Tay phải Shuou nắm chặt lại thành nắm đấm cứng như đá, và co duỗi liên tục. Mồ hôi túa ra khiến tay chàng ướt đẫm. Kể từ lúc bắt đầu, chàng liên tục rùng mình, chàng cũng không biết có phải do nơi này quá lạnh hay không nữa.
Cô gái này.
Cô ta là Orthoclase, danh hiệu của
những kẻ sở hữu Mira Crystal - Adamantine hùng mạnh. Chàng từng đọc về các Adamantine trong một câu chuyện cổ, những người có sức mạnh có thể phá hủy một đất nước. Khi chàng kể câu chuyện này cho Sư phụ nghe, người đã cười lớn cho rằng nó chỉ là câu chuyện cổ tích.
Shuou nhớ về lần đầu tiên gặp Amane.
“Nghe nói kẻ thù của ta là kẻ có thể dễ dàng đối phó, nhưng… hóa ra lại là một con quái vật Adamantine”
Chàng nhớ lại những lời Amane từng nói...
Một Adamantine của Vương quốc Murakumo.
Có phải cô ta là người đã tấn công Amane? Nếu đúng vậy thì có thể giải thích được mọi chuyện. Giống như những con Rabidaemon hèn nhát chạy trốn khỏi Amane, lúc đó người kia đã khiến Amane phải bỏ chạy.
Có thể dễ dàng né tránh đòn tấn công từ 3 Bright đã từng khiến Shuou thấy phiền lòng. Trái tim chàng đã run rẩy và có chút tự phụ như thể chàng là đấng toàn năng. Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện của Amane, ngay cả một Bright, niềm tự hào của quân đội Hoàng gia Murakumo cũng không thể sánh với chàng. Tuy nhiên, người con gái với sức mạnh băng giá này đã phá hủy niềm
kiêu ngạo nho nhỏ đó của Shuou.
Thật khó chịu…
Chàng tức giận với chính bản thân mình hơn là cô ta. Không, cái cảm giác bị khinh thường này là sao đây...Shuou nắm chặt tay.
“...Này… đằng kia..”
Một giọng nói bất ngờ vang lên bên tai Shuou, chàng nhìn lên trên. Tâm trí chàng giờ đang bị xáo trộn, cần phải có thời gian để có thể bình tâm trở lại.
Người lính phụ trách hướng dẫn Shuou nhìn chàng với ánh mắt nghi ngờ: “Này, cậu ổn chứ?”
Mải suy nghĩ, Shuou đã không trả lời anh ta kịp thời
“À, tôi ổn, tôi chỉ suy nghĩ chút thôi”
“Nếu cậu đã nói thế thì để tôi nhắc lại lần nữa, đây là khu vực chờ.”
Nhìn theo hướng gã lính canh chỉ, Shuou ngay lập tức bị choáng ngợp bởi tòa nhà trước mắt mình. Nó
hùng vĩ đến mức khiến chàng không thốt lên lời.
“Thật lớn…”, Shuou nói.
“Bình thường thì thì nó sẽ là sân tập mỗi khi trời mưa. Nhưng hiện tại thì chỉ được dùng như phòng chờ cho những ai đăng kí thi Squire. Đây là số thứ tự của cậu”
Lính canh đưa cho Shuou tờ giấy, nó là số 17.
“Cái này là gì?”
“Lá thăm. Cậu sẽ bốc những tấm thăm này trong một hộp kín, những ai có trùng số với cậu sẽ ở cùng 1 đội. Vì đây là lá thăm cuối cùng rồi nên tôi đưa nó trực tiếp cho cậu.”
“Tốt rồi”
Lối vào tòa nhà khổng lồ là một cánh cửa có thể mở bằng cả hai cánh. Tiếng ồn ào ào thoát ra từ những khe hở. Khi người lính canh mở cửa, sự huyên náo ngày càng to hơn. Khu vực bên trong lớn hơn Shuou tưởng tượng với trần nhà cao và rộng rãi. Một đám
đàn ông chen chúc nhau và lấp đầy không gian rộng lớn này.
“Hãy đợi một chút”, người lính canh gọi, “Này! Có ai có tấm thẻ số 17 không?”
Trả lời anh ta là một cánh tay giơ lên từ phía sau.
”Ở đây!”
Một giọng nói to không kém lính canh vang lên. Từ đằng sau có thể thấy một cánh tay đang vẫy đi vẫy lại ra hiệu cho họ. Ẩn mình trong đám đông, Shuou không thể thấy chủ nhân thật sự của cánh tay đó là ai.
“Hãy đi đến đó”, người lính canh nói, “Chút nữa, chỉ huy sẽ thông báo sơ lược nội dung của bài thi tuyển. Hãy hỏi đồng đội của cậu các thông tin chi tiết khác.”
Sau khi nói xong, anh ta vội vàng rời đi. Nhìn xung quanh
tòa nhà thêm một vòng nữa, Shuou thấy cánh tay lúc nãy vẫn tiếp tục ra hiệu một cách nghiêm túc. Vượt qua đám đông, cuối cùng chàng cũng thấy được chủ nhân của cánh tay đó là ai. Khi Shuou
đang cố cảm ơn anh ta vì đã ra dấu không ngừng thì người anh ta cứng đờ lại, nói to…
Một người đàn ông to lớn, cơ bắp và một người thì trông giống con ếch xuất hiện trước mắt Shuou.
Người ếch là một loài thuộc tộc Demiphibians. Trên thế giới, có một số chủng tộc có trí thông minh giống như loài người. Demiphibians là một chủng tộc như vậy, họ thường sống ở vùng nông thôn. Do cách biệt về văn hóa và ngôn ngữ, họ rất ít tiếp xúc với con người.
Nếu như thấy phấn khích khi lần đầu nhìn thấy người Demiphibian thì Shuou lại bị choáng váng bởi người đàn ông to lớn còn lại. Anh ta cao tới mức dường như có thể chạm đến các đám mây và các cơ bắp thì cuồn cuộn, căng phồng. Đặc biệt là đầu anh ta bóng loáng như gương. Dù vạm vỡ nhưng anh ta lại có một nụ cười hiền lành bất ngờ cùng với khuôn mặt được trang điểm dày cộm.
Người đàn ông cao lớn vẫy vẫy tay trước mặt Shuou như để kiểm tra sự minh mẫn của chàng.
“Ê, cậu ổn đấy chứ? Tôi hiểu cảm giác của cậu nhưng nếu cậu đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn tôi thì bọn tôi cũng chẳng biết làm thế nào đâu.”
“À không, tôi chỉ có chút ngạc nhiên mà thôi”, Shuou nói.
Đúng hơn thì giờ chàng vẫn còn thấy kinh ngạc. Nhưng sau đó Shuou đã ngay lập tức hối hận vì những câu nói thẳng thắn này
“Hahaha, cậu thành thực thật đấy. Cậu chưa bao giờ thấy một người đồng tính nam trước đây à? Hay là con ếch này đã khiến cậu mất cảnh giác?”
Gã đàn ông cao lớn cười to rồi nhìn sang người thuộc tộc Demiphibian.
“Tôi đúng là chưa thấy
đàn ông đồng tính bao giờ….”, suýt chút nữa Shuou đã buột nói ra câu nói này nhưng may thay chàng đã kìm nó lại được. Đồng thời cố làm khuôn mặt mình trông thật tự nhiên. Mặc dù cách nói chuyện như phụ nữ nhưng gã to con này lại có giọng nói trầm ấm, nó càng khiến anh ta nổi bật hơn nữa.
“Xin lỗi, tôi không có ý thô lỗ”,
Mặc dù người này khiến Shuou ngạc nhiên nhưng chàng cũng không thể cư xử khiếm nhã ngay trong lần đầu gặp được.
“Đừng lo, tôi quen rồi.”, gã to con đáp, “Mà quan trọng hơn, cậu đăng kí thi Squire phải không?”
“Đúng, là tôi”
“Tôi biết ngay mà! Chúng tôi được gọi ra vì cậu có lá thăm số 17 phải không?”
Shuou gật đầu, đưa cho người đàn ông to lớn tấm thẻ.
“Ôi tạ ơn thần linh! Có ai đó đã nói với tôi là con ếch này có thể sẽ phải đi thi một mình. Tôi đã có chút buồn bã đây này.”
Trong lúc
nói chuyện gã cứ vung vẩy hay tay của mình hệt như những cô gái trẻ thường làm khi buôn chuyện.
“Vậy thì có vẻ tôi sẽ làm bài thi với hai người hả”, Shuou hỏi.
“Chính xác.”, gã đô con trả lời, “Tên tôi là Kumokari.Còn con ếch này là…”
Khi Kumokari nhìn anh ta, người thuộc tộc Demiphibian này mới mở miệng lần đầu tiên:
“Tên tôi là Jirro, Jiro...ish”
Demiphibian
có vẻ như đã nói cái gì đó gì đó kỳ lạ trong phần thiệu của mình.
“Hửm?” Shuou hỏi lại.
“Rõ ràng là tên con ếch này là Jirro rồi”, Kumokari nói tiếp, “Hắn ta đã nói gì đó kỳ quặc đúng chứ? Hắn ta đã luôn như thể kể từ lúc tôi gặp rồi.”
Sau những lời này, Jiro bắt đầu tức giận. Anh ta lườm Kumokari bằng đôi mắt khép hờ và lên tiếng phản bác:
“Không phải “con ếch này”! Là Jirro rõ chưa! Đừng có mà khiến tôi bực mình!”
Nhìn vào biểu hiện của Jirro thì anh ta rất nghiêm túc về chuyện này. Tuy nhiên, những lời anh ta nói ra rõ ràng khác với tiếng của con người - nó giống như âm thanh của bàn chân nện trên đất vậy và cũng chả có trọng lượng gì cả.
“Chúa ơi, anh phiền phức quá đấy. Khi chúng ta gặp nhau, anh đã gọi tôi là đồ mập mạp nhớ chưa? Gọi là con ếch đã quá đủ rồi. Suốt ngày cứ ếch, ếch, ếch!!!”
Không chịu thua, Kumokari bắt đầu đánh trả với Jiro. Hai người họ khá nổi bật nên
cuộc cãi vã đã bắt đầu thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
“Chúng ta đi được chưa?!”, Shuou chen vào.
Bằng cách nào đó có vẻ như Shuou đã kiểm soát được tình hình.
“Hừm, tôi sẽ cho phép anh ta rời đi bây giờ”, Kumokari nói.
“Đừng có mà cướp lời của người khác!”, Jirro cãi lại.
Cả hai đã dừng cuộc cãi lộn, Shuou cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Nhân tiện thì tôi vẫn chưa biết tên cậu”, Kumokari hỏi.
“Tôi...là Shuou”
“Shuou hả? Tôi sẽ ghi nhớ nó. Rất vui gặp cậu Shuou”
Kumokari nhẹ nhàng đưa tay ra và
Shuou đáp lại bằng cú bắt tay. Tiếp sau đó, Jiro cũng đưa bàn tay có 4 ngón của mình ra hướng về phía Shuou. Việc này khiến chàng có chút lúng túng.
“Rất hân hạnh được gặp anh”, Shuou nói
Kumokari đột nhiên khoanh tay thành hình chữ “X” trước ngực: “Dừng lại ngay!”
“Hả?”
“Từ khi cậu xuất hiện, cậu đã nói năng rất lịch thiệp. Và nó khiến tôi phát ốm!”
“Lịch sự sao thưa ngài?”
“Đấy, đấy! Chính xác Tôi đang nói về cái này này. Chúng ta sẽ ở cạnh nhau trong một khoảng thời gian dài. Nếu mà cậu cứ cư xử lịch sự quá mức đến cả mấy cái tiểu tiết nhỏ, vai tôi sẽ đờ ra mất”
Theo lời Kumokari, Shuou nhận ra cách nói năng của mình có hơi khác bình thường một chút.
Cách nói ư...
Khi còn là một đứa trẻ, lúc mà Shuou bắt đầu sinh sống tại Rừng Xám, Amane sẽ đập chàng một trận nên hồn mỗi khi chàng nói năng thô lỗ. Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện 12 năm, thói quen cư xử lịch sự đã ăn sâu vào máu chàng.
“Rất hân...vui được gặp. Thế nào?”
Khi Shuou sửa lại cách nói chuyện, Kumokari cố nín cười, “Cậu lập tức biến thành gã thô lỗ rồi đây này. Đúng là người thú vị mà”
“Tôi từng sống tách biệt với người khác. Vì vậy tôi gặp khó khăn trong việc phán đoán thái độ của mình và mọi người trong một cuộc nói chuyện bình thường.
Từ khi còn nhỏ, chàng đã có rất ít cơ hội tiếp xúc với mọi người. Sau tất cả, người duy nhất mà chàng nói chuyện là Amane, nhưng dù sao thì nó cũng là mối quan hệ thầy trò nên nó cũng không giúp ích gì nhiều cho lắm. Vậy nên
cho đến khi đã trưởng thành, chàng cũng không biết cách nói chuyện với những người cùng lứa tuổi như thế nào.
“Ồ”, Kumokari nói, “Chắc hẳn cậu đến từ vùng quê nào đó rồi”.
“Jiro nói rất giỏ (giỏi)…”, Jirro đột nhiên chen vào.
“Nói tốt như thế nào cơ?”, Kumokari đáp, “Anh là người đầu tiên tôi nghe nói như thế đấy.”
Lại một lần nữa, Shuou chăm chú nhìn Jiro. Anh ta có một đôi mắt to và cái miệng cũng to không kém. Hơn nữa do sở hữu một chiều cao tương đối và vóc dáng mảnh mai như con người nên nhìn anh ta khá nhỏ gọn. Da của Jiro có màu trắng sữa tuyệt đẹp khắc hẳn với những Demiphibians màu vàng hoặc xanh hay nâu như Shuou tưởng tượng. Bộ quần áo của anh ta trông có vẻ đắt tiền nhưng đôi chân thì lại không đi giày.
Hơn nữa, ở tay phải và tay trái của Jiro không có viên đá ma thuật MiraCrystal nào. Cũng có thể MiraCrysta của các
Demiphibian ở vị trí khác với con người. Nhưng rõ ràng một điều là nó chắc chắn nằm ở vị trí mà Shuou không thể thấy bằng mắt thường..
“Anh học ngôn ngữ của chúng tôi ở đâu vậy?”, Shuou hỏi
Demiphibians và con người nói hai loại ngôn ngữ khác nhau. Dù giọng nói của Jiro khá kỳ lạ nhưng anh ta đã học ngôn ngữ của con người đủ tốt để có thể giao tiếp trôi chảy.
“Một nữ thương nhân đã đến nơi chúng tôi sống để buôn bán...Cô ấy luôn nói như thể này. Không kỳ lạ chút nào…sttt”
Nếu như người dạy Jirro thực sự nói như thế này thì anh ta đã phạm sai lầm khi chọn người dạy cho mình.
Lại thêm một lần Kumokari phản đối những câu mà Jiro nói và tất nhiên nó lại dẫn đến một cuộc cãi vã nữa giữa hai người. Tuy nhiên, khi xem xét kỹ hơn, Shuou thấy không có sự thù địch nào giữa bọn họ cả. Chả nhẽ họ đã tự thành lập cách giao tiếp riêng trước khi Shuou đến chăng?
Đã đến giờ hướng dẫn về cuộc thi, một người đàn ông trung niên, mập mạp xuất hiện trên sân khấu phía sau căn phòng. Nhìn thấy người này xuất hiện, đám đông bắt đầu xôn xao.
“Đó là…”, Shuou hỏi.
Cô gái mà chàng đã nói chuyện cùng cách đây không bao lâu đã bước lên bục. Nàng
mặc một bộ quân phục màu xanh lam lộng lẫy với chiếc áo choàng trắng tinh che phủ phía sau và bay phấp phới. Suối tóc dài
mượt mà như cơn mưa phùn mùa hạ của nàng thì lắc lư qua lại. Còn viên Miracrystal trên tay nàng
trong suốt hệt như bông tuyết sớm mai với màu hoa tử đằng cũng phát ra ánh sáng tím lấp lánh.
Hả một Ortholase?
Đám đông vẫn còn đang bàn tán thì người đàn ông trung niên lúc nãy bắt đầu nói lớn:
“E hèm”, ông ta bắt đầu, “Nhân dịp này, tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả quý vị đã đến tham gia kì thi tuyển Squire năm nay. Tôi là Iberiko [note35473], người điều hành của cuộc thi này. Từ giờ, tôi sẽ giới thiệu sơ lược về cuộc thi cho quý vị, nhưng…, à vâng, Tướng quân Solar [note35474]
Adulelia, tổng giám sát của kỳ thi cũng đã có mặt!!”
Lời giám thị vừa dứt thì đám đông vừa bàn tán lúc nãy lập tức trở nên hỗn loạn. Thậm chí một vài người trong số họ bắt đầu phủ phục xuống sàn. Trong tích tắc tất cả đã mất kiểm soát.
“Bi-Bình tĩnh nào mọi người”, Iberiko nói. “Tướng quân mong muốn chúng ta cư xử như bình thường. Vì vậy hãy hành động như thể ngày ấy không có mặt ở đây.
Những ai vừa phủ phục lúc nãy xin hãy đứng dậy”
“Lão già kia có vẻ kiệt sức rồi hả?”, Kumokari hỏi.
Shuou đồng ý với ý kiến của anh ta. Từ khoảng cách này, rõ ràng có thể thấy người giám thị kia đang mệt phờ người. Thậm chí ông ta còn thường xuyên
lấy
khăn tay lau mồ hôi và dùng nó lau quanh mắt
của mình.
“Chậc, cũng không trách lão được”, Kumokari nói, “Dù sao thì cũng do “Băng công chúa” ở bên cạnh lão mà”
“Băng công chúa?”, Shuou hỏi.
“Ô, cậu không biết sao?” Băng công chúa chính là Công tước xứ Adulelia và cũng là một Orthoclase. Bề ngoài cô ta trông trẻ tuổi thật đấy nhưng bên trong lại là bà cô già hơn-100- tuổi!”
“Hơn một trăm…”
Một Orthoclase với vẻ ngoài của một đứa trẻ. Ngoài vóc dáng nhỏ bé, nàng cũng sở hữu khuôn mặt và đôi bàn tay nhỏ nhắn. Đôi mắt to tròn của nàng càng làm làm cho nàng
trẻ hơn tuổi thật.
Tuy vậy Shuou lại không hề cảm nhận được sự non nớt nào từ cô ta cả. Trên thực tế, Shuou đã nói chuyện và có mặt khi cô ta sử dụng sức mạnh của mình. Dù có vẻ ngoài trẻ con nhưng cô ta lại khá uy nghiêm và có khả năng khiến người khác phải phục tùng bằng lời nói. Nhưng đồng thời cũng là kẻ hào hiệp.
“Này, cậu đang làm gì thế?”, Kumokari nói, “Đừng nhìn cô ta!”
“Tại sao?”
“Rất lâu trước kia, một thường dân đã không may làm đổ trà lên người cô ta. Và thế là cô ta đã đóng băng hắn và gia đình
cho đến chết. Sau đó, cô ta được biết đến bằng cái tên Băng công chúa. Đây là một câu chuyện rất nổi tiếng ở thị trấn đấy”
Mình hiểu rồi.
Dựa vào câu chuyện của Kumokari, sẽ chẳng có gì lạ khi mọi người lại sợ hãi trước sự có mặt của nàng ta. Nhưng có thật là cô ta sẽ giết người chỉ vì cái lý do cỏn con thế không? Mặc dù là cấp dưới, nhưng Orthoclase này vẫn trừng phạt các Bright đã cố gắng làm hại đến Shuou.
Nhìn lên sân khấu, Shuou thấy cô đứng đó với vẻ mặt bình tĩnh.
“Ừm...chậc, sau đây…”, Iberiko tiếp tục, “Tôi sẽ nói chi tiết về cuộc thi và kế hoạch hành động trong hôm nay. Sau đó sẽ là phần phần thưởng sau khi cuộc thi kết thúc. Bắt đầu từ ngày mai, các bạn sẽ phải vượt qua khu Rừng Vực sâu. Hết!”
Lời của giám thị ngay lập tức khiến cả tòa nhà chấn động.
“Cái gì cơ? Điều đó là không thể!!”, đám đông đồng thanh nói
“Thật điên rồ!”, vài người hét lên
“Mấy người trông đợi quái gì từ bọn tôi hả?”
“Bất kể trả bao nhiêu đi nữa thì cũng không đáng”
“Tôi có thể từ chối tham gia bây giờ không?”
“Ôi trời tôi không làm được đâu”
“Tôi không muốn chết”
Tất cả mọi người đều tỏ ra bi quan.
“Chà chà...đừng
hạ thấp bản thân mình thế chứ mọi người”, Iberiko xen vào. “Đúng là các bạn phải vượt qua khu rừng nhưng đừng lo về việc sẽ phải vượt qua nó một mình. Các bạn sẽ đi trên một con đường cổ từng được dùng trong quá khứ, hơn nữa chúng tôi cũng đã thiết lập trạm dừng chân trong quá trình đi đến đích. Ngoài ra thì các học viên của Học viện Gemstones cũng sẽ đồng hành cùng mọi người. Họ đều là các Bright và
Crystaliers thực tập, nhân tài của Vương quốc chúng ta. Vì vậy không cần phải hoảng sợ.”
Ông ta đang làm tốt công việc của mình. Theo giám lời giám thị, kỳ thi có vẻ là không nguy hiểm nhưng nghĩ lại thì bài kiểm tra sẽ diễn ra trên một con đường cổ không ai sử dụng.
Ngoài việc ngăn chặn những kẻ dám xâm phạm Rừng Xám thì đường Alabaster còn có tác dụng xua đuổi lũ Rabidemons. Tất nhiên điều này còn phụ thuộc vào chất lượng của Đá Mặt trăng, chúng được sử dụng để tạo ra con đường nhưng nếu thời gian quá lâu thì có thể sẽ không phát sáng nữa. Nó được gọi là “con đường cổ xưa” thì rất có thể năng lượng từ Đá Mặt trăng đã biến mất hoặc suy yếu, Shuou kết luận. Vì vậy trong trường hợp này, nguy hiểm sẽ tăng gấp nhiều lần.
Thật là một hành động thiếu suy nghĩ.
Đối với Shuou thì những lời mà người đàn ông trung tuổi kia nói thật ngu ngốc.
Iberiko tiếp tục.
“Kỳ thi ngày mai sẽ bắt đầu tại khu vực rào chắn giữa Thiên Đường và Vực sâu, nó nằm ở cổng phía Tây bên ngoài thủ đô. Mặc dù cổng phía tây không mở công khai nhưng các bạn đã được cấp phép đi qua nó”.
“Chốc nữa mọi người sẽ gặp Bright của mình và sau đó sẽ ở tại nhà trọ được chỉ định. Tất cả đồ ăn và thức uống đều được chuẩn bị sẵn. Trong kỳ thi, nếu có bất kì yêu cầu nào hãy báo cho nhân viên, chúng tôi sẽ chuẩn bị cho mọi người. Tuy nhiên, nghiêm cấm mang đồ ăn từ bên ngoài vào khu vực thi.”
“ Các học viên đang ở sảnh bên ngoài. Nếu số thăm của các bạn trùng với ai trong số họ thì cả hai sẽ lập thành một đội. Hãy nhớ rằng số phận của hai bên đã dính chặt vào nhau trong suốt kỳ thi đấy nhé”.
“ Tất cả chỉ có vậy. Nếu không ai có câu hỏi nào thêm thì tôi sẽ kết thúc tại đây”
“Vậy còn phần thưởng của chúng tôi thì sao?”
Khi người điều hành chuẩn bị rời đi, Kumokari đột nhiên lớn tiếng hỏi khiến cho ông ta vội vàng quay lại vị trí ban đầu của mình; “Ồ… rất tiếc là điều đó sẽ không diễn ra bây giờ. Sau khi cuộc thi kết thúc chúng tôi sẽ trao 10 đồng vàng Cately cho mỗi người tham gia.”
Mọi người
lập tức phấn khởi trở lại.
Kumokari gật gù hài lòng, “Một khoản kếch xù giống như tôi đã nghe”
“Nó nhiều lắm à?”, Shuou hỏi.
Chàng chưa bao giờ sử dụng đến tiền trong suốt cuộc đời mình, vì vậy Shuou cũng không thể biết được giá trị của 10 đồng vàng Cately là bao nhiêu.
“Đồng Cately vàng à?”, Kumokari nói, “Chà, cậu biết không, 10 đồng vàng Cately đủ cho một gia đình 5 người nghèo khổ chi tiêu trong vài năm mà không cần làm việc đấy nhé. Nếu cậu mua một mảnh đất nhỏ thì số tiền đó sẽ thừa; nhưng nếu là một mảnh đất lớn thì nó quá đủ cho một khoản trả trước. Đấy là chúng ta đang nói về khoản tiền thưởng hậu hĩnh của kỳ thi này, nghe rất được đúng không nào?”
Nếu đúng như vậy thì số tiền này là quá lớn để trả cho dân thường. Vậy nên sự nguy hiểm của kỳ thi chắc chắn tỷ lệ thuận với giá trị của nó.[note35475]