Làn khói mờ ảo lượn lờ khắp phòng, trên bàn kẻ vài hàng bột trăng trắng, còn có vô số viên xanh xanh đỏ đỏ, vừa nhìn đã biết chẳng phải thứ tốt lành gì.
Vãn Vãn xông vào bất ngờ khiến người phụ nữ trong phòng giật mình hoảng sợ, mà dung mạo gã đàn ông kia cũng không tồi, tuy nhiên sắc mặt lại toát lên vẻ u ám cùng nham hiểm.
"Hà.. Hà thiếu.." Ả đàn bà nọ thấy người xông vào là một thiếu niên đẹp đẽ, nhất thời xấu hổ đỏ mặt với lấy bộ váy che chắn thân thể, nhưng ánh mắt lại thấp thoáng nét quyến rũ long lanh.
Hà Thiểu Minh cũng chính là Kiếm Vũ Hồng Nhan Tiếu, thấy ả đàn bà nằm bên dưới mình còn có tư tưởng liếc mắt đưa tình với kẻ khác, tức giận trầm mặt.
Sao đàn em của gã lại để cho người lạ vào phòng?
Thấy bên ngoài im ắng khác thường, Hà Thiểu Minh liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra, gã tròng vội cái quần vào, cánh tay giấu sau lưng, "Mày là ai?"
"Người từng bị mày giết chết." Vãn Vãn nở nụ cười khiêu khích, roi bạc trong tay ánh lên tia sáng sắc lẻm, hung ác tựa sát thần Tula.
Ả đàn bà bên cạnh gã đang chìm trong cơn phê thuốc, mặc kệ mọi chuyện mà uốn éo cơ thể, điên cuồng đòi được thỏa mãn, Hà Thiển Minh nhíu mày, tung một quyền đánh ả bất tỉnh.
"Hình như tao chưa gặp mày bao giờ."
Vãn Vãn khẽ rũ mắt, khóe miệng vẫn vấn vương nụ cười sâu sắc, "Đương nhiên, tao chỉ là người từng bị mày giết trong game."
Hà Thiểu Minh: .
Bệnh tâm thần, thằng điên! Bị giết trong game mà mò tận tới đây để tìm gã trả thù.
"Game thôi mà, mày.."
Vãn Vãn lại quật một roi vào người gã, "Đúng vậy, game mà thôi, vậy thì sao mày lại sai đàn em phóng hỏa giết tao?"
"Là mày!" Hà Thiểu Minh tỉnh táo hẳn, bàn tay nhanh như cắt bắt lấy khẩu súng hướng về nàng bóp cò.
Viên đạn lao khỏi nòng súng với vận tốc ánh sáng mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
Nhưng!
Thiếu nữ ấy lại tránh thoát, roi bạc lao tới quất phăng khẩu súng trong tay gã, khiến nó vỡ tan nát. Đoạn nàng bóp chặt cổ gã, nhìn khuôn mặt nam nhân từ từ bầm tím vì thiếu không khí, thấp giọng thì thào: "Game thôi hả? Vậy thì xuống địa ngục mà chơi một mình đi."
Hà Thiểu Minh giãy giụa một hồi, sau đó cánh tay gã buông thõng xuống, chẳng còn chút hơi thở.
Vãn Vãn nhanh chóng rời khỏi phòng, tránh thoát camera, bước ra cửa hộp đêm, nhân tiện còn tốt bụng gọi điện thoại cho bên phòng chống tệ nạn ma túy tố cáo.
Trở lại Phó gia, nàng tháo phăng bộ đồ hóa trang, nằm phịch trên giường.
Vừa nghỉ ngơi được chốc lát, nàng cảm thấy phần giường bên cạnh mình lõm xuống, với bản tính cảnh giác, Vãn Vãn lập tức mở toang mắt, bàn tay nhanh như chớp bóp chặt cổ người nọ.
Phó Âm: .
"Vãn Vãn, anh làm em tỉnh giấc à?"
Thiếu nữ nghe thấy thanh âm quen thuộc, vội vàng buông tay, mất tự nhiên nói: "Sao chú lại xuất hiện ở đây?"
Đôi đồng tử đen thăm thẳm của Phó Âm cuộn trào cơn sóng ngầm mãnh liệt, thân thủ mới nãy của Vãn Vãn, hoàn toàn không phải chuyện mà một cô gái nhỏ chưa trải sự đời có thể tôi luyện được.
"Em không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?" Hắn vừa biết được tin biệt thự nhà Vãn Vãn xảy ra hỏa hoạn, liền vội vội vàng vàng lái xe trở về Phó gia ngay trong đêm.
Quản gia thấy tiểu thiếu gia bỗng nhiên về thăm nhà, vui mừng khôn xiết toan sai người dọn dẹp phòng của hắn, ai dè Phó Âm lại từ chối, nhấc chân chạy thẳng căn phòng trước kia Vãn Vãn thường ở.
Thiếu nữ khẽ lắc đầu, đáp: "Chú đừng lo, em không sao cả."
Phó Âm dựa mái đầu vào bờ vai ái nhân, đặt nụ hôn mềm mại lên xương quai xanh yêu kiều, "Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa." Ai cũng đừng mơ tổn thương nàng mảy may.
Vãn Vãn biếng nhác ngáp một cái, "Ngủ đi thôi."
Trong lòng nàng hiểu vô cùng rõ ràng người đàn ông này quan tâm nàng nhiều đến nhường nào, nếu hắn đã chịu trở về, hẳn ngày mai bọn họ sẽ phải ngả bài với Phó gia. Nếu bây giờ không ngủ thật ngon giấc, làm sao có sức lực ứng phó với đám họ hàng kia đây.