Heavy Object

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Phần 1

Tình hình đã trở nên khá phiền phức.

Mục đích cuối cùng của Athletica là kích động cuộc chiến giữa Object của các thế lực bảo vệ Olympia Dome. Olympia Dome sẽ vướng giữa cuộc giao tranh và bị đánh chìm.

Đội quân quy mô lớn tuy có mặt ở đó, nhưng họ không nhờ giúp hay thậm chí giải thích tình hình.

Mạng của hàng ngàn vận động viên, hàng triệu khán giản, thậm chí cả bản thân Mariydi cũng chỉ có thể được cứu bởi sức mạnh quân sự kiểu cũ thường được gọi là lỗi thời.

(Chiến tranh hiện đại không nổ ra bất ngờ. Người đứng đầu của các thế lực chỉ khai chiến sau khi suy xét lợi hại và cẩn thận tính toán mọi thứ. Olympia Dome tồn tại ngoài phạm vi ấy, nên họ không thể đối phó rối loạn nào ở đây bằng phương pháp thông thường.)

Mariydi thầm nghĩ khi xông ra ngoài nhà kho.

(Thể nào đám cấp cao cũng sẽ dùng mọi thủ đoạn chính trị để giữ hỗn loạn ở mức tối thiểu cho xem. Chắc mọi chuyện không lớn thành chiến tranh toàn diện đâu. Cơ mà đống bên dưới đáy thì không thể biết được. Các vận động viên Technopic tuy được phát triển đằng sau hậu trường, nhưng họ vẫn là đại diện của người ta. Nếu họ bị giết sạch, người ta sẽ không buồn lui binh.)

Cô nghiến răng khi suy đoán của mình đi theo hướng tồi tệ.

Phần kinh khủng nhất là suy đoán này có khả năng trở thành sự thật.

(Nếu vài ngàn vận động viên bị giết sạch, các cuộc tấn công khủng bố bên trong các quốc gia an toàn sẽ gia tăng với tỉ lệ bùng nổ. Việc tỉ lệ các cuộc tấn công trong quốc gia an toàn tăng sau "sự cố" trong Technopics đã được chứng minh. Tình hình có thể trầm trọng đến nỗi phân biệt giữa chiến trường và quốc gia an toàn sụp đổ hoàn toàn. Thế sẽ đồng nghĩa với sự hủy diệt hoàn toàn của hệ thống hỗ trợ bởi các Object, thứ cho phép thời đại sạch của chiến tranh sạch tồn tại. Mọi hoạt động tài chính sẽ ngưng trệ và chính xã hội sẽ sụp đổ!!)

Xe của đội vệ sĩ PMC tụ tập trước nhà kho nhuốm màu cam hoàng hôn. Lucas Westernrose của Catwalk TV đang run rẩy giữa nhóm vệ sĩ, nhưng rồi anh ta bắt đầu trách móc bản thân khi nhận ra mình quên quay những gì vừa xảy ra.

Mariydi túm đầu vệ sĩ chính của mình và nói, “Quản lí Olympia Dome nói sao!? Họ đã tăng an ninh cho Ocean Substation chưa!?”

“Ai mà biết.” Gã vệ sĩ nhún vai. “Hình như họ loạn cả lên vì Blank với mấy việc đang diễn ra. Có dùng đường dây nóng cũng không gọi được. Mọi thứ nghẽn cả rồi.”

“Chết tiệt!”

Mariydi giật lấy ống nhòm của gã vệ sĩ và nhìn ra biển.

Cô có thể thấy một con tàu dài hơn 500 mét đậu ngoài khơi cách bờ vài cây số. Hình dáng của con tàu không có gì đặc biệt. Nó về cơ bản là tàu chở dầu, song lại có bốn ăng ten parabol dài vài chục mét xếp dọc trên boong bằng phẳng. Chúng có lẽ được dùng để nhận vi sóng.

“Tôi cũng không thể liên lạc với Cô Alicia được nữa. Mạng lưới liên lạc của chính Olympia Dome đã bị cắt đứt, nên giờ ai cũng đang dùng sóng vô tuyến. Đường truyền gửi đi ở tần số tương tự nhiều đến mức cái nào cũng toàn tiếng ồn không thôi.” Gã vệ sĩ tặc lưỡi. “Thế tức là chúng ta không tài nào biết được ý kiến của nhà tài trợ. Mà, có gọi được thì chắc họ cũng không nghe chúng ta đâu.”

“Giờ không phải lúc lo đám trí thức đó. Đợi họ ra chỉ thị hành động thì chắc Olympia Dome tanh bành rồi!!”

Mariydi vừa nói thế, một tiếng nổ bắn vụt qua trên đầu.

Hạ ống nhòm, cô ngước lên thì thấy ba chiến cơ đang tiến tới các Ocean Substation, kéo theo sau vệt khói thon dài.

Chúng là chiến cơ VTOL ngụy trang thành S/G-31 của Vương Quốc Chính Thống.

“Chúng hành động rồi! Là Athletica đấy!!’

Hẳn quyết định miễn lưu lại được gì cũng được, Lucas Westernrose lôi smartphone của mình ra, bật ứng dụng video, và hướng ống kính nhỏ lên trời. Anh ta nói với nhân viên của mình, những người tới gặp mặt trực tiếp vì không thể liên lạc từ xa với anh ta.

“Hello? Yes, yes, theo nhóm quay phim khác, yes, yes, khán giản vẫn chưa bắt đầu hoảng loạn, yes. Yes, truyền hình ngắt rồi, nên các sự kiện cũng ngừng lại, nhưng hầu hết khán giả đang đợi hệ thống phục hồi trong mái vòm. Họ chắc tưởng các chiến cơ, yes, yes, là chương trình bay trình diễn tổ chức lúc bế mạc shootathlon nữ, yes. …Mà có coi đó là trận giao tranh đi nữa, yes, yes, họ có vẻ vẫn sẽ dang rộng tay chấp nhận như rắc rối tiêu chuẩn giữa các vận động viên ở đây, yes.”

Gã vệ sĩ ngước nhìn nguồn gốc các vệt khói, lẩm bẩm. “Mấy chiếc thuyền UUV trong khu vực này đều vô dụng cả rồi. Chắc họ có thể vận hành hệ thống của Ocean Substation bằng tay, nhưng…”

“Chúng ta không thể dựa dẫm vào mấy cái đó được! Trận không-thuyền sẽ kết thúc khi đám chiến cơ có thể tiếp cận con tàu!!”

Những vệt cam sinh ra bởi đạn vạch đường tán xạ từ boong còn những vệt khói trắng thì báo hiệu đợt khai hỏa loạt tên lửa phòng không.

Song không thiệt hại rõ ràng nào xảy đến với các chiến cơ.

Khi ba chiến cơ Athletica đi qua Ocean Substation, hơn nửa hệ thống phòng thủ bị triệt hạ bởi đạn súng máy. Sau khi bay tới khoảng cách tương đối, các chiến cơ vòng ngược và áp sát một lần nữa. Lần này, chúng phóng các binh sĩ đang sử dụng tên lửa đối không vác vai.

Gã vệ sĩ rên rỉ, nói, “Từ đầu đến cuối chỉ là cuộc tàn sát.”

“Nhưng thế vẫn chưa phải là kết thúc. Một khi hệ thống phòng thủ trên boong bị phá hủy thì lực lượng chính của Athletica sẽ đổ quân lên tàu. Giành quyền kiểm soát xong, chúng sẽ sử dụng hệ thống phân phối năng lượng la-de để tấn công các Object. Sau đó, các Object sẽ bắt đầu đánh nhau. Một khi chuyện như thế xảy ra, Olympia Dome sẽ bị phá hủy.”

Mariydi vận hành thiết bị cầm tay cô lấy được từ gã binh sĩ Athletica Tổ Chức Tín Tâm mà mình đã giết.

Cô không biết chúng lấy từ đâu, nhưng trong thiết bị có sơ đồ được cho là tuyệt mật của Ocean Substation.

“Ocean Substation chẳng qua chỉ là trạm biến áp. Vệ tinh ngoài quỹ đạo mới là thiết bị lo việc sản xuất điện. Nguồn điện được gửi tới tàu thông qua vi sóng, biến đổi thành la-de, và rồi chuyển sang Olympia Dome.”

“Nếu vệ tinh cung cấp điện ngừng hoạt động, không phải nền tảng cần thiết để sản xuất la-de công suất cao sẽ mất đi à?”

“Ocean Substation có quyền kiểm soát vệ tinh.”

“Bằng cách nào chứ? Nó liên tục nhận không biết bao nhiêu vi sóng, đúng không? Từng đó vi sóng sẽ lấn át tín hiệu kiểm soát nào gửi ngược lại mà.”

“Cả thảy có ba con tàu. Không phải tất cả lúc nào cũng nhận vi sóng. Hai chiếc lo biến áp và chiếc còn lại kiểm soát vệ tinh. Nhờ hoán đổi những tàu nóng máy và tàu được nghỉ ngơi, họ có thể tiến hành bảo dưỡng mà không cần ngừng sản xuất điện.”

Gã vệ sĩ nhẹ nhàng lắc đầu, nói. “Nhưng Athletica cần la-de của Ocean Substation cơ mà. Chúng cần phải nhận vi sóng chứ. Nếu chúng không thể làm thế và kiểm soát vệ tinh, người ta có thể ngừng vệ tinh bằng tín hiệu của một trong các tàu còn lại cơ mà.”

“Ừ, nhưng chỉ khi tín hiệu không bị nghẽn thôi. Vệ tinh sản xuất điện vẫn sẽ gửi vi sóng như thường lệ trừ khi nhận được tín hiệu ngừng. Nó vẫn có thể hoạt động như thường mà không cần tín hiệu kiểm soát một thời gian.”

“Khốn kiếp,” gã vệ sĩ nguyền rủa.

Trong khi vận hành thiết bị cầm tay, Mariydi nói với anh, “Vậy anh nghĩ chúng ta nên làm gì?”

“Ý cô là sao? Chúng ta đâu thể làm được gì,” anh lẩm bẩm. “Tuy chúng tôi có vũ khí và quyền dùng vũ lực, nhưng chỉ khi tính mạng cô gặp nguy hiểm thôi. Olympia Dome là mục tiêu lần này, không phải cô. Không may là chúng tôi không thể sử dụng súng của mình được.”

“Nếu con tàu đó bị chiếm kiểm soát, hòn đảo nhân tạo này rồi cũng sẽ chìm xuống Đại Tây Dương!! Lúc đó tôi cũng sẽ chết. Có vẻ nhiêu đó đủ lí do để các anh hành động với tư cách vệ sĩ của tôi rồi nhỉ!”

“Nếu tôi tự ý bắn mà không được phép, đó sẽ là tội đấy!!” Gã vệ sĩ gào to như để át đi lời cô. “Những kẻ tấn công cô đều là gián điệp chuyên nghiệp đã chuẩn bị mọi thứ cần thiết để lách qua lỗ hổng cuộc điều tra trước khi tấn công. Chúng ta không được bảo vệ như thế nên thể nào cũng sẽ bị bắt thôi. Vả lại, đây cũng không phải Xí Nghiệp Tư Bản. Tôi không muốn bị xét xử tại tòa án nói ngôn ngữ khác và sử dụng bộ luật hình sự tôi không hiểu. Không đời nào chúng ta thắng được đâu!!”

“…”

“Và cô cũng thế đấy. Leo lên Ocean Substation để cứu nó thì cô có thể được khen ngợi trong thời đại cũ. Thế nhưng ngày nay, hành động đó chỉ bị quy thành tội thôi. Có khi cô còn bị tước huy chương nữa. Nếu chuyện như thế xảy ra, mọi người trong đội cô, công ti tài trợ, và có khi cả Xí Nghiệp Tư Bản sẽ nhắm tới cái đầu của cô. Rủi ro của cô làm cho rủi to của tôi trông chả ra gì đấy!!”

Cô có thể sẽ bị bắt phải trả tiền vi phạm hợp đồng.

Không đạt được kết quả tốt trong sự kiện thôi cũng có thể đem lại rủi ro nghiêm trọng tới khả năng sống cuộc đời bình thường của cô, nên nếu cô bị tước huy chương vì hành vi đáng hổ thẹn và tội lỗi, các công ti tài trợ mong kiếm được hàng tỉ đô quảng cáo thông qua cô chắn chắn sẽ rất phẫn nộ.

Trong Xí Nghiệp Tư Bản, tài chính được đánh giá cao hơn mạng người, họ có trả thù bằng vũ lực thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.

“Thế thì chúng ta làm gì?”

“Tôi sẽ thực hiện nghĩa vụ vệ sĩ. Tôi sẽ làm ở mức tối thiểu cần thiết.”

“…Ý anh là chúng ta nên trốn đi sao?”

“May là cô đã giành được huy chương vàng trong shootathlon rồi. Nếu chúng ta bảo sức khỏe của cô xấu đi vì tác dụng phụ của doping, cô không cần phải tham dự lễ bế mạc. Chúng tôi có thể đưa cô lên một máy bay thuê ngay lập tức. Làm thế, chúng sẽ trốn thoát được trước khi Olympia Dome bị phá hủy.”

“Nó đang bị phá hủy lúc chúng ta nói chuyện đấy!!”

“Chúng tôi không thể lên được máy bay thuê đó nếu không có cô!!” Gã vệ sĩ quát ngược.

Lucas Westernrose của Catwalk TV hoảng hồn, nhưng anh ta cuối cùng cũng chuyển ống kính smartphone sang bộ đôi, nói.

“Hello? Yes, yes, ừm, nhân viên của chúng tôi thì cùng lắm cũng chỉ gọi được trực thăng thôi. Yes, do vị trí của Olympia Dome, nó không thể bay tới nổi đất liền, yes. Ngoài ra, yes, là thành viên của Đồng Minh Tình Báo, yes, tôi không thể cho phép bản thân quay đuôi và bỏ chạy khỏi 'sự thật' này được, yes.”

Anh ta đã quyết tâm ở lại bằng lí lẽ của chính mình.

Mariydi, người duy nhất có tấm vé cho phép mình chạy thoát, không hiểu sao cảm giác như bị bỏ lại đằng sau.

Cô không biết phải nói gì, nhưng gã vệ sĩ nói, “Ý tôi là cứ mặc hết mà lên máy bay đi. Nếu cô không có cơ hội nào hết, cô cần phải sống sót. Cô đã giành được huy chương bằng kĩ năng của chính mình. Có sống kiêu ngạo một chút thì cũng không bị ai trách đâu.”

“…Các anh thì làm gì?”

“Tìm cách nào đó liên lạc với quản lí của Olympia Dome. Hi vọng chúng tôi có thể tìm được lỗ hổng cho phép chúng tôi sử dụng vũ khí của mình. Không quan trọng chúng tôi phải tranh luận vấn đề nhỏ nhặt bao nhiêu, miễn được phép chiến đấu, chúng tôi sẽ có thể tới Ocean Substation. Thế tốt hơn là không làm gì.” Gã vệ sĩ dường như đang kiểm tra mọi điều kiện. “Và rồi…ừ. Nếu có thể liên lạc với Cô Alicia, chúng tôi có thể kiểm tra ý kiến nhà tài trợ. Nếu một công ti lớn có thể thúc Olympia Dome cho phép chúng tôi chiến đấu thì tốt vô cùng…cơ mà chắc sẽ có rất nhiều rào cản trên đường do các điều kiện bình thường ở Technopics.”

Ngoài ra, anh không tài nào biết được họ có đánh bại Athletica trong cuộc đọ súng trực diện được không.

Thêm vào đó, hành động của họ có thể cản trở vài vấn đề chính trị và pháp lí.

Gã vệ sĩ hẳn biết không đời nào mình sẽ làm kịp sau khi nhảy qua những lỗ hổng đó.

Đã vậy còn có Alicia, người vô cùng nghiêm túc khi liên quan tới vấn đề tài chính và hợp đồng.

Và cả Stacy, người lén đi thu thập chữ kí nổi tiếng nữa.

Dù có chiến đấu được hay không, mọi người tình cờ có mặt ở Olympia Dome cũng sớm bị giết chết.

Họ sẽ tan thành cát bụi bởi hỏa lực khổng lồ của những vũ khí khổng lồ gọi là Object đó.

Ngoại lệ duy nhất là Mariydi, người có thể chiến đấu song lại có đặc quyền được phép chạy trốn.

“…”

“Đi nhanh nào,” Gã vệ sĩ giục khi dẫn cô tới một chiếc xe gần đó.

Khi họ tới đằng sau xe, tại đó các binh sĩ khác xung quanh không thể thấy họ được, Mariydi dí dao quân đội vào bên sườn gã vệ sĩ.

“Đưa tôi súng và chìa khóa xe của anh.”

“Lạy hồn, lại nữa sao!! Cô chôm dao của tôi từ khi nào vậy chứ!?”

Lucas Westernrose hướng ống kính smartphone về phía họ, song Mariydi mặc kệ và tiếp tục yêu cầu.

“Cứ đưa chúng đây. Phương pháp của anh không có kịp đâu. Chắc chắn anh biết thế mà. Vậy nên nhanh đưa súng của anh và khóa xe đây.”

“Cô thực sự có thể bị tước huy chương đấy.”

“Đây là cách duy nhất.”

“Các công ti tài trợ có thể sẽ săn lùng cô suốt hàng thập kỉ! Cô thật sự chấp nhận thế sao!?”

“Thế thì tôi chỉ cần giành huy chương khác để bù lại thôi.”

Mariydi nhích nhẹ mũi dao và gã vệ sĩ nhăn mặt. Ráng chịu cơn đau, anh đưa súng lục và khóa xe cho Mariydi.

Mariydi mở cửa bên hông ghế tài xế và Lucas Westernrose gào lên, gọi với theo cô.

“Hello!? Nếu tôi gây vướng víu tay chân thì, yes, yes, ít nhất cũng đem cái smartphone này theo cùng với! Yes, yes, cô chắc sẽ là người gần sự thật nhất!!”

“Xin lỗi, nhưng máu me cỡ này thì chắc độ tuổi giới hạn phải cao lắm.”

Sau lời từ chối thẳng thừng của Mariydi, gã vệ sĩ lên tiếng.

“Tôi không đi với cô đâu.”

“Dù gì tôi cũng không boa cho anh, với cả cũng không thể đảm bảo an toàn cho anh được mà. Tôi không trơ tráo đến mức đòi hỏi gì đâu.”

“…Tuy phải đi lòng vòng đôi chút, nhưng tôi sẽ bắt kịp cô thôi. Cứ đi tới Ocean Substation trước đi. Hiểu chưa?”

Mariydi gật nhẹ một cái rồi đút khóa vào ổ.

Phần 2

Ocean Substation neo đậu cách Olympia Dome vài cây số.

Mariydi đang đi đến một bến cảng. Không như khu vực bơi, vùng biển này không chuẩn bị nền nhân tạo. Vừa rời khỏi bờ, nó đã sâu đến vài ngàn mét.

Mariydi dừng xe, vừa bước ra vừa kiểm tra dữ liệu cô đã tải từ thiết bị của thành viên Athletica vào thiết bị cầm tay của mình.

Cô nghe thấy giọng gã vệ sĩ phát ra từ tai nghe áp điện giắt bên tai.

(Anh ta tìm được tần số khả dụng rồi à? Không rõ tần số này dùng được bao lâu, cơ mà chắc đây là nhờ bên mình kết đồng minh với đài truyền hình, dù chỉ là truyền hình mạng.)

“Chính xác cô tính lên Ocean Substation thế nào? Định mượn thuyền máy à?”

“Bọn tấn công từ Athletica hiện đang lên trạm biến áp bằng trực thăng với thuyền đệm khí. Thủy thủ đoàn trên đó đang nã súng trường tấn công từ trên boong để ngăn chúng lại. Dùng thuyền tới đó chỉ bị vướng ngay giữa cuộc đấu súng thôi.”

Không ít tàu tuần dương đang neo đậu tại đó. Người ta không sử dụng chúng để đi lại giữa Olympia Dome và đất liền. Người ta cất giữ trang thiết bị của thợ lặn làm việc dưới Olympia Dome trên các tàu tuần dương đó. Ngoài ra, chúng cũng là điểm chuyển tiếp và điểm nghỉ cho các thợ lặn ấy.

Một nhân viên bảo vệ lớn tuổi đang gác tại cổng bến cảng, nhưng Mariydi chộp cổ tay, vặn tay rồi đè ông ta xuống đường nhựa.

Cô cuỗm khóa thẻ của người bảo vệ bất tỉnh rồi đi vào tòa nhà sửa lại từ một container.

“Ocean Substation tuy là trạm biến áp, nhưng chúng vẫn cần điện mới thực hiện công việc đó được.” Mariydi kệ bộ đồ lặn ướt mà chộp lấy bình oxi. “Vi sóng không được sử dụng làm năng lượng cho tàu. Methane hydrate khai thác từ đáy biển sẽ được đốt bằng tuabin khí để tạo điện năng. Có nghĩa là nó phải có cổng để các tàu ngầm khai khoáng nhỏ ra vào.”

“Cô định vào từ dưới đáy sao!?”

“Nếu những tàu ngầm nhỏ ấy vẫn đang ra vào thì đây là phương pháp an toàn nhất. Làm thế tôi sẽ không cần đâm đầu vào cuộc đấu súng trực diện.”

Mang bình oxi lên lưng, Mariydi vớ lấy một aqua scooter. Thiết bị ấy trông tựa miếng ván tập bơi gắn kèm động cơ. Dùng cái đó thì cô sẽ băng qua biển nhanh hơn nhiều so với chân nhái.

(Chỗ này nằm giữa Đại Tây Dương. Xa thế này, nước cũng phải sâu đến vài ngàn mét ấy chứ.)

Nếu chẳng may gặp trục trặc thiết bị thì cô sẽ toi mạng.

Mariydi cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Cảm giác ấy khác với khi cô nghĩ tới viễn cảnh cuộc đọ súng, song cô không thể dừng lại ở đây.

Mariydi kẹp aqua scooter dưới nách và rời tòa nhà mang dáng dấp tựa container. Khi đến bên mé nước gần nơi các tàu tuần dương neo đậu, cô nhảy thẳng xuống nước.

Ocean Substation cách bờ khá xa.

Lúc Mariydi băng qua biển bằng aqua scooter, giọng của Alicia lọt vào tai.

“Tôi nghe việc cô đang làm rồi.”

“Phàn nàn gì bây giờ đã quá trễ rồi. Nếu chị muốn ngăn tôi thì cầm súng đuổi theo đi.”

“Tôi không phải người phàn nàn. Tôi chỉ chuyển ý kiến quý giá của nhà tài trợ cho cô thôi.”

Alicia ắt biết mình cũng sẽ chết nếu Olympia Dome bị phá hủy, tới giờ mà giữ được thái độ thường lệ như thế quả thật dễ nể.

“Thế nhà tài trợ nói gì? Họ sẽ săn lùng tôi để trả đũa việc tôi bị tước huy chương à? Hay là họ tống tôi đi làm lao động khổ sai?”

“Khả năng bị tước huy chương cũng đáng lo thật. Việc công bố súng trường đang từ trên trời sẽ rớt thẳng xuống đất. Có khi lọt xuống điểm âm luôn. Thế nhưng,” Alicia nói thêm. “Cô có bị tước huy chương đi nữa, nếu chúng ta tái dựng việc này thành câu chuyện cảm động về cách cô chiến đấu để bảo vệ sự ngây thơ, việc công bố có khi sẽ càng thuận lợi hơn trước. Ý kiến của họ là thế.”

“…Thế à.”

Đó có lẽ là cách quan tâm của Alicia.

Người phụ nữ không nói gì về đã tốn công bao nhiêu mới thỏa hiệp được như thế với các công ti lớn, những thứ giống hiện thân của hoạt động kinh tế.

“Vì thế, nếu cô tính hành động thì phải thành công đấy. Viễn cảnh tệ nhất là bị tước đi huy chương nhưng lại không thể bảo vệ được Olympia Dome. Tới lúc đó thì chẳng kiếm cớ được đâu.”

“Hiểu rồi. Nếu tôi còn sống trở về thì đãi gì đó ngon ngon cho tôi nhé.”

“Tôi sẽ đãi miễn cô trả tiền.”

Trong lúc nói chuyện, Mariydi đã đến gần Ocean Substation.

Cô nhìn quanh vùng biển trống trải qua kính bảo hộ và phát hiện thấy thứ trông như tàu thăm dò dài 3 mét lặn xuống dưới đáy con tàu khổng lồ kia.

Như những gì có trên sơ đồ trong thiết bị cầm tay, một phần đáy của Ocean Substation có thể đóng mở để cho phép các tàu ngầm nhỏ ra vào.

Nếu cô bám lấy một trong những tàu ngầm đó, cô có thể lẻn vào con tàu khổng lồ.

Rất có thể, cuộc đấu súng đã nổ ra bên trong tàu.

Thách thức thật sự bắt đầu tại đây.

Phần 3

Mariydi lẻn vào Ocean Substation bằng cách đu bên hông một trong các tàu ngầm nhỏ.

Vị trí hiện tại của cô dường như là nơi methane hydrate thu được từ đáy biển được biến đổi thành khí đốt. Chừng 20 người mặc đồng phục công nhân đang tụ tập bên trong. Họ hoảng hồn khi thấy kẻ xâm nhập. Tất cả họ cứng đờ người, nhưng rồi sau khi cô tháo kính bảo hộ, họ thở phào khi nhận ra cô là vận động viên Mariydi Whitewitch.

(Không ngờ lại có thể sử dụng mặt như danh thiếp. Giành được huy chương ấy cũng không tệ lắm.)

“Ai cũng biết Ocean Substation đang bị tấn công rồi nhỉ? Ai phụ trách ở đây vậy?”

“L-là tôi,” Nữ công nhân tuổi độ ba mươi đáp.

Mariydi nhìn sang một trang thiết bị thép lớn hơn các ống dẫn dày và các gara rải rác quanh khu vực.

“Thiết bị đó dùng làm gì vậy? Chính xác thì toàn bộ chỗ này làm được gì?”

“Nó nung chảy hoàn toàn methane hydrate rắn, biến đổi nó thành nhiên liệu khí để sử dụng trong tuabin khí. Buồng bên cạnh chứa các tuabin phát điện.”

“Làm sao người ta tiếp cận các tuabin được?”

“Qua một cách cửa đơn. Không cần phải ra hành lang mới vào đó được.”

“Ocean Substation tuy là một trạm biến áp quy mô lớn, nhưng nó vẫn cần nguồn điện riêng mới hoạt động được. Đó là điều cần thiết ở đây. Nói cách khác, cả Ocean Substation sẽ ngừng hoạt động nếu buồng này không còn sử dụng được nữa. Có đúng vậy không?”

“Đ-đúng là vậy. Nhưng…ý cô là bọn tấn công đang nhắm vào buồng này để tước đi nguồn năng lượng của những vũ khí không người lái bảo vệ Olympia Dome sao?”

“Không. Chúng tính vũ khí hóa la-de chuyển điện. Chắc ta không ngăn chúng chiếm con tàu được, nên phải làm sao cho chúng không thể sử dụng trạm biến áp trước lúc đó.” Mariydi đếm số tàu ngầm nhỏ. “Vì thế tôi có một yêu cầu cho quý vị công nhân đây. Tôi muốn mọi người tháo gỡ các bộ phận cần thiết để tuabin hoạt động. Bao gồm cả đồ dự phòng luôn. Mang những bộ phận cần thiết ấy lên các tàu ngầm nhỏ rồi trốn đi. Nếu mọi người làm thế, chúng sẽ không thể sử dụng được la-de vũ khí hóa dù có chiếm Ocean Substation.”

“Các bộ phận cần thiết nặng lắm. Phải dùng cần cẩu mới chuyển được lận… Chưa kể còn có tới bốn cái dự phòng, nên phải mất 30 phút mới hoàn thành công việc được.”

“Tôi sẽ câu giờ cho mọi người,” Mariydi vừa nói vừa rút súng lục ra.

Khi Mariydi bắt đầu tiến tới cửa dẫn ra hành lang, nữ công nhân vội vàng gọi với theo.

“Khoan đã! Cô tính làm gì thế?”

“Có vẻ thủy thủ đoàn đang liều mạng cố bảo vệ con tàu, nhưng họ không cần làm thế nữa một khi các bộ phận tuabin cần thiết đã được tháo dỡ. Tôi phải giải thích tình hình để họ thoát thân thay vì bỏ mạng vô ích. Lúc làm thế, tôi có thể thu hút sự chú ý của địch để kéo dài thời gian.”

“Chỉ với một khẩu súng lục sao? Cô đang đùa đấy à?”

“Đã nói rồi, tôi không nghĩ tôi sẽ thắng được. Tới đúng giờ là tôi cũng sẽ chuồn luôn. Tôi không phải anh hùng công lí gì đâu. Nếu mấy người không muốn chết thì lo xắn tay áo lên làm việc ngay đi. Chỉ có mấy người mới có thể bảo vệ tính mạng của chính mình thôi.” Mariydi nép vào bức tường ngay cạnh cửa. “Khi tôi đi rồi, hãy sử dụng cần cẩu để chuyển vật nặng tới trước cánh cửa này. Tôi không có trở về đường này đâu. Ai gõ cửa cũng mặc hết. Đừng có để bị lừa bởi tiếng khóc than hay van nài nào. Chúng đều là bẫy hết đấy. Đừng có để ai vào. Rõ chưa?”

Đám công nhân gật đầu nhẹ một cái, ý bảo họ đã hiểu, Mariydi mở hé cánh cửa thép. Lối hành lang không một bóng người. Cô lách ra ngoài và đóng cánh cửa đằng sau lại.

(Chết. Trong này có bao nhiêu tên địch cơ chứ?)

Không như tàu chở khách sang trọng được thiết kế với ý nghĩ sao cho có khả năng sinh sống, lối hành lang nơi đây vừa hẹp, vừa quanh co và đầy ống dẫn trần. Góc các hành lang có thể được sử dụng làm chỗ nấp, nhưng ngoài thế ra thì gần như chẳng có vật gì dùng làm chỗ nấp được trong các khu vực thẳng tắp đó. Nói đơn giản, cách xây dựng của nơi đây làm Mariydi thấp thỏm không yên.

Cô không có mục tiêu cụ thể.

Cô không có điều kiện chiến thắng.

Cô chẳng qua chỉ cần tập trung càng nhiều người càng tốt rồi rút lui nhanh chóng. Đây là trận chiến giảm thiểu thiệt hại trong cuộc chiến họ vốn dĩ đã thua.

Nhưng cô vẫn sẽ đáp trả chúng.

Chỉ cần đảm bảo Ocean Substation trở nên vô dụng trước khi chuồn đi, cô có thể đập tan kế hoạch của Athletica.

Phần 4

Ramil Scofflaw sử dụng dấu tay để chỉ dẫn đám cấp dưới.

Chúng nã đạn từ súng trường không giật, phá nát chỗ nấp của thủy thủ đoàn. Cô ta cùng đám cấp dưới sau đó nhanh chóng bắt đầu di chuyển một lần nữa.

“Cơ sở kiểm soát vệ tinh đã bị hạ.”

“Khu vực cầu đã bị hạ.”

“Cơ sở kiểm soát kiểm soát tiếp nhận vi sóng đã bị hạ.”

Vừa nghe báo cáo từ các đơn vị khác từ băng tần số vô tuyến đặc biệt, Ramil vừa nã đạn một khẩu carbine vào đám thủy thủ đoàn đang kháng cự. Cô ta cố tình nổ súng vào nơi cách họ không xa để dụ còn đám thuộc cấp mới là kẻ ngắm vào thủy thủ đoàn khi xác định họ sẽ phản công.

“Thế là chỉ còn cơ sở kiểm soát truyền dẫn la-de và phòng động cơ ở đáy tàu nữa thôi.”

Mặc dù sử dụng vũ khí không người lái làm lực lượng chính, Olympia Dome có một lượng đáng ngạc nhiên tay súng bằng xương bằng thịt trên chính Ocean Substation.

Nhưng…

“Có vẻ hầu hết đều là công nhân bảo dưỡng hay đại loại thế, chúng chưa trải qua kì huấn luyện đặc biệt nào.”

“Thế thì chắc không gặp vấn đề gì đâu,” Một trong các binh sĩ dưới quyền của Ramil, người giắt súng trường không giật trên vai, nói.

Nhưng Ramil không mỉm cười.

“Vậy nghĩa là chúng ta phải tiêu diệt mọi người trên tàu kể cả những thuyền viên không có khả năng chiến đấu. Và chúng ta còn phải lùng sục mọi ngóc ngách của con tàu để làm vậy nữa chứ. Sẽ phiền phức lắm đây.”

“Hạ xong các cơ sở chính rồi kiếm sau. Trung tá, tôi với những người còn lại lập phòng tuyến quanh buồng chính rồi tiến hành vũ khí hóa la-de như kế hoạch."

“Tôi không muốn phải lo sợ một cuộc tấn công từ kẻ địch giấu mặt nào đâu, nhớ làm cho triệt để đấy.”

Ramil vừa ra lệnh đó xong, tiếng nổ ngắn từ súng trường vang lên. Gã thuộc cấp cô ta đang nói chuyện đổ gục xuống.

Ramil điên cuồng trốn sau một góc rẽ trong hành lang, nhưng rồi cô ta tỏ vẻ bối rối.

(Nghe giống vũ khí bên mình quá. Ai đó đã cướp một khẩu súng trường của bên mình ư?)

Cô ta hiện đang ở nơi thường được gọi là hành lang dạng tay quay.

Hình dạng ấy thế nào, cứ vẽ ra giấy là nhận ra ngay. Nó thẳng tắp một đường, bẻ góc chín mươi độ sang phải và rồi rẽ chín mươi độ sang trái ở góc tiếp theo. Điều quan trọng là nó có hai ngã rẽ cách nhau không xa lắm.

Hai phe cuộc đấu súng đều đang sử dụng một trong các góc làm chỗ nấp. Lối hành lang nối giữa hai góc đã bị biến thành con đường chết chóc do đạn bay không ngớt từ hai phía.

Cả hai bên đều không thể tung đòn quyết định khi nã đạn từ góc rẽ.

Thế thì sao họ vượt qua lối hành lang chết chóc được?

Phe làm được sẽ là kẻ chiến thắng.

Ramil với tay lấy ống kính fiberscope tương tự kính nội soi tại góc rẽ, song mới đưa lên, chưa kịp dùng quan hành lang thì nó bị phá nát bởi đạn súng trường.

(Chết tiệt. Tên đó chắc có khả năng quan sát hành lanf tốt hơn.)

Đây không phải là tình huống mà cô ta có thể lớ ngớ thò đầu ra góc rẽ.

Cô ta sử dụng micro định hướng trên khẩu carbine của mình để bắt giọng kẻ địch. Cô ta có thể nghe thấy tiếng một cô gái đang nói chuyện từ đầu kia của hình dạng tay quay.

“Mấy người không cần tử thủ để bảo vệ tàu đâu. Cứ để chúng lấy Ocean Substation đi. Chỉ cần chúng không thể vũ khí hóa la-de, kế hoạch của chúng sẽ không tiến triển thêm được.”

“Nhưng…”

“Dù có bao nhiêu vi sóng đổ xuống đi tàu đi nữa, công việc biến áp vẫn cần một nguồn điện khác. Nếu không thể dùng được nguồn điện đó thì chúng sẽ không làm gì được đâu. Có đến ba Ocean Substation lận mà. Dù một chiếc trở nên vô dụng và bị phá hủy từ bên ngoài, Olympia Dome vẫn có thể tiếp tục hoạt động được thôi. Lúc này, những gì các người cần làm là rời khỏi đây càng nhanh càng tốt. Có hiểu không?”

(Không ổn rồi!!)

Bản năng mách bảo Ramil việc này không ổn chút nào. Cô ta vội vàng chộp lấy bộ đàm và ra lệnh cho cấp dưới.

“Alpha! Charlie! Đổi tuyến đường hiện tại và tới phòng động cơ ngay! Ưu tiên hàng đầu đấy!! Đừng để chúng phá hủy trang thiết bị liên quan tới methane hydrate!!”

(Khốn kiếp. Đây là ai kia chứ? Cô ta không chỉ tình cờ có mặt ở đây trong cuộc tấn công. Nói chuyện kiểu đó thì rõ ràng cô ta đã biết kế hoạch của bên mình!!)

Ramil sử dụng dấu tay để ra chỉ dẫn tấn công cho những thuộc cấp còn lại.

Tuy không biết cô gái kia là ai, nhưng ả biết rằng mỗi sự hiện diện của cô gái ấy thôi cũng sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến kế hoạch của chúng.

Là một thành viên thật sự của Tổ Chức Tín Tâm, Ramil không có động cơ logic. Ngoài cảm hứng, được bản năng thôi thúc thêm nữa, Ramil lập tức tái công kích.

Thuộc cấp của cô ta thò chỉ mỗi cánh tay ra ngoài góc rẽ và liên tiếp nã đạn từ khẩu súng lục ít giật của mình. Trong khi đó, Ramil ló đầu ra góc và xem xét chính xác chiều dài và chiều rộng của lối hành lang, chất liệu tường cùng những thứ linh tinh khác.

“Wah!!”

Giọng của cô gái kia phát ra từ đầu kia lối hành lang. Nó đi kèm tiếng giày lẹt xẹt chà lên sàn.

(Cô ta rút lui sao?)

Câu hỏi đó vừa hiện lên trong tâm trí Ramil, một trong những thuộc cấp, những người đang đánh lạc hướng, của cô ta liền bước ra để truy đuổi cô gái.

Song Ramil chộp vai gã để ngăn lại.

“Vừa bắn vừa rút là chiến lược dùng trong cuộc phản công lúc tạo Blank, đúng không?” Cô ta vừa lẩm bẩm vừa bình tĩnh bắn một trái lựu đạn 50mm.

Cô ta không bắn thẳng theo lối hành lang để nó đâm vào bức tường đối diện.

Kẻ địch đang ở góc rẽ chín mươi độ trên hành lang, nên Ramil bắn lựu đạn vào tường hông.

Chất nổ bật lại từ tường và rơi vào góc rẽ.

Phần 5

Mariydi nhận ra trái lựu đạn ngay lập tức.

“Khốn kiếp!?”

Cô đè thuyền viên mà mình sử dụng để bảo đám thủy thủ còn lại chạy trốn xuống đất. Bản thân cô cũng điên cuồng nằm xuống.

Một vụ nổ bùng lên.

Lựu đạn có bán kính hiệu quả là mười mét. Tuy thế, trái lựu đạn được thiết kế để phân tán vô số mảnh vỡ sắc nhọn theo hướng chéo lên từ sàn để tăng thêm phạm vi ấy. Nói cách khác, sự hủy diệt không lan theo vòng tròn đơn thuần; nó giống dạng nón hơn.

Nếu nằm bệt xuống đất gần vị trí trái lựu đạn thì vẫn có thể thoát khỏi cái nón ấy.

(Cũng may nó không phải là loại phân tán các mảnh vỡ từ trên không.)

Mariydi nói với nam thủy thủ.

“Còn sống không thế!?”

“Đủ để trả lời. Cơ mà…chó chết! Tiếng bước chân đang tiến lại gần kìa!!”

Có vẻ địch không nghĩ chúng đã hoàn tất mọi việc với mỗi một trái lựu đạn như thế. Chúng chỉ sử dụng nó để có thời gian băng qua "con đường chết chóc" nằm giữa hành lang dạng tay quay.

Mariydi và nam thủy thủ không thể lấy lại tư thế cần thiết để đấu súng đàng hoàng.

Địch sẽ không thách họ trò rút súng nhanh như tay súng miền viễn tây.

“Lối này! Nhanh lên!!”

Mariydi kéo thuyền viên đứng dậy rồi chạy dọc lối hành lang.

Phần 6

Đám Ramil băng qua "con đường chết chóc" cùng một lúc. Sau ngã kế tiếp là hành lang thẳng. Nơi đó không có chỗ nấp nào cả. Carbine của Ramil đủ sức kết liễu kẻ địch tại đây.

Song ngay trước khi cô ta rẽ góc, một tiếng nổ vang lên.

Cô ta ngó qua góc rẽ và không thấy gì ngoài màn bụi mịt mù trong không khí.

Ramil kéo đầu lùi lại đằng sau chỗ nấp. Một trong các thuộc cấp của cô ta lên tiếng.

“Cô ta cũng có chất nổ luôn sao?”

"Thì cô ta vốn đã cuỗm vũ khí của người phe ta mà. Cái gì ta có ắt hẳn cô ta cũng có. Nhiều khi cô ta đã sử dụng kíp nổ của súng trường không giật và gắn chất nổ lên tường.”

Không cuộc tấn công nào xảy đến.

Địch hoặc đang tập trung chạy trốn hoặc đã bị thương.

Ramil hạ quyết định nhanh chóng và ra chỉ dẫn bằng dấu tay. Chúng chạy theo lối hành lang, đi tới lỗ hổng lớn được đục ra trên tường. Do màn bụi trong không khí sau vụ nổ mà chúng không thể thấy được gì bên trong. Ramil bắn lựu đạn qua lỗ hổng. Cách đó vừa giúp biết được liệu có ai bên trong không vừa thổi bay màn bụi mù mịt.

Nhưng…

Âm thanh rắn khi trái lựu đạn rớt xuống đất phát ra từ nơi gần hơn nhiều so với cô ta nghĩ. Khí đốt đáng lẽ phải phóng nó đi tương đối xa, nhưng nó lại rơi xuống nơi chỉ cách có ba mét. Đó cũng là lúc cô cùng các thuộc cấp nhận ra một việc. Ẩn sau màn bụi, một chiếc xe đẩy đã bị bỏ lại ngay trước mặt chúng.

Trái lựu đạn đã đụng trúng tay cầm và rơi xuống đất.

Cũng vì vậy mà đám Ramil nằm ngay trong phạm vi của nó.

“Khốn kiếp!!”

Chúng điên cuồng di chuyển để tránh vụ nổ.

Một tiếng nổ vang lên ngay sau đó.

Phần 7

Sử dụng vụ nổ làm tín hiệu, Mariydi bắt đầu phản công bằng khẩu carbine cô cầm trong cả hai tay.

Với những tiếng nổ ngắn đứt quãng, cô nhanh chóng tiêu diệt các binh sĩ Athletica, những kẻ đã bị thương bởi trái lựu đạn. Dù bị thương, đám lính vẫn sẽ phản kháng miễn còn sức để giơ tay lên bóp cò và còn ý chí chiến đấu. Lúc cần vô hiệu hóa thì Mariydi sẽ không ngập ngừng.

“Tch!!”

Cô nghe thấy tiếng tặc lưỡi và rồi nhìn thấy một bóng người toan bỏ chạy.

Mariydi băn khoăn không biết có nên đuổi theo cái bóng hay không.

(…Ủa? Mấy kẻ xung quanh đang tạo rào chắn dày đến kì lạ để tên đó chạy trốn.)

Cô hạ quyết định nhanh chóng với thông tin ấy.

(Kẻ đó ắt hẳn rất quan trọng. Nếu mình diệt được tên đó thì hàng ngũ Tổ Chức Tín Tâm sẽ rối loạn lắm đây!!)

Như đã nói lúc trước, Mariydi đang hành động trên giả định cô sẽ thua trong cuộc chiến này. Nhưng vì biết cô không thể ngăn việc Ocean Substation bị chiếm, cô đã đặt mục tiêu cứu càng nhiều thuyền viên càng tốt và khiến cơ sở biến áp khổng lồ không hoạt động được nhằm ngăn việc cơ sở chuyển điện la-de bị vũ khí hóa.

Nói cách khác, cô ta không phải mục đích cuối cùng của cả vụ việc.

Cuộc chiến có lẽ vẫn sẽ tiếp diễn.

Vì thế, cô muốn gây thiệt hại tới cấu trúc của nhóm Tổ Chức Tín Tâm vì trận chiến tiếp theo.

(Chết tiệt. Không biết diệt xong tên đó rồi có kịp không nữa!?)

Nếu cô ngáo ngơ chạy theo sau bóng người bỏ trốn thì có thể bị rào chắn chặn đường kết liễu. Mariydi bật sơ đồ của Ocean Substation trên thiết bị cầm tay của mình, tìm tuyến đường khác dẫn tới nơi cô đoán bóng người chạy trốn sẽ hướng đến.

Cô cần tiến hành nhanh, nhưng không thể lơ là cảnh giác.

Mariydi đợi người đó ở góc một giao điểm hình chữ thập giữa hai lối hành lang.

Cô nghe thấy tiếng người nói chuyện bên kia góc rẽ. Có vẻ đó là cuộc trao đổi qua bộ đàm.

“Không ổn rồi ạ. Cơ sở methane hydrate đã bị bỏ hoang! Với cả, vài bộ phận cần thiết để tuabin cung cấp điện cho công việc biến áp cũng đã bị tháo dỡ rồi, Chúng ta phải làm gì đây, trung tá!?”

“Khốn thật mà!! Nối tôi với Thượng sĩ Iris Aggravation đi!!”

Mariydi tập trung điều hòa hơi thở và chỉnh tay trên báng khẩu carbine.

Cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đang tiến lại gần.

“Thượng sĩ? Đã nghe chuyện xảy ra chưa?”

“Trung tá, rời khỏi nơi đó càng nhanh càng tốt đi. Chúng tôi sẽ lo việc ở đây. Chắc chắn bên ta vẫn cần khả năng lên kế hoạch của cô trong tương lai, nên nhanh lên đi!”

“Xin lỗi nhé. Trông cậy vào mọi người đấy.”

Mariydi nhoài thân trên ra khỏi góc và nhắm khẩu carbine.

Cô nổ súng không do dự.

“!?”

Một chuỗi tiếng súng vang lên. Nhưng có vẻ kẻ đó đã nhận ra ngay trước khi cô kịp nổ súng. Kẻ đó đã nhảy sang lối hành lang khác và thoát nạn.

Mariydi vội vàng đuổi theo lần nữa.

Nhưng khi vừa sắp đi tới đoạn hành lang kẻ đó biến mất hút, cô vội vàng thụt lùi.

Sau đó, cô ló đầu ra góc để kiểm tra.

Một vỏ đạn súng trường không nằm vô tư giữa lối đi. Từ khoảng cách này, Mariydi không tài nào biết được nó có gắn kèm kíp nổ kiểm soát bằng bộ đàm hay cảm biến hồng ngoại không. Song vì cả hai đều có thể xảy ra, cô cần hành động như nó có thể phát nổ bất cứ lúc nào.

(Khốn kiếp. Mình không có thời gian bị giữ chân ở mọi ngã rẽ như thế này.)

Ngay khi cô vừa đưa tay tới công tắc cảm biến trên khẩu carbine, vài tiếng nổ súng ngắn phát ra từ sâu xuống phía dưới hành lang. Mariydi rụt người đôi chút. Vỏ đạn được dùng để giữ chân cô. Nếu cô tính vô hiệu hóa kíp nổ thì một loạt đạn sẽ phục chờ sẵn. Đó là tình huống địch đã dựng nên hòng ngăn cô xử lí vỏ đạn.

Mariydi bỏ cuộc và vòng sang lối khác.

Cô biết kẻ địch này đang đi đâu.

Không cơ sở quan trọng nào nằm ở hướng bóng người chạy đến. Thứ duy nhất nằm ở hướng đó là lối ra dẫn lên boong. Mariydi mở cánh khác với cửa kẻ đó sử dụng rồi xộc ra ngoài.

Boong tàu vừa rộng thênh thang vừa bằng phẳng.

Trên boong có bốn ăng-ten parabol khổng lồ cùng các cột trụ nâng đỡ sắp xếp phức tạp. Boong tàu trông như rừng cây làm từ kim loại. Chỗ có thể dùng làm nơi nấp nhiều vô kể.

Mariydi vừa đi ngay dưới một trong những ăng-ten hình bát vừa chĩa khẩu carbine của mình khắp hướng.

(Cô ta đâu mất rồi?)

Mariydi di chuyển từ cột thép này sang cột thép khác, vừa đi vừa nhìn khắp xung quanh.

(Cô ta trốn nhờ sự giúp đỡ của đám thuộc hạ. Cô ta tính dùng gì để trốn chứ? Tàu đệm khí? Trực thăng?)

Hóa ra cả hai đều không phải.

Một khối kim loại lớn đang nằm tại khu vực thoáng đãng không có ăng-ten parabol và cột trụ.

Đó là chiến đấu cơ S/G-31 của Vương Quốc Chính Thống với khả năng VTOL.

Chính xác hơn, đó là chiến cơ Harpuiai của Tổ Chức Tín Tâm với ngoại thất được thay đổi để trông như thế.

Thay vì thang chuyên dụng, kẻ đó đang sử dụng dây để leo lên mũi chiến cơ. Lúc này, cô ta sắp leo vào trong buồng lái.

“Khốn kiếp!!”

Mariydi vội vàng di chuyển để nã đạn từ khẩu carbine của mình, song đối phương lại nổ súng ngăn cản từ bên hông. Tia lửa điện tóe ra từ một trụ thép gần đó và Mariydi điên cuồng nhảy ra sau cột. Trong lúc đó, động cơ phản lực của chiếc chiến cơ mà bóng hình kia đã leo lên bắt đầu tạo âm thanh ầm ĩ và từ từ cất cánh lên không trung.

Tình hình đã bị đảo ngược.

Nếu chiếc chiến cơ sử dụng tên lửa hay súng máy của nó, Mariydi sẽ không tài nào chống đỡ được. Đạn súng trường carbine không đủ sức xuyên giáp chiến cơ.

(Không ổn rồi…)

Mariydi bắn loạn xạ đạn súng trường về phía đám lính địch, những kẻ đang nổ súng vào cô, để giữ chân chúng rồi lao xuống dưới một trong các ăng-ten parabol.

Nếu muốn, chiếc chiến cơ có thể dễ dàng phá hủy chiếc ăng-ten.

Tuy nhiên, địch sẽ không muốn phá hủy một trong các ăng-ten parabol tiếp nhận vi sóng.

Mariydi có thể sống sót.

Cô không tính chìm cùng con tàu.

May thay, các bộ phận cần thiết để tuabin sản xuất điện dùng cho công việc biến áp đã được tháo gỡ. Dù Ocean Substation có đầu hàng đi nữa, địch cũng đã không còn có thể sử dụng la-de vũ khí hóa. Vì thế, Mariydi cảm thấy sẽ khôn ngoan hơn nếu an toàn rút lui, chuẩn bị hỏa lực quy mô lớn nào đó, rồi thổi bay cả Ocean Substation với phần lớn lực lượng Athletica bên trong.

Nhưng rồi…

“Mariydi. Mariydi Whitewitch!! Rời khỏi đó ngay đi!!” Một đường truyền nối đến và giọng vệ sĩ của cô vang lên trong tai cô. “La-de vũ khí hóa của Ocean Substation đã được kích hoạt rồi. Nếu còn ở lại đó, cô sẽ nằm ngay giữa tầm ngắm của chúng đấy!!”

“Anh đang nói gì vậy chứ?” Mariydi cảm thấy khó hiểu, hỏi từ trên boong tàu.

Các tuabin dùng cho công việc biến áp đã trở nên vô dụng rồi. Không đời nào địch có thể sử dụng la-de vũ khí hóa được nữa cho dù có chiếm được Ocean Substation. Ngoài ra, Mariydi cũng đang ở ngay dưới một trong các ăng-ten parabol tiếp nhận vi sóng. Dù chúng có thể bắn la-de vũ khí hóa tự do đi nữa, cô cũng không tin chúng sẽ nhắm đến vị trí đó.

Song tình hình đã chuyển biến khác xa so với cô nghĩ.

Cô đã bỏ qua một việc.

Có tổng cộng ba Ocean Substation hỗ trợ vũ khí không người lái của Olympia Dome.

Có thể địch không chỉ tấn công từng cái một.

Và…

Một Ocean Substation khác có thể nhắm đến con tàu của Mariydi.

Khi thấy con tàu khổng lồ lướt từ từ trên đường chân trời, Mariydi mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.

“Khốn kiếp…”

Cô không có thời gian nghĩ cách trốn thoát. Cô nã đạn từ khẩu carbine để cầm chân đám lính địcbh còn lại trên boong rồi chạy về phía lan can tàu.

“Khốn kiếp!!”

Bóng người ấy đã nói chuyện với ai đó tên là Thượng sĩ Iris qua bộ đàm. Giờ nghĩ lại, cô mới nhận ra có thể cuộc đối thoại không phải là với người đang ở trên cùng một con tàu.

Cô xoay sở nhảy qua được lan can.

Song cuộc công kích khổng lồ xảy đến trước khi cô chạm vào mặt biển cách vài chục mét bên dưới.

Một ánh chớp trắng xóa khổng lồ bùng lên, nung cháy võng mạc của Mariydi. Hình thể dài 500 mét của Ocean Substation bị công kích ngay chính giữa. Con tàu thép tỏa sắc cam rực rỡ và tan chảy như tác phẩm điêu khắc bằng đường. Các khối kim loại nóng sáng đập vào mặt biển, khiến âm thanh tương tự tiếng tạo ra khi nấu ăn kiểu Trung Hoa vang vọng khắp khu vực.

Mariydi không biết tư thế lúc đập vào nước của mình là gì.

Cô đập vào mặt nước, bị xô đẩy tới lui bởi xoáy nước khủng khiếp mà những con sóng bình thường không thể tạo nên. Đó là dòng nước bất thường tạo nên bởi các mảnh vỡ của con tàu khổng lồ bị phá nát và dần chìm xuống.

“Khục!! Khục!! Khục khục!!”

Mariydi phần nào xoay sở ngóc đầu lên mặt nước, tìm kiếm thứ để bám giữ trong khi ho sặc sụa. Cô tìm thấy một tấm ván mỏng, có lẽ là tàn dư của thứ được sử dụng ở một bức tường trong của con tàu. Cô bám lấy nó để nổi.

“…Chúng điên rồi.”

Cấu trúc khổng lồ đang dựng đứng lên, trông gần giống như Tháp Babel. Nó từ từ chìm xuống đáy đại dương. Vụ nổ duy nhất đó đã làm thế với một khối thép lớn ngang một hòn đảo.

Một âm thanh bùng nổ vọt qua phía trên đầu.

Đó là chiến cơ Harpuiai của Tổ Chức Tín Tâm, thứ đã cất cánh qua VTOL ngay trước khi la-de công kích. Nó không còn bỏ trốn nữa. Chiếc chiến cơ đang nhàn nhã trở về với vẻ oai phong của kẻ chiến thắng.

Nó đang trở về căn cứ mới của mình.

Nó đang trở về Ocean Substation, nơi được trang bị la-de vũ khí hóa.

Lực lượng địch 4

Sau khi Trung tá Ramil Scofflaw đáp chiến cơ Harpuiai lên boong, cô ta sử dụng thang di động để trèo xuống khỏi chiếc máy bay.

Thượng sĩ Iris Aggravation bước ra đón cô.

“Chào mừng cô.”

“Vậy là cuối cùng chỉ chiếm được mỗi cái này.”

Ban đầu, chúng dự tính chiếm cả ba tàu. Chúng tính kiểm soát mọi Ocean Substation, những con tàu cũng đóng vai trò làm trung kiểm soát vệ tinh sản xuất điện. Sau đó, chúng sẽ sử dụng ba la-de vũ khí hóa tùy ý để châm ngòi chiến tranh.

“Ocean Substation I vừa mới bị phá hủy bởi la-de vũ khí hóa. Chúng ta không chiếm được Ocean Substation III, nhưng cơ sở ăng-ten dùng để kiểm soát vệ tinh sản xuất điện đã bị phá hủy còn ăng-ten parabol dùng để tiếp nhận vi sóng thì vỡ nát. Chỉ mỗi con tàu này là vẫn còn hoạt động được. Chúng ta là những người duy nhất có thể tự do kiểm soát nguồn sức mạnh khổng lồ này. Không ai có thể ngăn chúng ta.”

“Cô không thể chờ một tí mới bắn con tàu kia à?”

“Không may là một PMC của Xí Nghiệp Tư Bản PMC đang đợi thời cơ leo lên Ocean Substation I. Trung tâm kiểm soát vệ tinh của nó vẫn còn hoạt động, nên ta phải ngăn chúng chiếm quyền kiểm soát.”

“Hiểu rồi.”

Ramil ngẫm nghĩ giây lát về các binh sĩ vẫn còn trên tàu lúc la-de vũ khí hóa công kích, nhưng sau đó sớm đổi lối suy nghĩ. Kế hoạch vẫn có thể tiếp tục, nên cái chết của chúng đã dựng lên nền tảng cho thành công.

“Quản lí của Olympia Dome phản ứng thế nào?”

“Bên ta đang theo dõi đường truyền, nhưng chúng chưa làm gì mấy. Có vẻ chúng không chú trọng giải quyết trực tiếp với chúng ta mấy mà tập trung lo điều tiết thông tin để khán giả không hỗn loạn và bắt đầu bạo loạn hơn. …Đám khán giả hẳn đang tưởng các Object có thể giải quyết việc này nếu cần thiết.”

Và điều đó có lợi cho Athletica.

Tình hiện tại giống như đặt con gà tây nấu chín trước mặt một đứa trẻ lạc đói khát.

“Còn các Object thì đang làm gì?”

“Mạng lưới thông tin của chúng bảo mật hơn, nên khó lòng nghe lén đường truyền lắm. Cơ mà quan sát từ xa thì có thể thấy chúng không có dấu hiệu di chuyển nào. Chúng hẳn đang băn khoăn không biết đây là xung đột nhỏ hay nó sẽ phát triển thành chiến tranh toàn diện. Hằng hà sa số tranh chấp quốc tế, cả lớn lẫn nhỏ, liên tục diễn ra Olympia Dome này mà.”

Nếu chúng nhanh hành động thì tốt hơn, song Ramil phải kiểm tra một chuyện.

“Công suất của la-de vũ khí hóa thế nào?”

“Việc sửa đổi diễn ra như kế hoạch, cơ mà, công suất lại yếu hơn mức dự kiến. Nó đang nằm lưng chừng giữa có gây nguy hại cho Object hay không.”

“Có biết vấn đề là gì không?”

“Đã tìm được bằng dữ liệu từ lần bắn thử nghiệm trước đó.” Iris vận hành máy tính nhỏ mình mang theo. “Khi truyền điện, la-de được thiết lập để cung cấp nguồn điện đồng đều và ổn định. Chương trình phát hiện thấy có lỗi ở la-de mạnh và đang cố 'bôi trơn' các giá trị. Vấn đề phần mềm thôi. Cũng không cần chỉnh sửa trang bị phần cứng.”

“Sửa mất bao lâu?”

“Tôi đang làm lúc chúng ta đang nói chuyện đây. Chắc sẽ xong trong một tiếng nữa thôi.”

“Tốt.” Ramil nhìn quanh và nói với các binh sĩ còn sống. “Olympia Dome lúc này không thể sử dụng vũ khí không người lái của mình được, nhưng vẫn có khả năng lực lượng bằng xương bằng thịt và PMC từ các thế lực khác sẽ cố cản trở. Chúng ta phải ngăn chúng bằng mọi giá. Phát bắn duy nhất này mới quan trọng. Việc chúng ta có thể bắn được phát này hay không sẽ thay đổi lớn đến lịch sử thế giới. Hiểu không?”

Không một ai phản đối.

Không ngưng nghỉ, tất cả quay trở lại vị trí của mình.

Một người lính bảo dưỡng thiết lập vũ khí phòng không thay cho hệ thống phòng thủ đã bị phá hủy trong cuộc tấn công. Một bộ binh lo kiểm tra khẩu pháo tự động gắn cố định trên boong. Các phi công máy bay thì đi đến chiến cơ yêu quý của chúng.

Ramil nhìn sang chiến cơ Harpuiai của mình.

Cô ta là Rocket Icarus của Tổ Chức Tín Tâm.

Giống như Mariydi, hay còn gọi Ice Girl 1, cô ta cũng xuất sắc trong lĩnh vực đặc biệt, phi công át chủ bài.

Cô ta tuyên bố, “Kết thúc chuyện này thôi.”

Truyện Chữ Hay