Bầu trời đêm tối đen như mực, trên nền trời tối tăm không có lấy một vì sao.
Thanh Mao Sơn chìm trong bóng tối âm u.
Tiếng gió đêm lùa quá tán rừng xào xạc, mang theo tiếng điện lang gọi bầy đi vào Cổ Nguyệt sơn trại.
Bên ngoài sơn trại lúc này đã dựng lên một lớp rào, trong bóng tối cũng không nhìn rõ nó làm bằng gì.
Bên cạnh hàng rào là những đài quan sát cách nhau một khoảng tương đối.
Mỗi đài lại trang bị hai ngọn đuốc và có một vị cổ sư đứng canh.
Thời tiết chuyển hạ, điện lang ngày càng nhiều, sơn trại đương nhiên cũng tăng cường canh phòng.
Không chỉ riêng Cổ Nguyệt bộ tộc, hai gia trại còn lại cũng xây hàng rào giống như vậy.
Bên trong sơn trại lúc này yên ắng, hiện tại cũng đã qua nửa đêm, nhà nhà đều tắt đèn chìm vào giấc ngủ.
Trong căn phòng thuê tối đen, Phương Chính nằm nửa người trên ở trên giường, hai chân đạp xuống sàn trúc.
Trong bóng tối, đôi mắt của hắn như rực sáng, nhìn thẳng lên trần nhà.
Không biết qua bao lâu, Phương Chính đột nhiên ngồi bật dậy, khẽ nói.
- Dù thế nào đi nữa thì giờ ta và ngươi cũng chẳng thay đổi được sự thật là hai chúng ta đang chia sẻ cùng một cơ thể.
Thay gì ở đây nói cái gì trong sạch với bẩn thỉu thì chúng ta bàn xem nên giải quyết vấn đề này thế nào đi.
- Cơ thể là của ta, ta đương nhiên phải lấy lại rồi.
Y đáp, trong giọng nói mang theo chút ngang ngược.
Hắn liền chậc lưỡi, nói.
- Ơn dưỡng dục lớn hơn ơn sinh thành.
Ngươi tuy là chủ nhưng ta mới là người chăm sóc thân thể này trong khoảng thời gian dài.
Tính ra, nó nên là của ta chứ không phải của tên vô trách nhiệm như ngươi.
Nghe vậy, y lập tức hừ lạnh, nói.
- Vô trách nhiệm? Hừ.
Nếu không nhờ có ta, ngươi cảm thấy mình có thể hợp luyện thành nguyệt mang cổ, tứ vị tửu trùng, còn luyện chế thành công đôi cổ trùng đó sau? Ngươi cho rằng nhất tâm đa dụng có thể dễ dàng làm được chỉ bằng việc tay trái vẽ tròn tay phải vẽ vuông? Hay ngươi cho rằng cái đó là do bản năng tự nhiên? Cảm thấy bản thân là thiên tài học một biết mười? Bớt ảo tưởng lại đi!
Y tạm dừng một hơi, lại nói tiếp.
- Ta thừa nhận là ngươi quả thật là một thiên tài.
Chính ta cũng không ngờ là ngươi lại làm được nhất tâm tam dụng, bất quá thì đây cũng là giới hạn hiện tại của ngươi.
Nếu thời gian qua không phải có ta ở phía sau hỗ trợ thì ngươi căn bản làm không xong đến nhất tâm tứ dụng, ngũ dụng.
Hắn im lặng không đáp.
Kỳ thực vấn đề này đã từng làm hắn suy nghĩ qua.
Bản thân hắn biết rõ mình làm đến nhất tâm tam dụng đã là cực hạn.
Nhưng thời gian qua hắn biết bản thân không dừng lại ở đó.
Điển hình chính là hợp luyện nguyệt mang cổ.
Nguyệt mang cổ là hợp luyện từ ba con cổ là nguyệt quang cổ và hai con tiểu quang cổ.
Trong quá trình phải phân tâm duy trì cả ba con cổ trùng này hợp lại với nhau, đây là nhất tâm tam dụng.
Nhưng hợp luyện thì không dừng lại ở đó, hắn còn phải phân tâm đi xem xét thời điểm thích hợp, đi ném nguyên thạch vào vùng sáng hợp luyện.
Sự thật chứng minh là hắn làm không được, thất bại trong việc hợp luyện này đã chiếm mười đầu ngón tay của hắn.
Nhưng lúc thành công thì diễn ra rất trơn tru, không có lấy một tia hồi hợp nào.
Đối với việc đó hắn cũng đã cảm thấy không ổn, đó cũng là lần đầu tiên hắn bắt đầu suy xét về sự hiện diện của y.
Mãi cho đến hôm nay, hắn xem như đã có được câu trả lời.
Nhưng cứ cho là đúng như lời y nói, hắn cho dù thừa nhận nhưng chắc chắn không nhượng bộ.
Cơ thể này hắn chắc chắn sẽ trả cho y, nhưng mà tuyệt đối không phải là bây giờ, càng không nhượng bộ lùi ra sau để y làm chủ.
Hắn nghĩ nghĩ, liền mỉm cười đáp.
- Nha, vậy thì thật cảm ơn ngươi rồi.
Nhưng mà những việc đó là chỉ cho mình ta sau? Không, đó là cho chúng ta, vì sự lớn mạnh của cơ thể.
- Hơn nữa, nếu không có ta ngươi cảm thấy mình đi được đến như hiện tại sau? Theo nguyên tác thì ngươi bây giờ cao nhất chỉ đến nhị chuyển cao giai, trong khi hiện tại chúng ta đã là nhị chuyển đỉnh phong, ta thậm chí còn chuẩn bị đột phá tam chuyển đây.
- Không có ta, cơ thể này mạnh mẽ được như hiện tại sao? Cổ trùng phong phú như vậy sao? Thậm chí còn tự tạo hai con cổ, luyện chế thành công hai con cổ.
Khoảng thời gian qua nếu không có bốn con cổ này, ngươi cảm thấy bản thân có thể nhẹ nhàng đi tới hiện tại?
- Không có ta, ngươi bây giờ vẫn còn bị Phương Nguyên giẫm đạp, là một tiểu tử chỉ biết bám theo tổ trưởng Thanh Thư, chưa thể trưởng thành.
Tất cả những gì hiện tại ngươi có đều không phải nhớ ta mang lại sao? Ngay cả chân nguyên của ngươi hiện tại cũng nhờ ta mà có.
Lần này đến y phải im lặng.
Tất cả những gì hắn nói y đều không thể phản bác lại.
Cứ cho là những thứ đó nhờ hệ thống mà ra, nhưng y không thể không thừa nhận hệ thống chỉ là thứ hỗ trợ, chân chính đạt được chúng là nỗ lực của hắn.
Thân thể mạnh mẽ là do hắn luyện tập, hệ thống cho cổ trùng thì hắn cũng phải tu hành.
Cảnh giới cũng là hắn kiên trị ôn dưỡng không khiếu.
Cổ trùng hắn cũng tự tay luyện chế.
Cổ phương là do hắn tự tìm ra ý tưởng, nếu không có ý tưởng định hình cụ thể, chức năng suy luận của hệ thống chính là đồ bỏ.
Tất cả những thứ này đều là hắn một mình gánh vác, y căn bản chỉ hỗ trợ việc dùng nguyên thạch và xem xét thời điểm trong quá trình luyện chế.
Mà thứ y cảm thấy cần hắn hơn hết, cũng chính là hệ thống Thiên Ngoại Chi Ma.
Tuy cả hai cùng cơ thể, nhưng chỉ có hắn mới có thể ra lệnh cho hệ thống.
Nói chính xác thì y chỉ có thể thấy và nghe được nó, còn lại cái gì cũng không thể làm.
Hệ thống là liên kết với linh hồn chứ không phải thể xác, không có hắn ở thì y cũng sẽ không có nó.
Nói đi nói lại, tổng kết một câu là y cần hắn còn hắn chỉ cần cơ thể chứ không cần y.
Nhưng bảo y quay về tình trạng như những năm qua thì tuyệt đối không thể.
Hắn có tham vọng, y cũng có tham vọng.
Nếu tham vọng của cả hai tương tự nhau, y quả thật có thể nhường.
Gì thì gì chứ ngồi mát ăn bát vàng ai mà chê.
Nhưng là tham vọng của cả hai lại khác xa nhau, thậm chí còn tồn tại một số thứ đối lập.
Cho nên căn bản là không thể nhường.
- Vậy thì nên phản bác thế nào đây?
Y thầm nghĩ, đột nhiên cảm thấy mình thật đuối lý.
Nói thật lòng thì y thật sự thiếu trách nhiệm với cơ thể, cho nên hiện tại căn bản là nghĩ không ra cái gì cả.
Nhưng ngay lúc này, hệ thống đột ngột xuất hiện cứu y một bàn thua trông thấy.
Hệ thống hiện ra, vẫn như cũ im lặng, toàn bộ những gì nó muốn nói đều được thể hiện qua chữ viết.
Phương Chính liếc nhìn màn ảnh, thấy trên đó một dòng lại một dòng chữ xuất hiện.
Giải pháp: Cả hai có thể cùng chung sống, cùng sử dụng cơ thể, chỉ cần thay phiên nhau điều khiển cơ thể là được.
Trong thời gian người này điều khiển thân thể, người còn lại có thể vào không gian đó hệ thống tạo ra, tạm gọi là không gian linh mệnh, thông qua đó có thể giao tiếp, đồng thời quan sát những gì người điều khiển cơ thể làm.
Để công bằng, một ngày có hai mươi bốn giờ, mỗi bên giữ cơ thể mười hai giờ, thấy đổi vào lúc giữa đêm và giữa trưa.
Thời gian ngủ mỗi ngày bốn giờ dựa theo thời gian sinh hoạt trước đây, vậy thì mỗi bên có trách nhiệm cho cơ thể nghỉ ngơi hai giờ.
Trong trường hợp một bên đang làm một việc gì đó quan trọng không thể tiến hành thay đổi, vậy thì bên đó có thể điều khiển cơ thể thêm mười hai giờ nếu có sự đồng ý của bên còn lại.
Sau khi thay đổi, bên còn lại sẽ được điều khiển cơ thể trong thời gian giống như vậy.
Phương Chính đọc xong liền trầm mặt một lúc.
Sau đó, y thoáng gật đầu nói.
- Đây quả thật là một giải pháp hoàn hảo cho trường hợp này.
Dù sao cũng cùng cơ thể, có thể quan sát hành động của đối phương nên cũng không cần phải lo lắng đối phương làm trái giao ước.
Việc này còn đảm bảo hơn dùng bất kỳ cổ trùng ước thúc giao ước nào.
- Ta lại nghĩ ra một điểm tốt khác trong giải pháp này.
Hắn chẹp miệng nói.
- Phương hướng tu hành của ta và ngươi chắc chắn khác nhau, cùng dùng cơ thể mà tu hành cả hai thì rõ là không có kết quả mong muốn.
Nhưng nếu phân chia làm hai, vậy thì trong cùng một thời gian có thể cùng lúc tìm hiểu về việc tu hành của cả hai.
Làm một được hai, vậy chẳng phải chúng ta có thể chủ tu cùng lúc hai lưu phái sao?
- Ngươi quả thật lúc nào cũng nghĩ được sâu xa hơn ta.
Y hoàn toàn đồng ý với việc này.
Bởi vì cùng chia sẻ hiểu biết với hắn, cho nên y cũng đã biết được làm sao để có thể tu hành đi tới đỉnh cao.
Hắn không để ý lời khen của y, nói.
- Vậy thì tiếp theo ta và ngươi đưa ra quy định đi.
Một là để thống nhất hành động, tránh người ngoài phát hiện.
Hai là để không làm ảnh hưởng đến lợi ích và mong muốn của người còn lại.
Ba là hỗ trợ, chia sẻ gánh nặng cho nhau.
Trước tiên là thời gian điều khiển cơ thể...
- Vậy thì để ta nửa đầu ngày, ngươi nửa cuối ngày đi.
Phần lớn thời gian giao tiếp đều là nửa đầu ngày, nhưng ngươi thì không thích giao tiếp, chi bằng giao cho ta.
Y nêu ý kiến, hắn liền trực tiếp đồng ý.
Tiếp theo cả hai lại ra thêm một số ước định khác.
Ví như không được tùy tiện cứu người mà không có sự đồng ý của người còn lại.
Đây là để tránh y làm thánh mẫu, đâm đầu vào chỗ chết còn đem phiền phức đến cho cả hai.
Song song đó là không được giết người bừa bãi, trừ phi gặp những việc liên quan đến sống chết hoặc vì lợi ích của cả hai.
Đây là để hắn không đem thú tính bệnh hoạn của mình đi hại người.
Ngoài ra còn có một vài hoạt động thường ngày, đây là để tránh người ngoài nghi ngờ.
Loại hình sáng nắng chiều mưa tối lâm râm ở chỗ của hắn thì bình thường, nhưng ở đây thì bất thường.
Người khác có thể không nghĩ đến một xác hai hồn, không biết về phân liệt nhân cách hay đa nhân cách.
Tuy nhiên rất có khả năng bị cho là tu hành đến tẩu hỏa nhập mã, bị đả kích đến phát điên chẳng hạn.
- Quan trọng là lời nói, tính cách.
Dù sao thì thói quen chắc là không khác nhau, quá trình dậy thì chúng ta đã ở cùng nhau rồi nên không lo.
- Cho nên sau này làm khúc gỗ được rồi.
Hạn chế lời nói xuống thấp nhất, làm mặt lạnh không thể hiện cảm xúc.
Như vậy thì không bị chú ý.
Vừa hay đem việc lần này làm nguyên nhân thay đổi.
Ban đầu Phương Chính bày kế giết tổ đội vì hai mục tiêu.
Một là cắt đứt tình cảm, cắt đứt đường lùi để đi trên đường làm ma đầu.
Hai chính là làm cái cớ cho việc thay đổi.
Hắn ban đầu là định thay đổi thành lạnh lùng xa cách, sát phạt quyết đoán, nói giết liền giết.
Hình tượng này sẽ phù hợp hơn cho hành động trong khoảng thời gian tiếp theo ở sơn trại.
Ba là thể hiện đây là động lực khiến hắn lên tam chuyển trong thời gian ngắn nhất có thể.
Như vậy trong ba ngày tiếp theo dù hắn có lên tam chuyển thì tộc nhân, gia lão đều có thể dễ dàng chấp nhận được.
Cho nên dù hiện tại Phương Chính có thay đổi tính cách ra sao cũng không làm người ngoài khó hiểu.
Đây liền trở thành thời cơ hoàn hảo để y chân chính bước ra ánh sáng.
Hắn ban đầu cũng là nhìn đến việc này cho nên mới để y thỏa sức bùng phát cảm xúc trước mặt người khác, bảo gồm cả Phương Nguyên.
Với một người nguyện ý tự xác khi đồng đội chết thì có thay đổi thế nào cũng thật bình thường.
Hơn nữa, sự bi thương bất lực đó là thật, cho dù là Phương Nguyên cũng không thể không thừa nhận rằng Phương Chính là thật sự bi thương từ tận tâm can.
Nhưng việc này hắn sẽ không nói rõ với y.
Mà không chỉ việc này, rất nhiều việc hắn đều không nói ra, bao gồm cả giải pháp cũng là hắn đưa ra thông qua hệ thống chứ không phải do nó tốt bụng nêu ra.
- Còn việc cuối cùng ta muốn nói với ngươi.
Trước khi giao lại cơ thể cho y theo ước định, hắn lại nói.
- Ta thừa nhận bản thân mang trong lòng một cái đam mê giết chóc, nói là thú tính cũng không sai.
Ta sẽ không bào chữa gì cho việc này, nhưng là ta muốn hỏi ngươi.
Ngươi cảm thấy chỉ có mình ta muốn giết người thôi sao? Ít nhất đối với Phương Nguyên, từ sau khi khai khiếu ta đã không muốn giết hắn, nhưng là cảm giác đó vẫn còn tồn tại.
Vậy ngươi nói xem, nó đến từ đâu? Phương Chính, hành động của cơ thể là căn cứ theo ý chí mạnh nhất thời điểm đó, ngươi cảm thấy giữa ta và ngươi, ý chí của ai mạnh hơn đây? Câu trả lời ngươi cứ giữ lấy, ta đi trước đây.
Không gian ngay lập tức chìm vào yên tĩnh.
Phương Chính ngồi trên giường, lẳng lặng cau mày..