Phần 1
Tám giờ tối.
Ngày thứ hai của sự kiện shootathlon đã kết thúc và Mariydi đang thư giãn tại sảnh khách của khách sạn nghỉ dưỡng được gọi là Technopic Village. (Cà phê và bánh của cô đã được chuẩn bị sẵn bởi dược sĩ Stacy.) Alicia ngồi đối diện với cô và hỏi với vẻ vô cảm.
“Thật sự có cần làm tới mức đó không?”
“Chị vẫn lải nhải về chuyện đó à?”
“Chúng ta đã nhận 43 lời phàn nàn từ quản lí Olympia Dome. Họ muốn biết tại sao cô lại phá hủy những chiếc thuyền máy UUV được phái tới để cứu cô khỏi vụ tấn công.”
“Tưởng họ muốn các vận động viên có khả năng tự vệ, cả từ vệ sĩ lẫn khả năng của chính vận động viên, để bảo vệ bản thân cơ mà. Là do họ sử dụng những UUV đó cẩu thả quá đấy chứ.”
“Có vẻ mỗi chiếc thuyền máy UUV đó có giá 700 ngàn đô. Cô đã phá hủy mất ba chiếc. Quản lí đang yêu cầu chúng ta bồi thường cho chúng và trả tiền sửa chữa chốt đê chắn sóng cơ động mà cô đã cho nổ tung."
“Nếu họ không thích thế thì lần tới lo mua bảo hiểm đi. Tôi có thể giới thiệu cho công ti mà không lực PMC của tôi đang hợp tác đấy.”
“Ý đó cũng không tồi. Nhớ hình như công ti Blue Area mà tôi sử dụng sẽ thưởng thêm nếu giới thiệu khách hàng mới cho họ.”
Sau khi Alicia đáp lại nghiêm túc trước trò đùa của Mariydi, Lucas Westernrose, giám đốc Catwalk TV, chen ngang.
“Chào, yes. Việc chúng ta bị chen ngang quả là đáng tiếc, yes.” Anh ta vuốt nhẹ lên chiếc máy quay vàng dưới nước, thứ đã trở nên vô dụng trong buổi luyện tập bởi tín hiệu nhiễu, trên đùi mình. “Tập đó tuyệt đến vậy, yes, nhưng mà tiếng ồn trong tín hiệu lại lớn quá, làm không thể cho lên sóng được đoạn nào hết, yes. Nếu nó mà ghi hình đàng hoàng, yes, yes, thì tôi đã có thể ghép đoạn sự kiện với cuộc tấn công đó rồi thêm ít nhạc nền hiệu quả để làm một chương trình xúc động rồi.”
“…Ra anh phân loại cuộc tấn công đó là cơ hội.”
“Cứ thế này, kể cả phần tài liệu đó cũng sẽ lãng phí mất, yes. Yes, nếu không có gì xảy ra, chúng tôi sẽ không có gì cho chương trình hết, yes.”
Mariydi lắc đầu khó chịu trước những lời của Lucas. Sau đó, cô quay sang nói với Alicia.
Cô quay trở về chủ đề ban đầu.
“Mấy cái UUV đó là chuyện phụ thôi. Kẻ tấn công ban đầu là ai vậy?”
“Chắc chắn là Vương Quốc Chính Thống. Chúng tôi đã lấy dấu vân tay, mẫu máu và những thông tin khác từ các thi thể cô để lại. Chúng tôi hiện đang sử dụng thông tin đó để điều tra lực lượng Vương Quốc Chính Thống ở đây, nhưng việc đó cũng không hơn gì xác nhận những gì ta đã biết."
Đây không phải là điều tra tội phạm, nên họ không cần thu hẹp nghi can xuống các cá nhân cụ thể.
Về cơ bản, họ chỉ cần biết đại khái thế lực nào là kẻ địch. Chính bởi vì thế mà Mariydi chẳng lo lắng gì mấy.
Với cô, đây không hơn gì việc những kẻ cô đã coi là kẻ địch chuyển lớp sang những người cô có thể giết mà không bị trừng phạt.
Mariydi đã cứu một vận động viên địch thuộc Đồng Minh Tình Báo, nhưng thế không có nghĩa cô muốn làm thánh nhân sẽ cứu mọi vận động viên và mọi binh sĩ bình đẳng như nhau.
Cô sẽ cứu những ai cô có thể cứu, nhưng sẽ giết những ai cô phải giết.
Thế giới ở Khu Giới Hạn Bắc Âu mà cô thường chiến đấu hoạt động theo cách như thế.
Trong khi đó, người duy nhất mệt hơn cả mục tiêu hùng mạnh ấy là vệ sĩ của cô.
“Thật tình, vì cô tự tiện hành động loạn cả lên mà sếp tôi ở công ti đang nổi giận với tôi đây này. Tệ đến mức tôi có hơi lo cho huyết áp của ổng nữa đấy. Nếu cô định làm gì như thế thì ít nhất cũng mời tôi theo với. Như thế tôi mới có thể ít nhất thực hiện nghĩa vụ của mình được.”
“Là lỗi của anh đấy chứ.”
“Ngày thứ hai đã mang hạng tổng cộng của cô lên vị trí thứ ba. Đã thế cô còn bám dính ngay đằng sau người vị trí số một suốt, làm mất nhịp độ bình thường nữa. Thể nào cơ của cô ngày mai cũng sẽ mệt mỏi hơn cho xem.” Alicia nói.
“Yes, yes, nói thật, cô quá bình tĩnh và kiểm soát mọi thứ, yes. Cô làm tốt đến mức lần nào cũng để lại sự xúc động cả, yes. Một câu chuyện thể thao xúc động cần vụ việc thú vị nào đó, yes.”
“Nếu cô làm tốt đến thế thì cho tôi ăn cái bánh đó đi.” Gã vệ sĩ nói.
“Không may là Stacy đã đem cái này tới cho tôi. Cả đội chia nhau chi phí, cho nên muốn thì kêu Alicia ấy. Chị ta phụ trách quỹ mà.”
“…”
Alicia liếc xéo gã vệ sĩ, làm anh ta giơ hai tay lên, lắc đầu. Giờ đang mệt phờ, nên anh ta không muốn tranh luận với người phụ nữ lúc nào cũng quá nghiêm túc đó.
Cái chương trình phụ nữ đó phớt lờ và nói, “Nhà tài trợ bảo kết quả ngày hai rất tốt. Họ đúng là đồng ý với Ngài Westernrose rằng chút kịch tích cũng được, nhưng kết quả tốt mới là điều quan trọng nhất.”
“Vậy cho nổ tung một chiếc xe bọc thép và chiến đấu với một đám người nhái trang bị súng trường dưới nước không được tính là kịch tính à?”
“Cái gì máy quay không thu lại được hay không thể chiếu đều không được tính. Chúng tôi chỉ quan tâm cái gì có thể được dùng để quảng cáo, chứ không phải thực sự chuyện gì đã xảy ra.”
“Yes, yes.” Lucas Westernrose đồng ý.
Anh ta hẳn vẫn rầu rĩ khi nghĩ về tỉ suất xem mà anh ta đáng ra có thể đạt được nếu có thể sử dụng đoạn phim đó.
Nếu Mariydi chết trước khi sự kiện kết thúc, Alicia sẽ gặp rắc rối bởi cô ta là người phụ trách việc quảng cáo súng trường mới, song vẻ mặt của cô ta vẫn vô cảm.
“Ngày mai, ngày cuối cùng, sẽ sử dụng xe đạp.”
“Nghe có vẻ dễ hơn những gì tôi đã phải trải qua tới giờ.”
“Hello, yes. Về sự kiện, yes, yes, sự tập trung của khán giả đạt mức cao nhất vào môn bơi ở ngày hai, yes, do có đồ bơi, yes, yes. Nhưng vì cô cứ kiên quyết đòi mặc flight jacket suốt, yes, nên chẳng được ích gì, yes.”
“Nếu mà cứ đùa thế thêm nữa thì anh tốt hơn là chuẩn bị đi! Vả lại đồ bơi làm tỉ suất xem tăng nhiều hơn cuộc đua xác định kẻ chiến thắng ư? Cuộc thi này thực tế chỉ toàn quan trọng vấn đề người xem thôi, đúng không!?”
“Yes, yes, chúng tôi cũng đã từng đề nghị họ dời môn bơi sang ngày cuối, yes.”
“Sự kiện xe đạp không dễ đâu. Một là quãng đường của nó dài nhất trong ba ngày. Cô phải đạp tới 120 kilomet, nên thể lực sẽ giảm sút rất nhiều. Toàn bộ cơ của cô đã mệt mỏi từ những ngày trước rồi, nên rủi ro căng cơ sẽ rất cao.” Alicia giải thích. “Ngoài ra, bắn tỉa cũng được cho là phần khó nhất nữa. Suy cho cùng, cô phải sử dụng cả hai tay để ngắm súng bắn tỉa vào mục tiêu trong khi đạp xe mà.”
“…Thì đó đâu phải kĩ năng có bao giờ cần đến trên chiến trường.”
“Đây là thể thao mà,” Alicia đáp với lời giải thích nhàm chán nhất thế giới. Cô ta tiếp tục nói với sống lưng duỗi thẳng như đang thực hiện bài tập thể dục nào đó. “Dù sao thì, ngày mai là ngày cuối của shootathlon. Tinh thần thể thao không hề quan trọng, nên đừng có phạm sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất. Chúng tôi muốn quảng bá súng trường mới của nhà tài trợ sao cho được tốt nhất.”
Phần 2
Trước khi về phòng của mình trong khách sạn nghỉ dưỡng, Mariydi ghé qua chỗ của Stacy. Technopic Village mà Mariydi đang trú dành cho vận động viên, nên các thành viên hỗ trợ phải ở trong khách sạn khác. Vì vận động viên nào cũng có thêm hàng chục người hỗ trợ, nên thực sự cũng không còn cách nào khác.
Người phụ nữ dễ dàng bị cuốn theo trào lưu tỏ vẻ mừng rỡ trước vị khách nhỏ.
“Cô tới đây làm gì vậy? Muốn cho tôi chữ kí sao?”
“Chị có cái gì tôi có thể ăn nhẹ lúc nửa đêm không? Thứ gì như hot dog thì tuyệt.”
“Ủa? Tưởng cô vừa ăn tối xong mà.”
“Tôi có định ăn bây giờ đâu. Hay chị muốn bị tôi đánh thức giữa đêm khi tôi đói bụng hơn? Tôi không được phép ăn uống gì từ các cửa hàng bình thường mà, nhớ chứ?”
“Hmm. Chắc cô đúng là một cô bé đang phát triển.”
“…Chị nghĩ đang nhìn vào đâu thế hả?”
“Cơ mà chất dinh dưỡng liệu có đi vào chỗ cô muốn không?”
“Một lần nữa, chị nghĩ đang nhìn vào đâu thế hả!?”
Stacy vẫn điềm nhiên trước cơn giận của Mariydi. Cô ấy trở về phòng khách sạn và bắt đầu lục lọi trong cái tủ lạnh lớn quá mức so với căn phòng.
“Cô nói hot dog, đúng không?”
“Chỉ cần thứ gì giúp tôi không đói quá lúc ngủ là được. Không cần phải cụ thể như thế.”
“Uống thuốc ngủ thì sẽ đơn giản nhất, cơ mà…Hm?”
Stacy thốt lên giọng kì lạ trong khi đút đầu vào tủ lạnh và lục lọi bên trong.
Mariydi nhíu mày.
“Gì vậy?”
“Tôi hết rau diếp mất rồi.”
"Tôi không cần đâu. Chỉ cần bánh mì với xúc xích là ra hot dog rồi.”
“Không được!!” Mặc dù đã 10 giờ đêm, Stacy vẫn thốt lên tiếng la sánh ngang tiếng gầm của đám đông ở sân vận động. “Rau diếp rất quan trọng. Cực kì quan trọng! Chỉ có bánh mì, bơ với xúc xích thôi là quá béo!! Vả lại nếu thêm sốt cà chua với mù tạt lên thì sẽ ra thứ còn chẳng đáng được coi là đồ ăn!!”
“Tôi chỉ nhờ kiếm thứ gì tương tự hot dog thôi mà.”
“Không có rau diếp ẩm thì sẽ không phải là hot dog!! Không thể cứ thay bằng bắp cải hay gì là được đâu! Ôi không. Tôi cần phải tới chỗ đội HQ kiếm thêm mới được!!”
“Cứ đưa tôi xúc xích đi!! Thế là đủ rồi!!” Mariydi hét lên, nhưng Stacy lại làm ngơ.
Cô ấy chụp tay Mariydi và kéo cô ra ngoài phòng khách sạn.
Khi gã vệ sĩ đứng đợi ngoài hành lang thấy họ, anh hỏi. “Chuyện gì vậy?”
“Tôi mới biết về sở thích gia đình của Stacy. Chết tiệt!!”
“…Nếu được thì tôi cũng muốn kiếm gì đó. Công việc vệ sĩ lúc đêm muộn làm tôi đói lắm.”
Stacy hoàn toàn làm ngơ cuộc trò chuyện của họ mà tiếp tục băng băng đi qua khách sạn trong khi kéo theo Mariydi.
Có vẻ mỗi đội đều cất giữ trang thiết bị trong phòng kho họ thuê nằm dưới tầng hầm khách sạn. Vệ sĩ Xí Nghiệp Tư Bản cũng được triển khai ở đó.
Stacy lục lọi tủ lạnh công nghiệp mà thực chất là một phòng lạnh nhỏ. Sau kbhi cô ấy tìm ra rau diếp, ánh mắt mới chịu trở lại bình thường.
“…Hô. Giờ tôi có thể làm một cái hot dog hoàn hảo rồi.”
“Chị hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu rồi sao?” Mariydi kinh ngạc nói khi họ đi đến chỗ thang máy.
Phòng của Stacy nằm trên tầng 20, nhưng thang máy lại dừng ở một tầng trước khi tới đó. Đây là tầng đặt sảnh khách. Gã vệ sĩ mặc áo chống đạn lập tức đề cao cảnh giác, nhưng Mariydi thấy khó mà có chuyện xảy ra xung đột lúc này. Cơ hội ai đó lấy được thông tin về chuyến đi dạo đột xuất thế này gần như bằng không.
Nhưng chuyện Mariydi thực sự không ngờ đến xuất hiện phía bên kia cửa thang máy.
“Không được đâu. Technopics đầy âm mưu và các cuộc tấn công, nên em sẽ hộ tống ngài.” Alicia nói, miệng nở nụ cười tươi rói.
Cô ta đang tính bước vào thang máy trong khi bám dính tay cánh tay quản lí PR của công ti tài trợ.
Mariydi Whitewitch đã liên tục chiến đấu trong các cuộc chiến trường kì ở Khu Giới Hạn Bắc Âu cấm sử dụng Object. Dù cho có ngồi lên người một tên lính địch rồi đập hắn toác đầu bằng một hòn đá, cô vẫn sẽ không thay đổi sắc mặt lấy một chút. Ấy thế, cảnh tượng này lại khiến trí óc cô trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Ánh mắt của Alicia bắt gặp ánh mắt của Mariydia, người đang mấp máy miệng nhưng không nói nổi nên lời. Cô ta sau đó cũng nhìn thấy gã vệ sĩ và Stacy bên trong thang máy. Tuy chỉ trong thoáng chốc, nhưng nụ cười của cô ta nhất định đã đóng băng.
Lòng kiêu hãnh hay ý thức nghề nghiệp của cô ta sẽ chiến thắng?
Là một thành viên thật sự của Xí Nghiệp Tư Bản, cô ta đã chọn con đường dẫn đến tiền tài.
Không ai nhấn nút đóng, nhưng cửa thang máy tự động bắt đầu đóng vào. Alicia vồ tới và cố gắng kéo nó mở ra lại.
Tới lúc đó, nụ cười của cô ta đã hoàn toàn trở lại. Cô ta một lần nữa lại nép người vào vị quản lí PR trẻ tuổi từ công ti tài trợ ở góc độ lí tưởng và với lực lí tưởng.
“Ngài không nghĩ uống ở quán bar là không đủ sao? Tuy không giống lắm, nhưng em cũng biết kha khá về cocktail đấy. Nếu ngài thích, em có thể làm một ít ở phòng em."
“X-xin lỗi. Xin chờ một chút đã! Cô là Whitewitch, vận động viên mà công ti chúng tôi đang hỗ trợ, đúng không!?”
Vẫn được Alicia dựa vào người mình, quản lí PR lên tiếng với Mariydi.
Với vẻ hoài nghi, cô nói. “Sao cơ?”
“Tôi vừa bị công kích bởi lời khen suốt ba tiếng liền, nên giờ có hơi sợ cảm giác bên trong của mình đã mất cân bằng. Nếu không phiền, cô có thể mắng chửi để tôi hồi phục lại được không?”
(Anh ra vẻ không thích bao nhiêu thì tôi sẽ coi như anh thực sự thích được một mĩ nhân như Alicia bám vào người như thế bấy nhiêu.)
Nghĩ thế, Mariydi nhìn người đàn ông với vẻ lạnh lẽo khủng khiếp.
“Ra anh là một thằng *** bị *** không thể cương nếu không nhìn một đứa con gái cầm súng sao? Về căn nhà ảm đạm của mình mà liếm búp bê hay gì đó đi.”
Quản lí PR cúi gục xuống mà nhìn vào một góc thang máy.
“…Xin lỗi. Cái đó có hơi quá so với những gì tôi nghĩ."
“Là yêu cầu của nhà tài trợ kia mà. Dốc toàn lực là đương nhiên thôi.”
“Ồ? Nếu chị thích thế thì tôi cũng có thể chửi chị luôn đấy.”
Thang máy dừng ở một tầng khác và Alicia với người quản lí PR đi ra hành lang. Sau một vài bước, Alicia quay lại thang máy và đe dọa đám Mariydi bằng cử chỉ ngón cái vô cùng thô lỗ.
Cánh cửa đóng lại một lần nữa và sự im lặng khó xử bao trùm thang máy.
“…Chắc đúng thực là chẳng nghề nào có thể kiếm tiền dễ dàng cả.”
Những lời lẩm bẩm của Mariydi động chạm vào một trong những chân lí lớn nhất ở Xí Nghiệp Tư Bản.
Phần 3
Ngày hôm sau, Mariydi Whitewitch trải qua những công việc thường lệ của mình là dùng nắm đấm tắt tiếng nhạc hard rock phát ra từ đồng hồ báo thức, uống chút nước có ga, tắm bằng nước ấm, từ bỏ chiến đấu với cái máy sấy, mặc flight jacket vàng đen vào rồi dời ghế với kệ tạp chí khỏi cửa.
Với vẻ khó chịu ra mặt, gã vệ sĩ nói, “Động lực làm việc của tôi có thể tăng thêm nếu cô chịu thể hiện chút dấu hiệu tin tưởng tôi đấy. Công việc này sẽ sớm kết thúc, nên ít nhất cũng phải có vài kỉ niệm đẹp chứ.”
“Thế anh muốn tôi cảm ơn rồi gọi anh 'anh hai' à? Biến thái thật đấy.”
“!?”
“…Gì?”
"K-không có gì. Thôi thì đành làm công việc của tôi vậy. Hi vọng ngày cuối này có thể trôi qua mà không gặp mấy rắc rối.”
“…Ồ, giác quan thứ sáu đang cảnh báo sắp có nguy hiểm đây này.” Mariydi buột miệng nói trong khi ngó cả hai phía hành lang. “Mà tôi phải ăn bữa sáng của Stacy, đúng không? Có nên đợi ở đây không?”
“Nếu cô thích mấy gói dinh dưỡng thì tôi có một ít ở đây này.”
“Mấy thứ đó chỉ toàn cung cấp dinh dưỡng chứ đâu có làm no bụng được. Anh không thấy vô lí lắm sao? Trên chiến trường thì không nói, nhưng đây là quốc gia an toàn có thức ăn ở mọi nơi đấy.”
“Ừm thì, vị cũng ngon hơn mớ khẩu phần ăn quân đội. Với cả gọi Olympia Dome là quốc gia an toàn không ổn lắm đâu.”
“Tôi ngủ quên mất,” Stacy nói với vẻ bơ phờ khi đẩy xe phục vụ phòng tiến về phía họ. Cô ấy quả thực trông như người vừa mới bước ra khỏi giường. “Thế nên thực đơn bữa sáng hôm nay là đống đồ làm vội thôi. Nó chú trọng vào bánh mì và salad. Cơ mà tôi có nhét thêm dinh dưỡng cần thiết vào rồi, nên đừng lo.”
“…Tôi hơi lo về nghĩa của cái 'nhét thêm' đấy."
“Hm. Mừng là tôi có đống gói dinh dưỡng thương mại này.”
Mariydi cố vồ lấy gói dinh dưỡng mà gã vệ sĩ đang cầm, song Stacy lại túm gáy cổ cô với nụ cười trên môi.
Mariydi bỏ cuộc nhưng vẫn trừng mắt nhìn Stacy, tỏ vẻ kháng cự.
“Ít nhất cũng cho tôi biết chị trộn gì vào trong đi.”
“Hmm, cô có biết axit ascorbic là gì không?”
“Uuhh…!?”
Mariydi chùn bước, có vẻ kiến thức của cô nàng tập trung chủ yếu vào những gì liên quan tới chiến tranh.
Vẫn mỉm cười, Stacy nói, “A ha ha. Chỉ là vitamin C thôi. Cho dù có phải giải thích gì đó thì cũng có thể thay đổi hiệu quả lời giải thích ấy dựa trên từ ngữ mình chọn.”
Khi Stacy chọc Mariydi như thế, Alicia bước tới từ sảnh thang máy.
Lần gặp mặt này xảy ra sau lần gặp đêm hôm trước.
Tất cả đều tập trung vào Alicia để xem cô sẽ nói gì về chuyện hôm qua.
“Chào buổi sáng. Cô đã sẵn sàng xác nhận lịch chưa?”
“Không thay đổi gì sao!?”
“Ừm, mong đợi gì đó dễ thương từ người phụ nữ nhàm chán như vậy quả là sai lầm.”
“Hmm, Alicia có vẻ chẳng bận tâm gì đến việc đang lãng phí thời gian của bản thân trước khi quá già để kết hôn thì phải."
Tất cả họ đều nêu ra ý kiến riêng, nhưng Alicia vẫn đứng thẳng như thường lệ.
Phần 4
Sau khi ăn sáng xong, Mariydi đi loanh quanh vòng ngoài của Olympia Dome hình trứng ốp la. Cô còn băng qua khu đi bộ của bảy cây cầu Bifröst Arch, một trong các điểm tham quan chính ở đây.
Do vẫn chưa có sự kiện chính nào bắt đầu, nên các khách tham quan vẫn tản ra khắp các cửa hàng lưu niệm thay vì những khu sự kiện. Lũ trẻ con đu quanh những trái bong bóng bơm khí heli, còn ác cặp đôi mặc áo thun mô phỏng theo đồng phục thể thao nhóm thì đang rảo bước dọc đường phố. Một thanh niên, có lẽ trông đợi ngày cuối cùng của shootathlon, hướng máy quay vào Mariydi. Cô cầu mong anh ta không phải chỉ là một tên biến thái.
“Tôi không nghĩ cô là loại thích đi ngắm cảnh đấy,” Vệ sĩ của Mariydi nói, nhưng cô có vẻ không bận tâm.
“Tôi chỉ muốn xem thử nó có gì vui đến vậy thôi.” Cô đáp trong khi quan sát thủy lộ lấp lánh trải ra phía ngoài lan can. “Chẳng có cái dịch vụ nào hay ho. Chẳng qua chỉ là một nơi chốn. Ấy thế mà người ta sẵn sàng bỏ tiền để đi đến đó. Lúc tôi ở Khu Giới Hạn Bắc Âu, tôi đã giết người trong các cuộc chiến sinh ra từ kiểu dòng tiền như thế. Tổng số tiền thu được ở Olympia Dome có khi còn hơn toàn bộ hoạt động tài chính liên quan tới Khu Giới Hạn Bắc Âu nữa. Tôi muốn tận mắt chứng kiến xem mấy nơi này có giá trị gì."
“Cô đã tìm ra câu trả lời chưa?”
“Tôi đã biết rất nhiều người có ý thức về giá trị khác với mình.”
Không cảm xúc mạnh mẽ nào hiện lên trong mắt Mariydi.
Những gì chất chứa bên trong chỉ là sự khó chịu vì không thể hiểu được điều gì đó.
Cô không cảm thấy hiếu kì.
Với đôi mắt tương đối vô hồn đó, cô nêu ý kiến của mình.
“Biết mình cũng đóng góp một phần vào đó với tư cách vận động viên làm tôi cảm thấy không thoải mái lắm. Tôi có cảm giác tôi chẳng có trách nhiệm gánh vác một phần hoạt động kinh tế đó khi còn không hiểu giá trị của nó. Nhưng kể cả thế, hành động của tôi vẫn ảnh hưởng đến tỉ suất xem và đẩy mạnh đàm phán về quyền phát sóng. Tuy không giống những gì tôi từng trải, nhưng đây là một chiến trường xoay quanh hoạt động kinh tế. Nếu nói tôi không có trách nhiệm phải hiểu bản chất thật của cuộc thi này để có thể thực hiện vai trò tốt hơn thì sẽ là nói dối.”
Khi Mariydi nói thế, vẻ mặt cô hoàn toàn nghiêm túc.
Theo cô, người ta nên hoàn toàn đè bẹp kẻ địch và dùng toàn lực với bất cứ kẻ địch nào là lịch sự thông thường.
Dược sĩ Stacy đã từng đùa về việc Mariydi đang ở “tuổi ấy" lúc ở trên Bifröst Arch.
Vô tình thay, gã vệ sĩ cũng mang trong đầu ý kiến tương tự.
(Giá trị của vận động viên ở đây có thể thay đổi chỉ cần vượt qua độ nổi tiếng của một vận động viên khác, nên các máy ảnh thường cố kiếm những bức chụp giống như từ đoạn video ảnh người mẫu pin-up. Người ta thường cân nhắc đến điều đó mà thiết kế đồng phục. Cơ mà, không đề cập chuyện đó với người ở độ tuổi con bé, độ tuổi thích mọi việc đều thẳng thắn và trong sạch, có lẽ sẽ tốt hơn.)
Gã vệ sĩ giữ im lặng dựa trên lí do kép rằng, người lớn thật sự sẽ thanh minh cho điểm yếu của mình bằng lí do giữ im lặng là điều người lớn nên làm.
PMC vệ sĩ của anh ta đã được thuê để giải quyết mọi rắc rối, nhưng anh không định gây thêm rắc rối ngoài lề mà mình có thể tránh được.
Phần 5
Sau khi dùng hết quãng thời gian rảnh còn lại, Mariydi rời khách sạn nghỉ dưỡng Technopic Village. Cô ra ngoài để tinh chỉnh chiếc xe đạp thể thao mình sẽ sử dụng trong ngày thứ ba của shootathlon.
Nhưng…
“Catwalk TV lần này trang bị dữ thật nhỉ. Tôi nghĩ các anh nổi nhiều hơn tôi đấy.”
“Yes, yes, yes. Do nhiễu tín hiệu lần trước mà chúng tôi đã mất những cảnh quay tuyệt vời như vậy. Yes, lần này chúng tôi muốn tránh hoàn toàn việc như thế, yes,” Lucas Westernrose nói trong khi sử dụng tín hiệu tay để chỉ dẫn vài nhân viên quay phim đang mang vác thiết bị lớn đến mức làm người ta nghĩ chúng có thể bắn xuyên giáp xe tăng.
Thoạt nhìn thì có vẻ họ đang hào hứng về công việc, song…
“Anh định quay cảnh tôi bị bắn à?”
“Hello? Chúng tôi không dại đến mức sử dụng một diễn viên làm mồi nhử để lấy cảnh sư tử đâu. Yes, nhưng nếu chúng tôi không sắp xếp sao cho diễn viên sắp bị ăn thịt, chúng tôi sẽ không có chương trình được, yes, yes.”
Trong khi vận hành thiết bị cầm tay, Alicia xen ngay giữa cuộc đối thoại bằng giọng máy móc.
“Về cơ bản, cô sẽ sử dụng loại xe đạp đua. Gắn thêm thiết bị điện nào như cảm biến hay con quay hồi chuyển sẽ trái với luật. Tuy nhiên, chúng ta được phép thêm vật nặng để hỗ trợ lái tay, nên vẫn sẽ khó ngã hơn nhiều so với xe đạp bình thường.”
Mariydi cẩn thận quan sát chiếc xe đạp có tay lái hình chữ J và được thiết kế đặc biệt để nghiêng tới trước.
“Bánh sau có 7 bộ đề còn trục bàn đạp thì có 5 cái tạo thành tổng cộng 35 lựa chọn khác nhau. Tuy nhiên, việc đổi đề liên tục trong quãng thời gian ngắn có thể khiến xích bị lỏng. Cô chỉ có thể học giới hạn qua thực nghiệm thôi.”
“Được rồi. Ý chị là bảo tôi hãy cố vọc thử trong lúc luyện tập chứ gì?” Mariydi vung chân phải lên, vòng qua bánh sau để rồi ngồi lên yên xe. “Đi với cái này chắc nổi lắm. Mà đây cũng là của một nhà tài trợ luôn à?”
“Là do một nhà tài trợ cung cấp, cơ mà thứ hạng cũng tương đối thấp thôi. Theo quy tắc chung, kích cỡ tên nhà tài trợ trên flight jacket tương quan trực tiếp tới ưu tiên ta dành cho nhà tài trợ ấy. Cô không cần cố quảng bá khả năng của chiếc xe đạp. Tập trung chủ yếu vào súng trường thôi.”
“…Vậy là tôi phải tự tìm hiểu các chi tiết cụ thể.” Mariydi khó chịu lầm bầm. Cô bắt đầu đạp chiếc xe chất lượng cao có thể đáng giá hơn 10.000 đô la ấy.
Một nhân viên quay phim của Catwalk TV đi theo đằng sau Mariydi, quay phim cô từ trên loại xe đạp điện một bánh không rõ thương hiệu.
Họ đang ở trong tuyến xe đạp vòng tròn lớn tọa lạc ngay bên ngoài cơ sở mái vòm trung tâm của Olympia Dome.
Technopics là cuộc thi mà trong đó đan xen nhiều lợi ích, chưa kể lại còn chủ yếu như cuộc chiến ủy nhiệm, nhưng nhờ làn gió biển ôm lấy người mà Mariydi cảm thấy khá thoải mái trên tuyến xe đạp đó.
(Chết tiệt… Chắc nên bỏ trốn luôn cho rồi…)
Mariydi nghiêm túc nghĩ đến ý tưởng rất có thể sẽ làm mình trở thành tội phạm bị truy nã, song cô vẫn đủ lí trí để nhận ra ý tưởng đó không thực tế cho lắm. Cô liên tục đổi số để cố ý làm xích lỏng, kiểm tra phương pháp sửa xích nhanh nhất, và thả cả hai tay để vừa giả thế cầm súng vừa đạp xe. Cứ thế, cô thu thập mọi thông tin cần thiết cho sự kiện thật sự. Công việc cũng nhàm chán và cô nghĩ không lời tường thuật nào có thể biến nó thành chương trình tivi kiếm lời được.
Vệ sĩ của cô lên tiếng hỏi qua một cỗ máy điện tương tự xe golf chạy sánh ngang bên cạnh.
“Cô thấy sao?”
“Xe anh lái nhìn chán kinh.”
“Thì đây là đường đua xe đạp mà. Chỉ được phép sử dụng những loại xe nhất định thôi. Hay cô thích tôi ngồi sau xe đạp cô hơn?”
“Cái này là xe đạp đua nên không có chỗ cho người khác đâu. Cơ mà nếu anh muốn háng mình bị bánh sau giày nát thì cứ việc.”
“Thế cảm giác khi vừa bắn vừa đạp xe thế nào? Tôi thì không tài nào tưởng tượng ra nổi rồi đó.”
“Khó giữ thăng bằng lúc nhìn qua ống ngắm lắm.”
“Ừ, con người sử dụng thị giác để giữ thăng bằng mà. Chắc cái này cũng tương tự như việc giữ thăng bằng trên một chân khó hơn rất nhiều nếu nhắm mắt.”
“Đừng có làm như anh hiểu. Nhắm mắt chỉ ngắt toàn bộ thông tin thôi. Nhìn qua ống ngắm sẽ thấy được bộ thông tin hoàn toàn mới. Vừa đạp xe vừa ngắm mục tiêu theo hướng vuông góc rắc rối lắm.”
“…Ừm, mừng là tôi không cần làm thế.”
Mariydi thực lòng rất muốn nã đạn vào anh ta vì cái kiểu vô ý vô tứ đó, nhưng không may cô lại không mang súng theo bên mình.
Khi cô tiếp tục đạp xe thì Alicia lên tiếng từ tai nghe áp điện gắn trên tai cô.
“Ngày cuối cùng của shootathlon sẽ bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Ánh nắng trực tiếp mạnh nhất vào khoảng thời gian đó. Nhớ cẩn thận đấy.”
“Gì cơ, ý chị là tôi nên bôi kem chống nắng sao?”
“Ý tôi là thể lực của cô kìa.” Alicia đáp.
Mariydi cười khinh bỉ khi nghe thấy thế.
Tuyến đường đạp xe cố định dài 120 kilomet. Cô nghĩ nhiêu đó chắc đủ tiêu chuẩn để coi là lao động nặng ở một quốc gia an toàn được bảo vệ bởi Object.
Khu Giới Hạn Bắc Âu không được đảm bảo an toàn như vậy, nên có bị bắt chạy hơn 300 kilomet qua đường núi chưa trải nhựa cũng không có gì quá bất thường.
Alicia không nhận ra vẻ mặt của cô vì họ đang nói chuyện qua bộ đàm, song gã vệ sĩ thì lại có thể nhìn thấy.
“Cô tự tin quá nhỉ,” anh nói.
Không biết có phải vì vẻ mặt anh ta trông cuốn hút không mà cô nghe thấy tiếng ống kính máy quay của Catwalk TV điều chỉnh tiêu cự.
Mariydi ngó lơ và đáp. “Chẳng qua tôi không thấy cần phải lo lắng gì về thông số kĩ thuật của trang bị thôi. Nếu tôi có lo lắng gì thì là cản trở trong lúc diễn ra sự kiện kìa.”
“Một khi nó bắt đầu thì không có vụ cản trở quy mô lớn nào đâu. Thực hiện cũng đơn giản, nhưng sai lầm nào cũng sẽ bị biết bao máy quay thu lại và gây xấu mặt mình với quốc tế. Với cả, ai có hứng đi can thiệp cũng muốn vận động viên của mình thi tốt hết. Nếu họ làm lố, sự kiện có thể sẽ bị hủy,” Gã vệ sĩ giải thích với giọng vui vẻ đến mức giống như anh sẽ huýt gió bất cứ lúc nào. “Shootathlon sẽ kết thúc hôm nay. Một khi kết quả được ghi lại, họ sẽ không còn lí do gây trở ngại nữa. Với cả, trong lúc sự kiện diễn ra thì họ cũng khó xoay sở làm được gì lắm.”
“Là sao?”
“Thời gian nguy hiểm nhất chính là lúc này. Nếu ta có thể vượt qua thời điểm này an toàn, hiểm họa gần như sẽ biến mất hoàn toàn.”
Chiếc máy quay lớn đột nhiên di chuyển lại gần hơn như thể đang chờ đợi những lời ấy.
Phần 6
Và vì không ai lén lút chơi xấu, kết quả đã rõ như ban ngày.
Lúc lễ trao giải kết thúc, Mariydi đã đứng trước bao máy quay và micro được một hồi lâu với tấm huy chương vàng nguyên chất cùng chiếc cúp phỏng theo quả địa cầu. Cô tính kéo Alicia tới để giải quyết hộ những phiền toái như vậy, nhưng người phụ nữ ấy chỉ đơn thuần đứng thẳng lưng, nói “Cô nghĩ cuộc thi này để làm gì chứ? Ra quảng cáo khẩu súng trường đó nhiều nhất có thể đi.” rồi bỏ đi mất.
Kết quả, Mariydi ngồi thừ người trên ghế sau của một chiếc xe địa hình, cảm thấy kiệt sức hơn cả sau sự kiện và dụi mắt để thoát khỏi hiệu ứng ánh sáng nhấp nháy do đèn flash máy chụp ảnh.
Mariydi dí chiếc cúp nặng sang tay gã vệ sĩ ngồi kế bên và nói vào tai nghe áp điện vẫn còn trên tai.
Cô đã nói chuyện với Alicia, người đã trở về khách sạn.
“Giờ đã vui chưa?”
“Rồi. Vị trí đầu trong shootathlon nữ không hề tệ đâu.”
“Tôi nghĩ đã đến lúc chị phải nói 'làm tốt lắm' rồi đấy.”
“Hẵng còn quá sớm để nói thế. Cô còn buổi chụp ảnh quảng cáo cho các tạo chí chuyên ngành, buổi phỏng vấn cho một trang web quân sự, buổi gặp gỡ của những người đoạt huy chương và nhiều nơi khác phải xuất hiện rồi cười thật tươi nữa. Cô cần phải nói tên nhà tài trợ ít nhất ba phút một lần và luôn để khẩu súng trường lọt vào khung hình.”
“Phiền phức quá. PMC có bao giờ dạy tôi cách tập cơ mặt đâu chứ. Chắc mai sẽ bị đau cơ rồi đây.”
Trong khi đó, chiếc xe địa hình chở Mariydi tiến ra ngoài.
Và nó không chỉ đi một mình. Nó thuộc đoàn hộ tống bao gồm sáu chiếc xe. Các binh sĩ giữ súng máy hạng nhẹ đang nhoài nửa thân trên ra ngoài mui xe. Chắc chắn người ta không nghĩ vận động viên ở một "lễ hội hòa bình" lại di chuyển như thế này.
Bên trong xe không đủ chỗ cho máy quay lớn của Catwalk TV, nên Giám đốc Lucas Westernrose mới quay Mariydi từ bên cạnh bằng loại CCD nhỏ.
Trong khi nghịch với chiếc cúp hình quả địa cầu mà Mariydi đã ném cho mình, gã vệ sĩ nói. “Sự an toàn của cô ít nhiều cũng được đảm bảo lúc này.”
“Yes, yes, yes. Tôi cứ ngỡ cô chỉ là người thu hút chú ý kém may mắn sống sót trong gang tấc, yes, yes. Tôi chưa bao giờ nghĩ cô lại tiến xa đến mức này đâu! Cô cũng đã cứu Erie Greenhat của Đồng Minh Tình Báo, yes, nên chắc cô có thu hút nhiều người xem lắm, yes!!”
Mariydi khoanh tay và lườm vệ sĩ của mình.
“…Hợp đồng của anh vẫn chưa kết thúc đâu. Đừng có lơ là.”
“Dĩ nhiên tôi sẽ cố hết sức, cơ mà shootathlon đã kết thúc rồi còn gì. Chẳng ai được lợi gì nếu tấn công cô lúc này, nên sẽ chẳng có ai làm gì đâu. Mọi ý nghĩa và mục đích công việc vệ sĩ của tôi đã kết thúc rồi.”
“Vậy là sự kiện đã kết thúc rồi,” Mariydi lẩm bẩm khi quan sát khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Gã vệ sĩ cười toe toét và nói. “Cô tiếc nuối mấy chuyện này à?”
“Chỉ là thời gian nghỉ của tôi sắp kết thúc thôi.”
“Cô chí ít sẽ ở lại Olympia Dome cho đến lễ bế mạc chứ nhỉ? Từ giờ tới đó, cô có thể tận hưởng kì nghỉ thuần túy ở đây mà. Cứ ăn bao nhiêu món ngon tùy thích rồi nằm dài dưới dưới ánh mặt trời đi. Sự kiện đã kết thúc rồi, nên cô cũng được giải thoát khỏi chế độ ăn kiêng của Cô Stacy, chưa kể nhà tài trợ còn chịu chi trả mọi khoản phí nữa. Cô đã đoạt giải vàng như vậy thì chắc họ sẽ không làm gì thất vọng đâu.”
“…Có lẽ tôi nên thử ba món ngon nhất thế giới cùng một lúc.”
“Nếu cô nghĩ món ăn càng đắt càng ngon thì cô là một phi công át chủ bài hơi bị trẻ con đấy.”
“Hello? Tôi sẽ sử dụng cái đó, yes. Mấy lỗi đáng ngạc nhiên ở người hoàn hảo có thể ghi được nhiều điểm lắm, yes, yes.”
“Chẳng qua tôi quen sống ở chiến trường đến mức không biết phải sống phung phí thế nào thôi,” Mariydi buột miệng nhận xét.
Vì đã giành được huy chương vàng, nên cô có thể trải qua quãng thời gian còn lại như một người hùng. Thu hút bao chú ý không cần thiết tuy mệt thật, song chí ít cô cũng nhận được dịch vụ tuyệt hảo mà không cần bận tâm đến lịch thiệp và tiền boa.
(Ít ra trước khung hình máy quay, mình cũng sẽ được tôn sùng như một linh vật được yêu thích không chỉ có mỗi giá trị xóc lọ. Chắc ít nhất cũng nên tận hưởng nhỉ.)
Mariydi kéo căng tay để duỗi lưng và nói. “Thế thì chúng ta đảo qua vài nhà hàng sau khi về tới Technopic Village.”
“Muốn làm thế thì cũng phải đủ sức khỏe đã.”
“Nhà tài trợ sẽ chi trả mọi thứ, nên chắc tôi cũng sẽ đi kiếm casino.”
“Nếu có chơi roulette thì gọi tôi nhé. Tôi sẽ tăng vận may cho cô miễn tôi được ăn 10%.”
Ánh mắt của hai thành viên Xí Nghiệp Tư Bản ấy lúc nói chuyện lộ vẻ tương đối nghiêm túc.
“Hmm, nhưng trong casino bị cấm quay phim… Hello?” Lucas Westernrose cằn nhằn, nhưng họ lại ngó lơ.
Đúng lúc họ vừa bắt đầu bàn tính kế hoạch xin xỏ Alicia, người đang giữ túi tiền, một chuyện xảy ra.
Chiếc xe địa hình ngay trước chiếc chở Mariydi trong đoàn hộ tống văng thẳng qua bên đường.
Ban đầu, ánh sáng cam in vào mắt cô.
Tiếng nổ vang lên và tấm kính đáng ra chống được đạn rạn nứt thành vô số đường. Áp lực nơi lồng ngực khiến Mariydi ngưng thở trong thoáng chốc.
Chiếc xe địa hình phát nổ trước mặt họ tiếp tục lăn lộn và đâm vào một cây dừa bên đường.
Các giác quan của Mariydi không thể phản ứng kịp với việc chiếc xe chở mình thắng gấp lại.
Mặc dù nóng lòng muốn chuyện thú vị diễn ra, nhưng Lucas Westernrose vẫn đánh mất vẻ điềm tĩnh và đánh rơi chiếc máy quay ngay khi gặp thấy rắc rối.
Mariydi nêu ý kiến về những gì đã xảy ra…à không, những gì vẫn đang diễn ra trước mắt.
“Là súng trường không giật ư!? Ta bị tấn công sao!?”
Gã vệ sĩ dùng một tay bịt miệng Mariydi và gào to vào bộ đàm của mình.
“Second bị hạ rồi. First, Third, tính xem địch tấn công từ đâu rồi bắt đầu bắn chặn đi! Fourth, Fifth, kẹp Zero ở giữa rồi thoát khỏi đây!! Có nghe thấy không, First, Third!? Chết tiệt!!”
Thêm một đường khói mỏng nữa cắt thẳng qua giữa không trung và đâm vào bên hông chiếc xe dẫn đầu. Ngọn lửa hung hãn bùng lên khi khung xe địa hình lẫn người sống bên trong nổ tung.
Mariydi lập tức hạ quyết tâm.
“Tôi ra ngoài đây.”
“Cô điên à? Tuy trông không giống, nhưng chiếc này có khả năng chống đạn ở mức tối thiểu đấy. Qua quãng thời gian ở Khu Giới Hạn Bắc Âu chắc cũng đủ để cô biết ra ngoài sẽ nguy hiểm thế nào rồi chứ!”
“Thế cái khả năng chống đạn ấy có thể ngăn súng trường không giật chống tăng được không!? Lá chắn nửa vời chẳng qua chỉ hạn chế thôi. Chúng còn đang cố tìm chiếc chở tôi nữa. Cứ thế này, toàn bộ người của anh sẽ bị hạ trong hỗn loạn cuộc tấn công phủ đầu này hết đấy!!”
“Tình cảm của cô cảm động thật, nhưng chúng tôi sẽ không sử dụng người mà chúng tôi được thuê để bảo vệ làm mồi nhử sau khi đã được trả công đâu. Thế là quá đáng hổ thẹn.”
“Cảm giác nghĩa vụ của anh đáng ngưỡng mộ thật, nhưng tôi không thể những mạng sống vô tội vướng vào chuyện này được. Mặc dù chẳng thích gì ngoài bất hạnh của kẻ khác, nhưng cái gã đến từ Catwalk TV này vẫn là người ở một quốc gia an toàn. Nếu tôi không ra ngoài, mọi chiếc xe sẽ nổ tan tành. Và chiếc này cũng không phải là ngoại lệ!”
“Xin lỗi, nhưng công việc của chúng tôi là bảo toàn mạng sống của cô chứ không gì hơn. Nếu cô tính xóa nhòa ranh giới giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư thì bỏ cuộc đi.”
“Hiểu rồi.” Mariydi mở chốt an toàn của khẩu súng lục mình đang cầm. “Thế thì tôi chỉ cần làm một mình thôi. Cứ việc nói anh đã cố hết sức với tư cách vệ sĩ nhưng lại không được vì tôi hoảng loạn quá.”
“Đệch!? Lại nữa. Cô chôm cái đó từ bao súng của tôi khi nào thế hả!?”
Mariydi ngó lơ gã vệ sĩ và mở cửa chống đạn. Cô vừa cúi thấp người vừa mau chóng rời khỏi đoàn hộ tống một mình.
Kẻ địch phản ứng ngay lập tức.
Khói từ súng trường không giật vẫn lơ lửng giữa không trung, nhưng cô có thể thấy được mặt của gã cầm súng trường tấn công ló ra ở một bụi rậm khi lần ngược lại vệt khói. Tuy thế, Mariydi lại nã đạn từ khẩu súng lục liên tục trước khi hắn có thể nổ súng.
“Rời vị trí sau khi bắn là một trong các điều cơ bản đấy, đồ đần.”
Nhìn qua là biết rất nhiều người đang di chuyển đằng sau chỗ nấp. Trước khi những kẻ đó có thể nổ súng, Mariydi nhảy nhanh vào một tòa nhà gần đó.
Cô biết mình không thể đánh bại tất cả chỉ với khẩu súng lục ấy.
Cô có hai lựa chọn.
Cô có thể tập trung bỏ chạy mà không cần lo về việc đánh bại kẻ thù này.
Hoặc cô có thể kiếm thêm hỏa lực ở đâu khác rồi bắt đầu phản công.
Vấn đề thật sự là quyết định không hoàn toàn nằm trong tay Mariydi. Không như quốc đảo nọ, cư dân được ở đây được phép mang súng, nên tìm kiếm một khẩu có lẽ sẽ chẳng mấy khó khăn. Song, nếu không tìm được cái nào gần đây thì dù có thế nào cũng chẳng phản công được.
Đột nhiên, tiếng súng trầm liên tiếp đâm vào tai Mariydi. Ban đầu, cô cứ ngỡ kẻ địch đã mang một khẩu súng máy hạng nhẹ tới, song cô đã lầm.
Gã vệ sĩ đã ra khỏi xe địa hình và đang chạy tới chỗ cô. Anh ta đã tháo khẩu súng máy hạng nhẹ khỏi mui xe và giờ đang giữ nó bên hông mà bắn tới tấp để cầm chân những kẻ tấn công.
Sau khi lao vào cổng tòa nhà, anh ném khẩu súng trường tấn công của mình cho Mariydi rồi lau mồ hôi trên trán.
“Tôi làm theo kế hoạch của cô rồi nên cũng phải boa cái đi chứ.”
“…Giờ mà vẫn tìm cách làm tiền người ta cơ à?” Mariydi khó chịu nói.
Cô hạ khóa kéo của bộ flight jacket bó da màu vàng đen, để lộ một phần làn da trắng muốt rồi thọc tay vào trong. Mariydi thường chỉ sử dụng thẻ và tiền điện tử, nhưng cô lúc nào cũng mang theo ít tiền mặt cho những lúc phải boa ai đó. Ở Xí Nghiệp Tư Bản, ai cũng biết khách hàng không boa còn chẳng được người ta chỉ lối ra.
Trong khi đó, gã vệ sĩ khẽ lắc đầu.
“Nói thật, chuyện này vượt quá nghiệp vụ bình thường của tôi. Chút tiền chẳng đủ bù đâu.”
“Thế thì anh muốn gì?”
“Một câu thần chú ma thuật.”
“?”
“Kiểu như ‘Chichin Puipui’ ấy. Nếu muốn, cứ nghĩ nó như mật khẩu kích hoạt cũng được.”
Khi gã vệ sĩ thì thầm câu thần chú ma thuật vào tai Mariydi, vẻ mặt cô trở nên hồ nghi.
Song, họ sẽ bị lũ tấn công bao vây nếu đứng ì ở đây quá lâu.
Cô siết nhẹ nắm tay phải, đưa nó lên miệng, và nói với giọng yểu điệu trong khi ngẩng lên nhìn gã vệ sĩ.
“Anh hai, anh sẽ ở bên em cho đến phút cuối cùng nhé?”
“Được thôi. Anh sẽ đặt chân vào địa ngục vì câu đó!!”
Mariydi thở dài rồi trở về giọng bình thường.
“Hà. Giờ mới biết hóa ra anh chỉ là một gã biến thái.”
“Không, cô hiểu lầm rồi. Thực ra tôi có đứa em gái nhỏ hơn một chút. Hai đứa chúng tôi tách ra do cha mẹ li hôn, và cô có đôi nét khiến tôi nhớ đến con bé.”
“Thế mà bảo không biến thái mới là lạ đấy. Thật là chả biết phải nói sao với anh nữa…”
(Cơ mà có vẻ câu nói đó cho anh ta động lực, cho nên mình sẽ dùng anh ta như ngựa luôn.)
Sau khi nghĩ thêm như thế, Mariydi hỏi, “Mà, người của anh sao rồi?”
“Tôi bảo họ bắn chặn để câu giờ rồi rút lui. Giờ số phận của họ tùy thuộc vào vận may.”
Tuy nói thế có vẻ lạnh lùng, nhưng có mỗi gan dạ thôi thì không tài nào sống sót trong chiến trường được cả. Ra lệnh cứ tùy ý rút lui đem đến cho những người đang ở trong thế bất lợi nghiêm trọng ấy chút hi vọng. Họ có thể tận dụng cơ hội được hay không tùy thuộc vào vận may lẫn kĩ kĩ năng của họ.
“Còn cái tay bên Catwalk TV thì sao?”
“Có vẻ người của tôi giờ đang bận túi bụi với dịch vụ chăm sóc khách hàng. Tất nhiên có trả phí.”
“Họ có đưa ra cái giá cắt cổ cho anh ta tranh thủ lúc những vụ nổ như vậy diễn ra không thế?”
“Có vài công việc chỉ trả công cao vào những tình huống như thế này mà.” Gã vệ sĩ bắn một loạt đạn từ khẩu súng máy hạng nhẹ ra ngoài cổng tòa nhà. “Vấn đề lớn nhất là cô kìa. Rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra vậy chứ? Sự kiện đã kết thúc rồi mà. Cho dù họ có giết cô lúc này thì cũng đâu có thay đổi được kết quả.”
Mariydi sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc qua tai nghe áp điện của mình.
Đó là Alicia, người đã trở về khách sạn trước họ.
“Tôi nghe chuyện xảy ra rồi. Cô có thể xác định danh tính của những kẻ tấn công qua vũ khí chúng sử dụng và phương pháp tấn công không?”
“Súng trường không giật trông giống của Vương Quốc Chính Thống. Cơ mà từng có tiền lệ Tổ Chức Tín Tâm sử dụng vũ khí ăn cướp, nên ta không thể biết chắc được. Hình như chúng còn có vũ khí chống tăng được làm giống với cỡ đạn của Vương Quốc Chính Thống nữa.”
"Vậy chúng là Vương Quốc Chính Thống sao? Hay là Tổ Chức Tín Tâm?”
“Tức là tôi không biết đấy! Cũng có thể là Vương Quốc Chính Thống sử dụng vũ khí Tổ Chức Tín Tâm!!”
“…Thế thì khó đoán được chuyện gì đang diễn ra rồi.”
“Sao tôi lại bị nhắm đến lúc này chứ? Kết quả sự kiện đã được quyết định rồi mà!”
“Chúng tôi đoán thế này.” Alicia hẳn có thể nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ, song cô vẫn trả lời như thể nó hoàn toàn không liên quan gì đến mình. “Nhìn chung, kết quả của shootathlon không thể thay đổi một khi đã được công bố, nhưng vẫn có vài ngoại lệ. Kết quả kiểm tra doping sau sự kiện hoặc hành vi không hay ở lễ trao giải là hai ví dụ.”
“Người ta sẽ tước huy chương sao?”
“Tôi không biết có được thật không, nhưng vài tên chắc vẫn sẽ thử phương sách cuối như thế. Có lẽ chúng định bắt cóc rồi tra tấn cô trước máy quay để toàn thế giới có thể thấy cô thảm hại cầu xin tha mạng.”
“…Thật đấy à?”
“Ừm, tôi không nghĩ người ta thực sự sẽ lột huy chương của cô, nhưng mà cũng có thể lắm. Vậy nên đừng có để bị bắt. Và đừng có cầu xin tha mạng. Ít nhất hãy đối mặt với định mệnh dũng cảm với tư cách đại diện quốc gia thật sự. Ít ra làm thế cũng sẽ bảo toàn kết quả sự kiện. Nếu tên nhà tài trợ hay khẩu súng có xuất hiện gì trong đây, chúng tôi sẽ lấy cả nội tạng hay mã di truyền của cô để bù đắp những tổn thất.”
“Dẹp mẹ đi!! Cái lễ hội thể thao này khốn nạn đến mức nào vậy hả!? Thà quay về chiến địa ở Khu Giới Hạn Bắc Âu còn hơn!!”
“Giờ cô tính sao đây?” gã vệ sĩ hỏi trong khi thay băng đạn súng máy hạng nhẹ.
Mariydi ngó quanh với vẻ nghiêm trọng.
“Tôi tưởng cản trở chỉ xảy ra trong sự kiện, nên cứ ngỡ chỉ cần vượt qua những ngày này là được. Cơ mà nếu chúng tính lột huy chương của tôi sau sự kiện thì có khi nguy hiểm sẽ kéo dài nhiều tháng. Vì thế cho nên tôi muốn bóp nát nguồn gốc nguy hiểm trong khi có thể nhìn thấy.”
“Là tôi thì sẽ đề xuất chạy trốn, nhưng tôi sẽ nghe theo sự liều lĩnh của cô chừng nào hợp đồng còn hạn.”
“Hê,” Mariydi bật cười khi kéo cần gạt súng trường tấn công. “Ừm, ít nhất giờ tôi cũng có vũ khí đàng hoàng. Thế nghĩa là tôi có thể chọn cách khác.”
Phần 7
Giờ thì.
Ai có lợi thế hơn, người bị truy đuổi hay kẻ truy đuổi?
Vào lúc như vậy thì sẽ xấp xỉ 50/50. Không ai có thể biết được bên nào có lợi thế và bên nào gặp bất lợi.
Thế cũng có nghĩa chỉ lúc này mới có thể điều khiển điều ấy.
Và cách xoay chuyển cũng khá đơn giản.
Tất cả phụ thuộc vào việc ta có thể đoán được hành động tiếp theo của địch hay không.
Mariydi và gã vệ sĩ trao đổi trong khi chạy xuống cầu thang đẫn đến tầng hầm tòa nhà.
“Anh mở sơ đồ khu vực này được không!?”
“Chúng ta vừa mới chạy xuống lòng đất. Ở đây sẽ không thể bắt tín hiệu được.” Gã vệ sĩ đáp trong khi vận hành thiết bị cầm tay. “Nhưng Olympia Dome là hòn đảo nhân tạo khổng lồ, nên khu vực dưới lòng đất…à là bên trong mới đúng, được thiết kế để làm một cơ sở quy mô lớn tập trung các đường ống, hệ thống và các cấu trúc hạ tầng khác. Cách bố trí khá phức tạp, nhưng chắc tường ít nhất cũng đủ sức chặn đạn được.”
Gã vệ sĩ đưa màn hình thiết bị cầm tay cho Mariydi xem.
Có vẻ anh ta đã kịp tải về sơ đồ bố trí trước khi mất tín hiệu.
Mariydi nhíu mày và nói. “Lối vào.”
“Ừ, phương pháp tiêu chuẩn là vậy.”
Mariydi và gã vệ sĩ băng qua lối hành lang thẳng tắp dẫn từ lối vào họ vừa bước xuống rồi dừng lại khi vừa rẽ góc. Sau khi đi dọc hành lang tới khoảng cách tối thiểu như vậy, họ quay nòng súng về phía lối vào.
Họ sẽ tập trung bắn khi những kẻ tấn công đuổi theo sau bước xuống cầu thang.
Chỉ cần rút lui trong khi kẻ địch đang hỗn loạn vì loạt đạn, Mariydi và gã vệ sĩ có thể nhanh chóng tiến sâu vào lối hành lang mà không phải lo những kẻ truy đuổi áp sát quá mức.
Họ sẽ làm điều tương tự thế ở góc rẽ tiếp theo.
Và rồi đến góc rẽ kế tiếp.
Nhưng tại góc rẽ sau đó, họ không làm vậy mà lại giấu thiết bị nổ.
Chỉ cần mai phục địch ở mọi góc rẽ chúng tuyệt đối phải đi qua để tiếp tục truy đuổi, Mariydi và gã vệ sĩ sẽ từ từ nhưng chắc chắn giảm bớt số kẻ tấn công bằng những loạt bắn ngắt quãng. Đến khi nào cho rằng kẻ địch đã hiểu được cách đánh chặn, họ sẽ thiết lập cạm bẫy. Cứ thế, bản năng của những kẻ tấn công sẽ dần trở nên kém đi.
Trong khi bộ đôi bình tĩnh rút lui một lần nữa, gã vệ sĩ hỏi. “Cô nghĩ sao?”
“Tổ Chức Tín Tâm.”
“Nhưng đạn súng trường có vẻ là mẫu của Vương Quốc Chính Thống mà.”
“Nhìn chung, Vương Quốc Chính Thống không sử dụng đèn trong bóng tối. Dùng đèn công kích nhằm làm kẻ địch lóa mắt là chiến thuật của Tổ Chức Tín Tâm.”
Trong thời đại mà súng với kính bảo hộ được trang bị cảm biến, đèn pin đã không còn cần thiết nữa. Những người vẫn còn thích sử dụng chúng làm vậy nhằm mục đích dùng ánh đèn chói khiến đối phương lóa mắt thay vì để xua tan bóng tối.
Trong khi cảm thấy hơi ấn tượng, gã vệ sĩ hỏi. “Thế cô nghĩ khi nào chúng sẽ đuổi kịp?”
“Khi người ta nghĩ mình là kẻ truy đuổi, phản công sẽ chỉ khiến họ nổi cáu. Chỉ cần ném thêm củi vào lửa thì sẽ có thể giữ nó cháy mãi.”
Đó chính là lí do Mariydi và gã vệ sĩ chọn liên tục rút lui.
Đây cũng giống như ai đó liên tục đút tiền vào máy gắp thú hay giống như ai đó không thể ngừng chơi poker ở casino vậy.
Cái cảm giác có hơi chệch hướng khỏi mục đích ấy sẽ làm cho con người ta chơi mãi. Họ sẽ không nhận ra sai lầm của mình cho đến khi ví tiền đã rỗng.
Bởi vì những tổn thất lặp đi lặp lại ấy nhỏ nhặt và dường như không đáng kể đến mức làm cho khao khát ăn gỡ lại lớn hơn khao khát giảm lỗ.
“Dù có được huấn luyện thế nào, con người cuối cùng vẫn là con người."
“Gì cơ? Đã kết thúc rồi sao?” Gã vệ sĩ nói khi nã đạn từ khẩu súng máy hạng nhẹ ở góc rẽ vào vài kẻ cuối cùng.
Mariydi ra dấu kêu anh dừng lại rồi nã đạn từ súng trường tấn công của mình vào hành lang.
Lần này cách làm của cô khác với lần trước.
Mariydi tiêu diệt toàn bộ kẻ truy đuổi chỉ trừ một tên rồi bắn vào bức tường gần kẻ sống sót, làm tia điện cam bắn tung tóe khắp nơi.
Cô rõ ràng đang tính dọa hắn.
Khi thấy tên tấn công thuộc Tổ Chức Tín Tâm rơi vào hoảng loạn và và toan bỏ chạy, gã vệ sĩ ngơ ngác thốt lên.
“Làm thế thực sự có nên không vậy? Không kết liễu hết thì sau này phải lo sợ cuộc tấn công khác đấy.”
“Tôi cố tình làm thế để sau này không phải lo sợ,” Mariydi nói trong khi thận trọng nhòm ra lối hành lang. “Chúng ta không biết mình đang đối phó với tổ chức lớn chừng nào. Nếu chúng chuẩn bị sẵn vài đơn vị khác nữa, giết đám này cũng chẳng diệt được mối hiểm họa. Chính vì thế tôi mới để một tên chạy thoát. …Hắn có thể dẫn ta về lại trụ sở của chúng.”
“Phiền phức quá,” Gã vệ sĩ nói, lắc đầu.
Cô sẽ đưa thân mình ra trước nguy cơ bị bắn để công dân hay thành viên trong đội vệ sĩ của cô không bị tổn hại, song cô cũng không khoan dung trong việc tiêu diệt những kẻ mình coi là kẻ thù. Anh thật không đoán nổi cô thích hay ghét máu.
Mariydi liếc qua gã vệ sĩ.
“Và nhớ cẩn thận đấy. Truy đuổi kẻ tấn công bỏ trốn đồng nghĩa với việc ta sẽ phải quay trở lại lối hành lang ta đã đặt bẫy. Anh chắc không muốn trở thành nạn nhân của cạm bẫy do chính mình đặt ra đâu, đúng không?”
Phần 8
Mariydi và gã vệ sĩ leo cầu thang để trở lên mặt đất, sau đó rời khỏi tòa nhà. Đội tiếp viện từ PMC vệ sĩ đã đến nơi, nên hai người mượn một trong những chiếc xe của họ. Thay vì xe địa hình quân sự chuyên nghiệp, đó là loại xe bốn cửa tiêu chuẩn không nổi bật khi chạy trong một thành phố bình thường.
Kẻ tấn công thuộc Tổ Chức Tín Tâm, người có trái tim đã nằm gọn trong bàn tay của bản năng sinh tồn sau khi toàn bộ đồng minh bị giết, không hề để ý gì đến xung quanh.
Sau khi chạy mười cây số bằng xe của mình, hắn dừng lại ở một kho bãi cho thuê nằm xa trung tâm đảo.
Kẻ tấn công bước khỏi xe, nhưng Mariydi lại hành động trước khi hắn có thể tới gần cửa nhà kho.
Cô lẳng lặng tiến lại gần từ phía sau rồi đạp vào sau gối để hắn mất thăng bằng. Trước khi hắn kịp quay lại hét lên, cô quấn tay quanh cổ hắn rồi vặn một cái không thương xót.
“Làm tốt lắm,” Gã vệ sĩ bình luận.
“Điều đáng sợ nhất ở Technopics là làm vậy không được tính là có tội.”
“Ừ, tự vệ được định nghĩa khá rộng ở đây mà. Tất nhiên, nếu không có cái định nghĩa rộng như thế, chúng ta đã chẳng bị tấn công ngay từ đầu rồi."
Mariydi lục túi của cái tử thi rũ rượi và tìm thấy một chiếc chìa khóa. Cô cẩn thận tiến tới gần nhà kho và mở cửa nhân viên nhỏ đặt kế bên cửa sập khổng lồ.
Cô giơ khẩu súng trường tấn công lên thủ sẵn mà nhòm vào trong, nhưng dường như không có ai ở đó.
(Không thấy dấu hiệu người ra vào dạo gần đây.)
Cô và gã vệ sĩ kiểm tra bên trong nhà kho, song lại không tìm thấy ai trốn trong đó. Chúng hoặc đã ra ngoài làm nhiệm vụ gì đó hoặc đã trốn vì sợ đồng đội dẫn ai đó về đây.
“Có vẻ chúng chẳng để lại 'sự hiện diện' nào cho ta,” Gã vệ sĩ nói, hạ khẩu súng máy hạng nhẹ xuống.
Anh đang đề cập đến thuốc nổ.
Nếu chúng phát hiện hành động của Mariydi và gã vệ sĩ rồi chạy trốn, rất có thể chúng sẽ để lại cạm bẫy nào đó. Thế nghĩa là chúng có lẽ đã bỏ đi vì lí do khác.
“Thế là hết rồi sao? Hay vẫn còn nữa? Nhiêu đây thì không thể nào chắc chắn được gì cả.”
“Ta có thể để mắt đến nơi này. Người của tôi có thể thiết lập một vành đai xung quanh.”
Vừa lắng nghe gã vệ sĩ, Mariydi vừa đưa mắt nhìn quanh bên trong nhà kho. Vài món đồ trông như trang thiết bị nào đó đang được phủ dưới tấm bạt nhựa dày. Lúc tìm kiếm mọi "sự hiện diện", cô vốn đã kiểm tra sơ bên dưới rồi.
Cô gỡ dây buộc tấm bạt rồi giở chúng lên.
Bên trong cô tìm thấy…
“Chiến cơ VTOL[note11587] ư? Là S/G-31 của Vương Quốc Chính Thống sao?”
“Chẳng qua vẻ ngoài được làm giống như nó thôi,” Phi công át chủ bài Mariydi nói sau khi cẩn thận quan sát nó. “Harpuiai của Tổ Chức Tín Tâm sử dụng khung cơ bản tương tự như vậy. Nó được thiết kế bởi một kĩ sư đào tẩu khỏi Vương Quốc Chính Thống mà.”
Cô đảo ra phía sau và thấy cánh quạt đặc trưng dành cho đầu đẩy véc-tơ của động cơ phản lực. Nó nhất định không phải của Vương Quốc Chính Thống.
Chính vì vấn đề bản quyền hình dạng cánh quạt mà kĩ sư đó mới đào tẩu.
“Vậy là thiết kế của Tổ Chức Tín Tâm sao?”
“Chúng sửa đổi vẻ ngoài của chiến cơ này để che giấu đặc điểm nhận dạng. Có thể bên trong cũng được sửa đổi vì lí do tương tự như vậy. Nhiêu đây chưa đủ để biết địch là Vương Quốc Chính Thống hay Tổ Chức Tín Tâm.” Mariydi gõ vào thân chiếc chiến cơ bằng nắm tay siết lỏng. “Chúng chỉ cần đảm bảo ta không thể biết được chúng thuộc thế lực nào. Chỉ cần ta không chắc chắn 100%, mọi thế lực đều có thể tránh khỏi mọi trách nhiệm với các cuộc đấu đá chính trị mà mình rất giỏi.”
“Tưởng cô đã xác định đơn vị chúng ta tiêu diệt là Tổ Chức Tín Tâm rồi cơ mà.”
“Dựa trên phương pháp của chúng thôi. Chúng nhất định đã hành động giống như đơn vị của Tổ Chức Tín Tâm…cơ mà tôi không thể phủ nhận khả năng đó là lính từ một tổ chức khác thuần thục những chuyển động như thế với sự giúp đỡ của cựu chiến binh Tổ Chức Tín Tâm, ai đó đã trải qua kì huấn luyện của Tổ Chức Tín Tâm, hay nhờ phân tích của bộ phận tình báo về phương pháp huấn luyện của Tổ Chức Tín Tâm.”
Xe bọc thép và tàu ngầm phủ trong những tấm bạt nhựa khác được thiết kế sao cho xe thì giống mẫu của Xí Nghiệp Tư Bản còn tàu ngầm thì giống của Đồng Minh Tình Báo. Những ngoại thất giả ấy không chỉ dùng để đánh lừa người khác. Địch để lại dấu vết của nhiều thế lực khác nhau nhằm khiến người ta không thể biết được chúng thuộc thế lực nào.
Gã vệ sĩ thở dài.
“Thế này thì ta chẳng thể nào biết được cả.”
“Thực ra cũng có thể đấy.” Mariydi nhìn qua các công cụ bảo dưỡng. “Chúng bổ sung các yếu tố từ nhiều thế lực vào chiến cơ và xe bọc thép sẽ lộ diện, nhưng chúng chẳng có lí do gì mà phải làm điều tương tự với trang thiết bị sẽ không bao giờ xuất hiện cả. Ta có thể đoán thế lực đứng đằng sau bằng cách kiểm tra các công cụ quân sự của chúng.”
“Thế phán quyết là gì?”
“…Rất có thể, chúng thuộc Tổ Chức Tín Tâm. Cụ thể hơn là từ nhánh thần thoại Hi Lạp.”
Mariydi sử dụng tai nghe áp điện để hỏi Alicia, nhưng Alicia lại hồi đáp với vẻ bối rối.
“Nhánh thần thoại Hi Lạp đâu có vận động viên giỏi nào tham gia shootathlon. Cho dù có tiêu diệt hết những người giành được huy chương, họ cũng đâu nhận được gì.”
“Thế thì chuyện gì đang diễn ra kia chứ?”
“Tôi đâu có gốc gác từ băng nhóm tội phạm, sao mà biết được. Nhưng nếu tôi phải đoán thì, chúng tấn công không phải nhằm tước huy chương của cô.”
“…”
Mariydi lại nhìn quanh rồi bắt đầu lục tìm trong căn nhà kho một lần nữa.
Khi làm vậy, cô nhận ra thứ đáng ra phải có lại không nằm ở đó.
“Không có máy tính. Các chiến cơ và xe bọc thép hiện đại được lắp trang thiết bị chính xác tiên tiến, nên cần phải có máy tính để bảo trì.”
“Thế chúng mang tất cả theo cùng sao?”
“…Tôi chỉ có thể nghĩ tới một khả năng,” Mariydi lẩm bẩm trước khi rời nhà kho.
Cô một lần nữa kiểm tra thi thể kẻ tấn công nằm gục ngoài lối vào. Cô tìm thấy một thiết bị cầm tay ở túi trong của áo khoác.
Tuy nó được khóa bằng mật khẩu, nhưng cũng chỉ là phần mềm miễn phí đơn thuần. Cô sử dụng phương pháp đặc biệt để khóa các chức năng cần cho việc bảo mật, sau đó khởi động lại khi chế độ khóa mật khẩu đã được tắt.
“Phi công cần phải biết làm thế à?”
“Tôi sử dụng thiết bị như vậy để điều chỉnh hệ thống kiểm soát bay mà. Đôi lúc thiết bị gặp vấn đề và không chịu nghe theo điều khiển, tôi lại phải tiến hành soft reset.”
Thiết bị không có nhiều dữ liên bên trong, nhưng nó có vài địa chỉ dẫn đến các liên kết đặc biệt và một danh sách các mã số chứng thực. Có vẻ toàn bộ dữ liệu chính được lưu trữ trên một máy chủ truy cập thông qua internet. Mariydi không biết mình sẽ truy cập bao lâu, nhưng cô vẫn cứ tải tất cả xuống.
Blank sẽ nổi bật quá mức. Blank chẳng qua chỉ là để chuẩn bị cho kế hoạch thật sự. Chúng ta không thể để cho bất kì ai nghi ngờ trong giai đoạn này được.
Ta sẽ lợi dụng rắc rối lúc này để dùng Blank.
Chúng ta vừa nhận được tin Vương Quốc Chính Thống đang tấn công một vận động viên Xí Nghiệp Tư Bản. Chúng ta có thể lợi dụng điều này cho Blank.
Ta đã kịp hoàn thành việc ngụy trang cho vũ khí và xe bọc thép cần thiết. Chúng giờ sẽ được sử dụng cho Blank.
Gã vệ sĩ nhòm qua đầu Mariydi để đọc đoạn văn bản trên màn hình.
“Cái này đang nhắc đến chúng ta, đúng không?”
“Đúng là có vẻ chúng chẳng định tước hay chương của tôi. Nhìn qua thấy chúng còn chẳng hề ngắm vào tôi nữa.”
Blank.
Cô lục tìm các tập tin thêm một lúc và thấy dữ liệu về nó.
Hầu hết an ninh của Olympia Dome hình thành từ vũ khí không người lái như UAV, UGV, và UUV.
Nếu không phá hủy chúng thì sẽ rất khó thực hiện kế hoạch thật sự.
Vũ khí không người lái không chạy trên một chương trình hoàn toàn tự động. Chúng liên tục được điều khiển bằng tay ở phòng trung tâm kiểm soát.
Ăng-ten được đặt khắp nơi trên đảo.
Công suất của chúng mạnh đến mức tín hiệu nhiễu bình thường có thể sẽ không chặn hoàn toàn tín hiệu được.
Nhưng để tập hợp toàn bộ dữ liệu từ vô số ăng-ten, cần phải có trục trung tâm để kiểm soát đường dữ liệu giống đèn giao thông.
Nếu trục trung tâm bị phá hủy, những vũ khí không người lái sẽ tạm thời vô hiệu trước tín hiệu chặn tương đối lớn.
Mariydi nheo mắt.
“Lúc đoàn xe của chúng ta lần đầu bị tấn công, có bao nhiêu phát súng trường không giật được bắn ra vậy?”
“Làm gì nhớ được. Lúc đó đang quá bận giữ mạng mà.”
“Ra là thế. Cho dù chúng có bắn vào một cơ sở khác giữa hỗn loạn, người ta vẫn sẽ lầm tưởng đó là cuộc tấn công vào đoàn xe của chúng ta.”
“Nhưng cái Blank này không phải mục đích chính của chúng, đúng không? Trong đây nói đó chỉ là bước chuẩn bị. Kế hoạch thật sự của chúng là gì kia chứ?”
“Đây. Tôi tìm thấy rồi.”
Mariydi cuộn màn hình thiết bị cầm tay xuống.
Mọi dấu vết của các hội thao ban đầu đã biến mất khỏi Technopics.
Chúng ta phải đặt dấu chấm hết cho những tàn tích chỉ mang toàn sự suy đồi và những cuộc chiến tranh ủy nhiệm này.
Athletica chúng ta sẽ đưa lễ hội này về lại hình thái ban đầu của Olympic được tạo ra bởi tổ tiên ở quê hương Hi Lạp chúng ta.
Athletica.
Đó có lẽ là tên của tổ chức đứng tại trung tâm biến động hiện tại.
Để làm thế, chúng ta phải phá hủy hoàn toàn Technopics, lượng lợi nhuận khổng lồ nó sinh ra cũng như Olympia Dome tổ chức lễ hội.
Olympia Dome là một cơ sở bất khả xâm phạm được canh gác bởi các Object từ tứ đại thế lực Tổ Chức Tín Tâm, Vương Quốc Chính Thống, Đồng Minh Tình Báo, và Xí Nghiệp Tư Bản. Không đời nào tấn công trực diện sẽ hạ được nó.
Để đánh chìm hòn đảo nhân tạo này, ta bắt buộc phải dùng hệ thống hỗ trợ nó để chống lại chính nó.
“…Giờ thì nắm được đại khái rồi.”
“Chúng muốn mang tinh thần Olympic trở lại ư? Athletica mà chúng ta đang chiến đấu này đang tính gây thù chuốc oán với cả hệ thống Technopic sao?”
“Nhưng làm sao chúng đánh chìm hòn đảo được nhỉ? Bốn chiếc Object Thế Hệ Hai đang canh gác liên tục mà.”
Object của các thế lực về bề ngoài sẽ hợp tác với nhau để bảo vệ Olympia Dome, nhưng thực chất chúng tới đây canh chừng lẫn nhau để không Object nào tấn công.
Một kích động mạnh có thể làm cho chúng bắt đầu quay ra tiêu diệt lẫn nhau.
Bắn phát đầu tiên sẽ rất khó.
Tuy cùng thế lực, nhưng Object Tổ Chức Tín Tâm không phải thành viên của Athletica.
Thế nghĩa là phát đầu tiên phải từ thứ khác chứ không phải Object.
Phát bắn không cần đủ hỏa lực phá hủy Object. Tuy nhiên, Elite lái Object phải xét thấy đó là mối đe dọa. Nó phải đủ mạnh để Elite lầm tưởng đó là trận oanh tạc từ Object khác, hoặc chí ít cũng là thứ mà Elite tin phải dùng đến trận oanh tạc của Object mới giải quyết được.
Vũ khí với hỏa lực như vậy có tồn tại thật không?
Giáp của Object đủ sức chống chịu một quả bom hạt nhân trực diện.
Khi Mariydi hí hoáy món thiết bị cầm tay, cô tìm thấy thông tin kế hoạch của Athletica.
Nội dung cụ thể là:
Để thể hiện việc mình không có quân lực quy mô lớn, Olympia Dome cung cấp nguồn điện cho vũ khí không người lái từ nguồn bên ngoài.
Nguồn điện sử dụng ba con tàu biến áp Ocean Substation khổng lồ.
Nguồn điện lớn cần thiết để vận hành hơn 5000 vũ khí không người lái được chuyển sang dạng la-de.
Nếu sử dụng cơ sở ấy thì ta sẽ có thể tấn công quang học với sức mạnh đủ để gây thiệt hại lên Object.
Chúng ta sẽ loại trừ mối đe dọa từ vũ khí không người lái bằng Blank và sử dụng lỗ hổng an ninh để chiếm quyền điều khiển Ocean Substation.
Nếu la-de công suất cao của Ocean Substation được nhắm vào một Object, những con quái vật ấy của các thế lực sau đó sẽ bắt đầu tự tiêu diệt lẫn nhau.
Và rồi Olympia Dome sẽ bị vướng vào giữa trận chiến.
Lực lượng địch 3
Ramil Scofflaw rời khỏi nhà kho trực thăng dân sự và Iris Aggravation, tay xách một máy tính nhỏ, chạy theo sau.
Iris nói với người phụ nữ không ngoảnh mặt lại.
“Trung tá Scofflaw! Các thành viên tấn công dùng cho Blank đều đã bị hạ còn Motel B họ đang dùng đã bị Xí Nghiệp Tư Bản chiếm rồi ạ!!”
“Phá hủy được trục trung tâm tức Blank đã là một thành công rồi. Cả một khu vực rộng lớn lúc này không thể sử dụng vũ khí không người lái của Olympia Dome được. Giờ chiếm quyền kiểm soát Ocean Substation sẽ chẳng khó khăn nữa. Chúng ta vẫn sẽ tiếp tục cuộc tác chiến, Thượng sĩ Aggravation. Chúng ta vẫn còn Motel A ở đây cũng như Motel C cơ mà. Nếu chúng ta phân phối lại nguồn lực thì sẽ đủ cả thôi.”
Ba chiếc chiến cơ với khả năng VTOL đã được kéo ra quảng trường bê tông lớn đằng trước nhà kho.
Nếu những vũ khí không người lái này hoạt động, chúng sẽ nhanh chóng bị bắn hạ bởi tên lửa phòng không hay hỏa lực trên không khác.
Nhưng vấn đề không phải thế.
“Trước tiên, ba chiếc Harpuiai này sẽ phá hủy toàn bộ hệ thống phòng thủ trên tàu Ocean Substation. Sau đó, chúng ta sẽ lên tàu bằng trực thăng thủy phi cơ. …Đừng làm quá trong cuộc tấn công đầu. Nếu lỡ đánh chìm Ocean Substation thì tất cả sẽ thành công cốc hết.”
Có lẽ bởi vì họ đã bước vào giai đoạn cuối của kế hoạch mà giọng Ramil mới mạnh mẽ như vậy.
Hoặc cũng có khi bởi cô ta là phi công, nên chủ đề mới rơi vào đúng lĩnh vực chuyên môn của cô ta.
Ramil chỉ vào màn hình máy tính nhỏ Iris cầm theo.
“Hai mươi phút sau cuộc tấn công đầu. Chúng ta không thể chần chừ lâu hơn thế. Blank đã khiến Olympia Dome rơi vào hỗn loạn. Để châm ngòi chiến tranh, chúng ta phải giáng đòn quyết định lên Object trong khi thông tin vẫn còn mập mờ.”
“Vâng."
“Chúng ta sẽ phụ trách chiếm Ocean Substation, nhưng cần phải có kĩ năng của cô và chương trình trong cái máy tính ấy mới vũ khí hóa la-de được. Cô có hiểu không, thượng sĩ?”
“Tất nhiên rồi ạ. Chúng ta không thể để cho lễ hội hòa bình được tạo ra bởi văn hóa của chúng ta bị bôi nhọ thêm nữa.”
Cuộc thi được gọi là Olympics đã không còn nữa.
Tất cả những gì còn lại là cuộc chạy đua phát triển khoa học vật liệu dệt may cho đồ thể thao, dược liệu làm doping, cũng như triển lãm thương mại chuột bạch được tạo ra trong các thí nghiệm của con người. Không tinh thần thể thao lành mạnh nào còn tồn đọng và sự hồ hởi khi cả thế giới phấn khích như một thể thống nhất giờ đây đã biến mất.
Phát triển các vận động viên để giành huy chương vàng đổi lại tuổi thọ ngắn đi thì có gì xúc động?
Có gì lành mạnh ở hội thao mà, dù có cố gắng đến cỡ nào đi nữa, vận động viên rơi xuống hạng mười cũng sẽ bị tấn công tàn bạo bởi mọi người ngay khi vừa về đến quê nhà vì bị đổ lỗi đã làm họ thua cược?
“…Chúng ta sẽ mang nó trở lại,” Ramil lẩm bẩm lặng lẽ nhưng lại đầy hăm dọa dường như đâm vào linh hồn con người. “Chúng ta sẽ đè bẹp lễ hội chết chóc thối nát này và mang lễ hội hòa bình từng có trước đây trở lại. Lễ hội đó làm tất cả mọi người quên đi ranh giới ngôn ngữ, tôn giáo, quốc tịch, và chủng tộc cho dù chỉ trong thời gian ngắn. Chúng ta sẽ mang nó trở lại.”
Chúng biết phương thức của mình sẽ làm mạng sống của mọi người ở Olympia Dome, hàng ngàn vận động viên và hàng triệu khán giả, gặp nguy hiểm và mang đến nhiều bi kịch hơn vì sẽ gây ra chiến tranh sử dụng Object trên khắp thế giới sau đó, nhưng dù thế, đám Ramil vẫn không đổi ý.
Chúng không có nghĩa vụ bảo vệ tính mạng của những người hưởng lợi từ cuộc thi thối nát đó hay những kẻ vừa hào hứng cầm vé cược trong tay vừa quan sát những sự kiện bẩn thỉu ấy.
Rất nhiều người tập trung lại xung quanh Ramil.
Đó là phi công chiến cơ, đội tấn công sẽ được đưa lên trực thăng và thủy phi cơ, phân tích viên xử lí dữ liệu trước máy tính, và đội bảo dưỡng vũ khí. Tất cả đều tập trung vào Ramil.
Cô ta đã quyết định mình sẽ sử dụng lời gì để truyền cảm hứng cho chúng.
Ramil đưa một tay lên trời như thể đang giơ chén rượu và nói.
Những lời ấy tượng trưng cho lí do tồn tại của Athletica.
“Vinh quang lễ hội.”