mà một thứ mà tôi không thể nào sánh được.
Tôi quay đầu lại, dựa lưng vào lan can. Được một lúc thì lại đứng thẳng dậy, nhìn lên trời và trông thấy mặt trời đang lấp ló đằng sau mái nhà. Tôi phải nheo mắt lại.
Chói quá, tôi nghĩ vậy.
Không phải là mặt trời quá chói chang, mà là Akane.
Đối với tôi, phản ứng tự nhiên sau một thất bại là nuối tiếc.
Những người có suy nghĩ như thế sẽ không bao giờ có thể trở thành nhà vô địch. Akane đang hoảng sợ là bởi vì nỗ lực mà cô ấy bỏ ra là một thứ rất vô tư.
Còn tôi thì chẳng có gì như thế.
Không sao đâu, cậu có thể làm được, trong đầu tôi hiện lên toàn những câu nói khách khí và tầm thường. Đối với cô ấy, những từ ngữ vô dụng ấy của tôi nghe sẽ thật sáo rỗng làm sao.
Nhưng dù có cố suy nghĩ thì...
Hầy, rốt cục tôi vẫn chẳng có gì trong đầu.
Ánh nắng hé lộ nửa vời đang chiếu lên da tôi. “Ờ…” tôi hé miệng ra, nhưng không hiểu sao lại thấy cổ họng khô khốc, có lẽ bởi vì những câu chữ còn đọng lại trong khoang miệng tôi đã bốc hơi sạch.
Chẳng còn gì để nói ngoại trừ…
“Mà này, cậu biết chưa? Cô Matsue-chan dạy toán sắp làm lễ cưới rồi đấy.”
Sau cùng, tôi đã chọn cách đổi sang chủ đề khác.
Akane không nói gì và bỏ qua cái sự giả dối đã quá thường tình của người bạn cùng lớp.
“Không đời nào. Ai thế? Thầy Jimi dạy thể dục? Hay là thầy Yone dạy quốc ngữ? Cô ấy có nhiều tin đồn lắm mà. Vậy là cuối cùng cô ấy cũng chọn được một người rồi à?”
“Ế, cô Matsue-chan có nhiều đối tượng đến vậy cơ á?”
Tôi có hơi sốc, vì vẫn hằng nghĩ cô ấy là một giáo viên xinh đẹp và trong sáng.
“Haru quá là ngây thơ. Nếu không cẩn thận, cậu sẽ bị một cô gái hư dụ dỗ đấy hiểu không hả?”
Akane cười, và tôi cũng cười theo.
Khoảng thời gian vô định dần trôi qua trong lặng lẽ.
Một ngày nào đó,
Liệu cả tôi nữa cũng có thể tìm ra được một thứ mà mình có thể gắng hết sức mình vì nó không nhỉ?
Ý nghĩ đó vẩn vơ trong một góc của tâm trí tôi.
Sau khi chào tạm biệt Akane, tôi đến gặp Shiina-san như đã hứa. Cô ấy đi đến một địa điểm gần trường để chờ đợi. Tôi tìm thấy cô đang đứng dựa vào một cái bốt điện thoại, và cô mỉm cười chào tôi.
“Nếu đã đến đây rồi, cậu có muốn xem câu lạc bộ của mình tập luyện không?”
“Mình cũng muốn lắm, nhưng cậu không chạy một mình đúng không, Segawa-kun?”
“Tất nhiên rồi. Thế mới là câu lạc bộ chứ. Ngoài mình ra còn mấy học sinh khác nữa.”
“Hừm, nếu thế thì thôi. Đó không phải là một nơi mà mình có thể đi vào.”
“Mình không nghĩ cậu sẽ bị phát hiện đâu.”
“Vấn đề không phải là thế. Đó là một quy tắc mà tự mình đặt ra.”
Thế là chúng tôi trao đổi với nhau những câu chuyện phiếm và đi tới bãi biển gần trường, theo lời gợi ý của Shiina-san. Những con bướm với đôi cánh trắng ngần đang dập dìu bên những bông hoa cải vàng, tựa như đang nhảy múa xung quanh.
Shinna-san vui vẻ với tay về phía một bông mà bọn bướm không đậu vào, đầu ngón tay của cô chạm vào cánh hoa.
Cô hỏi, không nhìn về phía tôi,
“Này, Segawa-kun, tại sao lúc ở hiệu sách cậu lại lấy giúp mình quyển sách đó?”
Cô giật lại ngón tay của mình, khiến cho cánh hoa lắc lư. Sự rung động lan truyền tới những bông hoa khác, khiến cho những con bướm giật mình và bay lên trời. Chúng lướt lên cùng với làn gió, vỗ cánh khoan thai trên không trung, và mắt Shiina-san dõi theo chúng mãi không dứt.
“Cậu đã nhờ mình còn gì?”
“Ừ. Nhưng cậu cũng đang tìm kiếm cuốn sách đó mà Segawa-kun. Tại sao cậu lại đưa cho mình một thứ mà chính cậu cũng muốn có?”
“Thì cậu là người tìm ra nó trước, Shiina-san. Đó là lý do cậu có quyền để mua nó.”
“Cậu không thấy ngập ngừng về chuyện đó sao?”
Có lẽ tôi không hề cảm thấy ngập ngừng chút nào, chỉ hơi tiếc thôi.
Dường như cô ấy coi sự im lặng của tôi là câu trả lời ‘có’.
“Này,” Cô đứng thẳng dậy, vì chúng tôi có chiều cao tương đương nhau, nên mắt cô nằm ngang hàng với mắt tôi. “Cậu sẽ không thể có được thứ mình muốn nếu không tự mình vươn tay ra lấy.”
“Gì vậy? Đó là câu nói của ai thế?”
“Chẳng phải của ai. Đó là một câu ngạn ngữ (của mình.)”.
Dứt lời, Shiina-san chìa tay về phía tôi. Bàn tay nắm chặt của cô ấy xòe ra như một nụ hoa.
“Cậu có thể nắm lấy tay mình không?”
“Hở?”
“Làm ơn đi.”
“…Cũng được thôi.”
Giống như cái cách mà cô ấy chạm vào bông hoa cải, tôi cũng nhẹ nhàng chạm ngón tay mình vào ngón tay cô ấy. Dần dần, lòng bàn tay của hai chúng tôi đã nằm song song.
Vào khoảnh khắc ấy, chúng tôi cùng dồn lực vào đó, và hai bàn tay đã nắm chặt vào nhau.
“Ừm, đây là điều mà mình muốn nói đấy. Cậu hiểu chưa?”
Tôi chỉ có thể lắc đầu.
Tôi chẳng hiểu gì cả.
“Giá mà một ngày nào đó cậu có thể hiểu được điều này, Segawa-kun.”
Tôi không thể nghe thấy câu nói mà cô ấy vừa lẩm bẩm trong miệng, nhưng khi tôi hỏi, Shiina-san chỉ cười trừ.
“Không có gì hết. Quan trọng hơn, hôm nay bọn mình đi đâu đây?”
Sau đó, chúng tôi đi tới vô số địa điểm. Khu trò chơi, sảnh bowling, xong đi xem phim. Sau khi kim giờ đã chỉ quá số sáu, trong lúc tiễn Shiina-san ra đến sân ga, tôi bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Là Takuma Midou, bạn cùng lớp của tôi.
Hình như tên này đang đi chơi cùng với mấy thằng trong tổ bóng rổ của nó.
“Yô, chẳng phải là Haru đó sao? Đang làm gì ế?”
Takuma ra hiệu cho mấy thằng kia cứ đi trước.
“Chẳng làm gì cả, à, chỉ đang đi chơi loanh quanh thôi. Vừa tập xong à, Takuma?”
“Kiểu kiểu vậy. Bọn tôi sắp đi hát karaoke. Đi cùng không?”
“Tôi không đi đâu. Không quen mấy thằng bên bóng rổ lắm, với lại tôi cũng đi cùng người khác rồi.”
“Đi với mấy đứa cùng tổ à?”
“Không phải.”
Khi bị hỏi câu này, tôi mới chợt nghĩ về một chuyện.
Quan hệ của tôi với Shiina-san là như thế nào? Người quen? Bạn bè? Trong lúc còn đang vặn vẹo tìm câu trả lời, cô đã thò đầu ra từ sau vai tôi.
“Chào buổi tối. Cậu là bạn của Segawa-kun à?”
“Hé?”
Nhìn thấy Shiina-san, Takuma trông như thể đã bị ai tắt công tắc, phải năm giây sau mới hoạt động trở lại. Tôi thì hoàn toàn đồng cảm. Nếu là cậu ta, chắc chắn vẻ mặt của tôi cũng sẽ y hệt.
“Haaaả? Êêêêêêế, ch-chờ đã. Bạn nữ xinh đẹp đó là ai? Không phải là học sinh trường mình đúng không? Thế thì, ớ, á, cái thằng này, chẳng lẽ là…”
Một cảnh tượng thật hiếm thấy.
Takuma là một người vừa thông minh vừa giỏi thể thao, và bình thường thì tên này ra dáng người lớn hơn so với rất nhiều bạn bè của tôi, lúc nào cũng có thể bình tĩnh giải quyết từng vấn đề đâu ra đó.
Nhưng giờ thì một Takuma như thế đang há hốc mồm và quay đầu nhìn hết từ Shiina-san rồi lại đến nhìn tôi.
“Đợi đã, Takuma. Ông hiểu nhầm rồi.”
“Hiểu nhầm cái quái gì nào tên phản bội này.”
“Đã bảo là đợi đã mà. Tôi không có phản bội gì cả.”
Trong lúc đang cố gắng xoa dịu Takuma thì Shiina-san lại giật giật viền áo của tôi. “Gì nữa đây?”, tôi nghĩ vậy, và đúng vào lúc đó, cô đặt một tay lên tai tôi và, thổi vào đó. Nó khiến cho tôi giật bắn mình, vừa vội che tai lại vừa ú ớ, da gà nổi hết cả lên còn má thì nóng bừng. Cô ấy làm cái trò gì vậy?
Takuma lườm tôi như thể tôi vừa giết hại bà con nào của nó.
“Oi, không phản bội là sao hử? Bạn ấy vừa thì thầm cái gì với ông? Tỏ tình hay là gì? Chẳng phải hai người vừa mới tán tỉnh nhau đó sao?”
“Không phải thế. Shiina-san, nói gì đi chứ.”
“Ơ, không lẽ tình cảm của mình cậu vẫn chưa hiểu được sao, Segawa-kun?”
Shiina-san cố tình xoay người đi chỗ khác, và đó là đòn quyết định. Một cú nốc-ao hoàn hảo khiến cho tôi hoàn toàn câm nín.
“Thằng chooó!!!” Takuma la lên.
Rồi nó cốc vào đầu tôi trước khi chạy về phía những ánh đèn đằng xa. “Haru, thằng phản bội!!! Đi mà nổ banh xác ra!” Cái chất giọng sang sảng của nó vẫn đang vọng lại. Để nó biến mất khỏi tầm mắt rồi, tôi mới quay lại chất vấn Shiina-san, người đang cười ngặt nghẽo từ nãy đến giờ.
“Cậu cố tình làm thế đấy hả?”
“Ý cậu là sao?”
Cô ấy chống tay lên cằm, ra vẻ ngây thơ.
“Phạm tội nhưng vẫn tin là mình đúng đó sao?”
“Rồi, rồi. Cậu không thích như vậy à, Segawa-kun?”
“Hở?”
“Cậu ghét việc người ta sẽ nghĩ rằng cậu đang có một mối quan hệ như thế với mình à?”
“...Không hẳn.”
“Vậy sao. Thế thì không có vấn đề gì nhỉ? Quan trọng hơn là, mình có hơi ngạc nhiên là cậu lại gọi thẳng tên riêng của bạn cùng lớp ra đấy, Segawa-kun. Cậu không có vẻ gì là một người như thế…”
“Nếu thân với ai thì mình sẽ xưng hô với người đó bằng tên.”
“Hiểu rồi. Thế thì hãy gọi mình là ‘Yuki’ đi, Segawa-kun. Mình cũng sẽ bắt đầu gọi cậu là ‘Yoshi-kun’.”
“Chứ không phải là Haru sao?”
“À, mình ghét ‘Haru’, nhưng lại thích ‘Yoshi’. Bởi vì tên bọn mình đều có chung một hán tự như thế, nên mình sẽ gọi cậu là Yoshi-kun."
“Cậu ghét mùa xuân á? Tại sao vậy?”
“...Thì khi mùa xuân đến, thời tiết sẽ ấm hơn, tuyết sẽ tan chảy và biến mất. Mọi người đều sẽ quên đi những bông tuyết đúng không? Có thể tuyết sẽ vẫn còn đọng lại ở đâu đó, nhưng nó vẫn sẽ bị lãng quên. Mình thấy như thế thật đáng tiếc.”
Mặc dù hán tự là khác nhau, nhưng tên của cô ấy phát âm hệt như chữ ‘tuyết’.
Bản thân Shiina-san có lẽ đã từng trải qua cảm giác bị lãng quên như thế.
Đây là một điều mà tôi không thể khẳng định hay phủ nhận ngay lập tức, vì tôi không biết gì về cô ấy cả.
Chỉ biết là khi nghe thấy cô ấy nói ‘mình ghét Haru’, tim tôi lại thấy nhói đau.
Vì tôi có cảm giác là cô ấy đang muốn nói rằng mùa xuân (Haru) và tuyết (Yuki) chẳng thể nào đến được với nhau.
“Này, Yoshi-kun. Gọi mình là Yuki nhé.”
Dẫu vậy, nếu như cô muốn, tôi sẽ gọi cô ấy là Yuki.
“Được thôi, Yuki.”
Nghe thấy thế, mặt Yuki ửng đỏ.
“Oa, bị gọi bằng tên riêng hay ho hơn mình tưởng nhiều. Ngoài bố mình ra, đây là lần đầu tiên có một người con trai gọi mình như vậy.”
Tôi nhìn Yuki lấy tay ôm mặt và thấy nó khá hài hước. Thế nhưng, câu nói của cô ấy thì vẫn không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu tôi, văng vẳng mãi vào tận sâu cõi lòng.
——Mình ghét Haru.
Trong ngày nghỉ tập duy nhất của kỳ nghỉ xuân, tôi đi cùng Yuki tới công viên Yairo.
Công viên được xây quanh một chiếc hồ với chu vi rộng khoảng 5km, và người ta nói rằng từ tám điểm trong công viên này bạn có thể nhìn thấy tám phong cảnh hoàn toàn khác nhau, thế nên mới có cái tên Yairo - bát sắc.
Hôm nay là ngày đi làm, nên công viên yên tĩnh hơn mọi khi rất nhiều. Vào buổi tối ở đây sẽ nhộn nhịp người lớn đến ngắm hoa, nhưng ban ngày thì không có mấy ai.
Trái với tưởng tượng của tôi, Yuki trông rất vui.
“Ôiii, có một nơi như thế này sao.”
Đút hai tay vào túi áo khoác, tôi đi theo sau Yuki, người đang ngắm nghía mọi thứ đầy vẻ tò mò. Tay tôi mò mẫm quanh món đồ nhỏ bé để trong túi, kiểm tra xem nó có còn ở đó hay không. Đó là một thứ mà tôi có thể dễ dàng cầm gọn trong lòng bàn tay, ấy thế mà tôi cảm thấy nó rất nặng, theo nghĩa bóng. Món đồ đặc biệt này mang theo nó một khối lượng không nhỏ những tâm tình.
Lý do cho việc đưa Yuki tới đây là bởi vì tôi muốn đến một nơi mà sẽ không ai tìm tới quấy rầy chúng tôi, để tôi có thể tặng cho cô ấy một món quà mà mình đã mua ngày hôm qua.
Điều kiện trên đã được đáp ứng.
Tất cả những gì tôi cần bây giờ là thời điểm và tâm trạng phù hợp, nhưng có cả hai thứ cùng lúc thì hơi khó.
Chúng tôi đã đi hết nửa vòng quanh công viên, và món quà thì vẫn đang nảy tưng tưng trong túi áo.
Kể từ khi gặp Yuki, tôi thấy mình bỗng trở nên vô dụng một cách thú vị. Có rất nhiều thứ tôi tưởng là mình có thể xử lý một cách thuần thục, nhưng rốt cuộc khi đứng trước mặt Yuki thì lại lập cà lập cập. Thế là sao?
Nắng chiếu tới vòm lá, rồi xuyên qua chúng, tạo ra những chiếc đốm đen trắng tương phản trên mặt tôi.
Dưới ánh mặt trời nhẹ dịu, tôi cố gắng tìm một khoảnh khắc để có thể mở lời. Thế nhưng trước đó, một giọng nói khác, không phải của Yuki mà trầm hơn hẳn, đã vang lên.
“A, hai cô cậu kia. Chờ một chút.”
“Ế?”
Chúng tôi quay về phía giọng nói ấy và nhìn thấy một ông chú to như gấu đang chạy về phía này. Tôi có thể nghe được cả tiếng bịch bịch. Trông ông chú đó rất hốt hoảng, thế nên chúng tôi đã đứng lại - và đó là một lựa chọn sai lầm.
Người đàn ông này thở hồng hộc như sắp ngủm đến nơi, đi ra đằng sau và đột ngột nắm lấy khuỷu tay của tôi.
"Haa... mình được cứu rồi. Đi cùng chúng tôi nào."
"Ch-chuyện gì vậy?"
"Chúng tôi đang làm một bộ phim, nhưng đến phút cuối thì thiếu người. Nó đang làm cho chúng tôi điên cả đầu đây này."
"Ấy ấy, chờ đã. Cháu chả hiểu chú muốn gì cả."
"Không hiểu... tôi muốn gì?"
Ông chú này quay về phía tôi với vẻ bàng hoàng. Khi nhìn kỹ hơn gương mặt đó, tôi thấy ông chú này vẫn còn khá trẻ. Có lẽ chỉ trong độ tuổi hai mươi thôi, tôi vẫn có thể gọi người này là anh được.
Rồi ánh mắt anh ta dán chặt vào Yuki, người đang ở sau lưng tôi, hai con ngươi ẩn sau mái tóc của anh ta hấp háy.
Tôi biết thừa anh ta đang nghĩ gì. Dù muốn chạy ngay ra khỏi đây, nhưng tay tôi đã bị khóa chặt, không thể nào vùng ra được. Ngẩn ngơ được chừng ba giây, anh ta lại hỏi tôi.
“Nhóc này.”
“Không được.”
Nếu như chỉ có một mình tôi thì có lẽ tôi đã bị anh ta áp đảo và giương cờ trắng đầu hàng rồi. Nhưng bây giờ thì khác, bởi Yuki đang ở đằng sau tôi.
“Nhưng tôi đã nói gì đâu?”
“Em biết thừa cái mà anh định nói. Anh muốn Yuki đóng phim chứ gì.”
“Xin hãy cân nhắc.”
“Không bao giờ.”
Đến lúc này, Yuki, người đứng quan sát toàn bộ câu chuyện từ đầu đến giờ, mới giơ tay lên,
“Tại sao cậu lại quyết định thay cho mình hở, Yoshi-kun?”
Cả hai chúng tôi đều nhìn về phía Yuki.
“...Cậu muốn đóng phim à?”
“Nghe cũng vui đấy. Đó là một cách tuyệt vời để kỷ niệm cho ngày hôm nay.”
Người đàn ông bên cạnh không để lọt mất một câu nào, ngay lập tức ồn ào chen ngang.
“Đúng đúng. Chuyện của con gái thì phải để họ quyết định chứ nhóc.”
Thế thì sao anh không đi mà hỏi Yuki thay vì tôi hả anh? Nhân tiện, dường như anh ta chưa hề có ý định thỏa thuận với Yuki vào lúc đầu. Thế là sao?
“Này, đi thôi nào, Yoshi-kun.”
Chuyện này chẳng lấy gì làm thú vị, nhưng tôi vẫn bị ép phải tham gia vào. Thôi được rồi, tôi chỉ có thể nói như thế.
“Thật á? Vậy quyết định thế đi. Hai đứa sẽ cùng diễn. Phù, may thật đấy.”
Anh ta vội chốt lại như đang sợ chúng tôi đổi ý.
Thua.
Dù chẳng còn ý nghĩa gì nữa, nhưng hãy cứ để tôi chống trả thêm một chút nữa nào.
“Bỏ tay của em ra được chưa?”
Cảnh phim được quay ở một băng ghế trong công viên.
Tôi không rõ về phân cảnh trước đó hay sau này, nhưng có vẻ như chúng tôi sẽ quay cảnh một cặp đôi đang làm lành sau một vụ cãi vã.
Thì ra người đã đến nhờ chúng tôi chính là đạo diễn của bộ phim này. “Ê đạo diễn,” có ai đó gọi anh ta, và khi đáp lại, anh ta cho thấy một vẻ ngoài khác hẳn so với bộ dạng mà chúng tôi vừa trông thấy. Không khí xung quanh anh ta thay đổi ngay tức thì.
Người gọi anh ta là một bà chị người hơi tròn trịa một chút. Chị ta đến gần hai đứa, hết nhìn tôi rồi lại nhìn Yuki, rồi cuối cùng dán chặt mắt vào Yuki.
“Cô gái nào đây? Dễ thương quá đi mất?”
“Phải không nào. Tôi muốn em gái này diễn trong bộ phim của chúng ta.”
“Được đấy, tuyệt vời. Cho bộ phim sắp tới hả?”
“Không, cho bộ phim này.”
“Há?”
Không khí bỗng chốc như đóng băng lại. “ấy ấy ấy ấy ấy,” chị ta liên tục lặp đi lặp lại. “không được không được không được.”
“Ông nghĩ cái quái gì vậy? Làm thế sao được?”
“Vậy sao? Nhưng tôi muốn xem em ấy diễn xuất ra làm sao.”
“Nghe này, tôi hiểu cảm nghĩ của ông. Tôi cũng muốn xem em ấy diễn. Nhưng còn bộ phim này thì sao? Tôi không biết ông muốn xếp em ấy vào vai nào, nhưng nếu cả em ấy cũng diễn thì bộ phim này không khéo sẽ bị dẹp mất.”
“Không phải lo. Tôi sẽ xử lí mọi thứ xong xuôi đâu vào đấy. Nhưng mà, tôi sẽ phải gây cho mấy ông bà khá nhiều rắc rối đây… nhưng tin tôi đi, có công mài sắt có ngày nên kim.”
Tay đạo diễn khảng khái vỗ lên ngực mình.
“...Có thật là thế không đấy?”
“Chứ còn gì nữa.”
Sau khi trao đổi với nhau như thế, chị ta bỏ cuộc và thở dài.
“Hầy, tôi hiểu rồi. Có nói gì cũng vô ích nhỉ. Dù sao thì đạo diễn này, ông cùng với Kazuha-chan làm cảnh quay bám theo nhân vật nhé. Nó kỹ tính lắm đấy, nếu mà không nghiêm túc thì kiểu gì nó cũng biết. Mà khi ấy nó sẽ làm ầm lên cho mà xem, xong rồi sẽ chẳng ai dựng cảnh cho nữa mà quay đâu. Đừng có để điều ấy xảy ra đấy.”
“Hiểu rồi, tôi đi đây. Nhờ bà hướng dẫn cho hai em nó.”
Sau khi nói thế, đạo diễn vội vàng bỏ đi.
Chúng tôi, cùng với chị gái không rõ tên là gì, đều nhìn theo tấm lưng của anh ta.
Không khí căng thẳng biến mất trong giây lát. Giờ chỉ còn người chị gái đang mỉm cười thích thú như tay đạo diễn ban nãy, và hai chúng tôi, những người chẳng hiểu cuộc trao đổi vừa rồi có ý nghĩa gì.
“Ờm, vừa nãy hai anh chị nói về chuyện gì thế?”
“A, đừng lo về chuyện đó. Em sẽ hiểu sớm thôi. Nhưng mà, chị cũng phải nói trước. Tên đó rất là ích kỷ và cứng đầu, nên có gì muốn nói với ổng thì cứ nói ra.”
Yuki và tôi cùng nhìn nhau, nhún vai.
Rốt cục, chúng tôi bị giam cầm trong gần bốn tiếng.
Chỉ có một cảnh phim, nhưng phải quay lại mấy lần.
Có vẻ như tất cả sau này sẽ được chỉnh sửa thành một phân cảnh duy nhất.
Vai diễn mà chúng tôi được phân là người qua đường A và B. Nếu Yuki lộ diện, cô ấy sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý, nên đạo diễn bảo tôi phải đóng vai trò như một chiếc khiên che chắn cho cô ấy.
Nhưng cho dù vậy, khi nhìn vào đoạn phim ngắn vừa quay xong, anh đạo diễn vẫn phải kêu, “Hừm.”
“Chắc là quá thu hút mất rồi. Mắt mình cứ tự động nhìn về phía em ấy.”
Anh ta lẩm bẩm, cố không để cho diễn viên chính nghe thấy, nhưng Yuki và tôi lại ở ngay gần nên nghe rõ mồn một. Sau đó, chúng tôi nhận ra là anh ta chỉ muốn chúng tôi nghe thấy thôi, và đó là lý do mà anh ta phải hạ giọng.
“Muốn xem không?”
Anh ta vẫy tay ra hiệu chúng tôi lại gần, rồi chỉ vào màn hình laptop. Trên đó là một cảnh quay mười phút.
Chính giữa khung hình là một cặp sinh viên.
Và sau họ là hai người đang đi ngang qua.
Hai con người đi ngang qua không có lấy lời thoại, cũng không có một câu miêu tả về họ, chỉ là hai con người đang nói chuyện với nhau. Còn chưa kịp định thần thì đã sang cảnh khác. Gì thế nhỉ? Tôi không nhớ nhân vật chính đang nói về điều gì nữa. Gương mặt của Yuki là thứ duy nhất đọng lại trong trí nhớ của tôi, trong ký ức ấy, Yuki và tôi đang cười nói vui vẻ. Chỉ riêng điều đó đã có thể xem như một phép màu.
Nếu đây là một bộ phim hoàn chỉnh, chắc chắn là tôi sẽ không muốn dành thời gian để xem bất cứ cảnh nào ngoài cảnh đó. Kể cả nếu có xem hết cả phim đi nữa, đến cuối cùng, thứ duy nhất còn lại trong tâm trí tôi có lẽ sẽ là nụ cười của Yuki.
Như chị gái kia đã nói, cả cốt truyện coi như vứt.
“Này nhóc. Cậu không thấy đây là một sự phí phạm sao? Thật hiếm khi nào mới có một người xinh đẹp như thế này xuất hiện. Cậu muốn được xem những câu chuyện xoay quanh em ấy, đúng chứ?”
Cuối cùng tôi cũng hiểu ý nghĩa của cuộc trao đổi giữa đạo diễn và chị gái kia.
Anh đạo diễn biết rằng bộ phim này sẽ bị hủy, nhưng vẫn dành thời gian và công sức chỉ để lôi kéo Yuki làm diễn viên.
Nhưng Yuki thì lại lắc đầu.
“Ờ, không sao đâu ạ. Anh đừng lo, nó vẫn có thể dùng được.”
“Không không, em gái à, em không hiểu rồi. Bọn anh không thể dùng đoạn phim này. Ai xem cũng đều sẽ chỉ nhìn vào em mà thôi.”
Đạo diễn có vẻ hơi bị bất ngờ và luống cuống với câu nói của Yuki. Trước khi tôi kịp để ý, anh ta đã trực tiếp nói chuyện thẳng với Yuki. Có lẽ anh ta đang thực sự lo lắng, hoặc đó là tính cách tự nhiên của anh ta khi trở thành đạo diễn.
“Thế chúng ta cá cược nhé?”
Yuki đề nghị, mặt cô ấy có chút quyết tâm trong đó.
“Nếu như cảnh này khiến cho bộ phim bị hủy, em sẽ làm mọi thứ mà đạo diễn muốn.”
“Có nghĩa là nếu anh muốn em tham gia vào một bộ phim thì em cũng sẽ đồng ý?”
“Vâng. Nhưng nếu không có phép màu nào thì chuyện đó là bất khả thi. Mà một phép màu thì không thể lúc nào cũng xảy ra được.”
“Ý cậu là sao?”
“Nói cách khác, nếu như một phép màu xảy ra một lần, thì đó là may mắn, và sẽ không có lần thứ hai. À, không, mọi phép màu xảy ra đều phải trả một cái giá tương đương, nên nếu nói là may mắn cũng không đúng.”
Tôi không thể hiểu Yuki đang định nói gì.
Cả đạo diễn chắc cũng vậy. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, “hiểu rồi”, anh ta phán như vậy. Có lẽ chỉ cần Yuki gia nhập đoàn làm phim là đủ đối với anh ta.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lặn, bóng đêm bắt đầu phủ xuống.
Đạo diễn và những người khác đang hối hả thu dọn đồ đạc.
Tôi nhìn vu vơ về phía họ; đạo diễn nhận thấy thế và tiến tới chỗ tôi.
“Làm tốt lắm.”
“Mất thời gian nhỉ."
"Nhóc thật sự đã giúp tôi đấy. Cơ mà nhóc chỉ xuất hiện khoảng mười giây hay sao ấy. Đóng phim cũng vui mà, phải vậy không?”
“Không, quá đủ rồi. Nổi bật không phải là thế mạnh của em.”
Chúng tôi đứng nói chuyện ở một khoảng cách khá xa, cùng nhau nhìn về phía Yuki. Cô ấy đang bị vây quanh bởi mấy chị sinh viên, trò chuyện tíu ta tíu tít.
Người ta thường nói ba người phụ nữ sẽ làm thành cái chợ, và ở đây thì có đến năm, thế nên chẳng bao giờ hết chuyện. Bẩm sinh con gái vẫn là những sinh vật thích tán gẫu. Nhờ việc lớn lên với những bài diễn thuyết của một bà mẹ và một đứa em gái, tôi biết là chúng tôi sẽ phải chờ đợi đến khi họ nói xong.
“Thực ra thì, cảnh quay hôm nay có thể được sử dụng không ạ?”
“Nói thật nhé, bản thân nó thì chắc chắn là không thể dùng được rồi. Nhưng vì tôi đã cá với em gái đó, thế nên tôi sẽ thử chỉnh sửa xem sao. Nếu mấy cha phê bình nội bộ của chúng tôi thấy nó tệ thì chúng tôi phải hủy thôi. Đành cúi đầu lạy lục mấy ông bà ở đây diễn lại vậy.”
“Vậy sao.”
Đó là tất cả những gì tôi có thể nói. Mọi thứ đều là do đạo diễn quyết định, bởi đó là một sự đánh cược giữa anh ta và Yuki.
“À, phải rồi. Đây là vé của nhóc. Phim sẽ được chiếu ở lễ hội văn hóa vào mùa Thu tới đây, thế nên có dịp thì hãy qua xem. Tôi sẽ làm ra một bộ phim hay nhất để cho mọi người thấy."
"Năm tới? Chứ không phải năm nay sao?"
"Khâu sản xuất chắc sẽ không thể xong được trong năm nay. Để đến năm sau cũng là năm tôi tốt nghiệp luôn."
Tôi nhận lấy hai tấm vé từ tay của anh đạo diễn. Chúng có hơi rúm ró, có lẽ là tại bị anh ta nhét vào túi quần. Dù đã cố dùng tay vuốt thẳng chúng ra nhưng vẫn không thể làm hết vết nhàu. Dòng chữ màu đỏ ‘Đại học Yasaka’ đã hơi mờ đi một chút.
“Nhưng sao có tận hai vé…?”
“Mời cả em gái đó nữa. Mấy chuyện này thì tôi ngu lắm, nhưng qua máy quay tôi có thể hiểu một chút. Cố gắng lên. Bình thường thì con trai sẽ là người đi mời con gái xem phim.”
Đạo diễn nói ra một câu mập mờ, rồi cười cười đập cái bốp vào lưng tôi.
Đau thấy mồ.
❀
Chúng tôi chào tạm biệt đạo diễn và những người khác. Đi một lúc, chúng tôi nhìn thấy một cây hoa anh đào cổ thụ.
Không may là, mùa hoa nở đã qua từ rất lâu rồi, nên cái cây trông hơi trơ trọi. Chỉ còn rất ít cánh hoa trắng vương lại trong những tàn lá xum xuê. Thời khắc giao mùa đang tới.
“Cậu đã nói gì với anh đạo diễn vậy?”
“Mấy thứ linh tinh thôi, còn cậu thì sao, Yuki? Cậu với mấy chị ấy trò chuyện về chủ đề gì thế?”
“Bí mật.”
“Bí mật ấy hả?”
“Những bí mật là điều tối quan trọng đối với con gái đấy biết không?”
Cô ấy nói rất từ tốn, rồi chạy về phía cây anh đào. Gió xì xào, cánh hoa bay lượn, tà váy phất phơ, mái tóc bồng bềnh, đột nhiên tôi lại thấy lưng mình nhức buốt, như lại vừa bị bàn tay to đùng của đạo diễn đập vào.
Tôi quyết tâm rồi.
“Yuki!”
Tôi gọi theo người con gái đang đứng cách mình không xa.
“Gìì…thêêế?”
“Mình có cái này cho cậu.”
Tôi lấy ra thứ đã nằm trong túi mình từ đầu tới giờ. Không còn đường lùi nữa rồi. Tôi tiến tới gần Yuki. Chỉ có mấy mét mà đã thấy khó thở. Tim tôi đập loạn xạ hơn cả khi chạy 100m.
“Nếu không phiền, cậu nhận thứ này giúp mình nhé?”
Tôi đưa cho cô một chiếc hộp được gói ghém cẩn thận. Túi áo tôi cuối cùng cũng đã nhẹ hơn một chút. Đây là lần đầu tôi tặng quà cho một người con gái, trừ những người trong nhà, nên là hồi hộp kinh khủng.
Nuốt ực một cái, tôi nói.
“Mở nó đi.”
Nghe thấy vậy, Yuki liền mở chiếc hộp và lấy ra một chiếc lọ nhỏ xíu màu hồng.
“Nước hoa anh đào?”
“Ừ, cậu nói là cậu ghét mùa xuân bởi vì,mọi người sẽ quên mất tuyết. Nhưng nếu có mùi hoa anh đào, biết đâu tuyết sẽ được người ta nhớ đến.”
Mình ghét mùa xuân, Yuki đã nói như thế.
Thế nên tôi đã ngẫm nghĩ, làm cách nào để cô ấy có thể nhớ về tuyết kể cả khi chúng đã tan đi, khi mùa đông đã kết thúc nhường chỗ cho mùa xuân. Đây là câu trả lời mà tôi đã có sau rất nhiều suy nghĩ.
“Vậy à, thế thì đây là mùi hương của mùa xuân (Haru) nhỉ.”
“Ừ, thế nên là vậy đấy.”
Mình hy vọng cậu sẽ không nói là ghét mùa xuân nữa.
Tôi níu lại câu nói cuối cùng ấy ở trong cuống họng. Kể cả nếu không nói gì, tâm tình của tôi có lẽ vẫn sẽ đến được với cô.
Sau vài giây cân nhắc, biết được tôi không định nói gì thêm, Yuki mới đáp lại,
“Nhưng có thật là sẽ như cậu nói không?”
“Chắc vậy.”
“A… vậy là chính cậu còn không tin vào điều đó.”
“Tất nhiên là mình sẽ nhớ rồi. Không phải, mình chắc chắn sẽ không quên. Nhưng những người khác thì mình không rõ.”
“Chỉ vậy thôi là đủ rồi.”
Chỉ cần cậu nhớ thôi, Yoshi-kun, vậy cũng là đủ rồi, Yuki đã nói như thế.
Chúng tôi cùng nhau nhìn lên những cành lá xanh, hít thở thứ hương thơm ngọt ngào của hoa anh đào. Mỗi khi ngửi thấy nó, tôi sẽ nhớ về Yuki, có lẽ vậy. Aa, làm thế nào mà tôi có thể quên được chứ?
“Thế còn, vẫn có một thứ nữa mà cậu muốn đưa cho mình đúng không?”
Hả? Còn thứ gì nữa? Tôi cố nhớ lại.
“Hàà,” Yuki cố tình thở dài thườn thượt rồi nói cho tôi câu trả lời.
“Cái thứ mà anh đạo diễn tặng ấy, cậu không định đưa cho mình à?”
“Sao cậu biết?”
Tôi đút tay vào trong túi áo còn lại, lấy ra hai chiếc vé. Tôi muốn rủ cô ấy đi vào một ngày khác cơ, nhưng thôi thì, thế này cũng được. Tôi đưa cho Yuki một tấm vé nhàu nhĩ.
“Đây là một chiếc vé xem phim. Nếu được thì, cậu đi xem với mình nhé?”
“Đồng ý.”
Yuki gật đầu. “Tuy nhiên,” cô nói thêm.
“Mình muốn cậu mời lại mình một lần nữa.”
“Sao cơ?”
“Mình muốn xem là Yoshi-kun có thật là sẽ nhớ đến mình không. Vào năm sau, mình sẽ lại đến cùng với hương hoa anh đào này, lúc đó hãy mời mình đi xem phim một lần nữa. Bây giờ cậu cứ giữ hai tấm vé này đi.”
“Hiểu rồi.”
“Nhớ mà làm đấy nhé.”
“Ừ, hứa đấy.”
Nghe tôi nói thế, Yuki trông cực kỳ hạnh phúc, nhưng cùng lúc đó, cô thì thầm một tiếng rất khẽ. Đó là một chất giọng lạnh băng hoàn toàn không tương xứng với vẻ mặt đang hiện lên vào lúc này của cô…
“――Đồ nói dối.”