~~~~~~~~~~~~~
Hiện tại, Kaede và tôi đang vô cùng kinh ngạc. Chúng tôi đã rời khỏi nhà ga và ngay lập tức đập vào mắt là một tòa nhà.
Chúng tôi đã đến được thành phố bên cạnh.
Nhiều người nghĩ rằng không có đường nào có thể dẫn họ đến đây…
Nhưng nếu cứ đến nhà ga và đợi một chuyến ở sảnh rồi lên tàu như bình thường thì cuối cùng cũng đến nơi thôi, cũng không đáng để nhắc đến lắm.
Dù có nói là đi tàu nhưng thật ra lại chỉ cách đúng một trạm nên không xa lắm.
Nơi này nằm ngay kế bên mà.
Nếu phải kể về cái gì đó thì hẳn là về cuộc trò chuyện giữa một nhóm ở ga tàu trong lúc chúng tôi đứng đợi. Nghe ngóng chuyện của họ, tôi cảm thấy bản thân đúng là không thể nào dính líu gì đến những người cùng thế hệ với mình.
Cuộc trò chuyện của họ hầu hết là về những game gần đây hay về thần tượng hoặc anime. Tôi khó lòng mà hiểu được.
Với những từ ngữ của cả tiếng Anh và Katakana ào ào thốt ra giữa câu chuyện, tôi thậm chí còn tự hỏi họ thật sự học thuộc hết chúng à. [note20825]
Ngoài ra, một gã trông vô cùng xảo quyệt có vẻ là sinh viên đại học còn cố tán tỉnh Kaede. “Xin lỗi, em đang cảm thấy hơi khó chịu đấy ạ”. Một câu trả lời không ngờ tới được cất lên với chất giọng lạnh tanh có thể khiến người khác phải run rẩy, Kaede hẳn đã đập vỡ tim hắn ta.
Chắc chỉ có vậy thôi.
Không có gì đáng chú ý xảy ra, chúng tôi đã có thể đến được nơi mình cần. Nhưng nhìn vào tòa nhà khổng lồ trước mắt, chúng tôi lại không thể kiềm được vẻ ngạc nhiên. Vượt xa những gì chúng tôi tưởng tượng.
Chúng tôi đã nghe người ta nói về nó và cũng biết về vẻ ngoài của nó từ những tờ rơi, nhưng chúng tôi không nghĩ rằng nó lại to lớn đến vậy.
Nhìn lướt qua, tôi có thể chắc rằng nó có tổng cộng bảy tầng, những chắc sẽ còn rất nhiều tầng khác nằm bên dưới hầm.
Có thể sẽ có người không thấy nó quá to. Căn dinh thự ở trước nhà ga là tòa kiến trúc lớn nhất chỗ tôi với khoảng năm tầng.
Nhưng dù tôi có nói là bảy tầng đi nữa thì chiều cao của mỗi tầng cũng không thể nào sánh được với dinh thự kia. Nếu các cửa sổ không được đặt để tạo ra sự khác biệt rõ rệt thì chắc sẽ có người nghĩ rằng nó có tận hơn mười tầng.
Vì sự khác biệt to lớn với các tòa nhà xung quanh, nó đã tạo nên cảnh tượng khá kì lạ ở nơi đây.
Thêm vào đó, quang cảnh đằng sau nó là cơ số những ngọn núi. Nó khiến người ta cảm thấy có chút không thoải mái.
Một vài phút trôi qua kể từ lúc chúng tôi đặt chân đến đây. Trái với vẻ ngạc nhiên và khó chịu của tôi trước cảnh tượng kì quái, biểu cảm của Kaede lại dần tươi sáng hơn nữa.
“Đi thôi, Nii-san!”
Kaede quay mặt về phía tôi ở đằng sau với một nụ cười tươi trông có vẻ còn hơn cả lúc sáng nay. Em ấy kéo lấy tay tôi và nhanh chóng tiến vào cổng.
Lúc càng đến gần cổng ra vào, lượng người cũng tăng lên đáng kể và khi vào đến nơi thì chật kín khiến tôi muốn ra về.
“...Anh về đây”
Đối mặt với lượng lớn người, tôi ngay lập tực cảm thấy ốm người và né ra khỏi đám đông. Ngay khi tôi chuẩn bị ra về, Kaede đã ôm lấy tay tôi.
“Thôi mà Nii-san! Chúng ta cứ vào thôi”
Như thể không buông dù bất cứ giá nào, Kaede xiết chặt tay tôi và tiến vào trong.
Những cửa hàng của những nhãn hiệu khác nhau ở hai bên lối đi. Khi chúng tôi đến khoảng giữa của trung tâm mua sắm, va vào mắt chúng tôi là chiếc trần nhà vươn cao đến tầng cao nhất.
Trái với những bước chân chậm dần của tôi, Kaede không hề để mắt đến những người xung quanh. Em ấy đã biết trước vị trí của cửa hàng muốn đến qua mạng hay gì à? Không hề có chút do dự nào giữ lấy những bước đi của em ấy.
Cứ như vậy, chúng tôi không dừng lại dù chỉ một bước và đến được cửa hàng đầu tiên.
“Em sẽ mua váy ở đây”
Kaede báo với tôi điều đó khi em ấy dừng lại trước một cửa hàng có cô gái tiếp viên đứng phía trước. Cô ấy đang nở một nụ cười thương mại mà không hề dao động như chiếc máy sản xuất nụ cười, Yuuto. Kaede cúi đầu chào cô ấy và tiến vào cửa hàng.
Đúng như mong đợi, bên trong cửa hàng có rất nhiều trang phục nhắm đến đối tượng khách hàng nữ giới. Nên khách ở đây toàn là nữ.
Mọi người đang chọn đồ phù hợp với sở thích của mình và đôi khi bước vào phòng thử đồ.
Kaede cũng với lấy những món đồ mà em ấy có vẻ thích rồi ướm thử bằng cách đặt nó lên mình và đứng trước gương.
Không phải một hay hai lần, mà đã hơn mười lần như vậy.
Đến khi số lần vượt quá hai mươi. Kaede quay về hướng cuối cửa hàng nơi tôi đứng. Có hai món đồ trên tay em ấy.
“Giữa hai cái này, anh thấy cái nào đẹp hơn?”
Trên tay em ấy là một chiếc chân váy màu xanh nhạt và một chiếc áo khoác đen.
Tôi nghĩ rằng những màu sắc tươi sáng sẽ hợp hơn với em ấy, người khá thích những màu tối, nhưng tôi đã không nói ra những suy nghĩ ấy.
Sở thích là quan điểm cá nhân.
Quần áo thể hiện tính cách của chủ nhân. Do đó, sẽ tốt hơn nếu chọn ra thứ mà em ấy đã tự chọn cho bản thân.
“...Bên trái, anh nghĩ vậy”
Chỉ vào chiếc áo khoác đen, tôi nói ra ý kiến của mình.
“Còn chiếc này không được đẹp sao?”
“Không phải không đẹp, nhưng anh nghĩ áo khoác sẽ tốt hơn”
“Hmm… vâng ạ!”
Cuối cùng,Kaede đã so sánh vẻ ngoài của của hai thứ đó một vài lần. Em ấy gật đầu tỏ vẻ đã quyết định được. Em ấy trả lại chiếc chân váy về chỗ cũ và mang chiếc áo khoác đến quầy thu ngân.
Em ấy nhẹ nhàng đến bên chỗ thu ngân. Ngay khi trao cho người chủ cửa hàng món đồ, cả hai người họ đã nói với nhau gì đó.
Tôi không thể nghĩ ra câu chuyện họ đang nói là gì, nhưng trông em ấy có vẻ đang rất vui.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~