Hello, Hello and Hello

lời hứa từ một nơi không tồn tại

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Thế này có hơi đột ngột, nhưng mình có thể nhờ cậu làm một việc được không?"

Một cô gái không quen cất tiếng gọi tôi.

Sự kiện này xảy ra khi tôi đang đi từ trường về nhà.

Tôi nghe thấy một giọng nói vui tươi, chỉ cần nghe một lần là sẽ không thể nào quên được.

"À, mình muốn cậu đưa mình tới rạp chiếu phim."

Tôi đang ở trạm xe buýt cũ mà mình đã quen thuộc từ nhỏ, nơi có những tấm mái tôn đã phai, những băng ghế gỗ liên tục phải dầm mưa dãi nắng.

Đứng cạnh đó là một cô gái không quen biết.

Ánh đèn đường không hẳn có màu vàng cam hay vàng tươi, mà rải lên người cô gái một màu ánh kim, mang cô ra từ trong bóng tối. Ngay cả những ánh đèn cũ kỹ này khi chiếu lên cũng khiến cho cô trông như một thiên thần.

Cô ấy nghiêng nghiêng mái đầu rất dễ thương, có lẽ bởi vì tôi vẫn đang im lặng.

"Cậu có nghe thấy mình nói không?"

Trước khi tôi kịp nhận ra, hình bóng tôi phản chiếu trên đôi mắt cô ấy đã trở nên lớn hơn trước rất nhiều. Chúng ở gần, gần quá. Tại sao cô ấy có thể tiến tới chỗ tôi bình thản đến vậy. Cảm giác thật bất an, khiến tôi phải nuốt nước bọt để làm cho cổ họng đỡ khô khốc.

"Không, mình nghe thấy rồi."

Giọng nói của tôi nhỏ nhẹ hơn rất nhiều so với ý muốn ban đầu, thậm chí còn khàn khàn nữa.

Lần này chính tôi mới là người phải lo lắng xem cô ấy có nghe thấy mình nói gì không.

Thế nhưng cô ấy đã nói, vậy sao, tốt rồi, đoạn đặt hai tay lên bầu ngực đầy đặn của mình. Có vẻ như lời nói của tôi đã đến được với cô.

"Mình là Shiina Yuki. Rất vui được gặp cậu, Haruyoshi-kun."

"Hả? Mình cũng thế. Ờ... Shiina-san?"

"Cứ gọi mình là Yuki."

Cô cười tươi rói. Shiina Yuki quả là một cô gái dễ thương đến không ngờ.

Mái tóc dài đến ngang vai của cô có vẻ như đã được ép và để hơi xoăn một chút ở phần đuôi. Làn da của cô ấy trắng như tuyết. Cũng chính vì vậy mà, làn môi mềm và đỏ rực của cô trông rất quyến rũ mặc dù không mang chút son phấn nào.

Khi gió thổi qua, mái tóc của cô khẽ đung đưa. Tôi vô tình cảm nhận được một mùi hương từ đó. Là gì nhỉ? Sau khi suy nghĩ một lúc, tôi đã có câu trả lời. À, thì ra đó là hương hoa anh đào.

Khi tôi tìm ra câu trả lời này, một dòng xoáy những cảm xúc đột ngột đâm xuyên qua trái tim của tôi: đau đớn, xót xa đến cháy bỏng. Lòng tôi như thắt lại.

Tôi đặt bàn tay lên ngực trái bộ đồng phục của mình, cùng lúc đó gọi ra cái tên Yuki như cô ấy mong muốn. Đúng vậy, tôi lại đang lẩn tránh khỏi những thứ mà mình đáng ra phải làm.

"Yuki, cậu bảo cậu muốn mình đưa cậu tới rạp chiếu phim. Vậy là sao?"

"Cậu sẽ đi xem phim vào ngày mai đúng chứ?"

".....Mai là ngày đi học mà."

"Ừ, mình biết mà. Nhưng không phải trường cậu ngày mai được nghỉ để kỷ niệm ngày thành lập hay sao?"

Cô ấy, à không, Yuki trả lời rất thẳng thừng, giống như kiểu: bữa trưa ngày mai sẽ là cà ri bởi nó được viết trên thực đơn như vậy rồi.

"Cậu sẽ dùng ngày nghỉ này để đi xem phim phải không? Cậu đang có hai vé mà. Hay là đã rủ ai đi cùng rồi?"

"Sao cậu biết vậy, Yuki? Mình đã nói chuyện này với ai đâu."

Tôi nhớ một vài ngày trước có mấy đứa bạn cũng rủ tôi đi chơi. Tôi đã từ chối họ, nói rằng mình có việc quan trọng. Riêng Akane thì nằng nặc bắt tôi giải thích tại sao, còn bảo nếu cậu đi chơi một mình thì hãy rủ tớ đi cùng. Cho dù vậy, tôi đã không nói ra lý do.

Tôi không muốn người quen nào trông thấy chúng tôi đi cùng nhau, còn chuyện xem phim cùng cô ấy sẽ căng thẳng như một buổi thẩm vấn vậy. Chắc chắn là tôi sẽ bị trêu chọc về chuyện này suốt mấy năm nữa cho mà xem.

Cô gái đứng trước mặt dường như chưa hiểu được cảm xúc của tôi trong lúc vẫn đang mỉm cười.

"Ừm, bí mật."

"Tại sao thế?"

"Bởi vì, một cô gái với nhiều bí ẩn sẽ thu hút hơn đúng không?"

Có vẻ như cô ấy không có ý định trả lời thẳng thắn câu hỏi của tôi.

Tôi cố chờ thêm một lúc, nhưng cũng vẫn không nhận được một lời giải thích tử tế. Yuki chỉ đứng đó, miệng nở nụ cười, tuy trong lòng biết rằng tôi đang chờ đợi sự hồi đáp, song lại chọn cách im lặng.

Trong cuộc thi về tính kiên nhẫn này, tôi đành chịu thua.

"Mình không rủ ai cả. Vẫn còn hai chiếc vé đây."

"Thế thì cho mình đi theo đi."

"Tại sao cậu lại muốn xem bộ phim đó?"

".....Vì mình đã trót hứa là sẽ xem rồi."

"Hứa với ai vậy?"

Yuki tiếp tục mỉm cười. Không biết đó có phải là cảm nhận của riêng tôi hay không, nhưng nụ cười của cô ấy có phần ưu tư hơn trước đó.

Tôi nhìn lên bầu trời, Yuki cũng vậy.

Không biết từ bao giờ, một màu đen tuyền sâu thăm thẳm đã phủ kín cả bầu trời đêm.

Đêm nay chỉ có một vài đám mây thưa thớt, nhường chỗ cho những vì sao lung linh. Giá mà tôi có thể chỉ ra được một chòm sao thì hay ho biết mấy. Không may là, kiến thức ấy hiện tại không nằm trong đầu tôi.

Tôi không tìm thấy điều gì trong bầu trời đêm rộng lớn vô tận kia.

"Hiểu rồi, cậu đã hứa như vậy sao?"

"Ừm."

"Vì đó là một lời hứa, nên đành phải thế thôi nhỉ."

Tôi cố gắng nói ra điều này thay vì nói về các chòm sao. Thật xấu hổ, nhưng chỉ nói mỗi câu này thôi cũng khiến tôi cảm thấy không còn chút sức lực.

"Được rồi. Thế thì mình với cậu có thể đi cùng nhau."

"Thật không? Cảm ơn cậu."

"Mình nhớ là có một chuyến tàu vào lúc 10 giờ 10 đó. Chúng ta gặp nhau ở cổng soát vé vào lúc 10 giờ nhé?"

"Ưm, được đấy. Mình mong đến ngày mai lắm đấy nhé!"

Chúng tôi vẫy tay chào nhau câu tạm biệt.

Yuki đi về hướng ngược lại duy nhất của con đường này. Chẳng mấy chốc, bóng dáng bé nhỏ của cô đã biến mất.

Tôi nhìn theo đến lúc cô đã khuất dạng, rồi mới đi tiếp.

Tâm trí tôi tràn ngập hình ảnh của cô gái mà mình vừa mới gặp, chúng đọng lại ở đó rất, rất lâu.

Hương thơm của mùa xuân, cơ thể mảnh mai, những đầu ngón tay tinh tế luồn qua mái tóc đang phất phơ trong gió nhẹ, tựa hồ như một tác phẩm pha lê. Đôi mi dài thanh thoát, cặp mắt đen nháy, đôi môi đỏ xinh. Tôi nhớ lại tất cả, và rồi—

Đến lúc giọng nói của Yuki được bật lên trong đầu, tôi khựng lại.

Vì một câu hỏi đang lơ lửng hiện lên.

Hơ? Mình có nói cho Yuki tên của mình không nhỉ?

Tất nhiên là không có ai trả lời cho thắc mắc đó. Trong đầu tôi lại hiện lên nụ cười hài lòng của Yuki khi cô lảng tránh mấy câu hỏi được tôi đưa ra.

Tháng tám, năm học cấp ba đầu tiên.

Đây là cách mà tôi đã gặp được Yuki Shiina.

Tôi đến ga tàu sớm hơn ba mươi phút, nhưng chính Yuki mới là người đến trước. Thậm chí chúng tôi có thể lên một chuyến tàu sớm hơn so với dự định.

Đôi chân của tôi, nửa như muốn chạy về phía Yuki, nửa lại phân vân rằng có nên tiến lại gần cô ấy hay không.

Cô đang tựa lưng vào một chiếc cột, nhìn về nơi xa xăm. Khuôn mặt nhìn nghiêng của cô được cấu trúc như một tuyệt tác nghệ thuật, khiến cho người khác không dám tự tin mà đến gần.

Nhìn kỹ xung quanh sẽ thấy có rất nhiều người thi thoảng sẽ ném về phía cô một cái nhìn vụng trộm, nhưng không có ai dám bước đến để bắt chuyện. Có lẽ phải cần rất nhiều bản lĩnh thì mới có thể làm được điều đó.

Tôi nuốt nước bọt, chùi mồ hôi tay lên chiếc quần, ép bàn chân mình phải di chuyển về phía trước, từ từ giơ cánh tay lên và cuối cùng thì cũng có thể mở miệng ra chào.

"Chào cậu. Đến sớm quá nhỉ."

Yuki nhận ra giọng nói của tôi. Hai tay của cô ấy bỏ ra khỏi chiếc cột, cô nhanh chóng chạy về phía tôi.

"Đừng bảo là cậu đã chờ ở đây từ lâu rồi nhé?"

"Không. Tớ vừa mới đến thôi."

Ehehe, Yuki khúc khích cười.

Những chiếc gai xung quanh bông hoa hồng đã biến mất tự bao giờ. Tôi thở phào, luồng hơi nóng dâng lên từ đáy hai lá phổi dường như đã hòa tan vào cùng với không khí.

"Xin lỗi, lần sau mình sẽ chú ý hơn. Dù sao thì việc để phái nữ phải chờ là không tốt."

"Cậu không cần phải bận tâm quá đâu. Về chuyện này lúc nào Yoshi-kun cũng hết sức chân thành nhỉ."

"Yoshi-kun?"

"Đúng. Tên cậu là Haruyoshi, gọi là Yoshi-kun không được sao?"

"Không phải là không được, chỉ là chưa từng có ai gọi mình như thế bao giờ."

Bình thường, người ta gọi tôi là Segawa hoặc Haru.

Đứa em gái Natsuna và bố mẹ vẫn gọi tôi là Haru. Tôi có hơi không thoải mái khi lần đầu được gọi bằng một cái tên khác hoàn toàn.

"Thế thì đây sẽ là cách gọi của riêng mình mình mà thôi."

Yuki nhe miệng cười, để lộ ra hàm răng trắng muốt, kéo tay tôi về phía cô ấy.

Tôi chỉ vừa kịp lấy lại thăng bằng để tránh ngã nhào về phía trước. Khoảng cách giữa chúng tôi thu hẹp lại chỉ còn khoảng một bước chân.

Bàn tay nhỏ và lạnh của Yuki nắm trên cổ tay tôi dường như đang lấy đi hết hơi ấm trong cơ thể. Nhưng chỗ cô ấy chạm vào thì lại đang nóng rực. Tôi không dám nhìn lên, cứ thế nhìn chằm chằm vào mũi giày lấm bẩn của mình.

"Giờ ta đi thôi, Yoshi-kun."

Lúc cô ấy nói như vậy, tôi lại nghĩ về chuyện mà hôm qua tôi đã quên không hỏi.

"Mà này, cậu có biết chúng ta đang đi đâu không đấy?"

Bộ phim mà tôi đang định đi xem hôm nay có hơi đặc biệt một chút. Để mô tả thì, nó khác xa so với mấy bộ phim đang được quảng cáo rầm rộ trên TV, cũng chẳng được chiếu ở rạp phim nào cả.

Nhưng Yuki phớt lờ nỗi lo lắng của tôi.

"Cậu hỏi lạ thế. Chúng ta đang đi tới Đại học Yasaka đúng không?"

Có một thị trấn cách chỗ tôi đang sống hai ga tàu với rất nhiều con dốc. Đại học Yasaka nằm trên con dốc dài nhất ở thị trấn đó.

Thực ra, chúng tôi phải đi thêm một chuyến xe buýt sau khi xuống tới ga tàu.

"A, nó ở kia phải không, Yoshi-kun? Kia kìa, nhìn đi."

Yuki reo lên. Chúng tôi đã đi xe buýt được gần mười phút.

Nơi tay cô đang chỉ có một chiếc cổng lớn và một tấm bảng to, trên đó là dòng chữ nổi bật "Lễ hội Akiho lần thứ 60".

Lễ hội kéo dài một tuần này đã được đại học Yasaka tổ chức kể từ chủ nhật tuần trước. Chiếc vé mà tôi đang có là để xem bộ phim 'tự sản xuất bởi câu lạc bộ điện ảnh' được chiếu trong lễ hội này.

Một hay nửa năm trước, tôi quên mất rồi, nhưng nhờ vào một sự cố đặc biệt mà tôi đã tình cờ có được hai chiếc vé này.

Lúc tiến vào cánh cổng trường, tôi cảm thấy một sự thay đổi đột ngột trong không khí xung quanh.

Dưới những tán lá cây đã nhuộm màu trong sắc thu, một cảnh tượng phi thường đang diễn ra: vô vàn gian hàng đang được trưng bày trong khuôn viên trường, cùng với tiếng gảy đàn ghi ta sôi nổi phía xa xa. Những tràng vỗ tay vui tươi đang hòa nhịp cùng một điệu nhảy Yosakoi gần đó. Có cảm giác đây là một lễ hội thực sự.

Tôi nhận được tờ rơi từ một đàn chị, ngay lập tức lật qua nó để kiểm tra lịch trình của buổi chiếu phim. Đó là một bộ phim dài ba mươi phút, nếu tính tổng cộng cả thời gian nghỉ, nó sẽ được chiếu mỗi một tiếng rưỡi.

Còn mười phút nữa là đến khung giờ tiếp theo. Nếu đi nhanh thì chúng tôi vẫn có thể đến kịp. Tôi lật sang bản đồ để xem địa điểm chiếu phim, nhưng tờ rơi trong tay tôi bỗng nhiên bị giật mất.

Ngước mắt lên, tôi thấy Yuki đang cầm hai chiếc tờ rơi trong tay.

"Cậu định làm gì thế?"

"Mình mới là người nên hỏi câu đó chứ, Yoshi-kun. Thế cậu thì định làm gì?"

"Làm gì á... tất nhiên là xem bộ phim được chiếu ở đâu rồi."

Haa, Yuki thở dài, lắc lắc đầu tỏ ý 'cậu chẳng biết gì cả'.

"Cậu chỉ cần đi loanh quanh là tìm được thôi. Quan trọng hơn, đây là một lễ hội hiếm có đấy. Có các quầy hàng này, ban nhạc đang biểu diễn này, nhà ma này. Nếu cậu bỏ qua hết mà chỉ chăm chăm đi tới đích đến của cậu thì phí lắm, mà kiểu gì cũng sẽ bị trời phạt cho mà xem."

"Trời phạt á, nghe không thích chút nào."

"Thế thì giờ chúng ta sẽ đi dạo quanh một chút. Sẽ vui lắm đấy. Nào nào, đi thôi nào!"

Thế là chúng tôi bắt đầu bước một vòng quanh lễ hội.

Yuki đứng lại trước mỗi quầy hàng để hít ngửi vài thứ bằng chiếc mũi nhỏ nhắn của mình, đến cuối thì bị mùi hương của quán bánh kếp dụ dỗ. Cô phân vân không biết nên chọn vị dâu hay sô cô la chuối, rồi cuối cùng chọn cả hai. Về phần mình, tôi chọn hạt dẻ để phù hợp với khung cảnh mùa thu.

"Cậu mà ăn hết được cả hai thì giỏi thật."

"Cóa mọt quái dà doày khác do dồ ngoạt mòa."

Miệng Yuki chứa đầy bánh kếp, làm cho hai má cô ấy phồng hết cả lên. Nghe như thể cô ấy đang nói ngôn ngữ của người ngoài hành tinh vậy, mặc dù tôi chưa gặp người ngoài hành tinh bao giờ.

"Cậu nói gì cơ?"

Lần này, cô ấy ngậm miệng lại và nhai thật kỹ. Tuy nhiên, cô ấy nuốt đống bánh kếp trong mồm có vẻ hơi miễn cưỡng, và rồi giải thích lại với đống kem vẫn còn sót lại trên khóe miệng,

"Có một cái dạ dày khác cho đồ ngọt mà."[note13157]

"Yuki, cậu vẫn còn kem trên miệng kìa."

"A, bất lịch sự quá. Phía này hả?"

"Bên kia cơ."

"Bên này sao?"

Yuki cố dùng bàn tay gạt lên má, nhưng không gạt trúng đống kem.

"Chờ tí."

Tôi lấy ra một chiếc khăn mùi xoa rồi lau miệng cho cô ấy. Yuki để tôi làm thế mà không kháng cự gì, nhưng đang nhăm nhe để cắn tiếp miếng nữa. Tôi phải nhắc rằng "Chưa hết đâu. Từ từ đã." Con gái là sinh vật như vậy sao. Tôi cũng thích đồ ngọt, nhưng niềm say mê của tôi còn lâu mới sánh bằng với họ.

"Xong rồi đấy."

"Cảm ơn, Yoshi-kun. Cậu chu đáo quá..."

"Không có gì, chỉ là một cái khăn mùi xoa thôi mà. Mình vẫn nghĩ rằng học sinh trung học thường mang theo một cái."

"Mình sắp 17 rồi mà chưa từng mang theo nó lần nào."

"Vậy là cậu già hơn mình một tuổi sao Yuki?"

"Đúng thế. Mình là đàn chị của cậu, nên tỏ ra tôn trọng một chút đi."

"Làm gì có tôn trọng đối với người vẫn còn kem trên mép cơ chứ."

"Không thể nào! Vẫn còn á?"

Tôi khoái trá đứng ngắm Yuki luống cuống chùi miệng. Lớp da trắng của cô ấy hơi đỏ lên một chút, có lẽ do bị xoa mạnh trong lúc hoảng hốt. Kể cả hai gò má không bị xoa cũng đã hơi hơi đỏ.

"Khì khì, làm gì có đâu."

"Uu, Yoshi-kun là đồ xấu tính. Đồ xấu tính."

Yuki phụng phịu đi trước tôi mấy mét.

Bờ lưng mảnh dẻ của cô, mái tóc bồng bềnh, cặp chân thon lộ ra dưới chiếc váy. Tôi đi sau Yuki một đoạn ngắn vì muốn ngắm chúng lâu hơn một chút.

Nhưng Yuki đi một mạch vào trong thư viện và bắt đầu trầm trồ trước những bức ảnh được trưng bày của câu lạc bộ nhiếp ảnh, thế nên tôi lập tức phải đuổi theo cô ấy.

Chúng tôi cùng nhau chiêm ngưỡng những tấm hình đen trắng được xếp thành một hàng, trao đổi về những bức mà cả hai cùng thấy đẹp.

Tôi chọn tấm ảnh chụp người đàn ông đang bật nhảy trên bãi biển, còn Yuki lại chọn bức ảnh của một cô gái đứng một mình trong khu mua sắm sầm uất.

Cô gái cô độc và bị tách biệt ra khỏi thế giới rộng lớn, trông thật bơ vơ. Đây đích thực là một tấm ảnh đẹp và muốn truyền tải một thông điệp nào đó, thế nhưng nó không giống với những cảm nhận của tôi về Yuki. Tôi nghĩ rằng cô ấy giống như mình, sẽ chọn một tấm nào đó tràn đầy sự sống.

"Thật vậy sao?"

Giọng nói nhẹ nhàng của Yuki vang lên giữa thư viện vắng người.

"Nhưng chắc chắn đây là mình."

Sau đó chúng tôi cùng đi tới gian hàng của câu lạc bộ mĩ thuật, mua một vài cuốn doujin, rồi ngồi đọc cùng nhau. Thể loại tiểu thuyết yêu thích của chúng tôi khá giống nhau, có một vài tác phẩm mà cả hai cùng thích.

Thế rồi Yuki nhận ra một điều, và tiến gần tới nó mà chẳng có chút phân vân. Tôi không hề để ý rằng cả hai đã đi tới nơi xa nhất của khuôn viên trường, cách rất xa tiếng ồn. Có một tòa nhà cổ nằm ở tít trong này, và Yuki nhìn về phía tòa nhà trông như thể một căn cứ bí mật, khẽ thì thầm, chỗ này dùng để làm gì?

Tòa nhà trước đây được sơn trắng đã ngả màu vì sương gió trong suốt nhiều năm, trên những bức tường là những loài cây mà tôi không biết tên, còn mấy mảng màu xanh kia chắc có lẽ là rêu mốc. Dù sao thì, tòa nhà này có vẻ không nên đi vào trong.

Tôi muốn gọi Yuki quay lại, nhưng cũng chính lúc này,

"Ê, cậu thanh niên kia. Chờ một chút."

Một giọng nói có phần quen thuộc cất lên, lời thoại cũng rất quen.

Ngay cả khi một thời gian tương đối dài đã trôi qua, tôi vẫn nhận ra thân hình lực lưỡng này.

Bộ râu lởm chởm ba ngày chưa cạo, mái tóc buộc lại sau đầu, bên dưới những bờm tóc là đôi mắt lấp láy, tinh nghịch của trẻ con.

Cũng đã một năm kể từ ngày chúng tôi gặp nhau, nhưng anh ta vẫn y như thế.

Đó là đạo diễn. Đạo diễn của bộ phim mà chúng tôi sẽ coi hôm nay.

Và cũng chính là người đã tặng tôi hai tấm vé.

Lần đầu tiên tôi gặp anh đạo diễn là vào kỳ nghỉ đông, khi ấy tôi vẫn còn học cấp hai.

Hoạt động ngoại khóa đã bị tạm ngưng, tôi thì chỉ có một mình, không có việc để làm, nên đã đi tản bộ trong công viên gần đó.

Trong kỳ nghỉ hoặc vào buổi tối sẽ có rất nhiều người ở đây, nhưng vào ngày làm việc bình thường thì nó vô cùng tĩnh lặng, khiến tôi có phần cô đơn.

Phá tan đi sự tĩnh lặng ấy là một giọng nói cộc cằn dễ sợ.

"Ê, cậu thanh niên kia. Chờ một chút."

"Ế?"

Có ai đó đang gọi, thế nên tôi quay về phía đó. Tôi trông thấy một ông chú đang chạy về phía mình. Thậm chí tôi còn có thể tưởng tượng ra âm thanh hổn hển của một người đang chạy. Tôi biết rằng ông chú này đang có chuyện nên dừng lại mà không suy nghĩ - một quyết định sai lầm.

Người đàn ông này thở hồng hộc như sắp ngủm đến nơi, đi ra đằng sau và đột ngột nắm lấy khuỷu tay của tôi.

"Haa... mình được cứu rồi. Đi cùng chúng tôi nào."

"Ch-chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi đang làm một bộ phim, nhưng đến phút cuối thì thiếu người. Nó đang làm cho chúng tôi điên cả đầu đây này."

"Ấy ấy, chờ đã. Cháu chả hiểu chú muốn gì cả."

"Không hiểu... tôi muốn gì?"

Ông chú này quay về phía tôi với vẻ bàng hoàng. Khi nhìn kỹ hơn gương mặt đó, tôi thấy ông chú này vẫn còn khá trẻ. Có lẽ chỉ trong độ tuổi hai mươi thôi, tôi vẫn có thể gọi người này là anh được.

"À, em không."

"Tôi nói rồi, nhóc sẽ làm diễn viên phụ cho một bộ phim."

"Không phải thế. Ý em là em không hiểu tại sao em phải đi cùng anh."

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Nếu nhóc không đi cùng thì tôi sẽ gặp rắc rối to."

"...Hả?"

"Là thế đấy. Đi nào."

"Không, nếu thế,..."

Và cứ như thế, tôi bị anh ta kéo đi.

Mọi thứ tôi nói sau đó như nước đổ lá khoai. Có một sự cách biệt lớn về thể lực, vì thế cho dù có chống trả cỡ nào tôi cũng không thể tẩu thoát. Cự tuyệt được ba phút thì tôi đầu hàng.

Anh ta muốn làm gì tôi thì làm.

Có vẻ như người đàn ông vừa rồi là đạo diễn của bộ phim này, và thành viên trong đoàn vẫn thường gọi anh ta là Đạo Diễn. Anh ta cho thấy một sắc mặt khác hẳn so với những gì tôi thấy trước đó, cả không khí bao quanh người anh ta cũng thay đổi rõ rệt. Cái ý nghĩ rằng anh ta cũng khá ngầu đấy chứ thật khó chịu.

Cảnh phim được quay ở một băng ghế trong công viên.

Tôi được phân vào vai người qua đường A.

Tất cả những gì tôi phải làm là đi sau lưng nhân vật chính. Không có lời thoại hay hành động. Ngay cả vậy, tôi vẫn được chỉ dạy xem phải làm những gì, nhìn đi đâu vào lúc nào, tốc độ đi bộ phải ra sao.

Chúng tôi chỉ quay một cảnh phim duy nhất, nên tôi đã bất cẩn nghĩ rằng xong một cái là được về nhà luôn, nhưng trên thực tế mất hẳn bốn tiếng bởi phải diễn lại hơi nhiều.

Bầu trời đã chuyển sang màu xanh thẫm khi họ bắt đầu thu dọn dụng cụ. Trong khoảng mười phút sắp tới, thế giới sẽ bị chìm vào bóng tối, chỉ trong một cái nháy mắt thôi. Đêm đang xuống.

"Vậy ra nhóc ở đây à. Làm tốt lắm."

Tôi quay về phía giọng nói và trông thấy đạo diễn đang đi về phía tôi. Có vẻ như anh ta đã tìm tôi mất một lúc.

"Mất thời gian nhỉ."

"Nhóc thật sự đã giúp tôi đấy. Chà, nhóc chỉ xuất hiện khoảng mười giây hay sao ấy, nhưng tôi không muốn làm giảm chất lượng bộ phim nên mới nhùng nhằng lâu vậy. À, phải rồi, của nhóc này. Một món quà cảm ơn."

Dứt lời, đạo diễn lấy ra một can súp ngô. Trời bắt đầu lạnh lúc xẩm tối, thế nên tôi mừng rỡ đón nhận. Súp vẫn còn ấm. Trong lúc nắm chiếc can bằng cả hai tay, tôi cảm nhận được hơi ấm đang lan tỏa.

"Cảm ơn anh."

"Còn nữa, đây là vé của nhóc. Phim sẽ được chiếu ở lễ hội văn hóa vào mùa Thu tới đây, thế nên có dịp thì hãy qua xem."

"Năm tới? Chứ không phải năm nay sao?"

"Khâu sản xuất chắc sẽ không thể xong được trong năm nay. Để đến năm sau cũng là năm tôi tốt nghiệp luôn."

Tờ giấy màu hình chữ nhật có dòng chữ "Vé xem phim tại lễ hội Akiho lần thứ 60". Có hai dấu gạch trên số 59, và số 60 được viết to hơn ở phía trên, như để truyền tải quyết tâm của người đạo diễn.

Bên cạnh dòng chữ là tên trường đại học và phù hiệu. Hàng chữ 'Đại học Yasaka' màu đỏ có hơi mờ một chút. Tôi có nghe vài tin đồn về ngôi trường này, ví dụ như nó được xây trên một ngọn đồi bị quỷ ám hay sao đó.

"Nhưng sao có tận hai vé..."

"Phim tình cảm mà. Nếu có một cô gái mà nhóc thích thì hãy rủ cô ấy đi cùng..."

Và như vậy, tôi được cho hai cái vé cùng một can súp ngô. Cái giá rẻ mạt để trả cho bốn tiếng làm việc. Nhưng thôi kệ, đây cũng là một kinh nghiệm đáng giá.

Trong lúc ăn chỗ súp, tôi nhìn theo anh đạo diễn đang vẫy tay ra sau lưng về phía tôi. Đối với một đứa có cái lưỡi mèo như tôi, độ ấm của can súp là rất vừa phải. Khi chảy qua họng, ngay lập tức nó để lại một hơi ấm lan tỏa khắp dạ dày của tôi.[note13158]

Những ngôi sao lung linh nhất đang chiếu sáng rực rỡ trên bầu trời.

Kia có phải là sao Hôm không nhỉ.

Tôi bắt đầu bước đi về phía ánh sáng của ngôi sao mang tên thần Vệ Nữ.

"Nhóc đến đây rồi sao."

Đạo diễn cất tiếng gọi về phía chúng tôi, thân hình vạm vỡ của anh ta chiếm hết hai phần ba cái băng ghế. Có khoảng một tá vé đang nằm lộn xộn trên chiếc bàn, cùng với tờ rơi quảng cáo cho lễ hội Akiho và vài thứ khác. Có thêm một cuốn tạp chí điện ảnh nữa, song có lẽ đã bị lật qua vô số lần bởi gương mặt nữ diễn viên trên bìa đã trở nên méo mó.

"Cũng khá lâu rồi nhỉ. Phim được chiếu ở đây đúng không ạ?"

"Ờ. Căn phòng trong cùng của khu nhà câu lạc bộ này là phòng của chúng tôi. Nó nằm trên tầng hai. Hửm?"

Đến đây, tay đạo diễn cuối cùng chắc cũng đã nhìn thấy Yuki. Như bị thôi miên, anh ta nhìn cô ấy khắp vài lượt. Rồi anh ta quay lại về phía tôi.

"Nhóc, ra đây tôi bảo."

"Hả?"

Tôi đi theo hướng mà anh đạo diễn chỉ, anh ta lôi tôi tới đằng xa của khu nhà.

Chúng tôi đứng cách một đoạn với Yuki, nếu nói bằng giọng bình thường chưa chắc cô ấy đã nghe thấy. Thế nhưng, đạo diễn lại thì thào với một giọng nhỏ xíu như mấy con muỗi, "Cô gái đó là sao? Người đâu mà dễ thương vậy trời?"

"Quan hệ của nhóc với cô ấy là thế nào?"

"Chắc là bạn bè thôi. Cô ấy có vẻ muốn được xem bộ phim này bằng bất cứ giá nào. Em không biết sao cô ấy lại nắm được là em có hai tấm vé, nhưng dù sao thì vẫn quyết định đem cô ấy tới đây."

"Một fan hâm mộ của tôi chăng?"

Mắt ảnh liếc sang một bên, nở nụ cười tự mãn.

"Chắc là không đâu. Cô ấy bảo là cô ấy đã hứa với một ai đó là sẽ xem bộ phim này."

Tôi đã chịu hết nổi bộ mặt ngớ ngẩn của tay đạo diễn này, nên đã khăng khăng phản đối.

"Với ai?"

"Ai biết được?"

Cả hai chúng tôi cùng nhìn về phía Yuki.

Yuki đang ngồi lật qua những trang tạp chí trên băng ghế. Chắc cô không đọc đâu, mà chỉ lật qua thôi, để cảm nhận mặt giấy và lắng nghe tiếng loạt xoạt chẳng hạn.

"Cứ như một bức họa ấy."

Đạo diễn lẩm bẩm đưa ra lời nhận xét trong lúc đứng ngắm cô ấy.

"Có được một cô gái như thế này hiếm lắm. Không chỉ xinh đẹp và dễ thương, cô gái này còn có một nét duyên đặc biệt rất thu hút. Thực sự là một điều hiếm có khó tìm. Thế nên thanh niên ạ, nhóc có thể thương thuyết để cô ấy tham gia vào một bộ phim không?"

"Chịu. Sao anh không tự đi mà hỏi?"

"Ờm, suy cho cùng..."

"Suy cho cùng cái gì?"

"...Tôi sẽ bị tổn thương nếu bị một cô gái dễ thương nhường này từ chối."

"Há?"

Thật sự mặt tôi lúc ấy chắc phải quạu lắm.

Mà khoan. Anh ta nói gì vậy? Đây có phải là cái người đã lôi tôi đi năm ngoái không thế?

"Đàn ông là sinh vật như vậy mà. Anh hùng khó qua ải mỹ nhân."

"Câu tục ngữ đó thì liên quan gì ở đây?"

Tôi không thể không phản bác lại, đôi mắt của đạo diễn bắt đầu nhìn tôi chằm chằm.

"Cậu đã thay đổi rồi đấy, nhóc."

"Ế? Thật thế á?"

"Đúng vậy, nhóc thật sự đã thay đổi. Con người cũ của nhóc, phải nói thế nào nhỉ? Dễ xử lí. Tôi chỉ cần van xin là nhóc sẽ đồng ý mọi thứ. Giờ có hơi khác rồi. Nhóc đã có thể bày tỏ ý kiến của mình ra."

"Đó có phải là một điều tốt không?"

"Chắc chắn đấy. Những người gió chuyền nào xoay chiều ấy sẽ chẳng đi được đến đâu. Nếu nhóc muốn có một thứ, nhóc phải vươn tay ra nắm lấy nó, kể cả có phải dùng vũ lực. Là thế đấy, cho nên là cầu xin nhóc đấy. Tôi định sẽ quỳ gối van xin nếu nhóc tiếp tục từ chối, nhưng đằng nào nhóc cũng sẽ từ chối tôi thêm lần nữa thôi, thế nên là..."

Sao anh ta lằng nhằng với tôi vậy nhỉ? Trong khi đó lại không thể làm thế với Yuki?

Mà, tôi cũng là con trai nên không thể nói là mình không hiểu được cảm xúc của tay đạo diễn.

"Thôi được rồi. Em sẽ giới thiệu anh với cô ấy, nhưng cái đó thì anh tự mà hỏi."

"Chẹp, thôi được rồi."

"Yuki."

Tôi gọi cô ấy. Yuki đóng cuốn tạp chí lại, tiến về phía chúng tôi, cả người hơi lắc lư một chút.

"Nhỏ to xong rồi à?"

"Ờ, về cơ bản thì anh ấy đã cho tớ hai cái vé, và cũng là đạo diễn của bộ phim mà chúng ta sắp xem. Có vẻ như anh ấy muốn nhờ cậu làm gì đó."

"Nhờ mình sao?"

"Nói đi chứ, đạo diễn."

"À, ờm."

Tôi thúc mạnh vào lưng anh ta.

Cái lưng cứng như đá, rắn chắc và không hề lay chuyển. Dù vậy, cú thúc của tôi dường như đã cổ vũ tinh thần cho anh ta tiến lên.

"Cả-cả-cảm ơn em đã đến buổi chiếu phim hôm nay!"

"Vâng. Em cũng rất nóng lòng muốn được xem bộ phim ạ."

Yuki mỉm cười, thế là tay đạo diễn đỏ hết cả mặt lên, toàn thân run bắn. Đến giới hạn thần kinh rồi sao? Không ngờ nha.

Tôi đang định nói đỡ vì cảm thấy bất lực thay cho tay đạo diễn này thì anh ta bỗng nói,

"Và ờm, ừm, nếu được thì em có thể làm diễn viên cho bộ phim tiếp theo của anh được không?"

Anh ta giơ bàn tay to đùng của mình về phía Yuki.

"Được chứ?"

"Ưm."

"Không được à?"

"Ưm."

"Vậy là được?"

Yuki mỉm cười tinh quái.

"Em có thể quyết định sau khi xem xong bộ phim đúng không?"

Đó là nụ cười của một con quỷ nhỏ.

Có mười hai chiếc ghế được đặt trong căn phòng đủ cho hai mươi chỗ ngồi. Ba hàng ghế, mỗi hàng bốn chiếc. Chúng tôi ngồi ở hàng thứ hai, trên những chiếc ghế lắc lư, có lẽ là bởi vì nền nhà đã cũ. Ngoài chúng tôi ra còn ba người khác. Khi phim bắt đầu chiếu, đèn trong phòng tắt phụt.

Và rồi chiếu lên màn hình thường được dùng trong các bài giảng là một đoạn phim.

Bộ phim nói về cuộc sống hàng ngày, về cuộc gặp gỡ giữa một người con trai và một người con gái, sau đó là chia tay, và rồi lại gặp nhau. Một câu chuyện bình dị và đơn giản.

Không có người ngoài hành tinh xâm chiếm, hay quái vật phá hủy Trái Đất. Không có cuộc khủng hoảng nào cả, nhưng vẫn có điều gì đó đọng lại ở bộ phim.

Cảnh phim có sự xuất hiện của tôi là một cảnh quan trọng, cặp đôi này sau một cuộc cãi vã kịch liệt, hối hận về hành động của họ và quyết định gặp lại nhau tại một băng ghế trong công viên. Dù đứng làm nền ở khá xa, tôi vẫn nhận ra chính mình đang bước ngang qua màn ảnh.

Yuki chọc vào sườn tôi, chắc là cũng đã nhận thấy sự xuất hiện của diễn viên đang ngồi cạnh.

Tôi tóm lấy đầu ngón tay nghịch ngợm của cô ấy, bí mật liếc mắt về phía cô.

Yuki sau khi nhìn sang phía tôi một tí, mắt cô ấy lại dán vào màn hình, trông rất nghiêm trang.

Nói thế này thì khiếm nhã thật, nhưng đây là một bộ phim nghiệp dư để chiếu ở một lễ hội văn hóa, đâu cần phải xem nó một cách cẩn thận như vậy chứ. Tại sao cô ấy lại tỏ ra nghiêm trọng đến thế nhỉ?

Trong bóng tối, một bên khuôn mặt của cô ấy được chiếu sáng bởi ánh đèn phim trông vô cùng tinh khôi. Trong năm phút cuối cùng, tôi chỉ chú tâm vào mỗi cô ấy, như bị mê hoặc.

Chúng tôi đi về phía bên xe buýt ở cổng trường, đến nơi thì thấy chuyến xe đã quay đầu ở ngã rẽ. Chiếc đèn pha màu đỏ ở đuôi xe từ từ trở nên bé xíu, cuối cùng thì biến mất.

Mười phút sau mới có một chuyến xe mới.

Tôi ngồi cạnh Yuki, trên hàng ghế nhựa. Chỉ có chúng tôi ở bến xe buýt.

"Yoshi-kun, bộ phim thực sự làm mình hồi hộp quá."

Cô cười rạng rỡ, "Nhưng nó cũng rất thú vị", cô nói thế.

"Cái đoạn mà nhân vật chính tỏ tình hay lắm. Thích quá đi. Mình cũng muốn được người ta nhiệt thành tỏ tình như vậy một lần."

Yuki tươi cười nói với tôi suy nghĩ của cô, nhưng tôi không hề lắng nghe. Có một thứ khiến cho tôi bận tâm hơn là cảm nhận về bộ phim, và tôi cứ nghĩ mãi về nó. Có nên hỏi không nhỉ? Hay là thôi? Sau khi dùng dằng rất lâu, cuối cùng tôi vẫn buộc phải hỏi.

"Thế thì tại sao cậu lại từ chối anh đạo diễn?"

Mười phút trước.

Anh đạo diễn đang ở bên ngoài căn phòng, chờ chúng tôi đi ra.

"Bộ phim thế nào?"

"Vâng, nó rất là hay."

"Thật không?"

Chắc anh ta phải lo quýnh lên trước khi nhận được câu trả lời này, bởi anh ta thở phào một cái thật to. Chắc tí nữa ra ngoài sẽ giơ nắm đấm tay phải lên để ăn mừng đây mà, mặt mũi đang tươi rói thế kia.

Yuki cũng nở nụ cười và gật đầu.

"Đúng là những điều thần kỳ chẳng bao giờ xảy ra nhỉ." cô nói thế.

"Thế nên như đã hứa, em nghĩ mình sẽ từ chối."

"Ế?"

Cả tôi, người đang đứng bên cạnh, và anh đạo diễn đang toe toét đều không kịp hiểu Yuki đang nói gì, và không ai nhớ được lý do khiến cô ấy đã nói vậy.

Từ gương mặt của chúng tôi, có lẽ cô cũng hiểu chúng tôi đang nghĩ gì.

Yuki lặp lại, nhấn mạnh rằng đây không phải lỗi của ai cả,

"Em xin lỗi, em không thể xuất hiện trong bộ phim của anh được."

Cô cúi đầu, rồi nhanh chóng bước ra khỏi khu nhà câu lạc bộ.

Tôi nhìn trước nhìn sau giữa bờ lưng của Yuki và anh đạo diễn đang thất thần, cuối cùng cúi chào anh đạo diễn như Yuki, trước khi đuổi theo cô ấy.

"Bởi vì tớ đã hứa." Yuki trả lời cho câu hỏi của tôi.

"Này, Yoshi-kun, cậu có thấy cảnh phim nào bị hỏng không?"

"...Không."

"Nếu vậy thì, mình không thể xuất hiện trong một bộ phim được. Đó là lời hứa rồi mà."

"Tớ không hiểu cậu nói gì cả. Cậu đã hứa cái gì, với ai thế?"

Ánh mắt Yuki nhìn về phía hai chiếc mũi đã sờn trên đôi giày đỏ của cô. Chúng chạm vào nhau rồi lại tách ra rồi lại chạm, như một nụ hôn vậy.

"Nhân tiện chúng ta đang nói về chủ đề này, mình muốn hỏi lại, Yuki, cậu đã hứa với ai sẽ đi xem bộ phim này?"

Yuki hít một hơi thật sâu, rồi thở ra về phía bầu trời. Cô ngừng đong đưa đôi bàn chân và đứng dậy.

Tôi lập tức ngước lên về phía cô mà không suy nghĩ. Cô đứng ngược hướng với mặt trời hoàng hôn, nên tôi không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt ấy.

"Bọn mình đã giao ước một lời hứa chẳng tồn tại ở bất kỳ nơi nào. Không ở trong quá khứ hay hiện tại, cũng chẳng ở tương lai."

"Thế nghĩa là sao? Rốt cục là có lời hứa nào không, Yuki?"

"Có chứ, nhưng nó không còn tồn tại nữa. Ngay cả việc bọn mình cùng nhau thiết lập lời hứa đó cũng chưa từng tồn tại."

"Mình không thực sự hiểu ý cậu, nhưng nếu thế thì, việc cậu không làm theo lời hứa đó cũng chẳng sao cả đúng không?"

"Ừm, nhưng không, bởi vì nó vẫn rất quan trọng với mình."

Có một thứ gì đó hiện lên rất rõ ràng trong giọng nói của Yuki, một thứ rất ương ngạnh. Một thứ mà tôi không thể nào giải quyết. Tôi chỉ hiểu được có vậy.

Cuối cùng, xe buýt cũng đến.

Yuki giơ cánh tay về phía tôi, còn tôi thì cố gắng hết sức để nắm lấy nó nhẹ nhàng nhất có thể để đứng dậy khỏi chiếc ghế. Tay của cô mảnh mai, lạnh, mong manh và thoáng chốc như một giấc mơ. Nó yếu ớt đến nỗi tôi có cảm giác rằng mình chỉ cần hơi mạnh tay một chút, tôi sẽ làm nó gãy.

"Nếu được, mình có thể gặp cậu vào ngày mai không?"

"Nhưng chắc phải gặp sau khi tan học đấy, nếu cậu thích."

"Tất nhiên rồi."

"Vậy mai gặp lại nhé."

Chúng tôi hứa với nhau như thế.

Một lời hứa thực sự tồn tại trên thế giới này.

Chúng tôi gặp nhau vào hôm sau, hôm sau nữa.

Cùng nhau đến hiệu sách, cùng nhau học bài ở thư viện.

Yuki học rất giỏi, kiên nhẫn giảng cho tôi cách giải những bài tập mà tôi không thể làm.

Chẳng mấy chốc, một tuần đã trôi qua kể từ khi tôi gặp Yuki.

"Yoshi-kun là một người rất tốt bụng đấy nhỉ."

"Này, kể cả cậu có nói vậy thì mình cũng không đãi cậu trà đầu."

Để cảm ơn cho việc kiểm tra bài tập của tôi, tôi đã mua bánh bao cho cô ấy ở cửa hàng tạp hóa.

"Chậc, không đãi sao?"

"Lạnh quá nhỉ, lạnh quá nhỉ", chúng tôi đi dọc thị trấn trong lúc Yuki vụng về cất tiếng hát, ánh đèn trong phố cũng bắt đầu được bật lên. "Mình rất sợ lạnh." Cô nói thế trong lúc xoa hai bàn tay nhỏ nhắn lại với nhau, phả hơi nóng lên các đầu ngón tay. Mùa đông sắp đến, chắc chắn mai sẽ còn lạnh hơn hôm nay.

Chúng tôi đi qua bưu điện, đến một địa điểm cách khá xa ga tàu điện. Bằng một tông giọng nhẹ nhàng, vừa phải, Yuki bảo tôi.

"Này, Yoshi-kun. Cậu không nên quá tin tưởng vào mình đâu biết không?"

"Sao lại thế?"

"Bởi vì mình sẽ làm điều gì đó tàn nhẫn đối với cậu."

Nói xong, Yuki lắc đầu. Cô nhắm chặt mắt lại, để ba giây trôi qua. Cô lại mở mắt ra, nhưng trong chúng lóe lên một điều gì đó bí ẩn. Bối rối? Sợ sệt? Tức giận? Hay đó là sự quyết tâm? Nhưng sau đó thì ánh sáng đó cũng biến mất.

"Ừm, không có gì. Quên nó đi nhé."

Yuki quay mặt đi, một bước, hai bước, chạy xa ra khỏi tôi.

"Ngày mai chúng ta có thể gặp nhau được không?

Có cảm giác rằng Yuki sẽ biến mất, thế nên tôi gọi với theo cô ấy.

Vào lúc đó, Yuki quay lại về phía tôi rất nhanh. Tà váy của cô đu đưa nhè nhẹ theo đà xoay, tóc cô hơi hất lên, khiến cô trông như đang nhảy. Giống như ngày đầu tiên cả hai gặp nhau, tim tôi đập liên hồi đến mức nhói đau.

"Ehehe. Đầu là lần đầu cậu đưa ra một lời hứa với mình đấy, Yoshi-kun."

"Nếu nó làm cậu vui đến thế thì mình sẽ tiếp tục rủ cậu đi kể từ ngày mai."

"Thật không?"

"Mình hứa đấy."

"Cậu làm mình vui lắm."

Giống như trước đó, tôi lại chào tạm biệt với Yuki trước sân ga.

Cô vẫy tay rất mạnh về phía tôi, mạnh đến nỗi tôi thấy lo rằng nó có thể sẽ đứt lìa. Tôi cũng vẫy rất mạnh về phía cô ấy. Khoảng cách giữa chúng tôi ngày càng lớn dần.

Sau khi đi được một đoạn, Yuki hạ tay xuống và hét lên tên của tôi,

"Yoshi-kun."

Vào lúc đó, người tôi đông cứng lại.

Vẻ mặt của Yuki đã thay đổi, và tôi có cảm giác rằng nụ cười đó chỉ là để che đậy sự thật. Lúc ấy, miệng cô lẩm bẩm điều gì đó.

Giọng nói vui tươi bị nhấn chìm bởi tiếng ồn xung quanh, không đến được màng nhĩ của tôi.

Nhưng qua cử động của bờ môi, tôi hiểu được điều mà cô vừa nói.

Vào khoảnh khắc cuối cùng, vẻ mặt của Yuki chỉ có sự đau khổ.

"Đồ nói dối."

Truyện Chữ Hay