Đúng như cái tên gọi uy vũ của nó, Ngọa Long Điện là cung điện rộng lớn nhất trong hoàng cung Đại Can, cách thiết kế bày trí vô cùng xa hoa, trên những cây cột khổng lồ ẩn hiện hoa văn tàng long bay lượn.
Thoáng chốc hai người đã tới gần Ngọa Long Điện, Vãn Vãn nhẹ nhàng để Cơ Thiên Dịch đứng xuống.
Nàng không muốn để hành động mập mờ này trở thành đề tài bàn tán của đám cung tỳ, tuy chắc chắn Cơ Thiên Dịch sẽ chặn đứng miệng bọn họ, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.
"Bệ hạ, Đế Cơ điện hạ." Cung tỳ khom người hành lễ.
Cao tổng quản đã trở về Ngọa Long Điện chuẩn bị nước thuốc xong xuôi, chỉ đợi Cơ Thiên Dịch về ngâm mình.
"Bệ hạ, đã đến giờ đi tắm rồi." Cao tổng quản hiền hòa nói với Cơ Thiên Dịch.
Bậc quân vương vẫn nhìn Vãn Vãn lưu luyến không rời, chẳng muốn rời xa nàng dẫu chỉ một phút một giây.
Vãn Vãn đành mềm giọng dụ dỗ: "Bệ hạ, đi tắm đi kìa."
Đối với những lời nói của nàng, Cơ Thiên Dịch chưa bao giờ phản kháng, hắn lập tức xoay người hồi cung.
Cao tổng quản nán lại, nhìn Vãn Vãn muốn nói lại thôi.
Thiếu nữ nhàn nhạt nhướng mày, "Cao tổng quản, có lời gì muốn nói sao? Ngươi cứ nhìn bổn cung như vậy là tội bất kính đấy."
Cây phất trần trong tay Cao tổng quản phất nhẹ, ông cười nói: "Đế Cơ điện hạ nói đùa rồi, lão nô sao dám bất kính với người."
Vãn Vãn cũng bật cười, còn nhớ thời điểm lúc nàng lên ngựa ra biên ải chiến đấu, Cơ Thiên Dịch ở hoàng cung giao cho Cao tổng quản chiếu cố, cũng nhờ thủ đoạn vô cùng cao thâm của ông mới trấn áp được hai phe tả hữu rục rịch tranh chấp, không hổ là lão hồ ly do tiên đế lưu lại.
Nàng và Cơ Thiên Dịch nên nói một lời cảm tạ với ông sau ngần ấy năm kề vai sát cánh, Cao tổng quản không chỉ là hạ nhân, còn là thân nhân, cho nên Vãn Vãn mới trêu chọc ông.
Cao tổng quản khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Vãn Vãn, mở miệng nói: "Đế Cơ điện hạ, lão nô có mấy lời chẳng biết nên nói hay không.."
Thiếu nữ đứng đó, chắp tay sau lưng ngắm nghía màn đêm lạnh lẽo bao phủ khắp hoàng cung, giọng nói bình tĩnh thốt: "Nếu không biết nên hay không nên, vậy nghĩ rõ ràng rồi hẵng nói."
Dứt lời, Vãn Vãn toan rời đi.
"Điện hạ!" Cao tổng quản hô lớn.
Thiếu nữ dừng bước, nhưng chẳng quay đầu.
"Ngài thực sự không biết tâm ý của bệ hạ?"
Thần sắc nàng đanh lại, lạnh lẽo như băng: "Cao tổng quản chớ có hồ đồ.."
Cao tổng quản nhìn bóng lưng tuy cứng rắn nhưng cô tuyệt kia, thanh âm khàn khàn: "Xem ra là Đế Cơ điện hạ đã biết, lão nô có giữ một chiếu chỉ của Tiên hậu, nếu điện hạ muốn biết, thì cứ đến tìm lão nô bất cứ lúc nào."
Ánh Nguyệt Cung.
Hồng Tiên cẩn thận rải cánh hoa vào bồn nước ấm, sau khi tắm rửa xong, Vãn Vãn lại bảo Hồng Tiên lấy một vò Thanh tửu bày lên bàn.
"Điện hạ, uống nhiều rượu hại thân." Hồng Tiên đứng một bên cất lời.
Thiếu nữ chống cằm nhìn ánh trăng lành lạnh trên trời cao, tùy ý khoát tay, "Lui ra đi, bổn cung muốn một mình."
Hồng Tiên đành khom mình hành lễ, sau đó lui ra ngoài.
Vãn Vãn cầm vò rượu nho nhỏ khẽ đung đưa, sau đó nhấp một ngụm.
Thưở ấy Tiên hậu mang theo nàng tiến cung, nàng vốn không phải danh chính ngôn thuận là máu mủ hoàng tộc Đại Can, mà là dưỡng nữ của Tiên đế. Bí mật này, ngoại trừ Tiên đế cùng Tiên hậu, cũng chỉ có nàng và Cao tổng quản biết.
Cao tổng quản muốn nàng trở thành nữ nhân của Cơ Thiên Dịch sao nàng có thể không nhận ra.
Chỉ là, bây giờ còn chưa phải lúc.
Phải chờ.. Phải kiên nhẫn chờ đợi thêm.
Đến khi Lương gia đứng lên tạo phản, diệt trừ hết giặc trong giặc ngoài, sau đó tìm được thần y chữa khỏi bệnh của Dịch Nhi.
Tận mắt chứng kiến Dịch Nhi trở thành người cao quý nhất thiên hạ, nàng mới đành lòng buông xuống hoàng quyền.
Tuy đã bao lần uống rượu với đám quân sĩ ngoài biên ải, nhưng chẳng hiểu sao tối nay Vãn Vãn lại say, đầu đầy choáng váng, nàng nằm rạp ra mặt bàn.
Hồng Tiên cùng đám cung tỳ ở Ánh Nguyệt Cung đã bị Vãn Vãn đuổi đi.
Cho nên Cơ Thiên Dịch sau khi ngâm nước thuốc xong, lén lút đột nhập vào Ánh Nguyệt Cung dễ như trở bàn tay.