Vị đạo sĩ kia sau khi nghe cô nói xong cũng không biết nên nói lời tiếp theo như nào, ngập ngừng đôi chút lại nói.
-"Tiểu sinh chỉ nghe lệnh của trưởng lão, còn lại tiểu sinh không can dự!"
-"Chậc, mấy cái lớp dạy các ngươi thành rối gỗ cả sao? Không biết các ngươi tu tiên hay là thi nhau làm rối gỗ nữa, một chút cũng không có gì thú vị!"
Nàng nhàm chán phất quạt nhìn qua khách nhân đang hóng chuyện cạnh nàng mỉm cười tươi rói.
-"Chư vị nhìn chi? Chưa thấy mỹ nữ từ chối bao giờ sao?"
Khách nhân nghe xong đều phất tay bỏ về chỗ, nàng cũng phất tay không quan tâm.
Tình cảnh lúc này có chút hề hước, không hề như tên đạo sĩ tưởng tượng ra.
-"Vậy người sẽ theo ta về chứ?"
-"Theo ngươi? Theo ngươi thì ta được gì nào? Các ngươi không nói ra mục đích chỉ nói muốn ta theo về, vậy ta phải theo ngươi về sao? Lỡ các ngươi làm gì ta thì ta phải tính sao đây? Ta một nữ nhân yếu ớt như vậy, sao dám không biết gì mà đi theo ngươi chứ? Ngươi có lý do nào thuyết phục hơn không?"
-"Dưới chân núi ta tu có hai mỏ vàng!"
Nàng nghe vậy liền đập bàn bên cạnh, nàng phải giữ tỉnh táo! Đó chỉ là lời mê hoặc, đây chỉ là ảo cảnh mà thôi! Tỉnh táo lên nào...tỉnh táo lên!
-"Bên cạnh có mỏ bạc! Và còn có cả...rất nhiều linh thú cùng thảo dược hiếm.
Dưới chân núi có rất nhiều quán bài bạc...."
Sau khi nghe sư phụ truyền âm, hắn liền theo lời sư phụ nói.
Giờ hắn hiểu vì sao nữ nhân trước mắt trở thành đọa thần rồi...
-"Ta...thôi được rồi! Ta sẽ tới đó độ hóa chúng.
Ngươi cứ đi trước đi, ta sẽ đi sau!"
-"Người...sẽ tới đó sao?"
Tiểu Minh nghe nàng nói liền bước lên, nàng nhìn hắn liền gật đầu.
-"Nơi đó có vẻ tài lộc rất nhiều dễ sinh kẻ tham, tuy có kẻ tu tiên tại đó nhưng ta e chúng khó mà qua cửa tài lộc.
Thôi thì vì nhân sự của thiên đình sau này, ta đành hi sinh vậy!"
-"Không phải người nói người là đọa thần sao? Còn đòi đánh tiên giới, thống nhất nhân giới không phải sao?"
-"Ây ya, một mình ta có thể tạo ra chiến tranh sao? Sao có thể chứ! Một mình ta nữ nhân yếu đuối đây sao có thể địch cả thiên hạ cơ chứ...ta đây còn non nớt lắm nha."
Nàng e thẹn che mặt, ai nấy không hẹn mà cùng ném cho nàng ánh mắt khinh bỉ.
Từ đầu chí cuối không phải cũng vì tiền cả sao?
-"Được, vậy ta đi trước!"
Vị đạo sĩ kia vừa nói xong liền muốn rời đi, nàng liền cho tiểu Minh chặn đường.
Vị đạo sĩ kia có vẻ chưa hiểu lắm nhìn nàng.
-"Tiền ngươi ngồi tại nơi này, tiền ngươi uống trà! Mời thanh toán!"
Nàng đưa đôi tay ngọc ngà ra ý bảo hắn đưa bạc, vị đạo sĩ kia có chút ba chấm.
Hắn càng ngày càng nghi ngờ liệu có thật sự nữ nhân kia là...là tội phạm hàng đầu của tam giới hay không?
-"Bà chủ!"
A Minh tính tiến tới nói gì nàng liền mỉm cười đưa tay ý bảo hắn dừng lại.
-"Ta đi có việc, rất nhanh sẽ về.
Trước khi ta về nơi này sẽ do ngươi làm chủ...nếu ta không thể trở lại.
Nơi này ta sẽ tặng cho ngươi, ta mong trong mảnh đất của ta sẽ không xuất hiện thêm kẻ ăn xin nào."
Nói xong nàng liền biến mất trong không trung, ai nấy đều có kinh ngạc.
Không nghĩ tới người bọn hay nói xấu nọ kia lại chính là một tiên gia..
Không lâu sau nàng đã tới nơi nhìn bầu trời đã tối đen, nàng tìm một khách điếm lưu lại.
Nàng nhìn qua nơi đây cũng thật nhiều ma khí, nàng khó mà tưởng tượng được nơi đây có người tu tiên...
Đêm đó nàng thấy khá nhiều kẻ mặc đồ trắng ngoài đường, viết ra bùa ẩn thân nàng đi theo bọn chúng liền thấy chúng đang đi bắt lấy linh thú.
Nàng có chút khó hiểu, sao bọn chúng lại đi bắt linh thú vào ban đêm nhỉ? Do chúng không đủ năng lực sao? Nàng đứng lên xoay người rời đi, nơi này còn nhiều điều bí ẩn khó nói.
Nàng tốt nhất vẫn là không liên quan, chỉ là khi nàng đi đã xuất hiện một kẻ từ trên trời xuống.
-"Các ngươi đã mời được nàng tới?"
-"Ta đã mời được nàng tới, đây là linh thú người cần.
Thượng tiên, vậy người có thể giúp chúng ta việc còn lại?"
-"Được rồi, ngươi cứ lui đi.
Còn lại ta sẽ tự lo, ta sẽ không để cho thế giới này bị tận diệt..."
Nam nhân vận áo bào trắng xoay người, đám người áo trắng cũng lui đi.
Hắn ta rạch cổ linh thú lấy ra một dòng máu ấm cho vào một chiếc lọ.
Ánh mắt của hắn ánh lên tia thèm khát....
Sớm hôm sau cô lên núi sớm, khi vừa lên nàng liền bị một tên canh cửa giữ lại.
-"Ngươi là ai? Tới đây có việc gì? Ngươi có thẻ bài thì mau xuất, nếu không có mời quay đầu!"
-"Ta được mời tới đây, cũng chẳng biết có việc gì! Nếu các ngươi không thể để ta vào trong vậy thì...Miu Miu! Mau quay đầu đưa ta về!"
Nàng nói xong từ trên trời xuất hiện một con phượng hoàng lửa bay xuống ngoan ngoãn ngồi chờ nàng.
Tên kia liền há miệng thật to, không ngờ một nữ nhân lại có cả phượng hoàng lửa làm thú cưỡi...hắn nào dám to gan.
Phải chăng nữ nhân kia chính là vị khách quý mà trưởng lão nhắc tới? Tên kia vội vã chạy tới chặn chân cô bước đi.
-"Vị tiên gia này thứ lỗi cho học trò ngu xuẩn, có mắt như mù không nhận ra người."
Nhìn thấy hắn thành tâm như vậy nàng nào có thể...
-"Ừ thì kệ ngươi, ta cũng không thể làm trái quy định của các ngươi.
Có câu nhập gia tùy tục, ta đành quay về nhà vậy! Khi nào vị đạo sĩ đi đón ta về lại đây nói với hắn đem thẻ thông hành quay lại nơi ta sống đưa ta nhé! Thân ái! Cảm ơn!"
Nàng lạnh nhạt vừa muốn lướt qua hắn liền có một đạo ánh sáng chặn đường nàng đi.
Một tên tiên nhân từ trên hạ phàm xuống nhìn thấy nàng liền đem dây trói tiên trói nàng lại.
Nàng có chút ba chấm, không phải đây là bẫy thật chứ? Tính bắt nàng để ăn thịt như Đường Tăng hay gì...hay bọn chúng đang thèm muốn nội đan của nàng?
-"Ngươi khỏi đi, theo ta!"
Hắn nói xong liền ôm nàng đi thẳng lên núi, tên canh cổng kia cũng vội chạy theo.
Bị đưa lên trên nàng được hắn dịu dàng hạ xuống, bao nhiêu kẻ trong núi liền chạy ra nhìn nàng như một kẻ hiếm lạ.
-"Ngươi chưa từng nhìn thấy nữ nhân vì quá xinh đẹp nên bị bắt bao giờ sao?"
Nàng cáu gắt lên tiếng, nàng ghét nhất bị trói như vậy trước mặt đám người đầy vẻ tiên khí đạo mạo kia...
Thật đáng ghét, nàng nộ khí bắt đầu dâng trào...
Chúc các nàng qua năm sẽ luôn vui vẻ, mạnh mẽ.
Tràn đầy may mắn, gia đình luôn hạnh phúc.
Cảm ơn các nàng đã luôn cùng ta trải qua những thăng trầm, cảm ơn các nàng nhé!.