Tiếng sói tru từ xa vọng lại khiến đêm trăng thanh tĩnh trở nên đáng sợ.
Cổ Nguyệt sơn trại lấp lánh ánh sáng, những ánh sáng này bắt nguồn từ những ngọn đuốc được phàm nhân thấp lên.
Vòng ngoài sơn trại bên trong lớp tường vây là một khu vực đổ sập, những phàm nhân sống dưới chân núi nếu còn may mắn sống sót lúc này đang chui rút vào những lầu trúc sụp đổ kia, cố vượt qua đêm lạnh, bám víu vào cuộc sống yếu ớt hèn mọn.
Cho đến hiện tại, sơn trại đã vượt qua bốn lần điện lang tấn công.
Cổ sư thương vong thảm trọng, phàm nhân càng thương vong nhiều hơn rất nhiều lần.
Những phàm nhân còn sống đến hiện tại, người thì không còn thân nhân, kẻ thì đói lạnh không biết chết khi nào.
Cho dù sống sót được hôm nay, không ai biết trước ngày mai có cái gì đang đợi.
- "Đêm trăng lạnh lẽo lắm ai ơi,
Nổi lạnh triền miên rét tận lòng.
Lầu trúc hoang sơ lòng vụn nát,
Thân người một kiếp xót xa đau."
Phương Chính khẽ ngâm, sau đó không khỏi cảm thán.
- Cuộc sống của kẻ bề dưới luôn luôn khốn khổ.
Những con người khốn khổ.
Phương Chính không hiểu rõ cảm giác của những phàm nhân trước mắt bây giờ là thế nào, nhưng hắn từng nếm trải qua mùi vị của kẻ bề dưới.
Bất kể thế giới nào, con người cũng có sự phân chia thành kẻ bề trên và kẻ bề dưới.
Ở trái đất, sức mạnh mọi người tương đương nhau, cho nên họ không chia theo sức mạnh cơ thể.
Nhưng đổi lại, họ phân chia nhau qua tiền bạc, địa vị, danh tiếng.
Người có nhiều tiền, địa vị cũng càng cao, danh tiếng lại càng tốt.
Bước chân ra xã hội, con người ta nhìn vào một người qua cái gì? Chính là cái ví của họ lớn đến mức nào và dày ra sau.
Kể bề trên luôn là những kẻ giàu sang quyền lực.
Kẻ bề dưới luôn là những con người sống bữa hôm lo bữa mai.
Người giàu càng giàu thêm, kẻ nghèo thì vẫn hoàn nghèo.
Cái gì mà vượt khó, xóa đói giảm nghèo? Chung quy lại chỉ là mức sống được nâng cao hơn so với trước đây, nhưng vẫn đặt trong cái hoàn cảnh mức sống của xã hội nâng cao.
Nói chính xác, chính là bề ngoài tốt hơn nhưng bên trong vẫn như cũ.
Cử cái ví dụ.
Trước đây khi hắn học tiểu học, mỗi ngày tiền quà vật là hai ngàn Việt Nam đồng.
Hắn sẽ mua được một ổ bánh mì và một ly nước.
Mười năm sau đó, em họ của hắn học tiểu học, tiền quà vặt là mười ngàn.
Nhìn số tiền này rõ ràng là nhiều hơn hắn gấp năm lần.
Nhưng đứa em này cũng chỉ mua được một ổ bánh mì và một ly nước.
Vậy chung quy lại thì có cái gì thay đổi đâu.
Nghèo vẫn là nghèo, kẻ bề dưới vẫn là kẻ bề dưới.
Đương nhiên vẫn có một vài trường hợp người nghèo vẫn trở thành kẻ bề trên.
Và mấy trường hợp đó chính là xem ở tài năng vượt bậc.
Những hoàn cảnh vượt khó vươn lên được nêu gương đó, không phải là người thông minh thì cũng là kẻ thông minh hơn người.
Nói chung là tài năng hơn người thì địa vị cũng liền hơn người.
Hoặc ít nhất, vẻ ngoài phải đủ xuất sắc, khiến người người chú ý, trở thành người của công chúng, đứng trên người khác.
Nhưng những cái đó đặc vào thế giới hiện tại lại không thể áp dụng.
Ở thế giới này, phân chia trên dưới là xem ở sức mạnh của bản thân.
Nói chính xác chính là tư chất cùng tu vi.
Tư chất càng cao, nghĩa là tu vi có thể đi lên cao hơn người có tư chất thấp, chứng tỏ địa vị cũng càng cao, tự nhiên là kẻ bề trên.
Mà người không có tư chất tu hành, hiển nhiên là kẻ bề dưới, mệnh tiện như cỏ rác.
Phương Chính của kiếp trước chính là một nghèo, hai xấu, ba không có tài năng.
Không thể nghi ngờ, hắn nằm trong danh sách những kẻ bề dưới.
Mà Phương Chính của kiếp này, có tư chất, có tu vi.
Nói chính xác thì hắn là kẻ bề trên, được người người ngưỡng vọng.
Chính vì như vậy, Phương Chính hiểu rõ ánh nhìn của kẻ bề dưới, cũng có được ánh nhìn của kẻ bề trên.
Bất quá hắn không biết được ánh nhìn của những phàm nhân này.
Bởi vì hai thế giới khác nhau, cùng một vị trí, ánh nhìn cũng liền khác nhau.
Hơn hết là, vị trí của hắn ở kiếp trước và vị trí của những phàm nhân này vốn cũng chẳng như nhau.
- Bởi vậy mới có câu nhìn lên ta chẳng bằng ai, nhìn xuống chẳng ai bằng ta.
Chân chính là kẻ bề trên của thế giới này, chắc chỉ có tôn giả mà thôi.
Phương Chính nghĩ đến đây, khóe môi không khỏi ẩn hiện ý cười.
- Chào Phương Chính gia lão.
Bỗng lúc này, tiếng chào hỏi vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Phương Chính.
- Gặp qua ngài, Phương Chính gia lão.
- Ngài lại bận rộn quan sát sơn trại sau ạ?
Tiếp nói lại là những tiếng chào hỏi có phần xu nịnh khác.
Phương Chính nhìn lại, là một nhóm khoảng năm sáu cổ sư.
Những người này đều đang mặc võ phục cổ sư, thắt lưng màu đỏ, ở giữa có một miếng thiếc khác chữ nhị.
Hiển nhiên đều là nhị chuyển cổ sư.
- Các ngươi vừa đổi ca trực về sao? Vất vả rồi.
Phương Chính gật đầu, lấy lệ nói.
Đám người đó lập tức nháo nhào thể hiện tấm lòng hướng tới gia tộc.
Chẳng hạn như: "Ra sức vì gia tộc là việc nên làm" hay "có thể góp chút sức mọn này cho gia tộc là vinh hạnh" vân vân.
Phương Chính ngoài mặt khen ngợi vài câu lấy lệ, trong lòng lại không khỏi cười lạnh.
Đám cổ sư này hiện tại là kẻ bề dưới khi ở trước hắn, lời nói cũng liền ngọt ngào dễ nghe.
Nhưng hắn từng thấy qua cách bọn họ nói chuyện với phàm nhân.
Miệng họ chỉ toàn nói ra những lời khó nghe.
- Điển hình của cái gọi là thượng đội hạ đạp.
Nhưng đối với những người này, kỳ thực Phương Chính cũng không thấy chán ghét.
Hắn cảm thấy, nếu bản thân bây giờ đứng trước một lục chuyển hay cao hơn, có lẽ hắn cũng sẽ khom lưng nịnh bợ một phen.
- Các ngươi có suy nghĩ như vậy là tốt.
Nhưng để làm được thì vẫn nên chăm sóc bản thân cho tốt.
An nguy của gia tộc vẫn nhìn ở các người, vì vậy các ngươi nên nhanh quay về đi.
Phương Chính tùy tiện nói.
Đám cổ sư nghe xong liền cảm động một phen, nói vài lời dễ nghe rồi cũng ngoan ngoãn rời đi.
Phương Chính nhìn theo, khẽ thở ra.
- Cuối cùng cũng yên tĩnh.
Hắn nghĩ, lại tiếp tục công việc đang làm.
Phương Chính hiện tại đang ngồi trên một cây cột to, đây là một trong những cây cột chống để xây lầu trúc.
Lầu trúc chỗ này đã sụp, nhưng cột chống thì vẫn còn một vài cái nguyên vẹn.
Phương Chính chính là ngồi trên đầy một cây cột còn nguyên.
Hắn hiện tại cũng không phải là ngồi không ngắm cảnh.
Tay phải hắn lúc này cầm một cây bút lông, tay trái cầm một quyển trục.
Quyển trục này thuộc loại một cuộn giấy dài thường thấy trong mấy phim trùng cổ trên trái đất.
Bên cạnh còn để một cái nghiên mực và một ngọn đuốc đang cháy.
Phương Chính bây giờ đang ngồi vẽ.
Mỗi ngày hắn đều chọn một góc trong sơn trại, ngồi vẽ một bức tranh vào quyển trục.
Nhưng từ trước tới nay, chưa ai nhìn thấy được cái hắn vẽ rốt cuộc là cái gì.
Thời gian trôi qua trong tĩnh lặng, Phương Chính hạ xuống nét bút cuối cùng.
Hắn nhìn lại bức họa một chút, hài lòng gật đầu sau đó thở ra một hơi.
- Vừa kịp lúc.
Kịp lúc trong lời hắn chính là kịp tới nửa đêm, cũng là lúc thay đổi vị trí linh hồn.
Việc này đôi khi mang tới không ít phiền phức, nhưng vì nó giải quyết được nhiều cái phiền phức hơn nên hắn cũng đành chấp nhận.
Phương Chính lúc này vung vai, thu dọn đồ đạc xong liền nhảy khỏi cột trụ, đi về phía nhà Thanh Thư.
Đi được một đoạn, trước mặt hắn đột nhiên xuất hiện một người.
Phương Chính giật mình, hắn nhận ra người trước mặt.
Và vì nhận ra nên hắn có chút không dám tin.
Người đến cư nhiên lại là Cổ Nguyệt Phương Nguyên.
- Phương Chính, ta có chuyện cần nói với ngươi.
Đến chỗ ta đi.
Phương Nguyên nói, giọng nói của hắn bình thản đến mức Phương Chính không nghe ra hàm ý gì.
Nhưng cũng bởi vì như vậy, trong lòng Phương Chính không khỏi dâng lên cảm giác bất an.
- Hay một cổ sư tam chuyển như ngươi lại lo rằng ta sẽ đặt bẫy ở đó chờ ngươi sa vào?
Phương Nguyên lại thản ngôn.
Phương Chính trầm mặt.
Ánh trăng bàn bạc chiếu sáng, sơn trại u tối lấp lánh ánh đuốc.
Ngọn đuốc trong tay Phương Chính bập bùng cháy, phản chiếu lên gương mặt đạm mạc cùng đáy mắt ẩn hiện nghi kỵ của hắn.
Gương mặt Phương Nguyên giấu trong bóng tối, ánh trăng không đủ chiếu tỏa gương mặt của hắn.
Đáy mắt hắn tối đen như một vực sâu không đáy, nhìn không ra một tia cảm xúc.
Một ngọn gió đêm khẽ lướt qua, cuống theo tiếng thở dài khe khẽ của Phương Chính.
Phương Chính không sợ Phương Nguyên đặc bẫy, bởi vì hắn biết Phương Nguyên sẽ không làm như vậy ở trong sơn trại.
Hơn nữa với bản tính của Phương Nguyên, rõ ràng nếu hắn không nắm chắc, hắn tuyệt đối không để bản thân ở cùng một người có tu vi và sức chiến đấu cao hơn mình trong hoàn cảnh có thể xảy ra giao chiến.
Mà vì hiểu rõ điểm này, nên Phương Chính thật không tình nguyện nói chuyện cùng Phương Nguyên.
Hắn biết mình không đấu trí lại Phương Nguyên, cũng không giỏi giấu diếm chuyện cơ mật.
Một khi nói chuyện, Phương Nguyên chắc chắn có thể nắm bắt sơ hở, từ đó lần ra không ít bí mật của hắn.
Nhưng Phương Chính cũng không thể trốn tránh.
Hắn cảm thấy nếu bây giờ mình trốn tránh thì Phương Nguyên nhất định sẽ làm ra việc gì đó đem đến cho hắn một cái phiền phức to lớn.
- Đi thì đi.
Phương Chính nói.
- Vậy đi thôi.
Phương Nguyên đáp, xoay người dẫn đầu bước đi.
Hai người một trước một sau đi trên đường, rất nhanh đã đến chỗ lầu trúc mà Phương Nguyên thuê.
Cả hai đi vào phòng của Phương Nguyên, ngồi đối diện nhau bên trong phòng.
- Giờ thì nói xem, ngươi muốn nói cái gì với ta?
Im lặng một lúc, Phương Chính có chút mất kiên nhẫn lên tiếng.
Phương Nguyên nhìn Phương Chính, ánh mắt vẫn như cũ không có một tia cảm xúc.
Hắn khẽ mở miệng, trên môi mang theo ý cười, hỏi bằng giọng khẳng định.
- Phương Chính, ngươi đã dùng nô lệ cổ lên người của Thanh Thư và Dược Hồng rồi nhỉ?.