“Nè, Yamato-kun. Hay là hôm nay thay vì chơi game thì mình học bài đi? Sắp thi rồi đấy.”
Như mọi khi, bọn tôi vẫn nán lại phòng CLB Văn học sau giờ học. Đột nhiên, Yuzu đưa ra một đề xuất khá bất ngờ.
“Ừ nhỉ, sắp thi giữa kì rồi. Được, vậy thì triển thôi.”
Dĩ nhiên đây không phải là thời điểm để chơi game nữa rồi. Tôi cất đi cái điều khiển mà mình vừa định kết nối vào TV, lấy sách vở ra khỏi cặp và ngồi xuống bàn, đối diện Yuzu.
“Rồi! Cùng nhau đạt điểm cao nhé. Bắt đầu bằng môn Nhật ngữ đi. Tớ nhất định sẽ dạy cho cậu ra ngô ra khoai, cố gắng lên nhá!”
“… Hử? Này, sao tôi lại phải chịu sự dạy dỗ của cô hả?”
Tôi nhận ra cuộc nói chuyện đang đi theo chiều hướng kì quặc nên đã hỏi, nhưng nhỏ chỉ nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ thắc mắc.
“Ể? Nhưng Yamato-kun này, chẳng phải cậu là cái kiểu người không hiểu được cảm xúc của người khác sao? Chắc là cậu dở về ngôn ngữ lắm nhỉ.”
“Cô đá xéo tôi hơi bị ngọt đấy nhá! Sao cô lại có thể hẹn hò với cái kiểu người đó được ta.”
“Hửm, vậy là cậu giỏi lắm à?”
“Ừ thì… Không hẳn là thế.”
“Thấy chưa!”
Yuzu trông có vẻ như đang lên mặt.
“Dù sao thì Yamato-kun cũng thuộc tuýp người đó mà nhỉ. Vì tương lai của cậu, để tớ dạy cho nhé.”
“… Cảm ơn vì đã quan tâm.”
Tôi còn chẳng buồn kêu nhỏ rút lại mấy cái lời đánh giá vừa rồi nữa, mặc dù không muốn nhưng đành gật đầu cho qua vậy.
Yuzu coi như tôi đã đồng ý, rồi nhỏ mở bộ câu hỏi ra và trích lại một cụm từ trong đó ra để hỏi tôi.
“Giờ thì, cho tớ biết ý nghĩa của câu thành ngữ sau. ‘Mở mang tầm mắt’”
“Ghèn… A! Có phải đó là ẩn dụ của kính áp tròng không? Nếu thứ đó mà rơi thì có nghĩa là những vật trước đây từng thấy rõ sẽ đột nhiên bị mờ đi.” Tôi trả lời.
“Sai bét! Sao cậu có thể trả lời sai một cách chi tiết như vậy được chứ?!”
“Ủa vậy à? Tiếp đi.”
Tôi vừa bị vả không thương tiếc.
“Tiếp, ‘Dù cây có khô thì rừng vẫn vui’.”
“Cây khô thì dễ làm củi, nên chúng rất được khuyên dùng cho một chuyến cắm trại vui vẻ trên núi.”
“Sai rồi! Không có thành ngữ nào miêu tả mẹo vặt khi đi dã ngoại hết! Tiếp theo, ‘Đá từ núi khác’!”
“Nếu dựng bếp dã chiến từ đá tự nhiên trên núi thì chuyến cắm trại sẽ trở nên thú vị hơn!”
“Cậu có thể làm ơn thôi vụ cắm trại được không?! Câu thành ngữ này nghĩa là cậu có thể dùng kinh nghiệm của người khác làm bài học để cải thiện bản thân!”
“Ồ, ra vậy sao! Đúng là Mở mang tầm mắt.”
“Mới nãy chẳng phải cậu vừa dùng thành ngữ ‘Mở mang tầm mắt’ chính xác đó sao?”
“Ai mà biết. Bỏ đi, tới câu tiếp theo nào.”
Tôi dửng dưng bỏ lơ những gì nhỏ nói và thúc nhỏ hỏi câu tiếp theo. Đoạn, tôi cúi đầu xuống nhìn sấp câu hỏi trong khi bị Yuzu nghiêng đầu nhìn với vẻ nghi hoặc.
“Có gì đó sai sai, cơ mà… Được thôi, ‘lấy tôm bắt tráp’ là gì.”
“Khi đi cắm trại ngoài biển—”
“KHÔNG! Từ lúc nãy là đã sai be bét rồi! Tớ cá chắc là cậu đang định nướng tôm và bắt cá trám lên để làm BBQ trên biển luôn chứ gì.”
“Tự dưng lại thích đi dã ngoại quá. Yuzu, hay là thi xong rồi mình đi đi—”
“Không có chuyện đó đâu nhá! Làm sao mà cậu có thể lái mấy từ khóa do chính cậu chỉ ra sang chủ đề dã ngoại được hả! Hơn nữa, tên hướng nội thích ở nhà như Yamato-kun có đi cắm trại thì cũng vô dụng thôi, cậu có biết làm trò trống gì đâu?”
Những lời ban nãy của Yuzu có phần thô lỗ thật, tôi đành nhún vai và thở dài.
“Gì đấy, bộ cô không biết à? Cho dù có vô dụng thì còn đỡ hơn là vắng mặt đấy.”
“Tớ biết chứ! Đấy đích thị là ý nghĩa của ‘Dù cây có khô thì rừng vẫn vui’ còn gì!”
“Với lại, nếu có người nổi tiếng như Yuzu đi thì mấy tên chuyên cắm trại cũng sẽ tự dưng vác mặt tới thôi. Chỉ cần rủ Yuzu thôi là dụ được cả bọn tới rồi còn gì.”
“Đấy cũng là ý nghĩa của ‘Dùng tôm bắt tráp’ rồi còn gì! Mắc gì cứ sau một hồi rồi mới chịu trả lời đúng thế hả.”
Những lời quở trách của Yuzu chợt làm tôi nhăn mặt.
“Đúng như mình nghĩ, tiếng Nhật đúng là khó ghê… Tôi thậm chí còn chẳng trả lời đúng nổi câu nào.”
“100 điểm luôn được chưa! Nhưng cậu vẫn chỉ là tên ngốc chẳng hiểu được cảm xúc của người khác thôi!”
Mặc dù điểm tiếng Nhật cao chót vót, tôi vẫn bị coi là một thất bại của nhân loại.