Nàng mỉm cười xoay túi bạc trong tay nhìn hắn lười biếng cất tiếng.
-"Hừm, bạc này...không phải thực.
Người có thể trả cho ta bạc thật hay không đây?"
Nàng mỉm cười đưa dao kề cổ hắn, vị khách quan kia bỗng lạnh người.
-"Không biết vị cô nương đây nói vậy là ý gì? Ta đây đã trả bạc cho cô nương, chư vị khách quan khác đều đã thấy.
Cô nương như vậy là muốn ta trả thêm sao?"
Nàng vẫn mỉm cười thân thiện ghé sát vào tai hắn thì thầm.
-"Khách quan nói gì vậy? Với yêu thuật ba xu của ngươi...có thể lừa ta sao?"
Tên khách quan kia cả người bỗng chốc cứng đờ.
-"Ngươi nói vậy có ý gì?"
Nàng ngửi qua mùi hương của hắn mỉm cười như cũ.
-"Ngươi mùi như vậy hẳn là yêu thụ nhỉ? Ta lười dùng thiên nhãn nên chỉ có thể cảm nhận mùi của ngươi.
Chậc! Mùi yêu khí nồng nặc như vậy, còn muốn qua mắt lão nương?"
Hôm nay nàng mặc một thân hồng y, tay cầm quạt phe phẩy.
Nhìn nàng không có chút nào gọi là nghiêm túc nhưng lại mang trong mình khí chất khiến người khác phải có chút kiêng dè nể phục.
-"Ngươi...không phải chỉ là một chủ quán nhỏ bé hay sao?"
Lúc này nàng đã không còn ẩn thân nữa, tiên khí của nàng vừa thoát ra khiến bọn chúng sợ tới lạnh người.
Nàng bước qua một bên ngồi xuống chiếc ghế đem ly rượu lên nhấp một ngụm nhìn qua bọn chúng mỉm cười.
-"Thế nào? Giờ chúng ta tính toán lại từ đầu ngân lượng nên trả như nào nhé?"
Hai tên yêu tinh kia vốn không có tiền thật nên liền bỏ chạy, thấy hai luồng yêu khí biến mất nàng đập tay một cái, trên đỉnh dãy phố liền lập ra một kết giới.
Thay quạt bằng một khẩu súng săn nàng mỉm cười.
Cùng lúc đó A Minh chạy ra nhìn nàng.
-"Chủ nhân! Người đi bắt bọn chúng sao?"
-"Ân, ta đi bắt chúng.
Ngươi lo cho khách điếm này, xíu nữa nếu có một tên đạo sĩ tới liền không tiếp hắn.
Nếu ngươi dám cho hắn vào...ta sẽ cho ngươi đi cùng đám yêu tinh kia!"
A Minh nghe vậy liền cảm nhận khí lạnh bao bọc toàn thân rùng mình một cái gật đầu nhanh chóng.
-"Vâng thưa chủ nhân!"
A Minh vừa dứt lời liền không thấy nàng đâu, một lúc sau liền nghe tiếng nổ lớn.
Cư dân tại nơi này vốn đã sớm quen với những vụ việc như vậy, ai nấy đều mặc kệ.
Chỉ thấy không trung phiêu dật một nữ nhân vận hồng y, tay cầm súng từ trên cao bắn xuống.
Một lúc sau hai tên yêu tinh kia liền bị nàng dồn vào đường cùng, nàng vác súng lên vai nhếch môi cười.
-"Thế nào? Giờ có thể ngoan ngoãn ngồi nói chuyện rồi chứ?"
Bên khách điếm...
Một vị đạo sĩ vận một thân bạch y, ngũ quan khiến ai nấy đều đắm chìm trong vẻ đẹp dừng trước khách điếm.
La bàn trên tay y vẫn không khác mấy, chỉ là khi y muốn bước vào A Minh liền chạy tới ngăn cản.
-"Công tử, nơi này đã sớm đóng cửa.
Mời công tử tới nơi khác!"
-"Ta muốn mua lại cả khách điếm này!"
A Minh có chút ba chấm, vị đạo sĩ trước mặt mở lời thật không khác nàng là mấy.
Không lẽ họ là người quen sao? Mới mở miệng đã muốn mua lại nơi này...không lẽ nơi đây cất giấu bảo vật?
-"Khách quan, nay bà chủ không có tại đây.
Khách quan muốn mua lại nơi đây e rằng phải chờ tới lúc khác."
-"Ta vào trong chờ!"
Vị đạo sĩ vẫn luôn rất muốn vào quán, tiểu Minh thực sự chính là khóc không thành tiếng.
-"Bên trong đã hết chỗ thưa khách quan!"
Vị đạo sĩ nhìn từ ngoài vào không thấy có ai..
-"Bên trong cũng không có mấy người, không phải còn rất nhiều chỗ trống hay sao?"
-"Chỗ đó đều đã có khách nhân đặt sẵn! Vị khách quan đó cũng đã nói hôm nay không muốn cho thêm ai vào!"
-"Vậy vị khách quan đó ở đâu? Ta tìm y thương lượng?"
-"Khách quan, y không có ở đây! Y vừa đi có việc rồi, mong người đừng làm khó tiểu nhân nữa!"
-"Vậy được, ngươi cho ta biết danh tính y.
Tự ta tìm y thương lượng!"
-"Khách quan y là bà chủ quán của tiểu nhân!"
Vị đạo sĩ: "..."
Tiểu Minh: "..."
-"Chủ quán của các hạ luôn tùy hứng vậy sao?"
-"Tiểu nhân cũng đã sớm quen rồi!"
Cũng không thể làm gì hơn, vị đạo sĩ kia liền ngồi trước cửa khách điếm.
Nàng sau khi bắt yêu xong liền trở về tửu lâu, không trở lại khách điếm.
Vị đạo sĩ kia vậy mà cũng không rời đi, tiểu Minh thấy vậy cũng chỉ có thể thở dài.
Bà chủ quán quả thực có chút quá đáng nhưng hắn cũng không muốn bản thân bị ném đi chơi cùng đám yêu tinh kia...
-"Wao! Không ngờ hôm qua ngươi thực sự ngủ ngoài đường.
Làm ta mở to mắt đấy!"
Nàng mỉm cười tay cầm đao bước tới.
Hôm nay nàng vận một thân hắc y, tóc cột cao tay cầm đao.
Thực không khác mấy ác bá thích cướp bóc tiến tới nhìn tên đạo sĩ đang tựa vào cửa tửu lâu.
Nàng đã tính ra, hôm qua sẽ có một kẻ mang tai họa tới tìm nàng.
Không ngờ tránh vỏ dưa cũng không tránh được.
Vị đạo sĩ kia mở mắt nhìn nàng như vậy có chút giật mình.
Thử hỏi khi bạn vừa ngủ dậy liền thấy một kẻ mặc cả thân y phục đen, tay cầm đao nhìn chằm chằm bạn phản ứng của bạn sẽ là gì?
Vị đạo sĩ kia nhanh chóng tỉnh táo lại đứng dậy cúi đầu hành lễ với nàng.
-"Trưởng lão của tại hạ đã tính ra có một người cốt tiên đã xuống nhân gian, về sau đã tính được người sẽ ở tại nơi này nên đã phái đệ tử tới đón người.
Mong người có thể đi cùng đệ tử!"
Nàng cầm đao xoay người bước vào khách điếm, tiểu Minh bên cạnh hóng chuyện thấy vị đạo sĩ kia nói ra thân phận nàng hai mắt liền trừng lớn.
Vị đạo sĩ kia cũng rất nhanh chóng nối gót theo nàng.
Đợi vị đạo sĩ kia vừa ngồi chưa ấm chỗ nàng liền lên tiếng.
-"Vậy các ngươi hẳn cũng tính ra ta là đọa thần? Các ngươi muốn kéo ta về làm gì đây? Hủy diệt thế giới? Kéo các ngươi đi vào ma đạo? Hay dẫn các ngươi đi đánh tiên tộc? Dạy ma đạo cho các ngươi hay cách kiếm ngân lượng nhanh nhất? Đem các ngươi đi đánh người còn được, ta không muốn chia sẻ bí kíp nhanh giàu của ta đâu! Các ngươi cứ đi cướp là được, không ý ta là cố gắng làm việc! May mắn sẽ mỉm cười đấy! Cố lên nhé!"
Nàng mỉm cười hai tay ra hiệu cố gắng.
Vị đạo sĩ kia...đã sớm hóa đá.
-"Chủ nhân! Người...dọa y sợ rồi!"
Tiểu Minh một bên ôm trán nhìn nàng vô cùng tự nhiên nói ra những lời khiến người ta không dám tin.
Nghe vậy nàng rốt cuộc cũng im lặng được ba giây liền...
-"Không lẽ các ngươi muốn ta dẫn các ngươi đi thống nhất nhân giới?"
Tiểu Minh: "..."
Hệ thống: "..."
Đạo sĩ: "..."
Khách qua đường "..."