Heibon na Ore to Hibon na Karera

chương 33

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

~~~~~~~~~~~~~

“Xin lỗi đã để anh chờ!”

“Ừm, hơi lâ… à không sao, chuyện nhỏ ấy mà”

Sau khi thanh toán xong, Kaede trở ra với gương mặt hài lòng. Tôi đã nghĩ đến việc nói thẳng suy nghĩ của mình nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của em ấy thì tôi đã ngăn mình lại.

Đôi mặt, vành môi, góc độ nghiêng đầu, giọng nói, đó có vẻ là biểu cảm hoàn hảo nhất của em ấy. Nó tạo ra một sức hút hết sức mãnh liệt.

Trước biểu hiện như muốn nói “Đừng nói gì hết” của em ấy, sống lưng tôi duỗi thẳng rồi nhận lấy chiếc túi em ấy mang ra.

“Nii-san… con gái đi mua sắm thì tốn thời gian lắm đấy anh biết không?”

Kaede cười khúc khích khi nhìn thấy phản ứng của tôi. Tôi nắm chặt lấy tay trái đang rảnh của mình bằng tay phải rồi cất bước đi tiếp. [note20843]

Khi hỏi Kaede về kế hoạch tiếp theo, có vẻ chúng tôi không còn gì cần làm ở tầng đầu tiên nữa. Bỏ qua hành dài những cửa hàng hai bên đường đi, chúng tôi bước lên chiếc thang cuốn. Ngay khi đến được tầng thứ hai, khác với tầng dưới, các cửa hàng ở đây được phân loại thành một hàng.

“Tiếp theo là ở đây!”

“...Không phải em mua đồ cho ngày mai sao?”

“Đi thôi!”

Kaede ngó lơ tôi một cách tài tình khi em ấy bước vào một cửa hàng chẳng liên quan gì đến ngày mai.

Giống như phần ngoại thất, bên trong nó cũng mang phong cách mộc mạc đem lại cảm giác thoải mái. Những chiếc đĩa và những cái cốc vân vân, đa dạng những dụng cụ trên bàn ăn được trưng bày đẹp đẽ.

“Những chiếc cốc chúng ta đang sử dụng cũng đã lâu lắm rồi. Em nghĩ đã đến lúc thay mới chúng thôi.”

Từng cái một, em ấy chọn ra những chiếc có vẻ ngoài mình thích, sau đó cầm lên để kiểm tra chất lượng. Em ấy đang nghiêm túc so sánh từng sản phẩm với nhau với ánh mắt rất nghiêm túc.

Đúng là chúng tôi đã sử dụng những chiếc cốc ấy khá lâu rồi, nhưng chúng vẫn trông rất đẹp và chất lượng vẫn còn đủ tốt mà không cần phải thay thế.

Nhưng vài ngày trước, tôi đã bắt gặp cảnh em ấy bỏ đi những món đồ không còn dùng đến. Chắc hẳn em ấy dự tính sẽ thay mới toàn bộ.

Có vẻ sẽ tốn ít thời gian để em đấy tìm được món vừa ý, tôi đành đi quanh cửa hàng để ngắm nghía đôi chút.

Đây là cửa hàng bán những dụng cụ bàn ăn, nhưng những món chế tác từ thủy tinh với kích thướng bé và các món trang trí cũng được bày bán. Đang chán mà đi ngắm xung quanh thế này cũng khá thú vị.

Trên tầng cao của những chiếc kệ là một số món hàng đắt đỏ khác hoàn toàn với số còn lại trong cửa hàng. Nếu bất cẩn đụng phải chúng rồi làm vỡ thì túi tiền của tôi cũng chẳng thể đủ để đền bù. Chúng có giá cao đến thế đấy.

“....Mắc quá”

Tôi nhẹ nhàng tránh xa những chiếc kệ ấy. Sau đó, tôi nhận ra bên ngoài cửa hàng đang dần trở nên ồn ào hơn.

“Hả?”

Nó khác với cái “ồn ào” ở chốn đông người.

Lòng hiếu kì đã khiến tôi nhìn ra bên ngoài nhưng không thấy bất cứ ai tụ tập ở đó cả.

Quay đầu qua lại, tôi lướt nhìn cả những hướng khác. Cách xa hơn một chút về phía tay phải, một đám đông lọt vào tầm mắt của tôi.

Tôi bước ra ngoài cửa hàng và dần tiến lại gần đám đông, tôi thấy rất nhiều người phụ nữ tập trung ở đây vì lý do nào đó.

“...Quay lại thôi”

Trước khi biết được trung tâm của sự chú ý đó, tôi sẽ trở về cửa hàng lúc nãy.

Rất nhiều phụ nữ, những giọng nói cao chót vót ấy rất giống với những gì tôi nghe được hằng ngày trên lớp, tất cả vây quanh thành một vòng tròn….

Bằng cách nào đó tôi đã đưa ra một suy đoán.

….đúng hơn thì, chắc chắn là tên đó.

Vì tôi chỉ đi mua sắm với em gái mình, một cuộc đụng độ vô tình với tên đấy thì cũng không có gì lạ.

Nhưng gần đây, đã xảy ra rất nhiều trường hợp tôi bị vướng vào mấy chuyện phiền phức. Vậy nên trước khi bị phát hiện thì không có gì tốt hơn ngoài việc nhanh rời khỏi đây.

Quay lưng về phía đám đông, ngay lúc tôi định quay lại cửa hàng ấy, thì đến lượt nó trở nên ồn ào.

“Lần này là ai nữa đây….”

Quay lại nơi tôi vừa rời khỏi, tôi bước về phía ngoài cùng đám đông. Ngay khi đến được nơi để xem xem lần này là ai đang thu hút sự chú ý nhiều đến mức này, tôi có thể nghe thấy hai giọng nói cất lên từ chính giữa đám đông.

“Xin lỗi cho cháu qua với ạ.”

“Mấy người tránh ra được không? Cản đường quá”

Hai người ở giữa có vẻ đang cố tiến vào trong cửa hàng mà tôi hướng đến, nhưng những người đàn ông bao quanh họ thật phiền toái. Họ thốt lên những âm thanh mệt mỏi trong tình thế đó.

Khi nghe được những giọng nói ấy, tôi đã có thể nhận ra họ là ai nhưng lần này tôi không quay đi nữa. Tôi ngay lập tức tiến vào đầu hàng người.

Nếu tôi quay trở ra thì cũng chỉ va phải mấy người phụ nữ lúc nãy thôi.

Trong khi những cô gái vẫn chưa thể tách khỏi đám đông, tôi phải đưa Kaede ra ngoài cửa hàng và tránh xa chỗ này. Khoảnh khắc tôi đặt tay lên cánh cửa ra vào, hai cô gái cũng đã luồn lách qua được, Shizuku và Kirasaka. Chúng tôi chạm mắt.

“Are?”

“Ara?”

“...Các cậu nhận nhầm người rồi”

“Tớ đã nói gì đâu”

Kirasaka bình tĩnh đáp lại. Ngay khi tôi định tìm chỗ trốn trong cửa hàng, Shizuku đã giữ lấy tay tôi.

Canh tay bị kéo thô bạo từ đằng sau rồi nhấn xuống. Nó tự nhiên lại giống như thế khóa tay trong môn Judo. Bị cơn đau dữ dội công kích những bước chân của tôi chững lại.

“Hãy đợi đã!!”

“Cậu phải nói điều đó trước khi nhấn tay tớ chứ….”

Shizuku đáp lại với giọng điệu từ tốn ngay khi Kirasaka giữ lấy tay còn lại.

“Thế này thì có thoát đằng trời”

Nó đã trở thành một phân cảnh trong phim truyền hình khi cảnh sát bắt giữ tên tội phạm đang bỏ trốn, nhưng tôi đã làm gì sai trái đâu chứ.

Những ánh mắt lạnh lùng của những người đi ngang qua dán chặt vào tôi. Tôi cảm thấy cực kì phiền bởi việc đó nhưng tôi muốn tin rằng mình đã nghĩ quá.

“Nii-san, em quyết rồi! Hãy mua chiếc cốc này… mọi người làm gì ở đây vậy?”

Sau đó, canh thời gian quá chuẩn xác, Kaede bước ra từ cửa hàng và chứng kiến cảnh tượng người anh trai của mình bị đè xuống như trong đấu võ Judo bởi hai cô gái. Em ấy trừng ánh mắt lạnh lẽo về phía tôi… không, là Kirasaka và Shizuku.

“Huh? Không phải là Shizuku-san và Kirasaka-san sao!”

Ngay khi nhận ra hai người đang đè tôi, Kaede lấy lại vẻ mặt như thường lệ và đến bên chúng tôi rồi nghiêng đầu ra vẻ bối rối.

“...Nii-san đã bị người ta quấy rối sao?”

“Phải, cậu ấy đã bị tấn công bởi sự mê muội”

“Đừng có mà nói dối không chớp mắt như thế…”

Đáp lại sự giả dối không chút do dự của Kirasaka khi trả lời Kaede, Shizuku thậm chí còn gật đầu với vẻ khinh thường.

Tôi cảm thấy gần đây đến cả Shizuku cũng đã bị ảnh hưởng xấu bởi Kirasaka

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~.

Truyện Chữ Hay