—Trước mặt chúng tôi là kẻ địch đang chặn đường. Đó là một tên kị sĩ xương bốn tay đều cầm kiếm. Thứ sinh vật này đang nhe nanh trợn mắt với hai đứa mạo hiểm giả chúng tôi.
“Oa, ghê quá! Yamato-kun, con quái này trông kinh dễ sợ!”
Yuzu nhảy ra xa khỏi màn hình TV như muốn bỏ trốn, tay thì bấm phím loạn xạ.
Tôi cũng bị làm cho bất ngờ, mặt mày nhăn nhó.
“Chết, thằng này mạnh quá…!”
Giờ tan trường, trong phòng CLB văn học.
Như mọi khi, chúng tôi lại thỏa thích tụ tập ở đây và chơi con game RPG được các anh chị khóa trước để lại.
“Tớ chết rồi?! Yamato-kun, hồi sinh với!”
“Không được, còn chẳng rảnh tay để—oa!? Tôi cũng bị hạ rồi…”
Sau cái chết của Yuzu thì tiền tuyến đã sụp đổ hoàn toàn, cả tổ đội đều bị quét sạch.
“Vậy là thua rồi sao…? Tự dưng con boss mạnh thế lù lù xuất hiện, làm tớ giật cả mình.”
Yuzu bỏ điều khiển ra uể oải đứng dậy khỏi ghế.
“Trông nó như boss ẩn vậy. Con quái này hình như không liên quan đến cốt truyện thì phải, vậy thì cô muốn làm gì?”
Đáp lại câu hỏi của tôi, nhỏ thẳng lưng lên.
“Tất nhiên là phải báo thù rồi! … Hừm, cứ đà này thì sẽ chẳng thể nào thắng nổi. Trong những thời điểm như vầy thì nên làm gì đây nhỉ?”
Yuzu vẫn là tay mơ, nên nhỏ hoàn toàn không biết nên làm những gì khi gặp tình huống như này.
“Hừm, hoặc là trữ vật phẩm hồi phục, hoặc là đi cày cấp.”
“Vật phẩm thì… chịu thôi. Tụi mình vừa mới đốt hết tiền mua trang bị rồi… Nên là…”
“Chỉ còn cách đi cày cấp thôi.
Và cứ thế, chúng tôi bắt đầu dấn thân vào nét quyến rũ thật sự, và cũng đồng thời là cực nhọc nhất, của mấy con game RPG: cày cấp. Chúng tôi phải thu thập thêm kinh nghiệm bằng cách giết mấy con quái nhỏ hết lần này đến lần khác.
Tôi không thấy phiền hà gì, nhưng Yuzu cạnh tôi đây thì nhăn nhó như thể lên được một level thôi đã là cực hình đối với nhỏ rồi.
“Yamato-kun, chán quá đi.”
“Cày cấp là thế đấy, biết chưa.”
“Hay là cậu nói vài thứ gì đấy để làm cho bầu không khí đỡ tẻ nhạt đi?”
“Đừng yêu cầu mấy chuyện bất khả thi đó với một thằng u tối như tôi chứ.”
Khi tôi phủ quyết yêu cầu nực cười kia, Yuzu chu mỏ.
“Nè Yamato-kun, cậu biết không. Nếu hai người lần đầu hẹn hò nhau ở công viên giải trí, thì mối quan hệ của bọn họ sẽ không tốt đẹp đâu.”
“Ừ. Theo tôi biết thì thời gian chờ một lượt đu quay là khá lâu, nếu vậy thì một cặp đôi mới quen sẽ hết chủ đề để bàn và bầu không khí sẽ trở nên khó xử. Và cũng vì lí do đó, mà người ta cũng chống chỉ định hẹn lần đầu ở quán cà phê luôn.”
Tôi gợi lại những gì mình đã đọc qua, Yuzu gật gù với một nụ cười nham nhở.
“Đúng thế. Và giờ thì tớ đang cảm thấy y hệt như mấy cặp đó đấy. Cày cấp thì chán òm, còn đằng ấy thì chẳng chịu hé răng nửa lời, như vầy thì cô bạn gái này sẽ cạn tình đấy, Yamato-kun.”
“Đây là lần đầu tôi nghe chuyện đó đấy…”
Vậy ra cày cấp trong RPG cụng có thể xem như tương đương với đi chơi công viên hay là uống cà phê sao. Dù sao thì Yuzu cũng vì chiều theo sở thích RPG của tôi mà, nên tôi đành phải tìm cách xoay xở mà thôi.
“… Hừm, hay là tôi với cô thách nhau gì đó đi, người thua sẽ phải chịu phạt và đi cày cấp cho cả hai?”
“Ô, nghe hay đấy. Nếu đã thua game rồi thì buộc phải chịu phạt đấy nhá!”
Mặc dù đấy chỉ là ý tưởng nhất thời thôi, nhưng không ngờ Yuzu lại hào hứng đến mức này. Đôi mắt mù mờ như thể đang sắp chết mới nãy đã sáng lên trong tích tắc.
“Hình như cô khoái mấy vụ như này nhỉ. Vậy thì thử thách sẽ là gì đây? Cho cô quyết định đấy, Yuzu.”
Tôi đưa quyền quyết định cho Yuzu, nhỏ suy nghĩ một chập rồi trả lời.
“Hừm… Nãy giờ chơi game cũng hơi lâu rồi, giờ thì tớ muốn vận động một chút…”
“Nói thế chứ… sân tập bị mấy câu lạc bộ thể thao chiếm dụng hết rồi còn đâu, chỉ còn nước đi lên đi xuống cái thang xếp này thôi.”
Khi câu lạc bộ văn học còn sử dụng phòng này, các anh chị đã dùng cái thang xếp này để với tới mấy kệ sách trên cao. Ngoài ra thì chẳng dùng được nó vào việc gì cả.
“Chán thật nhỉ… A, biết rồi. Hay là mình làm vầy đi.”
Ban đầu thì Yuzu còn ỉu xìu, nhưng ngay sau đó thì nhỏ hào hứng lôi điện thoại ra; hẳn là nhỏ đã nghĩ ra được trò gì đó.
“Chúng ta sẽ liên tục leo lên rồi leo xuống thang, sau đó thì mình sẽ dùng app để đo nhịp tim. Ai có nhịp tim cao hơn thì người đó thua.”
“Vậy thì người thua sẽ phải một mình cày cấp đúng không? Được thôi. Nhưng chẳng phải tôi đang trên cơ cô sao?”
Mặc dù không phải thuộc kiểu người năng nổ tràn trề năng lượng, nhưng tôi vẫn là con trai mà. Tôi vẫn tự tin thắng được một đứa con gái nếu so về thể chất.”
Song, Yuzu cười nụ như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay.
“Không sao đâu. Đừng coi thường tớ chứ, Yamato-kun. Yuzu trên thông thiên văn, dưới tường thể dục tớ đây đã tìm ra được đường thắng rồi.”
Tự tin quá thể đáng. Không lẽ nhỏ tập được phương thức chống mệt nào sao?
“Nếu vậy thì… Ai đi trước đây?”
Vì thang này chỉ có một đường lên xuống nên hai chúng tôi phải thay phiên nhau.
“Vậy thì, để tớ đi trước! Hay là mình canh thời gian một phút nhá.”
“Nhớ là không được đi chậm, và phải đi đều theo nhịp đấy.”
Để phòng hờ, tôi căn dặn nhỏ không được ăn gian.
“Biết rồi. Nếu còn chưa yên tâm thì cứ dùng app đếm nhịp để cố định nhịp độ tùy thích nhá.”
Nhỏ đáp lại, trông chẳng chút bận tâm. Mọi chuyện càng lúc càng đáng ngờ.
“Vậy thì, chuẩn bị… xuất phát!”
Mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng tôi vẫn cho nhỏ bắt đầu lượt của mình.
“Tớ đi đây. Đúng là mệt thật nhỉ?”
Yuzu lên xuống thang theo nhịp ổn định, chẳng mấy chốc mà một phút đã trôi qua.
“Phù~ Đúng là vận động khỏe người thật. Giờ thì đo nhịp tim của tớ nào.”
Yuzu không chần chừ đo ngay nhịp tim của mình.
“Trong đây hiện là 130. Khá cao nhỉ. Giờ thì tới lượt Yamato-kun rồi đấy. Không biết một tên ru rú trong nhà lười vận động có đánh bại nổi tớ không ta?”
A, ra là con nhỏ này đang khinh thường mình sao? Tôi cứ tưởng là nhỏ có chiêu trò gì đó để thắng, hóa ra là nhỏ tưởng tôi ít vận động nên có thể dễ dàng thắng sao? Đã vậy, tôi sẽ bắt con nhỏ đấy trả giá vì sự kiêu ngạo của mình…
“Được rồi, chuẩn bị… bắt đầu!”
Sau hiệu lệnh của Yuzu, tôi bắt đầu leo lên leo xuống thang.
Với một tên con trai từng là thành viên của câu lạc bộ thể thao như tôi, thì mấy bài tập kiểu này cũng chẳng mệt mỏi gì lắm. Tôi tiếp tục đi lên rồi lại xuống thang theo nhịp, đủ để không phải hộc hơi. Rồi tôi cũng hoàn thành bài thể dục một phút của mình.
Ổn thôi, hơi thở của tôi tốt hơn nhiều so với Yuzu lúc nãy, kèo này tôi chắc thắng rồi.
“Vậy thì đo thôi.”
“Được.”
Tôi bật ứng dụng lên và đưa ngón tay vào camera của điện thoại. Có vẻ như nhịp tim sẽ được đo bằng phương thức này. Màn hình thang đo có hình dạng của máy điện tâm đồ hiển thị rằng thiết bị đang bắt đầu đo, và con số đang dừng lại ổn định ở mức 120 nhịp/phút.
Hệt như tôi nghĩ, chiến thắng đã về tay…
“Ya. Ma. To. Kun ~”
Khi đó tôi đã quá sơ hở và bị Yuzu lấy tay mình đan vào tay tôi.
“Hả…?”
Mùi mồ hôi con gái phảng phất trong không khí, và cả phần da thịt mềm mại nữa. Chưa hết, Yuzu còn ghé sát cả mặt vào tôi. Cái cảnh gần gũi này làm nhịp tim tôi vô thức nhảy vọ—Ể, không đời nào?
“Rồi! Nhịp tim của Yamato-kun lên tận 160 luôn nhé! Tớ thắng rồi.”
Hệt như nhỏ nói, tôi nhìn lại màn hình điện thoại và con số 120 lúc nãy giờ đã tăng lên thành 150.
“Chơi xấu! Như vầy có tính đâu!”
Tôi giương mắt nhìn Yuzu, và bắt gặp cảnh con nhỏ
vừa mới bày trò đó hiện đang đỏ mặt như gấc.
“Bất cẩn chính là kẻ thù số một đấy! Yamato-kun đã thua vì không giữ được bình tĩnh!
“Không đúng, chẳng phải cô mới là người không giữ được bình tĩnh sao?”
Nghe thấy lời phản pháo của tôi, Yuzu quay người đi, mặt còn đỏ ửng.
“C-Cậu nói gì thế? Tớ đây là một cô nàng cực kì nổi tiếng đấy nhá, mấy chuyện này chả nhằm nhò gì đâu.”
“Xạo! Tới đây đo nhịp lại nào!”
“Không! Yamato-kun chịu thua đi.”
Sau cùng thì tôi buộc phải một mình đi cày cấp cho cả hai.