Anh khẽ lắc đầu, anh đã cho hắn một cơ hội rồi đấy, là do hắn không biết nắm bắt lấy, sau này cũng đừng trách ai.
- Ta đã cho người cơ hội, đấy là người không biết cách nắm bắt.
Nếu người đã không yêu nàng thì hãy tránh xa ra.
Người bây giờ cũng không còn là gì của nàng nữa.
Người đừng có quá phận.
Mộ Dung Viêm nghe đến đây thì thật sự có chút tức giận.
Chẳng nhẽ hắn không yêu A Tả thì không được phép ở bên cạnh nàng sao ? Hắn không quan tâm đâu.
Với lại, nếu hắn không ở bên cạnh nàng thì nàng vẫn sẽ ở bên cạnh hắn mà.
Hắn nghĩ thế kêu ngạo nói:
- Ngươi có quyền gì mà bắt ta phải tránh xa nàng cơ chứ ? Ta là người thân của nàng ấy, là người thân duy nhất của nàng ấy sao lại không có quan hệ gì được ? Không nói ta cũng biết nàng yêu ta.
Nếu ta không ở bên cạnh nàng thì nàng cũng sẽ ở bên cạnh ta thôi.
Long Bình Dực nghe giọng điệu kiêu ngạo này của hắn thì chỉ lắc đầu bồi thêm một câu rồi bỏ đi:
- Người nên nhớ, A Tả của người trước kia và A Tả của bây giờ không giống nhau đâu.
Người có thể hiểu A Tả trước kia, nhưng A Tả bây giờ nàng có thể đánh cắp trái tim người nhưng lại không hề trong người một ánh nhìn nào đâu.
Long Bình Dực đi để lại Mộ Dung Viêm bơ vơ đúng ở đó.
Lúc nào cũng thế, mỗi câu nói của Long Bình Dực đều khiến Mộ Dung Viêm phải suy nghĩ.
Đúng như Long Bình Dực nói, A Tả bây giờ khác hoàn toàn với A Tả trước kia.
A Tả trước kia chỉ cần là hắn nói nàng sẽ nghe, bất kể là đúng hay sai.
Nhưng A Tả bây giờ thì khác, A Tả bây giờ nàng không còn nghe lời hắn nói nữa.
Nàng giống như một cơn gió có thể biến mất bất cứ lúc nào.
A Tả bây giờ làm cho hắn lo sợ, lo sợ một ngày nào đó nàng sẽ biến mất khỏi hắn mãi mãi.
Mà hắn chưa từng nghĩ đến một cuộc sống không có nàng ở bên cạnh.
Tất cả những điều này hắn đều cảm nhận được, chỉ là hắn không dám nghĩ đến nữa, chỉ cần nghĩ đến thôi là tim hắn đau như sắp chết đi sống lại rồi.
Còn bên chỗ cô thì sao ? Hệ thống từ hôm cô bị tát đến giờ , không dám nói chuyện nhiều với cô.
Chủ nhân của hắn thì vẫn ung dung ngồi trong không gian uống trà ăn bánh.
Thỏ con gỡ bỏ sự sợ hãi , nhảy vào lòng cô nói:
[ Chủ nhân, người không định ra bên ngoài sao ? ]
( Ngươi không nghĩ thử xem, ngồi trong này xem cái tên - Mộ Dung Viêm kia ngu ngốc không phải tốt hơn sao ? )
[ Nhưng mà cô cũng cần công lược mà.
]
( Không vội, bao giờ con của Khương Bích Lan ra đời, ta sẽ ra thôi.
)