Vệ Tây Lẫm vẫn còn câu hỏi: [, vì sao cậu lại lựa chọn kí kết với tôi?]
nói hết những gì mình biết: [Dùng từ các anh nói đó chính là 'duyên phận'. Tôi đến từ hành tinh Chủ Thần, có thể kí kết với kí chủ thì không thể không nói là giữa tôi và kí chủ có duyên phận. Tôi với kí chủ là loại quan hệ đôi bên cùng có lợi, một người vinh quang cả hai đều hưởng, kí chủ thông qua hệ thống tôi có thể trở thành thiên vương thành siêu sao, nếu hệ thống tôi lên tới cấp tám còn có thể tồn tại độc lập với kí chủ.]
Vệ Tây Lẫm cẩn thận hỏi: [Tồn tại độc lập với tôi là ý gì?]
: [Là có được thực thể! Nhưng kí chủ có thể yên tâm, hệ thống không có khả năng phản bội kí chủ.]
Vệ Tây Lẫm rất hiếu kì: [Cậu là , vậy còn là hệ thống gì?]
suy nghĩ trong chốc lát: [Tôi nhớ hình như là hệ thống thăng cấp nam phi, hơn nữa nghe nói kí chủ của nó là nam nhân.]
'Thăng cấp nam phi', khóe miệng Vệ Tây Lẫm vừa nhếch lên, âm thầm đồng tình với kí chủ của hệ thống . Lại hỏi những điều khác, hệ thống liền trả lời không rõ ràng lắm. Hắn cũng không mấy để ý, chỉ cần xác định hệ thống vô hại với hắn là hắn an tâm rồi.
Vệ Tây Lẫm cầm lấy mắt kính trên tủ đầu giường mang lên rồi ngồi xuống giường. Hiện tại mắt hắn bị cận thị. Đi vào toilet, hắn nhìn về phía người trong gương. Người trong gương phải cao chừng m, dáng người hơi mảnh khảnh, mái tóc màu hạt dẻ, một đôi mày rậm với đuôi lông mày tinh tế, lộ ra vài phần lạnh nhạt, mắt phượng đen nhánh mà thâm thúy, sống mũi cao thẳng, đôi môi hơi dày, khóe môi không cong lên chút nào, ít khi nói cười, có vẻ cực kì cao ngạo.
[Cũng không tệ lắm, nhưng nếu bề ngoài có thể càng xuất sắc thì càng tốt.] Vệ Tây Lẫm nói.
vui sướng nói: [Vậy kí chủ liền cố lên đi để đạt được danh vọng!]
Vệ Tây Lẫm cười nhạt. Danh vọng, sẽ có. Hiện tại điều hắn quan tâm nhất chính là: [Cận thị có thể lợi dụng hệ thống để chữa trị không?]
[Đương nhiên có thể!] kiêu ngạo nói: [Hệ thống của tôi không gì không làm được. Kí chủ muốn để thị lực trở lại bình thường có hai cách, một là lợi dụng giá trị danh vọng tăng điểm thuộc tính thể chất, hai là mua dịch thể làm khôi phục thị lực ở Thương thành, chỉ cần nửa tháng là có thể khôi phục thị lực bình thường.]
[Dịch thể làm khôi phục thị lực cần bao nhiêu danh vọng?]
bình tĩnh nói: [Không nhiều, , , chỉ cần danh vọng là có thể có ngay dịch thể khôi phục thị lực trong tay.]
Vệ Tây Lẫm: [......]
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Vệ Tây Lẫm ra khỏi toilet, một thiếu niên xấp xỉ tuổi hắn đẩy cửa tiến vào. Thiếu niên lớn lên vô cùng hoàn mỹ, làn da trắng nõn, mi thanh mục tú, nhưng ngũ quan thiên về nhu hòa, dùng từ búp bê sữa để hình dung lại càng thích hợp. Gã chính là Lâm Đống.
Khi Lâm Đống nhìn thấy Vệ Tây Lẫm, ánh mắt chợt lóe lên. Chút biến hóa rất nhỏ này vẫn không có khả năng tránh được mắt Vệ Tây Lẫm.
"Tây Lẫm, tớ tới thăm cậu. Cậu cảm thấy thế nào rồi?" Lâm Đống đặt hoa quả mang theo lên tủ đầu giường.
"Cám ơn." Vệ Tây Lẫm nhàn nhạt đáp một câu.
Tính cách hắn luôn như thế, Lâm Đống cũng không mấy để ý, duỗi tay dìu hắn.
Vệ Tây Lẫm cũng không tránh, đến ngồi ở mép giường.
Lâm Đống ngồi xuống ở bên cạnh hắn, quan tâm hỏi: "Bác sĩ có nói khi nào có thể xuất viện không?"
Vệ Tây Lẫm nghĩ nghĩ: "Ngày mai là có thể xuất viện, chuyên tâm dưỡng thương chút là được. Cậu còn nhớ rõ tôi té thế nào hay không?" Lúc ấy chỉ có hắn và Lâm Đống, nếu hắn không hỏi Lâm Đống thì lại có vẻ rất kỳ quái.
Lâm Đống kinh ngạc nói: "Cậu không nhớ rõ? Trước khi ra cửa không phải cậu không tìm được mắt kính sao? Không biết là cái tên thiếu đạo đức nào thả một cây gậy trúc trên lầu cầu thang, lúc ấy đèn ngoài hành lang lại hỏng rồi, cậu không chú ý nên đã bị sẩy chân, may mắn không tổn thương đến đầu. Sau khi trở về từ bệnh viện tớ đã đi tìm mắt kính của cậu, liền tìm được nó ở khe hở dưới giường, chắc là lúc ngủ trưa cậu không cẩn thận chạm vào làm rớt đi."
Vệ Tây Lẫm nghĩ lại một chút, tối hôm đó hắn thực sự không mang mắt kính. Từ biểu hiện bên ngoài, lý do thoái thác của Lâm Đống cũng không có điểm gì đáng ngờ.
"Cám ơn."
"Khách sáo cái gì." Lâm Đống do dự một chốc, có chút khó mở miệng: "Tây Lẫm, còn có một chuyện......"
"Chuyện gì?" Vệ Tây Lẫm hỏi.
"Tớ, tớ đã ký hợp đồng với người đại diện công ty giải trí Hoa Dung Huynh Đệ, là bọn họ chủ động tìm tớ. Người đại diện của tớ nói công ty lo thân thể cậu sẽ lưu lại di chứng, cho nên......" Lâm Đống đè bả vai Vệ Tây Lẫm lại, hốc mắt có chút đỏ lên, đã áy náy lại còn sốt ruột: "Tây Lẫm, tớ không cố ý. Tớ cũng biết như vậy rất không tốt, nhưng mà, tớ lại không bằng lòng bỏ qua cơ hội này. Cậu vẫn luôn biết tớ rất muốn làm minh tinh, cậu có thể hiểu cho tớ không?"
Vệ Tây Lẫm ở trong lòng cười cười. Thật đúng là muốn cái gì tới cái đó. Dựa theo những gì hắn biết được khi tiếp xúc với người đại diện công ty giải trí lúc trước, người mới ký hợp đồng phải ký tối thiểu tám năm. Cái kỳ hạn này với hắn mà nói là quá dài. Hiện tại họ đổi ý, hắn còn cầu mà không được.
Căn cứ vào ký ức mới, hắn vẫn sống ở địa cầu, vẫn cứ là người Hoa Hạ, nhưng Hoa Hạ này và Hoa Hạ kiếp trước cũng không phải cùng một loại, lại như là một thế giới song song. Kiếp trước Hoa Hạ không có chương trình [Đệ nhất ca sĩ] này, không có Thiên vương siêu sao Ngưu Toàn Khải, không có công ty giải trí Hoa Dung, thủ đô cũng không phải là thành phố Đế Kinh...... Điểm khác biệt lớn nhất chính là, kiếp này sau khi Hoa Hạ dựng nước cũng không có hoàng thất tồn tại.
Hiện tại là năm , ba mươi năm trước một đời Hoa Hạ vẫn luôn chú trọng phát triển kinh tế và quân sự, bởi vậy phương diện giải trí rất lạc hậu, từ mấy năm trước bắt đầu gặp phải sự xâm lấn của trào lưu Hàn Quốc. Ba năm gần đây, bộ phận đứng đầu ngành vui chơi giải trí rốt cuộc cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc này mới bắt đầu coi trọng việc phát triển ngành giải trí. Đây là nguyên nhân chủ yếu, vì thế tổng bộ ngành vui chơi giải trí đưa ra những quy định rất nghiêm khắc cho ngành này. Ví dụ như, dựa theo tác phẩm và nhân khí minh tinh sẽ được chia thành tổng cộng mười tám tuyến, giá trị nhân khí cũng xếp hạng khá nghiêm khắc. Tiếp đó, quốc gia nghiêm ngặt thực hiện chính sách cấm vận sách lậu, bộ mặt thành phố cơ hồ không có ảnh, đĩa, sách và CD lậu. Ngoài ra, bất luận người nào cũng có thể đăng ca khúc do chính mình biểu diễn lên trang web âm nhạc, cho dân mạng download, mỗi một lần download, yêu cầu nhân dân tệ, trang web và ca sĩ chia tỉ lệ : .
Xét điều kiện trong nhà Vệ Tây Lẫm, cơ bản phí sinh hoạt của hắn đều dựa vào tiền kiếm được từ lượng download ca khúc. Âm giọng của hắn không tồi, nhưng bởi vì dùng thiết bị ghi âm kém chất lượng, hơn nữa lại là hát lại những ca khúc của người khác nên lượng download cũng không nhiều, mỗi tháng đại khái có thể kiếm hơn nhân dân tệ, ngoài ra cha mẹ cấp thêm một chút, mới miễn cưỡng đủ phí sinh hoạt một tháng khi đi học, bình thường muốn mời bạn bè uống nước hoặc là ăn bữa cơm còn không đủ, càng không có thể mua cái gì gọi là thiết bị ghi âm.
"Tây Lẫm?" Lâm Đống bất an nhìn Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm lấy lại tinh thần, sắc mặt trầm xuống, tức giận nói: "Bọn họ đây là có ý gì? Không phải đã nói ký hợp đồng với tôi sao? Quả thực khinh người quá đáng! Tôi muốn gọi điện thoại!"
Lâm Đống vội vàng đè hắn lại, khuyên nhủ: "Tây Lẫm, cậu ngàn vạn lần đừng xúc động! Bọn họ là công ty lớn, tay chúng ta có thể chạm đến đó sao? Nhỡ đâu chọc giận bọn họ, nói không chừng bọn họ sẽ chặn đường sống của cậu!"
Vệ Tây Lẫm nhíu nhíu mày, tựa hồ bị hắn thuyết phục, nhưng sắc mặt vẫn cực kì khó coi, sau một lúc lâu mới yếu ớt nói: "Tính, tính là tôi xui xẻo...... Vốn dĩ cũng chỉ là ước định bằng miệng."
Trong mắt Lâm Đống lặng lẽ hiện lên nét khoái trá, thở dài một hơi: "Chỉ có thể như vậy. Nhưng mà cậu có thể yên tâm, chỉ cần có cơ hội nhất định tớ sẽ đề cử cậu với người đại diện của tớ. Hiện tại việc đầu tiên phải làm chính là dưỡng thương cho tốt. Chỉ cần thân thể khỏe mạnh, những thứ khác đều tốt cả."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu.
"Thời gian không còn sớm, tớ còn phải chạy về công ty tham gia tập huấn. Giữa trưa ngày mai tớ tới đón cậu xuất viện ha?" Lâm Đống nâng tay nhìn đồng hồ.
Mặt ngoài hơi phát sáng lung lay bên mắt Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm chú ý tới đây là một cái đồng hồ mới, lại còn là hàng hiệu, âm thầm buồn cười.
"Không cần." Hắn cự tuyệt: "Tôi có thể tự lo bản thân."
Lâm Đống đành phải thôi: "Vậy được rồi. Đúng rồi, ba ngày trước bảy người chúng ta đã dọn vào chung cư dành cho minh tinh của đài truyền hình, phòng của cậu là , đến quầy phục vụ ở tầng một lấy chìa khóa là được."
"Cám ơn."
Ra khỏi bệnh viện, trên mặt Lâm Đống lộ ra một nụ cười đắc ý. Công ty giải trí Hoa Dung được do người trong nghề xếp hạng trong năm công ty đầu, có hắn ở đấy, cả đời Vệ Tây Lẫm cũng đừng nghĩ tiến vào. Nếu Vệ Tây Lẫm còn muốn phát triển trong giới giải trí thì cũng chỉ có thể lựa chọn một ít công ty khác.
Vệ Tây Lẫm, chờ xem, đây chỉ là bắt đầu mà thôi.
............