Heart of Lapis

chương 4: đám đông 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau khi xác nhận lại rằng không có thêm bất kì câu hỏi nào nữa, vị chỉ huy rời đi. Cùng lúc đó, người con gái với danh hiệu Orthoclase cũng đã biến mất khỏi sân khấu.

Cánh cửa tòa nhà đóng sầm lại. Từ bên ngoài, tiếng ồn ào như tuyết lở của các cô cậu học viên trong bộ quân phục xanh sáng tràn vào căn phòng.

Người đàn ông đã giới thiệu công việc cho Shuou đã nói với chàng về Học viện Gemstones rằng đây là một ngôi trường quân sự đào tạo con cháu quý tộc. Ở học viện này, các học viên sẽ được học về cách cư xử của tầng lớp thống trị. Ngoài ra, họ cũng sẽ được dạy các kiến thức khoa học, cưỡi ngựa, đấu kiếm và cả cách sử dụng Crynetic Energy nữa.

...Những viên Miracrystals của họ thật ấn tượng, chúng rực rỡ đến mức chói mắt.

Mình hiểu rôi, Shuou nghĩ sau khi quan sát họ.

Các viên Miracrystals này, chúng rực rỡ hệt như những viên đá quý xinh đẹp, thậm chí

còn đẹp đến mức xứng đáng được trao Vương miện. Nói ra số thăm của mình, các quý tộc trẻ tìm kiếm người đồng hành và lập thành một đội.

Trong sự hỗn loạn, giọng một người phụ nữ hét lên con số của nhóm Shuou, “17! Có ai có tờ thăm số 17 không?”

“Chúng tôi ở đây”.

Kumokari giơ tay lên trả lời cô ta. Giọng nói trầm thấp của anh ta rất lớn, nó vang vọng khắp cả cái hội trường ồn ào này. Đáp lại dấu hiệu, hai cô gái trẻ xuất hiện trước mắt nhóm Shuou. Một người có mái tóc vàng óng, vô cùng hấp dẫn đã lặng người khi nhìn thấy Kumokari. Nhìn thấy dáng vẻ ấy cùng đôi mắt đang mở to, Shuou tự hỏi liệu trông chàng có giống cô ta không khi lần đầu nhìn thấy Kumokari.

“C-các ngươi không thể…”, cô ta lắp bắp.

Cả ba người nhóm Shuou đêu giơ lá thăm ra cùng một lúc. Thấy vậy, cô ta gục đầu xuống, mặt tái mét.

“Thế ….này là quá đủ rôi”, cô nàng hét lớn.

Người học viên còn lại

- một người nổi bật với mái tóc màu xanh, gợn sóng mặc một bộ quân phục giống cô ta thì tỏ vẻ thờ ơ, không quan tâm đến họ..

“Bớt om sòm đi, Aise”, cô ta nói bằng tông giọng nhẹ nhàng nhưng khô khốc như cát.

“Cái gì cơ?! Cậu bảo cậu không có vấn đề gì với nhóm này á, Shitori?”

Cô gái gọi là Shitori kia nhìn nhóm Shuou bằng đôi mắt uể oải, “Cũng không hẳn nhưng vấn đề lớn ở đây là gì?”

“Tôi thấy 3 vấn đề siêu lớn đấy nhé! Một gã gay khổng lồ, một con ếch và cuối cùng là một thằng cha u ám đeo mặt nạ! Cái tổ hợp xiếc thú gì đây?

Cô gái tóc vàng tên Aise vừa nói vừa chỉ vào từng thành viên trong nhóm Shuou, kể ra thì cô ta đã nói đúng đấy chứ, ấn tượng về nhóm Shuou rất chân thật. Mặc dù hiểu cảm nhận của cô nàng nhưng việc bị gọi là “u ám” khiến cho Shuou thấy phiền lòng.

“Thôi nào, thôi nào, giờ khóc vì sữa đã đổ thì có nghĩa lý gì cơ chứ”, Kumokari nói, “Hãy xích lại gần nhau và…”

Khi Kumokari cố gắng làm nguôi cơn giận của nàng ta thì cô ta lại lạnh lùng đáp lại với đôi mắt trừng to: “Im mồm! Đừng có mà xưng hô ta thùy tiện như thế, đồ dân đen”.

“…. À phải, phải, đã hiểu…”

Khi nói với Kumokari, cô ta tỏ ra vô cùng kiêu ngạo. Rõ ràng ngay từ đầu cô ta đã khinh thường nhóm của Shuou, không thèm đếm xỉa gì đến họ chỉ vì họ có địa vị thấp kém hơn bản thân. Hiển nhiên, cô ta và ba vị Bright trước kia là cùng một loại người.

Nhưng mà so với cô ta thì người học viên còn lại luôn tỏ thái độ hờ hững. So với người bạn độc đoán của mình, Shuou lại có cảm tình với cô nàng này nhiều hơn.

Hai chàng trai bước ra từ đám đông, đến gần cô nàng tóc vàng. "Này, Aise”, họ nói với giọng chế giễu, ”Trông như cô vừa cắn phải cọng rơm ngắn ấy nhở.”

Khác với lời nói kích động vừa nãy, mặt Aise đanh lại: “Ngươi muốn gì?”

Hai nam sinh giễu cợt, “Ồ, tôi chỉ là muốn xem học viên hàng đầu của chúng ta – nữ Bá tước Morded mời gọi thường dân như thế nào mà thôi. Buồn cười thật! Cô sẽ gặp chút khó khăn khi thành đội với Shitori đấy”

“Đây là tất cả ngươi muốn nói hả?”

“Hừm. Hãy xem mấy anh chàng mà tôi bốc thăm được này. Họ từng là cựu lính đánh thuê kiếm sống bằng cách hộ tống các thương nhân qua Vực sâu. Chà nếu bỏ qua luật thì tôi không ngại đổi một trong số họ lấy một anh chàng thất bại nào đó trong đội của cô đâu”.

Đằng sau nam học viên này, Shuou thấy một nhóm lớn những người đàn ông với các vết sẹo chằng chịt trên mặt và cơ thể, họ đang nhìn về phía chàng.

“À à, hiểu rồi.”, cô nàng tóc vàng nói, “Rặt một lũ hứa hão nên mới cần người trông trẻ chứ gì”

“Cô vừa nói gì cơ?...”

“Ta nói là ta sẽ vượt qua bài thi này bằng chính sức của mình. Bằng cách sử dụng cái con người thờ ơ này và mấy gã thường dân kỳ lạ kia”

“Hừ, cứ làm những gì cô thích. Ta sẽ nhớ những lời cô vừa nói lúc nãy và sẽ khiến cô phải hối hận.”

Nói xong bọn chúng bỏ đi,

quay trở về chỗ ban đầu của mình.

“Thật ngu ngốc”, người học viên còn lại vừa nói vừa dùng ngón tay quấn mấy lọn tóc xanh nhạt của mình, “Này Aise, chúng ta đã lộ diện rồi. Vậy đi được chưa? Tôi muốn quay về ký túc xá nghỉ ngơi”

“…Được rồi. Tôi cũng không còn chuyện gì ở đây nữa. Cậu nói đúng, chúng ta cần nghỉ ngơi để chuẩn bị cho bài thi. Từ ngay mai, tôi sẽ khiến mấy người phải làm việc đến chết!”

Cô nàng tóc vàng nói chuyện với nhóm Shuou cụt lủn, thậm chí còn không thèm nhìn đến họ.

“Cô ta thật lắm lời, làm mọi thứ trở nên ầm ĩ và cuối cùng thì lại tự đưa ra kết luận”, Kumokari nói.

“Jirro không thích họ…issh. Ngạo mạn và phiền phức.”

“Ahaaha. Đây là điều đầu tiên anh nói đúng đấy nhé. Tôi đồng ý về việc này đấy”

Shuou nhìn về phía Kumokari và Jiro, cả hai người đều cười nói như thể chẳng liên quan đến mình. Nhưng ngược lại với họ, chàng bắt đầu thấy hối hận và tự hỏi có phải mình đã chọn sai việc rồi không…

Rời khoải doanh trại, nhóm của Shuou bắt đầu đi đến nhà trọ đã được định sẵn. Nhìn về phía sau, Shuou phát hiện ra có hai người lính Squire đã theo dõi họ được một lúc lâu. Có vẻ như là để ngăn chặn bọn họ từ bỏ bài thi và bỏ trốn. Cảnh giác về việc bỏ trốn thì cũng đúng thôi nhưng quân đội đã làm đến mức này thì chứng tỏ họ hẳn là đã rất vất vả để kiếm đủ người tham gia kì thi.

Từ lúc được phát chiếc bản đồ đơn giản, nhóm Shuou đã bị lạc đường, nhưng thực sự thì nhà trọ lại có khoảng cách khá thuận tiện khi đi từ doanh trại. Những chiếc lá khô nhảy múa trong gió cũng với bầu không khí u ám càng khiến tâm trạng của Shuou thêm phiền muộn.

"Này, con đường này àn toàn không nhỉ?”, Kumokari hỏi.

Theo bản đồ, Shuou đã đi vào trong một con ngõ nhỏ giống như

một lối đi tắt. Bọn họ đi bộ qua những con hẻm nhỏ phức tạp, không có dân cư, và nó cũng rất khác với trục đường chính. Không quen thuộc khu vực này, Kumokari lo lắng nhìn xung quanh.

“Nó an toàn.”, Shuou nói, “Chúng ta sẽ tiết kiệm được thời gian nếu đi bằng con đường này”.

“Thật sao? Ồ, được thôi. Chúng ta vẫn còn khá nhiều thời gian rảnh mà, vậy nên không cần phải vội".

“Chúng ta cũng có thể tránh được đám đông khi đi bằng đường này nữa”.

Shuou cảm thấy việc phải đi qua nơi đông người thật mệt mỏi. Vì một vài lý do, chàng luôn thu hút sự chú ý từ người khác, và điều này thật không phải là một trải nghiệm vui vẻ gì cả. Khi đi cùng với Kumokari và Jiro, chàng không muốn phải đi đến những con đường đông đúc, nơi mà mọi người sẽ luôn thì thầm bàn tán về họ.

Rẽ trái rồi lại rẽ phải theo con đường hẹp phía sau con hẻm, nhóm Shuou đã đến một khu đất trống. Vô số những tấm bia mộ được dựng lên thành một đường có tổ chức dọc theo quảng trường rộng lớn. Cái khung cảnh u ám của mùa đông càng làm nổi bật bầu không khí hoang vắng ở nơi đây.

Sau khi đi dọc bên ngoài nghĩa địa được một lúc thì họ bắt gặp một nhóm người đàn ông đang tụ tập trước một bệ thờ bằng đá. Khi nhóm Shuou bắt đầu đi qua mấy người này, họ đã nhìn thấy một vài người đàn ông đi ra từ bên trong tòa nhà, mang theo chiếc quan tài đến trước bệ thờ.

“Đây là…”, Shuou nhìn theo.

“Có vẻ như là một đám tang.”, Kumokari trả lời.

Một tang lễ à.

Khi Shuou dừng việc dõi theo theo thì một người đàn ông lớn tuổi bước đến chỗ bọn họ hỏi: “Ba vị đây là người quen của người đã khuất sao?”

“Không, chúng tôi không phải.”, Shuou trả lời.

“Tôi hiểu rồi. Chà, đây nhất định là định mệnh. Nếu các vị không phiền thì hãy cùng chúng tôi chứng kiến “Lễ hồi hồn” của anh ấy nhé.

“Nhưng không phải là người ngoài thì chúng tôi không thể tham gia được hay sao…”

“Người đàn ông lớn tuổi này đã qua đời với tư cách là một gã tốt bụng, đáng mến. Càng nhiều người đưa tiễn thì ông ấy càng hạnh phúc.”

Đứng ở bên cạnh, Kumokari huých tay Shuou.”Thế nào? Tôi không phiền đâu. Với cả tôi đã nói rồi đấy, chúng ta có rất nhiều thời gian.”

“Anh thì sao, Jiro?”, Shuou hỏi.

“Jiro chưa bao giờ thấy tang lễ của con người cả. Thế nên Jiro muốn nhìn xem…ish”

“Được rồi”, Shuou nói, “Chúng tôi sẽ tham gia với ngài.”

Nhóm Shuou đứng ở phía sau đám đông đang chuẩn bị cho đám tang và dõi theo các nghi thức. Trừ bọn họ tất cả mọi người đều mặc tang phục màu đen. Với những bộ đồ bình thường, Shuou đã có chút lo lắng về việc nhóm của chàng đã quá nổi bật, nhưng có lẽ do bọn họ đứng ở xa nên chẳng có ai quan tâm cả.

Từ nắp quan tài mở, thi hài của một cụ già với những nếp nhăn hằn sâu trên khuôn mặt xuất hiện. Sau một tiếng hét lớn, những người đàn ông đã nâng chiếc quan tài có chứa thi hài người quá cố trên vai và đặt nó lên trên một bệ thờ đá màu đen.

Người quá cố với cơ thể thể đã khô héo dường như đang hướng về phía Thiên đường. Dù không quen biết ông cụ này nhưng Shuou đã nhận ra rằng có rất nhiều người yêu mến ông ấy. Bằng chứng là có rất nhiều tiếng khóc thương đã vang lên từ đám đông.

Một người đàn ông trẻ tuổi bước lại gần, anh ta đặt tay phải của thi hài lên trên ngực ông ấy và để tay còn lại lên bệ đá. Phần nhô ra của chiếc bệ đá màu đen này đã được thiết kế sao cho có thể đặt vừa bàn tay trái của một người lên trên. Sau khi giải thích bản chất của “Lễ hồi hồn”, tang quyến sẽ nói những lời cuối cùng với người đã khuất.

Nghi lễ phá hủy Miracrystal của một người và mang nó lại thiên đường được gọi là “Lễ hồi hồn”. Đối với tất cả các dạng sống sở hữu chúng, Miracrystal không chỉ là những viên đá đơn thuần. Ẩn sâu trong trung tâm, mỗi viên Miracrytal đểu có chứa một hạt nhân gọi là “Nguồn sống”. Và sau khi các “Nguồn sống” bị vỡ thì cơ thể của chủ nhân sở hữu chúng sẽ vỡ vụn và tan biến như cát. Các hạt đưuọc tạo ra từ những phần cơ thể trong giai đoạn này được gọi là “Bụi khởi nguyên”

Hạch nhân của các viên Miracrystal đều có mối liên hệ trực tiếp đến

sự sống của người sở hữu nó. Vì vậy khi nó bị phá hủy cũng là lúc sinh vật đó biến thành “Bụi khởi nguyên” và trở về Thiên đường. Đó là quy luật tự nhiên của thế giới này…

Những lời yêu thương tạm biệt cuối cùng đã kết thúc. Người thanh niên trẻ cầm một chiếc búa nhọn mang tính nghi lễ, đặt tay người đã mất lên bệ thờ. Sau khi định vị được đúng đỉnh của viên Miracrytal, anh ta vung chiếc búa lên quá đầu….

Giữ nó trên cao và vung xuống…

Khi đỉnh búa chạm vào mu bàn tay của thi hài, những âm thanh cứng rắn từ viên Miracrytal vang vọng trong không trung. Trong thoáng chốc, cái xác

hay “Nguồn sống” đã vỡ vụn – biến thành các hạt bụi phát sáng, len lỏi giữa các tầng trời. Thi thoảng xen lẫn trong những hạt bụi sáng trắng là những hạt màu vàng và đỏ sáng lấp lánh trong không khí.

Thật là một vẻ đẹp đến choáng ngợp , Shuou thậm chí đã quên cả thở khi chứng kiến cảnh tượng này. Trong tất cả các dạng sống đang tồn tại, người ta nói con người luôn là sinh vật có “Bụi khởi nguyên” lộng lẫy nhất. Tình yêu và sự vui sướng, nỗi buồn cùng sự hận thù. Bằng những cung bậc cảm xúc đan xen và giằng xé lẫn nhau, con người đã ra đời. Nếu các yếu tố đối lập đó cứ lặp đi lặp lại và từ chối chấp nhận mài dũa từ ánh sáng của cuộc sống thì sẽ không còn nghi ngờ nào nữa về vẻ đẹp của con người....

Rất lâu trước đây, Shuou đã đọc thông tin về “Lễ hồi hồn” và cái ánh sáng rực rỡ của “Bụi khởi nguyên” trong một cuốn sách. Tuy nhiên, thật khó để diễn tả nó đầy đủ bằng lời hay bằng chữ. Ở thế giới này, có rất nhiều thứ mà người ta phải chứng kiến tận mắt mới có thể hiểu được, Shuou đã luôn tin như thế.

Như thể đã tan biến vào các đám mây, các hạt “Bụi khởi nguyên” đang bay về phía Thiên đường cuối cùng đã biến mất. Đến thời điểm hiện tại, thi hài của người đàn ông lớn tuổi đã không còn nữa, cứ như thể ông ta chưa từng tồn tại vậy. Nằm trơ trọi trên bệ đá đen chỉ còn viên Miracrytal đã vỡ vụn của ông ta mà thôi, thứ bằng chứng duy nhất về một cuộc đời sớm nở tối tàn.

***

“Một tang lễ tuyệt vời”, Kumokari nói.

Rời khỏi đám tang, cả nhóm đã đến nhà trọ được định sẵn lúc nào không hay. Khu nhà trọ khá rộng rãi và thoải mái, nội thất trang trí bên trong cũng rất đẹp. Theo như lời bà chủ, quân đội đã thuê nhà trọ cho hôm nay và cả ngày mai nữa.

Ở tầng 1, có một không gian mở để thưởng thức đồ ăn và thức uống, trong khi đó chỗ ngủ thì ở tầng hai và tầng ba. Nhóm Shuou được phân ba phòng ở cuối tầng hai. Còn hiện giờ, họ đang ngồi quanh một chiếc bàn ở tầng 1, thưởng thức các món ăn thức uống mà họ đã chọn.

“Anh nghĩ sao về mấy món này, Jiro?”, Kumokari hỏi.

“Chà, rất tươi…ish”, Jiro trả lời trong khi thưởng thức món cá nấu bơ của mình.

“Hừm, con ếch này trông siêng năng hơn vẻ ngoài kì lạ của mình ấy nhỉ.”

Người Demiphibian có ngôn ngữ khác biệt hoàn toàn với con người. Điều này chứng tỏ anh ta đã học tập rất chăm chỉ.

Ở bên ngoài, bầu trời đã dần tối đen. Tầng một nhà trọ chật ních những người tham gia thi tuyển và tiếng ăn uống, trò chuyện say sưa của họ ngập tràn căn phòng. Nếu được thì Shuou muốn nói chuyện với Kumokari và Jiro về đồ ăn thức uống và sau đó trở về phòng nghỉ ngơi. Tuy nhiên, bầu không khí đã đột ngột thay đổi khi những tên cựu lính đánh thuê

trở về từ cuộc họp giao ban đến trước bàn của họ.

“Này, tên biến thái kia”, một trong số chúng gọi. “Tao đang nói chuyện với mày đấy, thằng gay! Cách mày nói chuyện làm tao phát ói. Nó làm hỏng cả rượu đây này”

Tên lính đánh thuê gây ra tranh cãi có đôi mắt đờ đẫn. Shuou không biết hắn ta đã uống bao nhiêu nữa nhưng có vẻ đang say khướt. Không đáp lại lời khiêu khích của gã đàn ông kia, Kumokari vẫn tiếp tục điềm nhiên ăn uống.

“Kệ gã ta”, Kumokari thì thầm đủ để chỉ Shuou và Jiro nghe được, “Nếu chúng ta không làm gì, hắn sẽ bỏ đi sớm thôi”.

“Này, mày có nghe thấy lời tao không đấy? Là

đàn ông mà mày lại dám để lớp trang điểm chết tiệt này lên mặt à? Thật kinh tởm!”

“Đúng thật kinh tởm”, ai đó nói với Shuou, “Mau cút khỏi đây đi, xùy xùy”

Những lời của tên lính đánh thuê như là một dấu hiệu đánh thức những ký ức về những câu nói mà Shuou từng nhận được trong quá khứ...

“Đứa trẻ này bị gì vây? Đừng có mà trưng cái mặt mày ra đây. Sẽ làm hỏng thức ăn mất!”

“Thật là một đứa trẻ kì quái. Nó chắc hẳn đã bị bỏ rơi vì khuôn mặt kia…”

“Đáng thương làm sao! Nếu không nhờ gương mặt này thì nó đã bị ai đó lừa bắt rồi”

“Cút đi. Mày đang làm tao mất khách đấy!”

Shuou nhớ lại những ánh mắt từ đám người lớn, nó bao hàm: đứa trẻ mồ côi xấu xí, kinh tởm, thương hại, đáng khinh và cả chế giễu nữa.

Dừng lại! Đừng có mà nhìn tôi bằng ánh mắt như thế!!!

“Hẳn là cậu đã có một thời gian khó khăn đấy nhỉ”, tên cựu lính đánh thuê chế nhạo, “ Bị mắc kẹt với một con ếch và một gã biến thái thích trang điểm. Hahahaaaa”

Không cần suy nghĩ, Shuou chạm vào miếng băng che mắt. Ẩn bên dưới nó là một vết thương do bị bỏng nặng.

“…Anh vui chứ?”, Shuou hỏi.

Gã lính đánh thuê cau mày “Cái gì cơ?”

“Này, chờ đã Shuou”, Kumokari kêu, cố ngăn chàng lại.

Thật vô nghĩa. Những cảm xúc tiêu cực đang chất đầy trong tâm trí Shuou. Chàng không thể kiềm chế bản thân.

“Những người mà trông khác với người khác thật sự khiến anh vui à?”, Shuou hét lên.

Shuou nhận ra khi chàng thét lên, tiếng ồn ào xung quanh bỗng trở nên tĩnh lặng và bầu không khí căng thẳng bao trùm lên tất cả.

Sự cợt nhả của gã đàn ông biến thành dữ tợn: “Ồ, đúng đấy, Nó thật sự rất vui nên tao mới cười đấy. Và tao không cần một thàng nhãi ranh như mày chỉ dạy đâu.”

Gã bước đến chỗ Shuou đổ hết chỗ rượu đang cầm trên tay xuống đầu chàng. Thứ chất lỏng nồng nặc mùi cồn làm tóc Shuou ướt đẫm và chảy xuống dưới mặt và quần áo. Shuou đứng bật dậy, bỏ chiếc ghế ra sau và dùng hết sức đạp chiếc bàn.

“…Mày muốn đi đâu?”, gã đánh thuê nói.

Hai gương mặt nhìn nhau chằm chằm. Có điều, sự xuất hiện của những người mới đến đã khiến không khí căng thẳng lắng xuống.

“Các ngươi đang làm gì thế hả!?”

Sau khi nghe thấy tiếng ồn ào, một nhóm Squires xuất hiện và tiến về phía họ.

“Chó chết!”, tên đánh thuê lẩm bẩm.

Nhìn thấy các Squires, nhóm của hắn ngay lập tức lẩn trốn ra phía sau của căn nhà.

“Chúng ta cũng lên lầu thôi chứ?”, Kumokari nói

Rời khỏi bàn ăn, cả nhóm đi lên tầng hai. Các Squires đã nhìn thấy mặt bọn họ nhưng không ai ngăn cản. Từ quan điểm của Squires, bất cứ chuyện gì xảy ra sau khi vụ náo động lắng xuống thì đều không phải là việc của họ.

Đến tầng hai, bộ ba tiến về phòng gần nhất, là phòng của Kumokari

“Ôi trời ạ, cậu ướt đẫm rồi.”, anh ta nói.

Khi Shuou bước vào trong, Kumokari đã đi lấy khăn lau đầu cho chàng. Rượu chảy khắp trên người Shuou. Vì vậy, chàng có thể ngửi thấy một thứ mùi khó chịu trên tóc mình, đó là mùi đắng ngọt lẫn lộn đan xen.

“Đủ rôi”, Shuou nói, “Tôi có thể tự làm được”.

Chàng cố gắng lấy chiếc khăn nhưng Kumokari không chịu thua. “Không, tuyệt đối không được, vì cậu đã tức giận thay cho bọn tôi nên ít nhất thì đấy là việc tôi phải làm”.

Anh sai rồi.

Shuou nghiến răng. Chàng đang tức giận cho bản thân mình mà thôi, chứ không phải vì họ. Sau khi nhớ lại những ký ức đáng ghét đó, Shuou chỉ đơn giản trút giận lên một kẻ ngoài cuộc.

“Này, tại sao cậu không bỏ miếng băng mắt này ra?”, Kumokari hỏi, “Nó ướt r…”

Kumokari vươn tay về phía Shuou. Đáp lại, Shuou đã dùng hết sức lực gạt tay anh ta ra.

“Hả…?”

Tiếng hai bàn tay chạm vào nhau vang lên khô khốc, một bầu không khí khó xử tràn ngập căn phòng.

“…Xin lỗi”, Shuou nói, “Tôi sẽ tự xử lí phần còn lại”.

Shuou chạy như bay ra khỏi căn phòng, phớt lờ những giọng nói muốn giữ chàng ở lại. Trở về phòng của mình, Shuou nằm vật lên giường, tóc và quần áo chàng vẫn còn ướt. Cơ thể chàng nặng như sắt và chàng không muốn cử động một ngón tay nào, cũng như suy nghĩ đến bất kì điều gì. Kể cả khi đi bộ qua khu rừng Sâu cả ngày thì chàng cũng chưa bao giờ thấy mệt như vây.

Cứ như vậy, giấc ngủ nuốt chửng Shuou. Sau cùng thì đêm thứ hai sau khi đến Murakumo đã kết thúc.

***

Sáng sớm hôm sau, những người tham gia kì thi rời khỏi cổng phía Tây của thành phố, họ buộc phải xuống núi và đi bộ đến điểm hẹn trước. Không khí trong lành của buổi sớm mai chả giúp ích gì cho một cơ thể thiếu ngủ, loạng choạng của họ cả.

Điểm xuất phát của mọi người dường như trước đây là một ngọn núi nhưng bây giờ nó đã đưuọc san phẳng. Phía trước khu Rừng Sâu, Shuou có thể nhìn thấy một vài con đường Alabaster.

“Shuou, nhìn này”, Kumokari nói.

Nhìn theo hướng Kumokari chỉ, chàng nhìn thấy đội của nhóm lính đánh thuê hôm qua. Chú ý đến nhóm Shuou, bọn họ liền trợn trừng mắt lên đầy ác ý. Bởi vì địa điểm xuất phát của bọn họ khá gần, Shuou tự hỏi rằng liệu đội của chàng có phải đi cùng đường Alabaster với bọn chúng không nữa.

Không khí im phăng phắc, Shuou khẽ thở dài. Chàng đã có thể tưởng tượng ra những rắc rối đang rình rập phía chân trời.

Truyện Chữ Hay