Ngày hôm sau, lúc Vãn Vãn mơ màng mở mắt ra, Phó Âm đã biến đi đâu mất tăm.
Vãn Vãn: .
Chẳng phải trong truyện ngôn tình đều có cảnh sáng sớm tỉnh dậy được nhìn ngắm dung nhan của ái nhân đương say ngủ sao?
Khi Vãn Vãn bước xuống lầu, người hầu Phó gia đã chuẩn bị xong bữa sáng thịnh soạn.
Ông Phó cùng Phó Âm thì đang nói chuyện trên trời dưới đất, trông vô cùng hòa hợp. Hình như khung cảnh này có gì đó sai sai thì phải?
Tính tình Phó Âm vốn phóng túng buông thả, chính là loại ông Phó ghét cay ghét đắng. Ông muốn con trai mình bước đi phải thoăn thoắt như gió, ngồi vững chãi như cây tùng, tác phong sinh hoạt phải nghiêm khắc như quân nhân.
"Vãn Vãn, dậy rồi hả con?" Ông Phó tươi cười, gọi Vãn Vãn.
Nàng liền lễ phép đáp, "Dạ, ông nội, hôm qua con bị mất ngủ, nên sáng nay dậy hơi trễ ạ."
Vẻ mặt ông Phó chẳng có chút gì phật ý, trái lại còn bật cười ha hả nói: "Không sao không sao, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, sức khỏe là trên hết mà."
Nói xong, ông còn dùng cái nạng bằng gỗ đàn hương của mình gõ bốp vào đùi Phó Âm.
Vãn Vãn: .
Càng ngày càng có cảm giác kỳ quái.
"Lão gia, cậu út, tiểu thư, bữa sáng chuẩn bị xong rồi ạ." Quản gia quy củ đánh tiếng.
Phó Âm đi tới, vươn tay ôm trọn vòng eo thiếu nữ nhỏ nhắn, cúi đầu thỏ thẻ bên tai nàng: "Đều tại em, bố đánh chân anh đau quá này."
Vẻ mặt Vãn Vãn ngơ ngơ như bò đeo nơ, mắc mớ gì đến nàng chứ?
Còn nữa, ông Phó đang nhìn chằm chằm đó, mau bỏ cánh tay hư hỏng của chú ra, dán sát rạt thế không sợ mọi người biết mối quan hệ giữa chúng ta sao?
Hắn lại siết chặt eo nàng, "Lát nữa em phải bồi thường cho anh."
"Chú, mau bỏ tay ra?" Gò má nàng đỏ ửng hơn trái cà chua chín mọng, trong phòng này ngoại trừ ông Phó còn có quản gia, xấu hổ chết mất..
Phó Âm chẳng những không ngại ngùng, lại ôm siết nàng thật chặt, như muốn khảm thiếu nữ vào lòng.
"E hèm" Ông Phó hắng giọng.
Khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, hô hấp rối loạn, hồi hộp đến mức không biết làm sao cho phải phép.
Lúc này bà Phó từ trong phòng bếp bước ra, trên tay còn bưng bát canh đang bốc khói nghi ngút, "Phó Âm, con làm gì thế, lại ăn hiếp Vãn Vãn đúng không, mau bỏ ra." Đoạn bà đặt bát canh xuống, bước lại cầm lấy tay nàng vỗ về, "Vãn Vãn à, thằng nhóc đó nghịch ngợm từ bé, sau này nó mà bắt nạt con, cháu cứ nói cho bà biết.."
"Dạ.. Ủa, bà, bà đang nói gì vậy?" Nàng mờ mịt hỏi.
"Ui cha, con bé nó xấu hổ." Bà Phó trêu ghẹo một câu, sau đó kéo nàng tới ngồi xuống bàn ăn, "Nào, uống chút canh đi, canh này bà tự nấu đấy, rất tốt cho việc bồi bổ thân thể."
Vãn Vãn: .
Bà à, bây giờ mới là sáng sớm, uống canh có vẻ không thích hợp lắm thì phải?
Bà Phó mặc kệ thời điểm có thích hợp hay không, múc một chén canh đầy ắp đưa tới trước mặt nàng.
"Uống đi con." Hai mắt bà Phó nhìn nàng sáng rỡ như bắt được vàng.
Vãn Vãn đành cứng nhắc nhấp một ngụm canh, cười khen: "Ngon lắm ạ.."
Phó Âm đi qua lấy cái bát trên tay nàng đặt xuống bàn, mở miệng giải vây: "Phó lão phu nhân ơi, mẹ đang dọa em ấy sợ đó?"
Bà Phó vươn tay vỗ bép vào vai hắn, "Ăn nói kiểu gì đấy, lão cái gì mà lão?"
"Thì từ nay về sau mẹ đâu còn là Phó phu nhân nữa đâu." Phó Âm cười nói.
Bà Phó trợn trắng mắt mỉa mai, "Chưa cưới nhau nữa, mà đã bảo vệ con bé vậy rồi, hừ."
Vãn Vãn ngạc nhiên, há hốc mồm nhìn Phó Âm.
Chuyện gì đang xảy ra từ nãy đến giờ, sao ông bà Phó lại dễ dàng tiếp nhận mối quan hệ giữa bọn họ như vậy?
Bà Phó nhìn nét mặt ngu ngơ của nàng, bật cười ha ha nói: "Con bé ngốc này, thực ra hai ông bà già này đã xem con là con dâu ngay từ khi con còn bé rồi, tiếc là con lại dọn ra ngoài ở, thằng con trai bất hiếu kia cũng chạy tới thành phố S lập nghiệp.."
Con dâu nuôi từ bé..
Khóe miệng Vãn Vãn cứng nhắc, nhìn về phía Phó Âm, chỉ thấy hắn cũng đang say đắm nhìn nàng, khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, nhẹ nhàng gọi nhỏ tiếng vợ yêu.