Sáu tháng trôi qua.
Trong sáu tháng này cô luôn ở bên trong hệ thống, mặc cho bên ngoài kia xảy ra vô cùng nhiều chuyện.
Ví dụ như Khương Bích Lan có thai, mọi người đều biết cái thai đấy không phải là của Mộ Dung Viêm.
Nhưng không ai dám nói ra nói vào nhiều.
Vì sao ? Vì không ai không biết hoàng thượng độc sủng hoàng hậu cơ chứ.
Đây chỉ là lời đồn thôi.
Còn hắn - Mộ Dung Viêm thì sao ? Từ khi cô đi đến giờ hắn như một cái xác mà không có hồn.
Hắn cho người tìm cô nhưng vẫn không tìm được.
Hắn ngày ngày uống ngày đi uống rượu, hắn nhớ A Tả của hắn.
Lần nào say rượu hắn cũng không tự chủ bước chân bước đến Thanh Nam điện.
Ở đó có mùi hương của cô.
Mùi hương của người hắn luôn nhớ.
Hắn tham lam hít hết mùi hương đấy.
- A Tả.
- A Tả , ta nhớ nàng.
- A Tả , nàng quay về đi, ta hứa, ta sẽ không gọi nàng là A Tả nữa có được không ?
Hắn cứ như vậy suốt mấy tháng qua.
Hắn lúc nào cũng A Tả , A Tả.
Dường như trong thế giới của hắn chỉ có mỗi mình nàng tồn tại mà thôi.
Hôm nay, hắn tổ chức tiệc mừng cho Khương Bích Lan sinh được hoàng tử.
Hắn ngồi trên ngai vàng nhàm chán uống rượu.
Cuộc sống không có A Tả thật nhàm chán mà.
Suy nghĩ vừa loé lên thì một người con gái với vẻ đẹp thiên thần, hoặc lên mình một bộ y phục màu đỏ.
Làm vẻ đẹp như thiên thần của cô, phải nói làm sao nhỉ?.
Vẻ đẹp ấy còn phải khiến thiên thần phải thua.
Tất cả bọn nam nhân ở đây đều nhìn nàng đến thất thần.
Cũng phải thôi, hắn không thể cưỡng lại được sắc đẹp của nàng à.
Khương Bích Lan thấy như vậy, tay bấy chặt với nhau đến rướm máu.
Khó chịu lên tiếng:
- Tả tướng quân, ngươi nhìn thấy hoàng thượng và hoàng hậu mà không quỳ sao ? Chẳng hết ngươi còn tưởng người là hoàng hậu ?
Long Bình Dực nghe đến câu nói này liền khó chịu nổi lên tiếng:
- Hoàng hậu , người sao lại không an phận như vậy.
Cái danh hoàng hậu của người chắc gì Tiểu Tuyền Nhi của ta đã cần.
Đúng vậy, bảo bối của hắn, tâm can của hắn, hắn bảo vệ còn không được.
Ngươi là cái thá gì mà dám sỉ nhục nàng.
Mộ Dung Viêm nghe thấy Long Bình Dực nói vậy thì khẽ nhíu mày.
Cái gì mà Tiểu Thiên Nhi của hắn chứ ?.
Nàng phải là của ta mới đúng.
Đúng, A Tả chỉ được là phép một mình ta mà thôi.
Đây chính là lý do hắn tức giận.
Khương Bích Lan thấy thế khẽ cười, càng châm dầu vào lửa.
- Long tướng quân sao lại nói Tả tướng quân là của mình ? Đây lại ngài yêu Tả tướng quân sao ?
Long Bình Dực nghe thấy thế, không một chút do dự đáp:
- Yêu.
Ta yêu nàng.
Các bảo quan văn võ nghe thấy thế thì bàng hoàng.
Cô xem kịch từ nãy đến giờ, khi nghe đến đây thì nở nụ cười lạnh:
- Hoàng hậu đây là người đang soi mói đời tư của người khác sao ? Là mẫu nhi thiên hạ mà người lại không màng phép tắc như vậy sao ? Long tướng quân với ta là trai chưa vợ gái chưa chồng nếu có yêu nhau thì có gì sai.
Mà chuyện đời tư của ta, không cần người quản.