- Đã ba ngày rồi, Phương Chính vẫn còn chưa thay đổi.
Nhìn xem, hắn lại đi tới mộ địa.
- Nghe nói là do hắn hiếu thắng đi khiêu khích Bạch Ngưng Băng mới dẫn tới sự việc lần này.
Chắc là cảm thấy có lỗi nên mới như vậy.
- Ài, đây cũng không thể trách hắn.
Ai ngờ được Bạch Ngưng Băng lại cường đại như vậy, năm người tiểu tổ của Thanh Thư đại nhân vậy mà lại không làm gì được.
- Phương Chính...
Mạc Bắc đang đi cùng tiểu tổ lúc này dừng bước.
Hắn nghiêng đầu nhìn theo bóng lưng của Phương Chính đang xa dần hướng về phía mộ địa, trong lòng liền không khỏi cảm thán.
Hắn và Phương Chính từ trước đến nay cũng không có quan hệ gì, nhiều nhất chính là bạn học cùng khoá.
Mặc dù Mạc Bắc xem Phương Chính là đối thủ, nhưng hắn biết rõ trong mắt Phương Chính hắn còn chưa xứng.
Trong lòng Mạc Bắc, ba người Thanh Thư, Xích Sơn hay là tỷ tỷ Mạc Nhan đều không phải là bóng ma.
Bóng ma trong lòng hắn từ trước đến nay chỉ có một người là Phương Chính.
Phương Chính giống như bức tường không thể vượt qua được đứng sừng sững trước mặt hắn, cũng giống như là đêm đen mù mịt bao trùm lấy hắn.
Chính vì như vậy, cho nên Mạc Bắc mới không khỏi đối với Phương Chính luôn lưu tâm.
Hắn luôn cố gắng hết mình, muốn vượt qua được rào cản là Phương Chính.
Hiện tại nhìn thấy Phương Chính bị đả kích, tinh thần suy sụp, Mạc Bắc lại đột nhiên phát hiện Phương Chính chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Cho dù cường đại thế nào đi nữa, chung quy lại con người cũng thật yếu đuối.
Bất quá, hắn lại không cảm thấy mình có thể vượt qua Phương Chính, thậm chí hắn còn cảm thấy bản thân càng lúc càng bị bỏ xa.
Không riêng về tư chất, tu vi hay quyền cước, tu hành.
Ngay cả tâm tình Mạc Bắc cũng bị bỏ xa vời con phố.
- Con người sống vì cái gì? Ta là sống vì cái gì đây?
Mạc Bắc nhỏ giọng, xoay đầu đi nhanh theo tiểu tổ.
---
Phương Chính dừng bước ở mộ địa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Ba ngày liên tục, cứ trời vừa sáng là hắn lại đến đây, giữa trưa mới quay về sơn trại.
Hắn đến đây cũng không phải là để thăm mộ hay tự trách gì, chủ yếu chính vì nơi này tạm thời là nơi yên tĩnh nhất lại an toàn nhất trên Thanh Mao sơn mà hắn tìm được.
Phương Chính đến đây, mục đích chính là để rèn luyện lại toàn bộ những năng lực chiến đấu của mình.
Tuy nói là linh hồn của y và hắn cùng chia sẻ hiểu biết, nhưng chung quy đó cũng chỉ là lý thuyết.
Mà lý thuyết thì lúc nào cũng khác xa so với thực hành.
Từ buổi sáng ba ngày trước, Phương Chính phát hiện khi cơ thể giao lại cho y, phản ứng của cơ thể rõ ràng chậm chạp hơn rất nhiều.
Sức lực, tốc độ, năng lực mười phần chỉ có thể phát huy được năm phần.
May mắn là Phương Chính kịp thời phát hiện, nếu để đến lúc giao chiến mới phát hiện thì rõ ràng mạng sống đã bị treo lên rồi.
Chính vì như vậy cho nên Phương Chính mới phải thay đổi kế hoạch một chút.
Ban đầu định là tập trung ôn dưỡng không khiếu trùng kích tam chuyển, còn bây giờ thì nữa ngày đầu rèn luyện cơ thể, nữa ngày sau mới tu hành không khiếu.
- Cũng may quyền cước hay là các loại chiến kỷ đều đã được rèn luyện đến mức gần như là một bản năng của cơ thể.
Ta dùng ba ngày cũng đã có thể phát huy ra được, sau hôm nay liền không cần đến đây luyện tập nữa.
- Nhưng là đối với vấn đề vận dụng cổ trang cũng như tu hành không khiếu thì vẫn như cũ chậm chạp.
Thật lòng mà nói, hiện tại một khi chiến đấu ta vẫn phải trông cậy vào hắn.
Đây là việc Phương Chính cảm thấy khó chịu nhất vào lúc này, nhưng hắn cũng hiểu việc này là không thể tránh khỏi.
Dù sao thì y cũng đã ăn không ngồi rồi hơn mười năm, muốn một lần trôi trải là không thể nào.
Cho nên mới thấy, việc đồng điệu giữa linh hồn và cơ thể là rất quan trọng.
Linh hồn quá mạnh, cơ thể sẽ không gánh vác nổi, thậm chí nếu cơ thể ốm yếu thì linh hồn cũng bị giới hạn phát triển rất nhiều.
Mà linh hồn suy yếu liền không thể chống đỡ nổi thân thể, thậm chí có thể khiến cơ thể ốm yếu nhiều bệnh.
Nhưng mà, một con người sinh ra, xác và hồn đã mặc nhiên là một tổng thể, cho nên nó sẽ cùng lớn mạnh với nhau.
Cổ sư tu hành, ngoài nhấm vào nhục thân thì vẫn còn những cách tu hành nhắm vào linh hồn.
Tuy nhiên với cảnh giới hiện tại của Phương Chính thì vẫn còn quá sớm khi tu luyện linh hồn.
Quan trọng nhất vẫn là tài nguyên, cổ trùng cần hắn phải tính toán tranh giành.
- Nói đi cũng phải nói lại.
Ta không nghĩ là ngươi lại nhiệt tình giúp ta rèn luyện như vậy.
Phương Chính nói, sau đó mỉm cười.
- Tiền cơm này của ngươi thật khiến ta cảm thấy lo sợ.
Dạy ta rèn luyện, tu hành, còn chuẩn bị kiến thức tu hành cho ta.
Nói đi, ngươi là muốn cái gì?
- Chậc, hy vọng yêu cầu của ngươi không khiến ta khó xử.
Phương Chính vừa nói, vừa dùng cây làm kiếm, bắt đầu luyện kiếm.
Mấy ngày nay đều là hắn dạy cho Phương Chính tất cả những kỹ năng cơ thể này có, ban đêm cũng vừa tu hành vừa truyền thụ kinh nghiệm.
Còn bỏ điểm mua từ hệ thống mấy kiến thức tu hành chuyên sâu để y nghiên cứu.
Có thể nói là rất dụng tâm lương khổ.
Hắn nói muốn trả tiền ở nhờ, nhưng Phương Chính hiểu rõ đây là đầu tư cho một dụng ý nào đó.
Nhưng không thể chối cãi là dụng ý này sẽ đem lại lợi ích cho cả hai, đặc biệt là y.
Đến giữa trưa, bài luyện tập của Phương Chính kết thúc, hắn thế này mới quay lại sơn trại.
Vừa về đến trước chỗ thuê, Phương Chính liền nhìn thấy Mạc Bắc một mình đứng trước cửa, bộ dáng như đã đợi hắn rất lâu.
- Phương Chính, ta có chuyện muốn nói với ngươi!
Vừa thấy Phương Chính đến gần, Mạc Bắc đã vào thẳng vấn đề.
Phương Chính nhìn hắn, thoáng gật đầu nhưng cái gì cũng không nói.
- Phương Chính, ta đã nghĩ rất nhiều về câu hỏi ngày hôm đó của ngươi.
Con người sống vì cái gì? Ta không biết bản thân ta sống vì cái gì, nhưng ta biết, hiện tại ta có một mục tiêu, đó chính là vượt qua ngươi.
- Mặc dù bây giờ ta chỉ mới là nhị chuyển trung giai, trong khi ngươi đã là nhị chuyển đỉnh phong.
Cách biệt hai tiểu cảnh giới đã thật sự rất khó vượt qua.
Nhưng là, nếu ngươi cứ chìm trong đả kích như hiện tại, ta tin rằng rất nhanh liền có thể vượt qua ngươi.
Phương Chính hơi hơi nhướng mày, hắn quả thật có hơi bất ngờ.
Nếu nói trong đám bạn cùng khóa, Phương Nguyên có duyên với Xích Thành thì Phương Chính chắc chắn có duyên với Mạc Bắc.
Duyên ở đây chính là nói dù cho bọn họ có đi hướng nào, hội cũng sẽ có lúc chạm mặt.
Trong nguyên tắc, Phương Nguyên với Xích Thành chính là như vậy, hiện tại lại là Phương Chính với Mạc Bắc.
Mạc Bắc đứng chờ một lúc, thấy Phương Chính vẫn như cũ không nói gì, vẻ mặt đạm mạt đến mức có cảm giác như chết lặng liền chỉ vào mũi hắn, hét.
- Phương Chính, ta khiêu chiến với ngươi.
Sau nào? Ta vượt cấp khiêu chiến chẳng lẽ cũng khiến ngươi sợ hãi không dám ứng chiến?
Phương Chính im lặng một lúc, thở nhẹ một hơi, hỏi.
- Là ai kêu ngươi đến đây? Loại khiêu khích động viên này không thể nào do ngươi nghĩ ra được.
- Ngươi là đang xem thường trí tuệ của ta?
Mạc Bắc tức giận.
Hắn vốn có ý tốt, còn phải lấy hết can đảm mới dám chạy đến đây nói với Phương Chính.
Kết quả lại bị xem là kẻ ngốc được người khác chỉ điểm.
- Không phải xem thường, ta ngược lại còn rất xem trọng.
Mạc Bắc, giữa ngươi và Xích Thành, ta vẫn là thích ngươi hơn.
Phương Chính khẽ lắc đầu, đi ngang qua Mạc Bắc.
- Ta từ chối khiêu chiến.
Nhưng dù sao cũng thật cảm tạ ý tốt của ngươi.
- Phương Chính, ngươi là sợ hãi...
- Là không muốn bắt nạt ngươi.
Ta biết và hiểu những gì ngươi nói, cũng biết và hiểu được sự lo lắng của gia tộc đối với ta.
Chính vì vậy ta đã quyết định rồi.
Phương Chính đạm mạt nói, giọng nói bình thản, cũng lạnh nhạt.
- Để cảm ơn ngươi đã quan tâm, ta liền cho ngươi biết vậy.
Ta hôm nay định sẽ trùng kích tam chuyển, ta thật không muốn chậm chạp thêm nữa.
Nhưng chính vì như vậy, ta không có thời gian giao chiến với ngươi, càng không thể ứng chiến trước ngươi.
Ngươi về đi thôi!
Nói rồi liền đi vào trong.
Mạc Bắc đứng trước cửa, hoàn toàn bị Phương Chính làm cho kinh hãi.
Mặc dù nói như chuyển đỉnh phong cách tam chuyển chỉ có một bước, nhưng là một bước này đã khiến cho rất nhiều người cả đời không bước qua được.
Nhị chuyển là chiến lực trung kiên, tam chuyển chính là gia lão.
Một gia tộc có bao nhiêu gia lão đâu chứ.
Người còn trẻ đã là gia lão lại càng hiếm hoi.
Khắp Thanh Mao sơn hiện tại cũng chỉ có một mình Bạch Ngưng Băng là gia lão trẻ tuổi nhất.
Phương Chính bây giờ lại tuyên bố trung kích tam chuyển, hơn nữa, dựa theo quan sát của Mạc Bắc đối với Phương Chính trong thời gian qua, hắn rõ ràng là không hề nói đùa.
Đối với việc này, Mạc Bắc không bị đả kích mới là việc lạ.
- Ta sẽ không thua ngươi.
Mạc Bắc cắn răng, ý chí hừng hực hiện lên trong mắt.
Hắn xoay người bỏ về Mạc gia, quyết định đóng cửa tu hành.
- Ta quả nhiên vẫn thích Mạc Bắc hơn Xích Thành.
Nếu như cần một đồng đội thì Mạc Bắc quả thật là một lựa chọn ổn.
Đáng tiếc...
Phương Chính trong phòng, thông qua cửa sổ nhìn theo Mạc Bắc.
Mạc Bắc có tính cách thẳng thắn, bộc trực, hơn nữa lại tự lực tự cường.
Hắn luôn quyết tâm phấn đấu chứ chưa từng ghen ghét hay ganh tỵ.
Nhưng là, trong nguyên tắc Mạc Bắc rất ít khi xuất hiện, sau lại chết trong lang triều.
Thậm chí cái chết của hắn chỉ thoáng qua bằng một câu "người kế thừa cũng đã ngã xuống trong lang triều", đây quả thật là một đang tiếc cho nhân vật này.
- Nhưng là, cho dù không chết trong lang triều, chết vì đại họa sau lang triều cũng là điều khó tránh.
Cứu hắn sao? Ta không nghĩ sẽ đeo gông vào cổ của mình đâu.
Nghĩ đến đây, Phương Chính liền đưa tay đóng lại cửa phòng, chuẩn bị lên giường tu hành.
Nhưng ngay lập tức, một dòng trí nhờ lướt qua trong đầu hắn, đem hắn làm cho thoáng sinh sợ hãi trong lòng.
- Hiện tại đã là cuối tháng bảy, nhưng chẳng phải lang triều tập kích là vào giữa tháng bảy hay sao? Như thế nào so với nguyên tác lại muộn hơn?
Phương Chính trầm ngâm suy nghĩ một chút, một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn khiến hắn chảy một phen mồ hôi lạnh.
- Phương Nguyên, tu vi của Phương Nguyên hiện tại đã là cảnh giới nào rồi?
Hệ thống ngay lập tức hiện ra.
Đáp: Nhị chuyển đỉnh phong.
Tán thưởng: Phương Nguyên cũng thật rất lợi hại, chỉ bằng vào tứ vị tửu trùng cùng tự thân nỗ lực vậy mà lại tu hành đến mức này.
Xem thường: Không như túc chủ, có tư chất, có tứ vị tửu trùng, có cả hệ thống tài năng như ta mà lâu như vậy cũng chỉ mới nhị chuyển đỉnh phong.
Đổi là người khác thì đã lên đến tứ, ngũ chuyển rồi.
Phương Chính bỏ qua hai câu sau của hệ thống, hắn chỉ dừng lại ở câu đầu liền bắt đầu suy tư.
Tính toán theo nguyên tác, tu vi hiện tại của Phương Nguyên là nhị chuyển đỉnh phong qua thật có thể lý giải.
- Chắc là hắn vừa mới đột phá trong vòng ba ngày nay.
Như vậy tính ra cũng hợp lý.
Nhưng là...
Phương Chính mày ninh chặt.
Trong nguyên tác, lang triều tập trại diễn ra khi Phương Nguyên đã là nhị chuyển đỉnh phong, hơn hết lúc đó hắn đã ở đỉnh phong một đoạn thời gian.
Nhưng cho đến hiện tại, tu vi của Phương Nguyên vừa mới đột phá, lang triều tập trại cũng chưa diễn ra.
Hai việc này không khỏi khiến Phương Chính nghĩ, liệu có phải là có người cố ý nhúng tay kéo dài thời gian hay không? Muốn tranh thủ cho Phương Nguyên có thời gian tích lũy.
- Không, dù có ưu ái thế nào cũng không đến mức này.
Có khi đây chỉ là trùng hợp cũng nên.
Phương Chính lắc đầu phản bác.
Dựa theo hiểu biết của hắn về nguyên tác, cứ cho là có người duy hộ Phương Nguyên cũng tuyệt không làm đến mức ảnh hưởng đến lang triều.
Hơn nữa, đối với những đại năng bên trên, quân bài không thể tự cứu mình thì là phế thải, vứt bỏ không đáng tiếc.
Phương Nguyên có thể làm quân bài lâu như vậy, nguyên nhân chính cũng là do hắn tự cứu lấy mình, tự vươn lên bằng chính khả năng của mình.
Chính vì như vậy, suy nghĩ ban đầu của Phương Chính liền không thể nào.
- Nhưng để an toàn, vẫn là nên tìm một nơi khác thì hơn.
Nghĩ như vậy, Phương Chính liền đi ra khỏi phòng..