Đây là câu chuyện tình kéo dài một tuần mà tôi đã đánh mất 214 lần.
Và-
Đây là câu chuyện tình duy nhất mà mình đã nắm giữ suốt bốn năm.
"Này, Yoshi-kun, mình rất—"
Một cô gái không quen cất giọng về phía tôi.
Giọng nói ấy ấm áp như nắng ấm mùa xuân, nhẹ nhàng như một ngọn gió đang khẽ lay động những cánh hoa.
Giờ nghĩ lại chuyện này, chính giọng nói ấy có lẽ là thứ đầu tiên đã chiếm lấy sự chú ý của tôi.
❀
Kim đồng hồ đã chỉ quá mười giờ, tiến gần hơn tới con số mười một.
Hai quai chiếc cặp chứa đầy sách tham khảo đang miết lên vai tôi đau buốt. Chiếc dạ dày rỗng đang réo liên hồi. Nếu là ngày bình thường, vào giờ này tôi đã về nhà từ lâu rồi.
Nhưng vào hôm đó, tôi lại lang thang vô phương hướng trong thị trấn.
Chuyện xảy ra chỉ mới vài giờ trước cứ bám riết lấy tâm trí của tôi.
Đôi mắt chân thành đã khiến tôi phải bỏ chạy.
Những cảm xúc mãnh liệt ấy.
Trong căn phòng sau giờ học tranh tối tranh sáng, người bạn cùng lớp Akane Rindou đã nói với tôi rằng,
"Tớ thích cậu lắm, Haru. Hẹn hò với tớ đi."
Tôi chưa bao giờ thấy mặt cô ấy đỏ đến thế, bờ vai kia cũng đang run rẩy, thế nhưng trong giọng nói rõ ràng ấy không hề cho thấy sự ngập ngừng.
Cô ấy vẫn xinh đẹp và duyên dáng như mọi khi.
Cực kỳ xinh là đằng khác.
Thế nên, nếu như tôi có thể đáp lại lời tỏ tình của cô ấy thì tốt biết bao.
Thật ra, tôi có hơi ngưỡng mộ Akane một chút. Tuy nhiên, cảm xúc mà tôi dành cho cô ấy khác với cảm xúc mà cô ấy dành cho tôi. Màu sắc, kích cỡ, trọng lượng, hay có thể là cả loại hình nữa đều không giống.
Thứ cảm xúc dành cho đối phương mà chúng tôi mang trong lòng là không hề tương xứng.
Chỉ riêng điều đó đã khiến cho tình cảm của hai đứa không thể đến được với nhau.
"Xin lỗi cậu."
Tôi cố nuốt nước bọt để làm dịu đi cổ họng đã khô khốc, rồi thốt ra được mấy từ độc nhất ấy.
Chiếc cằm của Akane từ từ hạ dần, rồi cuối cùng chúc hẳn xuống. Mái tóc dài phủ quá bờ vai che đi những cảm xúc trên gương mặt cô ấy. Dẫu vậy, Akane vẫn cố gắng cất tiếng nói một vài lần, song ý nghĩ của cô ấy chỉ hàm chứa trong những hơi thở, không thể tụ lại thành từ ngữ.
Tôi cũng không thể nói được gì trong lúc mặt cúi gằm, và rồi bỏ chạy khỏi căn phòng trống.
Tôi đã quên mọi thứ diễn ra sau đó. Một phần đầu óc tôi vẫn tê tái và không thể hoạt động. Tôi không muốn trở về nhà và chỉ lang thang đây đó.
Lúc này là mùa đông, ấy vậy mà lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi. Trước mắt tôi thế giới như đang nhòe đi, đồng thời như đang chao đảo. Đôi chân thì dường như đã quên mất cách dừng lại, và cứ thế đưa tôi tiến về phía trước mãi.
Kết quả là, đến lúc bước tới một khoảng không gian thân thuộc, tôi mới dừng bước.
Tấm biển quảng cáo mới được thay đổi cách đây không lâu làm tôi chú ý.
Nơi đây đã bị bỏ hoang hàng năm trời, nhưng có vẻ như một tòa nhà sẽ được xây dựng tại đây bắt đầu vào mùa xuân tới. Vậy là nơi này sẽ không còn nữa sao? Đây là nơi mà tôi đã có một vài kỷ niệm, dù ngay cả bản thân cũng không biết có nên coi đó là kỷ niệm hay không.
Đây là nơi mà tôi đã chôn một con mèo.
Một con mèo đẹp tuyệt trần có bộ lông trắng muốt.
Con mèo đã nhắm mắt, trông như đang ngủ lúc tôi dùng đầu ngón tay để chạm vào cơ thể nhỏ bé của nó. Đó cũng là thời khắc mà lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu được khái niệm đó. Đúng thế, cơ thể ấy không chứa đựng một sự sống nào nữa. Chỉ là chiếc vỏ trống rỗng mà thôi. Cứng ngắc, nặng nề, lạnh lẽo hơn bất kỳ thứ gì.
Thứ đang hiện lên trước mặt cậu học sinh cấp hai tôi đây là 'cái chết'.
Đứng trước nó, tôi hoàn toàn bất lực.
Giống như rất nhiều người trên thế giới này, tôi xúc đất và đắp lên cơ thể trắng tinh kia cốt chỉ để làm cho tâm hồn mình thanh thản, rồi chắp hai tay lại vào nhau. Việc đó đã xảy ra khoảng bốn năm trước.
Đôi bàn chân mang tôi tới trung tâm của khoảnh đất ấy trước khi tôi kịp nhận ra. Có lẽ tôi nên chắp tay lại cầu nguyện cho nó một lần nữa chăng. Đây sẽ là cơ hội hoàn hảo để chấm dứt cuộc chạy trốn không có hồi kết này, tôi đã nghĩ thế.
Và cũng tại đây tôi đã gặp được cô ấy.
Cô gái xinh đẹp và trắng trẻo y hệt con mèo nọ. Làn da trắng tựa tuyết, cặp má đỏ như những trái táo. Mái tóc dài vẫn còn vương trên đó những bông tuyết.
Một bông tuyết khác chạm vào khuôn mặt của cô gái mà tôi không biết tên này, tan chảy ngay trên đó. Cô đang cười với vẻ mãn nguyện, ấy vậy mà bông tuyết ấy khiến cô trông như đang khóc.
Cặp môi thanh tú của cô cử động, cất lên những lời cũng trắng tinh.
—Nè, Yoshi-kun. Mình rất thích cậu.
Tại sao vậy?
Tại sao lời nói của Akane không thể làm tôi rung động, nhưng lời nói của một người con gái không quen lại dễ dàng làm được điều đó? Những khía cạnh như sự bình tĩnh và lý trí đều bị xé nát trong khoảnh khắc đó.
Trước những cảm xúc này, tôi hoàn toàn bất lực.
Khi nghe được câu trả lời của tôi, cô ấy mỉm cười.
Cô ấy trông rất đỗi hạnh phúc.
Nhưng bên cạnh đó còn có cả một thoáng cô đơn.
Mùa đông năm lớp mười hai.
Đây là cách mà tôi đã gặp được Yuki Shiina.
Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên với Yuki.
Thế mới nói,
Đúng vậy, thế mới nói, tôi chẳng biết gì cả.
Chẳng biết gì về cảm xúc của Yuki khi cô ngỏ lời với tôi vào lúc đó.
Chẳng biết gì về lòng quyết tâm của Yuki khi cô nở nụ cười trước mặt tôi.
Chẳng biết gì về thứ mà Yuki đã trao cho mình, thứ đã tan chảy và lọt qua những kẽ ngón tay của tôi.
Thật lòng mà nói, tôi chẳng biết gì cả.